Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 307: Gió Bắc buốt lạnh (2)

Nam Hải Thập Tứ Lang

18/03/2013

Đối với sự thất bại khó tiếp thụ lần ày, Khắc Lạp Mã Kỳ đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người Ma Ni giáo, vừa tới Cao Ninh phủ, Khắc Lạp Mã Kỳ đã lập tức tiến vào Tu La điện nơi ở của Tuyền Tu Hoằng, ngay trước mặt Tuyền Tu Hoằng lớn tiếng trách Ma Ni giáo rắp tâm bất lương, không cung cấp tình báo chính xác của quân Lam Vũ, làm cho người Ngõa Lạp hao binh tổn tướng, đại bại trở về. Vì phát tiết cơn giận của mình, Khắc Lạp Mã Kỳ thậm chí dùng mã đao chém đứt hai cây trụ gỗ to lớn, gây ra chấn động cực lớn.

Tuyền Tu Hoằng dưới cơn thỉnh nộ, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được tâm tình của mình, không lập tức giết chết Khắc Lạp Mã Kỳ ngay tại chỗ, nhưng không khí giữa hai người đã khá là không thoải mái rồi. Khắc Lạp Mã Kỳ căn bản là không để Tuyền Tu Hoằng vào trong mắt, không cấp cho hắn một chút tôn kính nào. Còn trong lòng Tuyền Tu Hoằng cũng ngầm khinh bỉ sức chiến đấu của kỵ binh người Ngõa Lạp, cho rằng người Ngõa Lạp có phải có chút ngoài cứng trong mềm rồi hay không, đồng thời cũng vô cùng phản cảm với sự ngạo mạn mà Khắc Lạp Mã Kỳ thể hiện ra. Tuyền Tu Hoằng thậm chí cho rằng người Ngõa Lạp sở dĩ đại bại trở về, nguyên nhân quá nửa là nằm trên người thống soái Khắc Lạp Mã Kỳ. Khắc Lạp Mã Kỳ căn bản không phải là một thống soái đạt tiêu chuẩn.

Nhất là đêm ngày 18 tháng 9, La Nhĩ Đan cuối cùng cũng vì bị thương quá nặng mà mất mạng, mâu thuẫn của người Ngõa Lạp và Ma Ni giáo đã đạt tới đỉnh điểm. Trong gian phòng bệnh La Nhĩ Đan dứt hơi thở cuối cùng, Khắc Lạp Mã Khi trong cơn bi thương, la hét muốn xuất quân đem Cao Ninh phủ san thành bình địa, đám vệ binh của hắn và quân khăn đỏ của Ma Ni giáo xảy ra va chạm thân thể trực tiếp, có mười mấy người mất mạng ngay tại chỗ, may mà Tuyền Tu Hoằng ra mặt ngăn lại, mới tránh khỏi tình thế mở rộng thêm một bước. Nhưng từ sau đó, Khắc Lạp Mã Kỳ đã sinh ra hoài nghi cực lớn với Ma Ni giáo, không còn muốn đơn độc xuất hiện nữa.

Đây là kết cục hai bên không hề dự liệu được.

Vốn là bố cục cùng nhau đối phó với quân Lam Vũ đã được bàn bạc rất tốt, biến thành cục diện nội bộ bản thân hai bên muốn trở mặt với nhau.

Ở doanh trại phụ cận Cao Ninh phủ, ba vạn kỵ binh người Ngõa Lạp nai nịt gọn gàng chờ xuất phát, đủ một vạn kỵ binh người ngõa Lạp sẵn sàng lao vào chiến đấu ngay lập tức, bọn chúng ở trong quân doanh cũng cưỡi trên lưng ngựa, ăn cơm ngủ nghỉ cũng ở bên trên, chỉ cần một tiếng mệnh lệnh của Khắc Lạp Mã Kỳ, bọn chúng lập tức có thể xông vào Cao Ninh phủ, dùng Lang Nha bổng của bọn chúng đập vỡ đầu từng người.

Đương nhiên, Ma Ni giáo cũng không thể không có chút phòng bị nào. Ở khu vực ngoại ô của thành Cao Ninh phủ, cũng có ba bốn vạn quân đội tinh nhuệ của Ma Ni giáo gối giáo chờ sẵn, thủ quân Ma Ni giáo trên tường thành Cao Ninh phủ cũng sắn sàng tham gia chiến đấu ngay lập tức, cung tiễn vũ khí của bọn chúng đều đã dự trữ vô cùng đầy đủ, mỗi một cung tiễn thủ Mạt Nhĩ Mã đều trang bị vố số Nhạn Linh tiễn được tăng cường trọng lượng đầu tiên, mục đích chính là vì đối phó với kỵ binh người Ngõa Lạp.

Chiến sự tựa hồ có thể bùng phát bất kỳ lúc nào.

Dưới loại tình huống hai bên giương cung bạt kiếm này, Tuyền Tu Hoằng không thể không triệu tập một lần hội nghị cuối cùng, bàn bạc bước hành động tiếp theo.

Địa điểm của hội nghị, ở ngay chỗ truyền giáo của Tuyền Tu Hoằng, Tu La điện.

Khắc Lạp Mã Kỳ mang theo vô số vệ đội kỵ binh người Ngõa Lạp tới tham gia lần hội nghị này, đông đảo kỵ binh người Ngõa Lạp đem bốn phía Tu La điện bao vây một cách chặt chẽ, sợ Tuyền Tu Hoằng có chỗ nào đó không ổn. Mà ở bên ngoài kỵ binh người Ngõa Lạp, thì lại là vô số cung tiễn thủ quân khăn đỏ chiếm cứ các cao điểm, chô nên, khi hội nghị này còn chưa bắt đầu, đã có mùi thuốc súng nồng nặc rồi.

Tưỡng lĩnh kỵ binh người Ngõa Lạp tham dự hội nghị chỉ có một mình Khắc Lạp Mã Kỳ, mà Ma Ni giáo thì gần như dốc cả ổ, trừ giáo chủ Tuyền Tu Hoằng tự mình tham dự ra, còn có hai vị đại tông sư, Tuyền Tu Hạc và Tần Tường Lâu, còn có tên râu dê Trầm Diệp trong tình báo của quân Lam Vũ.

Tu La điện là một tòa miếu thờ tương đối cổ xưa, quy mô rất lớn, khí thế hùng vĩ, nghe nói có chín mươi chín gian phòng, vốn là do người trong phật giáo xây dựng, nhưng cùng với việc Ma Ni giáo trục xuất phật giáo, sau khi đem tất cả tăng chúng hoặc là đi đày sung quân, hoặc là giết trực tiếp hoặc tống vào ngục. Tu La điện liền trời thành trung tâm quyền lực tối cao của Ma Ni giáo, trừ Tuyền Tu Hoằng ra, còn có vô số nòng cốt của Ma Ni giáo ở bên trong Tu La điện.



“Khắc Lạp Mã Kỳ tướng quân, đối với tổn thất và bất hạnh mà kỵ binh người Ngõa Lạp kiêu dũng thiện chiến gặp phải, chúng tôi cảm thấy rất tiếc nuối. Đối với sự hi sinh của tướng quân La Nhĩ Đan, chúng tôi càng cảm thấy đau lòng, đối với ngài và các tướng sĩ Ngõa Lạp khác, Ma Ni giáo chúng tối cũng bày tỏ sự chia buồn và thăm hỏi sâu sắc, nhưng, mong ngài tin tưởng, chúng tối tuyệt đối không có ý đồ mượn đao giết người. Cho dù là muốn, cũng không thể làm được, cừu hận của Ma Ni giáo chúng tôi đối với quân Lam Vũ tuyệt đối không hề dưới người Ngõa Lạp. Tướng quân Chu Phảng của chúng tôi chính là chết dưới súng của quân Lam Vũ, còn do chính Dương Túc Phong tự thân hạ thủ, chúng tôi không lúc nào không muốn báo mối thù này…”

Người nói chuyện chính là một trong số đại tông sư Tần Tường Lâu.

Trong mấy người lãnh đạo tối cao và cốt cán của Ma Ni giáo, mỗi người đều gầy gò, chỉ có mọc xương mà không mọc thịt, bao gồm cả đám người Tuyền Tu Hoằng và La Mai Ô trong đó, thể trọng đều không tới sáu mươi kilogam, mà hai người đều cao hơn mét tám. Duy nhất trông còn giống người bình thường chỉ có Tần Tường Lâu thôi. Trong mấy đại tông sư nắm thực quyền của Ma Ni giáo, Tần Tường Lâu chắc chắn là làm người ta chú ý nhất, bởi vì hắn nắm giữ tất cả công tác kinh tế trong khu vực Ma Ni giáo khống chế, là nhân vật chỉ dưới một người mà trên vạn người đúng nghĩa.

Hơn nữa cùng với sự quật khởi của Ma Ni giáo, cái tên Tần Tường Lâu cũng dần dần được người ta quen thuộc, nhất là kẻ địch của hắn quen thuộc. Hắn đã từng tham gia sáu lần khoa cử khảo thí của đế quốc Đường Xuyên, nhưng thủy chung không được thỏa mãn tâm nguyện, trong lúc mất đi tất cả mọi thứ, sau khi đã hơn năm mươi tuổi, hắn đã vứt bỏ khoa cử khảo thí, tham gia Ma Ni giáo tổ chức bạo động, tài hoa của hắn rất nhanh được biểu hiện ra ở cuộc sống sau này. Ma Ni giáo có thể với nhân khẩu cực ít và địa bàn cực nhỏ, ngoan cường chốn đỡ áp lực của quân đội đế quốc Quang Minh dưới sự lãnh đạo của Bộ Thủ, đón nhận xung kích cực lớn của kỵ binh du mục người Ngõa Lạp và người Tây Mông, công lao của hắn thực sự không thể không nhắc đến.

Bởi thế trong Ma Ni giáo, lời nói của Tần Tường Lâu cũng rất có sức nặng.

Nhưng Khắc Lạp Mã Kỳ trong lúc tức giận và thất vọng, căn bản không quan tâm người nói chuyện của Ma Ni giáo là kẻ nào, bất kể là kẻ nào, đều chỉ khơi lên phẫn nộ và quở trách của hắn. Người Ngõa Lạp gửi gắm kỳ vọng cực lớn vào lần nam hạ này, nhưng lại xuất sư bất lợi, rơi xuống tình cảnh này, chẳng những tổn thất vô số người mà không nói, La Nhĩ Đan còn chết trận rồi, cho dù tiếp theo có thể lấy công chuộc tội, trở về khẳng định không thể thiếu được trách phạt nghiêm khắc. Là người phụ trách suất quân nam hạ lần này, Khắc Lạp Mã Kỳ mấy ngày nay có thể gọi là tâm lực kiệt quệ, đêm đêm mất ngủ, thống khổ vô cùng.

Khắc Lạp Mã Kỳ không chút khách khí chất vấn: “Bớt nói lời thừa thái đi, đối với lực lượng quân Lam Vũ khổng lồ ở cứ điểm Tiểu Thang Sơn lần này các ngươi giải thích như thế nào? Vì sao các ngươi muốn cung cấp tình báo giả cho chúng ta ? Các ngươi rốt cuộc có mưu toan gì?”

Tần Tường Lâu chỉ đành cười khổ.

Những người khác cũng chỉ đành đưa mặt nhìn nhau, thầm lắc đầu.

Quan viên cao tầng của Ma Ni giáo, bao gồm cả Tuyền Tu Hoằng trong đó, đều đã tự mình ra mặt giải thích với Khắc Lạp Mã Kỳ, quân Lam Vũ ở cứ điểm Tiểu Thang Sơn căn bản không có số lượng bao nhiêu, chỉ có hỏa pháo tương đối mãnh liệt mà thôi. Nhưng bất kể cao tầng Ma Ni giáo giải thích thế nào, Khắc Lạp Mã Kỳ đều không muốn tin, nói chính xác là, không muốn chấp nhận sự giải thích như thế, ngược lại trách Ma Ni giáo mừng trên bất hạnh của người khác, hiện giờ lại đùn đẩy trách nhiệm.

“Chúng ta chảy máu hi sinh người chết, các ngươi lại ở bên xem náo nhiệt, muốn chúng ta và quân Lam Vũ lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận, để các ngươi ngư ông đắc lợi! Nói cho các ngươi biết, thiên hạ không có chuyện ngon ăn vậy đâu, nếu như các ngươi không cho ta một lời giải thích đáng tin, ta không san bằng Cao Ninh phủ của các ngươi không được!” Khi Khắc Lạp Kỳ kích động, lời gì cũng dám nói ra, dù là sắc mặt đối phương âm u giống như cơn bão cấp mười tám sắp tới.

Khắc Lạp Mã Kỳ thủy chung kiên trì cho rằng, cứ điểm Tiểu Thang Sơn ít nhất phải có trên một vạn quân Lam Vũ, thậm chí có thể là hai vạn, nếu không tuyệt đối không thể ngăn người Ngõa Lạp anh dũng thiện chiến ở bên ngoài cửa lớn cứ điểm. Hơn nữa còn làm cho người Ngõa Lạp trả giá nặng nề như thế.

“Dương Túc Phong ở cảng Lỗ Đạt gì chứ? Y ở ngay cứ điểm Tiểu Thang Sơn! Điều này chính mắt bộ hạ của ta nhìn thấy!” Khắc Lạp Mã Kỳ một mực khẳng định.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook