Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 307: Gió Bắc buốt lạnh (3)

Nam Hải Thập Tứ Lang

18/03/2013

Trong lòng đám người Tần Tường Lâu hiểu rõ, Khắc Lạp Mã Kỳ sở dĩ cứ khăng khăng cho rằng cứ điểm Tiểu Thang Sơn có rất nhiều quân Lam Vũ, cùng với nói là truy cứu trách nhiệm của Ma Ni giáo, chẳng bằng nói là che dấu sự thảm bại của người Ngõa Lạp. Lần này người Ngõa Lạp nam hạ, đầu não của người Ngõa Lạp là Ma Sa Địch gửi gắm hi vọng cực lớn, hi vọng Khắc Lạp Mã Kỳ có thể cướp đoạt dược vô ố vật tư từ phương nam, để người Ngõa Lạp bình an vượt qua mùa đông, thậm chí làm người Ngõa Lạp càng thêm cường đại, để áp chế người Tây Mông, xưng làm chủ nhân chân chính của cao nguyên Huyết Sắc. Nhưng bây giờ, người Ngõa Lạp xuất sư bất lợi, con mồi còn chưa mò được tới tay thì mũi đã bị vỡ rồi, nếu như nói người Ngõa Lạp đại bại dưới quân Lam Vũ có không tới một nghìn người, sợ rằng bản thân Khắc Lạp Mã Kỳ cũng không cần trở về cao nguyên Huyết Sắc nữa, ở trên đường lấy roi ngựa tự sát là được rồi.

Điều này bản thân Khắc Lạp Mã Kỳ căn bản tuyệt đối không thể tiếp thụ được, cho dù bản thân hắn cũng biết mình đang trợn mắt nói láo, hắn cũng phải đem số quân Lam Vũ phòng thủ ở cứ điểm Tiểu Thang Sơn không chế ở mức trên một vạn người.

Tần Tường Lâu thấy tiếp tục tranh chấp cũng không phải là cách, trừ lãng phí thời gian và tinh lực ra, còn làm quân Lam Vũ ở bên coi náo nhiệt miễn phí, vì thế thấp giọng ho một cái, thu hút sự chú ý của Khắc Lạp Mã Kỳ, sắc mặt nghiêm túc chậm rãi nói: “Khắc Lạp Mã Kỳ tướng quân, đây đúng là sai lầm của chúng tôi, Ma Ni giáo chúng tôi chấp nhận gánh chịu trách nhiệm lần thất bại này.”

Sắc mặt đám người Tuyền Tu Hoằng, Tuyền Tu Hạc, Trầm Diệp đều hơi biến đổi.

Nhất là sắc mặt của Tuyền Tu Hoằng tức tốc trở nên âm u, cứ như là muốn đổ mưa vậy.

Những lời này của Tần Tường Lâu không hề được hắn phê chuẩn trước, cứ mạo muội nói ra, đúng là làm hắn không dễ chịu, điều này không nghi ngờ gì đã thừa nhận sự thất bại của người Ngõa Lạp lần này là lỗi lầm của Ma Ni giáo, thậm chí gián tiếp thừa nhận ý đồ mượn đao giết người của Ma Ni giáo. Điều này đối với Ma Ni giáo xưa nay không hòa hợp với người Ngõa Lạp lắm mà nói, chắc chắn là đổ dầu vào lửa, chỉ càng làm lửa cháy mạnh. Lần hợp tác này vốn là chuyện bất đắc dĩ, hiện giờ làm hỏng rồi, quan hệ của hai bên còn chưa biết sẽ phát triển theo phương hướng nào đây.

Tuyền Tu Hoằng khẽ hừ một tiếng… biểu lộ sự bất mãn của mình.

Tần Tường Lâu biết rằng mình đã phạm vào điều kiêng kỵ của Tuyền Tu Hoằng, chuyện tự ý chủ trương này là dễ bị thượng cấp hiểu lầm nhất, thậm chí có thể ánh hưởng tới tính mạng của người nhà, nhưng hắn đúng là không muốn tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa, bời vì đó là chuyện vô nghĩa. Bộ dạng hiện giờ của Khắc Lạp Mã Kỳ, tỏ rõ làm muốn chối bỏ trách nhiệm thất bại của mình, nếu như không đạt được mục định sợ rằng hắn sẽ dây dưa với ngươi cho tới tận trời sáng.

Tần Tường Lâu làm bộ như không nghe thấy tiếng hừ lạnh của Tuyền Tu Hoằng, đâm lao theo lao nói: “Khắc Lạp Mã Kỳ tướng quân, lần thất bại này cho dù là trách nhiệm của chúng tôi, là do chúng tôi cung cấp tình báo không đủ chuẩn xác. Nhưng hiện giờ công tác chúng ta phải làm khẩn cấp, hoặc có thể nói là việc hàng đầu, không phải là vấn đề truy cứu trách nhiệm của ai, mà là phải mau chóng lấy lại tinh thần, mọi người chân thành đoàn kết, cùng nhau nỗ lực, đồng tâm hợp sức đánh bại quân Lam Vũ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Ma Ni giáo chúng tôi dưới tình huống thiếu thốn vật tư cực độ, vẫn cung cấp đầy đủ lương thực và cỏ khô cho các vị, để các vị nghỉ ngơi ở phụ cận Cao Ninh phủ. Hi vọng duy nhất của chúng tôi, cũng là cơ sở hợp tác của chúng ta, đó là đánh bại quân Lam Vũ. Nếu như không thể đánh bại Dương Túc Phong, chúng ta tranh luận ở đây cũng không có ý nghĩa gì.”

Tuyền Tu Hoằng khẽ gật đầu, tán thưởng lời nói của Tần Tường Lâu.

Lời Tần Tường Lâu nói mới là đề tài chính, không đánh bại quân Lam Vũ, nói gì cũng là dối trá.

Tuyền Tu Hạc nhìn mặt nói chuyện, lập tức mau mắn nói: “Đúng thế đúng thế, Khắc Lạp Mã Kỳ tướng quân, không sợ ngài chê cười, vật tư của chúng tôi đều cực kỳ giới hạn, chúng tôi phải hành động thật nhanh, tranh thủ để mau chóng có vật tư bổ sung cho chúng tôi. Ngài thấy đó, tốc độ tiến triển của La Mai Ô đại tướng quân của chúng tôi tương đối nhanh, đã chiếm lĩnh được một dãi phía nam, điều này nói rõ chủ lực của quân Lam Vũ hiện giờ còn ở trung bộ Tình Xuyên đạo, chính đang tiến công liên minh chống quân Lam Vũ, nếu như chúng ta không mau chóng nắm lấy cơ hội này, tranh thủ thời gian nam hạ mà nói, đợi quân Lam Vũ ý thức được tồn tại sự uy hiếp của chúng ta. Điều động trọng binh ở biên giới giữa Tình Xuyên đạo và Hổ Xuyên đạo thì chúng ta rắc rối rồi.”



Tần Tường Lâu chậm rãi gật đầu.

Nhưng Khắc Lạp Mã Kỳ mặt vẫn không hề thay đổi.

Tuyền Tư Hoằng ra dấu, tỏ ỷ bản thân muốn lên tiếng, cho tới khi ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người, hắn mới chậm rãi trầm giọng nói : “Khắc Lạp Mã Kỳ, ta là giáo chủ của Ma Ni giáo, đối với lần hợp tác này cũng tràn đầy hi vọng, chúng ta cũng đã gắng nỗ lực lớn nhất rồi, ta tuyệt đối không muốn bỏ dở giữa chừng, tin rằng đại hãn Ma Sa Địch cũng không muốn nhìn thấy mới hơi bị tổn thất đã không vùng dậy nổi. Người Ngõa Lạp không phải là dân tộc dễ dàng khuất phục, một khi gặp phải khó khăn là chùn bước, nếu không đã không có sự lớn mạnh ngày hôm nay rồi. Khắc Lạp Mã Kỳ, ta mong ngươi cân nhắc cho kỹ, hành động thật mau, tiếp tục nhiệm vụ đại hãn Ma Sa Địch giao phó cho ngươi.”

Khắc Lạp Mã Kỳ có chút cố chấp nói: “Khi chúng ta cho rằng có thể nam hạ thì chúng ta đương nhiên sẽ nam hạ.”

Trong con mắt của Tuyền Tu Hoàng hơi ánh lên màu lam, ánh mắt tựa hồ sắc bén hơn rất nhiều, cũng âm trầm hơn rất nhiều, giọng nói có chút lạnh lùng : “Khắc Lạp Mã Kỳ, ngươi phải chú ý, hiện giờ đã không phải là một năm trước nữa rồi. Một năm trước, ngươi chờ đợi chần chừ như thế nào cũng được, nhưng hiện giờ thì không được! Hiện giờ quân Lam Vũ có thể dây dưa, nhưng chúng ta không dây dưa được, một khi quân Lam Vũ vung tay ra, thì chính lúc chúng ta gặp tai ương, hơn nữa, ta cũng không biết người Tây Mông có phản ứng gì với lần nam hạ này của các ngươi…”

Sắc mặt của Khắc Lạp Mã Kỳ hơi biến đổi, phản ứng của ngươi Tây Mông chính là điều hắn lo lắng nhất. Trong những đối thủ của người Ngõa Lạp, uy hiếp của người Tây Mông vĩnh viễn xếp hàng thứ nhất. Có thể quân Lam Vũ rất cường đại, nhưng đối với cao nguyên Huyết Sắc mà nói, cho dù là quân đội có cường đại hơn nữa cùng không có gì phải sợ, không có quân đội ngoại lai nào có thể chinh phục cao nguyên Huyết Sắc, điều này được mấy trăm năm lịch sử chứng minh. Nhưng người Tây Mông thì khác, người Tây Mông đã làm lão đại của cao nguyên Huyết Sắc thời gian rất dài, hiện giờ bọn chúng bức thiết muốn khôi phục lại sự huy hoàng của quá khứ, bọn chúng tất nhiên sẽ nghĩ mọi cách để đả kích người Ngõa Lạp.

Thua quân Lam Vũ, tối đa chỉ có thể tổn thất một chút về mặt kinh tế và chính trị, còn cả cuộc sống sẽ khó khăn một chút, phải chịu đói chịu rét, bớt ăn bớt mặc. Nhưng nếu như thua người Tây Mông, như vậy người Ngõa Lạp sẽ có nguy cơ diệt tộc.

Người Tây Mông hiện giờ có lẽ là nước xa không cứu được lửa gần, nhưng thông qua đế quốc Quang Minh của Bộ Thủ, áp lực gây nên Ma Ni giáo vẫn rất lớn, bọn chúng hoàn toàn có thể thỉnh cầu Bộ Thủ xuất động quân đội tiến công Hổ Xuyên đạo, cắt đứt đường lui của bộ đội nam hạ người Ngõa Lạp, thậm chí xuất động cung kỵ thủ của chính người Tây Mông, mai phục ở các địa khu vương quốc Cơ Nỗ Địch Á, tiêu diệt mình, bất kể nói từ góc độ nào, tiếp tục kéo dài đều có thể mất mạng.

Khắc Lạp Mã Kỳ không thể không khống chế một chút tư tưởng trong lòng mình, để phẫn nộ trong lòng dần dần lắng xuống, dù sao hắn cũng không phải là loại tướng lĩnh lỗ mãng, khi phẫn nộ kịch liệt qua đi, cũng bắt đầu từ từ bình tĩnh trở lại. Kỳ thực hắn cũng hiểu rõ, ở vào loại thời điểm này, chỉ tức giận thôi cũng không có tác dụng gì, ngược lại có thể mang tới hậu quả càng tệ hại hơn.

Nhưng hắn vẫn còn mang theo cơn giận rất lớn, siết chặt nắm đấm, thở hồng học nói: “Chúng tôi lần này nam hạ, hi vọng được quý giáo toàn diện phối hợp, nhưng đối với kết cục thế này chúng tôi đúng là cảm thấy thất vọng. Kỵ binh người Ngõa Lạp anh dũng của chúng tôi đáng lẽ không bị kết quả như thế này, tướng quân La Nhi Đan cũng không đáng phải chết, tất cả đều là do tình báo chết tiệt các ngươi cung cấp cho.”

Trong lúc vô tình nhìn thấy sắc mặt của Tuyền Tu Hoằng lại bắt đầu dần dần âm trầm, con mắt tam giác chớp động không ngừng, trong lòng Khắc Lạp Mã Kỳ hơi hơi run lên, ý thức được hậu quả một số việc chỉ có thể hiểu ý không thể nói ra, cái đầu đang nổi nóng dần bình tĩnh trở lại. Kỳ thực hắn cũng hiểu rõ, tiếp túc trách móc Ma Ni giáo đã không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ có thể lãng phí thời gian và tinh lực, còn lãng phí cả tình cảm của mình. Thất bại thì thất bại rồi, không thể thay đổi được nữa, người chết đi cũng không thể sống lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook