Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 429: Hôn lễ của hai người (4).

Nam Hải Thập Tứ Lang

18/03/2013

- Được rồi, dừng lại đi.

Phong Tĩnh Hiên đột nhiên đau đớn rên lên, tựa hồ sức lực bám vào vai của Dương Túc Phong cũng không còn nữa, bầu ngực của nàng áp vào lưng y chầm chậm trượt xuống, mang lại cho y cảm giác khó tả, tiếc là giờ không phải lúc để thưởng thức nó.

Dương Túc Phong đặt nàng xuống, để nàng dựa vào góc tường, Phong Tĩnh Hiên thở yếu ớt tỏ ra rất đau đớn, cũngkhông còn chú ý tới bộ dạng y phục của mình nữa.

Váy của nàng bị Dương Túc Phong xé rách rồi, ngực lộ ra cả vùng trắng muốt dù trong bóng tối cũng nhìn thấy rõ ràng.

Phong Tĩnh Hiên cũng không để ý tới y nhìn trộm nữa, nhưng thỉ thoảng vẫn theo tiềm thức kéo sát vào che đi, nếu như ỵ phục lại bị trượt ra, nàng cũng không quan tâm nữa.

Lúc này hai người ở lâu trong bóng tối, mắt cũng đã dần dần thích ứng, tựa hồ có thể nhìn thấy đường nét xung quanh, cũng có thể cảm giác được sự rộng lớn ở nơi này.

Kỳ thực tầng hầm này không thể tính là toàn bóng tôi, còn có một chút ánh sáng, xung quanh cũng có loại như dạ minh châu.

Sắc mặt của Phong Tĩnh Hiên đúng là không được tốt lắm, siết chặt hai tay lên đùi, nàng cởi khăn quân ngực ra, muốn buộc lấy chân, bất quá cuối cùng bỏ qua.

Dương Túc Phong ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra hai chân của nang, không phát hiện ra vết máu, tất của nàng cũng không rách, khả năng là bị gãy xương bên trong.

Trên người Dương Túc Phong trừ viên dạ minh châu ra, chỉ còn một khẩu Desert Eagle cùng với một cái dao găm, hai thứ đó đều là vũ khí phòng thân cuối cùng của y, khi đi ngủ cũng đặt dưới gối.

Lúc này y lấy ra, đặt ở hai bên chân Phong Tĩnh Hiên, lấy mảnh vải quấn ngực Phong Tĩnh Hiên quẳng ở bên làm băng tạm thời, cố định cho nàng.

Tiếc rằng không có thạch cao, làm thế này có tác dụng gì hay không y cũng không biết.

- Không ngờ thống lĩnh tối cao còn biết băng bó cho người khác, thủ pháp lại thành thạo, đúng là làm người ta kinh ngạc, nhưng làm vậy có hiệu quả không?

Phong Tĩnh Hiên nhìn y không chớp, nhưng giọng nói lại có chút trào phúng cùng khinh miệt.

- Trước kia ta sinh sống một mình ở nơi hoang dã, thường bị sói hoang truy đuổi, hai chân đều gẫy, lúc đó cũng không có gì khác, chỉ đành lấy hai cành cây tạm thời cố đình vào. Muốn nó tốt lên thì không thể, chỉ đề phong nó tệ hơn mà thôi. Một lát nữa nói không chừng chúng ta còn gặp phải chuyện gì đó, cô ngàn vạn lần đừng dùng sức, nếu để vết thương nặng hơn, sau này sẽ có di chứng đó.

Dương Túc Phong nói, rồi mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh, lau môi hôi lạnh trên trán.

Vô ý đưa tay ra, y phát hiện hai tay mình có mùi thơm, nhớ ra là vừa rồi từ trên người Phong Tĩnh Hiên hiên dính qua, tất nhiên là hương thơm trên thân thể của nàng rồi.

Y bất giác ngẩng đầu lên, ngực của Phong Tĩnh Hiên gần như lộ hết ra ngoài y phục, nàng tựa hồ không có ý che đi, dù Dương Túc Phong có nhìn cũng chẳng để ý nữa.

Khẽ thở dài cảm thán, Dương Túc Phong không thể không thừa nhận, gần đây sống sung sướng quen rồi, trừ lúc chơi đùa với như nhân ra thì những lúc còn lại chẳng hoạt động gì, sức khỏe càng lúc càng kém, chỉ có băng bó một lúc mà đã hơi mệt.

Y quyết tâm bắt đầu từ ngày mai, sáng sớm phải thực dậy kiên trì huấn luyện, ngoài ra không thể buông thả nữ sắc nữa.

Phong Tĩnh Hiên biết y đang nhìn ngực mình, cũng không để ý, dù sao rất nhiều tội ác trong bóng đêm sẽ biến mất hết vào ban ngày, nàng nói đầy vẻ châm chích:

- Ha, nếu như ta mà là Úc Thủy Lan Nhược, khẳng định sẽ bị ngươi lừa rồi, nó đại khái cũng bị ngươi lừa lên giường như thế phải không? Thật quá ngây thơ rồi!

Dương Túc Phong lạnh nhạt nói:

- Ta không lừa cô, có lẽ hiệu quả không được tốt lắm, bất quá ít nhất không tệ hơn.

Phong Tĩnh Hiên không nói nữa, nhưng vẫn tỏ ra rất hoài nghi, nàng nhìn xuống chân, phát hiện ra không ngờ là hai thứ chẳng liên quan, cách băng bó cũng rất khó coi, cau mày lại:

- Dương Túc Phong, ngươi mang vũ khí phòng thân buộc lên chân ta, không sợ ta giết ngươi ở đây sao?

Dương Túc Phong cười nói:

- Nói thực là ta sợ, cho dù ta có vũ khí, thì ở trong không gian nhỏ hẹp này, cô muốn giết ta, ta có không có khả năng kháng cự lại. Có vũ khí hay không cũng không khác biệt lắm, cô nói xem có phải không?

Phong Tĩnh Hiên sắc mặt âm trầm:

- Nhưng ngươi biêt khẳng định ta không dám giết ngươi phải không?

Dương Túc Phong khẽ lắc đầu:



- Nói chính xác thì cô không cần phải giết ta.

Phong Tĩnh Hiên lạnh lùng nói:

- Ngươi liên hợp với Úc Thủy Lan Nhược cướp vị trí chưởng môn của ta, mưu đồ xâm chiếm Hải Thiên Phật Quốc, còn ý đồ vấy bẩn sự thanh bạch của ta, hừ, dù là lý do nào, ta cũng sẽ giết ngươi, chẳng lẽ ngươi không sợ sao?

Dương Túc Phong không tán đồng:

- Cô muốn giết ta thật đã chẳng nói nhiều như vậy, sớm đã hủy thi diệt tích rồi, khi ta giết người, chưa từng nói thừa.

Phong Tĩnh Hiên lặng lẽ dựa vào vách tường, tựa hồ bị y khơi lên cảm xúc, nhất thời không nói gì, một lúc sau mới cười khổ:

- Ta đột nhiên thấy bị ngươi nói thật thất bại, rõ ràng là ngươi có mưu đồ không tốt với ta, nhưng ta lại không dám giết ngươi, ngươi nói xem có phải ta rất đáng bi ai không? Rất đáng thương không? Uổng cho ta còn là chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc, vậy mà cứ do dự dùng dằng, chút quyết đoán cũng không có, để cho ngươi chê cười.

Dương Túc Phong chậm rãi nói:

- Ta không biết cô có đáng thương, có bi ai không. Ta chỉ đang nghĩ làm sao mới có thể mau chóng rời khỏi đây, theo cô tính thì chúng ta vào đây bao lâu rồi? Đợi tới sáng mai còn cần bao lâu?

Như chẳng nghe thấy y nói gì, Phong Tĩnh Hiên tự lẩm bẩm:

- Ta từ rất nhỏ dã không có cha mẹ, cô đơn một mình lớn lên, ta luôn hâm mộ những người có cha mẹ, được nhiều người quan tâm, yêu thương. Thùa nhỏ ta luôn bị những đứa trẻ khác bắt nạt, ta muốn phải hơn người khác một bậc, ta muốn….

Dương Túc Phong nói:

- Chẳng phải giờ cô đã đạt được rồi sao? Giờ cô là một sự tồn tại cao vời, ai ai cũng ngưỡng mộ cô, kính trọng cô, không ai bắt nạt cô, chỉ có cô đi bắt nạt người khác.

Phong Tĩnh Hiên nói chua chát:

- Cái vị trí này kỳ thực chẳng có nhiều lợi ích thực sự, lại còn phải hao phí không ít tâm sức, nhìn bề ngoài rất phong quang, nhưng sự thực ai biết được thê lương và tang thương ẩn sau đó? Nhưng bất kể thế nào, ta đều thích vị trí này, ngươi biết vì sao không?

Dương Túc Phong không cần nghĩ đáp ngay:

- Cô thích cảm giác người khác phải ngửa mặt nhìn mình, bàn thân ở trên cao nhìn người khác.

Hơi ngẩn ra một chút, tựa hồ cảm thấy Dương Túc Phong nói quá thẳng, Phong Tĩnh Hiên im lặng nhẩm lại hai câu này, một lúc sau mới cảm khái nói:

- Đúng, ngươi nói trúng vào tâm khảm của ta rồi, ta tổng kết ra không được thẳng thắn như thế. Đúng là ta thích nhìn thấy người khác cúi đầu thi lễ, cung kính lo sợ, không dám thở mạnh một tiếng, ta thích cảm giác một câu nói của ta làm biết bao người phải vì ta mà chết, ta thích thao túng sinh mạng, vận mệnh của người khác…

- Kỳ thực cảm giác này không tốt.

Dương Túc Phong khẽ cắt ngang lời nàng.

- Ngươi là thống soái tối cao, ngươi hẳn có cảm giá rống ta, chẳng lẽ ngươi nói với ta, ngươi căn bản không thích cảm giác này?

Phong Tĩnh Hiên nói lạnh lùng, trên mặt lần nữa tỏ ra khinh miệt.

- Nói thực là ta không thích.

Dương Túc Phong nói, ánh mắt có chút do dự.

Phong Tĩnh Hiên chẳng hề khác khí:

- Ngươi thật giả dối.

Dương Tú Phong lặng lẽ thở dài:

- Đúng là ta rất giả dối, trước kia ta rất thích cái cảm giác đó, nhưng hiện giờ ta không biết phải miêu tả ra sao, ta kỳ thực không muốn thao túng vận mệnh, sống chết của người khác. Nhưng ta không có lựa chọn khác, chỉ có thao túng kẻ khác, ta mới có thể sống được.

Phong Tĩnh Hiên mắt sáng quắc:



- Vậy vì sao ngươi còn muốn ép ta từ bỏ quyền lực?

Dương Túc Phong đáp:

- Vì ta đã nhận lời với Úc Thủy Lan Nhược.

Giọng Phong Tĩnh Hiên dần cao lên:

- Rốt cuộc nó cho ngươi cái gì?

Dương Túc Phong không trả lời chính diện, chỉ lặp lại:

- Ta đã hứa với cô ấy.

Phong Tĩnh Hiên nói càng thêm lạnh lùng:

- Nó chẳng phải chỉ hiến thân cho ngươi thôi sao, ta cũng có thể hiển thân cho ngươi, ta và nó coi như bằng nhau, ngươi không cần giúp nó đối phó ta nữa.

Dương Túc Phong ngạc nhiên nhìn nàng, tựa hồ phán đoán xem nàng nói thật hay giả, vẻ mặt Phong Tĩnh Hiên không có chút xấu hổ nào, tựa như là một chuyện giao dịch rất bình thường.

Hồi lâu sau y mới nói:

- Vẫn không được, cho dù là thế, cái vị trí chưởng môn nhân này cô cũng phải nhường lại.

Phong Tĩnh Hiên mặt đò bừng, tức không nói lên lời, mắt như muốn tỏe lửa:

- Ngươi … ngươi … ngươi là đồ khốn kiếp. Chẳng .. chẳng lẽ ta không hấp dẫn bằng nó sao?

Dương Túc Phong nghiêm túc nói:

- Ta không có ý đó, nhưng ta hứa với cô ấy trước, ta phải thỏa mãn yêu cầu của cô ấy đầu tiên.

- Ngươi .. ngươi đôi lúc không thể nói lý được.

Phong Tĩnh Hiên cảm thấy mình như muốn nổ tung, ngực phập phồng kịch liệt, ngực nàng vốn đã rất đầy đặn, lúc này do quá độ kích động càng như muốn bùng nổ, hai chấm hồng càng thêm rực rỡ.

Dương Túc Phong bất đắc dĩ nói:

- Đôi khi ta cũng cảm thấy như thế.

Tầng hầm bắt đầu trở nên tĩnh lặng, Phong Tĩnh Hiên thở hồng hộc, Dương Túc Phong không lên tiếng.

Phong Tĩnh Hiên làm sao cũng không thể ngờ rằng mình có thể bị đối phương cự tuyệt, chuyện nhục nhã dùng thân thể đổi lấy quyền lực, do miệng mình nói ra đã là chuyện khó tin rồi, nhưng bị đối phương cự tuyệt, làm tôn nghiêm của nàng bị đả kích chưa từng có.

Nàng gần như sụp đổ, nếu không có bóng tối che đi, khẳng định nàng hổ thẹn chết ngay lập tức.

Dương Túc Phong tựa hồ hiểu được cảm thụ của nàng, suy nghĩ rồi nói:

- Ta đã đồng ý với cô ấy, tất nhiên phải làm được. Nếu như cô nhường vị trí chường môn ra, ta có thể đáp ứng cô một số điều kiện, ta sẽ không để cô quá thiệt thòi.

Phong Tĩnh Hiên tức tối nói:

- Ta cần ngươi đáp ứng điều kiện gì chứ?

Dương Túc Phong đành nói:

- Nếu không cần thỉ thôi vậy.

Phong Tĩnh Hiên hừ mạnh:

- Nếu như ta thủy chung không nhường vị trí này, ngươi sẽ làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook