Chương 243: Hợp tung liên hành
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
“Bên kia có điện báo trả lời không” Dương Túc Phong chậm rãi hỏi, sắc mặt âm trầm như nước.
Viên Ánh Lạc lắc đầu, lãnh đạm nói:
- Không có, tôi đã tự mình gửi cho cô ta ba bức điện báo, nhưng không hề có một cái nào được hồi âm.
Dương Túc Phong hơi mệt mỏi vẫy tay bảo Viên Ánh Lạc lui ra, một mình chìm đắm trong trầm tư. Ánh nến lay động chiếu lên khuôn mặt của y, hiện ra chút vàng nhợt, lại có chút ửng hồng, y thực sự có hơi sốt ruột, Lam Sở Yến, rốt cuộc cô ta muốn làm gì đây? Cô ta rột cuộc là thiên tài hay là đồ ngu xuẩn.
Rắc rối của Lam Sở Yến đến từ sự cao ngạo và xa rời thực tế, còn vì chỉ ham cái lợi trước mắt.
Các tham mưu đem bản đồ quân sự Cam Xuyên Đạo và Dương Xuyên đạo treo lên tường, Dương Túc Phong chăm chú vào những mũi tên đỏ lam đan xen chi chit bên trên địa khu Cam Xuyên đạo, mày nhíu chặt, mũi tên màu đỏ chính là thế lực của Thái Dương thần giáo, màu lam chính là sư đoàn 103 quân Lam Vũ do Lam Sở Yến chỉ huy. Trên tấm bản đồ này, ba địa khu Uông Đan phủ, Hạ Như phủ, Tử Lam phủ cài răng lược với nhau, vùn này năm trong vùng kia, làm người ta hoa cả mắt. Cơ bản, đều là quân Lam Vũ ở thế công, Thái Dương Thần giáo ở thế thủ, nhưng ở địa khu cục bộ nào đó, tình thế lại hoàn toàn trái ngược.
Nhìn từ bản đồ có thể thấy được một cách rõ ràng, Lam Sở Yến chọn phương châm tấn công toàn diện, đem binh lực vốn chẳng được hùng hậu chia thành mấy đường, đồng thời phát động công kích Thái Dương thần giáo, sách lược tấn công như vậy, mặc dù trong thời gian ngắn có được thành quả lớn bề ngoài, tựa hồ chiếm lĩnh được rất nhiều đất đai. Nhưng binh lực bộ đội các mũi tiên công cơ bản chỉ có ba bốn trăm người, chỉ có thể tạm thời đánh bại kẻ địch, không có chút tác dụng củng cố địa khu được chiếm lĩnh một chút nào, cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn tàn dư của Thái Dương thần giáo, loại phương thức tiến công này giống như cái lược lớn vậy, chải qua loa một lượt cho xong, căn bản không thể xâm nhập tầng cuối cùng. Một khi Thái Dương thần giáo phản ứng lại, tập trung binh lực, bất chấp trả giá tiêu diệt một tới hai mũi tiến công trong đó, quân Lam Vũ sẽ gặp phải tổn thất cực lớn, mà vũ khí trang bị bọn họ sở hữu cũng sẽ bị rơi vào trong tay Thái Dương thần giáo, làm Thái Dương thần giáo càng trở nên cường đại, đây mới chính là điều nguy hiểm nhất.
Mặc dù trước mắt Thái Dương thần giáo tạm thời còn ở vào cục diện chỉ biết chịu đòn ở khắp nơi, chỉ có chống đỡ tấn công mà không có cách nào hoàn thủ, nhưng bọn chúng thế nào cũng đến lúc tỉnh ngộ ra. Lam Sở Yến bố trí binh lực quá mức phân tán như vậy sẽ trở thành nhược điểm trí mạng. Chẳng trách Phượng Phi Phi phải cấp bách nhắc nhở mình chú ý, ngay cả Phượng Phi Phi cũng phát giác ra được cách sắp xếp binh lực của Lam Sở Yến tồn tại nhược điểm cực lớn, trong Thái Dương thần giáo khẳng định cũng có người nhìn ra.
Xét đến cùng vẫn là vì Lam Sở Yến bày hàng quá dàn trải, đi ngược lại nguyên tắc tập trung ưu thế binh lực một cách nghiêm trọng, rất nhiều người đánh giá thấp sức chiến đấu của quân Lam Vũ, từ đó mà chịu thiệt. Còn Lam Sở Yến lại quá đề cao sức chiến đấu của quân Lam Vũ, với binh lực hai liên đội đã dám phát động công kích với trên một vạn kẻ địch. Tiếc là quân Lam Vũ cũng là người mà chẳng phải là thần, mặc dù so với địch nhân mà nói, sức chiến đấu mạnh hơn rất nhiều, nhưng cũng không phải không đánh mà thắng được. Nàng đem binh lực bố trí quá phân tán, dễ bị kẻ địch đập tan từng bộ phận, nàng muốn đồng thời cướp lấy vùng Uông Đan phủ và Hạ Như phủ, còn có ý đồ phái bộ đội từ giữa Cam Xuyên đạo trực tiếp xiên vào Dương Xuyên đạo, đánh lén cảng Mễ Luận, cách làm tham lam bất chấp hậu quả như vậy, chắc chắn sẽ mang tới cho bản thân nguy cơ cực lớn.
Dương Túc Phong cảm thấy mình phải để ý tới vấn đề Thái Dương thần giáo, cách sắp xếp chiến lược kiểu này của Lam Sở Yến rất có thể sẽ gây nên hậu quả không thể tưởng tượng được. Tới lúc đó đối diện với sự phản công của Thái Dương thần giáo, chỉ có mình mới có thể bắc thượng cứu nàng. Nếu không, thế cục sẽ càng khó thu thập.
Tận đáy lòng y có chút cảm thán, Lam Sở Yến có lẽ sẽ là một quan chỉ huy rất tốt, nhưng đích xác là cần cọ sát kinh ng hiệm chiến trường thêm một chút, lần này khi đối diện với Thái Dương thần giáo, có lẽ nàng cũng cần chịu chút gian khổ, thế gọi là vấp ngã một lần khôn hơn một chút, có lẽ sau khi trải qua lần phong ba này, nàng sẽ trở nên thành thục hơn, càng thực tế hơn mà không tâm cao khí ngạo, tham việc ngoài tầm nữa.
Nữ nhân tới từ quý tộc Vũ Chân này, nhất định sẽ tắm máu cao nguyên Huyết Sắc.
Tham mưu đưa tới các loại tư liệu được chính lý của Thái Dương thần giáo.
Nhìn từ cội nguồn lịch sử, căn bản khởi nguồn của Thái Dương thần giáo do chính sách sai lầm của đế quốc Đường Xuyên với địa khu Mỹ Ni Tư gây nên, chính sách chỉ biết cướp đoạt trong thời gian dài đã phá hỏng nghiêm trọng hoàn cành sinh thái và kinh tế nơi này, khiến dân cư bản xứ dân địa khu Mỹ Ni Tư tích tụ sự thù hậm sâu đậm với đế quốc, mà loại thù hận này rất dễ bị tông giáo lợi dụng. Giáo nghĩa và giáo quy mà Thái Dương thần giáo tuyên truyền hấp dẫn rất lớn với cư dân bản xứ thù địch đế quốc, thậm chí bao gồm cả bộ phận di dân.
Thái Dương thần giáo tuyên bố trả đất cho dân, đề ra sách lược làm giàu cộng đồng, trấn áp địa chủ và thương nhân một cách tàn khốc vô tình, thu hết tài sản của bọn họ chia cho giáo đồ, điều này làm cho cư dân bản xứ vốn ở tầng lớp thấp nhất nhìn thấy cái lợi nhất định, cho nên bọn họ tin tưởng và ủng hộ Thái Dương thần giáo, cũng chính là nói, Thái Dương thần giáo được mức độ ủng hộ của xã hội khá cao, mặc dù thượng tầng của bọn chúng đã xuất hiện dấu hiệu mầm mống thoái hóa, nhưng đối với tầng lớp lao khổ thấp nhất chiếm số đông mà nói, bọn họ vẫn đang phấn đấu vì lý tưởng và giáo nghĩa của mình.
Chỉ tiếc là Lam Sở Yến không để ý tới điểm này, nàng cho rằng chỉ đan thuần bằng việc tiêu diệt hết lực lượng quân sự của Thái Dương thần giáo là có thể thu phục Cam Xuyên đạo và Dương Xuyên đạo. Còn thực tế, điều này là không thể, cho dù có thể diệt sạch được hộ quốc quân của Thái Dương thần giáo, thì căn cơ của Thái Dương thần giáo vẫn tồn tại, nếu như không được cải thiệt triệt để từ chính sách, bọn chúng sẽ phục hồi từ tro tàn, tiếp tục vung cờ khởi nghĩa.
Dương Túc Phong thở dài phiền muộn, Lam Sở Yến tuyệt đối sẽ không có lòng mà đi xử lý vấn đề chính sách phức tạp, loại vấn đề này chỉ có mình mới có thể giải quyết tại chỗ. Có lẽ, sự tình ở Tô Khắc La xử lý hoàn tất, bắc thượng Cam Xuyên Đạo và Dương Xuyên đạo chính là việc bắt buộc phải làm rồi, mong rằng lo lắng của Phượng Phi Phi có thể tới muộn một chút, càng mong Lam Sở Yến có thể nghe ra từ lời khuyến cáo của mình, kịp thời điều chỉnh chiến lược.
Lúc đang suy nghẫm, quan thông tin lặng lẽ đi tới, đứng thẳng trước Dương Túc Phong thi lễ, sau đó trình lên một bản báo cáo hàng ngày theo thông lệ. Nội dung thông báo tuyên bố vương quốc Mễ Á Lôi và vương quốc Tháp Lâm đình chiến, đồng thời rút lui toàn bộ quân đội tiến công vương quốc Tháp Lâm.
Dương Túc Phong không khỏi khẽ nhíu mày, đám chết tiệt đó xem ra cũng chẳng phải là lũ ngốc, đã bắt đầu thực thi hoạt động đối phó với mình rồi.
Trong sở chỉ huy tạm thời còn có hai tham mưu trẻ tuổi, sau khi bọn họ xem tình hình trên bản thông báo, cũng đều hồ nghi đưa mặt nhìn nhau, một tham mưu nghi hoặc nói:” Quân đội vương quốc Mễ Á Lôi chủ động rút khỏi Gia Nhĩ Ba Cáp Lôi, đồng thời tuyên bố đình chiến với vương quốc Tháp Lâm? Thứ bọn họ sắp cầm tới tay rồi còn chịu nôn ra? Cái này tựa hộ không phù hợp với tính cách của Cổ Tư Tháp Phu, hắn chính một lòng muốn diệt Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cơ mà.
Tham mưu còn lại cũng nửa tin nửa ngờ nhìn Dương Túc Phong, nói với vẻ chẳng sao hiểu nổi: “Đúng thế, điều quá bất thường này rốt cuộc là vì sao? Bọn chúng sao không đục nước béo cò? Lại còn đem thành quả sắp tới tay buông ra?
Dương Túc Phong bê một cốc trà, chậm rãi ngồi xuống, vừa uống trà vừa bình thản nói: “Bởi vì bọn chúng biết rằng, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ một khi bị hạ bệ, mục tiêu đả kích tiếp theo của chúng ta khẳng định là bọn chúng”
Một tham mưu tựa hồ nghĩ tới điều gì, hơi chút cấp bách nói:” Đám khốn kiếp này….. như vậy hiện giờ bọn chúng muốn làm gì?”
Dương Túc Phong đưa cốc trà lên bên miệng, không hề nhấp môi, trầm tĩnh nói:” Đổi sang hỗ trợ cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, tiếp tục lợi dụng Ai Đức Tư Đặc LA Mỗ níu kéo tinh lực của chúng ta, đem Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ra làm tấm lá chắn. Chỉ cần một ngày Ai Đức Tư Đặc La Mỗ còn tồn tại, bọn chúng còn an toàn, bởi vì chúng ta và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đã không đội trời chung”
Do chân hành động không tiện, cho nên Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tâm đều không tham gia lần viễn chinh Tô Khắc La lần này, thiếu sự có mặt của bọn họ, rất nhiều khi Dương Túc Phong chỉ có thể một mình tính toán vấn đề, một mình đưa ra phán đoán. Hai người tham mưu này vì tuổi quá trẻ, bọn họ tạm thời chỉ có thể phụ trách công tác tham mưu cơ bản nhất, không thể cung cấp cho y kiến nghị và quyết sách có trọng lượng.
Vương quốc Mễ Á Lôi đột nhiên chủ động rút binh, hiển nhiên là một tín hiệu hết sức nguy hiểm, đó chính là liên bang La Ni Tây Á đã ý thức được sự nguy hiểm của quân Lam Vũ, bọn họ bắt đầu muốn chuẩn bị liên hợp với nhau, cùng đối phó với quân Lam Vũ. Do quan hệ trên lịch sử, sáu quốc gia trong liên bang La Ni Tây Á, trên cơ bản những kẻ thống trị của nó đều có quan hệ nhân thân. Nhưng sau này trên cán cân không may rơi xuống một quả táo, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đột nhiên quật khởi, phá vỡ thế cân bằng, loại quan hệ nhân thân này mới bị phá vỡ. Nhưng cho dù ở hiện tại, vương thất bốn vương quốc Tô Khắc La, Mễ Á Lôi, Mai Lý Đạt, An Lai vẫn tồn tại quan hệ nhân thân mật thiết. Ví như mẹ của Tô Phỉ Thải Vi là công chúa của vương quốc Mai Lý Đạt, thậm chí ngay cả nguyên thủ quốc gia trên danh nghĩa của Cách Lai Mỹ là Y Toa Bối Nhĩ cũng có trăm ngàn mối quan hệ với vương quốc Mễ Á Lôi.
Quan hệ nhân thân phức tạp nhìn qua thì rất đáng buồn cười, nhưng ở tại vùng địa khu này, nó lại bộ phận chủ yếu tạo thành chiến lược ngoại giao, vì nó mà khơi lên hòa bình hoặc chiến tránh cũng không sao kể siết. Về đối nội, bọn họ là huynh đệ trong nhà đánh nhau, đối ngoại, chính là cha con ra trận. Lúc xưa khi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ quật khởi, lấy quân đội Mễ Á Lôi đứng đầu can thiệp tho bạo vào nội chính của vương quốc Tháp Lâm, Tô Khắc La, Ai Lai, Mai Lý Đạt cũng có tham dự, đồng thời cũng phải quân đội tham chiến, nhưng sau này bởi vì quân đội vương quốc Mễ Á Lôi thất bại quá nhanh, quân đội ba nước kia chưa tham chiến thực sự đã rút lui, nhưng ý đồ can thiệp của bọn họ đã biểu lộ quá rõ. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sở dĩ thù hận Tô Khắc La, mê đắm mỹ sắc Tô Phi Thái Vi chỉ là hiện tưởng biểu hiện mặt ngoài, sợ là muốn triệt để tiêu trừ cái “liên minh bốn nước” vô danh nhưng có thực mới chính là nguyên nhân căn bản.
Mà hiện giờ, các loại dấu hiệu cho thấy rõ, mục tiêu chung nhắm vào của bốn nước liên mình, khả năng không còn là Ai Đức Tư Đặc La Mỗ bị suy bại nữa, mà là quân Lam Vũ đang mau chóng quật khởi. Người làm chính trị đều có nhãn quan hết sức sắc bén, bọn họ biết chính xác ai mới là kẻ nguy hại cho mình lớn nhất. Ở bên cạnh quân Lam Vũ con sư tử mạnh mẽ đang phát triển, bọn họ cần phải liên hợp với nhau mới có thể tự giữ mình.
Quả nhiên, rất nhanh quân Lam Vũ lại thu được tình báo ở phương diện này, vương quốc An Lai lần nữa đứng lên, hô hào kêu gọi giải quyết vấn đề của liên bang La Ni Tây Á một cách hòa bình, quốc vương An Lai là Y Vạn Nặc Phu đưa ra tuyên bố rõ ràng, đề nghị Tô Khắc La, quân Lam Vũ và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ba phía toàn diện đình chiến, cử hành hòa đàm, thông qua phương thức hòa bình giải quyết vấn đề của Tô Khắc La. Nội dung chủ yếu y kiến nghị bao gồm các nước không can thiệp vào nội chính của nhau, không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời rút quân v..v..v, thậm chí y còn kiến nghị, lần hòa đàm này có thể do bốn quốc gia Cách Lai Mỹ, Mễ Á Lôi, Mai Lý Đạt, Ai Lai cùng phụ trách giám sát và thực thi.
“Mẹ kiếp! Rút lui tất cả quân đội đồn trú ở trên lãnh thổ nước khác, từ đâu thì trở về đó? Nói thì thật dễ nghe, vậy chẳng phải ngay cả chúng ta cũng phải cút xéo? Dương Túc Phong cười lạnh xé nát tin tình báo, dáng vẻ dữ tợn.
Nhưng, kiến nghị của vương quốc An Lai mà Dương Túc Phong xem là trò cười lại được sự tán đồng của một nhân vật chính khác trong câu chuyện là Ai Đức Tư Đặc La Mỗ. Ngày 25 tháng 6, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tại thủ đô của Tô Khắc La là thành Duy Nạp Tư lần đầu tiên kcông khai nêu rõ, chấp nhận giải quyết vấn đề Tô Khắc La một cách hòa bình, đồng thời công khai bày tỏ chấp nhận rút khỏi Tô Khắc La. Nhưng điều kiệt tiên quyết là quân Lam Vũ cũng phải thi hành nghiệp nghị như vậy, ngoài ra, y còn chưa chịu từ bỏ, chinh thức thông qua con đường sứ tiết ngoại giao cầu hôn với Tô Phỉ Thải Vi, đồng thời lấy nó làm bằng chứng tốt đẹp đảm bảo hòa bình vĩnh viễn giữa vương quốc Tô Khắc La và vương quốc Tháp Lâm.
Đối với sự cầu hôn của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, Dương Thúc Phong lại chẳng thấy chút phản cảm nào, dù sao y cũng chẳng nhìn thấy phản ứng của Tô Phỉ Thải Vi. Bất quá Tài Miểu Miểu từ xa tận vương quốc Cách Lai Mỹ thông qua công chúa Y Toa Bối Nhĩ, lấy danh nghĩa chính phủ lâm thời Cách Lai Mỹ, nêu rõ quân Lam Vũ đã thực hiện được lời hứa của mình, giải cứu Tô Khắc La từ dưới móng vuốt ác ma, như vậy không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Phỉ Thải Vi phải thực hiện lời hứa của mình, gả cho Dương Túc Phong.
Lập tức Tô Phỉ Thải Vi lại lần nữa trở thành tiêu điểm tranh đoạt, ngay cả báo chí đế quốc Đường Xuyên tựa hồ cũng mẫn cảm ngửi thấy được vụ ầm ĩ này, bắt đầu săn sóc tới việc của hai nam nhân ( Dương Túc Phong và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ) và một nữ nhân ( Tô Phỉ Thải Vi). Ba người đồng thời bị đưa lên trang nhất cỉa những tờ báo nhỏ dựa vào tin tức giật gân để câu khách, bắt đầu lưu truyền cả đại lục Y Lan.
Ngoài Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ra, trong cùng ngày, quốc vương vương quốc Mai Lý Đạt là Phổ La Bố Tư Đặc cũng đưa ra tuyên bố nêu rõ, tán đồng kiến nghị của vương quốc An Lai, y hô hào ba phe tham chiến ở Tô Khắc La thông qua phương thức hiệp thương hòa bình thực hiện đình chiến trước, sau đó chọn một thời gian mà mọi người đều chấp nhận được, ví như ngày nào đó trong tháng bảy hoặc tháng tám, cử hành hội nghị đàm phán ở thành Duy Nạp Tư. Trước đó, để đảm bảo an toàn, quân đội Tháp Lâm phải hoàn toàn rút khỏi địa khu Tô Khắc La, quân Lam Vũ cũng phải làm hành động nhượng bộ tương ứng. Vấn đề của người Tô Khắc La nên do người Tô Khắc La tự đi giải quyết.
“Khốn kiếp! Cá mè một lứa” Dương Túc Phong lại lần nữa xé nát thông báo, sau đó lớn tiếng nói với đám Tư Cơ Bối Ni:” Các huynh đệ, chúng ta cứ tiếp tục tiến đánh, xem ra lần này sẽ hết sức náo nhiệt rồi!”
Ngay sát sau vương quốc An Lai mà vương quốc Mai Lý Đạt, vương quốc Mễ Á Lôi rất nhanh hưởng ứng lời hiệu triệu, quốc vương Cổ Tư Tháp Lâm đệ tam cũng đưa ra tuyên bố cùng loại, hô hào Ai Đức Tư Đặc La Mỗ và Dương Túc Phong đều rút khỏi Tô Khắc La. Cũng có lẽ là quân đội vương quốc Mễ Á Lôi nhiều hơn vương quốc An Lai và vương quốc Mai Lý Đạt, cho nên ngữ khí Cổ Tư Tháp Phu khá cứng rắn, thậm chí không dùng mấy tới ngữ khí ngoại giao uyển chuyển, không chút khách khí điểm danh yêu cầu quân đội Tháp Lâm và quân Lam Vũ đều rút khỏi Tô Khắc La.
“Mẹ nó! Tưởng một đám chó bu lấy nhau là cho rằng có thể thành một con sói sao?” Dương Túc Phong khinh miệt cười lạnh, đem tất cả thông báo vo thành một nắm, sau đó ném vào thùng rác.
“Nói với bọn chúng! Trước ngày 1 tháng 7, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ phải rút khỏi Tô Khắc La, nếu không kiến nghị hòa đàm gì cũng là vô ích!” Dương Túc Phong lạnh lùng nói, cầm lấy bút chì màu lam, vẽ lên một nét lớn giữa thành Nhật Chiếu và Thành Duy Nạp Tư, sau đó lại vẽ một vòng lớn ở địa khu Ca Tư Lạp, cuối cùng hung hăng vẽ một dấu gạch chéo trên vòng tròn lớn đó. Y tựa hồ cảm thấy còn chưa thỏa, vì thể cũng vẽ vòng lớn trên thủ đô ba vương quốc Mễ Á Lôi, Mai Lý Đạt, An Lai sau đó vạch dấu gạch chéo lớn trên đó.
“Cho bọn chúng chết hết đi!” Dương Túc Phong lạnh lùng cười âm hiểm, cả liên bang La Ni Tây Á tựa hồ cũng khẽ rung lên một chút.
Ngày 26 tháng 6, gian nan trải qua trèo đèo vượt suối, Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu suất lĩnh lục quân đặc chiến đội cuối cùng cũng tìm ra tung tích của Tô Phỉ Thải Vi, từ trong điện báo gửi về, có thể thấy rõ ràng hai người đã bị mỹ sắc của Tô Phỉ Thải Vi làm rung động, thậm chí trong điện báo phải tiết kiệm chữ nghĩa tối đa cũng dùng không ít tính từ, tựa hồ không có những tính từ này sẽ làm giảm bớt mỵ lực của Tô Phỉ Thải Vi. Bất quá lúc này Tô Phỉ Thải Vi đang vào chỗ thấp nhất của nhân sinh, nếu như chẳng phải đặc chiến đội của quân Lam Vũ tới nhanh, hoàn cảnh của nàng có lẽ đã đổi sang một dạng khác, sự thuần khiết thậm chí sinh mạng của nàng đều có khả năng rời xa nàng rồi.
Vì để trốn tránh sự truy lùng của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, Tô Phỉ Thải Vi bằng vào ý chí kiên cường của mình ẩn nấp phiêu hốt bất định giữa các dân tộc và bộ lạc ở thập vạn đại sơn. Sắc đẹp của nàng trở thành phiền phức lớn nhất trong việc che dấu thân phận, bất kể là nàng hóa trang thế nào, khí chất và sự mỹ lệ của nàng đều không có cách nào che dấu được, cho nên dù nàng hành động có bí mật hơn nữa, cũng rất nhanh bị người của những bộ lạc kia phát hiện. Xuất phát từ đủ loại các nguyên nhân, thủ lĩnh những bộ lạc đều không đủ đảm lượng đi mạo phạm nữ vương cao cao tại thượng của họ ngày nào, mặc dù nội tậm của họ sớm cường liệt mong muốn làm sao để nàng thuần phục dưới gối, đem nàng trở thành nữ nhân cho một mình mình sủng ái giấu trong phòng riêng.
Viên Ánh Lạc lắc đầu, lãnh đạm nói:
- Không có, tôi đã tự mình gửi cho cô ta ba bức điện báo, nhưng không hề có một cái nào được hồi âm.
Dương Túc Phong hơi mệt mỏi vẫy tay bảo Viên Ánh Lạc lui ra, một mình chìm đắm trong trầm tư. Ánh nến lay động chiếu lên khuôn mặt của y, hiện ra chút vàng nhợt, lại có chút ửng hồng, y thực sự có hơi sốt ruột, Lam Sở Yến, rốt cuộc cô ta muốn làm gì đây? Cô ta rột cuộc là thiên tài hay là đồ ngu xuẩn.
Rắc rối của Lam Sở Yến đến từ sự cao ngạo và xa rời thực tế, còn vì chỉ ham cái lợi trước mắt.
Các tham mưu đem bản đồ quân sự Cam Xuyên Đạo và Dương Xuyên đạo treo lên tường, Dương Túc Phong chăm chú vào những mũi tên đỏ lam đan xen chi chit bên trên địa khu Cam Xuyên đạo, mày nhíu chặt, mũi tên màu đỏ chính là thế lực của Thái Dương thần giáo, màu lam chính là sư đoàn 103 quân Lam Vũ do Lam Sở Yến chỉ huy. Trên tấm bản đồ này, ba địa khu Uông Đan phủ, Hạ Như phủ, Tử Lam phủ cài răng lược với nhau, vùn này năm trong vùng kia, làm người ta hoa cả mắt. Cơ bản, đều là quân Lam Vũ ở thế công, Thái Dương Thần giáo ở thế thủ, nhưng ở địa khu cục bộ nào đó, tình thế lại hoàn toàn trái ngược.
Nhìn từ bản đồ có thể thấy được một cách rõ ràng, Lam Sở Yến chọn phương châm tấn công toàn diện, đem binh lực vốn chẳng được hùng hậu chia thành mấy đường, đồng thời phát động công kích Thái Dương thần giáo, sách lược tấn công như vậy, mặc dù trong thời gian ngắn có được thành quả lớn bề ngoài, tựa hồ chiếm lĩnh được rất nhiều đất đai. Nhưng binh lực bộ đội các mũi tiên công cơ bản chỉ có ba bốn trăm người, chỉ có thể tạm thời đánh bại kẻ địch, không có chút tác dụng củng cố địa khu được chiếm lĩnh một chút nào, cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn tàn dư của Thái Dương thần giáo, loại phương thức tiến công này giống như cái lược lớn vậy, chải qua loa một lượt cho xong, căn bản không thể xâm nhập tầng cuối cùng. Một khi Thái Dương thần giáo phản ứng lại, tập trung binh lực, bất chấp trả giá tiêu diệt một tới hai mũi tiến công trong đó, quân Lam Vũ sẽ gặp phải tổn thất cực lớn, mà vũ khí trang bị bọn họ sở hữu cũng sẽ bị rơi vào trong tay Thái Dương thần giáo, làm Thái Dương thần giáo càng trở nên cường đại, đây mới chính là điều nguy hiểm nhất.
Mặc dù trước mắt Thái Dương thần giáo tạm thời còn ở vào cục diện chỉ biết chịu đòn ở khắp nơi, chỉ có chống đỡ tấn công mà không có cách nào hoàn thủ, nhưng bọn chúng thế nào cũng đến lúc tỉnh ngộ ra. Lam Sở Yến bố trí binh lực quá mức phân tán như vậy sẽ trở thành nhược điểm trí mạng. Chẳng trách Phượng Phi Phi phải cấp bách nhắc nhở mình chú ý, ngay cả Phượng Phi Phi cũng phát giác ra được cách sắp xếp binh lực của Lam Sở Yến tồn tại nhược điểm cực lớn, trong Thái Dương thần giáo khẳng định cũng có người nhìn ra.
Xét đến cùng vẫn là vì Lam Sở Yến bày hàng quá dàn trải, đi ngược lại nguyên tắc tập trung ưu thế binh lực một cách nghiêm trọng, rất nhiều người đánh giá thấp sức chiến đấu của quân Lam Vũ, từ đó mà chịu thiệt. Còn Lam Sở Yến lại quá đề cao sức chiến đấu của quân Lam Vũ, với binh lực hai liên đội đã dám phát động công kích với trên một vạn kẻ địch. Tiếc là quân Lam Vũ cũng là người mà chẳng phải là thần, mặc dù so với địch nhân mà nói, sức chiến đấu mạnh hơn rất nhiều, nhưng cũng không phải không đánh mà thắng được. Nàng đem binh lực bố trí quá phân tán, dễ bị kẻ địch đập tan từng bộ phận, nàng muốn đồng thời cướp lấy vùng Uông Đan phủ và Hạ Như phủ, còn có ý đồ phái bộ đội từ giữa Cam Xuyên đạo trực tiếp xiên vào Dương Xuyên đạo, đánh lén cảng Mễ Luận, cách làm tham lam bất chấp hậu quả như vậy, chắc chắn sẽ mang tới cho bản thân nguy cơ cực lớn.
Dương Túc Phong cảm thấy mình phải để ý tới vấn đề Thái Dương thần giáo, cách sắp xếp chiến lược kiểu này của Lam Sở Yến rất có thể sẽ gây nên hậu quả không thể tưởng tượng được. Tới lúc đó đối diện với sự phản công của Thái Dương thần giáo, chỉ có mình mới có thể bắc thượng cứu nàng. Nếu không, thế cục sẽ càng khó thu thập.
Tận đáy lòng y có chút cảm thán, Lam Sở Yến có lẽ sẽ là một quan chỉ huy rất tốt, nhưng đích xác là cần cọ sát kinh ng hiệm chiến trường thêm một chút, lần này khi đối diện với Thái Dương thần giáo, có lẽ nàng cũng cần chịu chút gian khổ, thế gọi là vấp ngã một lần khôn hơn một chút, có lẽ sau khi trải qua lần phong ba này, nàng sẽ trở nên thành thục hơn, càng thực tế hơn mà không tâm cao khí ngạo, tham việc ngoài tầm nữa.
Nữ nhân tới từ quý tộc Vũ Chân này, nhất định sẽ tắm máu cao nguyên Huyết Sắc.
Tham mưu đưa tới các loại tư liệu được chính lý của Thái Dương thần giáo.
Nhìn từ cội nguồn lịch sử, căn bản khởi nguồn của Thái Dương thần giáo do chính sách sai lầm của đế quốc Đường Xuyên với địa khu Mỹ Ni Tư gây nên, chính sách chỉ biết cướp đoạt trong thời gian dài đã phá hỏng nghiêm trọng hoàn cành sinh thái và kinh tế nơi này, khiến dân cư bản xứ dân địa khu Mỹ Ni Tư tích tụ sự thù hậm sâu đậm với đế quốc, mà loại thù hận này rất dễ bị tông giáo lợi dụng. Giáo nghĩa và giáo quy mà Thái Dương thần giáo tuyên truyền hấp dẫn rất lớn với cư dân bản xứ thù địch đế quốc, thậm chí bao gồm cả bộ phận di dân.
Thái Dương thần giáo tuyên bố trả đất cho dân, đề ra sách lược làm giàu cộng đồng, trấn áp địa chủ và thương nhân một cách tàn khốc vô tình, thu hết tài sản của bọn họ chia cho giáo đồ, điều này làm cho cư dân bản xứ vốn ở tầng lớp thấp nhất nhìn thấy cái lợi nhất định, cho nên bọn họ tin tưởng và ủng hộ Thái Dương thần giáo, cũng chính là nói, Thái Dương thần giáo được mức độ ủng hộ của xã hội khá cao, mặc dù thượng tầng của bọn chúng đã xuất hiện dấu hiệu mầm mống thoái hóa, nhưng đối với tầng lớp lao khổ thấp nhất chiếm số đông mà nói, bọn họ vẫn đang phấn đấu vì lý tưởng và giáo nghĩa của mình.
Chỉ tiếc là Lam Sở Yến không để ý tới điểm này, nàng cho rằng chỉ đan thuần bằng việc tiêu diệt hết lực lượng quân sự của Thái Dương thần giáo là có thể thu phục Cam Xuyên đạo và Dương Xuyên đạo. Còn thực tế, điều này là không thể, cho dù có thể diệt sạch được hộ quốc quân của Thái Dương thần giáo, thì căn cơ của Thái Dương thần giáo vẫn tồn tại, nếu như không được cải thiệt triệt để từ chính sách, bọn chúng sẽ phục hồi từ tro tàn, tiếp tục vung cờ khởi nghĩa.
Dương Túc Phong thở dài phiền muộn, Lam Sở Yến tuyệt đối sẽ không có lòng mà đi xử lý vấn đề chính sách phức tạp, loại vấn đề này chỉ có mình mới có thể giải quyết tại chỗ. Có lẽ, sự tình ở Tô Khắc La xử lý hoàn tất, bắc thượng Cam Xuyên Đạo và Dương Xuyên đạo chính là việc bắt buộc phải làm rồi, mong rằng lo lắng của Phượng Phi Phi có thể tới muộn một chút, càng mong Lam Sở Yến có thể nghe ra từ lời khuyến cáo của mình, kịp thời điều chỉnh chiến lược.
Lúc đang suy nghẫm, quan thông tin lặng lẽ đi tới, đứng thẳng trước Dương Túc Phong thi lễ, sau đó trình lên một bản báo cáo hàng ngày theo thông lệ. Nội dung thông báo tuyên bố vương quốc Mễ Á Lôi và vương quốc Tháp Lâm đình chiến, đồng thời rút lui toàn bộ quân đội tiến công vương quốc Tháp Lâm.
Dương Túc Phong không khỏi khẽ nhíu mày, đám chết tiệt đó xem ra cũng chẳng phải là lũ ngốc, đã bắt đầu thực thi hoạt động đối phó với mình rồi.
Trong sở chỉ huy tạm thời còn có hai tham mưu trẻ tuổi, sau khi bọn họ xem tình hình trên bản thông báo, cũng đều hồ nghi đưa mặt nhìn nhau, một tham mưu nghi hoặc nói:” Quân đội vương quốc Mễ Á Lôi chủ động rút khỏi Gia Nhĩ Ba Cáp Lôi, đồng thời tuyên bố đình chiến với vương quốc Tháp Lâm? Thứ bọn họ sắp cầm tới tay rồi còn chịu nôn ra? Cái này tựa hộ không phù hợp với tính cách của Cổ Tư Tháp Phu, hắn chính một lòng muốn diệt Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cơ mà.
Tham mưu còn lại cũng nửa tin nửa ngờ nhìn Dương Túc Phong, nói với vẻ chẳng sao hiểu nổi: “Đúng thế, điều quá bất thường này rốt cuộc là vì sao? Bọn chúng sao không đục nước béo cò? Lại còn đem thành quả sắp tới tay buông ra?
Dương Túc Phong bê một cốc trà, chậm rãi ngồi xuống, vừa uống trà vừa bình thản nói: “Bởi vì bọn chúng biết rằng, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ một khi bị hạ bệ, mục tiêu đả kích tiếp theo của chúng ta khẳng định là bọn chúng”
Một tham mưu tựa hồ nghĩ tới điều gì, hơi chút cấp bách nói:” Đám khốn kiếp này….. như vậy hiện giờ bọn chúng muốn làm gì?”
Dương Túc Phong đưa cốc trà lên bên miệng, không hề nhấp môi, trầm tĩnh nói:” Đổi sang hỗ trợ cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, tiếp tục lợi dụng Ai Đức Tư Đặc LA Mỗ níu kéo tinh lực của chúng ta, đem Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ra làm tấm lá chắn. Chỉ cần một ngày Ai Đức Tư Đặc La Mỗ còn tồn tại, bọn chúng còn an toàn, bởi vì chúng ta và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đã không đội trời chung”
Do chân hành động không tiện, cho nên Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tâm đều không tham gia lần viễn chinh Tô Khắc La lần này, thiếu sự có mặt của bọn họ, rất nhiều khi Dương Túc Phong chỉ có thể một mình tính toán vấn đề, một mình đưa ra phán đoán. Hai người tham mưu này vì tuổi quá trẻ, bọn họ tạm thời chỉ có thể phụ trách công tác tham mưu cơ bản nhất, không thể cung cấp cho y kiến nghị và quyết sách có trọng lượng.
Vương quốc Mễ Á Lôi đột nhiên chủ động rút binh, hiển nhiên là một tín hiệu hết sức nguy hiểm, đó chính là liên bang La Ni Tây Á đã ý thức được sự nguy hiểm của quân Lam Vũ, bọn họ bắt đầu muốn chuẩn bị liên hợp với nhau, cùng đối phó với quân Lam Vũ. Do quan hệ trên lịch sử, sáu quốc gia trong liên bang La Ni Tây Á, trên cơ bản những kẻ thống trị của nó đều có quan hệ nhân thân. Nhưng sau này trên cán cân không may rơi xuống một quả táo, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đột nhiên quật khởi, phá vỡ thế cân bằng, loại quan hệ nhân thân này mới bị phá vỡ. Nhưng cho dù ở hiện tại, vương thất bốn vương quốc Tô Khắc La, Mễ Á Lôi, Mai Lý Đạt, An Lai vẫn tồn tại quan hệ nhân thân mật thiết. Ví như mẹ của Tô Phỉ Thải Vi là công chúa của vương quốc Mai Lý Đạt, thậm chí ngay cả nguyên thủ quốc gia trên danh nghĩa của Cách Lai Mỹ là Y Toa Bối Nhĩ cũng có trăm ngàn mối quan hệ với vương quốc Mễ Á Lôi.
Quan hệ nhân thân phức tạp nhìn qua thì rất đáng buồn cười, nhưng ở tại vùng địa khu này, nó lại bộ phận chủ yếu tạo thành chiến lược ngoại giao, vì nó mà khơi lên hòa bình hoặc chiến tránh cũng không sao kể siết. Về đối nội, bọn họ là huynh đệ trong nhà đánh nhau, đối ngoại, chính là cha con ra trận. Lúc xưa khi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ quật khởi, lấy quân đội Mễ Á Lôi đứng đầu can thiệp tho bạo vào nội chính của vương quốc Tháp Lâm, Tô Khắc La, Ai Lai, Mai Lý Đạt cũng có tham dự, đồng thời cũng phải quân đội tham chiến, nhưng sau này bởi vì quân đội vương quốc Mễ Á Lôi thất bại quá nhanh, quân đội ba nước kia chưa tham chiến thực sự đã rút lui, nhưng ý đồ can thiệp của bọn họ đã biểu lộ quá rõ. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sở dĩ thù hận Tô Khắc La, mê đắm mỹ sắc Tô Phi Thái Vi chỉ là hiện tưởng biểu hiện mặt ngoài, sợ là muốn triệt để tiêu trừ cái “liên minh bốn nước” vô danh nhưng có thực mới chính là nguyên nhân căn bản.
Mà hiện giờ, các loại dấu hiệu cho thấy rõ, mục tiêu chung nhắm vào của bốn nước liên mình, khả năng không còn là Ai Đức Tư Đặc La Mỗ bị suy bại nữa, mà là quân Lam Vũ đang mau chóng quật khởi. Người làm chính trị đều có nhãn quan hết sức sắc bén, bọn họ biết chính xác ai mới là kẻ nguy hại cho mình lớn nhất. Ở bên cạnh quân Lam Vũ con sư tử mạnh mẽ đang phát triển, bọn họ cần phải liên hợp với nhau mới có thể tự giữ mình.
Quả nhiên, rất nhanh quân Lam Vũ lại thu được tình báo ở phương diện này, vương quốc An Lai lần nữa đứng lên, hô hào kêu gọi giải quyết vấn đề của liên bang La Ni Tây Á một cách hòa bình, quốc vương An Lai là Y Vạn Nặc Phu đưa ra tuyên bố rõ ràng, đề nghị Tô Khắc La, quân Lam Vũ và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ba phía toàn diện đình chiến, cử hành hòa đàm, thông qua phương thức hòa bình giải quyết vấn đề của Tô Khắc La. Nội dung chủ yếu y kiến nghị bao gồm các nước không can thiệp vào nội chính của nhau, không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời rút quân v..v..v, thậm chí y còn kiến nghị, lần hòa đàm này có thể do bốn quốc gia Cách Lai Mỹ, Mễ Á Lôi, Mai Lý Đạt, Ai Lai cùng phụ trách giám sát và thực thi.
“Mẹ kiếp! Rút lui tất cả quân đội đồn trú ở trên lãnh thổ nước khác, từ đâu thì trở về đó? Nói thì thật dễ nghe, vậy chẳng phải ngay cả chúng ta cũng phải cút xéo? Dương Túc Phong cười lạnh xé nát tin tình báo, dáng vẻ dữ tợn.
Nhưng, kiến nghị của vương quốc An Lai mà Dương Túc Phong xem là trò cười lại được sự tán đồng của một nhân vật chính khác trong câu chuyện là Ai Đức Tư Đặc La Mỗ. Ngày 25 tháng 6, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tại thủ đô của Tô Khắc La là thành Duy Nạp Tư lần đầu tiên kcông khai nêu rõ, chấp nhận giải quyết vấn đề Tô Khắc La một cách hòa bình, đồng thời công khai bày tỏ chấp nhận rút khỏi Tô Khắc La. Nhưng điều kiệt tiên quyết là quân Lam Vũ cũng phải thi hành nghiệp nghị như vậy, ngoài ra, y còn chưa chịu từ bỏ, chinh thức thông qua con đường sứ tiết ngoại giao cầu hôn với Tô Phỉ Thải Vi, đồng thời lấy nó làm bằng chứng tốt đẹp đảm bảo hòa bình vĩnh viễn giữa vương quốc Tô Khắc La và vương quốc Tháp Lâm.
Đối với sự cầu hôn của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, Dương Thúc Phong lại chẳng thấy chút phản cảm nào, dù sao y cũng chẳng nhìn thấy phản ứng của Tô Phỉ Thải Vi. Bất quá Tài Miểu Miểu từ xa tận vương quốc Cách Lai Mỹ thông qua công chúa Y Toa Bối Nhĩ, lấy danh nghĩa chính phủ lâm thời Cách Lai Mỹ, nêu rõ quân Lam Vũ đã thực hiện được lời hứa của mình, giải cứu Tô Khắc La từ dưới móng vuốt ác ma, như vậy không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Phỉ Thải Vi phải thực hiện lời hứa của mình, gả cho Dương Túc Phong.
Lập tức Tô Phỉ Thải Vi lại lần nữa trở thành tiêu điểm tranh đoạt, ngay cả báo chí đế quốc Đường Xuyên tựa hồ cũng mẫn cảm ngửi thấy được vụ ầm ĩ này, bắt đầu săn sóc tới việc của hai nam nhân ( Dương Túc Phong và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ) và một nữ nhân ( Tô Phỉ Thải Vi). Ba người đồng thời bị đưa lên trang nhất cỉa những tờ báo nhỏ dựa vào tin tức giật gân để câu khách, bắt đầu lưu truyền cả đại lục Y Lan.
Ngoài Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ra, trong cùng ngày, quốc vương vương quốc Mai Lý Đạt là Phổ La Bố Tư Đặc cũng đưa ra tuyên bố nêu rõ, tán đồng kiến nghị của vương quốc An Lai, y hô hào ba phe tham chiến ở Tô Khắc La thông qua phương thức hiệp thương hòa bình thực hiện đình chiến trước, sau đó chọn một thời gian mà mọi người đều chấp nhận được, ví như ngày nào đó trong tháng bảy hoặc tháng tám, cử hành hội nghị đàm phán ở thành Duy Nạp Tư. Trước đó, để đảm bảo an toàn, quân đội Tháp Lâm phải hoàn toàn rút khỏi địa khu Tô Khắc La, quân Lam Vũ cũng phải làm hành động nhượng bộ tương ứng. Vấn đề của người Tô Khắc La nên do người Tô Khắc La tự đi giải quyết.
“Khốn kiếp! Cá mè một lứa” Dương Túc Phong lại lần nữa xé nát thông báo, sau đó lớn tiếng nói với đám Tư Cơ Bối Ni:” Các huynh đệ, chúng ta cứ tiếp tục tiến đánh, xem ra lần này sẽ hết sức náo nhiệt rồi!”
Ngay sát sau vương quốc An Lai mà vương quốc Mai Lý Đạt, vương quốc Mễ Á Lôi rất nhanh hưởng ứng lời hiệu triệu, quốc vương Cổ Tư Tháp Lâm đệ tam cũng đưa ra tuyên bố cùng loại, hô hào Ai Đức Tư Đặc La Mỗ và Dương Túc Phong đều rút khỏi Tô Khắc La. Cũng có lẽ là quân đội vương quốc Mễ Á Lôi nhiều hơn vương quốc An Lai và vương quốc Mai Lý Đạt, cho nên ngữ khí Cổ Tư Tháp Phu khá cứng rắn, thậm chí không dùng mấy tới ngữ khí ngoại giao uyển chuyển, không chút khách khí điểm danh yêu cầu quân đội Tháp Lâm và quân Lam Vũ đều rút khỏi Tô Khắc La.
“Mẹ nó! Tưởng một đám chó bu lấy nhau là cho rằng có thể thành một con sói sao?” Dương Túc Phong khinh miệt cười lạnh, đem tất cả thông báo vo thành một nắm, sau đó ném vào thùng rác.
“Nói với bọn chúng! Trước ngày 1 tháng 7, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ phải rút khỏi Tô Khắc La, nếu không kiến nghị hòa đàm gì cũng là vô ích!” Dương Túc Phong lạnh lùng nói, cầm lấy bút chì màu lam, vẽ lên một nét lớn giữa thành Nhật Chiếu và Thành Duy Nạp Tư, sau đó lại vẽ một vòng lớn ở địa khu Ca Tư Lạp, cuối cùng hung hăng vẽ một dấu gạch chéo trên vòng tròn lớn đó. Y tựa hồ cảm thấy còn chưa thỏa, vì thể cũng vẽ vòng lớn trên thủ đô ba vương quốc Mễ Á Lôi, Mai Lý Đạt, An Lai sau đó vạch dấu gạch chéo lớn trên đó.
“Cho bọn chúng chết hết đi!” Dương Túc Phong lạnh lùng cười âm hiểm, cả liên bang La Ni Tây Á tựa hồ cũng khẽ rung lên một chút.
Ngày 26 tháng 6, gian nan trải qua trèo đèo vượt suối, Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu suất lĩnh lục quân đặc chiến đội cuối cùng cũng tìm ra tung tích của Tô Phỉ Thải Vi, từ trong điện báo gửi về, có thể thấy rõ ràng hai người đã bị mỹ sắc của Tô Phỉ Thải Vi làm rung động, thậm chí trong điện báo phải tiết kiệm chữ nghĩa tối đa cũng dùng không ít tính từ, tựa hồ không có những tính từ này sẽ làm giảm bớt mỵ lực của Tô Phỉ Thải Vi. Bất quá lúc này Tô Phỉ Thải Vi đang vào chỗ thấp nhất của nhân sinh, nếu như chẳng phải đặc chiến đội của quân Lam Vũ tới nhanh, hoàn cảnh của nàng có lẽ đã đổi sang một dạng khác, sự thuần khiết thậm chí sinh mạng của nàng đều có khả năng rời xa nàng rồi.
Vì để trốn tránh sự truy lùng của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, Tô Phỉ Thải Vi bằng vào ý chí kiên cường của mình ẩn nấp phiêu hốt bất định giữa các dân tộc và bộ lạc ở thập vạn đại sơn. Sắc đẹp của nàng trở thành phiền phức lớn nhất trong việc che dấu thân phận, bất kể là nàng hóa trang thế nào, khí chất và sự mỹ lệ của nàng đều không có cách nào che dấu được, cho nên dù nàng hành động có bí mật hơn nữa, cũng rất nhanh bị người của những bộ lạc kia phát hiện. Xuất phát từ đủ loại các nguyên nhân, thủ lĩnh những bộ lạc đều không đủ đảm lượng đi mạo phạm nữ vương cao cao tại thượng của họ ngày nào, mặc dù nội tậm của họ sớm cường liệt mong muốn làm sao để nàng thuần phục dưới gối, đem nàng trở thành nữ nhân cho một mình mình sủng ái giấu trong phòng riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.