Chương 319: Kết thúc (Thượng)
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, Y Lạc Lâm.
So với Y Ba Đan, cảnh sắc nơi đây hoàn toàn khác hẳn, Y Lạc Lâm tọa lạc trên một vùng có địa thế thấp phẳng, lúc này đang vào thời điểm gió thu hiu quạnh, rừng núi hoang lạnh tiêu điều. Khí hậu nơi đây không thể gọi là khí hậu cuối mùa thu, mà phải nói là đã bước vào đông. Vào sáng sớm, trên lớp cỏ dại ven đường, sương lạnh ngưng tụ thành một lớp trắng xóa, gió thổi qua mang theo cái lạnh đến thấu xương… Do ảnh hưởng của chiến tranh, hầu như toàn bộ tầng lớp trung niên có sức lao động đều đã bị gọi vào quân đội, khiến cho nơi đây trở nên vô cùng vắng vẻ hoang vu, khắp nơi đều là đồng ruộng bỏ hoang trơ trọi, cằn cỗi, thi thoảng mới bắt gặp dăm ba người phụ nữ Lỗ Ni đang cặm cụi cày bừa cuốc xới.
Từ đầu thành Y Lạc Lâm nhìn theo hướng nam, có thể nhìn thấy núi non trùng trùng điệp diệp, từng dãy từng dãy gối đầu nhau, càng đi càng xa, cảnh sắc lại càng rực lên một màu đỏ, lá đỏ bao phủ khắp núi non trải dài mênh mông khắp bốn phía của Y Ba Đan. Nếu như là ngày trước, nơi này đã tấp nập du khách, cười nói rôm rả, chen lấn nhau như ngày hội, nhưng giờ đây, bốn bề sặc mùi chiến tranh, chẳng còn một mống người thèm bén mảng tới nơi này.
Ồ, nói như thế cũng chưa phải là chính xác, ở giữa tầng tầng lớp lớp lá đỏ nơi đây, ít nhất vẫn còn có hai bóng người bí ẩn đang lén lút đi men theo sơn đạo, Bọn họ đều lưng đeo ba lô, đầu đội mũ sắt, mặc đồ ngụy trang, tay nắm chắc súng. Bọn họ khi thì núp vào một góc bí mật, cảnh giác láo liên dòm bốn phía, nòng súng đen ngòm dao động nhằm về bốn phía ngắm bắn, làm cho ngay cả mấy con sóc bé bỏng đang chuyền cành qua lại trước mặt bọn họ cũng nhớn nhác hoảng sợ, nhỡ bị đạn lạc bắn phải, bèn quay ngoắt đầu lại, loáng cái vọt đi mất, tốc độ nhanh không thua gì mấy con thỏ rừng.
Hai người nọ, chính là hai tay súng bắn tỉa của tiểu đội hai thuộc đội hải quân lục chiến Lam Vũ - Lão Kim và Tiểu La.
Kể từ lần bí mật chấp hành nhiệm vụ ám sát Tân Khắc Lai Nhĩ, Lão Kim và Tiểu La hai người chỉ ở trong doanh trại của đội hải quân lục chiến chăm chỉ huấn luyện và kết hợp nghỉ ngơi tịnh dưỡng, làm quen với trang thiết bị tập kích, cho mãi đến lúc chấp hành nhiệm vụ được giao lần này mới rời khỏi doanh trại. Nhiệm vụ lần này của bọn họ so với nhiệm vụ lần trước cũng không khác nhau mấy, đó là đi đến Y Lạc Lâm để ám sát 2 mục tiêu cực kỳ quan trọng, do thời gian gấp gáp, hai người không thể đi đường lớn mà phải băng rừng vượt núi, men theo sơn lộ ngày đêm không ngơi nghỉ tiến về Y Lạc Lâm.
Từ Y Ba Đan đến Y Lạc Lâm hoàn toàn là đi xuống dốc, từ chỗ có độ cao hơn hai ngàn mét so với mực nước biển xuống còn có không đầy bốn trăm thước. từ Y Ba Đan đến Y Lạc Lâm có một con đường lớn, rất dễ đi, thậm chí có thể dùng xe ngựa bốn bánh để qua lại, bởi vì phần lớn hàng hóa do hậu cần tiếp tế cho quân đội ở Y Ba Đan địa khu đều cần phải thông qua Y Lạc Lâm. Có điều, con đường này bị Lỗ Ni quân đội canh giữ nghiêm ngặt, cứ năm bước là gặp trạm canh gác, đối với người đi đường qua lại đều bắt dừng lại kiểm tra rất nghiêm ngặt, sợ rằng có gian tế của quân Lam Vũ trà trộn vào. Lão Kim và Tiểu La trên người đều mang theo rất nhiều trang bị, rất khó có thể ngụy trang thành người đi đường bình thường nên không thể làm gì khác hơn là men theo con đường mòn giữa núi mà vội vàng đi cho kịp thời gian.
Hai người đi được nửa đường nhìn thấy nhiều nhất là tầng tầng lớp lớp vách núi vách đá nối đuôi nhau. Còn có những thác nước lớn có nhỏ có. Có một vài vách núi đá có độ cao khủng khiếp đến ba trăm thước, đứng ở trên không nhìn thấy được phía dưới, mà người ở phía dưới cũng nhìn không thấy đỉnh, ở giữa vách núi đều là đất đá nham thạch khô cằn trơ trụi, không có bất kỳ một loài cây cỏ nào sinh sống. Có một vài chỗ đất có màu đen, ắt hẳn là giải đất trồi lên do đứt gãy tầng đất chứa than đá bên dưới lòng đất, trữ lượng than đá ở địa khu Y Ba Đan cực kỳ phong phú. Chỉ là chưa được khai thác hết công suất mà thôi. Những thác nước ở nơi này cũng rất lớn, có thác nước cao đến hơn một trăm bảy mươi thước, nhưng mà lượng nước phổ biến cũng không lớn, vì vậy thác nước đổ xuống giữa không trung bốc lên thành hơi nước mù mịt trắng xóa, biến nơi đây thành một vùng mây mù bao phủ, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Lưng đeo ba lô nặng, đoạn đường đi lần này quả thực thách thức Lão Kim và Tiểu La không ít, hai người bí mật đi xuyên qua rừng núi, đi mất đúng một tuần. rốt cuộc mới đến được bên ngoài thành Y Lạc Lâm. Trên đường đi, mấy lần chạm trán đội tuần tra của quân Lỗ Ni, bất đắc dĩ phải ra tay giết chết mấy tên, do đó thời gian càng trở nên gấp rút.
Lén lút núp thật kỹ trong một khu rừng hoang vắng tiếp giáp với Y Lạc Lâm, Lão Kim cùng Tiểu La đang đợi nhân viên tình báo tiếp ứng. Từ ống nhòm có thể quan sát được, cảnh giới của Y Lạc Lâm vô cùng nghiêm ngặt, khắp nơi đều là các trạm canh gác lưu động và cố định của quân đội, có thể vẫn có không ít trạm gác ngầm ẩn giấu, trên tường thành cũng có rất nhiều cung tiễn thủ. Sau khi mất mát một số súng Lai Phục ở vương quốc Cáp Lạp Lôi, quân đội Lỗ Ni bèn trang bị mới một loạt cung tiễn thủ, muốn lợi dụng tầm bắn của cung tên chống cự lại sự tiến công của quân Lam Vũ.
Căn cứ vào nguồn tin tình báo, từ sau khi trọng điểm Lạc Lạp bị thất thế, tổng chỉ huy tiền tuyến của quân đội Lỗ Ni là Khắc Lai Mỗ đã chọn Y Lạc Lâm làm sở chỉ huy mới, nơi này phía sau dựa vào nơi núi cao của Y Ba Đan, đối mặt với khu bình nguyên, dễ thủ khó công. Sau khi hắn tiến vào trú quân ở Y Lạc Lâm, càng ngày càng nhiều đội quân Lỗ Ni khác cũng tiến vào trú quân rồi lan ra các vùng phụ cận Y Lạc Lâm. Theo thống kê sơ bộ, hiện nay ở Y Lạc Lâm địa khu, ít nhất tập trung hơn mười vạn quân Lỗ Ni. Đương nhiên, trong này có một bộ phận lớn là tân binh bổ sung tạm thời, hơn nữa bọn họ đến Y Lạc Lâm, cũng chỉ là trạm dừng chân mà thôi, ngay lập tức bị điều đến Khố Ba địa khu hoặc trọng điểm Lạc Lạp.
Song, điều làm cho Lão Kim và Tiểu La thấy kỳ lạ chính là, trong số binh lính cảnh giới ở nơi này, ngoại trừ quân đội Lỗ Ni chiếm đa số, còn có một số lượng lớn cấm vệ quân của vương quốc Lỗ Ni, trên chế phục của bọn họ có một cái huy hiệu hình bông hoa màu vàng to bè đính lên, rất dễ phân biệt. Nhưng trong trí nhớ của hai người bọn họ, thì Y Lạc Lâm vốn không có cấm vệ quân của Lỗ Ni Lợi Á đóng quân. Trên khắp khu vực tây bộ của cả vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, cũng chỉ có một vạn cấm vệ quân tồn tại, đơn vị cấm vệ quân này hẳn là bố trí ở thành Y Ba Đan, không biết được điều tới Y Lạc Lâm từ lúc nào.
Hai người đã rời khỏi Y Ba Đan được một tuần rồi, không còn nắm rõ mấy những chuyện đang xảy ra ở thành Y Ba Đan, nhưng bọn họ tin chắc rằng, đơn vị cấm vệ quân này tuyệt đối không phải đến từ Mông Địa Tạp La, từ Mông Địa Tạp La tới Y Lạc Lâm, ít nhất cũng phải mất thời gian là mười ngày. Nếu như nói bọn họ đến từ Y Ba Đan địa khu, sẽ rất hợp tình hợp lý, bởi vì nếu đi bằng đường lộ, thì từ Y Lạc Lâm tới Y Ba Đan, mất năm ngày, nhưng nếu đi từ Y Ba Đan đến Y Lạc Lâm, thì lại chỉ cần hai ngày mà thôi, nếu đi với tốc độ nhanh hơn một chút, thì cũng có thể chỉ phải đi mất vỏn vẹn một ngày, điều này đơn giản là do đường lên núi và đường xuống dốc hoàn toàn khác nhau, cấm vệ quân hoàn toàn có thể trong vòng hai ngày tới được Y Lạc Lâm.
Được sự tiếp ứng của nhân viên tình báo, Lão Kim và Tiểu La đột nhập thành công vào bên trong thành Y Lạc Lâm. Vừa hỏi thăm, quả nhiên phát hiện, đơn vị cấm vệ quân này chính là do Tô Lai Mạn Tứ Thế đặc biệt phái đến Y Ba Đan địa khu, phụ trách chống cự quân Lam Vũ tiến công. Đồng thời đơn vị cấm vệ quân này cũng phụ trách giám sát Đa Mễ Ni Khắc, suất lĩnh bọn họ đến Y Lạc Lâm, chính là quan tư lệnh binh đoàn cơ động của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á - Duy Thác Lý Áo. Điều khiến người ta phải sinh nghi chính là, Duy Thác Lý Áo đến Y Lạc Lâm, nhưng không mang theo bất kỳ một tên lính thuộc binh đoàn cơ động dưới trướng của mình, ngược lại chỉ dẫn đến toàn cấm vệ quân.
“Duy Thác Lý Áo đến Y Lạc Lâm để làm gì vậy?” Tiểu La tò mò hỏi.
“Có lẽ là đến giám sát Khắc Lai Mỗ chăng!” Nhân viên tình báo cũng không chắc chắn lắm.
Lão Kim khẽ ra hiệu cho Tiểu La một cái. Tiểu La thấy thế cũng không hỏi nữa.
Có một số việc bọn họ không cần thiết phải biết, cũng không thể biết, có điều về chuyện này, nhân viên tình báo quả thật cũng còn chưa biết rõ ràng, cho dù Tiểu La có gặng hỏi, hắn cũng tạm thời không thể đưa ra đáp án. Nhưng hiển nhiên, là Duy Thác Lý Áo sẽ không vô duyên vô cớ đến Y Lạc Lâm.
Lão Kim trầm giọng ôn tồn hỏi: “Đề Lan Qua Lai lúc nào tới?”
“Quá trưa ngày mai.” Nhân viên tình báo thận trọng trả lời.
Lão Kim cũng thận trọng gật đầu.
Nhân viên tình báo tiếp tục đem tình hình cụ thể tỉ mỉ nói cho hai người, Đề Lan Qua Lai đã được bổ nhiệm thành tân chỉ huy của quân tiền tuyến vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, trưa ngày 24 tháng 11 tới Y Lạc Lâm, tiếp quản quyền chỉ huy của Khắc Lai Mỗ. Hơn nữa còn mang đến lệnh tác chiến mới nhất của quốc vương Tô Lai Mạn Tứ Thế. Đến lúc đó, tổng đốc Y Ba Đan địa khu là Đa Mễ Nhĩ Khắc cùng với thuộc hạ của y là tướng quân Tùng Đức Khuê Tư Đặc, còn có quan tư lệnh binh đoàn cơ động vương quốc là Duy Thác Lý Áo, và Khắc Lai Mỗ cùng thuộc hạ của hắn là đại tướng Tắc Lai Bội Ô đều hiện diện.
Cổ Địch Sâm quả thực không nói dóc, kế hoạch của hắn đích thực đã thành công.
Tin tình báo đến từ Mông Địa Tạp La đã xác định. Quốc vương Tô Lai Mạn Tứ Thế trong lúc vô tình nhìn thấy bức ảnh mờ mờ không rõ chụp cảnh Dương Túc Phong đứng cùng Khắc Lai Mỗ, thần trí vốn đang rối bời vì tin tức đại bại từ tiền tuyến liên tiếp bay đến cùng với tiền đồ ảm đạm của vương quốc đang chờn vờn trước mắt, căn bản không đủ tỉnh táo để phân biệt phải trái, trắng đen, cũng chẳng thèm suy xét những điểm còn nghi vấn hoang đường trong chuyện này, vốn đang rất không hài lòng với Khắc Lai Mỗ. dưới sự giật dây đầy ác ý của Đề Lan Qua Lai, ngay lúc đó đùng đùng nổi giận lôi đình hạ lệnh, phái Đề Lan Qua Lai suất lĩnh một vạn cấm vệ quân đến Y Lạc Lâm. Giải trừ quyền chỉ huy của Khắc Lai Mỗ, hơn nữa còn áp giải hắn về Mông Địa Tạp La, tiếp nhận sự thẩm vấn và phán quyết của tòa án quân sự.
Nhiệm vụ của Lão Kim cùng Tiểu La chính là thành lập một cơ quan tình báo ở nơi đây.
Dưới sự an bài của nhân viên tình báo, Lão Kim cùng Tiểu La rất thuận lợi lựa chọn được một chỗ ngắm bắn tốt dù đang giữa đêm khuya. Địa điểm ngắm bắn được sắp đặt trong một căn nhà cao ước chừng sáu, bảy mét, nơi này vốn dĩ là một cái kho thóc, sau này bị bỏ hoang, khắp nơi đều là dấu vết của bọn chuột để lại. Nơi này cách sân rộng của tòa thị chính ở Y Lạc Lân ước chừng sáu trăm thước, khoảng cách rất tốt nhưng tầm ngắm hơi hẹp một chút. Bởi vì ở giữa có phòng ở choáng chỗ, lão Kim cùng Tiểu La vừa vặn quan sát được toàn bộ khoảng sân rộng, những chỗ còn lại hoàn toàn không quan sát được.
Dẫn hai người Lão Kim cùng Tiểu La đi hết lộ tuyến rút lui đúng một vòng, chắc chắn hai người bọn họ đã nhớ kỹ đường rút lui rồi, nhân viên tình báo mới bí mật rời đi, trong kho thóc hoang phế chỉ còn lại Lão Kim cùng Tiểu La. Mùi xác động thực vật đang phân hủy thối rữa bốc lên nồng nặc khiến hai người thiếu điều muốn tắc thở, không biết con chuột chết nằm ở chỗ nào mà mùi thúi xông lên đến tận nơi này khiến cho không khí lại càng thêm khó ngửi, có điều lão Kim cùng Tiểu La cũng không mấy quan tâm để ý, đối với loại tình huống đơn độc chiến đấu ở sau lưng địch vô cùng nguy hiểm này, hai người đã sớm quen thuộc, trong lúc huấn luyện, trong hoàn cảnh ác liệt hơn hai người bọn họ cũng đều vượt qua, thế là cứ thay phiên nhau ngủ một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức, khi... tỉnh lại, thì đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Từ cửa sổ bằng đá dính đầy bụi bặm nhìn ra, có thể thấy được khoảng sân rộng trước sảnh tòa thị chính của Y Lạc Lâm, bắt đầu xuất hiện quan viên càng ngày càng nhiều, bọn họ đều thì thầm rỉ tai nhau, xì xào bàn tán lẫn nhau, nhân viên tình báo nói quả không sai, Đề Lan Qua Lai sẽ đến nơi này đúng giờ, mấy vị chức sắc nhỏ nhoi này đến đây sớm chính là vì muốn tạo ấn tượng tốt với Đề Lan Qua Lai.
Nhìn đồng hồ đeo tay xem chừng mấy giờ rồi Lão Kim và Tiểu La ăn qua loa vài miếng lấy sức, sau đó bắt đầu sửa sang lại trang bị cho mình, chủ yếu là lau chùi súng ống cùng đạn dược. Lão Kim đem khẩu súng ống ngắm có độ phân giải cao ra, tháo tung từng linh kiện nhỏ ra lau chùi tỉ mỉ, ngay cả từng viên đạn cũng được lau chùi cẩn thận, ánh mắt của hắn vô cùng chăm chú. Tiểu La tựa vào một bên cửa sổ, vừa quan sát tình hình trên sân, vừa đơn điệu lật đi lật lại tấm phác thảo trong tay, từ ống nhòm quan sát từng người một đang hiện diện. ở mặt trên tấm phác thảo có vẽ hình chân dung Đề Lan Qua Lai…, từ các góc độ quan sát bức vẽ, có vẻ rất dễ phân biệt, nhưng đáng tiếc là những nhân vật được vẽ trên tấm phác thảo chưa hề xuất hiện lấy một người.
Theo đà phát triển vượt bậc của kỹ thuật in ấn của quân Lam Vũ, những bản in có màu sắc rực rỡ bắt đầu xuất hiện. kỹ thuật này cũng được quân đội áp dụng. Những tay súng bắn tỉa giống như Lão Kim cùng Tiểu La chuyên gia lãnh nhiệm vụ ám toán kẻ địch, bình thường đều có mang theo những bức họa vẽ mục tiêu ở nhiều góc độ khác nhau, để khắc sâu vào tâm trí. Những bức họa này chính là do bộ tình báo quân Lam Vũ chuyên môn sưu tầm, bọn họ phải nhớ kĩ, cho dù ở điều kiện khó khăn nhất, cũng phải vững vàng khắc cốt ghi tâm ở trong lòng. Song, phần lớn đến lúc thực hiện nhiệm vụ ám sát, trước lúc nổ súng, những tay bắn tỉa có kinh nghiệm đều xác nhận lại mục tiêu lần nữa cho chính xác, để đề phòng ngộ sát.
Đối với bọn hắn mà nói, giết nhầm một vài người cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng đối với các nhà quyết sách cấp cao của quân Lam Vũ mà nói, giết nhầm một mục tiêu là chuyện hoàn toàn không nhỏ, giết nhầm sẽ gây ảnh hưởng bất lợi đến kế hoạch ban đầu, thậm chí ảnh hưởng đến việc tiến hành của toàn bộ kế hoạch. Do đó, tuyệt đối không được giết nhầm mục tiêu. Lão Kim cùng Tiểu La thấu hiểu rất rõ đạo lý này.
Nhưng tâm trí của Tiểu La cũng không dồn toàn bộ vào bức họa, mà phần lớn là dồn vào để ý từng chút một của khẩu súng nóng ngắm có độ phân giải cao trên tay của Lão Kim, khẩu súng này so với khẩu súng trên tay y còn mới hơn rất nhiều, có rất nhiều linh kiện trên bề mặt bóng loáng mỡ bò. Đây là sản phẩm mới nhất của quân Lam Vũ, có thể gọi đây là phiên bản cải tiến của loại súng ngắm Già Lan Mã Thư Kích hoặc là phiên bản tăng cường. Chủ yếu là tầm ngắm bắn có hiệu quả được nâng cao tới một ngàn hai trăm thước, đồng thời còn trang bị thêm kính viễn vọng có độ phân giải cao, về phần khác, cũng không có thay đổi nhiều lắm, độ chuẩn xác vẫn giống nhau rất cao. Tương tự cũng giống nhau ở yêu cầu tỉ mỉ.
Hai giờ chiều, Lão Kim cùng Tiểu La hai người đã chuẩn bị hết thảy chu đáo sẵn sàng.
Lúc này, trên khoảnh sân trước sảnh tòa địa chính của Y Lạc Lâm số người tụ tập càng ngày càng nhiều. các nhân vật có trên tấm phác thảo cũng xuất hiện càng ngày càng nhiều. dựa vào sự phân biệt đó, có thể nhìn ra được, trong số quan viên nơi này, có tổng đốc Y Ba Đan địa khu là Đa Mễ Ni Khắc cùng tâm phúc của hắn là Tùng Đức Khuê Tư Đặc, còn có phụ tá của Khắc Lai Mỗ là Tắc Lai Bội Ô, có điều tạm thời còn chưa thấy bóng dáng của Duy Thác Lý Áo. Bọn họ đều rỉ tai thì thầm, xì xào bàn tán với nhau, nhưng thần sắc đều có chút căng thẳng, tựa hồ cảm giác được không khí hôm nay sẽ không mấy dễ chịu.
Trên thực tế. Đối với bọn hắn mà nói, hôm nay đích xác không phải là một ngày vui vẻ.
Trên đời này không thiếu tai vách mạch rừng, tin đồn về việc Khắc Lai Mỗ sắp sửa bị mất chức thậm chí sẽ bị xử tử đã sớm lưu truyền đi khắp nơi, cơ hồ mỗi một quan viên cao tầng của Lỗ Ni Lợi Á đều đã từng tiếp nhận những lời đồn như vậy, mặc dù những lời đồn này cuối cùng không trở thành sự thật, nhưng đã gây nhiệt náo làm cho lòng người hoảng sợ. Nhất là lúc này đây, thế tới hung hung, ai cũng không biết thật giả, cũng không dám suy đoán thật hư ra sao. Nhưng mọi người ở đây đều biết, Đề Lan Qua Lai cùng Khắc Lai Mỗ thường không hòa hợp, hay xung khắc, quan hệ giữa hai người có thể lấy một câu "thủy hỏa bất dung" mà miêu tả, chuyến này hắn tự mình đến đây, Khắc Lai Mỗ khẳng định là dữ nhiều lành ít.
Ba giờ mười một phút chiều, Đề Lan Qua Lai dẫn đầu đội tiên phong tới, đều thuần một sắc cấm vệ quân vương quốc, toàn bộ võ trang, ánh mắt chăm chú, hơn nữa đối với quan binh quân đội Lỗ Ni chung quanh đều tràn ngập thái độ đề phòng, bọn họ không trực tiếp tiến vào doanh phòng do Tắc Lai Bội Ô chuẩn bị sẵn, mà tụ tập ở gần sân, đao tuốt ra khỏi vỏ, cung giương sẵn, như sắp lâm trận với đại địch.
Cảnh tượng như vậy đương nhiên càng khiến cho quan viên Lỗ Ni ở đây càng thêm tin tưởng, chuyến này, Khắc Lai Mỗ khẳng định là dữ nhiều lành ít, điệu bộ của Đề Lan Qua Lai đã thể hiện rõ là muốn dựa vào vũ lực, dùng võ lực uy hiếp tất cả quan viên ở đây. Trước có lời đồn nói Tô Lai Mạn Tứ Thế sẽ đem Khắc Lai Mỗ ra xử tử, yêu cầu hắn chịu trách nhiệm cho thất bại trong cuộc chiến tranh ở giai đoạn trước, bây giờ căn cứ vào tình hình, tám chín phần mười chính là sự thật, thậm chí có người lo lắng, Khắc Lai Mỗ có khả năng sẽ bị xử tử tại chỗ.
Quả nhiên, Tắc Lai Bội Ô nhất thời sa sầm mặt xuống, ánh mắt của Đa Mễ Ni Khắc và Tùng Đức Khuê Tư Đặc cũng không mấy nhẹ nhàng, bọn họ cùng Khắc Lai Mỗ có quan hệ cũng khá tốt, đương nhiên không muốn chứng kiến sự kiêu ngạo của Đề Lan Qua Lai, càng thêm không muốn chứng kiến giờ phút bế mạc của thời đại Khắc Lai Mỗ. Chỉ có Duy Thác Lý Áo không biết xuất hiện trên sân từ lúc nào là có vẻ tươi cười hả hê lắm, hắn thường hay có mâu thuẫn với Khắc Lai Mỗ, lúc này có chút hả hê cũng là chuyện thường tình, bọnTắc Lai Bội Ô mặc dù hết sức tức giận hắn, nhưng cũng không có cách nào trừng trị.
Nhân vật chính trong chuyện này là Khắc Lai Mỗ lại thủy chung không hề xuất hiện.
Ba giờ bốn mươi phút chiều, xe của Đề Lan Qua Lai rốt cuộc cũng xuất hiện, .
Mang theo một vẻ cười nhạt khó nhìn thấy, Đề Lan Qua Lai từ trên xe ngựa chậm rãi bước xuống.
Vị đại tướng quân này này từng bị quân Lam Vũ đánh cho tơi bời hoa lá, sau khi về nước phải lết đến cửa cung quỳ ba ngày ba đêm, mấy lần ngất đi tỉnh lại, hiện nay hình như đã xóa sạch được dấu vết thất bại trong quá khứ, hơn nữa một lần nữa giành lại được sự sủng ái của quốc vương Tô Lai Mạn Tứ Thế, cho nên có vẻ thần thái phong độ tiêu sái, tinh thần phấn chấn. Toàn thân vận y phục trắng như tuyết, thoạt nhìn phong thần như ngọc, tuấn dật hiên ngang, khí vũ phi phàm. Bất luận là kẻ nào, cũng không thể không thừa nhận, hắn tuyệt đối là nam tử đẹp trai thuộc hàng nhất đẳng, khó trách Tô Lai Mạn Tứ Thế cam tâm tình nguyện xa rời nữ sắc, đối với hắn lưu luyến si mê như thế, cho dù hắn có phạm phải tội lỗi tày đình đến đâu thì cũng nhắm mắt bỏ qua cho y.
Nhìn thấy Đề Lan Qua Lai xuất hiện, trên sân rộng nổi lên một loạt những lời xì xầm bàn tán.
Vài phút đồng hồ sau, Khắc Lai Mỗ rốt cuộc cũng xuất hiện, trên sân nhất thời trở nên yên lặng.
Khác với tưởng tượng của bọn Lão Kim…, thần sắc của Khắc Lai Mỗ thoạt nhìn vẫn rất bình tĩnh, tựa hồ không hề bị ảnh hưởng từ những lời đồn. Hắn vẫn mặc chế phục đại tướng quân như trước, quân hàm cùng huy hiệu đều được mang tề chỉnh, thậm chí ngay cả quân phục tựa hồ cũng đều mới tinh, có vẻ rất tề chỉnh. Hắn không có vẻ gì tươi vui, chỉ lầm lầm lì lì từ trong đám người đi xuyên qua, trực tiếp hướng về phía xe ngựa của Đề Lan Qua Lai. Ánh mắt mọi người, đều tự nhiên đổ dồn trên người của hắn.
Đề Lan Qua Lai đứng ở bên cạnh xe ngựa, đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Khắc Lai Mỗ đang tiến đến càng lúc càng gần, trên khuôn mặt anh tuấn hiện ra một tia tươi cười cứng ngắc, cất cao giọng nói: “Khắc Lai Mỗ tướng quân, ta mang đến cho ngươi mật chỉ của quốc vương bệ hạ, mời ngươi đến trước mặt ta đón chỉ.”
Theo thanh âm của hắn, tướng quân Tư Cơ Lạp Kỳ đi cùng Đề Lan Qua Lai đến bèn vung tay lên, tức thì có hai đội cấm vệ quân dàn hàng ngang, xếp thành một con đường trước mặt Khắc Lai Mỗ, chỉ cần Khắc Lai Mỗ tiến vào phạm vi khống chế của bọn họ, thì bọn họ lập tức sẽ đoạn tuyệt đường lui của Khắc Lai Mỗ. mấy người đang chứng kiến tình hình trên sân đều khẽ biến sắc, bọn họ ngay lúc này đã hiểu được, Tô Lai Mạn Tứ Thế quả thật là muốn đưa Khắc Lai Mỗ vào chỗ chết.
Khắc Lai Mỗ tựa hồ cũng cảm giác được như vậy, nhưng bước chân vẫn không chậm lại.
Hai con mắt Tắc Lai Bội Ô đột nhiên đỏ rực, không để ý đến tất thảy lớn tiếng kêu lên: “Đại tướng quân, không thể được......”
Nhưng Khắc Lai Mỗ không dừng bước, ngược lại còn giả như không nghe thấy gì, đi nhanh hơn nữa.
Đa Mễ Ni Khắc và Tùng Đức Khuê Tư Đặc muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thống khổ dời ánh mắt đi chỗ khác.
Bọn họ đương nhiên hiểu rất rõ, một khi Khắc Lai Mỗ đã tiến vào phạm vi khống chế của cấm vệ quân, thì sẽ có hậu quả thế nào đang chờ đợi hắn. Có lẽ quốc vương Tô Lai Mạn Tứ Thế cũng không có ý định chính thức xử tử Khắc Lai Mỗ, nhưng nếu Khắc Lai Mỗ rơi vào tay Đề Lan Qua Lai rồi, thì chắc chắn không còn con đường sống, chỉ mong Đề Lan Qua Lai trước khi xử tử Khắc Lai Mỗ, giảm nhẹ đòn tra tấn hắn một chút, thì cũng đã là đại từ đại bi lắm rồi.
Tắc Lai Bội Ô đưa mắt nhìn về phía Khắc Lai Mỗ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến chặt quai hàm thiếu điều muốn bật cả máu, thân thể cũng trở nên run rẩy, trong giây lát lớn tiếng kêu lên: “Đề Lan Qua Lai, ngươi chỉ giả truyền thánh chỉ của quốc vương bệ hạ, căn bản là không hề có chuyện thế này! Đại tướng quân, ngài không nên bị y lừa gạt!”
Thân hình Khắc Lai Mỗ có chút chấn động, bước chân tự nhiên chậm lại.
Đề Lan Qua Lai ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tắc Lai Bội Ô một cái, cười khinh miệt, gằn giọng quát: “Ai dám ở đây nói năng lung tung? Bắt lại!”
Một tiểu đội cấm vệ quân lập tức lao tới, lao thẳng tới Tắc Lai Bội Ô, loan đao trong tay bọn họ phản chiếu ánh mặt trời chói lòa đến nhức mắt. Đội bảo vệ bên cạnh Tắc Lai Bội Ô dợm bước muốn tiến lên bảo vệ chủ soái, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của cấm vệ quân lại tự nhiên dừng bước, không phải bọn họ không có can đảm đối đầu với cấm vệ quân, mà là Tắc Lai Bội Ô còn chưa hạ lệnh ra tay.
Đề Lan Qua Lai chậm rãi rút thanh trường kiếm đeo bên hông ra, chậm rãi chỉ vào Tắc Lai Bội Ô.
Mọi người có mặt ở đây đều nín thở hít một hơi thật sâu, lạnh toát cả người, bọn họ đều nhìn ra, trường kiếm trong tay Đề Lan Qua Lai, chính là bội kiếm của Tô Lai Mạn Tứ Thế, xung quanh khảm kim cương và ngọc lục bảo, dưới ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh hào quang ngũ sắc. Nghĩ đến việc Tô Lai Mạn Tứ cư nhiên đem bội kiếm của chính mình giao cho Đề Lan Qua Lai, mà hắn lại tự mình mang đến, mọi người đều tự kìm hãm được sự sửng sốt, bọn họ đột nhiên hiểu được, chính thức muốn xử tử Khắc Lai Mỗ, có lẽ chính là Tô Lai Mạn Tứ Thế, hắn cần phải tìm ra một con dê thế tội cho thất bại đang lửng lơ trước mắt.
Không cần nghi ngờ gì nữa Khắc Lai Mỗ chính là con dê thế tội tốt nhất.
Đề Lan Qua Lai vô cùng hài lòng với biểu hiện của những ai đang hiện diện lúc này, y ngạo nghễ huơ cao thanh thượng phương bảo kiếm trong tay, khuôn mặt hiện vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, cười gằn nói: “Ai dám làm trái với thánh chỉ của quốc vương bệ hạ, lập tức giết chết không tha!”
Tắc Lai Bội Ô hít một hơi thật sâu, sắc mặt đỏ bừng, hệt như sắp bùng nổ đến nơi, trong phút chốc thổ ra một búng máu tươi, toàn thân lảo đảo, không buồn chùi vết máu ở khóe miệng, giọng khàn khàn rít lên: “Đề Lan Qua Lai, ta liều mạng với ngươi!”
Đề Lan Qua Lai cười nhạt nói: “Người đâu, giết hắn!”
Bọn lính cấm vệ quân ngay lập tức vọt đến trước Tắc Lai Bội Ô, nhưng Tắc Lai Bội Ô đã vung tay lên, đội quân bảo vệ của hắn và Khắc Lai Mỗ nhanh chóng ùa lên, chặn bước tiến của đội cấm vệ quân. Loan đao múa tít thành vòng tròn phía trước một loạt trường thường, phía sau còn có các tay cung thủ bọc hậu, không còn cách nào khác đành phải đồng loạt dừng bước.
Đề Lan Qua Lai hung tợn thét lên giận dữ: “Tắc Lai Bội Ô, ngươi dám kháng chỉ ư?”
Tắc Lai Bội Ô cười nhạt đáp lễ: “Có gì mà không dám...”
Bỗng nhiên đúng lúc đó, Tắc Lai Bội Ô cảm thấy cần cổ mát lạnh, một luồng hàn khí lạnh như băng trực tiếp thấm vào tâm can. Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Duy Thác Lý Áo đang cười gằn đầy tàn khốc, ánh mắt y đằng đằng sát khí, còn trường kiếm trong tay y đã áp vào cổ của mình, mà ở bốn phía sân còn có một lực lượng đông đúc toàn là lính cấm vệ quân bao vây, đây rõ ràng là một vạn lính cấm vệ quân do Duy Thác Lý Áo mang đến.
Tắc Lai Bội Ô sắc mặt đông cứng, bi phẫn nói: “Duy Thác Lý Áo, ngươi cũng muốn làm đại tướng quân ư?”
Duy Thác Lý Áo lạnh lùng nói: “Ai bảo hắn không biết tốt xấu, năm lần bảy lượt cản đường tiến của ta.”
Đề Lan Qua Lai bật cười ha ha, tra bội kiếm quốc vương vào vỏ, đầy vẻ cuồng vọng nói: “Khắc Lai Mỗ. Ngươi đã thấy chưa, đây chính là kết cục của ngươi đó... tuy nhiên, ta còn rất hâm mộ ngươi, đến tận lúc này mà còn có một gã thuộc hạ trung thành và tận tâm như thế, đáng tiếc, ta thấy hắn phải về chầu trời trước ngươi một bước rồi. có điều như thế cũng tốt, hắn có thể đi trước mở đường cho ngươi, để ngươi được thong thả đường hoàng mà lên đường về nơi chín suối!”
Khắc Lai Mỗ tuyệt vọng lắc đầu, trên sắc mặt ngăm đen có chút tím lại, im lặng không nói gì.
Đề Lan Qua Lai lần nữa lại đắc ý cười lên ha hả, chưa dứt tràng cười, y bỗng nghiến răng ken két quát lên một tiếng: “Người đâu! Đem tên tặc tử phản quốc Khắc Lai Mỗ bắt lại cho ta!”
Bọn cấm vệ quân đứng cách Khắc Lai Mỗ chưa đầy mười thước đồng loạt lao lên như hổ vồ mồi tóm lây Khắc Lai Mỗ.
Tắc Lai Bội Ô không màng đến bản thân đang bị khống chế, phẫn nộ kêu lên: “Đề Lan Qua Lai! Ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”
Trong lúc giãy dụa, trên cổ của hắn máu tươi không ngừng chảy ra lênh láng, nhưng hắn chẳng hề cảm thấy đau đớn. Ngược lại còn khiến cho Duy Thác Lý Áo không thể không nới lỏng trường kiếm ra một chút, đề phòng hắn tự vẫn. Đề Lan Qua Lai thích nhất là ngược đãi kẻ khác, nếu như Tắc Lai Bội Ô chưa bị hắn tra tấn mà đã lăn ra chết thì sẽ làm cho làm hắn mất hứng.
Đề Lan Qua Lai tàn khốc cười gằn, hai tay xoa xoa không chút lưu tình nói: “Vậy ngươi đi mà thành quỷ đi...”
Đột nhiên, thanh âm của hắn dường như có chút quái lạ, vẻ mặt tươi cười cũng có chút quái dị, chữ cuối cùng chưa ra khỏi họng đã y hệt như một hơi thở mong manh, trong nháy mắt nghẹn lại đứt quãng. Rất nhiều người đều kinh ngạc nhìn hắn, phía bên trái ngực chỗ quả tim của hắn che phủ dưới lớp áo trắng tinh như tuyết, dường như bị vật gì văng trúng. Từ trên đó có một chất lỏng màu đỏ từ từ chảy ra.
Là máu tươi.
Rất nhiều người đều có linh tính mách bảo đó chính là máu tươi, nhưng lại cũng không dám xác định đó chính là máu tươi.
Trên người Đề Lan Qua Lai sao lại có máu tươi chảy ra được chứ?
Trong lúc mọi người đứng ngây ra kinh ngạc, từ xa xa bỗng truyền đến một tiếng súng nặng nề, vang rền một hồi lâu ở trong thành, tiếng súng dường như có chút khàn khàn, có chút trầm thấp, trong thời điểm đó, tất cả mọi người đều có một cảm giác quái dị, cứ như thể đó là tiếng súng vọng lên từ địa ngục xa xôi. Nồng nặc mùi tử khí. Theo tiếng súng nổ, máu tươi trên người của Đề Lan Qua Lai cũng chảy mỗi lúc một nhanh.
Tất thảy mọi người đang có mặt trên sân đều lặng người, bao gồm cả Khắc Lai Mỗ, Tư Cơ Lạp Kỳ, Tắc Lai Bội Ô và Duy Thác Lý Áo.
Chỉ có hai đội quân cấm vệ quân được lệnh bắt lấy Khắc Lai Mỗ là tiếp tục cử động, nhưng bọn chúng cũng đều rất nhanh cảm thấy có điểm bất thường, bèn ngạc nhiên đứng sững lại, quay đầu chết lặng nhìn Đề Lan Qua Lai thân thể lảo đảo tựa hồ muốn ngã quỵ.
Trên gương mặt anh tuấn của Đề Lan Qua Lai đột nhiên biến thành xanh xám, vô cùng kỳ quái, hắn chầm chậm cúi đầu xuống, tay khó khăn sờ vào phần thắt lưng, rồi lại từ từ xòe tay ra, nhìn thấy máu tươi còn chảy ròng ròng trong lòng bàn tay, khóe miệng hắn giật giật nở ra một nụ cười ngơ ngác như thể không sao hiểu nổi, môi hắn mấp máy, như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại chẳng thốt lên được lời nào.
Hắn rốt cuộc cũng đã tin rằng, chính y vừa mới bị trúng đạn.
Chầm chậm, từ từ, Đề Lan Qua Lai chậm rãi nghiêng người về phía bên trái, cuối cùng gập xuống thành một góc sáu mươi độ, sau đó đột ngột ngã ngựa, nhưng trong tay vẫn nắm chặt dây cương, một chân cũng còn móc lủng lẳng vào trong bàn đạp, thân thể uốn gập xuống treo lủng lẳng. viên đạn bắn tỉa từ cự li xa găm trúng vào tim của hắn, nhưng do xuyên qua mặt bên nên hắn không lập tức tắt thở, chỉ hấp hối, máu tươi từ cơ thể hắn đang vắt vẻo chảy xuống ròng ròng, trong một lúc nhuộm đỏ khắp mình.
Khắc Lai Mỗ vội vàng bước lên, đẩy bọn cấm vệ quân đang đứng ngơ ngác không biết phải làm sao, ôm lấy thân thể đầm đìa máu tươi của Đề Lan Qua Lai, sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng kêu lên: “Tại sao lại thế này? Tại sao lại thế này? Chuyện gì đã xảy ra?”
Đề Lan Qua Lai dường như không còn cảm giác được có người đang ôm lấy mình, ánh mắt của hắn như thể đang đăm đăm nhìn vào bầu trời trong xanh phía trước, chỉ còn vô thức thì thào lẩm bẩm: “Tại sao muốn giết ta? Tại sao muốn giết ta? Dương Túc Phong, tại sao ngươi lại muốn giết ta...”
Khắc Lai Mỗ liên tục kêu lên mấy tiếng, nhưng Đề Lan Qua Lai vẫn như cũ cứ thì thào lẩm bẩm mấy câu vừa rồi, nhắc đi nhắc lại mãi không thôi, căn bản là không cảm nhận được Khắc Lai Mỗ đang lay gọi, chừng nửa phút sau, Đề Lan Qua Lai hoàn toàn im hơi bặt tiếng, đầu ngoẹo sang một bên, từ giây phút này không còn hơi thở, nhưng hai con mắt hắn vẫn mở to trừng trừng, mang theo một vẻ mờ mịt như còn đang thắc mắc điều gì.
Khắc Lai Mỗ chỉ cảm thấy đầu của mình trở nên tê dại.
Bỗng nhiên ngay đúng lúc này, Khắc Lai Mỗ đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt, trong nháy mắt lại trở nên đỏ bừng, thân thể cao lớn của hắn, đột nhiên như bị trọng thương, không tự chủ được ngả về phía sau, lảo đảo một cái, cơ hồ muốn ngã sấp xuống. Ngay lúc này hắn đột nhiên hiểu được. Tại sao Đề Lan Qua Lai lại thì thào lảm nhảm những lời như vậy, bởi vì Dương Túc Phong đã mượn tính mạng của Đề Lan Qua Lai để gài Khắc Lai Mỗ hắn vào một cái bẫy hiểm độc không sao thoát được. Sự thể của ngày hôm nay, bất luận Khắc Lai Mỗ hắn có giải thích thế nào đi chăng nữa thì Tô lai Mạn Tứ Thế cũng sẽ một mực khẳng định chính Khắc Lai Mỗ đã hạ độc thủ.
Bởi vậy có thể đoán được, Đề Lan Qua Lai đã sớm cùng Quân Lam Vũ cấu kết, ắt hẳn hôm nay sẽ có tay bắn tỉa của Quân Lam Vũ xuất hiện. thế nhưng vì Dương Túc Phong muốn dồn Khắc Lai Mỗ hắn vào bước đường cùng nên hoàn toàn không chút lưu tình, hạ lệnh giết chết Đề Lan Qua Lai. Đề Lan Qua Lai cứ tưởng rằng kẻ mà Dương Túc Phong muốn giết chính là Khắc Lai Mỗ, không nghĩ rằng chính hắn mới là kẻ thế mạng, cho nên mới có vẻ không sao hiểu nổi như thế, ngơ ngác không tin nổi như thế.
“Dương Túc Phong, ngươi thật là độc ác.” Khắc Lai Mỗ chỉ có âm thầm nguyền rủa trong lòng.
Kẻ muốn thành công, không từ thủ đoạn, Dương Túc Phong quả thật đã làm được như thế.
Nếu như còn có tờ báo lá cải nào dám bảo Dương Túc Phong là ngu ngốc, Khắc Lai Mỗ nhất định phải liều mạng mới bọn chúng.
Lặng lẽ thở dài một tiếng, rồi Khắc Lai Mỗ đột nhiên rút thanh trường kiếm ở trên thi thể Đề Lan Qua Lai. Thuận tay vung lên, hàn quang lóe lên, xẹt qua cổ mình một nhát, một dòng máu đỏ tươi vọt ra, dưới ánh mặt trời chiếu rọi trở nên vô cùng lung linh rực rỡ. Trong ánh mắt trợn tròn ngơ ngác của tất thảy mọi người ở đó. Thân thể Khắc Lai Mỗ đổ xuống ngửa mặt bên cạnh thi thể của Đề Lan Qua Lai, cách nhau chưa đầy mười bước chân.
Khắc Lai Mỗ thần thái rất đỗi bình yên hạnh phúc.
Hắn trong nháy mắt hiểu ra, hiểu toàn bộ mưu kế của Dương Túc Phong tỉ mỉ bố trí hết thảy chuyện này, đều là muốn dồn quân đội Lỗ Ni dưới tay chỉ huy của mình phải vào bước đường cùng đầu hàng quân Lam Vũ.
Nhưng hắn tuyệt đối không để cho Dương Túc Phong có cơ hội đó.
Chưa người nào lại nghĩ đến, Đề Lan Qua Lai đột nhiên vô duyên vô cớ bị ám sát. Mà Khắc Lai Mỗ cũng tự sát theo, trong chốc lát, tất thảy mọi người có mặt trên sân đều rơi vào trạng thái chết lặng. Chỉ có những ánh mắt kinh ngạc cùng sợ hãi, và tiếng thở dốc nặng nề.
Tắc Lai Bội Ô là người đầu tiên có phản ứng, ánh mắt y đỏ bừng bừng, đôi mắt trừng trừng gần rách cả mí mắt, đột nhiên ngay lúc đó điên cuồng bật dậy, đẩy thanh trường kiếm đang kề cổ , tung một cước đá văng Duy Thác Lý Áo lúc bấy giờ còn đang ngơ ngác chưa kịp định thần, lập tức chạy về phe mình, chộp lấy một thanh trường kiếm. Lớn tiếng kêu lên: “Các huynh đệ, Đề Lan Qua Lai giả truyền thánh chỉ, bức tử đại tướng quân của chúng ta, chúng ta hãy vì đại tướng quân mà báo thù tuyết hận! Nghe ta ra lệnh, chuẩn bị tiến công!”
Quân đội Lỗ Ni đang đứng vây quanh còn đang bàng hoàng khiếp sợ, một hồi lâu sau mới có lác đác vài tiếng trả lời, rồi người hưởng ứng mỗi lúc một động, cuối cùng biến thành một làn sóng phẫn nộ, vô số chiến sĩ Lỗ Ni bắt đầu tiến vào sân, có rất nhiều người không biết chuyện gì đang diễn ra, nghe mấy lời hồ đồ xúi giục cuối cùng nghe thành Đề Lan Qua Lai ám sát Khắc Lai Mỗ, vì vậy lập tức thổi bùng lên sự công phẫn, mấy vạn chiến sĩ Lỗ Ni bắt đầu vây quanh sân, một loạt cung tiễn thủ bắt đầu ngồi xổm xuống, giương cung chĩa đầu mũi tên sắc bén nhắm ngay vào cấm vệ quân, các tay cung tên tầm xa trên các bức tường thành cũng ngắm về phía này.
Những quan binh cấm vệ quân này đều cảm thấy không có lợi, bèn dàn trận, giương tấm chắn chống đỡ cho bản thân, nhưng bọn họ rõ ràng rất hoảng sợ, bọn họ cũng không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng đã cảm giác được làn sóng phẫn nộ và sát khí đằng đằng. Mặc dù đều là cùng quân đội của một quốc gia, nhưng trực giác đã mách bảo cho bọn họ rằng, lúc đối phương động thủ, tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Tư Cơ Lạp Kỳ đến cùng Đề Lan Qua Lai cũng hoảng loạn vô phương hướng không biết làm sao, hắn cũng không biết rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có thể cảm giác được Tắc Lai Bội Ô đã biến y thành mục tiêu công kích, vừa sợ vừa giận, bèn văng tục chửi thề kêu lên: “Con mẹ ngươi! Tắc Lai Bội Ô, chủ tử nhà ngươi rõ ràng là tự sát...”
Trước cái chết của Khắc Lai Mỗ, Tắc Lai Bội Ô đã hoàn toàn đánh mất lý trí, phẫn nộ gầm rú lên, huy động trường kiếm trong tay, khóc ròng lớn tiếng quát: “Tư Cơ Lạp Kỳ! Ngươi cút ngay cho ta! Lập tức cút ngay! Cút khỏi Y Lạc Lâm ngay cho ta!”
Tư Cơ Lạp Kỳ nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng quát lại: “Tắc Lai Bội Ô, đây là lệnh của quốc vương, ngươi dám không tuân theo ư? Ngươi, chính ngươi xếp đặt mưu sát đại tướng quân của chúng ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi! Ngươi, ngươi...”
Tắc Lai Bội Ô trong giọng nói đanh lại như muốn bóp nát tất thảy, phẫn nộ gầm rú: “Con mẹ ngươi! Ta cóc cần biết ai ra lệnh! Đề Lan Qua Lai chính là lão tử giết! Ngươi muốn làm gì hả? Hôm nay, nếu lão tử cho các ngươi đi ra khỏi Y Lạc Lâm, lão tử sẽ không làm người nữa!”
Tư Cơ Lạp Kỳ chưa từng phải hứng chịu sự nhục mạ quá đáng như vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, xoạt một tiếng rút phăng bội kiếm, khoát thành tín hiệu tiến công ở giữa không trung, hung tợn quát lên tức giận: “Cấm vệ quân! Tiến công, bắt hết bọn chúng cho ta!”
Tắc Lai Bội Ô cũng không chịu yếu thế quơ trường kiếm, soàn soạt chém vào không khí, lớn tiếng quát: “Các huynh đệ, Đề Lan Qua Lai giả truyền chiếu chỉ của quốc vương bệ hạ, hại chết đại tướng quân của chúng ta, chúng ta không thể bỏ qua cho hắn. Huynh đệ xông lên! Bắt được Tư Cơ Lạp Kỳ, được thăng quan ba cấp, lập tức được đề bạt làm tướng quân!”
Trong tiếng gầm thét dữ dội, Tắc Lai Bội Ô bước một bước đầu tiên dẫn đầu cuộc tiến công, đội quân bảo vệ bên cạnh hắn do dự chỉ chốc lát, rốt cuộc tay cầm vũ khí chậm rãi hướng về phía cấm vệ quân. Số quan binh quân đội Lỗ Ni còn lại cứ người này nhìn người kia, đều cảm thấy phe mình đang chiếm ưu thế về số lượng, vì vậy cũng chậm rãi tham dự tiến công. Trong thoáng chốc, mấy vạn quân Lỗ Ni từ bốn phương tám hướng tiến lại gần sân áp sát cấm vệ quân.
Cấm vệ quân mặc dù ít người, nhưng đều là quân tinh nhuệ, cũng yên lặng như vậy mà thủ thế, chuẩn bị chống đỡ sự công kích của Tắc Lai Bội Ô.
Tư Cơ Lạp Kỳ lạnh lùng huy động trường kiếm, ra lệnh cấm vệ quân phát động phản kích.
Tắc Lai Bội Ô đem trường kiếm vung lên cao quá đầu, lớn tiếng hô vang: “Bắn đi! Bắn chết bọn chúng! Bắn chết lũ khốn kiếp này!”
Păng Păng Păng...
Tên bay như mưa, bắn từng loạt về phía hàng ngũ cấm vệ quân. Ngay lập tức có không ít kẻ thù bị thương rồi lảo đảo ngã xuống, trên mặt đất vang lên tiếng rên rỉ đau đớn không kiềm chế được. Mặc dù tấm chắn của bọn họ có thể che chở những bộ phận quan trọng trên cơ thể, nhưng các vị trí như mắt cá chân chẳng hạn thì không có cách nào che chở được, rất nhiều quan binh cấm vệ quân đều bị trúng tên vào chân, không tự chủ được ngã xuống trên mặt đất. Lập tức bị cơn mưa tên dày đặc găm khắp cơ thể như muốn ghim chặt xuống mặt đất, thương vong nhiều vô kể.
Trên chiến trường lập tức nhốn nháo thành một nhóm hỗn độn.
Tư Cơ Lạp Kỳ cảm thấy không ổn, do cái chết của Khắc Lai Mỗ, nên quan binh dưới trướng hắn đều bị kích động, ngọn lửa thù hận căm hờn bốc lên ngùn ngụt, trước mười vạn chiến sĩ Lỗ Ni. Chỉ có hai vạn cấm vệ quân cho dù có anh dũng thiện chiến đến đâu, cũng không thể chống cự lại sự tiến công như vũ bão của kẻ địch, hơn nữa đối phương lại đang chiếm giữ vị trị thuận lợi. lúc cấm vệ quân đến đây mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng. Nhưng không ngờ lại vấp phải sự tấn công của bên phía có ưu thế tuyệt đối về lực lượng, nhất là sự công kích của một lượng lớn cung tiễn thủ.
“Mở cửa thành ra! Rút lui!” Tư Cơ Lạp Kỳ ra lệnh một cách quyết đoán.
Liều mạng đã không ăn thua, lúc này chỉ có rút lui là thượng sách.
Cấm vệ quân lập tức hướng về cửa thành tập trung tấn công. Quân đội Lỗ Ni đang trấn giữ cửa thành cũng lũ lượt sử dụng cung tên ngăn trở đường rút lui của cấm vệ quân.
Để chiến đấu với quân Lam Vũ, quân đội Lỗ Ni đã đặc biệt tăng cường trang bị và huấn luyện cho lực lượng cung tiễn thủ, cố gắng sát thương quân Lam Vũ ở cự li xa, nhưng thật không ngờ, những tay cung thủ này chưa có cơ hội tỏ rõ thực lực trên người quân Lam Vũ mà ngược lại đã dùng để bắn giết người bên phe của mình rồi.
Mưa tên như vũ bão bắn dày đặc về phía lực lượng cấm vệ quân. Người ngã xuống càng lúc càng nhiều, mùi máu tươi nồng nặc tanh tưởi bắt đầu bao phủ cả Y Lạc Lâm.
Phút xúc động nhất thời của Tắc Lai Bội Ô cũng đã trôi qua, y từ từ trấn tĩnh, đầu óc tỉnh táo trở lại, nhận thức được chuyện ngày hôm này hoàn toàn sẽ bị liệt vào hành vi phản loạn, tuyệt đối không còn đường thối lui được nữa, nếu như để Tư Cơ Lạp Kỳ trở lại Mông Địa Tạp La, thì tất cả người ở đây sẽ phải hứng chịu hình phạt thảm khốc, kẻ nào tham dự vào việc làm phản nhất định liên lụy đến người trong gia đình phải bị chặt đầu, thậm chí còn bị chu di cửu tộc, bởi vậy kiên quyết không ngừng hạ lệnh, triệu tập bộ đội phong tỏa cửa thành, không cho cấm vệ quân có cơ hội thoát ra ngoài báo tin về vương quốc, song phương ở cửa thành triển khai huyết chiến mỗi lúc một thêm kịch liệt.
Cấm vệ quân dù sao cũng là đội quân tinh nhuệ, kiêu dũng thiện chiến, cho dù đối mặt với đại lượng cung tiễn thủ, vẫn nhanh nhẹn thành thạo sử dụng tấm chắn che chở mấy đợt mưa tên phát khởi. Đội quân cung tiễn thủ dưới trướng Tắc Lai Bội Ô mặc dù đông đúc, nhưng hầu hết là chưa được huấn luyện chu đáo, khó có thể phát huy hiệu quả. Nửa giờ sau, cửa thành rất nhanh đã bị phá hủy, dây ròng rọc hạ cầu qua thành cũng bị chém đứt, cấm vệ quân cùng binh lính Lỗ Ni tận trung với Khắc Lai Mỗ đánh nhau từ trong thành kéo đến ngoài thành, tiếp tục giằng co với nhau bất phân thắng bại, chiến trường phía trong thành cũng từ từ mở rộng đến khu vực ngoài thành.
Lão Kim và Tiểu La chứng kiến tình hình bên ngoài, đều cảm thấy không sao tưởng tượng nổi, người Lỗ Ni chém giết người Lỗ Ni còn hung ác hơn là đánh giết với người ngoài a!
Bỗng nhiên đúng lúc đó, người ta cảm giác được có một cơn chấn động khủng khiếp, giống như cảm giác sắp có một trận động đất sắp xuất hiện, mặt đất bắt đầu rung động, bụi đất mù mịt khắp trời, ngay cả con sông phòng hộ bao quanh thành cũng nhuộm đỏ một màu máu tươi tanh tưởi, mặt sông dợn sóng như thể sắp có một cơn sóng thần cuồn cuộn tới.
Một tiếng còi rít chói tai lanh lảnh khắp nơi, vang vọng khắp Y Lạc Lâm, có trạm canh gác kêu lên thất thanh: “Quân Lam Vũ! Kỵ binh Liệp Ưng đang tới!”
Trong nháy mắt, đất trời dường như biến sắc.
Tư Cơ Lạp Kỳ và Tắc Lai Bội Ô hai mắt nhìn nhau, không hên mà cùng thét lên ra lệnh thuộc hạ dừng cuộc chiến ngay lập tức.
Chỉ nhìn thấy từ thôn quê mênh mông miền tây bắc, một đường vạch mờ nhạt màu lam từ từ phình to, trong nháy mắt biến thành hình mấy mũi tên cực lớn, giống như một cơn cuồng phong bạo vũ, trong nháy mắt đã tới sát chân thành Y Lạc Lâm, trong lúc quân đội Lỗ Ni còn ngây người chưa kịp phản ứng, đội quân tiên phong của kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ liệp đã phóng vụt qua trước mặt chúng nhanh như tên bắn. họ không thèm liếc mắt nhìn bọn chúng lấy một cái đã vọt thẳng vào thành.
Có mấy tên lính Lỗ Ni phản ứng tức thời vội vàng kêu lên: “Quân Lam Vũ, quân Lam Vũ! Mau đóng cửa thành...”
Nói chưa dứt câu, chính bọn chúng đã bị quân Lam Vũ bắn gục ở trước con sông phòng thủ thành.
Cửa thành kiên cố căn bản hoàn toàn không phát huy được công dụng hiệu quả, chưa đầy mười phút, đa phần đội kỵ binh quân Lam Vũ đã chạy vào bên trong thành.
Đang chiến đấu kịch liệt, bọn cấm vệ quân và quân đội Lỗ Ni dưới trướng Tắc Lai Bội Ô bấy giờ đều trố mắt ngạc nhiên nhìn quân Lam Vũ. Nhất thời, bọn chúng không biết phải nên làm như thế nào. Quay mắt nhìn thấy nòng súng đen ngòm rung động của quân Lam Vũ, có một vài chiến sĩ Lỗ Ni muốn phát động công kích, nhưng mấy gã ngựa non háu đá này đa phần đều là tân binh trẻ tuổi, bọn chúng rất nhanh đã bị các lão binh bên cạnh chộp tay ngăn lại, ý bảo không nên manh động.
Không hẹn mà tất cả chiến sĩ Lỗ Ni đều dồn ánh mắt vào Tắc Lai Bội Ô cùng Tư Cơ Lạp Kỳ, chờ bọn họ ra quyết định.
Song, hai người Tắc Lai Bội Ô cùng Tư Cơ Lạp Kỳ cũng vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, căn bản không biết phải phản ứng như thế nào. Bọn họ muốn phản kháng. Nhưng kỵ binh quân Lam Vũ trong nháy mắt đã phong tỏa các ngả đường chiến lược, lại còn chiếm giữ hầu hết các cao điểm chủ chốt, súng ống đen ngòm không ngừng rung động như hổ rình mồi nhắm ngay mục tiêu là các chiến sĩ Lỗ Ni ở trên sân rộng. Hai người bọn họ đương nhiên biết được sự lợi hại của loại súng này, trong quá khứ bọn họ đã lĩnh giáo qua nhiều lần. Bọn họ thừa hiểu,vào lúc này mà hạ lệnh phản kháng thì chỉ có phí hoài tính mạng của chiến sĩ Lỗ Ni mà thôi.
Đang lúc tiến thối lưỡng nan thì một sĩ quan trong đội kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ đã phóng ngựa ra, giơ tay chào Tắc Lai Bội Ô theo kiểu nhà binh, rồi cao giọng nói: “Tắc Lai Bội Ô tướng quân. Ta là thiếu tướng Quan La Đức Tư Cưu thuộc Liệp Ưng kỵ binh quân Lam Vũ, phụng mệnh chỉ huy tối cao Dương Túc Phong của quân Lam Vũ, đến đây tiếp quản Y Lạc Lâm. Mời ngài chỉnh đốn quân đội, giao lại nhiệm vụ phòng ngự, rút về doanh trại nghỉ ngơi và hồi phục! Cám ơn sự hợp tác của ngài, Phong thống lĩnh sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngài...”
Tư Cơ Lạp Kỳ nhất thời kinh ngạc quay đầu nhìn Tắc Lai Bội Ô, phẫn nộ quát lên: “Tắc Lai Bội Ô, ngươi là tên phản đồ đê tiện!”
Trong mắt Tắc Lai Bội Ô một mảnh mờ mịt, bởi vì hôm nay đã trải qua quá nhiều biến cố, não của hắn đã sớm đã không còn có thể dung nạp được thêm, hắn còn chưa kịp hiểu La Đức Tư Cưu nói gì. Không tự chủ được địa nói lắp bắp: “Ta, ta...”
Tư Cơ Lạp Kỳ vung cao trường kiếm, chỉ thẳng vào quân Lam Vũ, lớn tiếng quát: “Chúng ta đều là những chiến sĩ Lỗ Ni bất khuất, chúng ta quyết không đầu hàng...”
Đột nhiên ngay lúc đó, trường kiếm trong tay hắn rơi xuống từ không trung, choang một tiếng đã rớt xuống đất, tia lửa bắn lên tung tóe. Nhưng điều này không phải là việc khiến người ta phải kinh ngạc nhất, điều làm người ta phải kinh hãi run sợ chính là, ngay lúc trường kiếm trong tay của hắn rơi xuống, tất thảy mọi người đều tận mắt chứng kiến, đầu của Tư Cơ Lạp Kỳ đột nhiên vỡ tung, nguyên phần ót văng ra, đập vào một góc, máu và não bầy nhầy văng lên tung tóe.
Tiếng súng nặng nề lúc này mới từ xa truyền tới, lạnh lẽo thê lương đến rợn người.
Đầu của Tư Cơ Lạp Kỳ lúc này chỉ còn một nửa, nhưng thân hình của hắn vẫn tiếp tục có thể cử động, trước ánh mắt bất động của những người chứng kiến lúc bấy giờ tim càng chấn động, Tư Cơ Lạp Kỳ vẫn cố gắng quay người nhìn về một phía, muốn nhìn cho ra kết cục là kẻ nào đã ám sát mình, nhưng hắn không còn có thể nhìn thấy gì được nữa. Được một lát, thân hình của hắn từ từ gục xuống trên lưng ngựa, vắt vẻo một bên nghoẹo đầu vào bụng ngựa, một chân vẫn còn móc lủng lẳng vào bàn đạp, không cách nào gỡ ra được, máu và óc tươi nhỏ thành giọt tong tong xuống mặt đất, đỏ đỏ trắng trắng bầy nhầy, từ từ nhểu xuống.
Chưa có kẻ nào hiểu được rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, Tư Cơ Lạp Kỳ đã chết.
Người vừa mới nổ súng chính là Tiểu La, hắn đã lâu không được trổ tài thiện xạ, bây giờ rốt cục cũng đã toại nguyện, chính hắn cũng không nghĩ rằng, phát súng này sẽ mang lại hiệu quả trấn áp bọn Lỗ Ni, đại khái là do khoảng cách quá gần, chỉ có sáu trăm ba mươi ba thước, cho nên uy lực của súng nhắm rất đáng sợ.
Dường như đã bị một sự uy hiếp cực lớn, tất cả chiến sĩ Lỗ Ni đều như hóa đá, nhưng vẫn nắm chặt vũ khí trong tay chờ Tắc Lai Bội Ô ra lệnh, bao gồm cả thảy cấm vệ quân, bọn họ cũng giương mắt khẩn cầu hướng về Tắc Lai Bội Ô chờ đợi.
Nhưng Tắc Lai Bội Ô lúc này đã đông cứng lại, đầu óc hoảng loạn, không thể quyết định được phải làm thế nào.
Ở khu vực lân cận của Y Lạc Lâm, kỵ binh quân Lam Vũ xuất hiện càng ngày càng nhiều, dựa vào cờ xí mà nhận biết, thì ngoài Liệp Ưng kỵ binh do Phong Phi Vũ chỉ huy thì đội kỵ binh Lôi Đình do Liệt Mông chỉ huy cũng đã tề tựu gần đông đủ, hơn ba nghìn kỵ binh Lam Vũ bao vây Y Lạc Lâm, lúc này sợ rằng một con kiến cũng khó chui lọt.
Trong lúc mơ hồ, Tắc Lai Bội Ô loáng thoáng thấy cờ lệnh của Phong Phi Vũ.
La Đức Tư Cưu trầm ngâm chốc lát, thúc ngựa tiến lên, tới gần Tắc Lai Bội Ô, trầm thấp giọng ôn tồn nói: “Tắc Lai Bội Ô tướng quân, ta và ngươi đều giống nhau, đều từng là kẻ thù của quân Lam Vũ, cũng đã từng bị quân Lam Vũ đánh bại, phải nếm mùi đau khổ, đắng cay, ta rất hiểu cảm giác lúc này của ngài. Nhưng ta có thể nói với ngài thế này, thất bại ở đây không phải là kết thúc cho chúng ta, mà trái lại, đây chính là khởi đầu mới cho chúng ta...”
Đang theo dõi vẻ mặt nghi hoặc suy nghĩ của Tắc Lai Bội Ô, La Đức Tư Cưu bỗng nhiên đứng lên, hai chân đạp trên lưng ngựa, xòe rộng vòng tay, thành một vòng ôm như thể muốn bao quát hết tất thảy, lớn tiếng nói: “Hỡi các huynh đệ Lỗ Ni Lợi Á, hãy buông vũ khí của mọi người xuống, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm thương tổn đến các ngươi. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta không phải kẻ thù, mà là bằng hữu, nếu như mọi người cam tâm tình nguyện, sau này chúng ta còn có thể trở thành chiến hữu cùng sinh ra tử. Buông vũ khí không phải là sỉ nhục, mà là nghênh đón một cuộc sống mới cho các huynh đệ, sự kiêu dũng của các vị không cần phải sợ sẽ không có người thừa nhận, các người là dũng sĩ chính thức của mảnh đất này. Tạm thời buông vũ khí xuống thì các vị sẽ có một tương lai tươi sáng. Ta đã từng dốc sức cho tướng quân Ô Mạn Lặc Tư của vương quốc Cách Lai Mỹ, đối nghịch với quân Lam Vũ, nhưng ta cũng đã được tái sinh. Ta có thể dùng tính mạng của ta để cam đoan, cuộc sống từ rày về sau của nhân dân Lỗ Ni Lợi Á chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều, các huynh đệ không cần phải cắn rứt lương tâm...”
Nghe những lời thuyết phục tràn đầy cảm xúc của La Đức Tư Cưu, Phong Phi Vũ lặng lẽ đăm chiêu khe khẽ gật đầu cho là phải.
Cách dùng người của Dương Túc Phong luôn luôn không bám vào một khuôn mẫu nhất định nào, tiêu chuẩn duy nhất chính là trọng dụng người tài . Chỉ cần ngươi có tài hoa, dù là ngươi có từng mạo phạm đến hắn, thậm chí muốn lấy mạng của hắn, hắn cũng vẫn có thể trọng dụng ngươi như thường, La Đức Tư Cưu và Minh Đức Lâm chính là thí dụ điển hình nhất, thậm chí Liệt Mông cũng thế, bọn họ đều từng là kẻ thù
So với Y Ba Đan, cảnh sắc nơi đây hoàn toàn khác hẳn, Y Lạc Lâm tọa lạc trên một vùng có địa thế thấp phẳng, lúc này đang vào thời điểm gió thu hiu quạnh, rừng núi hoang lạnh tiêu điều. Khí hậu nơi đây không thể gọi là khí hậu cuối mùa thu, mà phải nói là đã bước vào đông. Vào sáng sớm, trên lớp cỏ dại ven đường, sương lạnh ngưng tụ thành một lớp trắng xóa, gió thổi qua mang theo cái lạnh đến thấu xương… Do ảnh hưởng của chiến tranh, hầu như toàn bộ tầng lớp trung niên có sức lao động đều đã bị gọi vào quân đội, khiến cho nơi đây trở nên vô cùng vắng vẻ hoang vu, khắp nơi đều là đồng ruộng bỏ hoang trơ trọi, cằn cỗi, thi thoảng mới bắt gặp dăm ba người phụ nữ Lỗ Ni đang cặm cụi cày bừa cuốc xới.
Từ đầu thành Y Lạc Lâm nhìn theo hướng nam, có thể nhìn thấy núi non trùng trùng điệp diệp, từng dãy từng dãy gối đầu nhau, càng đi càng xa, cảnh sắc lại càng rực lên một màu đỏ, lá đỏ bao phủ khắp núi non trải dài mênh mông khắp bốn phía của Y Ba Đan. Nếu như là ngày trước, nơi này đã tấp nập du khách, cười nói rôm rả, chen lấn nhau như ngày hội, nhưng giờ đây, bốn bề sặc mùi chiến tranh, chẳng còn một mống người thèm bén mảng tới nơi này.
Ồ, nói như thế cũng chưa phải là chính xác, ở giữa tầng tầng lớp lớp lá đỏ nơi đây, ít nhất vẫn còn có hai bóng người bí ẩn đang lén lút đi men theo sơn đạo, Bọn họ đều lưng đeo ba lô, đầu đội mũ sắt, mặc đồ ngụy trang, tay nắm chắc súng. Bọn họ khi thì núp vào một góc bí mật, cảnh giác láo liên dòm bốn phía, nòng súng đen ngòm dao động nhằm về bốn phía ngắm bắn, làm cho ngay cả mấy con sóc bé bỏng đang chuyền cành qua lại trước mặt bọn họ cũng nhớn nhác hoảng sợ, nhỡ bị đạn lạc bắn phải, bèn quay ngoắt đầu lại, loáng cái vọt đi mất, tốc độ nhanh không thua gì mấy con thỏ rừng.
Hai người nọ, chính là hai tay súng bắn tỉa của tiểu đội hai thuộc đội hải quân lục chiến Lam Vũ - Lão Kim và Tiểu La.
Kể từ lần bí mật chấp hành nhiệm vụ ám sát Tân Khắc Lai Nhĩ, Lão Kim và Tiểu La hai người chỉ ở trong doanh trại của đội hải quân lục chiến chăm chỉ huấn luyện và kết hợp nghỉ ngơi tịnh dưỡng, làm quen với trang thiết bị tập kích, cho mãi đến lúc chấp hành nhiệm vụ được giao lần này mới rời khỏi doanh trại. Nhiệm vụ lần này của bọn họ so với nhiệm vụ lần trước cũng không khác nhau mấy, đó là đi đến Y Lạc Lâm để ám sát 2 mục tiêu cực kỳ quan trọng, do thời gian gấp gáp, hai người không thể đi đường lớn mà phải băng rừng vượt núi, men theo sơn lộ ngày đêm không ngơi nghỉ tiến về Y Lạc Lâm.
Từ Y Ba Đan đến Y Lạc Lâm hoàn toàn là đi xuống dốc, từ chỗ có độ cao hơn hai ngàn mét so với mực nước biển xuống còn có không đầy bốn trăm thước. từ Y Ba Đan đến Y Lạc Lâm có một con đường lớn, rất dễ đi, thậm chí có thể dùng xe ngựa bốn bánh để qua lại, bởi vì phần lớn hàng hóa do hậu cần tiếp tế cho quân đội ở Y Ba Đan địa khu đều cần phải thông qua Y Lạc Lâm. Có điều, con đường này bị Lỗ Ni quân đội canh giữ nghiêm ngặt, cứ năm bước là gặp trạm canh gác, đối với người đi đường qua lại đều bắt dừng lại kiểm tra rất nghiêm ngặt, sợ rằng có gian tế của quân Lam Vũ trà trộn vào. Lão Kim và Tiểu La trên người đều mang theo rất nhiều trang bị, rất khó có thể ngụy trang thành người đi đường bình thường nên không thể làm gì khác hơn là men theo con đường mòn giữa núi mà vội vàng đi cho kịp thời gian.
Hai người đi được nửa đường nhìn thấy nhiều nhất là tầng tầng lớp lớp vách núi vách đá nối đuôi nhau. Còn có những thác nước lớn có nhỏ có. Có một vài vách núi đá có độ cao khủng khiếp đến ba trăm thước, đứng ở trên không nhìn thấy được phía dưới, mà người ở phía dưới cũng nhìn không thấy đỉnh, ở giữa vách núi đều là đất đá nham thạch khô cằn trơ trụi, không có bất kỳ một loài cây cỏ nào sinh sống. Có một vài chỗ đất có màu đen, ắt hẳn là giải đất trồi lên do đứt gãy tầng đất chứa than đá bên dưới lòng đất, trữ lượng than đá ở địa khu Y Ba Đan cực kỳ phong phú. Chỉ là chưa được khai thác hết công suất mà thôi. Những thác nước ở nơi này cũng rất lớn, có thác nước cao đến hơn một trăm bảy mươi thước, nhưng mà lượng nước phổ biến cũng không lớn, vì vậy thác nước đổ xuống giữa không trung bốc lên thành hơi nước mù mịt trắng xóa, biến nơi đây thành một vùng mây mù bao phủ, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Lưng đeo ba lô nặng, đoạn đường đi lần này quả thực thách thức Lão Kim và Tiểu La không ít, hai người bí mật đi xuyên qua rừng núi, đi mất đúng một tuần. rốt cuộc mới đến được bên ngoài thành Y Lạc Lâm. Trên đường đi, mấy lần chạm trán đội tuần tra của quân Lỗ Ni, bất đắc dĩ phải ra tay giết chết mấy tên, do đó thời gian càng trở nên gấp rút.
Lén lút núp thật kỹ trong một khu rừng hoang vắng tiếp giáp với Y Lạc Lâm, Lão Kim cùng Tiểu La đang đợi nhân viên tình báo tiếp ứng. Từ ống nhòm có thể quan sát được, cảnh giới của Y Lạc Lâm vô cùng nghiêm ngặt, khắp nơi đều là các trạm canh gác lưu động và cố định của quân đội, có thể vẫn có không ít trạm gác ngầm ẩn giấu, trên tường thành cũng có rất nhiều cung tiễn thủ. Sau khi mất mát một số súng Lai Phục ở vương quốc Cáp Lạp Lôi, quân đội Lỗ Ni bèn trang bị mới một loạt cung tiễn thủ, muốn lợi dụng tầm bắn của cung tên chống cự lại sự tiến công của quân Lam Vũ.
Căn cứ vào nguồn tin tình báo, từ sau khi trọng điểm Lạc Lạp bị thất thế, tổng chỉ huy tiền tuyến của quân đội Lỗ Ni là Khắc Lai Mỗ đã chọn Y Lạc Lâm làm sở chỉ huy mới, nơi này phía sau dựa vào nơi núi cao của Y Ba Đan, đối mặt với khu bình nguyên, dễ thủ khó công. Sau khi hắn tiến vào trú quân ở Y Lạc Lâm, càng ngày càng nhiều đội quân Lỗ Ni khác cũng tiến vào trú quân rồi lan ra các vùng phụ cận Y Lạc Lâm. Theo thống kê sơ bộ, hiện nay ở Y Lạc Lâm địa khu, ít nhất tập trung hơn mười vạn quân Lỗ Ni. Đương nhiên, trong này có một bộ phận lớn là tân binh bổ sung tạm thời, hơn nữa bọn họ đến Y Lạc Lâm, cũng chỉ là trạm dừng chân mà thôi, ngay lập tức bị điều đến Khố Ba địa khu hoặc trọng điểm Lạc Lạp.
Song, điều làm cho Lão Kim và Tiểu La thấy kỳ lạ chính là, trong số binh lính cảnh giới ở nơi này, ngoại trừ quân đội Lỗ Ni chiếm đa số, còn có một số lượng lớn cấm vệ quân của vương quốc Lỗ Ni, trên chế phục của bọn họ có một cái huy hiệu hình bông hoa màu vàng to bè đính lên, rất dễ phân biệt. Nhưng trong trí nhớ của hai người bọn họ, thì Y Lạc Lâm vốn không có cấm vệ quân của Lỗ Ni Lợi Á đóng quân. Trên khắp khu vực tây bộ của cả vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, cũng chỉ có một vạn cấm vệ quân tồn tại, đơn vị cấm vệ quân này hẳn là bố trí ở thành Y Ba Đan, không biết được điều tới Y Lạc Lâm từ lúc nào.
Hai người đã rời khỏi Y Ba Đan được một tuần rồi, không còn nắm rõ mấy những chuyện đang xảy ra ở thành Y Ba Đan, nhưng bọn họ tin chắc rằng, đơn vị cấm vệ quân này tuyệt đối không phải đến từ Mông Địa Tạp La, từ Mông Địa Tạp La tới Y Lạc Lâm, ít nhất cũng phải mất thời gian là mười ngày. Nếu như nói bọn họ đến từ Y Ba Đan địa khu, sẽ rất hợp tình hợp lý, bởi vì nếu đi bằng đường lộ, thì từ Y Lạc Lâm tới Y Ba Đan, mất năm ngày, nhưng nếu đi từ Y Ba Đan đến Y Lạc Lâm, thì lại chỉ cần hai ngày mà thôi, nếu đi với tốc độ nhanh hơn một chút, thì cũng có thể chỉ phải đi mất vỏn vẹn một ngày, điều này đơn giản là do đường lên núi và đường xuống dốc hoàn toàn khác nhau, cấm vệ quân hoàn toàn có thể trong vòng hai ngày tới được Y Lạc Lâm.
Được sự tiếp ứng của nhân viên tình báo, Lão Kim và Tiểu La đột nhập thành công vào bên trong thành Y Lạc Lâm. Vừa hỏi thăm, quả nhiên phát hiện, đơn vị cấm vệ quân này chính là do Tô Lai Mạn Tứ Thế đặc biệt phái đến Y Ba Đan địa khu, phụ trách chống cự quân Lam Vũ tiến công. Đồng thời đơn vị cấm vệ quân này cũng phụ trách giám sát Đa Mễ Ni Khắc, suất lĩnh bọn họ đến Y Lạc Lâm, chính là quan tư lệnh binh đoàn cơ động của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á - Duy Thác Lý Áo. Điều khiến người ta phải sinh nghi chính là, Duy Thác Lý Áo đến Y Lạc Lâm, nhưng không mang theo bất kỳ một tên lính thuộc binh đoàn cơ động dưới trướng của mình, ngược lại chỉ dẫn đến toàn cấm vệ quân.
“Duy Thác Lý Áo đến Y Lạc Lâm để làm gì vậy?” Tiểu La tò mò hỏi.
“Có lẽ là đến giám sát Khắc Lai Mỗ chăng!” Nhân viên tình báo cũng không chắc chắn lắm.
Lão Kim khẽ ra hiệu cho Tiểu La một cái. Tiểu La thấy thế cũng không hỏi nữa.
Có một số việc bọn họ không cần thiết phải biết, cũng không thể biết, có điều về chuyện này, nhân viên tình báo quả thật cũng còn chưa biết rõ ràng, cho dù Tiểu La có gặng hỏi, hắn cũng tạm thời không thể đưa ra đáp án. Nhưng hiển nhiên, là Duy Thác Lý Áo sẽ không vô duyên vô cớ đến Y Lạc Lâm.
Lão Kim trầm giọng ôn tồn hỏi: “Đề Lan Qua Lai lúc nào tới?”
“Quá trưa ngày mai.” Nhân viên tình báo thận trọng trả lời.
Lão Kim cũng thận trọng gật đầu.
Nhân viên tình báo tiếp tục đem tình hình cụ thể tỉ mỉ nói cho hai người, Đề Lan Qua Lai đã được bổ nhiệm thành tân chỉ huy của quân tiền tuyến vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, trưa ngày 24 tháng 11 tới Y Lạc Lâm, tiếp quản quyền chỉ huy của Khắc Lai Mỗ. Hơn nữa còn mang đến lệnh tác chiến mới nhất của quốc vương Tô Lai Mạn Tứ Thế. Đến lúc đó, tổng đốc Y Ba Đan địa khu là Đa Mễ Nhĩ Khắc cùng với thuộc hạ của y là tướng quân Tùng Đức Khuê Tư Đặc, còn có quan tư lệnh binh đoàn cơ động vương quốc là Duy Thác Lý Áo, và Khắc Lai Mỗ cùng thuộc hạ của hắn là đại tướng Tắc Lai Bội Ô đều hiện diện.
Cổ Địch Sâm quả thực không nói dóc, kế hoạch của hắn đích thực đã thành công.
Tin tình báo đến từ Mông Địa Tạp La đã xác định. Quốc vương Tô Lai Mạn Tứ Thế trong lúc vô tình nhìn thấy bức ảnh mờ mờ không rõ chụp cảnh Dương Túc Phong đứng cùng Khắc Lai Mỗ, thần trí vốn đang rối bời vì tin tức đại bại từ tiền tuyến liên tiếp bay đến cùng với tiền đồ ảm đạm của vương quốc đang chờn vờn trước mắt, căn bản không đủ tỉnh táo để phân biệt phải trái, trắng đen, cũng chẳng thèm suy xét những điểm còn nghi vấn hoang đường trong chuyện này, vốn đang rất không hài lòng với Khắc Lai Mỗ. dưới sự giật dây đầy ác ý của Đề Lan Qua Lai, ngay lúc đó đùng đùng nổi giận lôi đình hạ lệnh, phái Đề Lan Qua Lai suất lĩnh một vạn cấm vệ quân đến Y Lạc Lâm. Giải trừ quyền chỉ huy của Khắc Lai Mỗ, hơn nữa còn áp giải hắn về Mông Địa Tạp La, tiếp nhận sự thẩm vấn và phán quyết của tòa án quân sự.
Nhiệm vụ của Lão Kim cùng Tiểu La chính là thành lập một cơ quan tình báo ở nơi đây.
Dưới sự an bài của nhân viên tình báo, Lão Kim cùng Tiểu La rất thuận lợi lựa chọn được một chỗ ngắm bắn tốt dù đang giữa đêm khuya. Địa điểm ngắm bắn được sắp đặt trong một căn nhà cao ước chừng sáu, bảy mét, nơi này vốn dĩ là một cái kho thóc, sau này bị bỏ hoang, khắp nơi đều là dấu vết của bọn chuột để lại. Nơi này cách sân rộng của tòa thị chính ở Y Lạc Lân ước chừng sáu trăm thước, khoảng cách rất tốt nhưng tầm ngắm hơi hẹp một chút. Bởi vì ở giữa có phòng ở choáng chỗ, lão Kim cùng Tiểu La vừa vặn quan sát được toàn bộ khoảng sân rộng, những chỗ còn lại hoàn toàn không quan sát được.
Dẫn hai người Lão Kim cùng Tiểu La đi hết lộ tuyến rút lui đúng một vòng, chắc chắn hai người bọn họ đã nhớ kỹ đường rút lui rồi, nhân viên tình báo mới bí mật rời đi, trong kho thóc hoang phế chỉ còn lại Lão Kim cùng Tiểu La. Mùi xác động thực vật đang phân hủy thối rữa bốc lên nồng nặc khiến hai người thiếu điều muốn tắc thở, không biết con chuột chết nằm ở chỗ nào mà mùi thúi xông lên đến tận nơi này khiến cho không khí lại càng thêm khó ngửi, có điều lão Kim cùng Tiểu La cũng không mấy quan tâm để ý, đối với loại tình huống đơn độc chiến đấu ở sau lưng địch vô cùng nguy hiểm này, hai người đã sớm quen thuộc, trong lúc huấn luyện, trong hoàn cảnh ác liệt hơn hai người bọn họ cũng đều vượt qua, thế là cứ thay phiên nhau ngủ một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức, khi... tỉnh lại, thì đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Từ cửa sổ bằng đá dính đầy bụi bặm nhìn ra, có thể thấy được khoảng sân rộng trước sảnh tòa thị chính của Y Lạc Lâm, bắt đầu xuất hiện quan viên càng ngày càng nhiều, bọn họ đều thì thầm rỉ tai nhau, xì xào bàn tán lẫn nhau, nhân viên tình báo nói quả không sai, Đề Lan Qua Lai sẽ đến nơi này đúng giờ, mấy vị chức sắc nhỏ nhoi này đến đây sớm chính là vì muốn tạo ấn tượng tốt với Đề Lan Qua Lai.
Nhìn đồng hồ đeo tay xem chừng mấy giờ rồi Lão Kim và Tiểu La ăn qua loa vài miếng lấy sức, sau đó bắt đầu sửa sang lại trang bị cho mình, chủ yếu là lau chùi súng ống cùng đạn dược. Lão Kim đem khẩu súng ống ngắm có độ phân giải cao ra, tháo tung từng linh kiện nhỏ ra lau chùi tỉ mỉ, ngay cả từng viên đạn cũng được lau chùi cẩn thận, ánh mắt của hắn vô cùng chăm chú. Tiểu La tựa vào một bên cửa sổ, vừa quan sát tình hình trên sân, vừa đơn điệu lật đi lật lại tấm phác thảo trong tay, từ ống nhòm quan sát từng người một đang hiện diện. ở mặt trên tấm phác thảo có vẽ hình chân dung Đề Lan Qua Lai…, từ các góc độ quan sát bức vẽ, có vẻ rất dễ phân biệt, nhưng đáng tiếc là những nhân vật được vẽ trên tấm phác thảo chưa hề xuất hiện lấy một người.
Theo đà phát triển vượt bậc của kỹ thuật in ấn của quân Lam Vũ, những bản in có màu sắc rực rỡ bắt đầu xuất hiện. kỹ thuật này cũng được quân đội áp dụng. Những tay súng bắn tỉa giống như Lão Kim cùng Tiểu La chuyên gia lãnh nhiệm vụ ám toán kẻ địch, bình thường đều có mang theo những bức họa vẽ mục tiêu ở nhiều góc độ khác nhau, để khắc sâu vào tâm trí. Những bức họa này chính là do bộ tình báo quân Lam Vũ chuyên môn sưu tầm, bọn họ phải nhớ kĩ, cho dù ở điều kiện khó khăn nhất, cũng phải vững vàng khắc cốt ghi tâm ở trong lòng. Song, phần lớn đến lúc thực hiện nhiệm vụ ám sát, trước lúc nổ súng, những tay bắn tỉa có kinh nghiệm đều xác nhận lại mục tiêu lần nữa cho chính xác, để đề phòng ngộ sát.
Đối với bọn hắn mà nói, giết nhầm một vài người cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng đối với các nhà quyết sách cấp cao của quân Lam Vũ mà nói, giết nhầm một mục tiêu là chuyện hoàn toàn không nhỏ, giết nhầm sẽ gây ảnh hưởng bất lợi đến kế hoạch ban đầu, thậm chí ảnh hưởng đến việc tiến hành của toàn bộ kế hoạch. Do đó, tuyệt đối không được giết nhầm mục tiêu. Lão Kim cùng Tiểu La thấu hiểu rất rõ đạo lý này.
Nhưng tâm trí của Tiểu La cũng không dồn toàn bộ vào bức họa, mà phần lớn là dồn vào để ý từng chút một của khẩu súng nóng ngắm có độ phân giải cao trên tay của Lão Kim, khẩu súng này so với khẩu súng trên tay y còn mới hơn rất nhiều, có rất nhiều linh kiện trên bề mặt bóng loáng mỡ bò. Đây là sản phẩm mới nhất của quân Lam Vũ, có thể gọi đây là phiên bản cải tiến của loại súng ngắm Già Lan Mã Thư Kích hoặc là phiên bản tăng cường. Chủ yếu là tầm ngắm bắn có hiệu quả được nâng cao tới một ngàn hai trăm thước, đồng thời còn trang bị thêm kính viễn vọng có độ phân giải cao, về phần khác, cũng không có thay đổi nhiều lắm, độ chuẩn xác vẫn giống nhau rất cao. Tương tự cũng giống nhau ở yêu cầu tỉ mỉ.
Hai giờ chiều, Lão Kim cùng Tiểu La hai người đã chuẩn bị hết thảy chu đáo sẵn sàng.
Lúc này, trên khoảnh sân trước sảnh tòa địa chính của Y Lạc Lâm số người tụ tập càng ngày càng nhiều. các nhân vật có trên tấm phác thảo cũng xuất hiện càng ngày càng nhiều. dựa vào sự phân biệt đó, có thể nhìn ra được, trong số quan viên nơi này, có tổng đốc Y Ba Đan địa khu là Đa Mễ Ni Khắc cùng tâm phúc của hắn là Tùng Đức Khuê Tư Đặc, còn có phụ tá của Khắc Lai Mỗ là Tắc Lai Bội Ô, có điều tạm thời còn chưa thấy bóng dáng của Duy Thác Lý Áo. Bọn họ đều rỉ tai thì thầm, xì xào bàn tán với nhau, nhưng thần sắc đều có chút căng thẳng, tựa hồ cảm giác được không khí hôm nay sẽ không mấy dễ chịu.
Trên thực tế. Đối với bọn hắn mà nói, hôm nay đích xác không phải là một ngày vui vẻ.
Trên đời này không thiếu tai vách mạch rừng, tin đồn về việc Khắc Lai Mỗ sắp sửa bị mất chức thậm chí sẽ bị xử tử đã sớm lưu truyền đi khắp nơi, cơ hồ mỗi một quan viên cao tầng của Lỗ Ni Lợi Á đều đã từng tiếp nhận những lời đồn như vậy, mặc dù những lời đồn này cuối cùng không trở thành sự thật, nhưng đã gây nhiệt náo làm cho lòng người hoảng sợ. Nhất là lúc này đây, thế tới hung hung, ai cũng không biết thật giả, cũng không dám suy đoán thật hư ra sao. Nhưng mọi người ở đây đều biết, Đề Lan Qua Lai cùng Khắc Lai Mỗ thường không hòa hợp, hay xung khắc, quan hệ giữa hai người có thể lấy một câu "thủy hỏa bất dung" mà miêu tả, chuyến này hắn tự mình đến đây, Khắc Lai Mỗ khẳng định là dữ nhiều lành ít.
Ba giờ mười một phút chiều, Đề Lan Qua Lai dẫn đầu đội tiên phong tới, đều thuần một sắc cấm vệ quân vương quốc, toàn bộ võ trang, ánh mắt chăm chú, hơn nữa đối với quan binh quân đội Lỗ Ni chung quanh đều tràn ngập thái độ đề phòng, bọn họ không trực tiếp tiến vào doanh phòng do Tắc Lai Bội Ô chuẩn bị sẵn, mà tụ tập ở gần sân, đao tuốt ra khỏi vỏ, cung giương sẵn, như sắp lâm trận với đại địch.
Cảnh tượng như vậy đương nhiên càng khiến cho quan viên Lỗ Ni ở đây càng thêm tin tưởng, chuyến này, Khắc Lai Mỗ khẳng định là dữ nhiều lành ít, điệu bộ của Đề Lan Qua Lai đã thể hiện rõ là muốn dựa vào vũ lực, dùng võ lực uy hiếp tất cả quan viên ở đây. Trước có lời đồn nói Tô Lai Mạn Tứ Thế sẽ đem Khắc Lai Mỗ ra xử tử, yêu cầu hắn chịu trách nhiệm cho thất bại trong cuộc chiến tranh ở giai đoạn trước, bây giờ căn cứ vào tình hình, tám chín phần mười chính là sự thật, thậm chí có người lo lắng, Khắc Lai Mỗ có khả năng sẽ bị xử tử tại chỗ.
Quả nhiên, Tắc Lai Bội Ô nhất thời sa sầm mặt xuống, ánh mắt của Đa Mễ Ni Khắc và Tùng Đức Khuê Tư Đặc cũng không mấy nhẹ nhàng, bọn họ cùng Khắc Lai Mỗ có quan hệ cũng khá tốt, đương nhiên không muốn chứng kiến sự kiêu ngạo của Đề Lan Qua Lai, càng thêm không muốn chứng kiến giờ phút bế mạc của thời đại Khắc Lai Mỗ. Chỉ có Duy Thác Lý Áo không biết xuất hiện trên sân từ lúc nào là có vẻ tươi cười hả hê lắm, hắn thường hay có mâu thuẫn với Khắc Lai Mỗ, lúc này có chút hả hê cũng là chuyện thường tình, bọnTắc Lai Bội Ô mặc dù hết sức tức giận hắn, nhưng cũng không có cách nào trừng trị.
Nhân vật chính trong chuyện này là Khắc Lai Mỗ lại thủy chung không hề xuất hiện.
Ba giờ bốn mươi phút chiều, xe của Đề Lan Qua Lai rốt cuộc cũng xuất hiện, .
Mang theo một vẻ cười nhạt khó nhìn thấy, Đề Lan Qua Lai từ trên xe ngựa chậm rãi bước xuống.
Vị đại tướng quân này này từng bị quân Lam Vũ đánh cho tơi bời hoa lá, sau khi về nước phải lết đến cửa cung quỳ ba ngày ba đêm, mấy lần ngất đi tỉnh lại, hiện nay hình như đã xóa sạch được dấu vết thất bại trong quá khứ, hơn nữa một lần nữa giành lại được sự sủng ái của quốc vương Tô Lai Mạn Tứ Thế, cho nên có vẻ thần thái phong độ tiêu sái, tinh thần phấn chấn. Toàn thân vận y phục trắng như tuyết, thoạt nhìn phong thần như ngọc, tuấn dật hiên ngang, khí vũ phi phàm. Bất luận là kẻ nào, cũng không thể không thừa nhận, hắn tuyệt đối là nam tử đẹp trai thuộc hàng nhất đẳng, khó trách Tô Lai Mạn Tứ Thế cam tâm tình nguyện xa rời nữ sắc, đối với hắn lưu luyến si mê như thế, cho dù hắn có phạm phải tội lỗi tày đình đến đâu thì cũng nhắm mắt bỏ qua cho y.
Nhìn thấy Đề Lan Qua Lai xuất hiện, trên sân rộng nổi lên một loạt những lời xì xầm bàn tán.
Vài phút đồng hồ sau, Khắc Lai Mỗ rốt cuộc cũng xuất hiện, trên sân nhất thời trở nên yên lặng.
Khác với tưởng tượng của bọn Lão Kim…, thần sắc của Khắc Lai Mỗ thoạt nhìn vẫn rất bình tĩnh, tựa hồ không hề bị ảnh hưởng từ những lời đồn. Hắn vẫn mặc chế phục đại tướng quân như trước, quân hàm cùng huy hiệu đều được mang tề chỉnh, thậm chí ngay cả quân phục tựa hồ cũng đều mới tinh, có vẻ rất tề chỉnh. Hắn không có vẻ gì tươi vui, chỉ lầm lầm lì lì từ trong đám người đi xuyên qua, trực tiếp hướng về phía xe ngựa của Đề Lan Qua Lai. Ánh mắt mọi người, đều tự nhiên đổ dồn trên người của hắn.
Đề Lan Qua Lai đứng ở bên cạnh xe ngựa, đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Khắc Lai Mỗ đang tiến đến càng lúc càng gần, trên khuôn mặt anh tuấn hiện ra một tia tươi cười cứng ngắc, cất cao giọng nói: “Khắc Lai Mỗ tướng quân, ta mang đến cho ngươi mật chỉ của quốc vương bệ hạ, mời ngươi đến trước mặt ta đón chỉ.”
Theo thanh âm của hắn, tướng quân Tư Cơ Lạp Kỳ đi cùng Đề Lan Qua Lai đến bèn vung tay lên, tức thì có hai đội cấm vệ quân dàn hàng ngang, xếp thành một con đường trước mặt Khắc Lai Mỗ, chỉ cần Khắc Lai Mỗ tiến vào phạm vi khống chế của bọn họ, thì bọn họ lập tức sẽ đoạn tuyệt đường lui của Khắc Lai Mỗ. mấy người đang chứng kiến tình hình trên sân đều khẽ biến sắc, bọn họ ngay lúc này đã hiểu được, Tô Lai Mạn Tứ Thế quả thật là muốn đưa Khắc Lai Mỗ vào chỗ chết.
Khắc Lai Mỗ tựa hồ cũng cảm giác được như vậy, nhưng bước chân vẫn không chậm lại.
Hai con mắt Tắc Lai Bội Ô đột nhiên đỏ rực, không để ý đến tất thảy lớn tiếng kêu lên: “Đại tướng quân, không thể được......”
Nhưng Khắc Lai Mỗ không dừng bước, ngược lại còn giả như không nghe thấy gì, đi nhanh hơn nữa.
Đa Mễ Ni Khắc và Tùng Đức Khuê Tư Đặc muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thống khổ dời ánh mắt đi chỗ khác.
Bọn họ đương nhiên hiểu rất rõ, một khi Khắc Lai Mỗ đã tiến vào phạm vi khống chế của cấm vệ quân, thì sẽ có hậu quả thế nào đang chờ đợi hắn. Có lẽ quốc vương Tô Lai Mạn Tứ Thế cũng không có ý định chính thức xử tử Khắc Lai Mỗ, nhưng nếu Khắc Lai Mỗ rơi vào tay Đề Lan Qua Lai rồi, thì chắc chắn không còn con đường sống, chỉ mong Đề Lan Qua Lai trước khi xử tử Khắc Lai Mỗ, giảm nhẹ đòn tra tấn hắn một chút, thì cũng đã là đại từ đại bi lắm rồi.
Tắc Lai Bội Ô đưa mắt nhìn về phía Khắc Lai Mỗ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến chặt quai hàm thiếu điều muốn bật cả máu, thân thể cũng trở nên run rẩy, trong giây lát lớn tiếng kêu lên: “Đề Lan Qua Lai, ngươi chỉ giả truyền thánh chỉ của quốc vương bệ hạ, căn bản là không hề có chuyện thế này! Đại tướng quân, ngài không nên bị y lừa gạt!”
Thân hình Khắc Lai Mỗ có chút chấn động, bước chân tự nhiên chậm lại.
Đề Lan Qua Lai ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tắc Lai Bội Ô một cái, cười khinh miệt, gằn giọng quát: “Ai dám ở đây nói năng lung tung? Bắt lại!”
Một tiểu đội cấm vệ quân lập tức lao tới, lao thẳng tới Tắc Lai Bội Ô, loan đao trong tay bọn họ phản chiếu ánh mặt trời chói lòa đến nhức mắt. Đội bảo vệ bên cạnh Tắc Lai Bội Ô dợm bước muốn tiến lên bảo vệ chủ soái, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của cấm vệ quân lại tự nhiên dừng bước, không phải bọn họ không có can đảm đối đầu với cấm vệ quân, mà là Tắc Lai Bội Ô còn chưa hạ lệnh ra tay.
Đề Lan Qua Lai chậm rãi rút thanh trường kiếm đeo bên hông ra, chậm rãi chỉ vào Tắc Lai Bội Ô.
Mọi người có mặt ở đây đều nín thở hít một hơi thật sâu, lạnh toát cả người, bọn họ đều nhìn ra, trường kiếm trong tay Đề Lan Qua Lai, chính là bội kiếm của Tô Lai Mạn Tứ Thế, xung quanh khảm kim cương và ngọc lục bảo, dưới ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh hào quang ngũ sắc. Nghĩ đến việc Tô Lai Mạn Tứ cư nhiên đem bội kiếm của chính mình giao cho Đề Lan Qua Lai, mà hắn lại tự mình mang đến, mọi người đều tự kìm hãm được sự sửng sốt, bọn họ đột nhiên hiểu được, chính thức muốn xử tử Khắc Lai Mỗ, có lẽ chính là Tô Lai Mạn Tứ Thế, hắn cần phải tìm ra một con dê thế tội cho thất bại đang lửng lơ trước mắt.
Không cần nghi ngờ gì nữa Khắc Lai Mỗ chính là con dê thế tội tốt nhất.
Đề Lan Qua Lai vô cùng hài lòng với biểu hiện của những ai đang hiện diện lúc này, y ngạo nghễ huơ cao thanh thượng phương bảo kiếm trong tay, khuôn mặt hiện vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, cười gằn nói: “Ai dám làm trái với thánh chỉ của quốc vương bệ hạ, lập tức giết chết không tha!”
Tắc Lai Bội Ô hít một hơi thật sâu, sắc mặt đỏ bừng, hệt như sắp bùng nổ đến nơi, trong phút chốc thổ ra một búng máu tươi, toàn thân lảo đảo, không buồn chùi vết máu ở khóe miệng, giọng khàn khàn rít lên: “Đề Lan Qua Lai, ta liều mạng với ngươi!”
Đề Lan Qua Lai cười nhạt nói: “Người đâu, giết hắn!”
Bọn lính cấm vệ quân ngay lập tức vọt đến trước Tắc Lai Bội Ô, nhưng Tắc Lai Bội Ô đã vung tay lên, đội quân bảo vệ của hắn và Khắc Lai Mỗ nhanh chóng ùa lên, chặn bước tiến của đội cấm vệ quân. Loan đao múa tít thành vòng tròn phía trước một loạt trường thường, phía sau còn có các tay cung thủ bọc hậu, không còn cách nào khác đành phải đồng loạt dừng bước.
Đề Lan Qua Lai hung tợn thét lên giận dữ: “Tắc Lai Bội Ô, ngươi dám kháng chỉ ư?”
Tắc Lai Bội Ô cười nhạt đáp lễ: “Có gì mà không dám...”
Bỗng nhiên đúng lúc đó, Tắc Lai Bội Ô cảm thấy cần cổ mát lạnh, một luồng hàn khí lạnh như băng trực tiếp thấm vào tâm can. Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Duy Thác Lý Áo đang cười gằn đầy tàn khốc, ánh mắt y đằng đằng sát khí, còn trường kiếm trong tay y đã áp vào cổ của mình, mà ở bốn phía sân còn có một lực lượng đông đúc toàn là lính cấm vệ quân bao vây, đây rõ ràng là một vạn lính cấm vệ quân do Duy Thác Lý Áo mang đến.
Tắc Lai Bội Ô sắc mặt đông cứng, bi phẫn nói: “Duy Thác Lý Áo, ngươi cũng muốn làm đại tướng quân ư?”
Duy Thác Lý Áo lạnh lùng nói: “Ai bảo hắn không biết tốt xấu, năm lần bảy lượt cản đường tiến của ta.”
Đề Lan Qua Lai bật cười ha ha, tra bội kiếm quốc vương vào vỏ, đầy vẻ cuồng vọng nói: “Khắc Lai Mỗ. Ngươi đã thấy chưa, đây chính là kết cục của ngươi đó... tuy nhiên, ta còn rất hâm mộ ngươi, đến tận lúc này mà còn có một gã thuộc hạ trung thành và tận tâm như thế, đáng tiếc, ta thấy hắn phải về chầu trời trước ngươi một bước rồi. có điều như thế cũng tốt, hắn có thể đi trước mở đường cho ngươi, để ngươi được thong thả đường hoàng mà lên đường về nơi chín suối!”
Khắc Lai Mỗ tuyệt vọng lắc đầu, trên sắc mặt ngăm đen có chút tím lại, im lặng không nói gì.
Đề Lan Qua Lai lần nữa lại đắc ý cười lên ha hả, chưa dứt tràng cười, y bỗng nghiến răng ken két quát lên một tiếng: “Người đâu! Đem tên tặc tử phản quốc Khắc Lai Mỗ bắt lại cho ta!”
Bọn cấm vệ quân đứng cách Khắc Lai Mỗ chưa đầy mười thước đồng loạt lao lên như hổ vồ mồi tóm lây Khắc Lai Mỗ.
Tắc Lai Bội Ô không màng đến bản thân đang bị khống chế, phẫn nộ kêu lên: “Đề Lan Qua Lai! Ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”
Trong lúc giãy dụa, trên cổ của hắn máu tươi không ngừng chảy ra lênh láng, nhưng hắn chẳng hề cảm thấy đau đớn. Ngược lại còn khiến cho Duy Thác Lý Áo không thể không nới lỏng trường kiếm ra một chút, đề phòng hắn tự vẫn. Đề Lan Qua Lai thích nhất là ngược đãi kẻ khác, nếu như Tắc Lai Bội Ô chưa bị hắn tra tấn mà đã lăn ra chết thì sẽ làm cho làm hắn mất hứng.
Đề Lan Qua Lai tàn khốc cười gằn, hai tay xoa xoa không chút lưu tình nói: “Vậy ngươi đi mà thành quỷ đi...”
Đột nhiên, thanh âm của hắn dường như có chút quái lạ, vẻ mặt tươi cười cũng có chút quái dị, chữ cuối cùng chưa ra khỏi họng đã y hệt như một hơi thở mong manh, trong nháy mắt nghẹn lại đứt quãng. Rất nhiều người đều kinh ngạc nhìn hắn, phía bên trái ngực chỗ quả tim của hắn che phủ dưới lớp áo trắng tinh như tuyết, dường như bị vật gì văng trúng. Từ trên đó có một chất lỏng màu đỏ từ từ chảy ra.
Là máu tươi.
Rất nhiều người đều có linh tính mách bảo đó chính là máu tươi, nhưng lại cũng không dám xác định đó chính là máu tươi.
Trên người Đề Lan Qua Lai sao lại có máu tươi chảy ra được chứ?
Trong lúc mọi người đứng ngây ra kinh ngạc, từ xa xa bỗng truyền đến một tiếng súng nặng nề, vang rền một hồi lâu ở trong thành, tiếng súng dường như có chút khàn khàn, có chút trầm thấp, trong thời điểm đó, tất cả mọi người đều có một cảm giác quái dị, cứ như thể đó là tiếng súng vọng lên từ địa ngục xa xôi. Nồng nặc mùi tử khí. Theo tiếng súng nổ, máu tươi trên người của Đề Lan Qua Lai cũng chảy mỗi lúc một nhanh.
Tất thảy mọi người đang có mặt trên sân đều lặng người, bao gồm cả Khắc Lai Mỗ, Tư Cơ Lạp Kỳ, Tắc Lai Bội Ô và Duy Thác Lý Áo.
Chỉ có hai đội quân cấm vệ quân được lệnh bắt lấy Khắc Lai Mỗ là tiếp tục cử động, nhưng bọn chúng cũng đều rất nhanh cảm thấy có điểm bất thường, bèn ngạc nhiên đứng sững lại, quay đầu chết lặng nhìn Đề Lan Qua Lai thân thể lảo đảo tựa hồ muốn ngã quỵ.
Trên gương mặt anh tuấn của Đề Lan Qua Lai đột nhiên biến thành xanh xám, vô cùng kỳ quái, hắn chầm chậm cúi đầu xuống, tay khó khăn sờ vào phần thắt lưng, rồi lại từ từ xòe tay ra, nhìn thấy máu tươi còn chảy ròng ròng trong lòng bàn tay, khóe miệng hắn giật giật nở ra một nụ cười ngơ ngác như thể không sao hiểu nổi, môi hắn mấp máy, như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại chẳng thốt lên được lời nào.
Hắn rốt cuộc cũng đã tin rằng, chính y vừa mới bị trúng đạn.
Chầm chậm, từ từ, Đề Lan Qua Lai chậm rãi nghiêng người về phía bên trái, cuối cùng gập xuống thành một góc sáu mươi độ, sau đó đột ngột ngã ngựa, nhưng trong tay vẫn nắm chặt dây cương, một chân cũng còn móc lủng lẳng vào trong bàn đạp, thân thể uốn gập xuống treo lủng lẳng. viên đạn bắn tỉa từ cự li xa găm trúng vào tim của hắn, nhưng do xuyên qua mặt bên nên hắn không lập tức tắt thở, chỉ hấp hối, máu tươi từ cơ thể hắn đang vắt vẻo chảy xuống ròng ròng, trong một lúc nhuộm đỏ khắp mình.
Khắc Lai Mỗ vội vàng bước lên, đẩy bọn cấm vệ quân đang đứng ngơ ngác không biết phải làm sao, ôm lấy thân thể đầm đìa máu tươi của Đề Lan Qua Lai, sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng kêu lên: “Tại sao lại thế này? Tại sao lại thế này? Chuyện gì đã xảy ra?”
Đề Lan Qua Lai dường như không còn cảm giác được có người đang ôm lấy mình, ánh mắt của hắn như thể đang đăm đăm nhìn vào bầu trời trong xanh phía trước, chỉ còn vô thức thì thào lẩm bẩm: “Tại sao muốn giết ta? Tại sao muốn giết ta? Dương Túc Phong, tại sao ngươi lại muốn giết ta...”
Khắc Lai Mỗ liên tục kêu lên mấy tiếng, nhưng Đề Lan Qua Lai vẫn như cũ cứ thì thào lẩm bẩm mấy câu vừa rồi, nhắc đi nhắc lại mãi không thôi, căn bản là không cảm nhận được Khắc Lai Mỗ đang lay gọi, chừng nửa phút sau, Đề Lan Qua Lai hoàn toàn im hơi bặt tiếng, đầu ngoẹo sang một bên, từ giây phút này không còn hơi thở, nhưng hai con mắt hắn vẫn mở to trừng trừng, mang theo một vẻ mờ mịt như còn đang thắc mắc điều gì.
Khắc Lai Mỗ chỉ cảm thấy đầu của mình trở nên tê dại.
Bỗng nhiên ngay đúng lúc này, Khắc Lai Mỗ đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt, trong nháy mắt lại trở nên đỏ bừng, thân thể cao lớn của hắn, đột nhiên như bị trọng thương, không tự chủ được ngả về phía sau, lảo đảo một cái, cơ hồ muốn ngã sấp xuống. Ngay lúc này hắn đột nhiên hiểu được. Tại sao Đề Lan Qua Lai lại thì thào lảm nhảm những lời như vậy, bởi vì Dương Túc Phong đã mượn tính mạng của Đề Lan Qua Lai để gài Khắc Lai Mỗ hắn vào một cái bẫy hiểm độc không sao thoát được. Sự thể của ngày hôm nay, bất luận Khắc Lai Mỗ hắn có giải thích thế nào đi chăng nữa thì Tô lai Mạn Tứ Thế cũng sẽ một mực khẳng định chính Khắc Lai Mỗ đã hạ độc thủ.
Bởi vậy có thể đoán được, Đề Lan Qua Lai đã sớm cùng Quân Lam Vũ cấu kết, ắt hẳn hôm nay sẽ có tay bắn tỉa của Quân Lam Vũ xuất hiện. thế nhưng vì Dương Túc Phong muốn dồn Khắc Lai Mỗ hắn vào bước đường cùng nên hoàn toàn không chút lưu tình, hạ lệnh giết chết Đề Lan Qua Lai. Đề Lan Qua Lai cứ tưởng rằng kẻ mà Dương Túc Phong muốn giết chính là Khắc Lai Mỗ, không nghĩ rằng chính hắn mới là kẻ thế mạng, cho nên mới có vẻ không sao hiểu nổi như thế, ngơ ngác không tin nổi như thế.
“Dương Túc Phong, ngươi thật là độc ác.” Khắc Lai Mỗ chỉ có âm thầm nguyền rủa trong lòng.
Kẻ muốn thành công, không từ thủ đoạn, Dương Túc Phong quả thật đã làm được như thế.
Nếu như còn có tờ báo lá cải nào dám bảo Dương Túc Phong là ngu ngốc, Khắc Lai Mỗ nhất định phải liều mạng mới bọn chúng.
Lặng lẽ thở dài một tiếng, rồi Khắc Lai Mỗ đột nhiên rút thanh trường kiếm ở trên thi thể Đề Lan Qua Lai. Thuận tay vung lên, hàn quang lóe lên, xẹt qua cổ mình một nhát, một dòng máu đỏ tươi vọt ra, dưới ánh mặt trời chiếu rọi trở nên vô cùng lung linh rực rỡ. Trong ánh mắt trợn tròn ngơ ngác của tất thảy mọi người ở đó. Thân thể Khắc Lai Mỗ đổ xuống ngửa mặt bên cạnh thi thể của Đề Lan Qua Lai, cách nhau chưa đầy mười bước chân.
Khắc Lai Mỗ thần thái rất đỗi bình yên hạnh phúc.
Hắn trong nháy mắt hiểu ra, hiểu toàn bộ mưu kế của Dương Túc Phong tỉ mỉ bố trí hết thảy chuyện này, đều là muốn dồn quân đội Lỗ Ni dưới tay chỉ huy của mình phải vào bước đường cùng đầu hàng quân Lam Vũ.
Nhưng hắn tuyệt đối không để cho Dương Túc Phong có cơ hội đó.
Chưa người nào lại nghĩ đến, Đề Lan Qua Lai đột nhiên vô duyên vô cớ bị ám sát. Mà Khắc Lai Mỗ cũng tự sát theo, trong chốc lát, tất thảy mọi người có mặt trên sân đều rơi vào trạng thái chết lặng. Chỉ có những ánh mắt kinh ngạc cùng sợ hãi, và tiếng thở dốc nặng nề.
Tắc Lai Bội Ô là người đầu tiên có phản ứng, ánh mắt y đỏ bừng bừng, đôi mắt trừng trừng gần rách cả mí mắt, đột nhiên ngay lúc đó điên cuồng bật dậy, đẩy thanh trường kiếm đang kề cổ , tung một cước đá văng Duy Thác Lý Áo lúc bấy giờ còn đang ngơ ngác chưa kịp định thần, lập tức chạy về phe mình, chộp lấy một thanh trường kiếm. Lớn tiếng kêu lên: “Các huynh đệ, Đề Lan Qua Lai giả truyền thánh chỉ, bức tử đại tướng quân của chúng ta, chúng ta hãy vì đại tướng quân mà báo thù tuyết hận! Nghe ta ra lệnh, chuẩn bị tiến công!”
Quân đội Lỗ Ni đang đứng vây quanh còn đang bàng hoàng khiếp sợ, một hồi lâu sau mới có lác đác vài tiếng trả lời, rồi người hưởng ứng mỗi lúc một động, cuối cùng biến thành một làn sóng phẫn nộ, vô số chiến sĩ Lỗ Ni bắt đầu tiến vào sân, có rất nhiều người không biết chuyện gì đang diễn ra, nghe mấy lời hồ đồ xúi giục cuối cùng nghe thành Đề Lan Qua Lai ám sát Khắc Lai Mỗ, vì vậy lập tức thổi bùng lên sự công phẫn, mấy vạn chiến sĩ Lỗ Ni bắt đầu vây quanh sân, một loạt cung tiễn thủ bắt đầu ngồi xổm xuống, giương cung chĩa đầu mũi tên sắc bén nhắm ngay vào cấm vệ quân, các tay cung tên tầm xa trên các bức tường thành cũng ngắm về phía này.
Những quan binh cấm vệ quân này đều cảm thấy không có lợi, bèn dàn trận, giương tấm chắn chống đỡ cho bản thân, nhưng bọn họ rõ ràng rất hoảng sợ, bọn họ cũng không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng đã cảm giác được làn sóng phẫn nộ và sát khí đằng đằng. Mặc dù đều là cùng quân đội của một quốc gia, nhưng trực giác đã mách bảo cho bọn họ rằng, lúc đối phương động thủ, tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Tư Cơ Lạp Kỳ đến cùng Đề Lan Qua Lai cũng hoảng loạn vô phương hướng không biết làm sao, hắn cũng không biết rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có thể cảm giác được Tắc Lai Bội Ô đã biến y thành mục tiêu công kích, vừa sợ vừa giận, bèn văng tục chửi thề kêu lên: “Con mẹ ngươi! Tắc Lai Bội Ô, chủ tử nhà ngươi rõ ràng là tự sát...”
Trước cái chết của Khắc Lai Mỗ, Tắc Lai Bội Ô đã hoàn toàn đánh mất lý trí, phẫn nộ gầm rú lên, huy động trường kiếm trong tay, khóc ròng lớn tiếng quát: “Tư Cơ Lạp Kỳ! Ngươi cút ngay cho ta! Lập tức cút ngay! Cút khỏi Y Lạc Lâm ngay cho ta!”
Tư Cơ Lạp Kỳ nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng quát lại: “Tắc Lai Bội Ô, đây là lệnh của quốc vương, ngươi dám không tuân theo ư? Ngươi, chính ngươi xếp đặt mưu sát đại tướng quân của chúng ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi! Ngươi, ngươi...”
Tắc Lai Bội Ô trong giọng nói đanh lại như muốn bóp nát tất thảy, phẫn nộ gầm rú: “Con mẹ ngươi! Ta cóc cần biết ai ra lệnh! Đề Lan Qua Lai chính là lão tử giết! Ngươi muốn làm gì hả? Hôm nay, nếu lão tử cho các ngươi đi ra khỏi Y Lạc Lâm, lão tử sẽ không làm người nữa!”
Tư Cơ Lạp Kỳ chưa từng phải hứng chịu sự nhục mạ quá đáng như vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, xoạt một tiếng rút phăng bội kiếm, khoát thành tín hiệu tiến công ở giữa không trung, hung tợn quát lên tức giận: “Cấm vệ quân! Tiến công, bắt hết bọn chúng cho ta!”
Tắc Lai Bội Ô cũng không chịu yếu thế quơ trường kiếm, soàn soạt chém vào không khí, lớn tiếng quát: “Các huynh đệ, Đề Lan Qua Lai giả truyền chiếu chỉ của quốc vương bệ hạ, hại chết đại tướng quân của chúng ta, chúng ta không thể bỏ qua cho hắn. Huynh đệ xông lên! Bắt được Tư Cơ Lạp Kỳ, được thăng quan ba cấp, lập tức được đề bạt làm tướng quân!”
Trong tiếng gầm thét dữ dội, Tắc Lai Bội Ô bước một bước đầu tiên dẫn đầu cuộc tiến công, đội quân bảo vệ bên cạnh hắn do dự chỉ chốc lát, rốt cuộc tay cầm vũ khí chậm rãi hướng về phía cấm vệ quân. Số quan binh quân đội Lỗ Ni còn lại cứ người này nhìn người kia, đều cảm thấy phe mình đang chiếm ưu thế về số lượng, vì vậy cũng chậm rãi tham dự tiến công. Trong thoáng chốc, mấy vạn quân Lỗ Ni từ bốn phương tám hướng tiến lại gần sân áp sát cấm vệ quân.
Cấm vệ quân mặc dù ít người, nhưng đều là quân tinh nhuệ, cũng yên lặng như vậy mà thủ thế, chuẩn bị chống đỡ sự công kích của Tắc Lai Bội Ô.
Tư Cơ Lạp Kỳ lạnh lùng huy động trường kiếm, ra lệnh cấm vệ quân phát động phản kích.
Tắc Lai Bội Ô đem trường kiếm vung lên cao quá đầu, lớn tiếng hô vang: “Bắn đi! Bắn chết bọn chúng! Bắn chết lũ khốn kiếp này!”
Păng Păng Păng...
Tên bay như mưa, bắn từng loạt về phía hàng ngũ cấm vệ quân. Ngay lập tức có không ít kẻ thù bị thương rồi lảo đảo ngã xuống, trên mặt đất vang lên tiếng rên rỉ đau đớn không kiềm chế được. Mặc dù tấm chắn của bọn họ có thể che chở những bộ phận quan trọng trên cơ thể, nhưng các vị trí như mắt cá chân chẳng hạn thì không có cách nào che chở được, rất nhiều quan binh cấm vệ quân đều bị trúng tên vào chân, không tự chủ được ngã xuống trên mặt đất. Lập tức bị cơn mưa tên dày đặc găm khắp cơ thể như muốn ghim chặt xuống mặt đất, thương vong nhiều vô kể.
Trên chiến trường lập tức nhốn nháo thành một nhóm hỗn độn.
Tư Cơ Lạp Kỳ cảm thấy không ổn, do cái chết của Khắc Lai Mỗ, nên quan binh dưới trướng hắn đều bị kích động, ngọn lửa thù hận căm hờn bốc lên ngùn ngụt, trước mười vạn chiến sĩ Lỗ Ni. Chỉ có hai vạn cấm vệ quân cho dù có anh dũng thiện chiến đến đâu, cũng không thể chống cự lại sự tiến công như vũ bão của kẻ địch, hơn nữa đối phương lại đang chiếm giữ vị trị thuận lợi. lúc cấm vệ quân đến đây mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng. Nhưng không ngờ lại vấp phải sự tấn công của bên phía có ưu thế tuyệt đối về lực lượng, nhất là sự công kích của một lượng lớn cung tiễn thủ.
“Mở cửa thành ra! Rút lui!” Tư Cơ Lạp Kỳ ra lệnh một cách quyết đoán.
Liều mạng đã không ăn thua, lúc này chỉ có rút lui là thượng sách.
Cấm vệ quân lập tức hướng về cửa thành tập trung tấn công. Quân đội Lỗ Ni đang trấn giữ cửa thành cũng lũ lượt sử dụng cung tên ngăn trở đường rút lui của cấm vệ quân.
Để chiến đấu với quân Lam Vũ, quân đội Lỗ Ni đã đặc biệt tăng cường trang bị và huấn luyện cho lực lượng cung tiễn thủ, cố gắng sát thương quân Lam Vũ ở cự li xa, nhưng thật không ngờ, những tay cung thủ này chưa có cơ hội tỏ rõ thực lực trên người quân Lam Vũ mà ngược lại đã dùng để bắn giết người bên phe của mình rồi.
Mưa tên như vũ bão bắn dày đặc về phía lực lượng cấm vệ quân. Người ngã xuống càng lúc càng nhiều, mùi máu tươi nồng nặc tanh tưởi bắt đầu bao phủ cả Y Lạc Lâm.
Phút xúc động nhất thời của Tắc Lai Bội Ô cũng đã trôi qua, y từ từ trấn tĩnh, đầu óc tỉnh táo trở lại, nhận thức được chuyện ngày hôm này hoàn toàn sẽ bị liệt vào hành vi phản loạn, tuyệt đối không còn đường thối lui được nữa, nếu như để Tư Cơ Lạp Kỳ trở lại Mông Địa Tạp La, thì tất cả người ở đây sẽ phải hứng chịu hình phạt thảm khốc, kẻ nào tham dự vào việc làm phản nhất định liên lụy đến người trong gia đình phải bị chặt đầu, thậm chí còn bị chu di cửu tộc, bởi vậy kiên quyết không ngừng hạ lệnh, triệu tập bộ đội phong tỏa cửa thành, không cho cấm vệ quân có cơ hội thoát ra ngoài báo tin về vương quốc, song phương ở cửa thành triển khai huyết chiến mỗi lúc một thêm kịch liệt.
Cấm vệ quân dù sao cũng là đội quân tinh nhuệ, kiêu dũng thiện chiến, cho dù đối mặt với đại lượng cung tiễn thủ, vẫn nhanh nhẹn thành thạo sử dụng tấm chắn che chở mấy đợt mưa tên phát khởi. Đội quân cung tiễn thủ dưới trướng Tắc Lai Bội Ô mặc dù đông đúc, nhưng hầu hết là chưa được huấn luyện chu đáo, khó có thể phát huy hiệu quả. Nửa giờ sau, cửa thành rất nhanh đã bị phá hủy, dây ròng rọc hạ cầu qua thành cũng bị chém đứt, cấm vệ quân cùng binh lính Lỗ Ni tận trung với Khắc Lai Mỗ đánh nhau từ trong thành kéo đến ngoài thành, tiếp tục giằng co với nhau bất phân thắng bại, chiến trường phía trong thành cũng từ từ mở rộng đến khu vực ngoài thành.
Lão Kim và Tiểu La chứng kiến tình hình bên ngoài, đều cảm thấy không sao tưởng tượng nổi, người Lỗ Ni chém giết người Lỗ Ni còn hung ác hơn là đánh giết với người ngoài a!
Bỗng nhiên đúng lúc đó, người ta cảm giác được có một cơn chấn động khủng khiếp, giống như cảm giác sắp có một trận động đất sắp xuất hiện, mặt đất bắt đầu rung động, bụi đất mù mịt khắp trời, ngay cả con sông phòng hộ bao quanh thành cũng nhuộm đỏ một màu máu tươi tanh tưởi, mặt sông dợn sóng như thể sắp có một cơn sóng thần cuồn cuộn tới.
Một tiếng còi rít chói tai lanh lảnh khắp nơi, vang vọng khắp Y Lạc Lâm, có trạm canh gác kêu lên thất thanh: “Quân Lam Vũ! Kỵ binh Liệp Ưng đang tới!”
Trong nháy mắt, đất trời dường như biến sắc.
Tư Cơ Lạp Kỳ và Tắc Lai Bội Ô hai mắt nhìn nhau, không hên mà cùng thét lên ra lệnh thuộc hạ dừng cuộc chiến ngay lập tức.
Chỉ nhìn thấy từ thôn quê mênh mông miền tây bắc, một đường vạch mờ nhạt màu lam từ từ phình to, trong nháy mắt biến thành hình mấy mũi tên cực lớn, giống như một cơn cuồng phong bạo vũ, trong nháy mắt đã tới sát chân thành Y Lạc Lâm, trong lúc quân đội Lỗ Ni còn ngây người chưa kịp phản ứng, đội quân tiên phong của kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ liệp đã phóng vụt qua trước mặt chúng nhanh như tên bắn. họ không thèm liếc mắt nhìn bọn chúng lấy một cái đã vọt thẳng vào thành.
Có mấy tên lính Lỗ Ni phản ứng tức thời vội vàng kêu lên: “Quân Lam Vũ, quân Lam Vũ! Mau đóng cửa thành...”
Nói chưa dứt câu, chính bọn chúng đã bị quân Lam Vũ bắn gục ở trước con sông phòng thủ thành.
Cửa thành kiên cố căn bản hoàn toàn không phát huy được công dụng hiệu quả, chưa đầy mười phút, đa phần đội kỵ binh quân Lam Vũ đã chạy vào bên trong thành.
Đang chiến đấu kịch liệt, bọn cấm vệ quân và quân đội Lỗ Ni dưới trướng Tắc Lai Bội Ô bấy giờ đều trố mắt ngạc nhiên nhìn quân Lam Vũ. Nhất thời, bọn chúng không biết phải nên làm như thế nào. Quay mắt nhìn thấy nòng súng đen ngòm rung động của quân Lam Vũ, có một vài chiến sĩ Lỗ Ni muốn phát động công kích, nhưng mấy gã ngựa non háu đá này đa phần đều là tân binh trẻ tuổi, bọn chúng rất nhanh đã bị các lão binh bên cạnh chộp tay ngăn lại, ý bảo không nên manh động.
Không hẹn mà tất cả chiến sĩ Lỗ Ni đều dồn ánh mắt vào Tắc Lai Bội Ô cùng Tư Cơ Lạp Kỳ, chờ bọn họ ra quyết định.
Song, hai người Tắc Lai Bội Ô cùng Tư Cơ Lạp Kỳ cũng vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, căn bản không biết phải phản ứng như thế nào. Bọn họ muốn phản kháng. Nhưng kỵ binh quân Lam Vũ trong nháy mắt đã phong tỏa các ngả đường chiến lược, lại còn chiếm giữ hầu hết các cao điểm chủ chốt, súng ống đen ngòm không ngừng rung động như hổ rình mồi nhắm ngay mục tiêu là các chiến sĩ Lỗ Ni ở trên sân rộng. Hai người bọn họ đương nhiên biết được sự lợi hại của loại súng này, trong quá khứ bọn họ đã lĩnh giáo qua nhiều lần. Bọn họ thừa hiểu,vào lúc này mà hạ lệnh phản kháng thì chỉ có phí hoài tính mạng của chiến sĩ Lỗ Ni mà thôi.
Đang lúc tiến thối lưỡng nan thì một sĩ quan trong đội kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ đã phóng ngựa ra, giơ tay chào Tắc Lai Bội Ô theo kiểu nhà binh, rồi cao giọng nói: “Tắc Lai Bội Ô tướng quân. Ta là thiếu tướng Quan La Đức Tư Cưu thuộc Liệp Ưng kỵ binh quân Lam Vũ, phụng mệnh chỉ huy tối cao Dương Túc Phong của quân Lam Vũ, đến đây tiếp quản Y Lạc Lâm. Mời ngài chỉnh đốn quân đội, giao lại nhiệm vụ phòng ngự, rút về doanh trại nghỉ ngơi và hồi phục! Cám ơn sự hợp tác của ngài, Phong thống lĩnh sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngài...”
Tư Cơ Lạp Kỳ nhất thời kinh ngạc quay đầu nhìn Tắc Lai Bội Ô, phẫn nộ quát lên: “Tắc Lai Bội Ô, ngươi là tên phản đồ đê tiện!”
Trong mắt Tắc Lai Bội Ô một mảnh mờ mịt, bởi vì hôm nay đã trải qua quá nhiều biến cố, não của hắn đã sớm đã không còn có thể dung nạp được thêm, hắn còn chưa kịp hiểu La Đức Tư Cưu nói gì. Không tự chủ được địa nói lắp bắp: “Ta, ta...”
Tư Cơ Lạp Kỳ vung cao trường kiếm, chỉ thẳng vào quân Lam Vũ, lớn tiếng quát: “Chúng ta đều là những chiến sĩ Lỗ Ni bất khuất, chúng ta quyết không đầu hàng...”
Đột nhiên ngay lúc đó, trường kiếm trong tay hắn rơi xuống từ không trung, choang một tiếng đã rớt xuống đất, tia lửa bắn lên tung tóe. Nhưng điều này không phải là việc khiến người ta phải kinh ngạc nhất, điều làm người ta phải kinh hãi run sợ chính là, ngay lúc trường kiếm trong tay của hắn rơi xuống, tất thảy mọi người đều tận mắt chứng kiến, đầu của Tư Cơ Lạp Kỳ đột nhiên vỡ tung, nguyên phần ót văng ra, đập vào một góc, máu và não bầy nhầy văng lên tung tóe.
Tiếng súng nặng nề lúc này mới từ xa truyền tới, lạnh lẽo thê lương đến rợn người.
Đầu của Tư Cơ Lạp Kỳ lúc này chỉ còn một nửa, nhưng thân hình của hắn vẫn tiếp tục có thể cử động, trước ánh mắt bất động của những người chứng kiến lúc bấy giờ tim càng chấn động, Tư Cơ Lạp Kỳ vẫn cố gắng quay người nhìn về một phía, muốn nhìn cho ra kết cục là kẻ nào đã ám sát mình, nhưng hắn không còn có thể nhìn thấy gì được nữa. Được một lát, thân hình của hắn từ từ gục xuống trên lưng ngựa, vắt vẻo một bên nghoẹo đầu vào bụng ngựa, một chân vẫn còn móc lủng lẳng vào bàn đạp, không cách nào gỡ ra được, máu và óc tươi nhỏ thành giọt tong tong xuống mặt đất, đỏ đỏ trắng trắng bầy nhầy, từ từ nhểu xuống.
Chưa có kẻ nào hiểu được rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, Tư Cơ Lạp Kỳ đã chết.
Người vừa mới nổ súng chính là Tiểu La, hắn đã lâu không được trổ tài thiện xạ, bây giờ rốt cục cũng đã toại nguyện, chính hắn cũng không nghĩ rằng, phát súng này sẽ mang lại hiệu quả trấn áp bọn Lỗ Ni, đại khái là do khoảng cách quá gần, chỉ có sáu trăm ba mươi ba thước, cho nên uy lực của súng nhắm rất đáng sợ.
Dường như đã bị một sự uy hiếp cực lớn, tất cả chiến sĩ Lỗ Ni đều như hóa đá, nhưng vẫn nắm chặt vũ khí trong tay chờ Tắc Lai Bội Ô ra lệnh, bao gồm cả thảy cấm vệ quân, bọn họ cũng giương mắt khẩn cầu hướng về Tắc Lai Bội Ô chờ đợi.
Nhưng Tắc Lai Bội Ô lúc này đã đông cứng lại, đầu óc hoảng loạn, không thể quyết định được phải làm thế nào.
Ở khu vực lân cận của Y Lạc Lâm, kỵ binh quân Lam Vũ xuất hiện càng ngày càng nhiều, dựa vào cờ xí mà nhận biết, thì ngoài Liệp Ưng kỵ binh do Phong Phi Vũ chỉ huy thì đội kỵ binh Lôi Đình do Liệt Mông chỉ huy cũng đã tề tựu gần đông đủ, hơn ba nghìn kỵ binh Lam Vũ bao vây Y Lạc Lâm, lúc này sợ rằng một con kiến cũng khó chui lọt.
Trong lúc mơ hồ, Tắc Lai Bội Ô loáng thoáng thấy cờ lệnh của Phong Phi Vũ.
La Đức Tư Cưu trầm ngâm chốc lát, thúc ngựa tiến lên, tới gần Tắc Lai Bội Ô, trầm thấp giọng ôn tồn nói: “Tắc Lai Bội Ô tướng quân, ta và ngươi đều giống nhau, đều từng là kẻ thù của quân Lam Vũ, cũng đã từng bị quân Lam Vũ đánh bại, phải nếm mùi đau khổ, đắng cay, ta rất hiểu cảm giác lúc này của ngài. Nhưng ta có thể nói với ngài thế này, thất bại ở đây không phải là kết thúc cho chúng ta, mà trái lại, đây chính là khởi đầu mới cho chúng ta...”
Đang theo dõi vẻ mặt nghi hoặc suy nghĩ của Tắc Lai Bội Ô, La Đức Tư Cưu bỗng nhiên đứng lên, hai chân đạp trên lưng ngựa, xòe rộng vòng tay, thành một vòng ôm như thể muốn bao quát hết tất thảy, lớn tiếng nói: “Hỡi các huynh đệ Lỗ Ni Lợi Á, hãy buông vũ khí của mọi người xuống, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm thương tổn đến các ngươi. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta không phải kẻ thù, mà là bằng hữu, nếu như mọi người cam tâm tình nguyện, sau này chúng ta còn có thể trở thành chiến hữu cùng sinh ra tử. Buông vũ khí không phải là sỉ nhục, mà là nghênh đón một cuộc sống mới cho các huynh đệ, sự kiêu dũng của các vị không cần phải sợ sẽ không có người thừa nhận, các người là dũng sĩ chính thức của mảnh đất này. Tạm thời buông vũ khí xuống thì các vị sẽ có một tương lai tươi sáng. Ta đã từng dốc sức cho tướng quân Ô Mạn Lặc Tư của vương quốc Cách Lai Mỹ, đối nghịch với quân Lam Vũ, nhưng ta cũng đã được tái sinh. Ta có thể dùng tính mạng của ta để cam đoan, cuộc sống từ rày về sau của nhân dân Lỗ Ni Lợi Á chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều, các huynh đệ không cần phải cắn rứt lương tâm...”
Nghe những lời thuyết phục tràn đầy cảm xúc của La Đức Tư Cưu, Phong Phi Vũ lặng lẽ đăm chiêu khe khẽ gật đầu cho là phải.
Cách dùng người của Dương Túc Phong luôn luôn không bám vào một khuôn mẫu nhất định nào, tiêu chuẩn duy nhất chính là trọng dụng người tài . Chỉ cần ngươi có tài hoa, dù là ngươi có từng mạo phạm đến hắn, thậm chí muốn lấy mạng của hắn, hắn cũng vẫn có thể trọng dụng ngươi như thường, La Đức Tư Cưu và Minh Đức Lâm chính là thí dụ điển hình nhất, thậm chí Liệt Mông cũng thế, bọn họ đều từng là kẻ thù
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.