Chương 301: Kỵ binh Liệp Ưng (5)
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Bầu trời âm u của địa khu Mỹ Ni Tư đột nhiên hé ra, ánh mặt trời từ trên tầng mây ngoan cường chiếu xuống, chiếu cho vùng đồng nội sắp vào cuối thu như được trải lên một lớp ánh hoàng kim nhàn nhạt. Có một số lá cây đã thành màu đỏ rồi, loại ánh đỏ thấp thoáng đó làm người ta cảm giác được sự đìu hiu của mùa thu, cơn gió mát lạnh thổi qua xua đi cái nóng nực, gió thu thổi vào mặt mang theo chú ý lạnh rõ ràng nói cho mới một người, mùa thu sắp qua rồi.
Mấy vị tướng quân trên tường thành phủ Phụ Ninh đều lộ ra nụ cười hiểu ý, tựa hồ nhìn thấy hi vọng thắng lợi, Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ và Thác Tư Tháp Áo càng tỏ ra hả hê, thỏa mãn đắc ý, mơ hồ như có loại cảm giác đứng trên mọi người. Nhưng bọn chúng lại cứ tỏ ra cái bộ dạng thâm trầm, tựa hồ chẳng hề để ý tới mọi thứ nhìn thấy được trong tầm mắt, cứ như đó chỉ là một màn quá bình thường đối với quân đội Cáp Lạp Lôi mà thôi.
Bành Việt và Bành Vân Vĩ sắc mặt đều kém cỏi lộ ra chút biến hóa, đồng thời trong mũi khẽ hừ một tiếng, tràn đày vẻ đố kỵ.
Trên cánh đồng trống ngoài thành Phụ Ninh phủ, ở giữa đống thi thể như núi, bước chân chiến tranh lại lần nữa mau chóng tới gần.
Tiếng còi bén nhọn dồn dập phá với sự yên tĩnh ngắn ngủi của chiến trường, tiếp theo đó truyền tới tiếng hò hét như thủy triều, cứ như muốn vọng lên tận trời. Cùng tiếng hò hét ngày càng gần, tiếng vó ngựa cũng ngày một dồn dập, hình như có vô số người khổng lồ đang khua trống trận, cả đồng bằng tựa hồ muốn rung chuyển.
Ở trên đồng trống hơi nhấp nhô phía đông bắc Phụ Ninh phủ, xuất hiện một dài đỏ mỏng mảnh, cái dải đỏ mỏng mảnh đó ngày càng lớn, ngày càng rộng, cuối cùng biến thành một hải dương màu đỏ. Trong hải dương màu đỏ đó, quốc kỳ và quân kỳ của vương quốc Cáp Lạp Lôi tung bay theo chiều gió, bọn chúng giống như những đợt sóng trong cơn bão nhiệt đới cuộn trào mãnh liệt, giống như nước lũ vỡ đê cuốn tới, nơi nó đi qua, đều bị hải dương màu đỏ nhấn chìm, cấp cho người ta một cảm giác chấn động thần kinh sâu sắc.
Cùng với hải dương màu đỏ ngày càng tới gần, Hản Giai cuối cùng cũng nhìn rõ rồi, đó là bộ đội kỵ binh của vương quốc Cáp Lạp Lôi. Nhưng, đơn vị kỵ binh này tựa hồ có chút đặc biệt, tốc độ tiến quân của chúng cực kỳ nhanh, chớp mắt đã tiến được mấy trăm mét, hơn nữa chạy ở phía trên cùng, không phải là chiến mà, mà là một loại sinh vật Hàn Giai trước nay chưa từng tận mắt nhìn thấy.
“Lang Báo kỵ!” Kỵ binh Liệp Ưng của quân Lam Vũ có người phát ra tiếng hét kinh hãi như vậy.
Tiếng còi cảnh giới ngày càng dày đặc.
Cùng với tiếng súng lác đác, trong hải dương màu đỏ có kỵ binh ngã xuống, nhưng chớp mắt liền bị đồng bạn nhấn chìm, thi thể bất hạnh rơi xuống mắt đất của bọn chúng bị vô số đồng bạn dẫm đạp trở thành thịt vụn. Có lẽ sau khi chiến tranh kết thúc, sẽ có người phát hiện ra máu thịt của bọn chúng đã dính chặt vào mặt đất, không còn phân biệt nổi nữa.
Hàn Giai sờ sờ hộ râu trên mặt mới mọc ra không lâu, lại dùng sức bẹo môi mình, hé môi, nòng súng Mễ Kỳ Nhĩ chậm rãi hạ xuống, nói từng chữ một: “Là Lang Bào kỵ của Cáp Lạp Lôi.”
Hợi Cách Lỗ mặt vẫn không chút cảm xúc gật đầu.
Hàn Giai dù sao còn trải qua chiến đấu quá ít, cho nên gặp phải đối thủ mình không nhận biết vẫn còn chút căng thẳng, sờ mặt bẹo môi chính là đặc trưng lớn nhất khi hắn khẩn tương. Khác với sự kích động thuần túy vừa rồi, khẩn trương là nói rõ hắn đúng là có chút sợ hãi, mà sự sợ hãi này, hoàn toàn bởi vì không hiểu đối phương mà tạo ra, đối với đại đa số tân binh mà nói, đều là lịch trình tâm lý phải trải qua.
Hợi Cách Lô thì không giống thế, dù cho hắn cũng chưa từng tiếp xúc với Lang Báo kỵ của Cáp Lạp Lôi, nhưng hắn sớm đã quen với đủ các loại đối thủ. Trong mắt hắn, bất kể cái tên Lang Bạo kỵ có đáng sợ thế nào, nhưng chỉ cần nó là một lọai kỵ binh, là một loại động vật, được con người điều khiển, vậy thì chẳng cần lo lắng, dưới gầm trời này còn chưa có sinh vật nào súng trường Mễ Kỳ Nhĩ không bắn chết được.
Bất quá, nhìn từ bề ngoài, Lang Báo kỵ đúng là khá đáng sợ, không chỉ riêng Hàn Hai, đối với tất cả quan binh kỵ binh quân Lam Vũ có mặt ở đây mà nói, bao gồm cả quan chỉ huy tối cao Phong Phi Vũ trong đó, Lang Báo kỵ đều là xa lạ, bọn họ chỉ biết tới tên Lang Báo kỵ, nhưng lại chưa từng thực sự nhìn thấy, cho nên các chiến sĩ có một chút khẩn trương là chuyện hợp lẽ.
Thực tế thì, Lang Báo kỵ là kỵ binh tinh nhuệ của vương quốc Cáp Lạp Lôi mới xuất hiện mấy năm gần đây, trước nay chưa từng xuất hiện trên chiến trường, làm cho cả kẻ địch và bằng hữu của nó đều không hiểu nhiều. Đặc điểm lớn nhất của đơn vị bộ đội kỵ binh này, chính là vật cưỡi của nó. Vật cưỡi của bộ đội Lang Báo kỵ là một loại động vật vô cùng kỳ quái, đầu nó giốngbáo, nhưng thân thể lại giống sói, tòan thân đều máu đỏ máu, ngoại hình cực kỳ dữ tợn khủng bộ, giông như ác ma từ trong địa ngục bò ra, nghe nói nó đã từng dọa chết một vị nương nương của vương quốc Cáp Lạp Lôi.
Người ngoài đồn đại, loại sinh vật kỳ dị này là kể quả của những kẻ xấu của vương quốc Cáp Lạp Lôi bị trời cao trừng phạt. Những kẻ xấu nghiệp chướng nặng nề, sau khi chết, không được trời cao tha thứ, vì thế tống bọn chúng xuống mười tám tầng địa ngục, tiếp nhận lửa địa ngục thiêu đốt, kẻ may mắn sống sót biến thành loại sinh vật đáng sợ này, được chuyển thế tái sinh.
Nhưng, căn cứ vào cơ quan tình báo của quân Lam Vũ biết được, nguồn gôc của Lang Báo kỵ chẳng phải là như thế, mà là kết quả của nghiên cứu thí nghiệm mà quốc vương Cáp Lạp Lôi - Ni Cổ Tháp Tư tự mình tham dự. Vị quốc vương dồi dào tinh lực suy nghĩ kỳ lạ này chủ trì nhiều mực thí nghiệm sinh vật không thể tưởng tượng được, ví như giao phối giữa các loài động vật khác nhau, thậm chí tạp giao giữa người và động vật .v..v. trong hạng mục thí nghiệm nào đó sinh ra cái thứ Lang Báo kỵ dị này. Ni Cổ Lạp Tư đem loại đồ thí nghiệm này coi như châu báu, mà phi tử hắn sủng ái nhất vì không cẩn thận nhìn thấy loại động vật vẻ ngoài dữ tợn này mà bị chết vì sợ.
Rất nhanh, Ni Cổ Lạp Tư phát hiện ra đặc điểm của Lang Báo, loại đồng vật dữ tợn hung tàn này không ngờ lại có thể thay thế được ngựa, lưng cõng một người vẫn có thể tiến bước tốc độ cao, vì thế hắn quyết tâm đem nó thành vật cưỡi của kỵ binh vương quốc Cáp Lạp Lôi, bởi thế Lang Kỵ báo liển ra đời.
Hàn Giai mặc dù là binh sĩ tầng thấp nhất, nhưng cũng biết tên tuổi của Lang Báo, điều này các giáo quan của quân Lam Vũ đã nhiều lần dạy qua, mặc dù không nói tỉ mỉ, nhưng cái tên này đã đủ làm Hàn Giai có ấn tượng sâu sắc, nhất là loại động vật này không ngờ lại dùng thi thể của con người làm thức ăn, càng làm hắn kinh hãi run rẩy. Nhắm vào đối thủ có khả năng tồn tại trên đại lục Y Vân, kỵ binh quân Lam Vũ đều làm nghiên cứu kỹ càng, đặc sắc của các bộ đội địch mà các giáo quan từng giảng giải có rất nhiều, nhưng Hàn Giai ấn tượng sâu nhất, vẫn là Lang Báo kỵ.
Căn cứ vào trí nhớ của Hàn Giai, đặc điểm lớn nhất của Lang Báo kỵ chính là tốc độ nhanh, năng lực chạy nước rút so với chiến mã bình thường tốc độ nhanh hơn một nửa, hơn nữa sức bật cũng rất mạnh, giống như báo săn vậy, một khi nhìn trúng vật săn của mình, lập tức liền phát động công kích dữ dội nhất. Hơn nữa tính cách của Lang Báo kỵ cực kỳ hung tợn, loại động vật lấy thi thể của người làm thức ăn này, rất hung hãn hiếu chiến, nhất là sau khi trải qua huấn luyện đặc biệt của người Cáp Lạp Lôi, đặc biệt thích tất công ngựa của kẻ địch, sức bật cực mạnh của nó làm nó giỏi nhất cắn nát yết hầu và chân chiến mã, một khi bị nó tới gần, không chết cũng bị thương, tuyệt đối không có khả năng trốn thoát.
“Biện pháp duy nhất chính là không cho nó tới gần, phải dùng vũ khí tầm xa công kích nó, ví như súng trường và bách kích pháo, tốt nhất là dùng hỏa lực dày đặc, phong tỏa con đường tiến tới của nó, cái thứ hung tàn này bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên rẽ ngoặt khó khăn, hỏa lực súng máy có thể dễ dàng đuổi theo bóng dáng của chúng. Chẳng may mà bị nó tới gần, tốt nhất là dùng lựu đạn, bất quá nhất định phải nhắm chuẩn thời gian.” Giáo quan của quân Lam Vũ dặn dò bọn họ từng bước một.
Có một số giáo quân quân Lam Vũ dũng cảm, những người này chủ yếu xuất thân là thợ săn, bọn họ thậm chí còn đề xướng một biện pháp cực kỳ mạo hiểm, đó là vạn nhất bị Lang Báo tiếp cận, thì phải hết sức bình tĩnh, đợi tới giây phút Lang Báo nhảy lên, nó sẽ há lớn miệng như chậu máu, sau đó đem một quả lựu đạn đã rút chốt nhét vào miệng nó.
“Thế là xử lý sạch sẽ.” Các giáo quan vẻ mặt nghiêm túc nói.
Hàn Giai và các đồng bạn mỗi lần nghe thấy cái biện pháp này, đều phát ra tiếng cười thoái mái.
“Vậy chẳng bằng cho một đao vào yết hầu của nó còn trực tiếp hơn, chớ lãng phí một quả lựu đạn.” Có chiến sĩ to gan trêu đùa với giáo quan ngay tại chỗ.
Hôm đó vừa vặn Dương Túc Phong lén lút tới nghe giảng, nghe vậy đứng lên, cười đáp thay cho các giáo quan: “Nếu ngươi có thể nhấc được đuôi nó lên, thì ngay cả đao cũng chẳng cần dính máu.”
Hàn Giai và các chiến sĩ lại cười ầm cả lên.
Bất quá cười thì cười, nhưng các chiến sĩ vẫn nghiêm túc thiếp thu những kinh nghiệm và bài học các giáo quan cung cấp.
Mấy vị tướng quân trên tường thành phủ Phụ Ninh đều lộ ra nụ cười hiểu ý, tựa hồ nhìn thấy hi vọng thắng lợi, Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ và Thác Tư Tháp Áo càng tỏ ra hả hê, thỏa mãn đắc ý, mơ hồ như có loại cảm giác đứng trên mọi người. Nhưng bọn chúng lại cứ tỏ ra cái bộ dạng thâm trầm, tựa hồ chẳng hề để ý tới mọi thứ nhìn thấy được trong tầm mắt, cứ như đó chỉ là một màn quá bình thường đối với quân đội Cáp Lạp Lôi mà thôi.
Bành Việt và Bành Vân Vĩ sắc mặt đều kém cỏi lộ ra chút biến hóa, đồng thời trong mũi khẽ hừ một tiếng, tràn đày vẻ đố kỵ.
Trên cánh đồng trống ngoài thành Phụ Ninh phủ, ở giữa đống thi thể như núi, bước chân chiến tranh lại lần nữa mau chóng tới gần.
Tiếng còi bén nhọn dồn dập phá với sự yên tĩnh ngắn ngủi của chiến trường, tiếp theo đó truyền tới tiếng hò hét như thủy triều, cứ như muốn vọng lên tận trời. Cùng tiếng hò hét ngày càng gần, tiếng vó ngựa cũng ngày một dồn dập, hình như có vô số người khổng lồ đang khua trống trận, cả đồng bằng tựa hồ muốn rung chuyển.
Ở trên đồng trống hơi nhấp nhô phía đông bắc Phụ Ninh phủ, xuất hiện một dài đỏ mỏng mảnh, cái dải đỏ mỏng mảnh đó ngày càng lớn, ngày càng rộng, cuối cùng biến thành một hải dương màu đỏ. Trong hải dương màu đỏ đó, quốc kỳ và quân kỳ của vương quốc Cáp Lạp Lôi tung bay theo chiều gió, bọn chúng giống như những đợt sóng trong cơn bão nhiệt đới cuộn trào mãnh liệt, giống như nước lũ vỡ đê cuốn tới, nơi nó đi qua, đều bị hải dương màu đỏ nhấn chìm, cấp cho người ta một cảm giác chấn động thần kinh sâu sắc.
Cùng với hải dương màu đỏ ngày càng tới gần, Hản Giai cuối cùng cũng nhìn rõ rồi, đó là bộ đội kỵ binh của vương quốc Cáp Lạp Lôi. Nhưng, đơn vị kỵ binh này tựa hồ có chút đặc biệt, tốc độ tiến quân của chúng cực kỳ nhanh, chớp mắt đã tiến được mấy trăm mét, hơn nữa chạy ở phía trên cùng, không phải là chiến mà, mà là một loại sinh vật Hàn Giai trước nay chưa từng tận mắt nhìn thấy.
“Lang Báo kỵ!” Kỵ binh Liệp Ưng của quân Lam Vũ có người phát ra tiếng hét kinh hãi như vậy.
Tiếng còi cảnh giới ngày càng dày đặc.
Cùng với tiếng súng lác đác, trong hải dương màu đỏ có kỵ binh ngã xuống, nhưng chớp mắt liền bị đồng bạn nhấn chìm, thi thể bất hạnh rơi xuống mắt đất của bọn chúng bị vô số đồng bạn dẫm đạp trở thành thịt vụn. Có lẽ sau khi chiến tranh kết thúc, sẽ có người phát hiện ra máu thịt của bọn chúng đã dính chặt vào mặt đất, không còn phân biệt nổi nữa.
Hàn Giai sờ sờ hộ râu trên mặt mới mọc ra không lâu, lại dùng sức bẹo môi mình, hé môi, nòng súng Mễ Kỳ Nhĩ chậm rãi hạ xuống, nói từng chữ một: “Là Lang Bào kỵ của Cáp Lạp Lôi.”
Hợi Cách Lỗ mặt vẫn không chút cảm xúc gật đầu.
Hàn Giai dù sao còn trải qua chiến đấu quá ít, cho nên gặp phải đối thủ mình không nhận biết vẫn còn chút căng thẳng, sờ mặt bẹo môi chính là đặc trưng lớn nhất khi hắn khẩn tương. Khác với sự kích động thuần túy vừa rồi, khẩn trương là nói rõ hắn đúng là có chút sợ hãi, mà sự sợ hãi này, hoàn toàn bởi vì không hiểu đối phương mà tạo ra, đối với đại đa số tân binh mà nói, đều là lịch trình tâm lý phải trải qua.
Hợi Cách Lô thì không giống thế, dù cho hắn cũng chưa từng tiếp xúc với Lang Báo kỵ của Cáp Lạp Lôi, nhưng hắn sớm đã quen với đủ các loại đối thủ. Trong mắt hắn, bất kể cái tên Lang Bạo kỵ có đáng sợ thế nào, nhưng chỉ cần nó là một lọai kỵ binh, là một loại động vật, được con người điều khiển, vậy thì chẳng cần lo lắng, dưới gầm trời này còn chưa có sinh vật nào súng trường Mễ Kỳ Nhĩ không bắn chết được.
Bất quá, nhìn từ bề ngoài, Lang Báo kỵ đúng là khá đáng sợ, không chỉ riêng Hàn Hai, đối với tất cả quan binh kỵ binh quân Lam Vũ có mặt ở đây mà nói, bao gồm cả quan chỉ huy tối cao Phong Phi Vũ trong đó, Lang Báo kỵ đều là xa lạ, bọn họ chỉ biết tới tên Lang Báo kỵ, nhưng lại chưa từng thực sự nhìn thấy, cho nên các chiến sĩ có một chút khẩn trương là chuyện hợp lẽ.
Thực tế thì, Lang Báo kỵ là kỵ binh tinh nhuệ của vương quốc Cáp Lạp Lôi mới xuất hiện mấy năm gần đây, trước nay chưa từng xuất hiện trên chiến trường, làm cho cả kẻ địch và bằng hữu của nó đều không hiểu nhiều. Đặc điểm lớn nhất của đơn vị bộ đội kỵ binh này, chính là vật cưỡi của nó. Vật cưỡi của bộ đội Lang Báo kỵ là một loại động vật vô cùng kỳ quái, đầu nó giốngbáo, nhưng thân thể lại giống sói, tòan thân đều máu đỏ máu, ngoại hình cực kỳ dữ tợn khủng bộ, giông như ác ma từ trong địa ngục bò ra, nghe nói nó đã từng dọa chết một vị nương nương của vương quốc Cáp Lạp Lôi.
Người ngoài đồn đại, loại sinh vật kỳ dị này là kể quả của những kẻ xấu của vương quốc Cáp Lạp Lôi bị trời cao trừng phạt. Những kẻ xấu nghiệp chướng nặng nề, sau khi chết, không được trời cao tha thứ, vì thế tống bọn chúng xuống mười tám tầng địa ngục, tiếp nhận lửa địa ngục thiêu đốt, kẻ may mắn sống sót biến thành loại sinh vật đáng sợ này, được chuyển thế tái sinh.
Nhưng, căn cứ vào cơ quan tình báo của quân Lam Vũ biết được, nguồn gôc của Lang Báo kỵ chẳng phải là như thế, mà là kết quả của nghiên cứu thí nghiệm mà quốc vương Cáp Lạp Lôi - Ni Cổ Tháp Tư tự mình tham dự. Vị quốc vương dồi dào tinh lực suy nghĩ kỳ lạ này chủ trì nhiều mực thí nghiệm sinh vật không thể tưởng tượng được, ví như giao phối giữa các loài động vật khác nhau, thậm chí tạp giao giữa người và động vật .v..v. trong hạng mục thí nghiệm nào đó sinh ra cái thứ Lang Báo kỵ dị này. Ni Cổ Lạp Tư đem loại đồ thí nghiệm này coi như châu báu, mà phi tử hắn sủng ái nhất vì không cẩn thận nhìn thấy loại động vật vẻ ngoài dữ tợn này mà bị chết vì sợ.
Rất nhanh, Ni Cổ Lạp Tư phát hiện ra đặc điểm của Lang Báo, loại đồng vật dữ tợn hung tàn này không ngờ lại có thể thay thế được ngựa, lưng cõng một người vẫn có thể tiến bước tốc độ cao, vì thế hắn quyết tâm đem nó thành vật cưỡi của kỵ binh vương quốc Cáp Lạp Lôi, bởi thế Lang Kỵ báo liển ra đời.
Hàn Giai mặc dù là binh sĩ tầng thấp nhất, nhưng cũng biết tên tuổi của Lang Báo, điều này các giáo quan của quân Lam Vũ đã nhiều lần dạy qua, mặc dù không nói tỉ mỉ, nhưng cái tên này đã đủ làm Hàn Giai có ấn tượng sâu sắc, nhất là loại động vật này không ngờ lại dùng thi thể của con người làm thức ăn, càng làm hắn kinh hãi run rẩy. Nhắm vào đối thủ có khả năng tồn tại trên đại lục Y Vân, kỵ binh quân Lam Vũ đều làm nghiên cứu kỹ càng, đặc sắc của các bộ đội địch mà các giáo quan từng giảng giải có rất nhiều, nhưng Hàn Giai ấn tượng sâu nhất, vẫn là Lang Báo kỵ.
Căn cứ vào trí nhớ của Hàn Giai, đặc điểm lớn nhất của Lang Báo kỵ chính là tốc độ nhanh, năng lực chạy nước rút so với chiến mã bình thường tốc độ nhanh hơn một nửa, hơn nữa sức bật cũng rất mạnh, giống như báo săn vậy, một khi nhìn trúng vật săn của mình, lập tức liền phát động công kích dữ dội nhất. Hơn nữa tính cách của Lang Báo kỵ cực kỳ hung tợn, loại động vật lấy thi thể của người làm thức ăn này, rất hung hãn hiếu chiến, nhất là sau khi trải qua huấn luyện đặc biệt của người Cáp Lạp Lôi, đặc biệt thích tất công ngựa của kẻ địch, sức bật cực mạnh của nó làm nó giỏi nhất cắn nát yết hầu và chân chiến mã, một khi bị nó tới gần, không chết cũng bị thương, tuyệt đối không có khả năng trốn thoát.
“Biện pháp duy nhất chính là không cho nó tới gần, phải dùng vũ khí tầm xa công kích nó, ví như súng trường và bách kích pháo, tốt nhất là dùng hỏa lực dày đặc, phong tỏa con đường tiến tới của nó, cái thứ hung tàn này bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên rẽ ngoặt khó khăn, hỏa lực súng máy có thể dễ dàng đuổi theo bóng dáng của chúng. Chẳng may mà bị nó tới gần, tốt nhất là dùng lựu đạn, bất quá nhất định phải nhắm chuẩn thời gian.” Giáo quan của quân Lam Vũ dặn dò bọn họ từng bước một.
Có một số giáo quân quân Lam Vũ dũng cảm, những người này chủ yếu xuất thân là thợ săn, bọn họ thậm chí còn đề xướng một biện pháp cực kỳ mạo hiểm, đó là vạn nhất bị Lang Báo tiếp cận, thì phải hết sức bình tĩnh, đợi tới giây phút Lang Báo nhảy lên, nó sẽ há lớn miệng như chậu máu, sau đó đem một quả lựu đạn đã rút chốt nhét vào miệng nó.
“Thế là xử lý sạch sẽ.” Các giáo quan vẻ mặt nghiêm túc nói.
Hàn Giai và các đồng bạn mỗi lần nghe thấy cái biện pháp này, đều phát ra tiếng cười thoái mái.
“Vậy chẳng bằng cho một đao vào yết hầu của nó còn trực tiếp hơn, chớ lãng phí một quả lựu đạn.” Có chiến sĩ to gan trêu đùa với giáo quan ngay tại chỗ.
Hôm đó vừa vặn Dương Túc Phong lén lút tới nghe giảng, nghe vậy đứng lên, cười đáp thay cho các giáo quan: “Nếu ngươi có thể nhấc được đuôi nó lên, thì ngay cả đao cũng chẳng cần dính máu.”
Hàn Giai và các chiến sĩ lại cười ầm cả lên.
Bất quá cười thì cười, nhưng các chiến sĩ vẫn nghiêm túc thiếp thu những kinh nghiệm và bài học các giáo quan cung cấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.