Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 308: Lão Hổ Câu (3)

Nam Hải Thập Tứ Lang

18/03/2013

Hiên Kiệt nhìn đoàn người đông kìn kịt ở bên bên đồ, nhưng thấy nơi này cũng đầu người nhung nhúc, tiếng người huyên náo, khắp nơi đều là chiến sĩ quân Lam Vũ đợi lên cầu nổi, trên người bọn họ cúng mặc quân trang xanh nước biển, cũng đội mũ sắt, mang theo cũng là súng trường Mễ Kỳ Nhĩ cùng với súng trường Mauser, hơn nữa cũng không mang đại pháo, chỉ có bách kích pháo bị tháo rời. Căn bản không nhận ra là trung đoàn bộ đội nào, vì thế cao giọng đáp lại: “Ta nhìn thấy binh lực của ít nhất ba bốn trung đoàn.”

Tư Cơ Bối Ni lắc đầu, thủng thẳng nói: “Ta thấy hơn cả thế, theo ta nghĩ, ít nhất phải có năm trung đoàn.”

Hiên Kiệt nhìn ngang ngó dọc nói: “Cần nhiều người như vậy sao?”

Tư Cơ Bối Ni ánh mắt sáng ngời, thâm trầm nhìn về bấu trời phía tây bắc, trầm ổn nói: “Lần này chúng ta chính là hành động sấm chớp, không động thì thôi, đã động là phải làm người Ngõa Lạp hối hận cả đời! Thế nào gọi là sấm động trên chín tầng trời? Chính là như chúng ta hiện nay đó!”

Hiên Kiệt hưng phấn nói: “Thế cũng phải! Đi thôi! Chúng ta qua cầu! Trận chiến thú vị này không thể thiếu sự tham gia của chúng ta được.”

Tư Cơ Bối Ni gật đầu, vung roi ngựa nói: “Không vấn đề gì! Tuyệt đối không thể để bọn thổ phỉ của sư đoàn 120 làm nhân vật chính! Lam Sở Yến nhất định sẽ thiên vị bọn chúng. Nhưng chúng ta tuyệt đối không chịu kém. Trung đoàn 115 chúng tôi phải trở thành trung đội xuất sắc nhất trong trận chiến này!”

Hiên Kiệt mở miệng cười mắng: “Đánh rắm cái con mẹ ngươi! Nếu các ngươi xuất sắc nhất thì trung đoàn 212 của lão tử là cái gì?”

Bất thình lình, ở gần bến phà, truyền tới từng đợt chấn động khe khẽ, tiếp đó bên cạnh bến phà cũng trở nên rung rinh, ngay cả cầu nổi trên sông tựa hồ cũng lắc lư càng thêm dư dội. Đồng thời, thoáng như có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đên, như tiếng sấm mùa xuân chấn động mặt đất. Hiên Kiệt và Tư Cơ Bối Ni nhìn nhau một cái, đều nhận ra có vố số đội ngũ kỵ binh đang tới gần cực nhanh, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy đằng xa phía đông bắc bụi đất cuồn cuộn, quả đúng là thế.

“Kỵ binh ở đâu tới vậy?” Hiên Kiệt và Tư Cơ Bối Ni đưa mặt nhìn nhau.

Trong lòng hai người đều đang mong đợi, giá như đây là kỵ binh của người Ngõa Lạp thì tốt rồi.



Bất quá, làm người ta thất vọng là, chỉ chốc lát sau, hai người liền nghe thấy các quan binh phía dưới thì thầm với nhau, có người nhỏ giọng hô lên: “Kỵ binh của chúng ta! Trời ạ! Bọn họ thật đúng là oai phong! Đây chẳng phải là bộ đội kỵ binh Lôi Đình của chúng hay sao?”

Hiên Kiệt nhìn về phía bắc, nhưng không thấy gì cả, ở trước mặt hắn chỉ có đầu người chi chít dày đặc. Hắn muốn tìm ngựa của mình, nhảy lên lưng ngựa xem cho thật rõ, nhưng lại phát hiện ra ngựa của mình sớm đã cho những chiến sĩ bị tụt lại phía sau cưỡi mất rồi.

Tư Cơ Bối Ni đứng trên lưng ngựa, tập trung nhìn chốc lát, mới từ từ mang theo ngữ điệu kinh ngạc nói: “Nếu ta nói với ngươi, đảm bảo ngươi giật mình! Ngươi đoán xem là ai? Là kỵ binh Lôi Đình của tên tiểu tử Liệt Mông! Bọn chúng không đuổi kịp tốc độ của kỵ binh Liệp Ưng, không xâm nhập vào được hậu phương của kẻ địch, ta còn muốn nói bọn chúng thật vô dụng, không ngờ rằng, màn kịch lớn này cũng khiến bọn chúng chạy vội tới. Phong lĩnh còn an bài cho bọn chúng cầu phao chuyên biệt, bọn chúng từ thượng du tới. Mẹ nó chứ, đám khốn kiếp này tranh trước mặt chúng ta rồi.”

Hiên Kiệt nửa tin ngửa ngờ nói: “Ngươi không nhìn nhầm chứ? Kỵ binh Lôi Đình của Liệt Mông cũng tham chiến sao? Chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu bộ đội tham chiến?”

Tư Cơ Bối Ni cảm khái nói: “Ta thấy ý của Phong lĩnh là muốn cho đám người Ngõa Lạp này toàn quân bị diệt, không sót tên nảo rồi! Người Ngõa Lạp thật là ngu xuẩn, nếu ta là đại hãn của người Ngõa Lạp, ta sẽ chủ động cùng quân Lam Vũ quan hệ hữu hảo, dùng ngựa để đổi lấy vật tư của chúng ta. Thời gian trước chẳng phải nói vật tư của chúng ta quá nhiều sao, bán hời cho bọn chúng một chút là xong!”

Hiên Kiệt không nói gì, tâm tình có chút buồn bực. Nhiều bộ đội quân Lam Vũ tham gia đội ngũ công kích kỵ binh người Ngõa Lạp như thế, cơ hội để trung đoàn 212 có thể biểu hiện càng ngày càng ít rồi.

Tư Cơ Bối Ni cũng thở dài.

Những lời vừa rồi hắn chẳng phải là thuận miệng mà bừa mà thôi, mà là phán đoán căn cứ vào thực tế trước mắt đưa ra, hắn tự tin cho rằng, phán đoàn của mình không lệch quá xa. Thực tế thì hắn đã hoàn toàn mò được ý độ thực sự của tầng lãnh đạo tối cao quân Lam Vũ.

Bắt đầu từ lúc biết được tin kỵ binh người Ngõa Lạp nam hạ, Dương Túc Phong đã bắt đầu mưu tính làm sao để tiêu diệt hoàn toàn đám kỵ binh người Ngõa Lạp này, đem toàn bộ chiến mã của bọn chúng chiếm làm của mình, sau đó lợi dụng lượng lớn tù binh trao đổi lấy chiến mã của người Ngõa Lạp, cải thiện cực lớn cho cục diện thiếu hụt ngựa của quân Lam Vũ. Vì thế, hai tên gia hỏa già thành tinh Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm, sắp đặt ra nhiều phương án khác nhau, bất kể lúc nào cũng có thể cấp cho kỵ binh người Ngõa Lạp đả kích trí mạng. Để tiêu diệt đám kỵ binh người Ngõa Lạp này, Dương Túc Phong bắt đầu có chủ đích làm chậm lại tốc độ công kích của hành động bão táp, lặng lẽ xây nên phần mộ cho kỵ binh người Ngõa Lạp.

Nhưng tiếc là, khi kỵ binh người Ngõa Lạp gặp phải trở ngại ở cứ điểm Tiểu Thang Sơn, liền tức tốc co vòi thậm chí rút lui, làm Dương Túc Phong tim treo tới tận cổ, sau này, kỵ binh người Ngõa Lạp tiếp tục quanh quẩn ở Hổ Xuyên đạo, đồng thời cùng Ma Ni giáo cấu kết bè lũ, cùng nhau thương lượng kế hoạch nam hạ lần nữa, Dương Túc Phong mới dần yên tâm, tiếp tục kế hoạch đan mạng nhện.



Sau khi thu được thời gian xuẩn xác và tuyến đường chuẩn xác của kỵ binh người Ngõa Lạp nam hạ từ Lam Sở Yến, Dương Túc Phong lập tức hạ lệnh điều động lượng lớn bộ đội áp sát Lão Hổ Câu, ý đồ tiêu diệt toàn bộ kỵ binh người Ngõa Lạp ở Lão Hồ câu. Trừ bốn trung đoàn bộ binh của Lam Sở Yến ra, Dương Túc Phong còn hạ lệnh điều động một trung đoàn chủ lực của Phượng Thải Y và Khắc Lệ Tô Nha , ngày đêm không nghỉ tham gia chiến trường Lão Hổ Câu. Để đảm bảo tuyệt đối không có sơ sẩy gì, trung đoàn thứ hai (trung đoàn kỵ binh số 952) do Liệt Mông suất lĩnh cũng quay đầu ngựa, chạy như bay về chiến trường Lão Hổ Câu, thế là, quy mô binh lực của quân Lam Vũ tham gia vào chiến trường Lão Hổ Câu đạt tới sáu trung đoàn bộ binh và một trung đoàn kỵ binh, tổng binh lực vượt quá một vạn bốn nghìn người.

“Một vạn đấu ba vạn chúng ta có thể toàn thắng rồi.” Vân Thiên Tầm tự tin nói.

Chỉ huy tiền tuyến của chiến dịch này, Dương Túc Phong toàn quyền ủy thác cho Lam Sở Yến. Cũng vào lúc này, một trận chiến quy mô lớn khác cũng đang khua chiêng gõ trống tiến hành. Đó chính là kế hoạch công kích địa khu Y Ba Đan, để yểm hộ cho trung đoàn thứ hai hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ chấp hành một nhiệm vụ bí mật sắp lên bờ cảng Lỗ Đạt. Dương Túc Phong phải chỉ huy trung đoàn thứ ba của hải quân lục chiến đội đánh chiếm địa khu Y Ba Đan, thu hút những quân đội Lỗ Ni khác tới đó tăng viện.

Khắc Lao Tắc Duy Tư chăm chú nhìn bản đồ quân sự, thâm trầm nói: “Thật đáng tiếc, Khắc Lai Mỗ nhất định sẽ vì chuyện ngày hôm nay mà hối hận không kịp. Hiện giờ chúng ta cho hắn một cơ hội cắn trả, nhưng bọn chúng lại không nắm được.”

Vân Thiên Tâm cười lạnh lùng, khinh miệt nói: “Cho dù hắn có biết được kế hoạch hiện giờ cùa chúng ta, hắn cũng không có tâm tư nào tới can dự nữa. Hiện giờ hắn không có đủ binh lực và vũ khí trang bị, trừ phải cho bộ hạ của mình đi nạp mạng vô ích ra, hắn không nghĩ ra biện pháp nào khác.”

Dương Túc Phong như suy nghĩ gì đó gật gù, trầm ngâm nói: “Đúng thế.”

Vào lúc này, Khắc Lai Mô đúng là không có tâm tư đi can dự vào hành động của quân Lam Vũ ở Tình Xuyên đạo, là thống soái tiền tuyến của quân đội Lỗ Ni và người tổ chức của liên minh chống quân Lam Vũ, áp lực mà hắn gánh vạc cực kỳ nặng nề, mà dưới sự áp sát từng bước của bộ đội quân Lam Vũ, liên minh chống quân Lam Vũ đã có nguy cơ sụp đổ toàn diện, nhất là ở vùng cứ điểm Lạp Lạc.

Bắt đầu từ ngày 14 tháng 9, Khắc Lệ Tô Ta suất lĩnh sư đoàn 102 lục quân Lam Vũ, đã bắt đầu cuộc tiến tấn công cứ điểm Lạp Lạc trên quy mô lớn. Hiện giờ trận chiến tranh đoạt cứ điểm Lạc Lạp đã tới thời khắc quan trọng nhất, khu vực hai bên khống chế cơ bản là mỗi bên một nửa. Cho dù Dương Túc Phong rút mất một trung đoàn là một đội dự bị cho toàn quân của Khắc Lệ Tô Na để bắc thượng tham chiến, nhưng không hề ảnh hưởng tới hỏa lực quân Lam Vũ đánh chiếm cứ điểm Lạp Lạc, chỉ hơi hạ thấp tốc độ mà thôi.

Trong chiến tranh mấy ngày trước, Khắc Lệ Tô Ta phát huy đầy đủ uy lực của bộ đội trọng pháo quân Lam Vũ. Nữ tử thần kỳ từng học tập ở đại học lục quân đế quốc Đường Xuyên này, trên mặt phối hợp pháo binh và bộ binh tỏ ra ngày càng thành thạo, dưới sự đích thân chỉ huy của Mông Địch Vưu, hai tiểu đoàn pháo binh dã chiến của quân Lam Vũ cũng tham gia vào cuộc chiến công hạ cứ điểm Lạc Lạp, hơn bốn mươi khẩu pháo cỡ nòng lớn trở thành ác mộng của quân đội Lỗ Ni.

Từ một tuần trước đó, cứ điểm Lạc Lạp luôn tiếng pháo rầm rầm mịt mù khói súng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook