Chương 308: Lão Hổ Câu (6)
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Khắc Lạp Mã Kỳ trầm tư gật gù, hơi suy nghĩ hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”
Tây Da Lạp trầm ngâm nói: “Thuộc hạ tán thành ý kiến của Lôi Nặc Tác, đây hẳn là bộ đội quấy nhiếu của quân Lam Vũ. Nếu như bọn chúng thực sự muốn quyết chiến cùng chúng ta, thì đã tới từ chính diện, hoặc là chiến đấu cứng đấu cứng với chúng ta rồi, không thể vừa mới va chạm với chúng ta đã lập tức rút lui, nhưng thủy chung lại không chịu tách rời chúng ta quá xa. Điều này vừa vặn nói rõ, chỗ trí mạng của Dương Túc Phong bị chúng ta tóm được rồi. Hiện giờ y đáng khẩn cấp cần thời gian để tăng cường công tác phòng ngự Gia Lạp Tháp Sa Lôi. Thuộc hạ thấy, chúng ta không nên để ý tới đám bộ đội quấy nhiễu này, nên dùng tốc độ nhanh nhất nam hạ tới Gia Lạp Tháp Sa Lôi.”
Khắc Lạp Mã Kỳ thận trọng gật đầu.
Những tiếc súng lác đác ở phía tây lại vang lên.
Khắc Lạp Mã Kỳ cuối cùng cũng vững tin, đây đúng là bộ đội quấy nhiễu của quân Lam Vũ, mục đích của bọn chúng là trì hoãn tốc độ nam hạ của kỵ binh người Ngõa Lạp nhiều nhất có thể, để quân Lam Vũ có đủ thời gian để điều động, hiện giờ bội đội chủ lực của quân Lam Vũ đều ở địa khu Tình Xuyên đạo, cho dù bọn chúng dùng hành động tốc độ cao nhất, thì chí ít cũng phải cần một tuần mới có thể hoàn thành di chuyển. Với bộ đội địa phương quân Lam Vũ trú đóng ở Tử Xuyên đạo hiện giờ, căn bản không có cách nào ngăn cản bước tiến của kỵ binh người Ngõa Lạp.
Nhưng, quân Lam Vũ cũng không thể không đưa ra phản ứng với chuyến nam hạ của mình, dù sao thì mình cũng xông vào trung tâm của Tử Xuyên đạo, ý đồ công kích cơ sở công nghiệp quân sự của quân Lam Vũ. Nếu như tổn thất mất cơ sở công nghiệp quân sự này, thực lực của quân Lam Vũ sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đây là điều Dương Túc Phong tuyệt đối không thể dung thứ. Cho nên y phải nghĩ mọi biện pháp trì hoãn hành động của người Ngõa Lạp, để tranh thủ thời gian cho bản thân cứu vãn nguy cơ.
Đối diện với số quân Lam Vũ ít ỏi, Khắc Lạp Mã Kỳ ngược lại trở nên yên lòng, điều này nói rõ quân Lam Vũ không có quá nhiều mai phục, thậm chí không dám phát động chiến đấu với kỵ binh người Ngõa Lạp. Trên vùng đất Lão Hổ Câu, sáu bảy trăm quân Lam Vũ nếu như đấu cứng với người Ngõa Lạp thì còn không đủ cho nguời ngõa Lạp nhét vào kẽ răng. Xem ra tên quan chỉ huy đám quân Lam Vũ ít ỏi kia biết rất rõ điểm này, nên luôn duy trì khoảng cách nhất định với kỵ binh người Ngõa Lạp, không dám tiếp xúc chính diện.
Tiếng súng vẫn tiếp tục, mặc dù rất lộn xộn, nhưng thủy chung không lắng xuống.
“Đám khốn kiếp đáng ghét này.” Tây Da Lạp có chút bực mình nói.
Quân Lam Vũ mặc dù không tiếp xúc ở khoảng cách gần với người Ngõa Lạp, nhưng dựa vào ưu thế về tầm bắn của súng trường Mauser và súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, vẫn làm cho kỵ binh người Ngõa Lạp nếm đủ trái đắng. Ở cái vùng đất đá tảng phân bố gặp nơi này, mỗi một tảng đá có thể trở thành chỗ ẩn nấp cho quân Lam Vũ, bọn chúng nấp ở đằng sau tảng đá len lén bắn trộm, đợi khi kỵ binh người Ngõa Lạp xông tới, bọn chung liền lập tức rút lui, yểm hộ lẫn nhau, càng chạy càng xa. Kỵ binh người Ngõa Lạp chỉ đành hậm hực quay lại, kết quả lại bị bắn lén từ đằng sau lưng chết mất không ít.
“Mẹ nó! Đây là loại địa phương rách nát gì chứ!” Lô Nặc Tác đại tướng người Ngõa Lạp tức giận lẩm bẩm, sắc mặt màu đỏ sậm dồn nén cứ như là bị táo bón vậy. Hiện giờ hắn có khổ nói không ra được, loại cảm giác có sức mà không thể dùng nổi làm người ta thực sự khó chịu được, ở cái khu vực cổ quái này, kỵ binh người Ngõa Lạp đúng là có thể thuật lợi vượt qua, nhưng đám quân Lam Vũ cũng bay qua bay lại như ong nghệ, thi thoảng lại lén lút đốt cho ngươi một cái, làm ngươi đau muốn chết, nhưng khi phản ứng lại, thì nó đã lại bay xa rồi.
Hắn thực sự không hiểu nổi, vì sao trên cái thế giới này lại còn có cái địa phương cổ quái như vậy.
Chẳng còn cách nào khác, Lôi Nặc Tác chỉ đành đem tình cảnh trước mắt báo cáo cho Khắc Lạp Mã Kỳ.
Khắc Lạp Mã Kỳ lập tức hạ lệnh đánh trả: “Phái ra bộ đội hùng mạnh, đuổi bọn chúng đi thật xa.”
Lôi Nặc Tác tuân theo chấp hành, phái ra hơn ba nghìn tên kỵ binh tinh nhuệ đi xua đổi đám quân Lam Vũ đáng ghét như ruồi nhặng kia.
Tiếng súng mãnh liệt, thậm chí còn truyền tới từng tiếng nổ vang, làm cho kỵ binh người Ngõa Lạp trải qua hỏa pháo dữ dội của cứ điểm Tiểu Thang Sơn trong lòng còn tồn tại ám ảnh không hẹn mà cùng nhìn cả về phương hướng đó. May mà những tiếng nổ kia hình như nhỏ yếu hơn rất nhiều, cũng nặng nề hơn nhiều, lại lúc có lúc không, khi thì tỏ ra hết sức cô đơn, lúc thì lại đột nhiên tụ tập với nhau, kéo dài không dứt. Cuối cùng mới làm rõ được, đó không phải là tiếng nổ của đại pháo, mà là tiếng lựu đạn phát nổ.
Sức chú ý của Khắc Lạp Mã Kỳ lại quay trở về vùng đất Lão Hổ Câu.
Hắn tin rằng, Lôi Nặc Tác có thể thành công quyết sách đám quân Lam Vũ âm hồn bất tán quẩn quanh bên cạnh mình.
Tiếp theo đó chính là mau chóng mà an toàn vượt qua Lão Hổ Câu, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhào vào Gia Lạp Tháp Sa Lôi.
Thế nhưng, chiến đấu ở tiền tuyến phía tây làm hắn kinh ngạc, có lính liên lạc không ngừng báo cáo cho hắn tình huống nơi đó cho Tây Da Lạp, Khắc Lạp Mã Kỳ ở bên cạnh tất nhiên cũng có thể nghe thấy một ít. Còn Tây Da Lạp thần tình tựa hồ cũng đang dần dần trở nên nghiêm trọng, không còn cái bộ dạng thờ ơ như vừa rồi nữa, thậm chí lông mày cũng bắt đầu nhíu lại. Khắc Lạp Mã Kỳ biết, Tây Da Lạp là một người rất trấn tĩnh, nếu như không có chuyện cực kỳ quái dị, thì không thể nào làm hắn lộ ra nét mặt như thế.
“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Khắc Lạp Mã Kỳ cuối cùng không nhẫn nại được, chủ động mở miệng hỏi.
“Thuộc hạ hiện giờ còn chưa thể phán đoàn, cần phải có nhiều tình báo hơn nữa.” Tây Da Lạp khổ não đáp, mày nhíu chặt lại, tựa hồ lờ mờ mang theo một loại dự cảm không lành, làm trong lòng Khắc Lạp Mã Kỳ cảm thấy có chút bất an. Bóng ma thất bại trước đó ở cứ điểm Tiểu Thang Sơn lại bắt đầu bao phủ lên chỗ sâu trong lòng hắn.
Căn cứ vào tình báo tổng hợp của Da Tây Lạp, chỗ quái dị không phải ở người Ngõa Lạp bị đánh bại, mà là hai bên thủy chung vẫn giằng co, quân Lam Vũ càng đánh càng nhiều. Trong hơn một tiếng đồng hồ ngắn ngủi dây dưa, Lôi Nặc Tác liền phát hiện ra mấy số hiệu liên đội quân Lam Vũ, hơn nữa quân Lam Vũ tỏ ra vô cùng giảo hoạt, bọn chúng luôn dùng số ít người thu hút kỵ binh người Ngõa Lạp truy kích, khi kỵ binh người Ngõa Lạp tiến vào địa phương nào đó, đột nhiên xung quanh xông ra cả một đống quân Lam Vũ, từng trận súng máy càn quét, kỵ binh người Ngõa Lạp liền toàn quân bị diệt.
Đối với sự việc này, Tây Da Lạp tức giận nói: “Bọn chúng quả thực là quân đội không bình thường, cứ luôn khiêu khích chúng ta, khi các kỵ sĩ của chúng ta không kìm chế được truy kích thì bọn chúng ra sức bỏ chạy, chúng ta đuổi ở phía sau. Nhưng thường thường khi rẽ qua một góc quanh, hoặc là một tảng đá, thì sẽ có cả đống quân Lam Vũ xếp thành hàng chờ chúng ta tự đâm đầu vào lưới, một người cũng không chạy thoát được. Đúng là quá giảo hoạt quá hèn hạ! Nếu để thuộc hạ tóm được quan chỉ huy của bọn chúng, thuộc hạ không xé nát hắn ra không xong.
Sắc mặt Khắc Lạp Mã Kỳ càng thêm âm trầm, cảm giác bất an trong lòng cũng càng thêm mạnh mẽ.
Ở trên vùng đất Lão Hổ Câu rộng lớn này, địa thế bằng phẳng mà lại trống trải, đúng là lợi cho hành động của kỵ binh người Ngõa Lạp. Chiến mã người Ngõa Lạp bất kể là phát động đột kích từ phương hướng nào, đều có thể tới lui tự nhiên. Nhưng nơi này từng tảng đá lớn lớn nhỏ nhỏ giăng giăng như bàn cờ, tạo thành vô số khe đá, cũng cấp cho quân Lam Vũ chỗ ẩn nấp cực tốt. Các chiến sĩ của quân Lam Vũ luôn túm năm tụm ba nấp ở sau tảng đá hoặc là khe hở của tảng đá, làm kỵ binh người Ngõa Lạp không được sống yên thân.
Diễn nhiên, cùng lúc với mỗi lần có người Ngõa Lạp liên tục ngã xuống thì cũng có chiến sĩ quân Lam Vũ vì rơi vào trùng vây hết đạn mà hi sinh, hoặc là trong quá trình bỏ chạy di chuyển bị Lang Nha bổng nặng nề của kỵ binh người Ngõa Lạp thình lình đập cho tan xương nát thịt, ngay cả súng cũng bị đập nát. Nhưng nói chung, nhân số thương vong của người Ngõa Lạp lớn hơn so với quân Lam Vũ nhiều. Kỵ binh người Ngõa Lạp có thể giơ cao Lang Nha bổng, hùng hổ khí thế đánh tới quân Lam Vũ, trước khi bị súng đạn bắn chết, dữ dội dập nát toàn bộ bọn họ, nhưng trước khi đập nát được mỗi một chiến sĩ quân Lam Vũ, bản thân người Ngõa Lạp cũng phải trả giá rất đắt, tỉ lệ thương vong thường đạt tới một so với ba mươi, thậm chí còn cao hơn.
Gần như mỗi một phát súng vang lên, đều đại biểu cho có một kỵ sĩ của người Ngõa Lạp từ trên lưng ngựa ngã uống, tiếng động nặng nề của Lang Nha bổng rơi trên mặt đất tựa hồ có thể nghe thấy rõ ràng, mà tiếng hí thảm thiết của chiến mã không chủ thì càng ê hề ở mỗi góc của chiến trường.
Cơ thịt trên mặt Khắc Lạp Ma Kỳ không kìm được co giật vài cái: “Đơn vị quân Lam Vũ này rốt cuộc là bộ đội nào?”
Tây Da Lạp trầm ngâm nói: “Thuộc hạ tán thành ý kiến của Lôi Nặc Tác, đây hẳn là bộ đội quấy nhiếu của quân Lam Vũ. Nếu như bọn chúng thực sự muốn quyết chiến cùng chúng ta, thì đã tới từ chính diện, hoặc là chiến đấu cứng đấu cứng với chúng ta rồi, không thể vừa mới va chạm với chúng ta đã lập tức rút lui, nhưng thủy chung lại không chịu tách rời chúng ta quá xa. Điều này vừa vặn nói rõ, chỗ trí mạng của Dương Túc Phong bị chúng ta tóm được rồi. Hiện giờ y đáng khẩn cấp cần thời gian để tăng cường công tác phòng ngự Gia Lạp Tháp Sa Lôi. Thuộc hạ thấy, chúng ta không nên để ý tới đám bộ đội quấy nhiễu này, nên dùng tốc độ nhanh nhất nam hạ tới Gia Lạp Tháp Sa Lôi.”
Khắc Lạp Mã Kỳ thận trọng gật đầu.
Những tiếc súng lác đác ở phía tây lại vang lên.
Khắc Lạp Mã Kỳ cuối cùng cũng vững tin, đây đúng là bộ đội quấy nhiễu của quân Lam Vũ, mục đích của bọn chúng là trì hoãn tốc độ nam hạ của kỵ binh người Ngõa Lạp nhiều nhất có thể, để quân Lam Vũ có đủ thời gian để điều động, hiện giờ bội đội chủ lực của quân Lam Vũ đều ở địa khu Tình Xuyên đạo, cho dù bọn chúng dùng hành động tốc độ cao nhất, thì chí ít cũng phải cần một tuần mới có thể hoàn thành di chuyển. Với bộ đội địa phương quân Lam Vũ trú đóng ở Tử Xuyên đạo hiện giờ, căn bản không có cách nào ngăn cản bước tiến của kỵ binh người Ngõa Lạp.
Nhưng, quân Lam Vũ cũng không thể không đưa ra phản ứng với chuyến nam hạ của mình, dù sao thì mình cũng xông vào trung tâm của Tử Xuyên đạo, ý đồ công kích cơ sở công nghiệp quân sự của quân Lam Vũ. Nếu như tổn thất mất cơ sở công nghiệp quân sự này, thực lực của quân Lam Vũ sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đây là điều Dương Túc Phong tuyệt đối không thể dung thứ. Cho nên y phải nghĩ mọi biện pháp trì hoãn hành động của người Ngõa Lạp, để tranh thủ thời gian cho bản thân cứu vãn nguy cơ.
Đối diện với số quân Lam Vũ ít ỏi, Khắc Lạp Mã Kỳ ngược lại trở nên yên lòng, điều này nói rõ quân Lam Vũ không có quá nhiều mai phục, thậm chí không dám phát động chiến đấu với kỵ binh người Ngõa Lạp. Trên vùng đất Lão Hổ Câu, sáu bảy trăm quân Lam Vũ nếu như đấu cứng với người Ngõa Lạp thì còn không đủ cho nguời ngõa Lạp nhét vào kẽ răng. Xem ra tên quan chỉ huy đám quân Lam Vũ ít ỏi kia biết rất rõ điểm này, nên luôn duy trì khoảng cách nhất định với kỵ binh người Ngõa Lạp, không dám tiếp xúc chính diện.
Tiếng súng vẫn tiếp tục, mặc dù rất lộn xộn, nhưng thủy chung không lắng xuống.
“Đám khốn kiếp đáng ghét này.” Tây Da Lạp có chút bực mình nói.
Quân Lam Vũ mặc dù không tiếp xúc ở khoảng cách gần với người Ngõa Lạp, nhưng dựa vào ưu thế về tầm bắn của súng trường Mauser và súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, vẫn làm cho kỵ binh người Ngõa Lạp nếm đủ trái đắng. Ở cái vùng đất đá tảng phân bố gặp nơi này, mỗi một tảng đá có thể trở thành chỗ ẩn nấp cho quân Lam Vũ, bọn chúng nấp ở đằng sau tảng đá len lén bắn trộm, đợi khi kỵ binh người Ngõa Lạp xông tới, bọn chung liền lập tức rút lui, yểm hộ lẫn nhau, càng chạy càng xa. Kỵ binh người Ngõa Lạp chỉ đành hậm hực quay lại, kết quả lại bị bắn lén từ đằng sau lưng chết mất không ít.
“Mẹ nó! Đây là loại địa phương rách nát gì chứ!” Lô Nặc Tác đại tướng người Ngõa Lạp tức giận lẩm bẩm, sắc mặt màu đỏ sậm dồn nén cứ như là bị táo bón vậy. Hiện giờ hắn có khổ nói không ra được, loại cảm giác có sức mà không thể dùng nổi làm người ta thực sự khó chịu được, ở cái khu vực cổ quái này, kỵ binh người Ngõa Lạp đúng là có thể thuật lợi vượt qua, nhưng đám quân Lam Vũ cũng bay qua bay lại như ong nghệ, thi thoảng lại lén lút đốt cho ngươi một cái, làm ngươi đau muốn chết, nhưng khi phản ứng lại, thì nó đã lại bay xa rồi.
Hắn thực sự không hiểu nổi, vì sao trên cái thế giới này lại còn có cái địa phương cổ quái như vậy.
Chẳng còn cách nào khác, Lôi Nặc Tác chỉ đành đem tình cảnh trước mắt báo cáo cho Khắc Lạp Mã Kỳ.
Khắc Lạp Mã Kỳ lập tức hạ lệnh đánh trả: “Phái ra bộ đội hùng mạnh, đuổi bọn chúng đi thật xa.”
Lôi Nặc Tác tuân theo chấp hành, phái ra hơn ba nghìn tên kỵ binh tinh nhuệ đi xua đổi đám quân Lam Vũ đáng ghét như ruồi nhặng kia.
Tiếng súng mãnh liệt, thậm chí còn truyền tới từng tiếng nổ vang, làm cho kỵ binh người Ngõa Lạp trải qua hỏa pháo dữ dội của cứ điểm Tiểu Thang Sơn trong lòng còn tồn tại ám ảnh không hẹn mà cùng nhìn cả về phương hướng đó. May mà những tiếng nổ kia hình như nhỏ yếu hơn rất nhiều, cũng nặng nề hơn nhiều, lại lúc có lúc không, khi thì tỏ ra hết sức cô đơn, lúc thì lại đột nhiên tụ tập với nhau, kéo dài không dứt. Cuối cùng mới làm rõ được, đó không phải là tiếng nổ của đại pháo, mà là tiếng lựu đạn phát nổ.
Sức chú ý của Khắc Lạp Mã Kỳ lại quay trở về vùng đất Lão Hổ Câu.
Hắn tin rằng, Lôi Nặc Tác có thể thành công quyết sách đám quân Lam Vũ âm hồn bất tán quẩn quanh bên cạnh mình.
Tiếp theo đó chính là mau chóng mà an toàn vượt qua Lão Hổ Câu, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhào vào Gia Lạp Tháp Sa Lôi.
Thế nhưng, chiến đấu ở tiền tuyến phía tây làm hắn kinh ngạc, có lính liên lạc không ngừng báo cáo cho hắn tình huống nơi đó cho Tây Da Lạp, Khắc Lạp Mã Kỳ ở bên cạnh tất nhiên cũng có thể nghe thấy một ít. Còn Tây Da Lạp thần tình tựa hồ cũng đang dần dần trở nên nghiêm trọng, không còn cái bộ dạng thờ ơ như vừa rồi nữa, thậm chí lông mày cũng bắt đầu nhíu lại. Khắc Lạp Mã Kỳ biết, Tây Da Lạp là một người rất trấn tĩnh, nếu như không có chuyện cực kỳ quái dị, thì không thể nào làm hắn lộ ra nét mặt như thế.
“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Khắc Lạp Mã Kỳ cuối cùng không nhẫn nại được, chủ động mở miệng hỏi.
“Thuộc hạ hiện giờ còn chưa thể phán đoàn, cần phải có nhiều tình báo hơn nữa.” Tây Da Lạp khổ não đáp, mày nhíu chặt lại, tựa hồ lờ mờ mang theo một loại dự cảm không lành, làm trong lòng Khắc Lạp Mã Kỳ cảm thấy có chút bất an. Bóng ma thất bại trước đó ở cứ điểm Tiểu Thang Sơn lại bắt đầu bao phủ lên chỗ sâu trong lòng hắn.
Căn cứ vào tình báo tổng hợp của Da Tây Lạp, chỗ quái dị không phải ở người Ngõa Lạp bị đánh bại, mà là hai bên thủy chung vẫn giằng co, quân Lam Vũ càng đánh càng nhiều. Trong hơn một tiếng đồng hồ ngắn ngủi dây dưa, Lôi Nặc Tác liền phát hiện ra mấy số hiệu liên đội quân Lam Vũ, hơn nữa quân Lam Vũ tỏ ra vô cùng giảo hoạt, bọn chúng luôn dùng số ít người thu hút kỵ binh người Ngõa Lạp truy kích, khi kỵ binh người Ngõa Lạp tiến vào địa phương nào đó, đột nhiên xung quanh xông ra cả một đống quân Lam Vũ, từng trận súng máy càn quét, kỵ binh người Ngõa Lạp liền toàn quân bị diệt.
Đối với sự việc này, Tây Da Lạp tức giận nói: “Bọn chúng quả thực là quân đội không bình thường, cứ luôn khiêu khích chúng ta, khi các kỵ sĩ của chúng ta không kìm chế được truy kích thì bọn chúng ra sức bỏ chạy, chúng ta đuổi ở phía sau. Nhưng thường thường khi rẽ qua một góc quanh, hoặc là một tảng đá, thì sẽ có cả đống quân Lam Vũ xếp thành hàng chờ chúng ta tự đâm đầu vào lưới, một người cũng không chạy thoát được. Đúng là quá giảo hoạt quá hèn hạ! Nếu để thuộc hạ tóm được quan chỉ huy của bọn chúng, thuộc hạ không xé nát hắn ra không xong.
Sắc mặt Khắc Lạp Mã Kỳ càng thêm âm trầm, cảm giác bất an trong lòng cũng càng thêm mạnh mẽ.
Ở trên vùng đất Lão Hổ Câu rộng lớn này, địa thế bằng phẳng mà lại trống trải, đúng là lợi cho hành động của kỵ binh người Ngõa Lạp. Chiến mã người Ngõa Lạp bất kể là phát động đột kích từ phương hướng nào, đều có thể tới lui tự nhiên. Nhưng nơi này từng tảng đá lớn lớn nhỏ nhỏ giăng giăng như bàn cờ, tạo thành vô số khe đá, cũng cấp cho quân Lam Vũ chỗ ẩn nấp cực tốt. Các chiến sĩ của quân Lam Vũ luôn túm năm tụm ba nấp ở sau tảng đá hoặc là khe hở của tảng đá, làm kỵ binh người Ngõa Lạp không được sống yên thân.
Diễn nhiên, cùng lúc với mỗi lần có người Ngõa Lạp liên tục ngã xuống thì cũng có chiến sĩ quân Lam Vũ vì rơi vào trùng vây hết đạn mà hi sinh, hoặc là trong quá trình bỏ chạy di chuyển bị Lang Nha bổng nặng nề của kỵ binh người Ngõa Lạp thình lình đập cho tan xương nát thịt, ngay cả súng cũng bị đập nát. Nhưng nói chung, nhân số thương vong của người Ngõa Lạp lớn hơn so với quân Lam Vũ nhiều. Kỵ binh người Ngõa Lạp có thể giơ cao Lang Nha bổng, hùng hổ khí thế đánh tới quân Lam Vũ, trước khi bị súng đạn bắn chết, dữ dội dập nát toàn bộ bọn họ, nhưng trước khi đập nát được mỗi một chiến sĩ quân Lam Vũ, bản thân người Ngõa Lạp cũng phải trả giá rất đắt, tỉ lệ thương vong thường đạt tới một so với ba mươi, thậm chí còn cao hơn.
Gần như mỗi một phát súng vang lên, đều đại biểu cho có một kỵ sĩ của người Ngõa Lạp từ trên lưng ngựa ngã uống, tiếng động nặng nề của Lang Nha bổng rơi trên mặt đất tựa hồ có thể nghe thấy rõ ràng, mà tiếng hí thảm thiết của chiến mã không chủ thì càng ê hề ở mỗi góc của chiến trường.
Cơ thịt trên mặt Khắc Lạp Ma Kỳ không kìm được co giật vài cái: “Đơn vị quân Lam Vũ này rốt cuộc là bộ đội nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.