Chương 308: Lão Hổ Câu (9)
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Gần tới buổi chiều, mặt trời càng thêm mánh liệt, từng tấc đất của Lão Hổ Câu đều đã bị máu tươi của chiến sĩ quân Lam Vũ và kỵ binh người Ngõa Lạp nhuộm đỏ. Đá ở nơi này, bởi vì máu tươi rưới lên cũng nhuộm thành màu đỏ sậm, dưới ánh mặt trời chiếu xuống phát ra sắc thái làm người ra rùng mình. Cỏ đuôi chó đong đưa thân hình trong gió nhẹ, cũng đã đứt gẫy toàn bộ, hoặc là bị đạn súng máy càn quét đánh gãy, hoặc là bị lựu đạn hỏa pháo đánh bạt cả rễ, hoặc là bị Lang Nha bổng bay múa đập nát. Nhìn liếc qua, Lão Hổ Câu đã không còn vật thể nào nhô lên nữa.
Tới chừng ba giờ chiều, tình hình chiến đấu càng thêm thảm liệt.
Kỵ binh người Ngõa Lạp mặc dù chiếm cứ ưu thế về mặt nhân số, hơn nữa còn có thể phát huy trọn vẹn tốc độ của bọn chúng, lợi dụng sự cơ động cao độ đả kích quân Lam Vũ. Thế nhưng những tảng đá lộn xộn không đáng nhìn vào mắt kia, lại thành nỗi đau mà bọn chúng vĩnh viễn cũng không trừ bỏ được, mỗi lần từ bên những tàng đá đó vượt qua, người Ngõa Lạp đều phải lưu lại rất nhiều thi thể, rất nhiều người Ngõa Lạp thậm chí còn không ý thức được cái chết đang tới, đã bất thình lình bị bắn tỉa chết tươi. Càng làm cho người Ngõa Lạp tuyệt vọng là, bố trí của quân Lam Vũ hoàn toàn không phải là tuyến phân tán bình thường, mà là phòng ngự có chiều sâu kéo dài vô tận, bất kể bọn chúng may mắn chạy được bao xa, tựa hồ phía trước vĩnh viễn đều có tay súng của quân Lam Vũ đang đón đợi bọn chúng.
Khắc Lạp Mã Kỳ biết rõ, cũng rất tuyệt vọng, hắn đã nhìn thấy tình hình như thế này nhiều lần rồi, kỵ binh người Ngõa Lạp giống như thủy triều của biển lớn không ngừng tràn lên trên, mà quân Lam Vũ thì giống đê chắn sóng, luôn ngăn cản đường đi của kỵ binh người Ngõa Lạp. Hắn không biết quân Lam Vũ rốt cuộc bố trí bao nhiêu phòng tuyến, tóm lại là vĩnh viễn cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Hắn từ trong kính thiên lý có thể nhìn thấy rõ ràng, từng đoàn từng đoàn kỵ binh người Ngõa Lạp ùa đến xông qua đạo phòng tuyết thứ nhất của quân Lam Vũ, trong tiếng súng kịch liệt, có một bộ phận ngã xuống, kỵ sĩ người Ngõa Lạp còn lại tiếp tục xông tới phía trước, tới phòng tuyến thứ hai, trong một loạt tiếng súng, lại có một bộ phận lần lượt ngã xuống, số còn lại tiếp tục xông tới đạo phòng tuyến thứ ba, kỵ binh người Ngõa Lạp nhân số đã không còn tới một nửa lúc ban đầu. Trong tiếng súng dữ dội, lại có một bộ phận gục xuống, nhưng quân Lam Vũ còn có phòng tuyến thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thậm chí là cả thứ bảy, thứ tám. Bọn chúng cứ giống như là máy lột da, từng tầng đem sinh mạng của người Ngõa Lạp tước đi toàn bộ.
Khi kỵ binh người Ngõa Lạp xuất động từng đoàn thì núi rung đất chuyển, đầy khắp núi đồi, một vùng đen nghìn nghịt, tựa hồ có thể đem tất cả mọi thứ trước mắt phá hủy, nhưng trên thực tế lúc hành dộng lại giống như nước lũ thế tới hùng hổ, thoáng một cái xông lên trên xa mạc khô cạn mấy vạn năm, dần dần bị hấp thu, cho tới khi biến mất tăm tích, mà cái vùng xa mạc này, tựa hồ vĩnh viễn nhìn không thấy đầu mút.
“Tây Da Lạp, ngươi có thể phán đoán kẻ địch rốt cuộc có bao nhiêu không?” Khắc Lạp Mã Kỳ trầm giọng nói, bởi vì vừa rồi khi quan sát tình thế chiến trường, nội tâm quá tuyệt vọng và phẫn nộ, hắn đã cắn chặt môi của mình, làm cho bất giác cắn ra máu, nhưng bản thân hắn lại không cảm thấy đau đớn chút nào. Hắn đã bắt đầu phát giác ra, ngăn cản trước mặt kỵ binh người Ngõa Lạp, tuyệt đối không phải là bộ đội tạm thời tụ hợp lại, mà là quân chính quy của quân Lam Vũ thực sự, hơn nữa số lượng còn không ít.
Tâm tình của Tây Da Lạp so với Khắc Lạp Mã Kỳ càng tuyệt vọng hơn, càng cảm thấy không thể tin nổi hơn, hiện giờ đang phát động xung kích quân Lam Vũ, chính là bộ đội tâm phúc của hắn, đó đều là những dũng sĩ do một tay hắn huấn luyện ra, một một dũng sĩ đều là chiến sĩ xuất sắc nhất trong bộ lạc, rất nhiều người còn là thân thích của hắn. Bất kể là quá khứ hay là hiện tại. Bọn chúng đều đã từng giành được vô số huy hoàng, sáng tạo ra chiến tích to lớn. Khi đánh hạ vương quốc Cổ Địch Nỗ cũng chính bọn chúng đập vỡ cửa thành Tang Phổ Đa Lợi Á đầu tiên, xông vào trong thành đầu tiên, cướp đoạn vô số kim ngân tài bảo và vật tư, khiến cho thực lực của người Ngõa Lạp được bước nhảy vọt mang tính thực chất.
Nhưng hiện giờ hắn có thể nhìn thấy, không còn là sự anh dũng của bộ hạ mình nữa, không còn là sự huy hoàng của bọn chúng nữa, mà là cái chết của bọn chúng. Bọn chúng giống như những con diều đứt dây, không ngừng từ trên lưng ngựa rơi xuống, ngã trên mặt đất cỏ dài mọc thành bụi, từ đó bất đồng. Mà nơi đó, sớm đã thi thể khắp chốn, biển máu tuôn trào, bọn chúng đã đâm sâu vào trận địa của quân Lam Vũ, nhưng trận địa của quân Lam Vũ lại tựa hồ vĩnh viễn không có điểm cuối. Kỵ sĩ người Ngõa Lạp lao xa nhất cuối cùng vẫn là tiếc nuối, không cam lòng ngã gục dưới súng của đối phương. Cuối cùng, kỵ binh người Ngõa Lạp mỗi lần phát động công kích, đều chỉ có đi không có về.
“Thuộc hạ nghĩ, binh lực của bọn chúng ít nhất có năm nghìn tên.” Tây Da Lạp cũng nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt lóe lên hung quang đáng sợ, hắn không biết biên chế của quân Lam Vũ, chỉ có thể phán đoán dựa trên số lượng. Thực tế, dân tộc du mục đều có thói quen dùng số lượng mà không phải dùng biên chế đánh giá thực lực của kẻ địch, xét về một ý nghĩa nào đó, loại phương pháp phán đoán này càng chuẩn xác hơn.
Khắc Lạp Mã Kỳ gật đầu, biểu thị đồng ý với cách nhìn của Tây Da Lạp, hắn cũng phán đoán ra, hiện giờ quân Lam Vũ ngăn cản con đường nam hạ của kỵ binh người Ngõa Lạp số lượng đúng là không ít. Tối thiểu cũng có trên ba nghìn, từ hành động chiến thuật của đối phương, còn cả tố chất chiến đấu mà phán đoán, dứt khoát là bộ đội tinh nhuệ của quân Lam Vũ, nhất là những chiến sĩ quân Lam Vũ ngăn chặn ở phía trên cùng kia, sự trầm tĩnh và kiêu dũng của bọn họ đều làm cho Khắc Lạp Mã Kỳ chấn kinh, hắn chưa từng nghĩ tới quân Lam Vũ cũng có thể dũng mãnh như thế. Bọn chúng cho rằng, trừ Lỗ Ni cuồng chiến sĩ ra, không còn ai có thể kiêu dũng như thế nữa,
Sự thực thì Khắc Lạp Mã Kỳ nhìn thấy, chính là Lỗ Ni cuồng chiến sĩ do Đỗ La suất lĩnh. Những Lỗ Ni cuồng chiến sĩ này đều đã từng là tinh nhuệ dưới sự chỉ huy của Ni Mục Lai, sau khi đầu kháo quân Lam Vũ, tiếp thu phương án huấn luyện do Dương Túc Phong dày công vì bọn họ đặt ra, thực lực và tư chất tất nhiên đều càng thêm một bậc. Dương Túc Phong hoàn toàn dựa theo nhu cầu tác chiến của bộ đội đặc chủng huấn luyện Lỗ Ni cuồng chiến sĩ, cho nên bọn họ mặc dù tạm thời còn thuộc về biên chế của đội cảnh vệ nhân dân, nhưng trên thực tế là một đơn vị bộ đội đặc chủng còn chưa được đánh số.
Trong khi đối diện với sự xung kích của ky binh người Ngõa Lạp, biểu hiện của Lỗ Ni chiến sĩ xuất chúng làm người ta phải rửa mắt mà nhìn. Tố chất thân thể của bọn họ không kém kỵ binh người Ngõa Lạp, hơn nữa bao phủ lên người bọn họ là ánh hào quang của Lỗ Ni cuồng chiến sĩ cũng làm bọn họ có thói quen không sợ bất kỳ một ai, sau khi thần thục nắm vững được vũ khí của quân Lam Vũ, người Ngõa Lạp trong mắt bọn họ đơn giản chỉ là bia sống dâng tới tận cửa. Bọn họ chiếm cứ vững vàng đống đá, chống trả từng đợt từng đợt công kích của kẻ địch.
Về mặt dũng cảm và ý chí người Ngõa Lạp đều không kém Lỗ Ni cuồng chiến sĩ nhiều lắm, thứ duy nhất bọn chúng sút kém chỉ ở vũ khí, thậm chí ngay cả cung tiễn cũng không được trang bị nhiều lắm, vũ khí chỉ có Lang Nha bổng truyền thống. Khi không thể tiếp cận kẻ địch, Lang Nha bổng chỉ thành gánh nặng, ngược lại chiến sĩ quân Lam Vũ, nhất là những Lỗ Ni cuồng chiến sĩ này, gần như đều được trang bị tới tận chân răng, không nói tới súng máy và súng trường, mỗi một Lỗ Ni cuồng chiến sĩ còn mang theo một khẩu súng lục Mauser ổ đạn 20 viên, loại lợi khí phòng thân khoảng cách gần này trong lúc đánh giáp lá cà uy lực thực sự rất lớn, hơn nữa Lỗ Ni cuồng chiến sĩ sớm đã chơi bọn chúng tới thành thạo hết mức rồi.
Doanh trại của bọn họ được đặt ở Gia Lạp Tháp Sa Lôi, nên căn bản huấn luyện không cần lo lắng thiếu đạn dược, xưởng đạn dược đã ở ngay bên cạnh rồi. Dương Túc Phong cũng bật đèn xanh mở đường cho bọn họ, bọn họ cần bao nhiêu có thể cung cấp bấy nhiêu, gần như súng Mauser trong tay mỗi một Lỗ Ni cuồng chiến sĩ đều là không có đầu ruồi, bời vì bọn họ căn bản không cần đầu ruồi nữa, trình độ xạ kích của bọn họ đã tới mức bằng cảm giác có thể nâng tay bắn trúng mục tiêu, súng Mauser không có đầu ruồi khi rút ra càng thuận tiện, càng mau lẹ.
Khác với Lỗ Ni cuồng chiến sĩ đánh tới phát cuồng, Sử Lực Uy và Tang Đốn đều tỏ ra có chút thất vọng.
Nguyên nhân bọn họ thất vọng là bời vì Lỗ Ni cuồng chiến sĩ trước mặt bọn họ biểu hiện quá xuất sắc, che mất hào quang của trung đoàn 314, gần như mỗi một mục tiêu có giá trị, đều phải trải qua sự sàng lọc của bọn Đỗ La, tới được chỗ trung đoàn 314 cơ bản chỉ còn lại đám binh tôm tướng tép, đánh cũng chẳng bõ thèm. Thỉnh thoảng có một hai quan quân kỵ binh của người Ngõa Lạp may mắn xuyên qua được tuyến phong tỏa của Lỗ Ni cuồng chiến sĩ, cũng bị những chiến sĩ trong lòng sốt ruột bắn chết từ sớm rồi, hai người bọn hỏ chỉ đánh trơ mắt ếch ra nhìn.
Sử Lực Uy thậm chí bắt đầu cảm thấy Dương Túc Phong có phải là có chút chuyện bé xé ra to rồi hay không, điều động nhiều bộ đội đến vậy tới đối phó với người Ngõa Lạp, làm cho một chén canh cũng không được chia. Trong mắt của hắn, chỉ cần một trung đoàn 314 thôi cũng có thể đánh cho kỵ binh người Ngõa Lạp răng rơi đầy đất. Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu như người Ngõa Lạp muốn chạy, dựa vào binh lực của một trung đoàn là không thể ngăn cản bọn chúng, nguyên nhân chủ yếu không phải là quân Lam Vũ không đủ anh dũng, mà là địa hình này không thích hợp phát huy sức chiến đấu của quân Lam Vũ. Dưới chân toàn là đá, không thể nào đào được hào, còn về dây thép gai, khi hành quân cấp tốc thì có ai có sức mà mang theo thứ như vậy.
Nhưng Sử Lực Uy mau chóng tỉnh ngộ ra, Dương Túc Phong sở dĩ rút ra binh lực hùng hậu như vậy tập trung tới vùng Lão Hổ Câu, chính là muốn hoàn toàn bao vây người Ngõa Lạp, tiêu diệt toàn bộ, làm bọn chúng không chạy được một tên, sợ rằng đây mới là ước nguyên ban đầu của Dương Túc Phong.
Sự thực đúng là nhu thế, khi kỵ binh người Ngõa Lạp và bộ đội quân Lam Vũ ở phía nam Lão Hổ Câu kịch chiến say sưa, Lam Sở Yến đã suất lĩnh các bộ đội khắc lục tục gia nhập chiến đấu. Bọn họ bắt đầu từ hai cánh đông tây từ từ phát động tấn công, đem kỵ binh người Ngõa Lạp ép vào vùng trung tâm của Lão Hổ Câu. Tới bốn giờ chiều, tất cả bộ đội của quân Lam Vũ đều bắt đầu liên hệ được với bên cánh của mình, điều này có nghĩa là một vòng vây khổng lồ đã cơ bản được hình thành.
“Không cần gấp, cứ tới từ từ.” Ở bên trong sở chỉ huy lâm thời, Lam Sở Yến thản nhiên như không nhắc nhở bộ hạ của mình.
Hiện giờ kỵ binh người Ngõa Lạp đã là vật trong túi của quân Lam Vũ rồi, không cần vội vàng như thế nữa, nàng hoàn toàn có thể chuẩn bị cho thật tốt, dùng cái giá nhỏ nhất tiêu diệt kẻ địch. Dựa theo ý tứ của Dương Túc Phong, giết chết toàn bộ kẻ địch chính là hạ sách, nàng phải nghĩ biện pháp ép bọn chúng đầu hàng. Thi thể đầy đất đối với quân Lam Vũ mà nói thì không có giá trị gì, chỉ có người sống mới có thể làm Ma Sa Địch kẻ cầm đầu người Ngõa Lạp đau lòng. Nói đơn giản một chút, là Dương Túc Phong muốn đem tù bình của người Ngõa Lạp làm lợi thế, để thương lượng với Ma Sa Địch cẩn thận cục thế sau này.
“Bắt sống, càng nhiều càng tốt, không được giết tù binh.” Dương Túc Phong trong điện báo cảnh cáo Lam Sở Yến như vậy.
Điện báo này chỉ có bản thân Lam Sở Yến có thể nhìn thấy.
Dương Túc Phong lo lắng nhất là nàng trong lúc túc giận lại chơi trò đại đồ sát, đem tất cả người Ngõa Lạp tống hết vào địa ngục, giống như lúc nàng đối phó với Thái Dương thần giáo vậy, trừ thi thể đầy đồng ra thì chẳng thu hoạch được gì, đây không phải là chuyện không có khả năng. Xưa nay đối với tù binh nàng không hề có chút tốt đẹp nào, bộ hạ của nàng đại đa số cũng là như thế, ví như đám người Sử Lực Uy, gần như mỗi lần đánh trận đều không có tù binh, chẳng lẽ không có kẻ địch đầu hàng sao? Đương nhiên là có, bất quá đều bị bọn họ mặc kể ba bày hai mươi mốt giết sạch toàn bộ. Mặc dù nhiều lần được giáo dục, nhưng loại phong tục giết tù binh của sư đoàn 103 vẫn là thói quen khó sửa, chính cái gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, đại khái là như thế.
Nhưng, vào lúc này đây Khắc Lạp Mã Kỳ mặc dù cảm thấy vô cùng đau lòng và buồn bực nhưng vẫn chưa ý thức được mình sắp gặp phải tai ương ngập đầu, bộ đội hai cánh đông tây người Ngõa Lạp gặp phải công kích còn chưa kịp thời đem tình báo báo cáo cho hắn.
Mắt thấy bộ hạ của mình không ngừng xung kích, không ngừng ngã gục, lòng Khắc Lạp Mã Kỳ như dao cắt, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào. Hắn khát vọng tự mình tiến lên, dùng Lang Nha bổng đem những tên quân Lam Vũ nấp ở trong khe đá không dám chính diện giao phong với các dũng sĩ người Ngõa Lạp đập nát toàn bộ. Nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy tình cảnh đệ nhất dũng sĩ người Ngõa Lạp dưới trướng mà hắn nhận biết, một đại hán người Ngõa Lạp có danh xưng là cột chống trời mình cao hai mét lẻ tám, thể trọng một trăm mười kilogram, sau khi bị chiến sĩ quân Lam Vũ bắn một phát từ trên lưng ngựa ngã xuống, lăn trên mặt đá vài vòng, duỗi thẳng cẳng, liền đứt hơi mà chết, máu huyết của hắn lập tức đông đặc lại.
Trước mặt quân Lam Vũ, bất kể ngươi cường tráng như thế nào, dũng mãnh không sợ chết như thế nào, đều là vô tác dụng. Đôi khi, chênh lệch về vũ khí, chênh lệnh về kỹ thuật chiến đấu, không phải chỉ dựa vào dũng khí là có thể bù đắp được. Chỗ đáng tiếc nhất của người Ngõa Lạp, chính là xem nhẹ phát triển cung kỵ thủ, nếu như có tự tồn tại của lượng lớn cung kỵ thủ, quân Lam Vũ khẳng định phải ôm đầu bỏ chạy.
“Tây Da Lạp, đem bộ đội của ngươi đổi đi, để đội vạn người thứ tư tiến lên.” Khắc Lạp Mã Kỳ âm trầm nói, trong âm thành mang theo mùi vị tàn khốc vô tình đặc sệt, trong con mắt cũng ánh lên vẻ phức tạp.
Tây Da Lạp tức thì thở phào một hơi, vội vàng truyền mệnh lệnh.
Khắc Lạp Mã Kỳ dù sao vẫn quan tâm tới mình, không để cho bộ đội của mình tiếp tục chiến đấu, nếu không chỉ có nước toàn quân bị diệt. Bất quá cho dù là thế, bộ đội đã thương vong quá nửa vẫn làm Tây Da Lạp khóc không ra nước mắt. Chỉ trong một tiếng xung kích ngăn ngủi, bộ hạ của hắn đã tổn thất hơn hai nghìn người, mà mấy năm trước đó, cái giá này đã đủ của hắn đập tan ba lần cửa thành thủ đô Tang Phổ Đa Lợi Á của vương quốc Cơ Địch Nỗ.
Con mắt của Khắc Lạp Mã Kỳ dần dần trở nên lãnh khốc, bộ đội của Tây Da Lạp và Lôi Nặc Tác đều thuộc hệ của Khắc Lạp Mã Kỳ, hắn không muốn bọn chúng hi sinh toàn bộ. Còn về đội vạn người thứ tư… bọn chúng đều thuộc hệ của tên tử quỷ La Nhĩ Đan, xưng là sức chiến đấu đệ nhất thiên hạ, cứ để cho bọn chúng đi thử một lần vậy, dù sao cũng có La Nhĩ Đan linh thiêng ở trên trời phù hộ cho bọn chúng.
Bắt đầu từ lần nam hạ này, biểu hiện của đội vạn người thứ tư làm người ta không thể khen nổi, bọn chúng ở sau lưng cho rằng Khắc Lạp Mã Kỳ chỉ huy không thích đáng, mới làm cho La Nĩ Đan mất mạng, cho nên đối với Khắc Lạp Mã Kỳ tồn tại tâm lý chống đối rất nặng. Khắc Lạp Mã Kỳ từ lúc ban đầu đã có ý đem bọn chúng làm tốt thí, hiện giờ tình thế nguy cấp, đương nhiên không chút do dự chấp hành.
“Đại tướng quân La Nhĩ Đan ở trên trời linh thiêng sẽ phù hộ cho các ngươi, đã đến lúc các ngươi kiến công lập nghiệp rồi!” Khắc Lạp Mã Kỳ lớn tiếng gầm lên, vung hoàng kim mã đao trong tay, ánh mắt sáng quắc nhìn mỗi quan quân cao cấp của đội vạn người thứ tư, chỉ cần bọn chúng hơi chần chừ, hắn sẽ không chút do dự chém chết chúng dưới hoàng kim mã đao.
Dưới sự thân chính đốc thúc của Khắc Lạp Mã Kỳ, đội vạn người thứ tư chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, bọn chúng đúng là có quá khư huy hoàng, sức chiến đấu siêu quần, nhưng mắt nhìn thấy quá nhiều đồng bạn hi sinh, quan binh của đội vạn người thứ tư sớm đã tồn tại ám ảnh tâm lý cực lớn, mà quan chỉ huy của chúng, trong lòng càng hiểu rõ Khắc Lạp Mã Kỳ không thích mình, trong lòng toan tính làm thế nào để trì hoãn hành động, thậm chí là trở giáo đánh lại.
Tới thời khắc này, gần như mỗi một tướng lĩnh cao cấp của người Ngõa Lạp đều hiểu rõ, chỉ có bảo tồn thực là của mình mới là điều quan trọng nhất. Giống như tất cả dân tộc du mục khác, quyền lực của tướng lĩnh cao cấp người Ngõa Lạp cũng được xây dựng trên cơ sở thực lực, chỉ có thực lực cường đại, quan đội dưới trướng sức chiến đấu cường đại, mới có thể sinh tồn được trong tranh quyền đoạt lợi của bộ hạ, đồng thời phát triển được, một khi quân đội của mình mất sạch ở chỗ này, sau khi trở về đừng nói là tiếp tục đảm nhận chức vị cao, dù là ngay cả bảo tồn tính mạng của người thân của mình cũng là vấn đề.
Nghiêm khắc thúc giục đội vạn người thứ tư bằng mặt không bằng lòng phát động công kích tử vong, đem bọn chúng tống vào địa ngục. Khắc Lạp Mã Kỳ lập tức phái người đi tìm Lôi Nặc Tác, để hắn tới cùng thương lượng đối sách. Thế nhưng lính liên lạc vừa mới đi được không bao lâu, ngay khí đội vạn người thứ tử uể oải xuất động, một lính thông tin khác chạy nhu bay tới báo cáo, ở phía đông của kỵ binh người Ngõa Lạp, phát hiện rất nhiều bộ đội quân Lam Vũ, từ số lượng mà phán đoán, ít nhất có binh lực của ba trung đoàn, mấy nghìn người.
Khắc Lạp Mã Kỳ tức thì hít một hơi khí lạnh, người không kìm được hơi rung lên, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời vô cùng chói mắt, mắt hoa lên, thiếu chút nữa từ trên lưng ngựa ngã xuống, may mà Tây Da Lạp mắt tinh tay lẹ, vội vàng giữ lấy hắn.
“Lôi Nặc Tác đâu?” Khắc Lạp Mã Kỳ có chút thẫn thờ hỏi, an toàn của hai bên cánh kỵ binh người Ngõa Lạp chính là do Lôi Nặc Tác phụ trách, hắn phải tìm Lôi Nặc Tác hỏi cho kỹ càng, nếu như đúng là có ba trung đoàn quân Lam Vũ xuất hiện ở bên cánh của mình, thì sợ là mình thực sự lành ít dữ nhiều rồi, vừa nghĩ tới điều này, Khắc Lạp Mã Kỳ lập tức cảm thấy trong đầu mình trống rỗng, từ sâu trong đầu óc đang nhâm nhẩm đau, chẳng còn suy nghĩ được chuyện gì nữa.
Tây Da Lạp lạnh lùng quát: “Mau đi mời tướng quân Lôi Nặc Tác tới!”
Lính thông tin tựa hồ đã bị sự thảm liệt của chiến trường kích thích thần kinh của mình cực lớn, hoang mang nhìn bốn phía, nói năng lộn xộn: “Tướng quân Lôi Nặc Tác đang giao chiến cùng kẻ địch… quân địch quá nhiều, chúng ta có rất nhiều huynh đệ rơi vào vòng vây…”
Tây Da Lạp mặt xám xịt, quất roi ngựa lên người lính thông tin, dung dữ quát: “Báo cáo láo quân tình! Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi!”
Tên lính liên lạc lúc này bởi tỉnh ra, vội vàng quay đầu ngựa rời đi.
Khắc Lạp Mã Kỳ vội đưa tay ra muốn ngăn Tây Da Lạp chửi đánh binh sĩ bộ hạ, nhưng lập tức phát hiện ra thân thể của mình không biết vì nguyên nhân gì, không ngờ lại mềm nhũn ra, ngay cả động tác đơn giản như đưa tay tựa hồ cũng hết sức khó khăn, hắn chỉ đành cười khổ nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh, không được để cho bộ hạ nhìn ra sự hoảng hốt lo sợ của ngươi.”
Tây Da Lạp có chút tức giận nói: “Đám khốn kiếp này gan nhỏ như chuột, khẳng định là bị quân Lam Vũ dọa phát khiếp báo cáo láo quân tình rồi. Thấy gió tưởng là có mưa, quên mất phán đoán sự tình thật giả. Đại tướng quân, hai cánh đông tay xuất hiện quân Lam Vũ quá nữa vẫn là đám bộ đội quấy nhiễu trước đó, là kế nghi binh của quân Lam Vũ muốn cấp cho chúng ta tạo thành ảo giác bốn mặt bị bao vây, ép chúng ta thối lui. Nếu không, chúng lấy đâu ra nhiều bộ đội như vậy? Thuộc hạ thấy đám tiểu tử này bị dọa sợ vỡ mật rồi, thấy gió bảo mưa…”
Khắc Lạp Mã Kỳ mặt âm trầm nói: “Vạn nhất không phải bộ đội quấy nhiễu thì sao?”
Tây Da Lạp sắc mặt hơi chút nhợt nhạt, nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta hiện giờ phải rút lui ngay, kiên quyết không thể đợi kẻ địch hợp vây chúng ta.”
Trong lòng Khắc Lạp Mã Kỳ hơi run lên, lập tức hồ nghi nói: “Rút lui ư?”
Tây Da Lạp hạ giọng thật nhỏ: “Đại tướng quân, người Đường có câu tục ngữ, gọi là lưu lại núi xanh, sợ gì không có củi đốt. Chúng ta tốt nhất là quyết đoán rút về Cao Ninh phủ, rồi nghĩ cách tiếp. Nếu không xuất hiện ở xung quanh chúng ta thực sự là bộ đội chủ lực của quân Lam Vũ, mà chúng ta nếu tiếp tục kéo dài nữa, thì muốn đi cũng không đi được đâu…”
Đột nhiên, nghe thấy có người lớn tiếng quát: “Tây Da Lạp, ngươi quả thực là hèn hạ vô sỉ, gan nhỏ như chuột, không ngờ ngươi lại dám kiến nghị đại tướng quân bỏ trốn?”
Tây Da Lạp không cần quay đầu lại, cũng biết là Lôi Nặc Tác tính tình nóng như lửa đã tới rồi.
Khắc Lạp Mã Kỳ toàn thân mềm nhũn yếu ớt nhìn qua phía bên cạnh của mình, thấy Lôi Nặc Tác toàn thân đầm đìa máu, sườn trái của hắn tựa hồ đã bị thương rồi, hơn nữa thương thế còn không nhẹ, mặc dù đã có quân y băng bó cho, nhưng vẫn có máu không ngừng rỉ ra. Hỏi mới biết, thì ra là bị pháo đạn của quân Lam Vũ đánh trúng, may mắn là khi đó pháo đạn nổ tương đối xa, chỉ có một mảnh đạn to bằng ngón tay đánh trúng hắn, nếu không thì hắn đã hồn bay về trời giống như La Nhi Đan rồi. Bất quá cho dù là thế, mảnh đạn kia vẫn cắt đứt hai cái xương sườn của hắn, làm Lôi Nặc Tác chỉ cần cử động hơi mạnh một chút, liền đau như kim đâm vào tim.
Tây Da Lạp cũng không hề chịu kém nói: “Ngươi còn có cách nào hay hơn không? Ngươi muốn chúng ta chết hết ở đây à?”
Lôi Nặc Tác cười lạnh nói: “Ta khinh bỉ ngươi, ngươi quả thực không xứng làm người Ngõa Lạp chúng ta!”
Tây Da Lạp cũng cười lạnh nói: “Được lắm! Ngươi có dũng cảm, ngươi có tư cách làm người Ngõa Lạp! Đem bộ đội của ngươi điều lên đi, tới phía trước xung kích thử một lân xem sao nào, ngươi nhìn theo hướng ngón tay của ta đi! Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy cái gì? Người của chúng ta giống như lá rụng mùa thu rào rào rụng xuống đó, căn bản không xuyên qua được tuyến phong tỏa của kẻ địch. Nếu như chúng ta tiếp tục dây dưa, đó mới là kẻ ngu ngốc thực sự! Ngươi chính là…”
Khắc Lạp Mã Kỳ bực mình nghiêm giọng quát: “Câm mồm!”
Tây Da Lạp lúc này mới hậm hực ngậm miệng.
“Tình hình chiến đấu bên đó thế nào rồi?” Khắc Lạp Mã Kỳ cực nhọc thở dốc một hơi, âm trầm hỏi.
Lặc Nạp Táp sắc mặt u ám, ngữ điệu mù mờ nói: “Đại tướng quân, tình thế không tốt lắm, quân Lam Vũ từ hai cánh đông tây tấn công chúng ta, bọn chúng từ nơi rất xa ép tới. Xem ra là đã có chuẩn bị sẵn, nhân số của bọn chúng rất nhiều, hơn nữa còn rất giảo hoạt, chúng ta tổn thương rất lớn. Chúng ta phát động nhiều lần phản kích, nhưng thủy chung không có cách nào đánh lui đối phương…”
Tây Da Lạp trong mũi phát ra tiếng hầm hừ lạnh lùng.
Khắc Lạp Mã Kỳ môi hơi run lên, chậm rãi nói: “Ngươi chắc chắn nơi đó thực sự có ba trung đoàn của kẻ địch.”
Lôi Nặc Tác cười khổ nói: “Thực sự thì chúng ta không thể xác định được, bời vì chúng ta không có bất kỳ tên tù binh quân Lam Vũ nào. Nhưng binh sĩ phía dưới khi kịch chiến đã tìm hiểu phiên hiệu của bọn chúng, lần lượt là trung đoàn 115, trung đoàn 212 và trung đoàn 315 quân Lam Vũ. Nhưng bọn chúng rốt cuộc là cả trung đoàn tham chiến hay là có một phần bộ đội tới tham chiến thì thuộc hạ không biết. Chiến trường quá loạn, quân ta và quân địch xen lẫn vào với nhau, người của chúng ta hiện giờ cũng bắt đầu ẩn nấp vào trong khe đá rồi…”
Khắc Lạp Mã Kỳ chậm rãi hỏi: “Trung đoàn 212 và trung đoàn 115 à? Bọn chúng không phải là bộ đội của Lam Sở Yến sao?”
Lôi Nặc Tác lắc đầu, đau khổ nói: “Không phải, bọn chúng lần lượt là bộ đội của Phượng Thải Y và Khắc Lệ Tô Na…”
Khắc Lạp Mã Kỳ rên lên một tiếng đau đớn.
Hai người Tây Da Lạp và Lôi Nặc Tác đưa mặt nhìn nhau, cùng nhìn thấy điềm báo không ổn.
Khắc Lạp Mã Kỳ lần này thật sự là chấn kinh cực lớn rồi, đồng thời lòng cũng rơi xuống tận đáy cốc, tia hi vọng cuối cùng cũng theo tình báo này mà hoàn toàn tan vỡ, giống như những bong bóng xà phong đủ mọi màu sắc, bị cơn gió vô tình thổi tan toàn bộ.
Bộ đội của sư doàn 101 và sư đoàn 102 quân Lam Vũ đều tham gia chiến đấu, điều này có nghĩ là không chỉ đơn giản có mỗi sư đoàn 103 của Lam Sở Yến nữa, đây căn bản là một cái bẫy, một cãi bẫy chuyên môn đợi người Ngõa Lạp nam hạ. Người bên trong Ma Ni giáo chết tiệt, bọn chúng nhất định đã cùng quân Lam Vũ đạt thành hiệp nghị bí mật, dùng đầu lâu và máu tươi của người Ngõa Lạp đổi lấy cơ hội quân Lam Vũ bỏ qua cho bọn chúng.
Khắc Lạp Mã Kỳ trong lòng hối hận ghê gớm, chừng như cả gan ruột cũng muốn móc ra, hắn không hiểu, người Ngõa Lạp vì sao lại ngây thơ như thế, không ngờ lại tin tưởng người Ma Ni giáo chứ? Mấy năm nay trong quá khứ, người Ngõa Lạp và Ma Ni giáo luôn gặp nhau trên chiến trường, đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết, hai bên đồn có vô số dũng sĩ mãi mãi ngủ say trên mảnh đất vàng hoang vu ở phương bắc Hổ Xuyên đạo. Loại thù hận còn cao hơn trời còn sâu hơn biển này sao có thể hóa giải được chứ?
Tây Da Lạp nhìn thần sắc Khắc Lạp Mã Kỳ biến đổi không ngừng, lúc thì như muốn khóc, lúc lại như muốn cười, lúc thì lại nghiến răng nghiến lợi, khi lại muốn trừng toét mắt ra, cũng không biết là đang nghĩ gì, nhưng tiếng súng bốn bề tựa hồ lại càng thêm dày đặc rồi, hình như quân Lam Vũ bắt đầu ép dần tới, hắn vội vàng lay bả vai Khắc Lạp Mã Kỳ, đem đối phương từ trong thất thần lay tỉnh, gấp gáp nói: “Đại tướng quân, hiện giờ chúng ta làm sao đây?”
“Rút!” Khắc Lạp Mã Kỳ nói dứt khoát, quay đầu ngựa trước tiên, hướng về phương bắc phi như bay.
Tây Da Lạp và Lôi Nặc Tác vội vàng truyền lệnh xuống, kỵ binh người Ngõa Lạp lập tức điều chỉnh phương hướng, chậm chậm rút lui về phía hậu phương, quân Lam Vũ từ bốn phương tám hướng đuổi sát không rời. Trên chiến trường tiếng súng không ngớt, nhưng tiếng pháo rất thưa thớt, nói rõ quân Lam Vũ tham chiến đều là bộ đội trang bị gọn nhẹ, vũ khí hạng nặng có thể còn chưa kịp đưa vào sử dụng, nhưng cho dù là vũ khí hạng nhẹ, cũng đã đủ làm kỵ binh người Ngõa Lạp chảy hết máu rồi.
Khắc Lạp Mã Kỳ rất nhanh hiểu ra được tình thế của chiến trường, quân Lam Vũ ở phía nam của Lão Hổ Câu, chính là kiên quết chặn đứng con đường tiến quân của người Ngõa Lạp, còn ở hai bên cánh đông tây, thì từng bước áp sát, ý đồ hình thành vòng vây. Trinh sát của kỵ binh người Ngõa Lạp sở dĩ trước đó không thể phát hiện ra chút bóng dáng nào của quân Lam Vũ chính là đối phương miệng mở rất lớn, căn bản không phải là mai phục bình thường, mà là kế hoạch tỉ mỉ đột kích vào chính giữa, từ bốn phương tám hướng bổ nhảo vào người Ngõa Lạp, từ đó đem minh hoàn toàn bao vây. Quân Lam Vũ lần này xuất động binh lực hùng hậu như thế, nói rõ Dương Túc Phong từ sớm điều động bộ bội chuyên môn chờ đợi mình dâng tới tận cửa rồi.
Đáng tiéc là mình còn thực sự ngoan ngoãn dâng tới cửa nữa, lại một lần nữa rơi vào trong cạm bẫy của Dương Túc Phong.
Bắt đầu từ 5 giờ chiếu, người Ngõa Lạp bắt đầu sải bước rút lui, bọn chúng vứt bỏ đồng bạn bị kẹt bên trong trận địa của quân Lam Vũ, không kịp rút lui. Vứt bỏ tất cả những vật phẩm tạp vụ, bao gồm cả những loại như lều bạt của bọn chúng, chỉ mang theo vũ khí và ngựa, vội vàng rút lui về phía bắc.
Thế nhưng trong quá trình rút lui, ưu thế kỵ binh của người Ngõa Lạp hoàn toàn không thể phát huy được, nhân mã của bọn chúng dày đặc chen lấn với nhau, căn bản không thể đi được. Rất nhiều kẻ vì tránh sự truy kích của quân Lam Vũ bắt đầu tranh cướp đường bỏ chạy, thậm chí ra tay tàn nhẫn, dùng Lang Nha bổng đập lên đồng bạn phía trước, đánh đồng bạn ngã xuống ngựa, sau đó thúc ngựa nhảy qua bên trên, dẫm chết tươi đối phương.
Khắc Lạp Mã Kỳ nhìn thấy cảnh tượng này, tức thì vừa kinh hãi vừa giận dữ. Ngay lập tức lại phát hiện mình sai rồi, lại cảm thấy hối hận, mình hạ lệnh rút lui, làm cho người Ngõa Lạp cho rằng vì chiến bại mà bỏ chạy, vì thế ào ào cướp đường mà chạy. Binh bại như núi đổ, bọn chúng vì sinh tồn của mình, đương nhiên sẽ không khách khí, dù là ngăn ở phía trước chính là huynh đệ của mình thì người ở phía sau cũng dám ra tay. Tim hắn như nhỏ máu, ngươi Ngõa Lạp đã khi nào thảm hại như thế này?
Quay về Cao Ninh phủ, mình nhất định phải cho Ma Ni giáo biết hậu quả thê thảm khi bán đứng mình.
Thế nhưng, đột nhiên kỵ binh người Ngõa Lạp đang hướng phương bắc rút lui như thủy triều tốc độ chậm lại, hơn nữa phía trước còn truyền tới tiếng súng nổ pháo giật. Rất nhiều kỵ binh người Ngõa Lạp sắc mặt tái nhợt nhìn phương bắc. Mơ hồ như cảm giác được chuyện gì không lành đang xảy ra. Tiếng súng ngày càng dữ dội, gây ra chấn động cực lớn trong đội ngũ của người Ngõa Lạp. Rất nhiều người đều đang thì thầm vớ nhau, tựa hồ đường rút của mình bị cắt đứt rồi.
Khi Khắc Lạp Mã Kỳ nhận được tin tức ở phía trước, đã không có phản ứng gì mạnh mẽ nữa, chỉ còn thẫn thờ, thậm chí ngay cả còn mắt cũng chẳng chớp lấy một cái, ngược lại sắc mặt hai người Tây Da Lạp và Lôi Nặc Tác tái lại, đưa mặt nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Lính liên lạc tới báo cáo, ở hậu phương của người Ngõa Lạp cũng phát hiện bộ đội đánh chặn cường đại của quân Lam Vũ, kỵ binh người Ngõa Lạp rút lui liên tục phát động nhiều đợt công kích, nhưng đều bị quân Lam Vũ đánh bật trở lại, trên chiến trường lưu lại vô số thi thể, hiện giờ quan chỉ huy tiền tuyến đang đợi mệnh lệnh của Khắc Lạp Mã Kỳ.
Khắc Lạp Mã Kỳ đột nhiên bật khóc nức nở, làm tất cả mọi người xung quanh mồm miệng đờ đẫn, hai người Tây Da Lạp và Lôi Nặc Tác thì mau chóng tìm kiếm bốn phía, xem xem còn có con đường có thể rút lui hay không. Bọn chúng cuối cùng hiện giờ xác nhận rồi, kỵ binh người Ngõa Lạp đã rơi vào vòng vây quân Lam Vũ dày công bố trí, hơn nữa hiện giờ quân Lam Vũ đã thắt nút lại rồi.
Ánh mắt Lôi Nặc Tác đảo quanh, khẩn cấp nói: “Tướng quân, hiện giờ tình hình công kích quân Lam Vũ áp dụng chính là hợp vây, chúng ta còn có thời gian đột phá trùng vây, nhưng chúng ta phải nhanh, phải hạ quyết tâm thật nhanh!”
Mắt Khắc Lạp Mã Kỳ chớp lên mấy cái.
Phá vòng vây ư?
Lôi Nặc Tác từ từ trầm tĩnh trở lại, cẩn thận nói: “Theo thuộc hạ dự tính, hiện giờ giữa các bộ bội của quân Lam Vũ còn có khoảng trống cực lớn, hiện giờ vòng vây hẳn là vừa mới hình thành, bọn chùng còn chưa kịp điều chỉnh bố chí binh lực, lẽ rất nhiên còn vị trí tương đối yếu ớt, chỉ cần chúng ta lựa chọn thỏa đáng, khẳng định là có thể xông ra.”
Khắc Lạp Mã Kỳ lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ chúng ta còn có thể an toàn rút lui sao?”
Lôi Nặc Tác đau đớn nói: “Không thể, nhưng ít nhất chúng ta có thể chạy được một số. Binh lực của quân Lam Vũ đều tập trung ở một dải Lão Hổ Câu, chỉ cần chúng ta có thể thành công thoát khỏi Lão Hô câu, là có thể mau chóng trở về Cao Ninh phủ, tìm đám Ma Ni giáo đáng hận tính sổ.”
Khắc Lạp Mã Kỳ không lên tiếng, ánh mắt dường như đã đờ đẫn.
Hắn đột nhiên rất nhớ La Nhĩ Đan đã chết, nếu như hiện giờ hắn còn sống, hắn nhất định sẽ đưa ra quyết định dứt khoát.
Nhìn thấy Khắc Lạp Mã Kỳ không có phản ứng, Lôi Nặc Tác và Tây Da Lạp đều cấp thiết kêu lên: “Đại tướng quân…”
Khắc Lạp Mã Kỳ đột nhiên cứ lẩm bẩm không biết là nói cái gì, khe khẽ lắc đầu, bên miệng lộ ra nụ cười khổ yếu ớt, nhưng rất nhanh biến mất tăm, sắc mặt dần khôi phục lại vẻ bình thường, trầm mặc chốc lát sau rồi mới trầm giọng chậm rãi nói: “Nếu đã như thế, ta hạ lệnh các đội và người tự lựa chọn phương hướng, phân tán phá vòng vây…”
Tây Da Lạp “a” một tiếng kêu lên thất thanh: “Phân tán phá vòng vây? Dưới loại tình huống này phân tán phá vòng vây là tự tìm đường chết, chúng ta chỉ có cách thừa lúc quân Lam Vũ chưa kịp đứng vững, tập trung lực lượng, đánh một hơi vượt qua chỗ bọn chúng yếu ớt nhất…”
Lôi Nặc Tác lạnh lùng nói: “Ngươi có biết chỗ quân Lam Vũ yếu ớt nhất ở đâu không? Nếu không phân tán phá vòng vây, chúng ta có nắm chắc chạy được không?”
Tây Da Lạp nói gấp: “Chúng ta không nên phân tán binh lực! Ở sau đít chúng ta, ở phương nam, quân Lam Vũ khẳng định sẽ không ngờ tới chúng ta đột vây ở hướng nam!”
Lôi Nặc Tác khinh miệt nói: “Ngươi đúng là ngây thơ, đột phá vòng vây ở phía nam, thế mà cũng nghĩ ra được … cho dù chạy ra được rồi, ngươi sẽ tiếp tục đi về đâu? Còn chẳng phải vẫn bị quân phòng thủ của Lam Vũ dọc đường vây bắt đánh chặn.”
Tây Da Lạp muốn nói lại thôi, sắc mặt đỏ bừng.
Thình lình, hai người đều nghe thấy Khắc Lạp Mã Kỳ gần như nổi giận đùng đùng lớn tiếng lạnh lùng quát: “Câm mồm hết cho ta! Để ta yên tĩnh suy nghĩ một chút!”
Tây Da Lạp và Lôi Nặc Tác vội vàng ngậm miệng, yên lặng nghe chỉ thị.
Khắc Lạp Mã Kỳ do dự chốc lát, mới nghiến răng hung dữ nói: “Tập trung toàn bộ binh lực, hướng.. phía bắc đột phá vòng vây!”
Tây Da Lạp dài cổ ra, khóc cười không nổi nỏi: “Phía bắc?”
Khắc Lạp Mã Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thể xông ra được một người nào hay người đó! Ta không tin quân Lam Vũ làm bằng sắt! Hạ lệnh tất cả bộ đội, đánh hết về phía bắc cho ta! Cho dù là dùng thi thể, cũng phải lắp bằng trạn địa của quân Lam Vũ.”
Con mắt hắn đỏ bừn bừng.
Tây Da Lạp lời đã ra tớ miệng lại nuốt trở về.
Lôi Nặc Tác lớn tiếng nói: “Đại tướng quân, ngài cứ yên tâm đi, quân Lam Vũ cũng không phải làm bằng sắt, dưới sự xung kích của chúng ta, bọn chúng khẳng định sẽ bị tiêu diệt! Giờ thuộc hạ sẽ tới tiền tuyến tổ chức tấn công.”
Sáu giờ chiều, tà dương chiếu trên cao, người Ngõa Lạp hướng phương bắc phát động tiến công bằng biển người.
Phụ trách phong tỏa đường lui của Khắc Lạp Mã Kỳ là trung đoàn 311 do Xạ Nhan tự suất lĩnh.
Ở phía bắc của Lão Hổ Câu, rời khỏi phạm vi của Lão Hổ Câu, là không còn núi đã nhiều như vậy nữa, mặt đất cũng không còn là đá tảng cứng rắn căn bản không thể dựng công sự. Nơi này chính là đất vàng rắn chắc, bời vì khô hạn thời gian dài, đất đai nơi này hết sức khó đào bới, xẻng sắt xúc xuống một cái, cở bản chỉ đào được một chỗ sâu bằng cái bát. Nhưng hơn ba nghìn quan binh quân Lam Vũ cố công làm trong một đêm, đã đào được bốn chiến hào, còn bố trí được dây thép gai đơn giản ở phía trước, do nguyên nhân hành quân quân khẩn cấp, số dây thép gai không nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho kỵ binh người Ngõa Lạp đụng vỡ đầu chạy máu.
Trung đoàn 311 là một trung đoàn có binh lực hùng hậu nhất thuộc bộ đội của Lam Sở Yến, có ba nghìn hai trăm quan binh, gần như chiếm một phần tư sư đoàn 103. Lam Sở Yến điều động bọn họ tới nơi này phụ trách chặn đứng kỵ binh người Ngõa Lạp thạy tháo thân, là dành cho kỳ vọng cực lớn. Dự cảm kỵ binh người Ngõa Lạp chó cùng rứt giậu, trung đoàn 311 trên vùng dất vàng này đã kéo dài phòng tuyến có chiều sâu chu đáo, xếp đặt sáu đạo phòng tuyến để bù đắp binh lực không đủ, Lam Sở Yến thậm chí đem tất cả các bộ đội đi kèm sư doàn 103 đều kéo tới phòng tuyến của trung đoàn 311, miễn cưỡng gom đủ năm nghìn người.
Lúc này Lam Sở Yến ở ngay trung đoàn 311, nhưng chuyện nàng làm, không phải là chỉ huy trung đoàn 311 phòng ngự, mà là tiến công.
Nàng quyết tâm muốn khi kỵ binh người Ngõa Lạp phát động tiến công đột phá vòng vây, quân Lam Vũ cũng phát động tiến công. Hiện giờ hơn hai vạn kỵ binh của người Ngõa Lạp đã bị bao vây chặt chẽ ở vùng Lão Hổ Câu, nếu muốn giết chết toàn bộ bọn chúng thì không khó. Nhưng ý của Dương Túc Phong là muốn ép bọn chúng đầu hàng, hơn nữa nhân số đấu hàng càng nhiều càng tốt, điều này thì cần phí chút tâm tư rồi.
Biện pháp tốt nhất ép kỵ binh người Ngõa Lạp đầu hàng, chính là bắt giặc phải bắt vua trước, nghĩ cách bắt sống thống soái Khắc Lạp Mã Kỳ của người Ngõa Lạp nam hạ lần này, sau đó thông qua uy ép hắn bắt những kỵ binh người Ngõa Lạp khác buôn vũ khí. Nếu muốn đạt được mục đích này, phải phái bộ đội tác chiến tinh nhuệ, thế nhưng, đáng tiếc là hai đơn vị lục quân đặc chiến đội của quân Lam Vũ đều không ở bên người nàng. Nàng chỉ có thể phái bộ đội lục quân bình thường chấp hành nhiệm vụ gian khó này.
Bộ đội chấp hành nhiệm vị này sẽ có thương vong cực lớn, đây là điều chắc chắn, thậm chí có khả năng toàn quân bị diệt. Người Ngõa Lạp tuyệt đối không thể chấp nhận đội ngũ của mình bị chia cắt phá nát, càng không thể chấp nhận kẻ địch xâm nhập vào trung tâm của mình làm loạn, cho dù bọn chúng dùng mạng sống, dùng máu tươi, dùng thi thể cũng phải ngăn cản đường tiến của quân Lam Vũ.
Lam Sở Yến trầm ngâm chốc lát, trầm giọng nói: “Chọn cho ta hai tiểu đoàn tinh nhuệ nhất!”
Trải qua thương lượng và khảo sát tỉ mỉ của các tham mưu, hai tiểu đoàn bộ binh chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ cam go chưa từng có được lựa chọn ra, hai tiểu đoàn này, một tới trừ trung đoàn 115 sư doàn 101, một tới từ trung đoàn 315 sư đoàn 103, đều là tiểu đoàn chiến đấu hạng nhất, hai tiểu đoàn trưởng lần lượt là Đường Vĩ và Lăng Uy.
Sáu giờ chiều, Đường Vĩ và Lăng Uy đều dẫn các đại đội trường phía dưới của mình tới trước mặt Lam Sở Yến.
Lam Sở Yến vĩnh viễn đều không mặc quân trang, nàng yêu thích màu tìm, đi đến đâu cũng đều là váy dài lụa màu tím nhạt, thần thái ưu nhã, vẻ mặt thản nhiên, mỗi hành động đều thỉnh thoảng lộ ra phong tình của nữ nhân thành thục. Y phục trên người nàng, vĩnh viễn đều chỉnh tề sạch sẽ, cho dù là ở dưới hoàn cảnh ác liệt nhất, nàng cũng rực rỡ chói lọi. Điều này đã từng làm cho vài người khiếu nại nàng, bời vì nàng không đem toàn bộ tâm tư để ở trên chiến tranh.
So sánh với Lam Sở Yến gọn gàng sạch sẽ cao nhã với váy dài màu tím, thì những quan binh kiêu dũng thiện chiến ở trước mặt nàng trông có vẻ khốn cùng hơn nhiều, bởi vì kịch chiến, trên mặt hai tiểu đoàn trưởng đều còn mang theo mùi thuốc súng, áo ngụy trang cũng đen thui, hình thấy sự đối lập rõ ràng. Về phần sáu vị đại đội trưởng ở bên cạnh, thì càng thêm thô tục, có một số người quân trang bị đá cào rách, lộ ra cánh tay trơ trụi.
Ở trên chiến trường, bọn họ đều là những hảo hán chết cũng không cau mày một cái, nhưng ở trước mặt Lam Sở Yến, từng người lại tỏ ra như những thiếu niên ngượng ngùng, mắt chỉ dám nhìn xuống mũi chân của mình, không dám chính diện ngưỡng mộ phong thái của Lam Sở Yến. Bọn họ cảm thấy mình không nên mạo phạm nữ nhân cao quý mệ lệ như vậy, thậm chí nhìn thêm một cái cũng là xúc phạm.
Thế nhưng, chính nữ nhân bề ngoài cao quý thần thái ung dung này, khi nói chuyện, hòan toàn làm người ta tim đập chân run, nhiệt huyết sôi trào: “Nhiệm vụ của các ngươi chính là cắm vào trung tâm của kẻ địch, tách đôi kẻ địch ra! Bất kể là kẻ nào ngăn cản trước mặt các ngươi, các ngươi đều có thể tiêu diệt chúng! Thần cản giết thần, phật ngăn giết phật! Các ngươi không cần để ý tới thương vong, không để ý tới hi sinh! Các ngươi thương vong bao nhiều người, ta sẽ dù đắp cho các ngươi bấy nhiêu người, các ngươi phải giống như dã thú, hung dữ vồ vào kẻ địch, móc tim kẻ địch ra cho ta…”
Hai vị tiểu đoàn trưởng và sau vị đại đội trưởng đều ngạc nhiên, khuôn mặt bất giác ngẩng hết cả lên.
Thần thái của Lam Sở Yến vẫn ưu nhã, nhưng ngữ khí nói chuyện lại giống như hổ cái muốn ăn thịt người, cực kỳ lãnh khốc vô tình: “Mục tiêu của các ngươi, chính là thống soái Khắc Lạp Mã Kỳ của người Ngõa Lạp! Ta muốn các ngươi bắt sống hắn! Nhớ kỹ ! Là bắt sống! Không được chết! Các ngươi ai bắt được Khắc Lạp Mã Kỳ, ta sẽ ban cho người đó danh xưng tiểu đoàn đột kích lão hỗ ngay tại chỗ!”
Đường Vĩ và Lăng Uy nhìn nhau một cái, lập tức đều cảm thụ được sự khiêu chiến cực lớn.
Từ khi quân Lam Vũ lập nên tới nay, còn chưa có bộ đội thuộc cấp tiểu đoàn giành được khen thưởng danh hiệu, nữ thần vận mệnh bắt đầu hạ cố tới đỉnh đầu của hai người rồi.
Ánh mắt lãnh khốc của Lam Sở Yến quét qua hai người, nói từng chữ một: “Ta cấp cho các ngươi quyền lực, trong quá trình bắt sống Khắc Lạp Mã Kỳ, các ngươi có thể tiếp thụ sự đầu hàng của kẻ địch! Hiểu chưa?”
Đường Vĩ và Lăng Uy đều cảm thấy trong lòng rung động mãnh liệt, máu toàn thân như muốn sôi lên, trên mặt cứng lại như đóng băng một nửa rồi, vội vàng chụm chân lại, hồi đáp vang dội: “Hiểu rõ!”
Tới chừng ba giờ chiều, tình hình chiến đấu càng thêm thảm liệt.
Kỵ binh người Ngõa Lạp mặc dù chiếm cứ ưu thế về mặt nhân số, hơn nữa còn có thể phát huy trọn vẹn tốc độ của bọn chúng, lợi dụng sự cơ động cao độ đả kích quân Lam Vũ. Thế nhưng những tảng đá lộn xộn không đáng nhìn vào mắt kia, lại thành nỗi đau mà bọn chúng vĩnh viễn cũng không trừ bỏ được, mỗi lần từ bên những tàng đá đó vượt qua, người Ngõa Lạp đều phải lưu lại rất nhiều thi thể, rất nhiều người Ngõa Lạp thậm chí còn không ý thức được cái chết đang tới, đã bất thình lình bị bắn tỉa chết tươi. Càng làm cho người Ngõa Lạp tuyệt vọng là, bố trí của quân Lam Vũ hoàn toàn không phải là tuyến phân tán bình thường, mà là phòng ngự có chiều sâu kéo dài vô tận, bất kể bọn chúng may mắn chạy được bao xa, tựa hồ phía trước vĩnh viễn đều có tay súng của quân Lam Vũ đang đón đợi bọn chúng.
Khắc Lạp Mã Kỳ biết rõ, cũng rất tuyệt vọng, hắn đã nhìn thấy tình hình như thế này nhiều lần rồi, kỵ binh người Ngõa Lạp giống như thủy triều của biển lớn không ngừng tràn lên trên, mà quân Lam Vũ thì giống đê chắn sóng, luôn ngăn cản đường đi của kỵ binh người Ngõa Lạp. Hắn không biết quân Lam Vũ rốt cuộc bố trí bao nhiêu phòng tuyến, tóm lại là vĩnh viễn cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Hắn từ trong kính thiên lý có thể nhìn thấy rõ ràng, từng đoàn từng đoàn kỵ binh người Ngõa Lạp ùa đến xông qua đạo phòng tuyết thứ nhất của quân Lam Vũ, trong tiếng súng kịch liệt, có một bộ phận ngã xuống, kỵ sĩ người Ngõa Lạp còn lại tiếp tục xông tới phía trước, tới phòng tuyến thứ hai, trong một loạt tiếng súng, lại có một bộ phận lần lượt ngã xuống, số còn lại tiếp tục xông tới đạo phòng tuyến thứ ba, kỵ binh người Ngõa Lạp nhân số đã không còn tới một nửa lúc ban đầu. Trong tiếng súng dữ dội, lại có một bộ phận gục xuống, nhưng quân Lam Vũ còn có phòng tuyến thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thậm chí là cả thứ bảy, thứ tám. Bọn chúng cứ giống như là máy lột da, từng tầng đem sinh mạng của người Ngõa Lạp tước đi toàn bộ.
Khi kỵ binh người Ngõa Lạp xuất động từng đoàn thì núi rung đất chuyển, đầy khắp núi đồi, một vùng đen nghìn nghịt, tựa hồ có thể đem tất cả mọi thứ trước mắt phá hủy, nhưng trên thực tế lúc hành dộng lại giống như nước lũ thế tới hùng hổ, thoáng một cái xông lên trên xa mạc khô cạn mấy vạn năm, dần dần bị hấp thu, cho tới khi biến mất tăm tích, mà cái vùng xa mạc này, tựa hồ vĩnh viễn nhìn không thấy đầu mút.
“Tây Da Lạp, ngươi có thể phán đoán kẻ địch rốt cuộc có bao nhiêu không?” Khắc Lạp Mã Kỳ trầm giọng nói, bởi vì vừa rồi khi quan sát tình thế chiến trường, nội tâm quá tuyệt vọng và phẫn nộ, hắn đã cắn chặt môi của mình, làm cho bất giác cắn ra máu, nhưng bản thân hắn lại không cảm thấy đau đớn chút nào. Hắn đã bắt đầu phát giác ra, ngăn cản trước mặt kỵ binh người Ngõa Lạp, tuyệt đối không phải là bộ đội tạm thời tụ hợp lại, mà là quân chính quy của quân Lam Vũ thực sự, hơn nữa số lượng còn không ít.
Tâm tình của Tây Da Lạp so với Khắc Lạp Mã Kỳ càng tuyệt vọng hơn, càng cảm thấy không thể tin nổi hơn, hiện giờ đang phát động xung kích quân Lam Vũ, chính là bộ đội tâm phúc của hắn, đó đều là những dũng sĩ do một tay hắn huấn luyện ra, một một dũng sĩ đều là chiến sĩ xuất sắc nhất trong bộ lạc, rất nhiều người còn là thân thích của hắn. Bất kể là quá khứ hay là hiện tại. Bọn chúng đều đã từng giành được vô số huy hoàng, sáng tạo ra chiến tích to lớn. Khi đánh hạ vương quốc Cổ Địch Nỗ cũng chính bọn chúng đập vỡ cửa thành Tang Phổ Đa Lợi Á đầu tiên, xông vào trong thành đầu tiên, cướp đoạn vô số kim ngân tài bảo và vật tư, khiến cho thực lực của người Ngõa Lạp được bước nhảy vọt mang tính thực chất.
Nhưng hiện giờ hắn có thể nhìn thấy, không còn là sự anh dũng của bộ hạ mình nữa, không còn là sự huy hoàng của bọn chúng nữa, mà là cái chết của bọn chúng. Bọn chúng giống như những con diều đứt dây, không ngừng từ trên lưng ngựa rơi xuống, ngã trên mặt đất cỏ dài mọc thành bụi, từ đó bất đồng. Mà nơi đó, sớm đã thi thể khắp chốn, biển máu tuôn trào, bọn chúng đã đâm sâu vào trận địa của quân Lam Vũ, nhưng trận địa của quân Lam Vũ lại tựa hồ vĩnh viễn không có điểm cuối. Kỵ sĩ người Ngõa Lạp lao xa nhất cuối cùng vẫn là tiếc nuối, không cam lòng ngã gục dưới súng của đối phương. Cuối cùng, kỵ binh người Ngõa Lạp mỗi lần phát động công kích, đều chỉ có đi không có về.
“Thuộc hạ nghĩ, binh lực của bọn chúng ít nhất có năm nghìn tên.” Tây Da Lạp cũng nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt lóe lên hung quang đáng sợ, hắn không biết biên chế của quân Lam Vũ, chỉ có thể phán đoán dựa trên số lượng. Thực tế, dân tộc du mục đều có thói quen dùng số lượng mà không phải dùng biên chế đánh giá thực lực của kẻ địch, xét về một ý nghĩa nào đó, loại phương pháp phán đoán này càng chuẩn xác hơn.
Khắc Lạp Mã Kỳ gật đầu, biểu thị đồng ý với cách nhìn của Tây Da Lạp, hắn cũng phán đoán ra, hiện giờ quân Lam Vũ ngăn cản con đường nam hạ của kỵ binh người Ngõa Lạp số lượng đúng là không ít. Tối thiểu cũng có trên ba nghìn, từ hành động chiến thuật của đối phương, còn cả tố chất chiến đấu mà phán đoán, dứt khoát là bộ đội tinh nhuệ của quân Lam Vũ, nhất là những chiến sĩ quân Lam Vũ ngăn chặn ở phía trên cùng kia, sự trầm tĩnh và kiêu dũng của bọn họ đều làm cho Khắc Lạp Mã Kỳ chấn kinh, hắn chưa từng nghĩ tới quân Lam Vũ cũng có thể dũng mãnh như thế. Bọn chúng cho rằng, trừ Lỗ Ni cuồng chiến sĩ ra, không còn ai có thể kiêu dũng như thế nữa,
Sự thực thì Khắc Lạp Mã Kỳ nhìn thấy, chính là Lỗ Ni cuồng chiến sĩ do Đỗ La suất lĩnh. Những Lỗ Ni cuồng chiến sĩ này đều đã từng là tinh nhuệ dưới sự chỉ huy của Ni Mục Lai, sau khi đầu kháo quân Lam Vũ, tiếp thu phương án huấn luyện do Dương Túc Phong dày công vì bọn họ đặt ra, thực lực và tư chất tất nhiên đều càng thêm một bậc. Dương Túc Phong hoàn toàn dựa theo nhu cầu tác chiến của bộ đội đặc chủng huấn luyện Lỗ Ni cuồng chiến sĩ, cho nên bọn họ mặc dù tạm thời còn thuộc về biên chế của đội cảnh vệ nhân dân, nhưng trên thực tế là một đơn vị bộ đội đặc chủng còn chưa được đánh số.
Trong khi đối diện với sự xung kích của ky binh người Ngõa Lạp, biểu hiện của Lỗ Ni chiến sĩ xuất chúng làm người ta phải rửa mắt mà nhìn. Tố chất thân thể của bọn họ không kém kỵ binh người Ngõa Lạp, hơn nữa bao phủ lên người bọn họ là ánh hào quang của Lỗ Ni cuồng chiến sĩ cũng làm bọn họ có thói quen không sợ bất kỳ một ai, sau khi thần thục nắm vững được vũ khí của quân Lam Vũ, người Ngõa Lạp trong mắt bọn họ đơn giản chỉ là bia sống dâng tới tận cửa. Bọn họ chiếm cứ vững vàng đống đá, chống trả từng đợt từng đợt công kích của kẻ địch.
Về mặt dũng cảm và ý chí người Ngõa Lạp đều không kém Lỗ Ni cuồng chiến sĩ nhiều lắm, thứ duy nhất bọn chúng sút kém chỉ ở vũ khí, thậm chí ngay cả cung tiễn cũng không được trang bị nhiều lắm, vũ khí chỉ có Lang Nha bổng truyền thống. Khi không thể tiếp cận kẻ địch, Lang Nha bổng chỉ thành gánh nặng, ngược lại chiến sĩ quân Lam Vũ, nhất là những Lỗ Ni cuồng chiến sĩ này, gần như đều được trang bị tới tận chân răng, không nói tới súng máy và súng trường, mỗi một Lỗ Ni cuồng chiến sĩ còn mang theo một khẩu súng lục Mauser ổ đạn 20 viên, loại lợi khí phòng thân khoảng cách gần này trong lúc đánh giáp lá cà uy lực thực sự rất lớn, hơn nữa Lỗ Ni cuồng chiến sĩ sớm đã chơi bọn chúng tới thành thạo hết mức rồi.
Doanh trại của bọn họ được đặt ở Gia Lạp Tháp Sa Lôi, nên căn bản huấn luyện không cần lo lắng thiếu đạn dược, xưởng đạn dược đã ở ngay bên cạnh rồi. Dương Túc Phong cũng bật đèn xanh mở đường cho bọn họ, bọn họ cần bao nhiêu có thể cung cấp bấy nhiêu, gần như súng Mauser trong tay mỗi một Lỗ Ni cuồng chiến sĩ đều là không có đầu ruồi, bời vì bọn họ căn bản không cần đầu ruồi nữa, trình độ xạ kích của bọn họ đã tới mức bằng cảm giác có thể nâng tay bắn trúng mục tiêu, súng Mauser không có đầu ruồi khi rút ra càng thuận tiện, càng mau lẹ.
Khác với Lỗ Ni cuồng chiến sĩ đánh tới phát cuồng, Sử Lực Uy và Tang Đốn đều tỏ ra có chút thất vọng.
Nguyên nhân bọn họ thất vọng là bời vì Lỗ Ni cuồng chiến sĩ trước mặt bọn họ biểu hiện quá xuất sắc, che mất hào quang của trung đoàn 314, gần như mỗi một mục tiêu có giá trị, đều phải trải qua sự sàng lọc của bọn Đỗ La, tới được chỗ trung đoàn 314 cơ bản chỉ còn lại đám binh tôm tướng tép, đánh cũng chẳng bõ thèm. Thỉnh thoảng có một hai quan quân kỵ binh của người Ngõa Lạp may mắn xuyên qua được tuyến phong tỏa của Lỗ Ni cuồng chiến sĩ, cũng bị những chiến sĩ trong lòng sốt ruột bắn chết từ sớm rồi, hai người bọn hỏ chỉ đánh trơ mắt ếch ra nhìn.
Sử Lực Uy thậm chí bắt đầu cảm thấy Dương Túc Phong có phải là có chút chuyện bé xé ra to rồi hay không, điều động nhiều bộ đội đến vậy tới đối phó với người Ngõa Lạp, làm cho một chén canh cũng không được chia. Trong mắt của hắn, chỉ cần một trung đoàn 314 thôi cũng có thể đánh cho kỵ binh người Ngõa Lạp răng rơi đầy đất. Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu như người Ngõa Lạp muốn chạy, dựa vào binh lực của một trung đoàn là không thể ngăn cản bọn chúng, nguyên nhân chủ yếu không phải là quân Lam Vũ không đủ anh dũng, mà là địa hình này không thích hợp phát huy sức chiến đấu của quân Lam Vũ. Dưới chân toàn là đá, không thể nào đào được hào, còn về dây thép gai, khi hành quân cấp tốc thì có ai có sức mà mang theo thứ như vậy.
Nhưng Sử Lực Uy mau chóng tỉnh ngộ ra, Dương Túc Phong sở dĩ rút ra binh lực hùng hậu như vậy tập trung tới vùng Lão Hổ Câu, chính là muốn hoàn toàn bao vây người Ngõa Lạp, tiêu diệt toàn bộ, làm bọn chúng không chạy được một tên, sợ rằng đây mới là ước nguyên ban đầu của Dương Túc Phong.
Sự thực đúng là nhu thế, khi kỵ binh người Ngõa Lạp và bộ đội quân Lam Vũ ở phía nam Lão Hổ Câu kịch chiến say sưa, Lam Sở Yến đã suất lĩnh các bộ đội khắc lục tục gia nhập chiến đấu. Bọn họ bắt đầu từ hai cánh đông tây từ từ phát động tấn công, đem kỵ binh người Ngõa Lạp ép vào vùng trung tâm của Lão Hổ Câu. Tới bốn giờ chiều, tất cả bộ đội của quân Lam Vũ đều bắt đầu liên hệ được với bên cánh của mình, điều này có nghĩa là một vòng vây khổng lồ đã cơ bản được hình thành.
“Không cần gấp, cứ tới từ từ.” Ở bên trong sở chỉ huy lâm thời, Lam Sở Yến thản nhiên như không nhắc nhở bộ hạ của mình.
Hiện giờ kỵ binh người Ngõa Lạp đã là vật trong túi của quân Lam Vũ rồi, không cần vội vàng như thế nữa, nàng hoàn toàn có thể chuẩn bị cho thật tốt, dùng cái giá nhỏ nhất tiêu diệt kẻ địch. Dựa theo ý tứ của Dương Túc Phong, giết chết toàn bộ kẻ địch chính là hạ sách, nàng phải nghĩ biện pháp ép bọn chúng đầu hàng. Thi thể đầy đất đối với quân Lam Vũ mà nói thì không có giá trị gì, chỉ có người sống mới có thể làm Ma Sa Địch kẻ cầm đầu người Ngõa Lạp đau lòng. Nói đơn giản một chút, là Dương Túc Phong muốn đem tù bình của người Ngõa Lạp làm lợi thế, để thương lượng với Ma Sa Địch cẩn thận cục thế sau này.
“Bắt sống, càng nhiều càng tốt, không được giết tù binh.” Dương Túc Phong trong điện báo cảnh cáo Lam Sở Yến như vậy.
Điện báo này chỉ có bản thân Lam Sở Yến có thể nhìn thấy.
Dương Túc Phong lo lắng nhất là nàng trong lúc túc giận lại chơi trò đại đồ sát, đem tất cả người Ngõa Lạp tống hết vào địa ngục, giống như lúc nàng đối phó với Thái Dương thần giáo vậy, trừ thi thể đầy đồng ra thì chẳng thu hoạch được gì, đây không phải là chuyện không có khả năng. Xưa nay đối với tù binh nàng không hề có chút tốt đẹp nào, bộ hạ của nàng đại đa số cũng là như thế, ví như đám người Sử Lực Uy, gần như mỗi lần đánh trận đều không có tù binh, chẳng lẽ không có kẻ địch đầu hàng sao? Đương nhiên là có, bất quá đều bị bọn họ mặc kể ba bày hai mươi mốt giết sạch toàn bộ. Mặc dù nhiều lần được giáo dục, nhưng loại phong tục giết tù binh của sư đoàn 103 vẫn là thói quen khó sửa, chính cái gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, đại khái là như thế.
Nhưng, vào lúc này đây Khắc Lạp Mã Kỳ mặc dù cảm thấy vô cùng đau lòng và buồn bực nhưng vẫn chưa ý thức được mình sắp gặp phải tai ương ngập đầu, bộ đội hai cánh đông tây người Ngõa Lạp gặp phải công kích còn chưa kịp thời đem tình báo báo cáo cho hắn.
Mắt thấy bộ hạ của mình không ngừng xung kích, không ngừng ngã gục, lòng Khắc Lạp Mã Kỳ như dao cắt, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào. Hắn khát vọng tự mình tiến lên, dùng Lang Nha bổng đem những tên quân Lam Vũ nấp ở trong khe đá không dám chính diện giao phong với các dũng sĩ người Ngõa Lạp đập nát toàn bộ. Nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy tình cảnh đệ nhất dũng sĩ người Ngõa Lạp dưới trướng mà hắn nhận biết, một đại hán người Ngõa Lạp có danh xưng là cột chống trời mình cao hai mét lẻ tám, thể trọng một trăm mười kilogram, sau khi bị chiến sĩ quân Lam Vũ bắn một phát từ trên lưng ngựa ngã xuống, lăn trên mặt đá vài vòng, duỗi thẳng cẳng, liền đứt hơi mà chết, máu huyết của hắn lập tức đông đặc lại.
Trước mặt quân Lam Vũ, bất kể ngươi cường tráng như thế nào, dũng mãnh không sợ chết như thế nào, đều là vô tác dụng. Đôi khi, chênh lệch về vũ khí, chênh lệnh về kỹ thuật chiến đấu, không phải chỉ dựa vào dũng khí là có thể bù đắp được. Chỗ đáng tiếc nhất của người Ngõa Lạp, chính là xem nhẹ phát triển cung kỵ thủ, nếu như có tự tồn tại của lượng lớn cung kỵ thủ, quân Lam Vũ khẳng định phải ôm đầu bỏ chạy.
“Tây Da Lạp, đem bộ đội của ngươi đổi đi, để đội vạn người thứ tư tiến lên.” Khắc Lạp Mã Kỳ âm trầm nói, trong âm thành mang theo mùi vị tàn khốc vô tình đặc sệt, trong con mắt cũng ánh lên vẻ phức tạp.
Tây Da Lạp tức thì thở phào một hơi, vội vàng truyền mệnh lệnh.
Khắc Lạp Mã Kỳ dù sao vẫn quan tâm tới mình, không để cho bộ đội của mình tiếp tục chiến đấu, nếu không chỉ có nước toàn quân bị diệt. Bất quá cho dù là thế, bộ đội đã thương vong quá nửa vẫn làm Tây Da Lạp khóc không ra nước mắt. Chỉ trong một tiếng xung kích ngăn ngủi, bộ hạ của hắn đã tổn thất hơn hai nghìn người, mà mấy năm trước đó, cái giá này đã đủ của hắn đập tan ba lần cửa thành thủ đô Tang Phổ Đa Lợi Á của vương quốc Cơ Địch Nỗ.
Con mắt của Khắc Lạp Mã Kỳ dần dần trở nên lãnh khốc, bộ đội của Tây Da Lạp và Lôi Nặc Tác đều thuộc hệ của Khắc Lạp Mã Kỳ, hắn không muốn bọn chúng hi sinh toàn bộ. Còn về đội vạn người thứ tư… bọn chúng đều thuộc hệ của tên tử quỷ La Nhĩ Đan, xưng là sức chiến đấu đệ nhất thiên hạ, cứ để cho bọn chúng đi thử một lần vậy, dù sao cũng có La Nhĩ Đan linh thiêng ở trên trời phù hộ cho bọn chúng.
Bắt đầu từ lần nam hạ này, biểu hiện của đội vạn người thứ tư làm người ta không thể khen nổi, bọn chúng ở sau lưng cho rằng Khắc Lạp Mã Kỳ chỉ huy không thích đáng, mới làm cho La Nĩ Đan mất mạng, cho nên đối với Khắc Lạp Mã Kỳ tồn tại tâm lý chống đối rất nặng. Khắc Lạp Mã Kỳ từ lúc ban đầu đã có ý đem bọn chúng làm tốt thí, hiện giờ tình thế nguy cấp, đương nhiên không chút do dự chấp hành.
“Đại tướng quân La Nhĩ Đan ở trên trời linh thiêng sẽ phù hộ cho các ngươi, đã đến lúc các ngươi kiến công lập nghiệp rồi!” Khắc Lạp Mã Kỳ lớn tiếng gầm lên, vung hoàng kim mã đao trong tay, ánh mắt sáng quắc nhìn mỗi quan quân cao cấp của đội vạn người thứ tư, chỉ cần bọn chúng hơi chần chừ, hắn sẽ không chút do dự chém chết chúng dưới hoàng kim mã đao.
Dưới sự thân chính đốc thúc của Khắc Lạp Mã Kỳ, đội vạn người thứ tư chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, bọn chúng đúng là có quá khư huy hoàng, sức chiến đấu siêu quần, nhưng mắt nhìn thấy quá nhiều đồng bạn hi sinh, quan binh của đội vạn người thứ tư sớm đã tồn tại ám ảnh tâm lý cực lớn, mà quan chỉ huy của chúng, trong lòng càng hiểu rõ Khắc Lạp Mã Kỳ không thích mình, trong lòng toan tính làm thế nào để trì hoãn hành động, thậm chí là trở giáo đánh lại.
Tới thời khắc này, gần như mỗi một tướng lĩnh cao cấp của người Ngõa Lạp đều hiểu rõ, chỉ có bảo tồn thực là của mình mới là điều quan trọng nhất. Giống như tất cả dân tộc du mục khác, quyền lực của tướng lĩnh cao cấp người Ngõa Lạp cũng được xây dựng trên cơ sở thực lực, chỉ có thực lực cường đại, quan đội dưới trướng sức chiến đấu cường đại, mới có thể sinh tồn được trong tranh quyền đoạt lợi của bộ hạ, đồng thời phát triển được, một khi quân đội của mình mất sạch ở chỗ này, sau khi trở về đừng nói là tiếp tục đảm nhận chức vị cao, dù là ngay cả bảo tồn tính mạng của người thân của mình cũng là vấn đề.
Nghiêm khắc thúc giục đội vạn người thứ tư bằng mặt không bằng lòng phát động công kích tử vong, đem bọn chúng tống vào địa ngục. Khắc Lạp Mã Kỳ lập tức phái người đi tìm Lôi Nặc Tác, để hắn tới cùng thương lượng đối sách. Thế nhưng lính liên lạc vừa mới đi được không bao lâu, ngay khí đội vạn người thứ tử uể oải xuất động, một lính thông tin khác chạy nhu bay tới báo cáo, ở phía đông của kỵ binh người Ngõa Lạp, phát hiện rất nhiều bộ đội quân Lam Vũ, từ số lượng mà phán đoán, ít nhất có binh lực của ba trung đoàn, mấy nghìn người.
Khắc Lạp Mã Kỳ tức thì hít một hơi khí lạnh, người không kìm được hơi rung lên, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời vô cùng chói mắt, mắt hoa lên, thiếu chút nữa từ trên lưng ngựa ngã xuống, may mà Tây Da Lạp mắt tinh tay lẹ, vội vàng giữ lấy hắn.
“Lôi Nặc Tác đâu?” Khắc Lạp Mã Kỳ có chút thẫn thờ hỏi, an toàn của hai bên cánh kỵ binh người Ngõa Lạp chính là do Lôi Nặc Tác phụ trách, hắn phải tìm Lôi Nặc Tác hỏi cho kỹ càng, nếu như đúng là có ba trung đoàn quân Lam Vũ xuất hiện ở bên cánh của mình, thì sợ là mình thực sự lành ít dữ nhiều rồi, vừa nghĩ tới điều này, Khắc Lạp Mã Kỳ lập tức cảm thấy trong đầu mình trống rỗng, từ sâu trong đầu óc đang nhâm nhẩm đau, chẳng còn suy nghĩ được chuyện gì nữa.
Tây Da Lạp lạnh lùng quát: “Mau đi mời tướng quân Lôi Nặc Tác tới!”
Lính thông tin tựa hồ đã bị sự thảm liệt của chiến trường kích thích thần kinh của mình cực lớn, hoang mang nhìn bốn phía, nói năng lộn xộn: “Tướng quân Lôi Nặc Tác đang giao chiến cùng kẻ địch… quân địch quá nhiều, chúng ta có rất nhiều huynh đệ rơi vào vòng vây…”
Tây Da Lạp mặt xám xịt, quất roi ngựa lên người lính thông tin, dung dữ quát: “Báo cáo láo quân tình! Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi!”
Tên lính liên lạc lúc này bởi tỉnh ra, vội vàng quay đầu ngựa rời đi.
Khắc Lạp Mã Kỳ vội đưa tay ra muốn ngăn Tây Da Lạp chửi đánh binh sĩ bộ hạ, nhưng lập tức phát hiện ra thân thể của mình không biết vì nguyên nhân gì, không ngờ lại mềm nhũn ra, ngay cả động tác đơn giản như đưa tay tựa hồ cũng hết sức khó khăn, hắn chỉ đành cười khổ nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh, không được để cho bộ hạ nhìn ra sự hoảng hốt lo sợ của ngươi.”
Tây Da Lạp có chút tức giận nói: “Đám khốn kiếp này gan nhỏ như chuột, khẳng định là bị quân Lam Vũ dọa phát khiếp báo cáo láo quân tình rồi. Thấy gió tưởng là có mưa, quên mất phán đoán sự tình thật giả. Đại tướng quân, hai cánh đông tay xuất hiện quân Lam Vũ quá nữa vẫn là đám bộ đội quấy nhiễu trước đó, là kế nghi binh của quân Lam Vũ muốn cấp cho chúng ta tạo thành ảo giác bốn mặt bị bao vây, ép chúng ta thối lui. Nếu không, chúng lấy đâu ra nhiều bộ đội như vậy? Thuộc hạ thấy đám tiểu tử này bị dọa sợ vỡ mật rồi, thấy gió bảo mưa…”
Khắc Lạp Mã Kỳ mặt âm trầm nói: “Vạn nhất không phải bộ đội quấy nhiễu thì sao?”
Tây Da Lạp sắc mặt hơi chút nhợt nhạt, nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta hiện giờ phải rút lui ngay, kiên quyết không thể đợi kẻ địch hợp vây chúng ta.”
Trong lòng Khắc Lạp Mã Kỳ hơi run lên, lập tức hồ nghi nói: “Rút lui ư?”
Tây Da Lạp hạ giọng thật nhỏ: “Đại tướng quân, người Đường có câu tục ngữ, gọi là lưu lại núi xanh, sợ gì không có củi đốt. Chúng ta tốt nhất là quyết đoán rút về Cao Ninh phủ, rồi nghĩ cách tiếp. Nếu không xuất hiện ở xung quanh chúng ta thực sự là bộ đội chủ lực của quân Lam Vũ, mà chúng ta nếu tiếp tục kéo dài nữa, thì muốn đi cũng không đi được đâu…”
Đột nhiên, nghe thấy có người lớn tiếng quát: “Tây Da Lạp, ngươi quả thực là hèn hạ vô sỉ, gan nhỏ như chuột, không ngờ ngươi lại dám kiến nghị đại tướng quân bỏ trốn?”
Tây Da Lạp không cần quay đầu lại, cũng biết là Lôi Nặc Tác tính tình nóng như lửa đã tới rồi.
Khắc Lạp Mã Kỳ toàn thân mềm nhũn yếu ớt nhìn qua phía bên cạnh của mình, thấy Lôi Nặc Tác toàn thân đầm đìa máu, sườn trái của hắn tựa hồ đã bị thương rồi, hơn nữa thương thế còn không nhẹ, mặc dù đã có quân y băng bó cho, nhưng vẫn có máu không ngừng rỉ ra. Hỏi mới biết, thì ra là bị pháo đạn của quân Lam Vũ đánh trúng, may mắn là khi đó pháo đạn nổ tương đối xa, chỉ có một mảnh đạn to bằng ngón tay đánh trúng hắn, nếu không thì hắn đã hồn bay về trời giống như La Nhi Đan rồi. Bất quá cho dù là thế, mảnh đạn kia vẫn cắt đứt hai cái xương sườn của hắn, làm Lôi Nặc Tác chỉ cần cử động hơi mạnh một chút, liền đau như kim đâm vào tim.
Tây Da Lạp cũng không hề chịu kém nói: “Ngươi còn có cách nào hay hơn không? Ngươi muốn chúng ta chết hết ở đây à?”
Lôi Nặc Tác cười lạnh nói: “Ta khinh bỉ ngươi, ngươi quả thực không xứng làm người Ngõa Lạp chúng ta!”
Tây Da Lạp cũng cười lạnh nói: “Được lắm! Ngươi có dũng cảm, ngươi có tư cách làm người Ngõa Lạp! Đem bộ đội của ngươi điều lên đi, tới phía trước xung kích thử một lân xem sao nào, ngươi nhìn theo hướng ngón tay của ta đi! Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy cái gì? Người của chúng ta giống như lá rụng mùa thu rào rào rụng xuống đó, căn bản không xuyên qua được tuyến phong tỏa của kẻ địch. Nếu như chúng ta tiếp tục dây dưa, đó mới là kẻ ngu ngốc thực sự! Ngươi chính là…”
Khắc Lạp Mã Kỳ bực mình nghiêm giọng quát: “Câm mồm!”
Tây Da Lạp lúc này mới hậm hực ngậm miệng.
“Tình hình chiến đấu bên đó thế nào rồi?” Khắc Lạp Mã Kỳ cực nhọc thở dốc một hơi, âm trầm hỏi.
Lặc Nạp Táp sắc mặt u ám, ngữ điệu mù mờ nói: “Đại tướng quân, tình thế không tốt lắm, quân Lam Vũ từ hai cánh đông tây tấn công chúng ta, bọn chúng từ nơi rất xa ép tới. Xem ra là đã có chuẩn bị sẵn, nhân số của bọn chúng rất nhiều, hơn nữa còn rất giảo hoạt, chúng ta tổn thương rất lớn. Chúng ta phát động nhiều lần phản kích, nhưng thủy chung không có cách nào đánh lui đối phương…”
Tây Da Lạp trong mũi phát ra tiếng hầm hừ lạnh lùng.
Khắc Lạp Mã Kỳ môi hơi run lên, chậm rãi nói: “Ngươi chắc chắn nơi đó thực sự có ba trung đoàn của kẻ địch.”
Lôi Nặc Tác cười khổ nói: “Thực sự thì chúng ta không thể xác định được, bời vì chúng ta không có bất kỳ tên tù binh quân Lam Vũ nào. Nhưng binh sĩ phía dưới khi kịch chiến đã tìm hiểu phiên hiệu của bọn chúng, lần lượt là trung đoàn 115, trung đoàn 212 và trung đoàn 315 quân Lam Vũ. Nhưng bọn chúng rốt cuộc là cả trung đoàn tham chiến hay là có một phần bộ đội tới tham chiến thì thuộc hạ không biết. Chiến trường quá loạn, quân ta và quân địch xen lẫn vào với nhau, người của chúng ta hiện giờ cũng bắt đầu ẩn nấp vào trong khe đá rồi…”
Khắc Lạp Mã Kỳ chậm rãi hỏi: “Trung đoàn 212 và trung đoàn 115 à? Bọn chúng không phải là bộ đội của Lam Sở Yến sao?”
Lôi Nặc Tác lắc đầu, đau khổ nói: “Không phải, bọn chúng lần lượt là bộ đội của Phượng Thải Y và Khắc Lệ Tô Na…”
Khắc Lạp Mã Kỳ rên lên một tiếng đau đớn.
Hai người Tây Da Lạp và Lôi Nặc Tác đưa mặt nhìn nhau, cùng nhìn thấy điềm báo không ổn.
Khắc Lạp Mã Kỳ lần này thật sự là chấn kinh cực lớn rồi, đồng thời lòng cũng rơi xuống tận đáy cốc, tia hi vọng cuối cùng cũng theo tình báo này mà hoàn toàn tan vỡ, giống như những bong bóng xà phong đủ mọi màu sắc, bị cơn gió vô tình thổi tan toàn bộ.
Bộ đội của sư doàn 101 và sư đoàn 102 quân Lam Vũ đều tham gia chiến đấu, điều này có nghĩ là không chỉ đơn giản có mỗi sư đoàn 103 của Lam Sở Yến nữa, đây căn bản là một cái bẫy, một cãi bẫy chuyên môn đợi người Ngõa Lạp nam hạ. Người bên trong Ma Ni giáo chết tiệt, bọn chúng nhất định đã cùng quân Lam Vũ đạt thành hiệp nghị bí mật, dùng đầu lâu và máu tươi của người Ngõa Lạp đổi lấy cơ hội quân Lam Vũ bỏ qua cho bọn chúng.
Khắc Lạp Mã Kỳ trong lòng hối hận ghê gớm, chừng như cả gan ruột cũng muốn móc ra, hắn không hiểu, người Ngõa Lạp vì sao lại ngây thơ như thế, không ngờ lại tin tưởng người Ma Ni giáo chứ? Mấy năm nay trong quá khứ, người Ngõa Lạp và Ma Ni giáo luôn gặp nhau trên chiến trường, đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết, hai bên đồn có vô số dũng sĩ mãi mãi ngủ say trên mảnh đất vàng hoang vu ở phương bắc Hổ Xuyên đạo. Loại thù hận còn cao hơn trời còn sâu hơn biển này sao có thể hóa giải được chứ?
Tây Da Lạp nhìn thần sắc Khắc Lạp Mã Kỳ biến đổi không ngừng, lúc thì như muốn khóc, lúc lại như muốn cười, lúc thì lại nghiến răng nghiến lợi, khi lại muốn trừng toét mắt ra, cũng không biết là đang nghĩ gì, nhưng tiếng súng bốn bề tựa hồ lại càng thêm dày đặc rồi, hình như quân Lam Vũ bắt đầu ép dần tới, hắn vội vàng lay bả vai Khắc Lạp Mã Kỳ, đem đối phương từ trong thất thần lay tỉnh, gấp gáp nói: “Đại tướng quân, hiện giờ chúng ta làm sao đây?”
“Rút!” Khắc Lạp Mã Kỳ nói dứt khoát, quay đầu ngựa trước tiên, hướng về phương bắc phi như bay.
Tây Da Lạp và Lôi Nặc Tác vội vàng truyền lệnh xuống, kỵ binh người Ngõa Lạp lập tức điều chỉnh phương hướng, chậm chậm rút lui về phía hậu phương, quân Lam Vũ từ bốn phương tám hướng đuổi sát không rời. Trên chiến trường tiếng súng không ngớt, nhưng tiếng pháo rất thưa thớt, nói rõ quân Lam Vũ tham chiến đều là bộ đội trang bị gọn nhẹ, vũ khí hạng nặng có thể còn chưa kịp đưa vào sử dụng, nhưng cho dù là vũ khí hạng nhẹ, cũng đã đủ làm kỵ binh người Ngõa Lạp chảy hết máu rồi.
Khắc Lạp Mã Kỳ rất nhanh hiểu ra được tình thế của chiến trường, quân Lam Vũ ở phía nam của Lão Hổ Câu, chính là kiên quết chặn đứng con đường tiến quân của người Ngõa Lạp, còn ở hai bên cánh đông tây, thì từng bước áp sát, ý đồ hình thành vòng vây. Trinh sát của kỵ binh người Ngõa Lạp sở dĩ trước đó không thể phát hiện ra chút bóng dáng nào của quân Lam Vũ chính là đối phương miệng mở rất lớn, căn bản không phải là mai phục bình thường, mà là kế hoạch tỉ mỉ đột kích vào chính giữa, từ bốn phương tám hướng bổ nhảo vào người Ngõa Lạp, từ đó đem minh hoàn toàn bao vây. Quân Lam Vũ lần này xuất động binh lực hùng hậu như thế, nói rõ Dương Túc Phong từ sớm điều động bộ bội chuyên môn chờ đợi mình dâng tới tận cửa rồi.
Đáng tiéc là mình còn thực sự ngoan ngoãn dâng tới cửa nữa, lại một lần nữa rơi vào trong cạm bẫy của Dương Túc Phong.
Bắt đầu từ 5 giờ chiếu, người Ngõa Lạp bắt đầu sải bước rút lui, bọn chúng vứt bỏ đồng bạn bị kẹt bên trong trận địa của quân Lam Vũ, không kịp rút lui. Vứt bỏ tất cả những vật phẩm tạp vụ, bao gồm cả những loại như lều bạt của bọn chúng, chỉ mang theo vũ khí và ngựa, vội vàng rút lui về phía bắc.
Thế nhưng trong quá trình rút lui, ưu thế kỵ binh của người Ngõa Lạp hoàn toàn không thể phát huy được, nhân mã của bọn chúng dày đặc chen lấn với nhau, căn bản không thể đi được. Rất nhiều kẻ vì tránh sự truy kích của quân Lam Vũ bắt đầu tranh cướp đường bỏ chạy, thậm chí ra tay tàn nhẫn, dùng Lang Nha bổng đập lên đồng bạn phía trước, đánh đồng bạn ngã xuống ngựa, sau đó thúc ngựa nhảy qua bên trên, dẫm chết tươi đối phương.
Khắc Lạp Mã Kỳ nhìn thấy cảnh tượng này, tức thì vừa kinh hãi vừa giận dữ. Ngay lập tức lại phát hiện mình sai rồi, lại cảm thấy hối hận, mình hạ lệnh rút lui, làm cho người Ngõa Lạp cho rằng vì chiến bại mà bỏ chạy, vì thế ào ào cướp đường mà chạy. Binh bại như núi đổ, bọn chúng vì sinh tồn của mình, đương nhiên sẽ không khách khí, dù là ngăn ở phía trước chính là huynh đệ của mình thì người ở phía sau cũng dám ra tay. Tim hắn như nhỏ máu, ngươi Ngõa Lạp đã khi nào thảm hại như thế này?
Quay về Cao Ninh phủ, mình nhất định phải cho Ma Ni giáo biết hậu quả thê thảm khi bán đứng mình.
Thế nhưng, đột nhiên kỵ binh người Ngõa Lạp đang hướng phương bắc rút lui như thủy triều tốc độ chậm lại, hơn nữa phía trước còn truyền tới tiếng súng nổ pháo giật. Rất nhiều kỵ binh người Ngõa Lạp sắc mặt tái nhợt nhìn phương bắc. Mơ hồ như cảm giác được chuyện gì không lành đang xảy ra. Tiếng súng ngày càng dữ dội, gây ra chấn động cực lớn trong đội ngũ của người Ngõa Lạp. Rất nhiều người đều đang thì thầm vớ nhau, tựa hồ đường rút của mình bị cắt đứt rồi.
Khi Khắc Lạp Mã Kỳ nhận được tin tức ở phía trước, đã không có phản ứng gì mạnh mẽ nữa, chỉ còn thẫn thờ, thậm chí ngay cả còn mắt cũng chẳng chớp lấy một cái, ngược lại sắc mặt hai người Tây Da Lạp và Lôi Nặc Tác tái lại, đưa mặt nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Lính liên lạc tới báo cáo, ở hậu phương của người Ngõa Lạp cũng phát hiện bộ đội đánh chặn cường đại của quân Lam Vũ, kỵ binh người Ngõa Lạp rút lui liên tục phát động nhiều đợt công kích, nhưng đều bị quân Lam Vũ đánh bật trở lại, trên chiến trường lưu lại vô số thi thể, hiện giờ quan chỉ huy tiền tuyến đang đợi mệnh lệnh của Khắc Lạp Mã Kỳ.
Khắc Lạp Mã Kỳ đột nhiên bật khóc nức nở, làm tất cả mọi người xung quanh mồm miệng đờ đẫn, hai người Tây Da Lạp và Lôi Nặc Tác thì mau chóng tìm kiếm bốn phía, xem xem còn có con đường có thể rút lui hay không. Bọn chúng cuối cùng hiện giờ xác nhận rồi, kỵ binh người Ngõa Lạp đã rơi vào vòng vây quân Lam Vũ dày công bố trí, hơn nữa hiện giờ quân Lam Vũ đã thắt nút lại rồi.
Ánh mắt Lôi Nặc Tác đảo quanh, khẩn cấp nói: “Tướng quân, hiện giờ tình hình công kích quân Lam Vũ áp dụng chính là hợp vây, chúng ta còn có thời gian đột phá trùng vây, nhưng chúng ta phải nhanh, phải hạ quyết tâm thật nhanh!”
Mắt Khắc Lạp Mã Kỳ chớp lên mấy cái.
Phá vòng vây ư?
Lôi Nặc Tác từ từ trầm tĩnh trở lại, cẩn thận nói: “Theo thuộc hạ dự tính, hiện giờ giữa các bộ bội của quân Lam Vũ còn có khoảng trống cực lớn, hiện giờ vòng vây hẳn là vừa mới hình thành, bọn chùng còn chưa kịp điều chỉnh bố chí binh lực, lẽ rất nhiên còn vị trí tương đối yếu ớt, chỉ cần chúng ta lựa chọn thỏa đáng, khẳng định là có thể xông ra.”
Khắc Lạp Mã Kỳ lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ chúng ta còn có thể an toàn rút lui sao?”
Lôi Nặc Tác đau đớn nói: “Không thể, nhưng ít nhất chúng ta có thể chạy được một số. Binh lực của quân Lam Vũ đều tập trung ở một dải Lão Hổ Câu, chỉ cần chúng ta có thể thành công thoát khỏi Lão Hô câu, là có thể mau chóng trở về Cao Ninh phủ, tìm đám Ma Ni giáo đáng hận tính sổ.”
Khắc Lạp Mã Kỳ không lên tiếng, ánh mắt dường như đã đờ đẫn.
Hắn đột nhiên rất nhớ La Nhĩ Đan đã chết, nếu như hiện giờ hắn còn sống, hắn nhất định sẽ đưa ra quyết định dứt khoát.
Nhìn thấy Khắc Lạp Mã Kỳ không có phản ứng, Lôi Nặc Tác và Tây Da Lạp đều cấp thiết kêu lên: “Đại tướng quân…”
Khắc Lạp Mã Kỳ đột nhiên cứ lẩm bẩm không biết là nói cái gì, khe khẽ lắc đầu, bên miệng lộ ra nụ cười khổ yếu ớt, nhưng rất nhanh biến mất tăm, sắc mặt dần khôi phục lại vẻ bình thường, trầm mặc chốc lát sau rồi mới trầm giọng chậm rãi nói: “Nếu đã như thế, ta hạ lệnh các đội và người tự lựa chọn phương hướng, phân tán phá vòng vây…”
Tây Da Lạp “a” một tiếng kêu lên thất thanh: “Phân tán phá vòng vây? Dưới loại tình huống này phân tán phá vòng vây là tự tìm đường chết, chúng ta chỉ có cách thừa lúc quân Lam Vũ chưa kịp đứng vững, tập trung lực lượng, đánh một hơi vượt qua chỗ bọn chúng yếu ớt nhất…”
Lôi Nặc Tác lạnh lùng nói: “Ngươi có biết chỗ quân Lam Vũ yếu ớt nhất ở đâu không? Nếu không phân tán phá vòng vây, chúng ta có nắm chắc chạy được không?”
Tây Da Lạp nói gấp: “Chúng ta không nên phân tán binh lực! Ở sau đít chúng ta, ở phương nam, quân Lam Vũ khẳng định sẽ không ngờ tới chúng ta đột vây ở hướng nam!”
Lôi Nặc Tác khinh miệt nói: “Ngươi đúng là ngây thơ, đột phá vòng vây ở phía nam, thế mà cũng nghĩ ra được … cho dù chạy ra được rồi, ngươi sẽ tiếp tục đi về đâu? Còn chẳng phải vẫn bị quân phòng thủ của Lam Vũ dọc đường vây bắt đánh chặn.”
Tây Da Lạp muốn nói lại thôi, sắc mặt đỏ bừng.
Thình lình, hai người đều nghe thấy Khắc Lạp Mã Kỳ gần như nổi giận đùng đùng lớn tiếng lạnh lùng quát: “Câm mồm hết cho ta! Để ta yên tĩnh suy nghĩ một chút!”
Tây Da Lạp và Lôi Nặc Tác vội vàng ngậm miệng, yên lặng nghe chỉ thị.
Khắc Lạp Mã Kỳ do dự chốc lát, mới nghiến răng hung dữ nói: “Tập trung toàn bộ binh lực, hướng.. phía bắc đột phá vòng vây!”
Tây Da Lạp dài cổ ra, khóc cười không nổi nỏi: “Phía bắc?”
Khắc Lạp Mã Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thể xông ra được một người nào hay người đó! Ta không tin quân Lam Vũ làm bằng sắt! Hạ lệnh tất cả bộ đội, đánh hết về phía bắc cho ta! Cho dù là dùng thi thể, cũng phải lắp bằng trạn địa của quân Lam Vũ.”
Con mắt hắn đỏ bừn bừng.
Tây Da Lạp lời đã ra tớ miệng lại nuốt trở về.
Lôi Nặc Tác lớn tiếng nói: “Đại tướng quân, ngài cứ yên tâm đi, quân Lam Vũ cũng không phải làm bằng sắt, dưới sự xung kích của chúng ta, bọn chúng khẳng định sẽ bị tiêu diệt! Giờ thuộc hạ sẽ tới tiền tuyến tổ chức tấn công.”
Sáu giờ chiều, tà dương chiếu trên cao, người Ngõa Lạp hướng phương bắc phát động tiến công bằng biển người.
Phụ trách phong tỏa đường lui của Khắc Lạp Mã Kỳ là trung đoàn 311 do Xạ Nhan tự suất lĩnh.
Ở phía bắc của Lão Hổ Câu, rời khỏi phạm vi của Lão Hổ Câu, là không còn núi đã nhiều như vậy nữa, mặt đất cũng không còn là đá tảng cứng rắn căn bản không thể dựng công sự. Nơi này chính là đất vàng rắn chắc, bời vì khô hạn thời gian dài, đất đai nơi này hết sức khó đào bới, xẻng sắt xúc xuống một cái, cở bản chỉ đào được một chỗ sâu bằng cái bát. Nhưng hơn ba nghìn quan binh quân Lam Vũ cố công làm trong một đêm, đã đào được bốn chiến hào, còn bố trí được dây thép gai đơn giản ở phía trước, do nguyên nhân hành quân quân khẩn cấp, số dây thép gai không nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho kỵ binh người Ngõa Lạp đụng vỡ đầu chạy máu.
Trung đoàn 311 là một trung đoàn có binh lực hùng hậu nhất thuộc bộ đội của Lam Sở Yến, có ba nghìn hai trăm quan binh, gần như chiếm một phần tư sư đoàn 103. Lam Sở Yến điều động bọn họ tới nơi này phụ trách chặn đứng kỵ binh người Ngõa Lạp thạy tháo thân, là dành cho kỳ vọng cực lớn. Dự cảm kỵ binh người Ngõa Lạp chó cùng rứt giậu, trung đoàn 311 trên vùng dất vàng này đã kéo dài phòng tuyến có chiều sâu chu đáo, xếp đặt sáu đạo phòng tuyến để bù đắp binh lực không đủ, Lam Sở Yến thậm chí đem tất cả các bộ đội đi kèm sư doàn 103 đều kéo tới phòng tuyến của trung đoàn 311, miễn cưỡng gom đủ năm nghìn người.
Lúc này Lam Sở Yến ở ngay trung đoàn 311, nhưng chuyện nàng làm, không phải là chỉ huy trung đoàn 311 phòng ngự, mà là tiến công.
Nàng quyết tâm muốn khi kỵ binh người Ngõa Lạp phát động tiến công đột phá vòng vây, quân Lam Vũ cũng phát động tiến công. Hiện giờ hơn hai vạn kỵ binh của người Ngõa Lạp đã bị bao vây chặt chẽ ở vùng Lão Hổ Câu, nếu muốn giết chết toàn bộ bọn chúng thì không khó. Nhưng ý của Dương Túc Phong là muốn ép bọn chúng đầu hàng, hơn nữa nhân số đấu hàng càng nhiều càng tốt, điều này thì cần phí chút tâm tư rồi.
Biện pháp tốt nhất ép kỵ binh người Ngõa Lạp đầu hàng, chính là bắt giặc phải bắt vua trước, nghĩ cách bắt sống thống soái Khắc Lạp Mã Kỳ của người Ngõa Lạp nam hạ lần này, sau đó thông qua uy ép hắn bắt những kỵ binh người Ngõa Lạp khác buôn vũ khí. Nếu muốn đạt được mục đích này, phải phái bộ đội tác chiến tinh nhuệ, thế nhưng, đáng tiếc là hai đơn vị lục quân đặc chiến đội của quân Lam Vũ đều không ở bên người nàng. Nàng chỉ có thể phái bộ đội lục quân bình thường chấp hành nhiệm vụ gian khó này.
Bộ đội chấp hành nhiệm vị này sẽ có thương vong cực lớn, đây là điều chắc chắn, thậm chí có khả năng toàn quân bị diệt. Người Ngõa Lạp tuyệt đối không thể chấp nhận đội ngũ của mình bị chia cắt phá nát, càng không thể chấp nhận kẻ địch xâm nhập vào trung tâm của mình làm loạn, cho dù bọn chúng dùng mạng sống, dùng máu tươi, dùng thi thể cũng phải ngăn cản đường tiến của quân Lam Vũ.
Lam Sở Yến trầm ngâm chốc lát, trầm giọng nói: “Chọn cho ta hai tiểu đoàn tinh nhuệ nhất!”
Trải qua thương lượng và khảo sát tỉ mỉ của các tham mưu, hai tiểu đoàn bộ binh chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ cam go chưa từng có được lựa chọn ra, hai tiểu đoàn này, một tới trừ trung đoàn 115 sư doàn 101, một tới từ trung đoàn 315 sư đoàn 103, đều là tiểu đoàn chiến đấu hạng nhất, hai tiểu đoàn trưởng lần lượt là Đường Vĩ và Lăng Uy.
Sáu giờ chiều, Đường Vĩ và Lăng Uy đều dẫn các đại đội trường phía dưới của mình tới trước mặt Lam Sở Yến.
Lam Sở Yến vĩnh viễn đều không mặc quân trang, nàng yêu thích màu tìm, đi đến đâu cũng đều là váy dài lụa màu tím nhạt, thần thái ưu nhã, vẻ mặt thản nhiên, mỗi hành động đều thỉnh thoảng lộ ra phong tình của nữ nhân thành thục. Y phục trên người nàng, vĩnh viễn đều chỉnh tề sạch sẽ, cho dù là ở dưới hoàn cảnh ác liệt nhất, nàng cũng rực rỡ chói lọi. Điều này đã từng làm cho vài người khiếu nại nàng, bời vì nàng không đem toàn bộ tâm tư để ở trên chiến tranh.
So sánh với Lam Sở Yến gọn gàng sạch sẽ cao nhã với váy dài màu tím, thì những quan binh kiêu dũng thiện chiến ở trước mặt nàng trông có vẻ khốn cùng hơn nhiều, bởi vì kịch chiến, trên mặt hai tiểu đoàn trưởng đều còn mang theo mùi thuốc súng, áo ngụy trang cũng đen thui, hình thấy sự đối lập rõ ràng. Về phần sáu vị đại đội trưởng ở bên cạnh, thì càng thêm thô tục, có một số người quân trang bị đá cào rách, lộ ra cánh tay trơ trụi.
Ở trên chiến trường, bọn họ đều là những hảo hán chết cũng không cau mày một cái, nhưng ở trước mặt Lam Sở Yến, từng người lại tỏ ra như những thiếu niên ngượng ngùng, mắt chỉ dám nhìn xuống mũi chân của mình, không dám chính diện ngưỡng mộ phong thái của Lam Sở Yến. Bọn họ cảm thấy mình không nên mạo phạm nữ nhân cao quý mệ lệ như vậy, thậm chí nhìn thêm một cái cũng là xúc phạm.
Thế nhưng, chính nữ nhân bề ngoài cao quý thần thái ung dung này, khi nói chuyện, hòan toàn làm người ta tim đập chân run, nhiệt huyết sôi trào: “Nhiệm vụ của các ngươi chính là cắm vào trung tâm của kẻ địch, tách đôi kẻ địch ra! Bất kể là kẻ nào ngăn cản trước mặt các ngươi, các ngươi đều có thể tiêu diệt chúng! Thần cản giết thần, phật ngăn giết phật! Các ngươi không cần để ý tới thương vong, không để ý tới hi sinh! Các ngươi thương vong bao nhiều người, ta sẽ dù đắp cho các ngươi bấy nhiêu người, các ngươi phải giống như dã thú, hung dữ vồ vào kẻ địch, móc tim kẻ địch ra cho ta…”
Hai vị tiểu đoàn trưởng và sau vị đại đội trưởng đều ngạc nhiên, khuôn mặt bất giác ngẩng hết cả lên.
Thần thái của Lam Sở Yến vẫn ưu nhã, nhưng ngữ khí nói chuyện lại giống như hổ cái muốn ăn thịt người, cực kỳ lãnh khốc vô tình: “Mục tiêu của các ngươi, chính là thống soái Khắc Lạp Mã Kỳ của người Ngõa Lạp! Ta muốn các ngươi bắt sống hắn! Nhớ kỹ ! Là bắt sống! Không được chết! Các ngươi ai bắt được Khắc Lạp Mã Kỳ, ta sẽ ban cho người đó danh xưng tiểu đoàn đột kích lão hỗ ngay tại chỗ!”
Đường Vĩ và Lăng Uy nhìn nhau một cái, lập tức đều cảm thụ được sự khiêu chiến cực lớn.
Từ khi quân Lam Vũ lập nên tới nay, còn chưa có bộ đội thuộc cấp tiểu đoàn giành được khen thưởng danh hiệu, nữ thần vận mệnh bắt đầu hạ cố tới đỉnh đầu của hai người rồi.
Ánh mắt lãnh khốc của Lam Sở Yến quét qua hai người, nói từng chữ một: “Ta cấp cho các ngươi quyền lực, trong quá trình bắt sống Khắc Lạp Mã Kỳ, các ngươi có thể tiếp thụ sự đầu hàng của kẻ địch! Hiểu chưa?”
Đường Vĩ và Lăng Uy đều cảm thấy trong lòng rung động mãnh liệt, máu toàn thân như muốn sôi lên, trên mặt cứng lại như đóng băng một nửa rồi, vội vàng chụm chân lại, hồi đáp vang dội: “Hiểu rõ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.