Chương 39: Ma quỷ biển sâu
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Một người Nhược Lan tên Phất Lan Kha suất lĩnh hai chiếc thuyền buồm cỡ trung vượt qua Nam đại dương bao la, giong buồm đi từ vương quốc Ngải Phỉ Ni xa tít tận cực nam, đi dọc theo bờ biển Đông ngoằn ngoèo, xuyên qua vùng biển nguy hiểm phía tây Hương Lí Cách Lạp. Cuối cùng đến được vương quốc Tô Mĩ Nhĩ trong truyền thuyết ở cực đông. Bọn họ đổ bộ thành công lên đất Tô Mĩ Nhĩ, được hoan nghênh nhiệt liệt, được đích thân nữ vương Tô Mĩ Nhĩ đón tiếp.
Sau khi neo lại một tháng, bọn họ chất đầy sản vật Tô Mĩ Nhĩ, theo đường cũ trở về. Trải qua năm sáu tháng lênh đênh trên biển cuối cùng cũng về tới nước Nhược Lan. Chuyến hải hành này một lần nữa chứng minh các địa dương trên thế giới thông với nhau, thông qua đường biển có thể đi đến bất kì nơi nào. Đồng thời, bọn họ cũng dương dương tự đắc tuyên bố cho cả thế giới biết, họ đã được gặp nữ vương Tô Mĩ Nhĩ xinh đẹp không ai bằng trong truyền thuyết. “Trời ạ! Tôi chưa từng gặp nữ tử nào xinh đẹp như vậy, tim chúng tôi gần như ngừng đập. Mỗi cử động của nàng trong mắt tôi đều là ý chỉ của thượng đế, không cách nào kháng cự được.”
“Hải quân đế quốc sa sút quá, đến thuyền trưởng của Nhược Lan quốc cũng còn hơn hẳn!” Dương Cơ Duệ khinh miệt nói, tờ báo tỏng tay bị lão vò thành một cục, tiện tay quăng xuống đất.
Dương Túc Phong hơi sửng sốt: “Chẳng lẽ đế quốc chưa từng có thuyền trưởng nào đến được Tô Mĩ Nhĩ?”
Dương Cơ Duệ lắc đầu thở dài: “Đương nhiên có, nhưng đi theo tuyến Bắc đại dương. Đội thuyền buôn của đế quốc đều xuất phát từ Lan Xuyên hoặc Mai Xuyên, đi qua thủ phủ A Lạp Mạn Ni của vương quốc Nỗ Mễ Lợi Á, La Khắc Lạp Tác Ni cực bắc của cao nguyên đẫm máu, Tát Nhĩ Mã Đề Á. Sau đó đến Mạt Đặc Lôi của vương quốc Cáp Lạp Lôi, rồi xuôi xuống phía nam vương quốc này mới đến được Tô Mĩ Nhĩ. Tuyến hải hành này đi thẳng qua vùng đất băng giá, vào mùa đông mặt nước đóng băng. Thành ra, một năm chỉ có tám tháng là thuyền bè lưu thông được. Hơn nữa, tuyến đường đó bị hải tặc bắc cực uy hiếp nặng nề, ngày càng ít tàu thuyền dám đi lại.”
Dương Túc Phong càng ngạc nhiên hơn: “Tuyến đường phía nam thì sao? Sao không có ai dám đi?”
Dương Cơ Duệ cụt hứng, đáp: “Hải trình phía nam sở dĩ trì hoãn khai thác là do hải quân đế quốc Ngải Phỉ Ni quấy nhiễu, cản trở. Bọn chúng đối địch với Đường Xuyên đế quốc, nếu không do Nam đại dương quá rộng, ta nghĩ hải quân hai bên chắc đã đánh nhau từ lâu. Bất quá, từ phương diện khác mà nói, cũng do ảnh hưởng của bệnh ma quỷ biển sâu. Phía nam khí hậu ấm áp, bốn mùa đều có ánh nắng, khí hậu ấm áp cũng giúp cho bệnh ma quỷ biển sâu lan tràn. Sức tàn phá của nó so với hải trình biển bắc nghiêm trọng hơn rất nhiều. Hầu như không có thuyền nào vượt qua nam đại dương mà không bùng phát bệnh này. Đội thuyền xuất phát từ bờ biển đế quốc, thẳng đường đến miền trung Nam Hải, bị bùng phát bệnh ma quỷ biển sâu, thành thử phải tạm thời đổ bộ lêm đảo Lữ Tống hoặc các địa phương khác, chờ bệnh tình thuyên giảm mới tiếp tục lên đường.”
Dừng một lát, Dương Cơ Duệ nhún vai nói tiếp: “Nhưng qua khỏi đảo Lữ Tống lại là Nam đại dương mênh mông. Giữa biển khơi mờ mịt, bệnh ma quỷ biển sâu hoành hành gần như là tất nhiên, khó mà tránh được. Lại thêm thuyền bè rất khó tìm được một hòn đảo đổ bộ để tiến hành nghi thức tế lễ, tiêu trừ lời nguyền của ma quỷ biển sâu. Thế nên, nếu không phải toàn bộ thuyền viên mất mạng thì cũng ngót nghét nửa thuyền, những người còn lại phải dựa vào ý chí kiên cường mới kiên trì đổ bộ được lên bờ biển liên minh Nhã Ca hoặc đế quốc Ngải Phỉ Ni. Nhưng hải quân Ngải Phỉ Ni không có hảo cảm với hạm đội đế quốc, cưỡng chế, thu giữ thậm chí là khai hỏa công kích. Dần dà, trừ những thuyền trưởng chuyên mạo hiểm, các đội thuyền buôn tuyệt nhiên không dám đặt chân lên con đường tử vong này.”
Dương Túc Phong nhíu mày hỏi: “Con nghe tới nghe lui vẫn chưa nghe thúc nói, bệnh ma quỷ biển sâu thực ra là cái gì vậy?”
Dương Cơ Duệ hơi rùng mình, nghĩ lại còn sợ, đáp: “Chà, nó là căn bệnh đáng sợ nhất, ác mộng của giới thủy thủ, ai mắc phải bệnh này coi như đi đời. Bệnh này chỉ thuyền viên mới bị, suốt chuyến hải hành chỉ khi đi qua vùng biển sâu mới bùng phát, thành thử mọi người mới kêu nó bằng cái tên khủng khiếp đó. Mới đầu, da mặt người bệnh đổi màu, thường thường biến thành màu xanh xám. Người bệnh lười hoạt động, đối với bất kỳ hoạt động gì cũng thấy chán ghét. Không lâu sau đó, nướu của họ phát ngứa, sưng tấy lên, đụng nhẹ cũng xuất huyết. Không chỉ nướu, các bộ phận khác trên cơ thể cũng rất dễ xuất huyết. Lúc này, da họ rất khô, kiểm tra thì thấy các đốm màu hồng, xanh nhạt, màu đen thậm chí là màu xám xuất hiện trên da. Quan sát bên ngoài cho thấy, dường như là do xuất huyết dưới da, từ đó bề mặt da dễ bị phụt máu ra khi đụng vào. Sau đó, phần lớn đùi người bệnh bị sưng phù, tuy không phù tới đầu ngón chân nhưng thời gian phù thũng kéo dài rất lâu, so với bệnh nhân bị phù thũng thực sự còn lâu hơn. Nguời mắc bệnh này, nếu không có can đảm yêu cầu bạn tàu ném mình xuống biển thì chỉ còn nước nằm trên boong tàu chờ chết. Dù ăn thứ gì cũng không đi được, uống thuốc gì cũng không xong, cuối cùng đành chịu chết đau đớn.”
Dương Túc Phong ngạc nhiên mất mấy giây, kế đó hiểu ngay, đây chả phải là bệnh scurvy (*) sao? Hắn nhướng mày, đang định nói, Dương Cơ Duệ lại hiểu lầm ý hắn, cứ nghĩ hắn sợ liền dịu dàng an ủi: “Bất quá, ngươi không phải lo. Chỉ có những kẻ nhu nhược đớn hèn, không trung thành với tổ quốc mới mắc bệnh này. Những người dũng cảm, trung thành mà nói, bệnh tật gì cũng không làm tổn thương họ được. Như Phất Lai Triệt, Phất Áo Đức đó. Bọn họ sinh hoạt trên biển không biết bao nhiêu lâu rồi, ra vô Nam đại dương bao lần. Thuyền viên bên cạnh bao nhiêu người tử nạn dưới uy quyền của căn bệnh ma quỷ, vậy mà hai người họ vẫn an nhiên vô sự. Cho nên, chỉ cần một thân chính khí, không hổ thẹn với trời đất, ma quỷ biển sâu có hoành hành cũng không làm gì được.”
Dương Túc Phong gãi đầu, nghĩ bụng bệnh scurvy do thiếu vitamin C với bệnh ma quỷ biển sâu này có liên quan gì với nhau, giống nhau chỗ nào? Đột nhiên trong óc chợt lóe lên một ý nghĩ, lập tức hiểu ra. Hóa ra thời kỳ này con người chưa phát hiện được bệnh scurvy, chưa có nhận thức chính xác về căn bệnh này. Theo quan tính, nhân loại quy cho nó là uy quyền của thần linh. Dương Cơ Duệ rõ ràng tin theo quan điểm này.
Thế nhưng hắn cũng nhẫn nhịn được, nói: “Cái đó e là không phải như vậy!”
Dương Cơ Duệ không để tâm lời hắn, nặng nề nói tiếp: “Do ảnh hưởng của bệnh ma quỷ, hải quân đế quốc khó mà vượt qua đảo Lữ Tống để đến miền đông đại lục Y Lan. Trừ nguyên soái Đường Lãng năm xưa, còn thì chưa có hạm đội nào của Đường Xuyên đến được bán đảo Hỏa Long. Trước khi không giải quyết ổn thỏa vấn đề bán đảo Hỏa Long, chúng tachỉ có thể vận chuyển quặng và tài nguyên theo đường bộ, còn lâu mới đạt đủ nhu cầu. Nếu có thể thông thương đường hàng hải quy mô đó thì thời gian sẽ rút ngắn đi nhiều.”
Dương Túc Phong gục gặc đầu, không biết là đang nghĩ gì.
Dương Cơ Duệ lặng lẽ thở dài, than: “Đương nhiên, cũng có người nói, nhất định là do có người mạo phạm uy nghiêm của biển cả nên mới chịu sự trừng phạt đó. Tại mỗi bến cảng của mỗi quốc gia đều có một đền miễu cầu nguyện lúc nào cũng nghi ngút khói hương, thủy thủ trước khi khởi hành đều đến khấn thượng đế phù hộ để không mắc phải bệnh ma quỷ này.”
Dương Túc Phong phản đối: “Cẩu nguyện không có tác dụng đâu!”
Dương Cơ Duệ cười khổ: “Phong, chắc là ngươi chưa thấy qua, hồi ức đó đau khổ vô cùng. Nếu ngươi biết căn bệnh đó gây ra thảm trạng khủng khiếp thế nào, nhất định ngươi cầu nguyện còn thành kính hơn. Tam thúc ngươi lúc còn trẻ cũng mắc phải căn bệnh này. Lúc đó ta cũng có trên tàu, chỉ biết trơ mắt nhìn nó phát bệnh. Toàn thân mệt mỏi, tinh thần chán nản, yếu nhược, chán ăn, sắc mặt trắng bệch, nướu sưng rồi xuất huyết. Sau đó, do lợi của tam thúc ngươi hoại tử, răng rớt ra từng cái một, cơ khớp đau nhức, da xuất huyết từng đốm, lỗ chân lông bị sừng hóa, nhìn thê thảm không chịu nổi... nếu không nhờ lúc lên bờ, hắn còn thoi thóp thì chắc đã đi đứt vì căn bệnh quái ác đó rồi. Lúc hắn trở về, gia tộc ta lập tức cử hành đại lễ cúng tế, cảm tạ ông trời đã bỏ qua cho hắn. Có lẽ, hắn vẫn còn nhớ tình cảnh đó, lúc đó tam thúc ngươi cũng đã hơn bốn mươi rồi.”
Dương Túc Phong không thèm nghe cho kỹ. Hắn đã biết chính xác đó là bệnh scurvy, không có quan hệ gì với thần linh. Đợi lão nói xong hắn mới thong thả hỏi: “Vùng Mĩ Ni Tư chúng ta có nơi nào trồng chanh không?”
Dương Cơ Duệ không hiểu gì cả, đáp: “Chanh? Tình Xuyên khả năng là có trồng, những nơi khác không nghe nói. Ngược lại vùng Cách Lỗ Ni Á của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á lại trồng rất nhiều, nghe nói thứ này được bọn người dã man ưa chuộng lắm. Ngươi hỏi chi vậy?”
Dương Túc Phong không mảy may động đậy, nói: “Kêu A Diểu mua một hai ngàn cân chanh, con cần dùng. Không có chanh thì quýt cũng được.”
Dương Cơ Duệ nói: “Tuy quan hệ của ta với vương quốc Lỗ Ni Lợi Á không tốt nhưng mua một ít chanh không thành vấn đề. Cũng chẳng phải thứ gì quý giá, quý tộc Lỗ Ni Lợi Á cũng không thích thú, chỉ có đám dã man kia mê thôi. Có điều, chúng ta làm gì với thứ đó?”
Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Tất nhiên nó phải có tác dụng mới dùng rồi!”
Dương Cơ Duệ biết Dương Túc Phong chắc chắn có thâm ý khác, nhưng hắn đã không muốn nói, lão cũng không hỏi. Dưới con mắt của lão, Dương Túc Phong chắc chắn có rất nhiều bí mật, thậm chí bất chấp lí lẽ. Nhưng đối với Dương gia mà nói, hắn càng nhiều bí mật càng tốt. Bất ngờ, điếm tiểu nhị hốt hoảng chạy vào, sau lưng hắn là một sĩ quan cấm vệ cuồng ngạo. Dương Túc Phong liếc mắt dòm, thì ra là cái tên không có hảo cảm với mình Ca Thư Hàn.
Dương Túc Phong chậm rãi đứng dậy, ánh mắt không lấy gì làm vui vẻ, nhìn chằm chằm khiến Ca Thư Hàn không thể không hành lễ. Chừng đó Dương Túc Phong mới vẫy tay, hoàn lễ, hờ hững nói: “Giáo úy Ca Thư Hàn, tìm ta có chuyện gì?”
Ca Thư Hàn không bận tâm đến thái độ lạnh nhạt của Dương Túc Phong, nói cho chính xác hắn nhẫn nại cực kỳ trước vẻ bất mãn của Dương Túc Phong, không hề để lộ thái độ. Hắn điều chỉnh lại tâm tình mình, bình tĩnh nói: “Dương tướng quân, tôi quả thực có chuyện muốn tìm ngài.”
Dương Túc Phong thản nhiên: “Thật sao? Không biết tôi giúp được gì cho quý ngài đây? Cần nhớ là tôi chỉ là một thiếu tướng tay không tấc sắt, trên đất liền mạng mình còn khó giữ, giúp được ngài chuyện gì chứ?”
Mặt Ca Thư Hàn đỏ bừng, biết Dương Túc Phong cố tình làm khó mình. Hắn hít một hơi, thành khẩn nói: “Thiếu tướng, tôi thật sự áy náy vì những lời vô lí của mình hôm đó. Tôi xin thành khẩn nhận lỗi với ngài, xin ngài bỏ qua cho sự thô lỗ của tôi. Tôi thực tình không cố ý mạo phạm ngài, nhưng khi đó tâm tình không tốt, tôi không kềm chế được.”
Dương Túc Phong bình thản vẫy tay, ra hiệu cho Ca Thư Hàn ngồi xuống nhưng hắn vẫn cứ đứng nghiêm như trời trồng. Trái lại Dương Túc Phong lại phải nhổm mông đứng dậy, tiếp nhận lời xin lỗi của hắn, cười khẽ: “Giáo úy Ca Thư, ta thấy rõ là ngươi rất bất mãn với tình cảnh của toán quân quan pháo binh đó, ngươi rất thông cảm với bọn họ. Hà, giờ thì ngươi có thể nói không, phủ Bối Trữ vì sao thất thủ vậy? Bọn họ làm sao phải chịu trừng phạt như vậy?”
Ca Thư Hàn muốn nói lại thôi, bối rối liếc Dương Cơ Duệ đang đứng bên cạnh.
Dương Túc Phong nói: “Không cần lo lắng, đó là thúc thúc của ta!”
Ca Thư Hàn lúc này mới yên tâm, sắp xếp lại mạch tư tưởng, căm phẫn nói: “Thiếu tướng, ngài không hiểu nhiều về lục quân nhưng chắc ngài cũng biết, năng lực chiến đấu của sư đoàn trung ương quân số 19 hết sực phi thường, được xưng tụng là sư đoàn Hỏa Liệt Điểu. Trong trận chiến Lạc Na thứ 12, bọn họ thâm nhập vào trong lòng địch, tập kích hậu phương địch nhân, cố gắng xoay chuyển tình thế. Cuối cùng thắng lợi đó có công sức cống hiến của bọn họ rất nhiều. Nhờ biểu hiện xuất sắc đó, bọn họ được tặng huân chương huyết sắc. Chuyện này chắc ngài biết.”
(*)Scurvy là một bệnh do thiếu hụt vitamin C, biểu hiện dưới những triệu chứng như: chảy máu nướu răng, chậm lành vết thương, các vết thâm tím rộng trên da (mảng xuất huyết dưới da, dân gian thường gọi là “vết ma cắn”). Thêm vào đó là sự dễ bị nhiễm trùng, hysteria và trầm cảm cũng là những tiêu chuẩn chẩn đoán. Bệnh này gắn liền với lịch sử thế giới vì tỷ lệ cung cấp vitamin C không đầy đủ trong những chiến dịch quân sự và trong các cuộc hành trình trên biển dài ngày. Đã có những giai đoạn lịch sử mà bệnh scurvy lan tràn rộng khắp như một bệnh dịch. Các chiến binh trên các cuộc hải trình dài ngày còn bị ảnh hưởng nặng nề hơn. (chú giải – ND. Theo wikipedia.org)
Sau khi neo lại một tháng, bọn họ chất đầy sản vật Tô Mĩ Nhĩ, theo đường cũ trở về. Trải qua năm sáu tháng lênh đênh trên biển cuối cùng cũng về tới nước Nhược Lan. Chuyến hải hành này một lần nữa chứng minh các địa dương trên thế giới thông với nhau, thông qua đường biển có thể đi đến bất kì nơi nào. Đồng thời, bọn họ cũng dương dương tự đắc tuyên bố cho cả thế giới biết, họ đã được gặp nữ vương Tô Mĩ Nhĩ xinh đẹp không ai bằng trong truyền thuyết. “Trời ạ! Tôi chưa từng gặp nữ tử nào xinh đẹp như vậy, tim chúng tôi gần như ngừng đập. Mỗi cử động của nàng trong mắt tôi đều là ý chỉ của thượng đế, không cách nào kháng cự được.”
“Hải quân đế quốc sa sút quá, đến thuyền trưởng của Nhược Lan quốc cũng còn hơn hẳn!” Dương Cơ Duệ khinh miệt nói, tờ báo tỏng tay bị lão vò thành một cục, tiện tay quăng xuống đất.
Dương Túc Phong hơi sửng sốt: “Chẳng lẽ đế quốc chưa từng có thuyền trưởng nào đến được Tô Mĩ Nhĩ?”
Dương Cơ Duệ lắc đầu thở dài: “Đương nhiên có, nhưng đi theo tuyến Bắc đại dương. Đội thuyền buôn của đế quốc đều xuất phát từ Lan Xuyên hoặc Mai Xuyên, đi qua thủ phủ A Lạp Mạn Ni của vương quốc Nỗ Mễ Lợi Á, La Khắc Lạp Tác Ni cực bắc của cao nguyên đẫm máu, Tát Nhĩ Mã Đề Á. Sau đó đến Mạt Đặc Lôi của vương quốc Cáp Lạp Lôi, rồi xuôi xuống phía nam vương quốc này mới đến được Tô Mĩ Nhĩ. Tuyến hải hành này đi thẳng qua vùng đất băng giá, vào mùa đông mặt nước đóng băng. Thành ra, một năm chỉ có tám tháng là thuyền bè lưu thông được. Hơn nữa, tuyến đường đó bị hải tặc bắc cực uy hiếp nặng nề, ngày càng ít tàu thuyền dám đi lại.”
Dương Túc Phong càng ngạc nhiên hơn: “Tuyến đường phía nam thì sao? Sao không có ai dám đi?”
Dương Cơ Duệ cụt hứng, đáp: “Hải trình phía nam sở dĩ trì hoãn khai thác là do hải quân đế quốc Ngải Phỉ Ni quấy nhiễu, cản trở. Bọn chúng đối địch với Đường Xuyên đế quốc, nếu không do Nam đại dương quá rộng, ta nghĩ hải quân hai bên chắc đã đánh nhau từ lâu. Bất quá, từ phương diện khác mà nói, cũng do ảnh hưởng của bệnh ma quỷ biển sâu. Phía nam khí hậu ấm áp, bốn mùa đều có ánh nắng, khí hậu ấm áp cũng giúp cho bệnh ma quỷ biển sâu lan tràn. Sức tàn phá của nó so với hải trình biển bắc nghiêm trọng hơn rất nhiều. Hầu như không có thuyền nào vượt qua nam đại dương mà không bùng phát bệnh này. Đội thuyền xuất phát từ bờ biển đế quốc, thẳng đường đến miền trung Nam Hải, bị bùng phát bệnh ma quỷ biển sâu, thành thử phải tạm thời đổ bộ lêm đảo Lữ Tống hoặc các địa phương khác, chờ bệnh tình thuyên giảm mới tiếp tục lên đường.”
Dừng một lát, Dương Cơ Duệ nhún vai nói tiếp: “Nhưng qua khỏi đảo Lữ Tống lại là Nam đại dương mênh mông. Giữa biển khơi mờ mịt, bệnh ma quỷ biển sâu hoành hành gần như là tất nhiên, khó mà tránh được. Lại thêm thuyền bè rất khó tìm được một hòn đảo đổ bộ để tiến hành nghi thức tế lễ, tiêu trừ lời nguyền của ma quỷ biển sâu. Thế nên, nếu không phải toàn bộ thuyền viên mất mạng thì cũng ngót nghét nửa thuyền, những người còn lại phải dựa vào ý chí kiên cường mới kiên trì đổ bộ được lên bờ biển liên minh Nhã Ca hoặc đế quốc Ngải Phỉ Ni. Nhưng hải quân Ngải Phỉ Ni không có hảo cảm với hạm đội đế quốc, cưỡng chế, thu giữ thậm chí là khai hỏa công kích. Dần dà, trừ những thuyền trưởng chuyên mạo hiểm, các đội thuyền buôn tuyệt nhiên không dám đặt chân lên con đường tử vong này.”
Dương Túc Phong nhíu mày hỏi: “Con nghe tới nghe lui vẫn chưa nghe thúc nói, bệnh ma quỷ biển sâu thực ra là cái gì vậy?”
Dương Cơ Duệ hơi rùng mình, nghĩ lại còn sợ, đáp: “Chà, nó là căn bệnh đáng sợ nhất, ác mộng của giới thủy thủ, ai mắc phải bệnh này coi như đi đời. Bệnh này chỉ thuyền viên mới bị, suốt chuyến hải hành chỉ khi đi qua vùng biển sâu mới bùng phát, thành thử mọi người mới kêu nó bằng cái tên khủng khiếp đó. Mới đầu, da mặt người bệnh đổi màu, thường thường biến thành màu xanh xám. Người bệnh lười hoạt động, đối với bất kỳ hoạt động gì cũng thấy chán ghét. Không lâu sau đó, nướu của họ phát ngứa, sưng tấy lên, đụng nhẹ cũng xuất huyết. Không chỉ nướu, các bộ phận khác trên cơ thể cũng rất dễ xuất huyết. Lúc này, da họ rất khô, kiểm tra thì thấy các đốm màu hồng, xanh nhạt, màu đen thậm chí là màu xám xuất hiện trên da. Quan sát bên ngoài cho thấy, dường như là do xuất huyết dưới da, từ đó bề mặt da dễ bị phụt máu ra khi đụng vào. Sau đó, phần lớn đùi người bệnh bị sưng phù, tuy không phù tới đầu ngón chân nhưng thời gian phù thũng kéo dài rất lâu, so với bệnh nhân bị phù thũng thực sự còn lâu hơn. Nguời mắc bệnh này, nếu không có can đảm yêu cầu bạn tàu ném mình xuống biển thì chỉ còn nước nằm trên boong tàu chờ chết. Dù ăn thứ gì cũng không đi được, uống thuốc gì cũng không xong, cuối cùng đành chịu chết đau đớn.”
Dương Túc Phong ngạc nhiên mất mấy giây, kế đó hiểu ngay, đây chả phải là bệnh scurvy (*) sao? Hắn nhướng mày, đang định nói, Dương Cơ Duệ lại hiểu lầm ý hắn, cứ nghĩ hắn sợ liền dịu dàng an ủi: “Bất quá, ngươi không phải lo. Chỉ có những kẻ nhu nhược đớn hèn, không trung thành với tổ quốc mới mắc bệnh này. Những người dũng cảm, trung thành mà nói, bệnh tật gì cũng không làm tổn thương họ được. Như Phất Lai Triệt, Phất Áo Đức đó. Bọn họ sinh hoạt trên biển không biết bao nhiêu lâu rồi, ra vô Nam đại dương bao lần. Thuyền viên bên cạnh bao nhiêu người tử nạn dưới uy quyền của căn bệnh ma quỷ, vậy mà hai người họ vẫn an nhiên vô sự. Cho nên, chỉ cần một thân chính khí, không hổ thẹn với trời đất, ma quỷ biển sâu có hoành hành cũng không làm gì được.”
Dương Túc Phong gãi đầu, nghĩ bụng bệnh scurvy do thiếu vitamin C với bệnh ma quỷ biển sâu này có liên quan gì với nhau, giống nhau chỗ nào? Đột nhiên trong óc chợt lóe lên một ý nghĩ, lập tức hiểu ra. Hóa ra thời kỳ này con người chưa phát hiện được bệnh scurvy, chưa có nhận thức chính xác về căn bệnh này. Theo quan tính, nhân loại quy cho nó là uy quyền của thần linh. Dương Cơ Duệ rõ ràng tin theo quan điểm này.
Thế nhưng hắn cũng nhẫn nhịn được, nói: “Cái đó e là không phải như vậy!”
Dương Cơ Duệ không để tâm lời hắn, nặng nề nói tiếp: “Do ảnh hưởng của bệnh ma quỷ, hải quân đế quốc khó mà vượt qua đảo Lữ Tống để đến miền đông đại lục Y Lan. Trừ nguyên soái Đường Lãng năm xưa, còn thì chưa có hạm đội nào của Đường Xuyên đến được bán đảo Hỏa Long. Trước khi không giải quyết ổn thỏa vấn đề bán đảo Hỏa Long, chúng tachỉ có thể vận chuyển quặng và tài nguyên theo đường bộ, còn lâu mới đạt đủ nhu cầu. Nếu có thể thông thương đường hàng hải quy mô đó thì thời gian sẽ rút ngắn đi nhiều.”
Dương Túc Phong gục gặc đầu, không biết là đang nghĩ gì.
Dương Cơ Duệ lặng lẽ thở dài, than: “Đương nhiên, cũng có người nói, nhất định là do có người mạo phạm uy nghiêm của biển cả nên mới chịu sự trừng phạt đó. Tại mỗi bến cảng của mỗi quốc gia đều có một đền miễu cầu nguyện lúc nào cũng nghi ngút khói hương, thủy thủ trước khi khởi hành đều đến khấn thượng đế phù hộ để không mắc phải bệnh ma quỷ này.”
Dương Túc Phong phản đối: “Cẩu nguyện không có tác dụng đâu!”
Dương Cơ Duệ cười khổ: “Phong, chắc là ngươi chưa thấy qua, hồi ức đó đau khổ vô cùng. Nếu ngươi biết căn bệnh đó gây ra thảm trạng khủng khiếp thế nào, nhất định ngươi cầu nguyện còn thành kính hơn. Tam thúc ngươi lúc còn trẻ cũng mắc phải căn bệnh này. Lúc đó ta cũng có trên tàu, chỉ biết trơ mắt nhìn nó phát bệnh. Toàn thân mệt mỏi, tinh thần chán nản, yếu nhược, chán ăn, sắc mặt trắng bệch, nướu sưng rồi xuất huyết. Sau đó, do lợi của tam thúc ngươi hoại tử, răng rớt ra từng cái một, cơ khớp đau nhức, da xuất huyết từng đốm, lỗ chân lông bị sừng hóa, nhìn thê thảm không chịu nổi... nếu không nhờ lúc lên bờ, hắn còn thoi thóp thì chắc đã đi đứt vì căn bệnh quái ác đó rồi. Lúc hắn trở về, gia tộc ta lập tức cử hành đại lễ cúng tế, cảm tạ ông trời đã bỏ qua cho hắn. Có lẽ, hắn vẫn còn nhớ tình cảnh đó, lúc đó tam thúc ngươi cũng đã hơn bốn mươi rồi.”
Dương Túc Phong không thèm nghe cho kỹ. Hắn đã biết chính xác đó là bệnh scurvy, không có quan hệ gì với thần linh. Đợi lão nói xong hắn mới thong thả hỏi: “Vùng Mĩ Ni Tư chúng ta có nơi nào trồng chanh không?”
Dương Cơ Duệ không hiểu gì cả, đáp: “Chanh? Tình Xuyên khả năng là có trồng, những nơi khác không nghe nói. Ngược lại vùng Cách Lỗ Ni Á của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á lại trồng rất nhiều, nghe nói thứ này được bọn người dã man ưa chuộng lắm. Ngươi hỏi chi vậy?”
Dương Túc Phong không mảy may động đậy, nói: “Kêu A Diểu mua một hai ngàn cân chanh, con cần dùng. Không có chanh thì quýt cũng được.”
Dương Cơ Duệ nói: “Tuy quan hệ của ta với vương quốc Lỗ Ni Lợi Á không tốt nhưng mua một ít chanh không thành vấn đề. Cũng chẳng phải thứ gì quý giá, quý tộc Lỗ Ni Lợi Á cũng không thích thú, chỉ có đám dã man kia mê thôi. Có điều, chúng ta làm gì với thứ đó?”
Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Tất nhiên nó phải có tác dụng mới dùng rồi!”
Dương Cơ Duệ biết Dương Túc Phong chắc chắn có thâm ý khác, nhưng hắn đã không muốn nói, lão cũng không hỏi. Dưới con mắt của lão, Dương Túc Phong chắc chắn có rất nhiều bí mật, thậm chí bất chấp lí lẽ. Nhưng đối với Dương gia mà nói, hắn càng nhiều bí mật càng tốt. Bất ngờ, điếm tiểu nhị hốt hoảng chạy vào, sau lưng hắn là một sĩ quan cấm vệ cuồng ngạo. Dương Túc Phong liếc mắt dòm, thì ra là cái tên không có hảo cảm với mình Ca Thư Hàn.
Dương Túc Phong chậm rãi đứng dậy, ánh mắt không lấy gì làm vui vẻ, nhìn chằm chằm khiến Ca Thư Hàn không thể không hành lễ. Chừng đó Dương Túc Phong mới vẫy tay, hoàn lễ, hờ hững nói: “Giáo úy Ca Thư Hàn, tìm ta có chuyện gì?”
Ca Thư Hàn không bận tâm đến thái độ lạnh nhạt của Dương Túc Phong, nói cho chính xác hắn nhẫn nại cực kỳ trước vẻ bất mãn của Dương Túc Phong, không hề để lộ thái độ. Hắn điều chỉnh lại tâm tình mình, bình tĩnh nói: “Dương tướng quân, tôi quả thực có chuyện muốn tìm ngài.”
Dương Túc Phong thản nhiên: “Thật sao? Không biết tôi giúp được gì cho quý ngài đây? Cần nhớ là tôi chỉ là một thiếu tướng tay không tấc sắt, trên đất liền mạng mình còn khó giữ, giúp được ngài chuyện gì chứ?”
Mặt Ca Thư Hàn đỏ bừng, biết Dương Túc Phong cố tình làm khó mình. Hắn hít một hơi, thành khẩn nói: “Thiếu tướng, tôi thật sự áy náy vì những lời vô lí của mình hôm đó. Tôi xin thành khẩn nhận lỗi với ngài, xin ngài bỏ qua cho sự thô lỗ của tôi. Tôi thực tình không cố ý mạo phạm ngài, nhưng khi đó tâm tình không tốt, tôi không kềm chế được.”
Dương Túc Phong bình thản vẫy tay, ra hiệu cho Ca Thư Hàn ngồi xuống nhưng hắn vẫn cứ đứng nghiêm như trời trồng. Trái lại Dương Túc Phong lại phải nhổm mông đứng dậy, tiếp nhận lời xin lỗi của hắn, cười khẽ: “Giáo úy Ca Thư, ta thấy rõ là ngươi rất bất mãn với tình cảnh của toán quân quan pháo binh đó, ngươi rất thông cảm với bọn họ. Hà, giờ thì ngươi có thể nói không, phủ Bối Trữ vì sao thất thủ vậy? Bọn họ làm sao phải chịu trừng phạt như vậy?”
Ca Thư Hàn muốn nói lại thôi, bối rối liếc Dương Cơ Duệ đang đứng bên cạnh.
Dương Túc Phong nói: “Không cần lo lắng, đó là thúc thúc của ta!”
Ca Thư Hàn lúc này mới yên tâm, sắp xếp lại mạch tư tưởng, căm phẫn nói: “Thiếu tướng, ngài không hiểu nhiều về lục quân nhưng chắc ngài cũng biết, năng lực chiến đấu của sư đoàn trung ương quân số 19 hết sực phi thường, được xưng tụng là sư đoàn Hỏa Liệt Điểu. Trong trận chiến Lạc Na thứ 12, bọn họ thâm nhập vào trong lòng địch, tập kích hậu phương địch nhân, cố gắng xoay chuyển tình thế. Cuối cùng thắng lợi đó có công sức cống hiến của bọn họ rất nhiều. Nhờ biểu hiện xuất sắc đó, bọn họ được tặng huân chương huyết sắc. Chuyện này chắc ngài biết.”
(*)Scurvy là một bệnh do thiếu hụt vitamin C, biểu hiện dưới những triệu chứng như: chảy máu nướu răng, chậm lành vết thương, các vết thâm tím rộng trên da (mảng xuất huyết dưới da, dân gian thường gọi là “vết ma cắn”). Thêm vào đó là sự dễ bị nhiễm trùng, hysteria và trầm cảm cũng là những tiêu chuẩn chẩn đoán. Bệnh này gắn liền với lịch sử thế giới vì tỷ lệ cung cấp vitamin C không đầy đủ trong những chiến dịch quân sự và trong các cuộc hành trình trên biển dài ngày. Đã có những giai đoạn lịch sử mà bệnh scurvy lan tràn rộng khắp như một bệnh dịch. Các chiến binh trên các cuộc hải trình dài ngày còn bị ảnh hưởng nặng nề hơn. (chú giải – ND. Theo wikipedia.org)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.