Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 198: Mưa to gió lớn (1)

Nam Hải Thập Tứ Lang

18/03/2013

Công binh kéo dây cung, đi kèm theo đó thuốc nổ Hắc Tác Kim được chôn trước dưới thông đại phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, từ đằng xa đã nhìn thấy từng đám mây hình nấm nhỏ liên tiếp bốc lên, cho dù cách chiến trường ít nhất có ba bốn nghìn mét, nhưng Dương Túc Phong vẫn có thể cảm thấy chấn động khi thuốc nổ phát nổ, trong làn khói cuồn cuộn, kỵ binh khô lâu phụ cẩn đám mấy hình nấm biến mất toàn bộ, cũng không biết bọn chúng bị nổ mất xác hay là rơi vào trong hố sâu.

Sau khi thuốc nổ phát nổ, đường giao thông chủ yếu và đất bằng phẳng ở gần nhà ngục Ngân Giác Giác tức thì biến thành hầm hố lồi lõm, khắp nơi đều là những chiếc hố sâu hai be mẹ rộng hơn mười mét. Khi kỵ binh khô lâu băng qua, không thể không vòng qua những chiếc hỗ này, để tránh rơi xuống không lên nổi, điều này khiến cho tốc độ xung kích của bọn chúng không thể tránh khỏi phải chậm lại, rất nhiều kỵ binh khô lâu không chế không được, hoặc là bị đồng bọn phía sau chèn ép, lũ lượt ngã xuống hố sâu, khó khăn lắp mới thúc được chiến mã chạy lên, nhưng phát hiện trên mặt đất đã không còn chỗ cho mình, chỉ đành tiếp tục ở lại dưới hỗ sâu.

Những tên kỵ binh khô lâu may mắn vượt qua phát hiện, trước mặt mình đột nhiên thêm rất nhiều những cái gậy rất tầm thường, mỗi cây gậy đều chỉ cao hơn một mét, trong ánh đèn yếu ớt nhìn không ra rốt cuộc là do thứ gì làm thành, nhưng tốc độ của chiến mã không cho phép chúng nghiên cứu nhiều, vì thế bọn chúng theo bản năng tránh khỏi những cái gậy đó, băng qua khe hở hẹp ở giữa,, nhưng lại phát hiện những chiếc gậy đó phân bộ hết sức lộn xộn, căn bản không thể tiến thẳng lên được, chỉ có vòng qua vòng lại, mà trong lúc đi lòng vòng đó, tuyệt đại đa số kỵ binh khô lâu đã bị súng đạn bắn tróng. Rống lên ngã xuống, thi thể kỵ binh và chiến mã đổ nghẹn khe hở giữa những cây gậy sắt, khiến đồng bọn ở phía sau chỉ đành nhảy qua người bọn chúng. Những chiến mã ngã chết đó vì bị gậy sắt ngăn cản, chẳng phải là nằm hoàn toàn trên đất bằng, rõ ràng làm bọn chúng vượt qua hết sức khó khăn.

Vì thế có một số kỵ binh dũng cảm không biết sợ chết liền thúc chiến mã, ý đồ nhảy qua thiết côn, kết quả chiến mã nhảy vài cài, rồi không động đậy nổi nữa, hí lên rồi lũ lượt ngã xuống. Thì ra bụng ngựa đã bị gậy sắt đâm thủng, kỵ binh không con chiến mã ở trước mặt hỏa lực của quân Lam Vũ, chỉ còn một con đường chết, theo tiếng súng dồn dập, toàn bộ bọn chúng ngã bên trong trận gậy sắt.

Quan chỉ huy đội kỵ binh khô lâu vạn người của vương quốc Tháp Lâm Hoắc Dương Trác cũng ở trong đội ngũ, hắn ở đằng sau đội ngũ kỵ binh đằng xa nhìn thấy bộ hạ của mình thành công xông tới phụ cận cảng Ni Tư, kỵ binh phía sau cũng không ngớt tràn lên, tâm tình của hắn tức thì trở nên hứng khởi, cảng Ni Tư không có tường thành yểm hộ, cực lợi cho kỵ binh xung kích. Vì để cướp lấy công đầu hắn không chiếu theo mệnh lệnh của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ là đợi cho bộ binh của võ sĩ giáp trụ tới, liền phát động tấn công trước, hiện giờ bộ đội tiên phong đã đột nhập vào nội thành, thắng lợi đã trong tầm mắ rồi.

Kỵ binh dạ chiến, vốn là đại kỵ của binh gia, nhưng hắn cậy có binh lực hùng hậu, căn bản không đặt quân Lam Vũ vào trong mắt.

Nhưng mà, dần dần tâm tình phấn khích của hắn bắt đầu lạnh đi, bởi vì quan chỉ huy ở tiền tuyến bắt đầu lục tục báo cáo tin tức bất lợi. Những cây gậy sắt lộn xộn quân Lam Vũ bố trí gây ra trở ngại cực lớn cho kỵ binh khô lâu xung kích. Bọn c húng không thể không nghĩ biện pháp giải trừ những cây gậy sắt trông rất tầm thường đó. Nhưng mà nếu muốn dưới sự khống chế của hỏa lực quân Lam Vũ, những cây gậy sắt phải cần dùng tới công cụ như cuốc xẻng để đào lên, nào phải chuyện dễ dàng.

- Ngu xuẩn! Không phải chỉ là mấy thứ cọc gỗ thôi sao? Chém một đao, buộc thừng vào giật ra không phải là xong rồi?

Hoắc Dương Trác phẫn nộ quát tháo bộ hạ của mình, hắn không tận mắt nhìn thấy những cây gậy sắt kia, cho rằng chỉ là cột chắn ngựa bình thường, kỵ binh đối phó với cọc gỗ ngăn cản mình tiên lên có rất nhiều cách. Bình thường đều là dùng mã đao chém đứt nó, những kỵ binh thân thể cường tráng chỉ cần mấy đao là có thể chém đứt một cây cọ gỗ to, nếu như nói dùng mã đao rất khó chặt, thì liền chém ra một rãnh, sau đó dùng dây thừng buộc vào, dùng mấy thớt chiến mã giật theo hướng ngược lại, cho dù cọc gỗ chôn cực sâu, cũng có thể rút nó ra.

Tên bộ hạ ấp úng nói:

- Những thứ đó không phải là cọc gỗ, mà đều là gậy sắt trơn nhẵn, không có chỗ nào để dùng lực…

Hoắc Dương Trác nhíu chặt mày tự mình tới phía trước nhìn một lượt, điều bộ hạ của hắn nói là sự thật. Không kìm được chửi ầm ĩ Dương Túc Phong ác độc, hắn đứng trên một bãi đất cao, dựa vào ánh lửa, chỉ nhìn thấy mặt đất của nửa cảng Ni Tư gần như đều là những cây gậy sắt lộn xộn đó, sợ rằng chẳng có mười vạn cũng có tám vạn cân, không biết y có phải y động dụng sức lực của cả cảng Ni Tư cắm những cây thiết côn âm hiểm này xuống hay không.

Hoắc Dương Trác đồng thời đau lòng nhìn thấy trong trận gậy sắt lộn xộn kia, rất nhiều thi thể kỵ binh khô lâu ngã xuống, đó đều là những tinh anh xông lên ở phía trước, còn có càng nhiều hơn những kỵ binh khô lâu đang vất vả đạp lên xác đồng bọn tiến lên, nhưng tốc độ của bọn chúng đã chẳng còn gì khác bộ binh nữa. dưới sự càn quét của súng máy quân Lam Vũ, chỉ có nước lũ lượt ngã gục.

- Truyền lệnh bộ đội! Ngừng tấn công.

Hoắc Dương Trác lòng như dao cắt hạ lệnh, mặc dù trước nay hắn đều lấy dũng cảm mạnh mẽ mà nổi danh, nhưng hắn chẳng phỉ là hạng lỗ mãng, hắn hiểu rất rõ trước khi nghĩ ra được biện pháp đối phó với trận côn sắt kia, bất kì sự tiến công của kỵ binh khô lâu đều là uổng công.

Theo tiếng hào trầm trầm, kỵ binh khô lâu sót lại chậm rãi rút lui, an doanh cắm trại tại địa phương ước chừng cách cảng Ni Tư bốn năm kilomet, đợi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ suất lĩnh võ sĩ giáp trụ tới, sơ bộ kiểm tra tổn thất, trong chưa tới nửa giờ ngắn ngủi giao phong, kỵ binh khô lâu đã mất gần hai nghìn người.

- Dương Túc Phong! Ta và ngươi không đội trời chung!

Hoắc Dương Trác mắt đò khè, nện mạnh một quyền xuống chiếc bàn trong lều đập nó nát vụn.



Dương Túc Phong đang quan chiến ở pháo đài Ni Tư không khỏi rùng mình toàn thân toát mồ hôi lạnh, Tư Cơ Bối Ni ở bên cạnh còn cho rằng y bị cảm, vội vàng khoác lên người y một chiếc áo khoác quân dụng để che gió biển Ni Tư. Dương Túc Phong lắc đầu, gạt chiếc áo khoác ra, sự thực y chẳng những không cảm thấy lạnh, ngược lại cảm thấy toàn thân có hơi khô nóng, những cây gậy sắt chi chít kia mặc dù có thể ngăn trở kỵ binh khô lâu xung kích một cách hữu hiệu. Nhưng sau khi bộ binh võ sĩ giáp trục tới, tác dụng của nó không còn được nhiều lắm nữa.

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sẽ tới trước khi trời sáng, khi đó tình hình sẽ thế nào đây?

Phía dưới pháo đài Ni Tư truyền tới tiếng động ồn ào, thì ra sau khi những bình dân cho rằng thực sự sẽ không tấn công cảng Ni Tư mắt thấy chiến hỏa lại lẩn nửa bốc lên, tức thì hốt hoảng lựa chọn hành động y hệt nhau là bỏ chạy, bọn họ ào ảo tràn tới bến tàu cảng Ni Tư, tới đó tìm kiếm thuyền ra khơi tránh nạn. Nhưng mà, cho dù thuyền ở cảng Ni Tư có nhiều hơn, sao có thể chở được hơn mười vạn người.

- Phong linh, bọn họ tập trung số đông ở đây, sẽ hết sức nguy hiểm.

Tư Cơ Bối Ni thận trọng nhắc nhở, phụ cận bến tàu cảng Ni Tư tụ tập quá mười vạn nạn dân, nhưng Dương Túc Phong không phái ra bấy kỳ bội đội quân Lam Vũ nào duy trì trận tự, chỉ có các cảnh sát của phòng cảnh sát cảng Ni Tư đang bất lực nhìn mọi thứ trước mắt. Trong hải dương nạn dân, cảnh sát căn bản như một giọt nước, hoàn toàn chìm nghỉm.

- Bọn họ cần phải trai qua cảnh ngộ này một lần, bọn họ sẽ có người tự phát đứng ra tổ chức. Hơn nữa, chúng ta cũng chẳng có binh lực dư nữa.

Dương Túc Phong lạnh lùng nói, trên mặt không có chút biểu tình nào, nhưng ánh mắt có chút âm lãnh.

Tư Cơ Bối Ni gật đầu tựa hiểu tựa không.

Quả nhiên, sau khi hỗn loạn ước chừng một tiếng, trong nạn dân có một số người đứng ra tổ chức, bọn họ phân bố tại mỗi vị trí có lợi, tự phát chỉ dẫn công tác nạn dân rút lui. Những nạn dân đang cực độ khủng hoảng cuối cùng cũng có chút được điều khiển ra hồn, đại đa số đều lặng lẽ theo sự chỉ huy của những nhà tổ chức kia xếp hàng đợi thuyền, chuẩn bị tới địa khu Mỹ Ni Tư tránh chiến loạn.

Về phần tại sai phải đi Mỹ Ni Tư? Bởi vì tất cả những người tổ chức đều nói n hư thế, các nhạn dân cũng chẳng có nhiều thời gian phân biệt quyết định này có chính xác hay không, điều bức thiệt mà bọn họ cần là rời khỏi tòa thành thị nhiều lần chìm vào trong chiến hỏa này.

- Bọn họ vì sao đều chọn đi Mỹ Ni Tư nhỉ?

Tư Cơ Bối Ni rất tò mò hỏi.

- Bởi vì những nhà tổ chức kia đều là người của Trầm Lăng Vân.

Dương Túc Phong hờ hững đáp, đứng trên lan can nhìn xa ra phía đông bắc, nơi đó chính là Mỹ Ni Tư, không biết hiện giờ rốt cuộc thế nào.

Tư Cơ Bối Ni vỡ lé, thì ra mọi thứ đều đã được an bài trước cả rồi. Từ đó mà đoán, những người này sau khi tới Mỹ Ni Tư, hưởng thủ sự an tĩnh thái bình ở đó, đại khái cũng sẽ không quay trở lại cảng Ni Tư nữa, bọn họ sẽ mang đến cho Mỹ Ni Tư số tiền kiến thiết kha khá, còn có cả kinh nghiệm công nghiệp tiên tiến, thậm chí là ý thức của con người, dần dần chuyển hòa tư tưởng quan niêm của người cả Mỹ Ni Tư.

- Ta đi ngủ đây, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tới háy đánh thức ta.

Dương Túc Phong nói xong xoay người đi ngủ. Tới khi bị đánh thức đã là sắp ba giờ chiều, Tư Cơ Bối Ni báo cáo, đại bộ đội của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đã tới rồi.

Không biết có phải là cố ý giảm bớt tốc độ hành quân để khôi phục thể lực các chiến sĩ, hay là trên đường gặp phải Phong Phi Vũ quấy nhiễu. Bộ đội võ sĩ giáp trụ do Ai Đức Tư Đặc La Mỗ suất lĩnh so với thời gian tới nơi dự kiến muộn tới sáu tiếng, hơn nữa, sau khi tới được ngoại vi cảng Ni Tư. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cũng không lập tức phát động tấn công, mà lựa chọn an doanh cắm trại, dường như muốn chiến đấu lâu dài với quân Lam Vũ vậy.



- Ừm, khu cực bắc chính là bội đội của Vân Thiên Tầm, ở giữa là bội đội của Cương Tát Lôi tư, bội đội của hắn sẽ đảm nhiệm chủ công, hai tòa giáo đường của chúng ta đều nằm trong phạm vi công kích của hắn, phía cựac nam là bộ đội của Tây Môn Tùng, chúng tôi dự đoán hắn có khả năng phụ trách phối hợp phát động tấn công với kỵ binh khô lâu của Hoắc Dương Trác.

Tư Cơ Bối Ni tạm thời đảm nhận làm chức vụ tham mưu trưởng báo cáo cho Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong nhìn Trầm Lăng Vân ở bên cạnh.

Trầm Lăng Vân trầm ngâm nói:

- Hoắc Dương Trác tham công mạo hiểm đa bị nếm chút thiệt hạ, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ khă năng sẽ cẩn thận một chút. Bất quá từ tình báo của chúng ta cho thấy, lương thực cỏ khô mà y mang theo tối đa chỉ có thể duy trì được một tuần, mất kiên nhẫn trước cuối cùng vãn là bọn chúng. Chúng ta lấy khỏe đánh mệt, đợi bọn chúng vỡ đầu chảy máu là được rồi, thuyền đội chở đạn dược từ Mỹ Ni Tư đã xuất phát, ước chừng còn hai ngày nữa sẽ tới. Vũ Phi Phàm tự thân áp tải hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì. Tham mưu trưởng đang tổ chức quân đội tăng viện, cũng rất nhanh sẽ xuất phát, lĩnh quân chính là xạ nhan.

Dương Túc Phong gật đầu, trầm tư hỏi:

- Phía Hải Bá Thiên có động tính gì không?

Trầm Lăng Vân đáp:

- Chúng ta tạm thời còn chưa có tin tức về đám hải tặc này, hành tung của bọn chúng luôn phiêu hốt bất định, hơn nữa trên đại hải mênh mông, muốn tìm kiếm bọn chúng cũng là chuyện rất khó khăn. Bến đỗ bí mật của bọn chúng luôn đều ở bên bờ biển hoang văng phía tây vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, không lợi cho chúng ta theo dõi.

Dương Túc Phong suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói:

- Phải nghĩ cách thăm dò tin tức của đám hải tặc này, ta lo lắng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sẽ câu kết với bọn chúng, y đồ cắt đứt đường vận chuyển của chúng ta. Vũ khí của chúng ta có sức sát thương rất mạnh, nhưng đạn dược tiêu hao cũng rất lớn, nếu như đạn dược không cung cấp được kịp thời, chúng ta sẽ hết sức nguy hiểm. Nếu lần này đạn dược Vũ Phi Phàm vận chuyển đến xảy ra vấn đề, chúng ta chỉ đành vứt bỏ cảng Ni Tư mà thôi.

Trầm Lăng Vân thận trọng nói:

- Tôi biết rồi, tôi sẽ có cách.

Sau đó rời đi bố trí công tác.

Dương Túc Phong càng nghĩ trong lòng càng thấy bất an, tại bản đồ quân sự cẩn thận tìm kiếm đảo lớn đảo nhỏ trên biển Ni Tư, nhưng mà muốn tìm ra vị trí hải tặc Hải Bá Thiên có thể ẩn nấp trong những hòn đảo đó, nào phải chuyện dễ dàng?

Đột nhiên, y bất giác nghĩ tới A Phương Tác, nếu như có tên vương tử hải tặc này ở đây, có lẽ hắn sẽ có cách chứ? Nhưng mà, A Phương Tác một lòng muốn tới hải vực Sở La Môn làm nên sự nghiệp, hiện giờ có lẽ đã rời khỏi biển Ni Tư rồi?

Trong ngày đầu tiên Ai Đức Tư Đặc La Mỗ không hề phát động tấn công, mà tỉ mỉ tiến hành các chuẩn bị trước các loại tấn công. Từ kính viễn vọng có thể nhìn thấy, quân đội vương quốc Tháp Lâm chuẩn bị số lượng không ít xe thang và xe lầu, còn có xe công thành và máy ném đá đơn giản. Xem bộ dạng, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ chuẩn bị chọn phương thức công thành chiến tấn công cảng Ni Tư rồi.

Mặc dù kẻ địch không phát động tấn công, nhưng ba vạn đại quân địch ùn ùn kéo tới xung quanh cảng Ni Tư, phóng mắt nhìn đều là quanh doanh đen xì, vẫn làm mỗi người bất giác cảm thấy áp lực trong lòng. Thời gian càng dài áp lực càng mạnh. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tới gây nên địa chấn ở gần bến tàu, đoàn người hoảng sợ tranh nhau chen chúc lên thuyền, muốn thật nhanh chạy thoát tới Mỹ Ni Tư. Những nhà tổ chức Trầm Lăng Vân cận thận an bài cũng không cách nào không chế tình thế này, đám nạn dân bị dục vọng chạy trốn bao trìm lợi dụng các loại phương pháp tiêu cực cướp đoạn thuyền, tranh nhau ra khơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook