Chương 423: Mục tiêu! Thành Quang Minh! (P3)
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Rất lâu trước đó, tiểu chiến sĩ Cẩu Oa chưa tới 17 tuổi nói, chết ở trên chiến trường là kết cục tốt nhất, giống như tiền bối Hợi Cách Lỗ của bọn họ vậy. Khi nói câu nói này, tới râu của Cẩu Oa còn chưa có, song không ai coi lời nói này không phải là thật, người làm lính đánh trận, hi sinh là chuyện có thể xảy ra bất kỳ lúc nào, dù là tướng quân cũng không ngoại lệ. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu " Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Nhưng không ai ngờ được rằng hắn sẽ ra đi vào lúc này, vào thời khắc thắng lợi đã sắp đến hắn lại lặng lẽ ra đi, thậm chí còn không kịp để lại một lời trăn trối đã vội vã ra đi rồi. Quan quân thiếu niên vừa mới được chuyển từ binh nhì lên trung úy lục quân, còn chưa kịp thể hiện tài năng trẻ của mình, còn chưa kịp thực hiện lí tưởng hoài bão của hắn đã âm thầm ra đi như thế.
Các chiến sĩ quân Lam Vũ bên cạnh cũng lần lượt đi tới, nhảy xuống ngựa lần lượt bỏ mũ xuống, im lặng đứng trang nghiêm, tỏ lòng thành kính với chiến hữu đã hi sinh. Hàn Giai cắn mạnh môi, đem số hiệu nhuốm máu của Cẩu Oa gỡ xuống, tên ghi trên đó là Lý Thiên Hữu, đó là tên thực của Cẩu Oa, nhưng mỗi người trong đại đội đều thích gọi hắn một cách thân thiết là Cẩu Oa.
Số hiệu vẫn còn ấm, tựa hồ mang theo nhiệt độ thân thể của Cẩu Oa, nhưng nó mau chóng lạnh băng, cuối cùng thành miếng sắt không có tình cảm. Hàn Giai cất số hiệu vào trong lòng, lặng lẽ đứng lên, hạ mũ xuống trang nghiêm giơ tay lên kính lễ với liệt sĩ 21 tuổi dưới mặt đất.
Lợi Cách Lỗ, Cẩu Oa đều đi rồi, nhưng giọng nói, khuôn mặt của bọn họ vĩnh viễn lưu lại trong trái tim của hắn. Hợi Cách Lỗ là ân sư của hắn, là người đưa hắn vào đại gia đình kỵ binh quân Lam Vũ, chỉ đạo hắn thành một quân nhân hợp cách, kích lệ hắn tiếp tục chiến đấu.
Cẩu Oa thì hiếu động, nhiệt huyết đơn thuần, là bằng hữu tốt nhất, cũng là trợ thủ đắc lực nhất của hắn, hiện giờ bọn họ đều đã hi sinh sinh mạng của mình vì sự nghiệp của quân Lam Vũ, hương hồn của bọn họ vĩnh viễn ghi trên lá cờ sư thứu màu lam này.
Nhấc thi thể của Cẩu Oa đặt lên lưng ngựa, chuẩn bị giao cho nhân viên phía sau xử lý, Hàn Giai gỡ súng của Cẩu Oa xuống, lau khô vết máu trên đó, trịnh trọng giao phó cho phó thủ của Cẩu Oa, nghiêm giọng nói: Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
-Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là đội trưởng đội 3.
Hàn Giai tung mình lên ngựa, trầm giọng hô:
-Tiến lên. Mục tiêu là Thành Quang Minh.
Cờ bay phất phới, kỵ binh Liệp Ưng tiếp tục như dòng nước lũ đổ về phía trước. Phía trước chính là thành Quang Minh.
.............
Quán rượu ở thành Quang Minh.
thành Quang Minh vào buổi chiều trong đó có chút vắng vẻ, trên con đường thẳng tắp chỉ có đội tuần tra của quân Mã Toa uể oải đi lại , lưu ở phía sau lưng những cái bóng dài. Ánh mặt trời tận tình đem ánh sáng chiếu lên những phiến đá trắng thô ráp ở tường thành thành Quang Minh, phản xạ ánh sáng chói lòa.
Trên thành lâu, rõ ràng thấy dấu vết của việc thi công gấp gáp, một số viên đá mép còn chưa được cắt phẳng đã được chất lên, trông cực kỳ sần sùi, giống như là đống củi do đám trẻ con đắp lên, không thể mang tới cảm giác an toàn cho người khác.
Cờ hoàng kim sư tử trên tường thành đại khái không chịu nổi ánh mặt trời mãnh liệt, ủ rũ cúi gặp xuống, quấn chặt vào cán cờ, xa xa nhìn lại giống như một cây thương lớn. Không có gió, đất trời nóng nực cứ như cả đá cũng có thể bị hòa tan, ánh sáng giống như phản xạ trên mặt đất cũng làm người ta không thể nào mở mắt ra được, những binh sĩ bị kéo lên tường thành cảnh giới chỉ chưa tới nửa tiếng là ngất xỉu.
Cuối cùng quân Mã Toa chỉ đành bỏ canh gác, vì thế toàn bộ tường thành thành Quang Minh trông qua hết sức trống trải một người cũng không có, dường như toàn bộ số người đều đã đi sạch rồi. Quan rượu cổ nhất thành Quang Minh, đặt ở phía tây nam thành, là một tửu quán cực lớn dùng gỗ dựng lên, ông chủ nghe nói là người Mạt Nạp Tư, tới từ thảo nguyên Phan Mạt Tư.
Đó là một dân tộc chung sống rất tệ với người tộc Bản Đô, thường xuyên bị kỵ binh Bản Đô xâm nhập và quấy nhiễu, hiện giờ số tộc nhân còn xót lại nghe nói chỉ còn chưa tới một vạn người, là đối tượng được triều đình Mã Toa trọng điểm phản bộ. Sở trường duy nhất của người Mạt Nạp Tư là ủ rượu, rượu trắng mạnh nhất, ngon nhất trên thế giới này đều do người Mạt Nạp Tư ủ ra, cũng vì thế mà bọn họ bị kỵ binh Bản Đô hết sức chú ý, bởi vì kỵ binh Bản Đô tên nào tên nấy đều là con ma men.
Quá trình xây dựng thành Quang Minh bị ngắt quãng liên tục, tới mấy tháng trước với hoàn toàn kết thúc, tửu quán đã không kịp xây dựng nữa, vì thế người Mạt Nạp Tư thông minh dùng gỗ dựng thành tửu quán. Ở bên trong tửu quán đặt bốn cái thùng rượu cực lớn, tạm thời coi như là nơi chứa rượu, điều này ngược lại còn làm tửu quán này trong vô cùng đặc biệt, mỗi một người qua lại thành Quang Minh đều bị kiến trúc này thu hút.
Chuyện làm ăn của tửu quán này rất tốt, cho dù vào thời khắc giông bão sắp kéo tới này cũng như thế. Xoay lưng lại ánh mặt trời, một quan quân Mã Toa cúi đầu đi vào tửu quán, hắn mặc một bộ đồng phục không có quân hàm, trông qua không có gì khác biệt gì mấy với các quan quân Mã Toa thông thường.
Lúc này quan quân Mã Toa không còn là nhân vật được săn đón nữa rồi, bọn chúng bị dân chúng cực kỳ khinh bỉ, bởi thế nên khi tiến vào tửu quán cũng không có người nào chú ý lắm, chỉ có mấy người đang uống rượu nhìn qua, phát hiện ra là khách quen ở nơi này, vì thế không quan tâm nữa.
Quan quân Mã Toa đó chừng 50 tuổi, mũi rất cao, hốc mắt rất sâu, mắt hơi đỏ, khi đi đường lưng hơi gù xuống, kỳ thực đây không phải là bộ dạng vốn có của hắn, chỉ do gần đây công tác quá mệt mỏi, làm lưng của hắn tổn thương nghiêm trọng, nên hắn mới tạm thời khom lưng xuống, để tạm thời giảm bớt đau đớn.
Hắn chính là thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư của quân đoàn Lôi Đình. Mỗi buổi chiều, Mặc Nhĩ Tư đều đúng giờ này xuất hiện ở nơi này, dùng thứ rượu mạnh nhất làm tê liệt thần kinh của bản thân, hắn cảm thấy nếu không làm như thế thì thần kinh không chịu nổi mà suy xụp.
Là quan quân tình báo, tin tức của hắn nhận được toàn là tin xấu, quân Lam Vũ đã đạp quân Mã Toa xuống dưới bùn rồi, dù là quân đội Mã Toa hay nước Mã Toa đều ở bên vực thẳm rồi, Mặc Nhĩ Tư cũng thấy mình sắp sụp đổ rồi. Hôm nay quán rượu không đông, chỉ có lác đác vài nhóm người, nhưng bàn này cũng có người, có lẽ là cảm nhận được thế cục không ổn, có lẽ tuyệt vọng vì tương lai của Mã Toa, người tới uống đều nốc từng ngụm lớn, đề dùng rượu né tránh hiện thực tàn khốc.
Bất quá những người này ăn mặc vẫn rất khá, lịch sự sạch sẽ, chất liệu vải cũng không tệ, có một số người còn đeo nhẫn kim cương sáng loáng, lời nói cử chỉ vẫn lễ độ. Mặc Nhĩ Tư liếc qua một cái là biết những người trong tửu quán này đại bộ phận là địa chủ và quý tộc ở bình nguyên phía bắc Mã Toa, mang theo gia sản và người nhà chạy tới thành Quang Minh tị nạn,mong thoát khỏi sự cướp bóc của quân Lam Vũ.
Nói đơn giản là một đám người chạy nạn, cái gọi là phượng hoàng gặp nạn chẳng bằng gà, đại khái có thể đối chiếu từ bọn họ. Tin tức quân Lam Vũ sắp tới làm rung chuyển cả bắc bộ Mã Toa, những địa chủ và quý tộc ở đây không dám ở lại trong nhà của mình nữa, lũ lượt mang con mang cái chạy tới thành Quang Minh.
Đối với pháp điển quân Lam Vũ tin rằng hiện giờ không còn bao nhiêu người Mã Toa chưa biết, chính vì dựa vào nó, quân Lam Vũ và đế quốc Lam Vũ mới được dựng lên. Là tử địch của quân Lam Vũ, đại bộ phận người dân Mã Toa đều biết nội dung của pháp điển quân Lam Vũ, tương đối quen thuộc với điều khoản trấn áp quý tộc và địa chủ, bọn chúng cũng khá sợ hãi với những đồng bọn ở đế quốc Đường Xuyên, hiện giờ bọn họ đã bị trấn áp gần hết, có rất ít kẻ cũng đã bị biến thành nhà tư bản.
Theo điều khoản của pháp điển quân Lam Vũ,tất cả đất đai của quý tộc và địa chủ sẽ bị tịch thu, phân phối lại cho người dân, chỉ riêng điều này thôi có nghĩa là 99% địa chủ và quý tộc sẽ biến thành bình dân. Đối với tài sản cá nhân được sở hữu, nếu như chứng minh được là hợp pháp thì tiếp tục được sở hữu, còn không thì bị quân Lam Vũ tịch thu.
Theo ý giải của những quý tộc và địa chủ Mã Toa, cái gọi là hợp pháp này hoàn toàn là nhìn vào sắc mặt của quân Lam Vũ, nếu như họ nói hợp pháp thì nó là hợp pháp, cho dù không hợp pháp cũng là hợp pháp, ngược lại cho dù hợp pháp mà quân Lam Vũ nói không thì cũng sẽ bị tịch thu.
Một số người dân Mã Toa bị áp bức cũng nhân cơ hội quân Lam Vũ tới triển khai vận động phản kháng địa chủ áp bức một cách rầm rộ. Bọn họ tự phát tổ chức lại, chia chác đất đai của bọn địa chủ, quý tộc, cướp đoạt tài sản của bọn chúng, thậm chí kéo đổ trang viên nhà cửa, không biết bao nhiêu công trình tuyệt mĩ bị đám đông ngu dân vô tri phá hủy.
Rất nhiều trang viên quy mô lớn bị một bó đuốc cho thành than, cũng chẳng còn cách nào khác, đám quý tộc và địa chủ đó chỉ đành vứt bỏ đất đai nhà cửa, chạy tới thành Quang Minh tị nạn. Đương nhiên cũng có một số tên thần thông quảng đại, rút hẳn về thủ đô Mông Thái Kỳ, ở lại thành Quang Minh cũng không biết có thể thoát được kiếp nạn hay không, chỉ có chạy về phía nam, tránh càng xa quân Lam Vũ mới an toàn.
Bất quá trước khi tới được mục tiêu, rất nhiều kẻ đã phải rời khỏi thế giới này, bởi vì con đường nam hạ rất khó đi, những tên sơn tặc thừa lúc cháy nhà hôi của chẳng nói, bọn chúng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, mà dù là binh sĩ Mã Toa bỏ chạy cũng chẳng khác gì đám sơn tặc, khác biệt duy nhất là đám sơn tặc không có đồng phục mà thôi.
lúc này đám quý tộc địa chủ lưu lại thành Quang Minh cả ngày không biết làm gì, lại lo lắng quân Lam Vũ có thể đến bất kỳ lúc nào, tâm tình tất nhiên không tốt. Huống chi trong thành Quang Minh cũng nhốn nháo hoảng loạn, đám quan quân Mã Toa thừa cơ o ép , chuyện bắt chẹt phí bảo hộ xảy ra liên tục, có một số quý tộc khó khăn lắm với tích góp được chút tài sản, giờ đã bị tiêu hao gần hết, tâm tình của bọn chúng uất ức, cách tiêu khiển duy nhất là mượn rượu giải sầu.
Nhưng không ai ngờ được rằng hắn sẽ ra đi vào lúc này, vào thời khắc thắng lợi đã sắp đến hắn lại lặng lẽ ra đi, thậm chí còn không kịp để lại một lời trăn trối đã vội vã ra đi rồi. Quan quân thiếu niên vừa mới được chuyển từ binh nhì lên trung úy lục quân, còn chưa kịp thể hiện tài năng trẻ của mình, còn chưa kịp thực hiện lí tưởng hoài bão của hắn đã âm thầm ra đi như thế.
Các chiến sĩ quân Lam Vũ bên cạnh cũng lần lượt đi tới, nhảy xuống ngựa lần lượt bỏ mũ xuống, im lặng đứng trang nghiêm, tỏ lòng thành kính với chiến hữu đã hi sinh. Hàn Giai cắn mạnh môi, đem số hiệu nhuốm máu của Cẩu Oa gỡ xuống, tên ghi trên đó là Lý Thiên Hữu, đó là tên thực của Cẩu Oa, nhưng mỗi người trong đại đội đều thích gọi hắn một cách thân thiết là Cẩu Oa.
Số hiệu vẫn còn ấm, tựa hồ mang theo nhiệt độ thân thể của Cẩu Oa, nhưng nó mau chóng lạnh băng, cuối cùng thành miếng sắt không có tình cảm. Hàn Giai cất số hiệu vào trong lòng, lặng lẽ đứng lên, hạ mũ xuống trang nghiêm giơ tay lên kính lễ với liệt sĩ 21 tuổi dưới mặt đất.
Lợi Cách Lỗ, Cẩu Oa đều đi rồi, nhưng giọng nói, khuôn mặt của bọn họ vĩnh viễn lưu lại trong trái tim của hắn. Hợi Cách Lỗ là ân sư của hắn, là người đưa hắn vào đại gia đình kỵ binh quân Lam Vũ, chỉ đạo hắn thành một quân nhân hợp cách, kích lệ hắn tiếp tục chiến đấu.
Cẩu Oa thì hiếu động, nhiệt huyết đơn thuần, là bằng hữu tốt nhất, cũng là trợ thủ đắc lực nhất của hắn, hiện giờ bọn họ đều đã hi sinh sinh mạng của mình vì sự nghiệp của quân Lam Vũ, hương hồn của bọn họ vĩnh viễn ghi trên lá cờ sư thứu màu lam này.
Nhấc thi thể của Cẩu Oa đặt lên lưng ngựa, chuẩn bị giao cho nhân viên phía sau xử lý, Hàn Giai gỡ súng của Cẩu Oa xuống, lau khô vết máu trên đó, trịnh trọng giao phó cho phó thủ của Cẩu Oa, nghiêm giọng nói: Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
-Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là đội trưởng đội 3.
Hàn Giai tung mình lên ngựa, trầm giọng hô:
-Tiến lên. Mục tiêu là Thành Quang Minh.
Cờ bay phất phới, kỵ binh Liệp Ưng tiếp tục như dòng nước lũ đổ về phía trước. Phía trước chính là thành Quang Minh.
.............
Quán rượu ở thành Quang Minh.
thành Quang Minh vào buổi chiều trong đó có chút vắng vẻ, trên con đường thẳng tắp chỉ có đội tuần tra của quân Mã Toa uể oải đi lại , lưu ở phía sau lưng những cái bóng dài. Ánh mặt trời tận tình đem ánh sáng chiếu lên những phiến đá trắng thô ráp ở tường thành thành Quang Minh, phản xạ ánh sáng chói lòa.
Trên thành lâu, rõ ràng thấy dấu vết của việc thi công gấp gáp, một số viên đá mép còn chưa được cắt phẳng đã được chất lên, trông cực kỳ sần sùi, giống như là đống củi do đám trẻ con đắp lên, không thể mang tới cảm giác an toàn cho người khác.
Cờ hoàng kim sư tử trên tường thành đại khái không chịu nổi ánh mặt trời mãnh liệt, ủ rũ cúi gặp xuống, quấn chặt vào cán cờ, xa xa nhìn lại giống như một cây thương lớn. Không có gió, đất trời nóng nực cứ như cả đá cũng có thể bị hòa tan, ánh sáng giống như phản xạ trên mặt đất cũng làm người ta không thể nào mở mắt ra được, những binh sĩ bị kéo lên tường thành cảnh giới chỉ chưa tới nửa tiếng là ngất xỉu.
Cuối cùng quân Mã Toa chỉ đành bỏ canh gác, vì thế toàn bộ tường thành thành Quang Minh trông qua hết sức trống trải một người cũng không có, dường như toàn bộ số người đều đã đi sạch rồi. Quan rượu cổ nhất thành Quang Minh, đặt ở phía tây nam thành, là một tửu quán cực lớn dùng gỗ dựng lên, ông chủ nghe nói là người Mạt Nạp Tư, tới từ thảo nguyên Phan Mạt Tư.
Đó là một dân tộc chung sống rất tệ với người tộc Bản Đô, thường xuyên bị kỵ binh Bản Đô xâm nhập và quấy nhiễu, hiện giờ số tộc nhân còn xót lại nghe nói chỉ còn chưa tới một vạn người, là đối tượng được triều đình Mã Toa trọng điểm phản bộ. Sở trường duy nhất của người Mạt Nạp Tư là ủ rượu, rượu trắng mạnh nhất, ngon nhất trên thế giới này đều do người Mạt Nạp Tư ủ ra, cũng vì thế mà bọn họ bị kỵ binh Bản Đô hết sức chú ý, bởi vì kỵ binh Bản Đô tên nào tên nấy đều là con ma men.
Quá trình xây dựng thành Quang Minh bị ngắt quãng liên tục, tới mấy tháng trước với hoàn toàn kết thúc, tửu quán đã không kịp xây dựng nữa, vì thế người Mạt Nạp Tư thông minh dùng gỗ dựng thành tửu quán. Ở bên trong tửu quán đặt bốn cái thùng rượu cực lớn, tạm thời coi như là nơi chứa rượu, điều này ngược lại còn làm tửu quán này trong vô cùng đặc biệt, mỗi một người qua lại thành Quang Minh đều bị kiến trúc này thu hút.
Chuyện làm ăn của tửu quán này rất tốt, cho dù vào thời khắc giông bão sắp kéo tới này cũng như thế. Xoay lưng lại ánh mặt trời, một quan quân Mã Toa cúi đầu đi vào tửu quán, hắn mặc một bộ đồng phục không có quân hàm, trông qua không có gì khác biệt gì mấy với các quan quân Mã Toa thông thường.
Lúc này quan quân Mã Toa không còn là nhân vật được săn đón nữa rồi, bọn chúng bị dân chúng cực kỳ khinh bỉ, bởi thế nên khi tiến vào tửu quán cũng không có người nào chú ý lắm, chỉ có mấy người đang uống rượu nhìn qua, phát hiện ra là khách quen ở nơi này, vì thế không quan tâm nữa.
Quan quân Mã Toa đó chừng 50 tuổi, mũi rất cao, hốc mắt rất sâu, mắt hơi đỏ, khi đi đường lưng hơi gù xuống, kỳ thực đây không phải là bộ dạng vốn có của hắn, chỉ do gần đây công tác quá mệt mỏi, làm lưng của hắn tổn thương nghiêm trọng, nên hắn mới tạm thời khom lưng xuống, để tạm thời giảm bớt đau đớn.
Hắn chính là thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư của quân đoàn Lôi Đình. Mỗi buổi chiều, Mặc Nhĩ Tư đều đúng giờ này xuất hiện ở nơi này, dùng thứ rượu mạnh nhất làm tê liệt thần kinh của bản thân, hắn cảm thấy nếu không làm như thế thì thần kinh không chịu nổi mà suy xụp.
Là quan quân tình báo, tin tức của hắn nhận được toàn là tin xấu, quân Lam Vũ đã đạp quân Mã Toa xuống dưới bùn rồi, dù là quân đội Mã Toa hay nước Mã Toa đều ở bên vực thẳm rồi, Mặc Nhĩ Tư cũng thấy mình sắp sụp đổ rồi. Hôm nay quán rượu không đông, chỉ có lác đác vài nhóm người, nhưng bàn này cũng có người, có lẽ là cảm nhận được thế cục không ổn, có lẽ tuyệt vọng vì tương lai của Mã Toa, người tới uống đều nốc từng ngụm lớn, đề dùng rượu né tránh hiện thực tàn khốc.
Bất quá những người này ăn mặc vẫn rất khá, lịch sự sạch sẽ, chất liệu vải cũng không tệ, có một số người còn đeo nhẫn kim cương sáng loáng, lời nói cử chỉ vẫn lễ độ. Mặc Nhĩ Tư liếc qua một cái là biết những người trong tửu quán này đại bộ phận là địa chủ và quý tộc ở bình nguyên phía bắc Mã Toa, mang theo gia sản và người nhà chạy tới thành Quang Minh tị nạn,mong thoát khỏi sự cướp bóc của quân Lam Vũ.
Nói đơn giản là một đám người chạy nạn, cái gọi là phượng hoàng gặp nạn chẳng bằng gà, đại khái có thể đối chiếu từ bọn họ. Tin tức quân Lam Vũ sắp tới làm rung chuyển cả bắc bộ Mã Toa, những địa chủ và quý tộc ở đây không dám ở lại trong nhà của mình nữa, lũ lượt mang con mang cái chạy tới thành Quang Minh.
Đối với pháp điển quân Lam Vũ tin rằng hiện giờ không còn bao nhiêu người Mã Toa chưa biết, chính vì dựa vào nó, quân Lam Vũ và đế quốc Lam Vũ mới được dựng lên. Là tử địch của quân Lam Vũ, đại bộ phận người dân Mã Toa đều biết nội dung của pháp điển quân Lam Vũ, tương đối quen thuộc với điều khoản trấn áp quý tộc và địa chủ, bọn chúng cũng khá sợ hãi với những đồng bọn ở đế quốc Đường Xuyên, hiện giờ bọn họ đã bị trấn áp gần hết, có rất ít kẻ cũng đã bị biến thành nhà tư bản.
Theo điều khoản của pháp điển quân Lam Vũ,tất cả đất đai của quý tộc và địa chủ sẽ bị tịch thu, phân phối lại cho người dân, chỉ riêng điều này thôi có nghĩa là 99% địa chủ và quý tộc sẽ biến thành bình dân. Đối với tài sản cá nhân được sở hữu, nếu như chứng minh được là hợp pháp thì tiếp tục được sở hữu, còn không thì bị quân Lam Vũ tịch thu.
Theo ý giải của những quý tộc và địa chủ Mã Toa, cái gọi là hợp pháp này hoàn toàn là nhìn vào sắc mặt của quân Lam Vũ, nếu như họ nói hợp pháp thì nó là hợp pháp, cho dù không hợp pháp cũng là hợp pháp, ngược lại cho dù hợp pháp mà quân Lam Vũ nói không thì cũng sẽ bị tịch thu.
Một số người dân Mã Toa bị áp bức cũng nhân cơ hội quân Lam Vũ tới triển khai vận động phản kháng địa chủ áp bức một cách rầm rộ. Bọn họ tự phát tổ chức lại, chia chác đất đai của bọn địa chủ, quý tộc, cướp đoạt tài sản của bọn chúng, thậm chí kéo đổ trang viên nhà cửa, không biết bao nhiêu công trình tuyệt mĩ bị đám đông ngu dân vô tri phá hủy.
Rất nhiều trang viên quy mô lớn bị một bó đuốc cho thành than, cũng chẳng còn cách nào khác, đám quý tộc và địa chủ đó chỉ đành vứt bỏ đất đai nhà cửa, chạy tới thành Quang Minh tị nạn. Đương nhiên cũng có một số tên thần thông quảng đại, rút hẳn về thủ đô Mông Thái Kỳ, ở lại thành Quang Minh cũng không biết có thể thoát được kiếp nạn hay không, chỉ có chạy về phía nam, tránh càng xa quân Lam Vũ mới an toàn.
Bất quá trước khi tới được mục tiêu, rất nhiều kẻ đã phải rời khỏi thế giới này, bởi vì con đường nam hạ rất khó đi, những tên sơn tặc thừa lúc cháy nhà hôi của chẳng nói, bọn chúng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, mà dù là binh sĩ Mã Toa bỏ chạy cũng chẳng khác gì đám sơn tặc, khác biệt duy nhất là đám sơn tặc không có đồng phục mà thôi.
lúc này đám quý tộc địa chủ lưu lại thành Quang Minh cả ngày không biết làm gì, lại lo lắng quân Lam Vũ có thể đến bất kỳ lúc nào, tâm tình tất nhiên không tốt. Huống chi trong thành Quang Minh cũng nhốn nháo hoảng loạn, đám quan quân Mã Toa thừa cơ o ép , chuyện bắt chẹt phí bảo hộ xảy ra liên tục, có một số quý tộc khó khăn lắm với tích góp được chút tài sản, giờ đã bị tiêu hao gần hết, tâm tình của bọn chúng uất ức, cách tiêu khiển duy nhất là mượn rượu giải sầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.