Chương 423: Mục tiêu! Thành Quang Minh! (P4)
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
-Ngươi có nghe nói không? Vũ Văn Lôi Đình điện hạ đã trở về thủ đô Mông Thái Kỳ rồi.....
Có người nhỏ giọng nói, làm ra vẻ hết sức thần bí, nhưng Mặc Nhĩ Tư ngồi cách đó hơn 10m có thể nghe rõ ràng.
-Xuỵt.
Người ở bên cạnh khẩn trương ra hiệu cho hắn đừng nói bừa bãi. Mặc Nhĩ Tư không cần quay mặt lại, cũng biết người đó là ai, đó chính là mấy tên địa chủ và quý tộc bất đắc chí, tiền tài của bọn chúng đã bị các cấp quan quân Mã Toa ở thành Quang Minh moi gần hết rồi, hoàn toàn mất giá trị lợi dụng.
Bọn chúng mỗi ngày chỉ có thể không ngừng uống rượu, không ngừng dùng men rượu kích thích mình, không ngừng dùng men rượu đầu độc mình, cho tới khi trúng độc mà chết, hoặc bị người khác giết chết. Quả nhiên những kẻ đó nhìn thấy bóng lưng của Mặc Nhĩ Tư, càng ép nhỏ giọng thì thào thảo luận, Mặc Nhĩ Tư vẫn có thể nghe thấy bọn chúng nhắc tới cái tên Vũ Văn Lôi Đình.
Mặc Nhĩ Tư cười lạnh, thực thể bọn chúng căn bản không cần khẩn trương như thế, cũng không cần lén lút như thế, bí mật Vũ Văn Lôi Đình rời khỏi thành Quang Minh đã chẳng còn là bí mật gì nữa, bên trong thành hiện giờ ít nhất có 1 vạn người biết tin tức này, giờ bọn chúng mới hay biết thì muộn rồi.
Điều này nói rõ thân phận của bọn chúng là hạng quý tộc bình thường, không đủ tư cách xếp hạng, chứ đám quý tộc khác thì chân trước của Vũ Văn Lôi Đình còn chưa ra khỏi thành thì bọn chúng đã biết tin sau đó co cẳng chạy hết rồi. Bất quá đám này giờ mới biết không có gì là kỳ quái cả, bọn chúng đã xuất hiện trong tửu quán này thì không phải là hạng người đẳng cấp cao quý lắm, không thể hòa vào đám quý tộc đẳng cấp cao kia được.
Đợi rượu được mang lên, Mặc Nhĩ Tư theo thói quen nhìn về phía con đường trước tửu quán, đây là chuyện mỗi ngày hắn làm, cũng là nguyên nhân quan trọng hắn chọn nơi đây. Đường phố thành Quang Minh khác với Minh Na Tư Đặc Lai, đường phố nơi này thẳng tắp, rộng rãi, không có chướng ngại vật nào, cũng chẳng có chỗ rẽ, có thể nhìn rất xa, xa tới tận đầu cuối.
Mặc Nhĩ Tư luôn chú ý tới tận cùng con đường đó. Tận cùng con đường là trung tâm của thành Quang Minh, là bức tượng thời trẻ của Vũ Văn Chấn Thiên. Thời trẻ của Vũ Văn Chấn Thiên đúng là oai hùng khí thế, đầy sức hấp dẫn chết người, vị hoàng đế thứ 28 của nước Mã Toa này võ công cao cường, anh tuấn tiêu sái là vương tử bạch mã trong trái tim biết bao thiếu nữ, nếu có nói ngàn vạn thiếu nữ hâm mộ mà hình dung cũng không nói quá, không ít thiếu nữ tương tư mà u uất qua đời. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Nhưng vì sự quật khởi của nước Mã Toa, vì thống nhất đại lục Y Lan, vì thi triển hoài bão của mình, Vũ Văn Chấn Thiên vứt bỏ cuộc sống an nhàn thoải mái, lựa chọn con đường gian khổ, ông ta đem thủ đô di chuyển tới Mông Thái Kỳ xa xôi, tránh xa Mạc Lạc Tạp xa hoa. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Ông ta không hề che dấu biểu thị với toàn thế giới, ông ta quyết tâm làm một vị hoàng đế tài giỏi, thực sự là thế, trên lịch sử nước Mã Toa, tinh thần của Vũ Văn Chấn Thiên ai ai cũng thấy. Vì toàn tâm toàn ý thực hiện sự nghiệp của mình, thậm chí Vũ Văn Chấn Thiên chặt đứt tơ tình, đoạn tuyệt với nữ sắc, trên lịch sử đại lục Y Lan, Vũ Văn Chấn Thiên là vị hoàng đế đầu tiên có 1 vợ.
Từ nhỏ tới lớn Vũ Văn Chấn Thiên đều chỉ có 1 nữ nhân, nữ nhân đó bất hạnh qua đời năm 44 tuổi, từ đó Vũ Văn Chấn Thiên sống độc thân thực sự, không tiếp xúc với nữ nhân nữa. Có thể nói là một hoàng đế, Vũ Văn Chấn Thiên đúng là đã hoàn toàn dâng cả đời mình cho sự nghiệp cường đại đất nước Mã Toa.
Bên cạnh tượng của Vũ Văn Chấn Thiên là tượng của quân đội Mã Toa, phía bên trái là 49 kị binh mặc giáp sắt đen kín mít, sử dụng trường thương màu trắng cưỡi trên tuấn mã cao lớn, dưới ánh sáng mặt trời bức tượng bọn họ trông cực kỳ uy vũ, trong tĩnh lặng phát ra khí thế chấn nhiếp. Trường thương nắm trong tay bọn họ làm bằng thép tinh luyện, mũi thương phát tán ra khí tức tử cong, loại thép tinh luyện này vốn là vũ khí tiêu chuẩn của kỵ binh.
Nhưng cùng với sự quật khởi của quân Lam Vũ, bọn họ không thể không đổi sang dùng súng trường Chấn Thiên, có điều trong mỗi người bọn họ đều hoài niệm quãng thời gian dùng trường thương, thời đại đó mới là thời đại bọn họ tung hoành, là thời đại thuộc về bọn họ, là thời đại vinh quang rực rỡ của bọn họ.
Những bức tượng này chính là kỵ binh giáp trụ niềm tự hào của quân đội Mã Toa, là chủ lực của quân đội Mã Toa, mỗi lần chiến tranh với bên ngoài, bọn họ đều là tiên phong, từ lần hội chiến lần thứ nhất cho tới lần thứ 13 ở Lạc Na đều như thế. Đối thủ của bọn họ đều hết sức kiêng dè sự xuất hiện của bọn họ, mỗi lần nhìn thấy bọn họ xuất hiện đều xoay người bỏ chạy.
Rất nhiều tướng quân tin rằng chỉ có kỵ binh giáp trụ tồn tại, nước Mã Toa mới tồn tại. Có người nói, kỵ binh giáp trụ là sự kế thừa của Hắc kỵ sĩ năm xưa, là tượng trưng cho tinh thần của Y Lan vương bất tử Tiêu Trầm, là linh hồn của Hắc kỵ sĩ đã thấm sâu vào những bộ giáp đen bóng đó. Đúng vậy, sức tấn công của kỵ binh giáp trụ có thể dùng từ khủng bố để hình dung, cho dù đối diện với tòa núi, bọn họ cũng có thể dùng mũi thương xé toạc ra.
Nước Mã Toa dựa vào kỵ binh giáp trụ mà lập nên giang sơn, cho tới tận khi có bản đồ hơn ngàn vạn km vuông như hiện nay. Ở bên phải tượng Vũ Văn Chấn Thiên, là 49 thiết giáp cung kỵ, người mặc chiến giáp màu trắng, lưng đeo Ưng Giác trường cung màu đen, cưỡi trên chiến mã màu vàng.
Trương cung trong tay bọn họ là Ưng Giác trường cung màu đen xì, khí thế tựa hộ kém hơn so với kỵ binh giáp trụ, nhưng những người thực sự biết về họ đều biết, kỵ binh giáp trụ bình thường gặp bọn họ chỉ có một kết quả :”chết”. Bọn họ chính là thiết giáp cung kỵ, vũ khí tiến công sắc bén nhất của quân đội Mã Toa, có người nói, thiết giáp cung kỵ là tinh hoa trong tinh hoa của kỵ binh giáp trụ, là viên minh châu đính trên mũi thương quân đội Mã Toa, bọn họ là tinh hoa mà trời cao bất cẩn để sót lại trên thế gian, hào quang của bọn họ từ trên không trung bao phủ cả nước Mã Toa, không một ai có thể kháng cự lại được mũi tên do họ bắn ra.
Sự thực đúng là thế, thiết giáp cung kỵ là bộ phân tinh nhuệ nhất tạo thành quân đội Mã Toa, là pháp bảo của quân đội Mã Toa, là quần thể khiến kẻ địch kinh hoàng nhất. Trên lục địa Y Lan, trừ Thánh Điện kỵ sĩ đoàn của đế quốc Tinh Hà ra, không còn ai là đối thủ của bọn họ nữa.
Song, tất cả cũng đã kết thúc cùng với sự xuất hiện của quân Lam Vũ, bọn họ cũng vì thế mà thành bức tượng nơi đây. Bất kể là thiết giáp cung kỵ hay kỵ binh giáp trụ chỉ có thể thông qua bức tượng uy vũ này để thể hiện sự huy hoàng của bọn họ. Súng đạn của quân Lam Vũ đã bắn cho kỵ binh giáp trụ tan tác, làm thiết giáp cung kỵ không có cơ hội bắn tên, ở trận chiến Bảo Ứng phủ hơn 4 vạn kỵ binh Mã Toa còn với 2 vạn thiết giáp cung kỵ, không ngờ chẳng thể làm gì nổi một đơn vị hải quân lục chiến quân Lam Vũ gần 1000 người, cuối cùng còn bị đánh cho tàn phế, đi vào hướng lụi bại.
Mỗi lần nghĩ tới đây, ức không sao chịu được. Rượu mau chóng được đưa lên, hơi rượu tức thì là khách trong tửu quán ngó sang bên này, nhưng khi bọn họ nhìn thấy là một quan quân Mã Toa thì không còn hứng thú lắm, bọn họ đã liên tục nhìn thấy quan quân Mã Toa này uống rượu mạnh hơn 10 ngày rồi, không còn gì xa lạ nữa.
Đây là rượu mạnh nhất của Mã Toa, tên gọi là Thái Nội Lôi. Thái Nội Lôi là sa mạc nguy hiểm nhất của đại lục Y Lan, mức độ khô hạn ở đây người thường khó mà có thể tưởng tượng ra được, nơi đó xuất hiện loại sinh vật hung tàn mà người thường cũng khó hình dung ra được.
còn về phần người sinh sống trong sa mạc, ừm, cái này thì tưởng tượng ra được, chỉ cần nhìn bộ binh Xích Diễm của nước Y Lan là biết rồi, bọn họ đều là cư dân nguyên thủ tới từ xa mạc Thái Nội Lôi, chuyện bọn họ thích nhất là dùng máu tươi của kẻ địch là nước uống. Nếu như phát hiện ra một con suối trong Thái Nội Lôi, thì tin rằng tới cả Vũ Văn Chấn Thiên cũng phải kích động nhảy lên.
Suối mát Thái Nội Lôi cái tên thật sự hay, nó mau chóng vang danh trên toàn thế giới, ai cũng biết suối mát Thái Nội Lôi là rượu mạnh nhất trên thế giới, dù là một con trâu uống một cốc thôi cũng lập tức say vật ra. Nhưng Mặc Nhĩ Tư uống một hơi cạn cả một cốc lớn, vẫn cứ vững vàng, chỉ cảm thấy bụng như có lửa cháy, muốn thiêu sạch lục phủ ngũ tạng của mình, cảm giác đó làm hắn thấy như được giải thoát.
Nếu như có một ngọn lửa mạnh thiêu đốt hắn thật, hắn sẽ không cảm thấy tiếc nuối, chỉ tiếc mỗi lần hắn nghĩ mình chết chắc, uống từng cốc rượu lớn, hắn lại cảm thấy một chút ngọt ngào ẩn chứa trong rượu. Thực tế theo hắn biết, bên trong cái tửu quán này, uống rượu suối mát Thái Nội Lôi chỉ có một mình hắn, người khác không cần, cũng không có gan uống.
quân Lam Vũ mặc dù sẽ nhanh chóng tới đây, nhưng hiện giờ trước mắt còn chưa thấy bóng dáng của bọn họ, vẫn còn thời gian kiếm tìm biện pháp kéo dài sinh mạng. Giống như đám địa chủ và quý tộc suy bại kia, bọn chúng cũng có đủ thời gian rời khỏi thành Quang Minh, nếu như hôm nay quân Lam Vũ chưa tới.
Đột nhiên có người đi vào, làm tửu quán ồn ào, cãi cọ hơn 10 phút sau đám người kia mới ngồi xuống, đáng thương cho tửu bảo bị bọn chúng đánh cho vỡ đầu, trên trán lưu lại một dòng máu dài. Nếu như không phải tận mắt trứng kiến bọn chúng đặt lưỡi đao nặng lề trên mặt bàn, Mặc Nhĩ Tư còn cho rằng mình sinh ra ảo giác, có cường đạo đến quán rượu cướp bóc.
Đám người này tên nào tên nấy tay chân to khỏe, mấy tên để trần, lộ ra cơ bắp rắn chắc với vô số vết đao. Bọn chúng uống rượu chén lớn, thịt ăn miếng to, mắt nhìn chằm chằm vào đám địa chủ và quý tộc xui xẻo, làm đám đó câm như hến. Nhìn một cái biết ngay là đám vong mạng, nổi lên nhờ cướp bóc, bọn chúng thừa cơ tới thành Quang Minh để nhân lúc cháy nhà hôi của, là điển hình của loại người kiếm tiền nhở tai nạn của kẻ khác.
Có người nhỏ giọng nói, làm ra vẻ hết sức thần bí, nhưng Mặc Nhĩ Tư ngồi cách đó hơn 10m có thể nghe rõ ràng.
-Xuỵt.
Người ở bên cạnh khẩn trương ra hiệu cho hắn đừng nói bừa bãi. Mặc Nhĩ Tư không cần quay mặt lại, cũng biết người đó là ai, đó chính là mấy tên địa chủ và quý tộc bất đắc chí, tiền tài của bọn chúng đã bị các cấp quan quân Mã Toa ở thành Quang Minh moi gần hết rồi, hoàn toàn mất giá trị lợi dụng.
Bọn chúng mỗi ngày chỉ có thể không ngừng uống rượu, không ngừng dùng men rượu kích thích mình, không ngừng dùng men rượu đầu độc mình, cho tới khi trúng độc mà chết, hoặc bị người khác giết chết. Quả nhiên những kẻ đó nhìn thấy bóng lưng của Mặc Nhĩ Tư, càng ép nhỏ giọng thì thào thảo luận, Mặc Nhĩ Tư vẫn có thể nghe thấy bọn chúng nhắc tới cái tên Vũ Văn Lôi Đình.
Mặc Nhĩ Tư cười lạnh, thực thể bọn chúng căn bản không cần khẩn trương như thế, cũng không cần lén lút như thế, bí mật Vũ Văn Lôi Đình rời khỏi thành Quang Minh đã chẳng còn là bí mật gì nữa, bên trong thành hiện giờ ít nhất có 1 vạn người biết tin tức này, giờ bọn chúng mới hay biết thì muộn rồi.
Điều này nói rõ thân phận của bọn chúng là hạng quý tộc bình thường, không đủ tư cách xếp hạng, chứ đám quý tộc khác thì chân trước của Vũ Văn Lôi Đình còn chưa ra khỏi thành thì bọn chúng đã biết tin sau đó co cẳng chạy hết rồi. Bất quá đám này giờ mới biết không có gì là kỳ quái cả, bọn chúng đã xuất hiện trong tửu quán này thì không phải là hạng người đẳng cấp cao quý lắm, không thể hòa vào đám quý tộc đẳng cấp cao kia được.
Đợi rượu được mang lên, Mặc Nhĩ Tư theo thói quen nhìn về phía con đường trước tửu quán, đây là chuyện mỗi ngày hắn làm, cũng là nguyên nhân quan trọng hắn chọn nơi đây. Đường phố thành Quang Minh khác với Minh Na Tư Đặc Lai, đường phố nơi này thẳng tắp, rộng rãi, không có chướng ngại vật nào, cũng chẳng có chỗ rẽ, có thể nhìn rất xa, xa tới tận đầu cuối.
Mặc Nhĩ Tư luôn chú ý tới tận cùng con đường đó. Tận cùng con đường là trung tâm của thành Quang Minh, là bức tượng thời trẻ của Vũ Văn Chấn Thiên. Thời trẻ của Vũ Văn Chấn Thiên đúng là oai hùng khí thế, đầy sức hấp dẫn chết người, vị hoàng đế thứ 28 của nước Mã Toa này võ công cao cường, anh tuấn tiêu sái là vương tử bạch mã trong trái tim biết bao thiếu nữ, nếu có nói ngàn vạn thiếu nữ hâm mộ mà hình dung cũng không nói quá, không ít thiếu nữ tương tư mà u uất qua đời. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Nhưng vì sự quật khởi của nước Mã Toa, vì thống nhất đại lục Y Lan, vì thi triển hoài bão của mình, Vũ Văn Chấn Thiên vứt bỏ cuộc sống an nhàn thoải mái, lựa chọn con đường gian khổ, ông ta đem thủ đô di chuyển tới Mông Thái Kỳ xa xôi, tránh xa Mạc Lạc Tạp xa hoa. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Ông ta không hề che dấu biểu thị với toàn thế giới, ông ta quyết tâm làm một vị hoàng đế tài giỏi, thực sự là thế, trên lịch sử nước Mã Toa, tinh thần của Vũ Văn Chấn Thiên ai ai cũng thấy. Vì toàn tâm toàn ý thực hiện sự nghiệp của mình, thậm chí Vũ Văn Chấn Thiên chặt đứt tơ tình, đoạn tuyệt với nữ sắc, trên lịch sử đại lục Y Lan, Vũ Văn Chấn Thiên là vị hoàng đế đầu tiên có 1 vợ.
Từ nhỏ tới lớn Vũ Văn Chấn Thiên đều chỉ có 1 nữ nhân, nữ nhân đó bất hạnh qua đời năm 44 tuổi, từ đó Vũ Văn Chấn Thiên sống độc thân thực sự, không tiếp xúc với nữ nhân nữa. Có thể nói là một hoàng đế, Vũ Văn Chấn Thiên đúng là đã hoàn toàn dâng cả đời mình cho sự nghiệp cường đại đất nước Mã Toa.
Bên cạnh tượng của Vũ Văn Chấn Thiên là tượng của quân đội Mã Toa, phía bên trái là 49 kị binh mặc giáp sắt đen kín mít, sử dụng trường thương màu trắng cưỡi trên tuấn mã cao lớn, dưới ánh sáng mặt trời bức tượng bọn họ trông cực kỳ uy vũ, trong tĩnh lặng phát ra khí thế chấn nhiếp. Trường thương nắm trong tay bọn họ làm bằng thép tinh luyện, mũi thương phát tán ra khí tức tử cong, loại thép tinh luyện này vốn là vũ khí tiêu chuẩn của kỵ binh.
Nhưng cùng với sự quật khởi của quân Lam Vũ, bọn họ không thể không đổi sang dùng súng trường Chấn Thiên, có điều trong mỗi người bọn họ đều hoài niệm quãng thời gian dùng trường thương, thời đại đó mới là thời đại bọn họ tung hoành, là thời đại thuộc về bọn họ, là thời đại vinh quang rực rỡ của bọn họ.
Những bức tượng này chính là kỵ binh giáp trụ niềm tự hào của quân đội Mã Toa, là chủ lực của quân đội Mã Toa, mỗi lần chiến tranh với bên ngoài, bọn họ đều là tiên phong, từ lần hội chiến lần thứ nhất cho tới lần thứ 13 ở Lạc Na đều như thế. Đối thủ của bọn họ đều hết sức kiêng dè sự xuất hiện của bọn họ, mỗi lần nhìn thấy bọn họ xuất hiện đều xoay người bỏ chạy.
Rất nhiều tướng quân tin rằng chỉ có kỵ binh giáp trụ tồn tại, nước Mã Toa mới tồn tại. Có người nói, kỵ binh giáp trụ là sự kế thừa của Hắc kỵ sĩ năm xưa, là tượng trưng cho tinh thần của Y Lan vương bất tử Tiêu Trầm, là linh hồn của Hắc kỵ sĩ đã thấm sâu vào những bộ giáp đen bóng đó. Đúng vậy, sức tấn công của kỵ binh giáp trụ có thể dùng từ khủng bố để hình dung, cho dù đối diện với tòa núi, bọn họ cũng có thể dùng mũi thương xé toạc ra.
Nước Mã Toa dựa vào kỵ binh giáp trụ mà lập nên giang sơn, cho tới tận khi có bản đồ hơn ngàn vạn km vuông như hiện nay. Ở bên phải tượng Vũ Văn Chấn Thiên, là 49 thiết giáp cung kỵ, người mặc chiến giáp màu trắng, lưng đeo Ưng Giác trường cung màu đen, cưỡi trên chiến mã màu vàng.
Trương cung trong tay bọn họ là Ưng Giác trường cung màu đen xì, khí thế tựa hộ kém hơn so với kỵ binh giáp trụ, nhưng những người thực sự biết về họ đều biết, kỵ binh giáp trụ bình thường gặp bọn họ chỉ có một kết quả :”chết”. Bọn họ chính là thiết giáp cung kỵ, vũ khí tiến công sắc bén nhất của quân đội Mã Toa, có người nói, thiết giáp cung kỵ là tinh hoa trong tinh hoa của kỵ binh giáp trụ, là viên minh châu đính trên mũi thương quân đội Mã Toa, bọn họ là tinh hoa mà trời cao bất cẩn để sót lại trên thế gian, hào quang của bọn họ từ trên không trung bao phủ cả nước Mã Toa, không một ai có thể kháng cự lại được mũi tên do họ bắn ra.
Sự thực đúng là thế, thiết giáp cung kỵ là bộ phân tinh nhuệ nhất tạo thành quân đội Mã Toa, là pháp bảo của quân đội Mã Toa, là quần thể khiến kẻ địch kinh hoàng nhất. Trên lục địa Y Lan, trừ Thánh Điện kỵ sĩ đoàn của đế quốc Tinh Hà ra, không còn ai là đối thủ của bọn họ nữa.
Song, tất cả cũng đã kết thúc cùng với sự xuất hiện của quân Lam Vũ, bọn họ cũng vì thế mà thành bức tượng nơi đây. Bất kể là thiết giáp cung kỵ hay kỵ binh giáp trụ chỉ có thể thông qua bức tượng uy vũ này để thể hiện sự huy hoàng của bọn họ. Súng đạn của quân Lam Vũ đã bắn cho kỵ binh giáp trụ tan tác, làm thiết giáp cung kỵ không có cơ hội bắn tên, ở trận chiến Bảo Ứng phủ hơn 4 vạn kỵ binh Mã Toa còn với 2 vạn thiết giáp cung kỵ, không ngờ chẳng thể làm gì nổi một đơn vị hải quân lục chiến quân Lam Vũ gần 1000 người, cuối cùng còn bị đánh cho tàn phế, đi vào hướng lụi bại.
Mỗi lần nghĩ tới đây, ức không sao chịu được. Rượu mau chóng được đưa lên, hơi rượu tức thì là khách trong tửu quán ngó sang bên này, nhưng khi bọn họ nhìn thấy là một quan quân Mã Toa thì không còn hứng thú lắm, bọn họ đã liên tục nhìn thấy quan quân Mã Toa này uống rượu mạnh hơn 10 ngày rồi, không còn gì xa lạ nữa.
Đây là rượu mạnh nhất của Mã Toa, tên gọi là Thái Nội Lôi. Thái Nội Lôi là sa mạc nguy hiểm nhất của đại lục Y Lan, mức độ khô hạn ở đây người thường khó mà có thể tưởng tượng ra được, nơi đó xuất hiện loại sinh vật hung tàn mà người thường cũng khó hình dung ra được.
còn về phần người sinh sống trong sa mạc, ừm, cái này thì tưởng tượng ra được, chỉ cần nhìn bộ binh Xích Diễm của nước Y Lan là biết rồi, bọn họ đều là cư dân nguyên thủ tới từ xa mạc Thái Nội Lôi, chuyện bọn họ thích nhất là dùng máu tươi của kẻ địch là nước uống. Nếu như phát hiện ra một con suối trong Thái Nội Lôi, thì tin rằng tới cả Vũ Văn Chấn Thiên cũng phải kích động nhảy lên.
Suối mát Thái Nội Lôi cái tên thật sự hay, nó mau chóng vang danh trên toàn thế giới, ai cũng biết suối mát Thái Nội Lôi là rượu mạnh nhất trên thế giới, dù là một con trâu uống một cốc thôi cũng lập tức say vật ra. Nhưng Mặc Nhĩ Tư uống một hơi cạn cả một cốc lớn, vẫn cứ vững vàng, chỉ cảm thấy bụng như có lửa cháy, muốn thiêu sạch lục phủ ngũ tạng của mình, cảm giác đó làm hắn thấy như được giải thoát.
Nếu như có một ngọn lửa mạnh thiêu đốt hắn thật, hắn sẽ không cảm thấy tiếc nuối, chỉ tiếc mỗi lần hắn nghĩ mình chết chắc, uống từng cốc rượu lớn, hắn lại cảm thấy một chút ngọt ngào ẩn chứa trong rượu. Thực tế theo hắn biết, bên trong cái tửu quán này, uống rượu suối mát Thái Nội Lôi chỉ có một mình hắn, người khác không cần, cũng không có gan uống.
quân Lam Vũ mặc dù sẽ nhanh chóng tới đây, nhưng hiện giờ trước mắt còn chưa thấy bóng dáng của bọn họ, vẫn còn thời gian kiếm tìm biện pháp kéo dài sinh mạng. Giống như đám địa chủ và quý tộc suy bại kia, bọn chúng cũng có đủ thời gian rời khỏi thành Quang Minh, nếu như hôm nay quân Lam Vũ chưa tới.
Đột nhiên có người đi vào, làm tửu quán ồn ào, cãi cọ hơn 10 phút sau đám người kia mới ngồi xuống, đáng thương cho tửu bảo bị bọn chúng đánh cho vỡ đầu, trên trán lưu lại một dòng máu dài. Nếu như không phải tận mắt trứng kiến bọn chúng đặt lưỡi đao nặng lề trên mặt bàn, Mặc Nhĩ Tư còn cho rằng mình sinh ra ảo giác, có cường đạo đến quán rượu cướp bóc.
Đám người này tên nào tên nấy tay chân to khỏe, mấy tên để trần, lộ ra cơ bắp rắn chắc với vô số vết đao. Bọn chúng uống rượu chén lớn, thịt ăn miếng to, mắt nhìn chằm chằm vào đám địa chủ và quý tộc xui xẻo, làm đám đó câm như hến. Nhìn một cái biết ngay là đám vong mạng, nổi lên nhờ cướp bóc, bọn chúng thừa cơ tới thành Quang Minh để nhân lúc cháy nhà hôi của, là điển hình của loại người kiếm tiền nhở tai nạn của kẻ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.