Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 415: Ngu thành, vẫn là Ngu thành (P3)

Nam Hải Thập Tứ Lang

18/03/2013

Trải qua 10 ngày hỗn chiến, đại bộ phân quân đoàn của Tiêu Bá Nạp đã bị đánh tan tác, các sư đoàn bộ binh đều chịu sự đả kích cực lớn. Nhân viên thương vong thảm trọng, vật tư cơ bản hầu như mất hết, nhưng bộ đội vẫn không bị tiêu diệt toàn bộ. Làm là phải làm đến cùng, đây là nguyên tắc quân sự cơ bản, nhưng Tri Thu hết lần này đến lần khác lại làm ngược lại, áp dụng cách làm trên mục đích là khiến quân Y Lan nếm phải sự lợi hại của quân Lam Vũ, còn về cách làm như vậy có phải là mất trí hay không, đó là đề tài tranh luận của các nhà quân sự, học giả sau này.

Khi Tiêu Nam còn chưa đến được Bí Dương, một bộ phận quân Y Lan đã trốn khỏi chiến trường Y Lai Nạp, thối lui về phương hướng Trì Châu, Phủ Điền, Lũng Hải, số lượng ước chừng có 2,3 vạn người. Những quân binh chạy trốn khỏi chiến trường cũng không dám tới gần khu vực Bí Dương vì sợ sẽ phải chịu sự xử lí của thượng cấp, chỉ quanh quẩn ở đó, mãi cho đến khi Tiêu Nam tự mình dẫn quân đoàn Bạch Lộ tới Bí Dương, ban bố lệnh tha thứ cho hành vi của bọn họ, bọn họ mới dám chậm rãi tập chung đến thành Bí Duơng.

Nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có tin tức của Tiêu Bá Nạp và Phí Kiệt La. Không biết hai vị quan chỉ huy của quân đoàn Ngân Thứu rút cục là chết hay sống, những binh lính Y Lan chạy trốn đều nói không biết hai người bọn họ ở đâu. Tàng Mặc Thoát hi vọng hai người bọn họ đều chết là tốt nhất, cái chết của bọn họ chẳng khác nào chặt cánh tay phải của Tiêu Đường trong quân đội, nhưng có rất nhiều chuyện không như ta mong muốn. có lẽ hai người này lúc đó lại phản hồi tới cũng không chừng.

“Tiêu Lam tới rồi sao?” Tiêu Nam đột nhiên trầm tĩnh hỏi.

“Đã tới rồi.” Tàng Mặc Thoát trả lời, lơ đãng nhìn theo ánh mắt của Tiêu Nam, chỉ nhìn thấy những cánh đồng sau khi thu hoạch, vì nguyên nhân chiến tranh, vẫn chưa được cấy mạ, trên cánh đồng có rất nhiều bù nhìn, có một số người bù nhìn trên người còn mặc quần áo đầy màu sắc, thoạt nhìn vô cung quỷ dị, từ xa xa nhìn qua, những người bù nhìn này giống như quân Lam Vũ, rậm rạp dày đặc không thấy điểm cuối.

“Gọi hắn lại đây.” Tiêu Nam hời hợt nói, bộ dáng hình như rất tuỳ ý.

Nhưng là tâm phúc nhiều năm qua của Tiêu Nam, Tàng Mặc Thoát biết Tiêu Nam đã hạ quyết tâm,cuộc chiến ở Ngu thành rất nhanh sẽ lại bạo phát.Ngu thành nằm ở nơi cách tây bắc Bí Dương không tới 100km, là sự uy hiếp cực lớn đối với Bí Dương, hơn nữa còn cắt một vết sâu vào tuyến phòng thủ của quân Y Lan. Cái đinh ghê tởm này nhất định trong thời gian ngắn phải nhổ tận gốc, nếu không thì kế hoạch phòng thủ phản kích của Tiêu Nam nhất định sẽ không có cách nào thực hiện thuận lợi.

Một lát sau, Tiêu Lan đã tới, toàn thân hắn quân phục cẩn thận, kính cẩn hành lễ về phía Tiêu Nam, mấy ngày nay hắn suất lĩnh sư đoàn 37 vẫn kiên trì ở tiền tuyến tác chiến, ngăn cản quân Lam Vũ ở Y Lôi Nạp tiến vào hành lang Á Sâm, vừa tiếp tục duy trì áp lực nhất định đối với Ngu thành, cho đến khi Tiêu Nam đến. Chỉ tiếc sau khi lâm vào khốn cảnh hai mặt giáp chiến, hắn đã không còn đủ lượng để tấn công Ngu thành. Bất kể nhiều ngày phải chiến đấu khổ cực, nhưng Tiêu Lan có vẻ vẫn giữ được tinh thần sáng láng như cũ, trước mặt Tiêu Nam lại càng như thế.

Tiêu Nam không miễn lễ cho Tiêu Lan,hắn không có thói quen miễn lễ cho người khác. Tàng Mặc Thoát đã từng kiêng kị nhắc nhở qua hắn, trong một vài phương diện nên học hỏi đệ đệ Tiêu Đường của mình, tỏ ra là một bộ dạng bình dị gần gũi, lễ hiền hạ sĩ. Như vậy mới có thể có được càng nhiều sự ủng hộ của mọi người, nhưng đề nghị của hắn tựa hồ không có hiệu quả gì. Tiêu Nam từ trước đến giờ chưa từng có trường hợp nào giả vờ. Tàng Mặc Thoát cảm thấy đây là sự khởi đầu bi kịch của Tiêu Nam, hắn thường thường quật khởi, cũng thường thường bị đánh ngã, nguyên nhân rất lớn chính là bởi vì không có đủ lợi ích để chiêu dụ người ủng hộ.

“Tình hình Ngu thành thế nào?” Thanh âm của Tiêu Nam rất lạnh lùng, cho dù ánh mặt trời giữa trưa cũng không hoá giải được hàn ý thật sâu trong đó.



“ Ngu thành vẫn là một cô thành” Tiêu Lan dùng những lời ngắn gọn này để mở đầu, sau khi có được sự cho phép của Tiêu Nam,mới bắt đầu báo cáo tình hình chi tiết của Ngu thành. Kỳ thật tình hình của Ngu thành đã được nói rất rõ ràng trên báo cáo, nhưng những nội dung chi tiết lại không được phản ánh đầy đủ trên bản báo cáo, nhất định phải do chính Tiêu Lan tự mình đến báo cáo.

Khi cuộc hỗn chiến của quân Lam Vũ và quân đoàn Tiêu Bá Nạp vô cùng kịch liệt,cuộc chiến đấu ở Ngu thành vẫn tiếp tục. Nhưng sau khi trải qua cuộc chiến đấu tàn khốc hôm đó, cuộc chiến đấu về sau tựa hồ có vẻ vắng lặng hơn hẳn. quân Y Lan phụ trách tấn công đã đưa từ tấn công thành xuống còn mức quấy nhiễu, mỗi ngày binh lính tham gia tiến công cũng không vượt quá 1ngàn người. Mục đích chủ yếu của bọ họ không phải vì công chiếm Ngu thành, mà làm cho quân coi giữ ở Ngu thành không có cơ hội nghỉ ngơi, tạo thành trạng thái ủê oải cho quân phòng thủ, chờ đợi khi có thêm lực lượng đến sẽ tiến hành tổng tấn công.

Cuộc chiến đấu ở Y Lai Nạp vô cùng hỗn loạn, ngoại trừ một mình Tri Thu ra,căn bản không có người nào khác có thể nắm giữ toàn cục,nhưng cuộc chiến ở Ngu thành hoàn toàn không giống như vậy, bất luận là Trần Kiếm Phi hay Tiêu Lan đối với tình hình hai bên trong ngoài Ngu thành đều rõ như lòng bàn tay, Quân đội Y Lan ở tại Ngu thành xây dựng lên rất nhiều công sự xung quanh Ngu thành, sắp xếp rất nhiều trạm canh gác quan sát, quân Lam Vũ ở Ngu thành có động tĩnh gì, trên cơ bản bọn họ đều rất rõ. Trái lại mượn sự trợ giúp của Không quân, quân Lam Vũ ở bên trong Ngu thành cũng tương đối nắm rõ động tĩnh của quân Y Lan xung quanh.

Cuộc chiến ở Ngu thành thuần tuý là công thành và phòng ngự, bất luận là quân Lam Vũ hay là quân Y Lan cũng không có kỹ xảo đáng nói gì quá lớn. Quân đội Y Lan nghỉ ngơi dưỡng sức, tích trữ lực lượng, quân Lam Vũ cũng như vậy. Trong thời gian mười mấy ngày này,một số lượng lớn phi dĩnh quân Lam Vũ không ngừng vận chuyển vũ khí đạn dược đến Ngu thành, ngoài số lượng lớn súng hạng nặng ra, thậm chí còn vận chuyển được cả pháo dã chiến 75ly vào trong Ngu thành.

Căn cứ vào sự miêu tả cẩn thận của Tiêu Lan, trải qua hơn mười ngày chiến đấu, hải quân lục chiến Lam Vũ ở trong Ngu thành kỳ thật tương đối uể oải, thương vong cũng không ít, bất kể Dương Túc Phong tăng viện khẩn cấp cho Ngu thành một đơnvị lính không quân, nhưng nước xa không cứu được lửa gần,dù sao phi dĩnh của quân Lam Vũ cũng có giới hạn, ngoại trừ vận chuyển đạn dược ra, khó có khả năng vận chuyển quá nhiều nhân viên. Hơn nữa, khí cầu của quân Lam Vũ thường xuyên bay với khoảng cách dài như thế, hệ số an toàn hạ thấp rất nhiều, trước mắt đã có hai phi dĩnh vì nguyên nhân chướng ngại đã rơi trên vương quốc Cung Đô, toàn bộ nhân viên đều gặp nạn.

“Chỉ cần có một sư đoàn bộ binh là khẳng định có thể hạ được Ngu thành.” Ánh mắt của Tiêu Lan sáng ngời, vô cùng tự tin nói. Ngày đó hắn phái nhân viên cầu cứu tư lệnh Tiêu Bá Nạp, kết quả đã không có được sự trợ giúp, rõ ràng làm cho quân Lam Vũ ở Ngu thành có thời gian phòng bị hơn 10 ngày đã tăng cường lực lượng của bản thân, nhưng Tiêu Lan vẫn rất có tự tin,chỉ cần thêm 1 sư đoàn trang bị đầy đủ là một hơi nuốt gọn Ngu thành.

Tiêu Nam không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về phía Ngu thành.

Tiêu Lan vốn tràn đầy hi vọngtronglòng, lúc này cũng không kìm được có chút nhụt chí, chẳng lẽ ngay cả Tiêu Nam cũng xuất không ra được 1sư đoàn bộ binh đi công kích Ngu thành? Chẳng lẽ Tiêu Nam không biết tầm quan trọng khi phá được NGu thành? Bất luận kế hoạch phòng thủ mới nhất của Y Lan hay là an toàn đến từ hướng phủ Bối Trữ, Ngu thành nhất định phải nắm được.

Trên thực tế, Tiêu Lan đích xác đã đoán đúng, nội tâm của Tiêu Nam thật sự còn đang do dự, hăn tin tưởng vào phán đoán của Tiêu Lan, nếu như thật sự có một sư đoàn bộ binh trang bị đầy đủ, đích xác có thể hạ được Ngu thành, quân Lam Vũ bên trong Ngu thành đã sa cơ lỡ vận. Chỉ cần cuối cùng cố gắng thêm mộtchút là có thể đạt được mục đích. Nhưng bản thân của Tiêu Nam cũng có nỗi khó xử cực lớn, đó chính là trên tay hắn tạm thời vẫn chưa có được một sư đoàn bộ binh trang bị đầy đủ.

Tiêu Nam đích xác đã tới được Bí Dương, nhưng quân chủ lực của quân đoàn Bạch Lộ vẫn chưa tới. thậm chí có một số bộ phận còn ở xa bờ biển của Cung Xuyên đạo,chủ lực của quân đoàn Bạch Lộ muốn hoàn toàn tập trung tới Bí Dương ít nhất cũng cần thời gian khoảng 1 tháng, thậm chí là nhiều hơn, điều này còn cần phải khẩn cầu phi dĩnh quân Lam Vũ không quấy rối mới có thể làm được. Binh lực hiện tại của Tiêu Nam có thể nắm giữ chỉ có bộ đội chủ lực của hai sư đoàn bộ binh lúc đầu, ước chừng 3 vạn người, nhưng lại không được trang bị đại pháo

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook