Chương 415: Ngu thành, vẫn là Ngu thành (P5)
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Chiến đấu kịch liệt vào tháng trước đã làm cho Ngu thành bị huỷ hoại nặng nề, đại bộ phận tường thành đều bị chính quân Lam Vũ ném thủ lựu đạn nổ cho sứt xẹo hết cả, tường thành bị tổn hại nghiêm trọng, rất nhiều nơi đều xuất hiện lỗ thủng.
Bất kể quân Lam Vũ từ trên tường thành đổ bao nhiêu đất cát xuống cũng không lấp kín được những lỗ thủng này.
Loại tình huống đặc biệt nổi cộm ở cửa thành tây và thành nam, hai cái cửa thành này không khác gì tường sập cả, vì để lấp lỗ hổng, quân Lam Vũ động viên cư dân ở trong Ngu thành chất không biết bao nhiêu đất cát vào bên trong đó, kết quả tường thành dựng trở lại thành một cái dốc, ngược lại còn tăng thêm tỉ lệ thành công leo lên thành cho quân Y Lan.
Trên tường thành của Ngu thành không nhìn thấy một bóng người,chỉ có lá cờ sư thứu màu lam lẻ loi tung bay, những chòi quân sát và tay súng bắn tiẻa của quân Lam Vũ đều đã nấp sau tường thành cả rồi.
Tường thành của Ngu thành làm bằng đất, mặc dù ở mức độ kiên cố có rất nhiều vấn đề, căn bản không thể kháng cự được đại pháo của quân Y Lan oanh kích, nhưng lại dễ dàng cải tạo có lợi cho các chiến sĩ quân Lam Vũ đào hầm trú ẩn cá nhân ở phía sau bảo vệ mình.
Các tay súng bắn tỉa của hải quân lục chiến đội thường xuyên ở trong hầm trú ẩn cả ngày không ăn, thông qua ô quan sát được thiết kế khéo léo để theo dõi động tĩnh ở bên ngoài, súng của bọn họ kiến quân Y Lan căn bản không thể áp sát khu vực 300mét xung quanh Ngu thành.
Những hầm hào dày đặc kia chỉ có thể kéo dài được tới nơi cách Ngu thành 300 mét, nếu tới gần hơn nữa thì binh sĩ Y Lan ở trong chiến hào không được an toàn nữa.
Tin tức Tiêu Nam đã tới Bí Dương, Trần Kiếm Phi biết từ sớm rồi, nhưng biết thì biết, hắn cũng chẳng để tâm tư chú ý tới. trong con mắt hắn, bất kể Tiêu Nam dùng chiến lược gì, thì khẳng định cũng phải công chiếm Ngu thành.
Đây cũng là nguyên nhân Dương Túc Phong muốn hải quân lục chiến đội tiếp tục kiên thủ Ngu thành.
Bất kể Tiêu nam muốn sử dụng sách lược gì, chỉ cần Ngu thành khống chết ở trong tay quân Lam Vũ, toàn tính của Tiêu Nam rất khó mà thực hiện được.
Có điều,việc này cũng có nghĩa là quân Lam Vũ ở Ngu thành phải tiếp tục đón nhận cuộc chiến đấu gian khổ rồi.
Dựa theo an bài của Dương Túc Phong, hiện giờ Trần Kiếm Phi đã không đơn thuần là quan chỉ huy quân sự nữa, mà là tổng đốc của Ngu thành, quản lý chung tất cả bộ đội và dân chúng.
Ngu thành hiện nay đã tập trung 1400 quân lính Lam Vũ, hơn 300 nhân viên kỹ thuật, và 600 bộ đội không quân, bốn chiếc phi dĩnh lấy Ngu thành trực tiếp làm căn cứ, bốn người Long Khải Ca, Cảnh Nạp, Hứa Nho Long, Ân Văn liền trở thành thuộc hạ trực tiếp của Trần Kiếm Phi.
Ngoài ra, Ngu thành còn có ước chừng 8 vạn cư dân của Ngu thành. Trong đó ước chừng 1 vạn tráng niên, những tráng niên này đều phải trực tiếp cầm vũ khí chiến đấu với quân Y Lan, những người khác có năng lực đều phải tham gia hiệp trợ quân Lam Vũ như tu sửa đường xá, tường thành, công sự, thậm chí là vận chuyển vũ khí đạn dược, di chuyển thương binh....
Trừ rất ít những người già yêu tàn tật ra, gần như mỗi một cư dân Ngu thành đều có nhiệm vụ rõ ràng, thượng Tá Trịnh Dũng của tổng bộ hậu cần cũng ngồi phi dĩnh tới Ngu thành, toàn diện hỗ trợ công tác vận chuyển hậu cần.
Dưới công tác không ngại gian khổ của không quân, tổng bộ tham mưu cấp cho Ngu thành vô số vũ khí, đồng thời phái một bộ phận nhân viên tài giỏi hỗ trợ dân binh, động viên bọn họ tham dự vào cuộc chiến ở Ngu thành.
Được sự tổ chức của đám người Trần Kiếm Phi, một vạn thanh niên của Ngu thành đã tổ chức biên chế làm 16 tiểu đoàn, đồng thời tranh thu từng phút từng giây triển khai huấn luyện ở Ngu thành.
Mặc dù ngoài miệng không nói ra, nhưng đám người Long Khải Ca và Trần Kiếm Phi đều hiểu rất rõ, hơn một vạn dân binh này chính là lực lượng chủ yếu nhất phòng thủ Ngu thành.
Cùng lúc với việc tổ chức lượng lớn dân binh, Trần Kiếm Phi còn đến thăm khắp nơi, phát biểu nói chuyện thông qua nhiều loại phương pháplàm dịu đi sự bất an của cư dân Ngu thành.
Ở vào lúc chiến đấu kịch liệt nhất này, ổn định hiệu quả tâm tình của người dân trong thành là điều cần thiết, nếu không một khi trong thành xuất hiện bất ổn, Ngu thành sẽ bị công phá từ bên trong.
Binh lực của quân Lam Vũ vốn không nhiều, không thể khống chế tất cả các phương diện của Ngu thành, rất nhiều vấn đề chi tiết cần cư dân hỗ trợ mới tiến hành chuẩn xác nổi.
Người dân xuất hiện bất an cũng là điều bình thường, mặc dù trong Ngu thành chẳng phải lo ăn, lo mặc, nhưng dẫu sao ở trong chiến tranh, ngày nào chẳng có pháo nổ không ngừng, đạn bắn qua vèo vèo, lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng.
Mà năng lực chịu đựng chiến tranh của cư dân Ngu thành hiển nhiên còn ở giai đoạn nguyên thủy nhất, căn cứ vào lời nói của người nhiều tuổi nhất Ngu thành, thì đã gần 1000 năm nay Ngu thànhkhông có chiến tranh rồi.
Trước khi hai tay mình chưa nhúng máu tươi, rất nhiều thanh niên Ngu thành còn cho rằng mấy chục người tụ tập đánh nhau đã là chiến tranh rồi.
Để vỗ yên lòng dân, quân Lam Vũ gắng sức để cư dân Ngu thành dính máu tươi người Y Lan, đồng thời ban bố trước dự thảo thực thi pháp điển quân Lam Vũ ở Ngu thành làm người dân nhìn thấy hi vọng vào tương lai.
Đồng thời quân Lam Vũ không chút dung tình trấn áp vô số địa chủ và quý tộc, gia sản của bọn chúng đều được phân chia cho nông dân nghèo khổ, nhiệm vụ xử bắn những tên địa chủ này được giao cho người dân ở Ngu thành tự tiến hành, ép bọn họ đối nghịch với nước Y Lan.
Những biện pháp này có chút không vinh quang, nhưng hiệu quả lại rất tốt, làm tăng sự thù địch rất lớn của cư dân Ngu thành với quân đội Y Lan, làm sinh mạng và lợi ích của bọn họ trói chặt với qâun Lam Vũ.
Bất quá phiền não của Trần Kiếm Phi vẫn có rất nhiều, đó chính là một số binh sĩ bắt đầu có tư tưởng nhớ nhà, bình thường tụ tập với nhau thỉnh thoảng thường kể về chuyện quê nhà, giọng nói thương cảm, ánh mắt bị ai, đều làm cho Trần Kiếm Phi cảm thấy tình hình không ổn.
Nhớ nhà là loại tình cảm rất bình thường, có ai xa nhà lâu ngày mà lại không nhung nhớ quê nhà, nhớ người thân chứ? Quan binh quân Lam Vũ cũng là người, cũng có tình cảm của người bình thường, nhưng loại tâm tình ấy vào lúc mẫn cảm như thế này đúng là có chút bất bình thường.
Có điều thật kỳ quái, những ý nghĩ nayg bình thường không có, cho dù có thi thoảng có cũngkhông dễ dàng biểu lộ ra, nhưng khi Ngu thành bị quân Y Lan trùng vây, hoàn toàn cắt đứt với bên ngoài, tư tưởng nhớ nhà mới bắt đầu lan đi.
Rất nhiều quan binh cảm thấy mình đã bị cắt đứt liên hệ với quê nhà, cảm thấy mình ngày càng xa rời đế quốc Lam Vũ, tới ngay cả Trần Kiếm Phi cũng cảm thấy hoàn cảnh sở tại có chút khác thường, lòng nhớ nhà vô cùng, nhất là vào lúc nửa đêm trăng sáng.
Hắn không sao tưởng tượng được, nếu như khi Ngu thành lương thực cạn kiệt, thì sẽ có tình cảnh gì, quân Lam Vũ liêu tới lúc đó có kiên trì được nữa hay không?
Thời xưa khi vây thành, luôn vây tới khi lương cạn nước kiệt, nhưng vẫn kiên trì chiến đấu, có khi thậm chí ăn cả xác người để sống, ví dụ nhiếu không sao kể xiết, bất kể là Ni Lạc Thần hay Minh Na Tư Đặc Lai đều đã bị bao vây trên một năm.
Nếu như bị vây khốn hơn một năm thì sẽ thế nào? Trần Kiếm Phi thực sự không biết, cũng không lớn gan đi nghiên cứu, hắn đảm bảo, nếu như cư dân biết bọn họ sẽ bị vây không trên một năm, thì đảm bảo họ sẽ phát điên, có lẽ rất nhiều người tự sát cũng chưa biết chừng.
May mà lương thực trong Ngu thành còn chống đỡ được hai tháng nữa, nên vấn đề này không cần phải suy tính nhiêm túc, bất quá, Trần Kiếm Phi cho rằng, bắt đầu từ bây giờ, cần phải khống chế lượng lương thực tiêu hao, ai biết cuộc chiến còn phải kéo dài tới bao giờ.
Chỉ có Long Khải Ca và đám gia hỏa của đội đột kích Thuỷ Mẫu là tựa hồ chưa từng biểu lộ có ý nghĩ nhớ nhà gì cả, bọn họ là những cỗ máy chiến tranh trời sinh, căn bản không có tình cảm.
Dương Túc Phong thông qua đủ các biện pháp bồi dưỡng họ thành những cỗ máy chiến tranh, bọn họ cũng sẵn lòng như vậy, những người này đại bộ phận tâm lý có vấn đề, đãi ngộ của bọn họ đều rất tốt, đi tới đâu cũng cao hơn người một bậc, nhưng Trần Kiếm Phi cho rằng bọn họ đã không phải là người bình thường nữa rồi.
Vừa nghĩ tới Long Khải Ca, thì thấy hắn đầu đầy mồ hôi tới, còn mặc đồ tennis tiêu chuẩn, vào phòng một cái liền tiện thể ném luôn cái vợt lên bàn.
Trần Kiếm Phi cau mày song không nói gì, vào thời khắc sinh tử này, lễ số của quân nhân đại bộ phận đều bị cắt bớt rồi, có điều Trần Kiếm Phi cũng bội phục khả năng chịu đựng của tên gia hoả này đúng là rất mạnh, không ngờ lúc này còn có tâm tư đi đánh tennis.
Mấy thứ tennis này không biết tên Hứa Nho Long kia làm sao mà lôi lên phi dĩnh được, nhân viên kiểm tra cũng không xem cho kỹ, hiện giờ Ngu thành chiến sự khẩn cấp như vậy, Nguy hiểm như vậy, cho dù bọn họ có tìm vui trong đau khổ của ta cũng phải có giới hạn thôi chứ. Người ta mệt chết người, còn các ngươi còn có tâm tư đi chơi tennis.
“Lão đại, Tiêu Nam chuẩn bị chơi liều rồi đấy.”
Long Khải Ca thở phì phò nói, mau chóng thay đồ, rồi thuận tay cầm lấy trang bị, tức tốc võ trang hoàn tất.
Từ sau khi cô gái lính thông tin không biết tên kia hi sinh, cao tầng của quân Lam Vũ dần dần rút quân nhân nữ giới về, thông qua Phi dĩnh lần lượt đưa các nàng đi, cho nên hiện giờ lính thông tin đều là nam cả, Long Khải Ca chẳng cần phải xấu hổ.
Bất kể quân Lam Vũ từ trên tường thành đổ bao nhiêu đất cát xuống cũng không lấp kín được những lỗ thủng này.
Loại tình huống đặc biệt nổi cộm ở cửa thành tây và thành nam, hai cái cửa thành này không khác gì tường sập cả, vì để lấp lỗ hổng, quân Lam Vũ động viên cư dân ở trong Ngu thành chất không biết bao nhiêu đất cát vào bên trong đó, kết quả tường thành dựng trở lại thành một cái dốc, ngược lại còn tăng thêm tỉ lệ thành công leo lên thành cho quân Y Lan.
Trên tường thành của Ngu thành không nhìn thấy một bóng người,chỉ có lá cờ sư thứu màu lam lẻ loi tung bay, những chòi quân sát và tay súng bắn tiẻa của quân Lam Vũ đều đã nấp sau tường thành cả rồi.
Tường thành của Ngu thành làm bằng đất, mặc dù ở mức độ kiên cố có rất nhiều vấn đề, căn bản không thể kháng cự được đại pháo của quân Y Lan oanh kích, nhưng lại dễ dàng cải tạo có lợi cho các chiến sĩ quân Lam Vũ đào hầm trú ẩn cá nhân ở phía sau bảo vệ mình.
Các tay súng bắn tỉa của hải quân lục chiến đội thường xuyên ở trong hầm trú ẩn cả ngày không ăn, thông qua ô quan sát được thiết kế khéo léo để theo dõi động tĩnh ở bên ngoài, súng của bọn họ kiến quân Y Lan căn bản không thể áp sát khu vực 300mét xung quanh Ngu thành.
Những hầm hào dày đặc kia chỉ có thể kéo dài được tới nơi cách Ngu thành 300 mét, nếu tới gần hơn nữa thì binh sĩ Y Lan ở trong chiến hào không được an toàn nữa.
Tin tức Tiêu Nam đã tới Bí Dương, Trần Kiếm Phi biết từ sớm rồi, nhưng biết thì biết, hắn cũng chẳng để tâm tư chú ý tới. trong con mắt hắn, bất kể Tiêu Nam dùng chiến lược gì, thì khẳng định cũng phải công chiếm Ngu thành.
Đây cũng là nguyên nhân Dương Túc Phong muốn hải quân lục chiến đội tiếp tục kiên thủ Ngu thành.
Bất kể Tiêu nam muốn sử dụng sách lược gì, chỉ cần Ngu thành khống chết ở trong tay quân Lam Vũ, toàn tính của Tiêu Nam rất khó mà thực hiện được.
Có điều,việc này cũng có nghĩa là quân Lam Vũ ở Ngu thành phải tiếp tục đón nhận cuộc chiến đấu gian khổ rồi.
Dựa theo an bài của Dương Túc Phong, hiện giờ Trần Kiếm Phi đã không đơn thuần là quan chỉ huy quân sự nữa, mà là tổng đốc của Ngu thành, quản lý chung tất cả bộ đội và dân chúng.
Ngu thành hiện nay đã tập trung 1400 quân lính Lam Vũ, hơn 300 nhân viên kỹ thuật, và 600 bộ đội không quân, bốn chiếc phi dĩnh lấy Ngu thành trực tiếp làm căn cứ, bốn người Long Khải Ca, Cảnh Nạp, Hứa Nho Long, Ân Văn liền trở thành thuộc hạ trực tiếp của Trần Kiếm Phi.
Ngoài ra, Ngu thành còn có ước chừng 8 vạn cư dân của Ngu thành. Trong đó ước chừng 1 vạn tráng niên, những tráng niên này đều phải trực tiếp cầm vũ khí chiến đấu với quân Y Lan, những người khác có năng lực đều phải tham gia hiệp trợ quân Lam Vũ như tu sửa đường xá, tường thành, công sự, thậm chí là vận chuyển vũ khí đạn dược, di chuyển thương binh....
Trừ rất ít những người già yêu tàn tật ra, gần như mỗi một cư dân Ngu thành đều có nhiệm vụ rõ ràng, thượng Tá Trịnh Dũng của tổng bộ hậu cần cũng ngồi phi dĩnh tới Ngu thành, toàn diện hỗ trợ công tác vận chuyển hậu cần.
Dưới công tác không ngại gian khổ của không quân, tổng bộ tham mưu cấp cho Ngu thành vô số vũ khí, đồng thời phái một bộ phận nhân viên tài giỏi hỗ trợ dân binh, động viên bọn họ tham dự vào cuộc chiến ở Ngu thành.
Được sự tổ chức của đám người Trần Kiếm Phi, một vạn thanh niên của Ngu thành đã tổ chức biên chế làm 16 tiểu đoàn, đồng thời tranh thu từng phút từng giây triển khai huấn luyện ở Ngu thành.
Mặc dù ngoài miệng không nói ra, nhưng đám người Long Khải Ca và Trần Kiếm Phi đều hiểu rất rõ, hơn một vạn dân binh này chính là lực lượng chủ yếu nhất phòng thủ Ngu thành.
Cùng lúc với việc tổ chức lượng lớn dân binh, Trần Kiếm Phi còn đến thăm khắp nơi, phát biểu nói chuyện thông qua nhiều loại phương pháplàm dịu đi sự bất an của cư dân Ngu thành.
Ở vào lúc chiến đấu kịch liệt nhất này, ổn định hiệu quả tâm tình của người dân trong thành là điều cần thiết, nếu không một khi trong thành xuất hiện bất ổn, Ngu thành sẽ bị công phá từ bên trong.
Binh lực của quân Lam Vũ vốn không nhiều, không thể khống chế tất cả các phương diện của Ngu thành, rất nhiều vấn đề chi tiết cần cư dân hỗ trợ mới tiến hành chuẩn xác nổi.
Người dân xuất hiện bất an cũng là điều bình thường, mặc dù trong Ngu thành chẳng phải lo ăn, lo mặc, nhưng dẫu sao ở trong chiến tranh, ngày nào chẳng có pháo nổ không ngừng, đạn bắn qua vèo vèo, lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng.
Mà năng lực chịu đựng chiến tranh của cư dân Ngu thành hiển nhiên còn ở giai đoạn nguyên thủy nhất, căn cứ vào lời nói của người nhiều tuổi nhất Ngu thành, thì đã gần 1000 năm nay Ngu thànhkhông có chiến tranh rồi.
Trước khi hai tay mình chưa nhúng máu tươi, rất nhiều thanh niên Ngu thành còn cho rằng mấy chục người tụ tập đánh nhau đã là chiến tranh rồi.
Để vỗ yên lòng dân, quân Lam Vũ gắng sức để cư dân Ngu thành dính máu tươi người Y Lan, đồng thời ban bố trước dự thảo thực thi pháp điển quân Lam Vũ ở Ngu thành làm người dân nhìn thấy hi vọng vào tương lai.
Đồng thời quân Lam Vũ không chút dung tình trấn áp vô số địa chủ và quý tộc, gia sản của bọn chúng đều được phân chia cho nông dân nghèo khổ, nhiệm vụ xử bắn những tên địa chủ này được giao cho người dân ở Ngu thành tự tiến hành, ép bọn họ đối nghịch với nước Y Lan.
Những biện pháp này có chút không vinh quang, nhưng hiệu quả lại rất tốt, làm tăng sự thù địch rất lớn của cư dân Ngu thành với quân đội Y Lan, làm sinh mạng và lợi ích của bọn họ trói chặt với qâun Lam Vũ.
Bất quá phiền não của Trần Kiếm Phi vẫn có rất nhiều, đó chính là một số binh sĩ bắt đầu có tư tưởng nhớ nhà, bình thường tụ tập với nhau thỉnh thoảng thường kể về chuyện quê nhà, giọng nói thương cảm, ánh mắt bị ai, đều làm cho Trần Kiếm Phi cảm thấy tình hình không ổn.
Nhớ nhà là loại tình cảm rất bình thường, có ai xa nhà lâu ngày mà lại không nhung nhớ quê nhà, nhớ người thân chứ? Quan binh quân Lam Vũ cũng là người, cũng có tình cảm của người bình thường, nhưng loại tâm tình ấy vào lúc mẫn cảm như thế này đúng là có chút bất bình thường.
Có điều thật kỳ quái, những ý nghĩ nayg bình thường không có, cho dù có thi thoảng có cũngkhông dễ dàng biểu lộ ra, nhưng khi Ngu thành bị quân Y Lan trùng vây, hoàn toàn cắt đứt với bên ngoài, tư tưởng nhớ nhà mới bắt đầu lan đi.
Rất nhiều quan binh cảm thấy mình đã bị cắt đứt liên hệ với quê nhà, cảm thấy mình ngày càng xa rời đế quốc Lam Vũ, tới ngay cả Trần Kiếm Phi cũng cảm thấy hoàn cảnh sở tại có chút khác thường, lòng nhớ nhà vô cùng, nhất là vào lúc nửa đêm trăng sáng.
Hắn không sao tưởng tượng được, nếu như khi Ngu thành lương thực cạn kiệt, thì sẽ có tình cảnh gì, quân Lam Vũ liêu tới lúc đó có kiên trì được nữa hay không?
Thời xưa khi vây thành, luôn vây tới khi lương cạn nước kiệt, nhưng vẫn kiên trì chiến đấu, có khi thậm chí ăn cả xác người để sống, ví dụ nhiếu không sao kể xiết, bất kể là Ni Lạc Thần hay Minh Na Tư Đặc Lai đều đã bị bao vây trên một năm.
Nếu như bị vây khốn hơn một năm thì sẽ thế nào? Trần Kiếm Phi thực sự không biết, cũng không lớn gan đi nghiên cứu, hắn đảm bảo, nếu như cư dân biết bọn họ sẽ bị vây không trên một năm, thì đảm bảo họ sẽ phát điên, có lẽ rất nhiều người tự sát cũng chưa biết chừng.
May mà lương thực trong Ngu thành còn chống đỡ được hai tháng nữa, nên vấn đề này không cần phải suy tính nhiêm túc, bất quá, Trần Kiếm Phi cho rằng, bắt đầu từ bây giờ, cần phải khống chế lượng lương thực tiêu hao, ai biết cuộc chiến còn phải kéo dài tới bao giờ.
Chỉ có Long Khải Ca và đám gia hỏa của đội đột kích Thuỷ Mẫu là tựa hồ chưa từng biểu lộ có ý nghĩ nhớ nhà gì cả, bọn họ là những cỗ máy chiến tranh trời sinh, căn bản không có tình cảm.
Dương Túc Phong thông qua đủ các biện pháp bồi dưỡng họ thành những cỗ máy chiến tranh, bọn họ cũng sẵn lòng như vậy, những người này đại bộ phận tâm lý có vấn đề, đãi ngộ của bọn họ đều rất tốt, đi tới đâu cũng cao hơn người một bậc, nhưng Trần Kiếm Phi cho rằng bọn họ đã không phải là người bình thường nữa rồi.
Vừa nghĩ tới Long Khải Ca, thì thấy hắn đầu đầy mồ hôi tới, còn mặc đồ tennis tiêu chuẩn, vào phòng một cái liền tiện thể ném luôn cái vợt lên bàn.
Trần Kiếm Phi cau mày song không nói gì, vào thời khắc sinh tử này, lễ số của quân nhân đại bộ phận đều bị cắt bớt rồi, có điều Trần Kiếm Phi cũng bội phục khả năng chịu đựng của tên gia hoả này đúng là rất mạnh, không ngờ lúc này còn có tâm tư đi đánh tennis.
Mấy thứ tennis này không biết tên Hứa Nho Long kia làm sao mà lôi lên phi dĩnh được, nhân viên kiểm tra cũng không xem cho kỹ, hiện giờ Ngu thành chiến sự khẩn cấp như vậy, Nguy hiểm như vậy, cho dù bọn họ có tìm vui trong đau khổ của ta cũng phải có giới hạn thôi chứ. Người ta mệt chết người, còn các ngươi còn có tâm tư đi chơi tennis.
“Lão đại, Tiêu Nam chuẩn bị chơi liều rồi đấy.”
Long Khải Ca thở phì phò nói, mau chóng thay đồ, rồi thuận tay cầm lấy trang bị, tức tốc võ trang hoàn tất.
Từ sau khi cô gái lính thông tin không biết tên kia hi sinh, cao tầng của quân Lam Vũ dần dần rút quân nhân nữ giới về, thông qua Phi dĩnh lần lượt đưa các nàng đi, cho nên hiện giờ lính thông tin đều là nam cả, Long Khải Ca chẳng cần phải xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.