Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 415: Ngu thành, vẫn là Ngu thành (P8)

Nam Hải Thập Tứ Lang

18/03/2013

Phất Lan Đà chỉ đành cố lấy tinh thần, rút đao chỉ huy của mình ra, dẫn bốn tên thân vệ của mình lên chiến trường, mệnh lệnh của Tiêu Nam là sư đoàn 66 nếu như không hạ được Ngu thành thì tất cả không cần trở về nữa.

“Tất cả” ở đây, đương nhiên bao gồm cả Phất Lan Đà rồi, không hạ được Ngu thành, hắn phải chết ở dưới tường thành, mệnh lệnh của Tiêu Nam, không có cơ hội nào sửa đổi.

Song, Phất Lan Đà xuất hiện không thể kích thích sĩ khí của quân Y Lan, bọn chúng lúc này đã không mảy may đoái hoài gì tới mệnh lệnh của chỉ huy, điều duy nhất bọn chúng muốn làm là làm sao giữ được cái mạng của mình.

Dưới sự uy hiếp của đội đốc chiến, số quân Y Lan còn sót lại vẫn xông ào ào tới phía trước, kết quả bị đạn pháo của quân Lam Vũ giết sạch, ngay cả Phất Lan Đà xuất hiện trên chiến trường không tới 1 phút đã hoàn toàn biến mất rồi.

Tường của Ngu thành mặc dù chỉ cao có mấy mét, nhưng dù sao cũng là thế trên cao, mục tiêu rõ ràng, những khẩu súng máy Mã Khắc Thẩm như những cỗ máy giết người, điên cuồng càn quét qua lại, không có bất kỳ binh sĩ Y Lan nào vượt qua tuyến phong toả của nó.

Trong con mắt Tiêu Lan, cuộc tiến công này đã không cần thiết nữa rồi, bởi vì đây không phải là tiến công, mà thuần tuý là nạp mạng.

Nhưng Tiêu Nam không hề có ý ngừng tiến công, cho nên quân Y Lan còn sót lại dưới sự giám thị của đội chấp pháp, vẫn xông thẳng lên phía trước, một số tên khôn ngoan thì giả chết , lao thẳng vào đống thi thể của đồng bọn không chịu thò mặt ra nữa.

Nhưng quân Lam Vũ ở trên cao đánh xuống, bọn chúng giả chết đôi khi trở thành nằm im chờ chết thực sự, dễ dàng bị lựu đạn ném trúng, nhưng dù là thế cũng còn tốt hơn đứng lên ăn đạn nhiều.

Tới 3 h chiều, xung quanh Ngu thành không còn binh sĩ Y Lan đứng nữa, chỉ có từng đống thi thể, máu gần như đã chảy đầy tất cả các đồng ruộng xung quanh Ngu thành.

Mỗi người bên cạnh Tiêu Nam đều biết, cuộc tiến công này đã hoàn toàn thất bại rồi, nhưng bọn chúng khôngdám lên tiếng, trước khi Tiêu Nam đưa ra kết luận cuối cùng, bọn chúng sẽ không phát biểu bất kỳ ý kiến nào.

Nhưng Tiêu Nam không có ý ngừng chiến.

Dựa theo thông lệ, Tiêu Lan chuẩn bị bộ đội khác đi thu dẹp thi thể, sau mỗi cuộc chiến trước kia, quân đội Y Lan đều phải có một số nhân viên dọn dẹp chiến trường, đem thi thể bọn chúng chuyển về hoả thiêu, vì chất đống thi thể ở đó sẽ làm cản trở tuyến đường tấn công của bộ đội sau này, còn dễ làm suy sụp sĩ khí của chính quân Y lan.

Mỗi lần dọn dẹp chiến trường, quân Lam Vũ cũng không cản trở, bọn họ chỉ nhìn qua tường thành theo dõi sát sao động tĩnh của quân Y Lan.

Tiêu Nam lạnh lùng nói, nghiêm khắc ngăn cản quyết định của Tiêu Lan:” Không, không cần dọn đâu.”

TIêu Lan ngẩn ra, không hiểu ý của Tiêu Nam.

“Cho dù bọn chúng chết rồi vần có thể phát sinh tác dụng, hiện giờ trời rất nóng, thi thể của bọn chúng thối rữa sẽ phát sinh ôn dịch, ôn dịch sẽ truyền vào trong Ngu thành.”

Tiêu Nam lạnh lùng nói, không có chút sắc thái tình cảm nào hết.

Tiêu Lan choáng váng



Từ trước đến giờ, Tiêu Lan đều cho rằng mình là người khá tàn nhẫn rồi, có thể đối diện với hàng ngàn, hàng vạn thương vong mà mặt không biến đổi, nhưng hiện giờ hắn bỗng phát hiện ra, nếu đem so với Tiêu Nam, mình còn kém quá xa.

Vì để hạ gục quân Lam Vũ ở trong thành, Tiêu Nam không ngờ sẵn lòng dùng hơn một vạn thi thể của quân Y Lan dùng làm nguồn phát sinh ôn dịch.

Đúng vậy, hiện giờ thời thiết nóng nực, thi thể bị mưa dầm nắng rãi, đúng là rất dễ thối rữa, từ đó sinh ra ôn dịch.

Có lẽ đây là một biện pháp rất hữu hiệu, sức chiến đấu của quân Lam Vũ quá mạnh, quân Y Lan không thể sánh bằng, nhưng bọn chúng đối phó với ôn dịch, chắc gì đã mạnh được như lúc đánh nhau.

Có điều, sử dụng loại thủ đoạn này, liệu có tàn khốc quá hay không? Phát động ôn dịch còn có rất nhiều biện pháp, có lẽ căn bản không cần dùng tới tính mạng của hơn 1 vạn 6 ngàn người này.

Trong lúc vô tình, Tiêu Lan đột nhiên nhìn thấy vẻ hung dự lộ ra trong mắt Tiêu Nam, hắn ý thức được điều quan trọng nhất, đó chính là đám binh sĩ tử vong kia, bọn chúng vốn thuộc về quân đoàn Ngân Thứu, chẳng liên quan gì tới Tiêu Nam.

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói,bọn chúng còn là đồng loã của Tiêu Đường, chẳng lẽ Tiêu Nam cuối cùng cũng bắt đầu nghĩ thông rồi, muốn dùng quân Lam Vũ âm thầm tước bớt sức mạnh của Tiêu Đường? Nếu là như thế thì lại là một chuyện tốt.

Mong rằng đây đúng là một chuyện tốt, nếu không....

TIêu Lan không muốn nghĩ tiếp nữa.

........................

Ở một nơi khác.

Vị Ương cung, kinh đô Ni Lạc Thần, đế quốc Lam Vũ.

Buổi chiều, Dương Túc Phong một mình tản bộ bên hành lang phía đông hồ Thiên Tuế, Tô Phỉ Mã Vận theo đằng xa.

Vị Ương cung vào mùa hè yên tĩnh vô cùng, ngay cả tiếng ve sầu cũng không nghe thấy, cũng chẳng có gió, tất cả dường như đã ngưng đọng lại.

Vào tháng năm, ve sầu ở Vị Ương cung tương đối ồn ào, bọn chúng kêu suốt từ sáng đến tối chẳng lúc nào ngơi nghỉ, quấy nhiễu những người nghỉ ngơi bên trong Vị Ương cung.

Vì thế Dương Túc Phong chuyên môn tổ chức một hành động diệt ve sâu, dùng vô số nhân lực, vật lực, còn khôngdung tình đốn luôn mười mấy cây đại thụ, cuối cùng cơ bản đã diệt được ve sầu, trả lại sự yên tĩnh cho Vị Ương cung.

Mặc dù không có ve sầu quấy rầy, nhưng Dương Túc Phong vẫn cảm thấy rất bực bội, toàn thân cảm thấy cứ như mất hết sức, còn ngực như bị cái gì đó chặn lấy, không thể thoát ra được, rất khó chịu



Y nhiều lần nghiến răng nghiến lợi muốn đưa ra quyết định gì đó nhưng cuối cùng chỉ đành từ bỏ, chỉ có thể đấm vào hành lang xả giận, kết quả thường thường dùng sức quá mạnh , làm cho bản thân đau tới méo cả mặt, muốn kêu lại không dám kêu lên.

Tô phỉ Mã Vận theo ở phía sau, mặc dù nhìn thấy động tác của Dương Túc Phong, nhưng lại không dám tuỳ tiện tới gần, nàng co hơi chút lo lắng, vạn nhất chọc giận nam nhân này thì mình gay to.

Dương Túc Phong có chút buồn vì chuyện của hậu cung.

Trong thời gian hai tháng, U Nhược Tử La, Tử Duyệt, Tài Miểu Miểu, Lăng Thanh Tư đều trước sau sinh em bé, bốn nàng sinh ra bốn đứa bé trai khoẻ mạnh, mang lại chấn động và thay đổi lớn bên trong Vị Ương cung.

Thế cục ban đầu tựa hồ hoàn toàn bị phá vỡ, vị trí của Phương Phỉ Thanh Sương lần nữa bị đè xuống, sau khi có thêm 4 đứa em trai, Dương Tiểu Cường tựa hồ trong một đêm mất đi rất nhiều đặc quyền từng có, tiếng khóc của nó trong đêm đã không còn ai chú ý nữa.

Sau khi 4 đứa bé trai nối nhau ra đời, vốn là cục diện đấu tranh trực tiếp giữa các hệ phái nữ nhân với nhau, hiện giờ đã chuyển thành đấu tranh đời sau rồi, từ lúc lấy tên cho đứa bé đã triển khai so kè ngầm, mẹ của đứa bé nào cũng muốn tên con mình vang vọng nhất, có chí khí nhất.

Ngay cả người xưa nay điềm tĩnh như U Nhược Tử La cũng không phải ngoại lệ, sự cố chấp của các nàng ở vấn đề này tới ngay cả Dương Túc Phong cũng phải cam bái hạ phong, cuối cùng chỉ đành dựa theo yêu cầu của bọn họ mà sửa đổi, cho tới khi bọn họ vừa lòng mới thôi.

4 đứa trẻ sinh ra, mang tới vô số hi vọng cho nữ nhân của Vị Ương cung, mỗi người đều cảm thấy tương lai của mình đều tồn tại một mặt vinh quang, chỉ cần mình không từ bỏ, tất cả những điều gì mình có rồi sẽ tới lúc di chuyển tới đời con mình.

Đế quốc Lam Vũ không ai hô Dương Túc Phong vạn tuế, Dương Túc Phong cũng chẳng thể sống được tới vạn năm, trong mắt rất nhiều nàng, y sống tới 80 tuổi đã là khá lắm rồi.

Kỳ thực nói tàn khốc hơn một chút, có nhiều nữ nhân như vậy quấn lấy, nhu cầu vô độ, y có thể sống tới 5,6 mươi tuổi được hay không cũng thành vấn đề, có lẽ chưa tới 40 năm nữa, đế quốc Lam Vũ đã phải đổi chủ nhân mới rồi.

Tựa hồ để hưởng ứng, mầm xuân năm 1732 cũng ngày càng nhiều, tám nữ nhân bao gồm Đại Lôi Nhĩ, Tô Khắc Lôi Đế Á, Tiết Tư Ỷ, Tô Phỉ Thải Vi... đều nối nhau mang bầu, tới mùa đông sẽ sinh con.

Dương Túc Phong vừa mới thông qua việc thành lập tổng bộ tham mưu để thoát mình ra khỏi chuyện quân sự thường ngày, vốn muốn thanh tĩnh một chút, không ngờ lại rơi vào trong bể ôn nhu,

vì đời sau của mình, cho dù nữ nhân e thẹn nhất cũng lộ ra mặt quyến rũ nhất của mình, dùng đủ mọi trò ở trên giường, không trò gì không có, mục đích chính là để y lưu lại mầm sinh mệnh trong người các nàng.

Vốn ở phương diện này, sức khống chế của Dương Túc Phong không cao, dưới sự dụ dỗ của các nàng, tất nhiên là đầu hàng vô điều kiện, mỗi một buổi sáng tỉnh dậy, đều cảm thấy mình thực sự quá hoang dâm vô cùng, so với Tuỳ Dương Đế thời xưa chẳng có gì khác biệt, vì thế thường tự trách bản thân mình.

Nhưng sau khi trách móc bản thân, vẫn không thể kháng cự lại sự dụ hoặn của các mỹ nữ, vì tể lại rơi vào giấc mộng hoang đường, một phen điên đảo tiêu hồn qua đi, sáng tỉnh dậy lại trách móc bản thân mình.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy tháng qua đi, y cảm thấy tinh lực mình bị hút cạn, người khô quắt không còn sức lực nào nữa, nhưng ở bên trong Vị Ương cung nơi đâu cũng đầy sức sống dồi dào.

Nữ chủ nhân của Vị Ương cung, Thập Tứ công chúa cũng sắp sinh rồi, nàng đã có thai gần tám tháng, đối với tiếng động hết sức mẫn cảm, tiếng kêu của những con ve sầu kia trong tai nàng là thứ đáng ghét nhất, dưới sự dẫn đầu của nàng, những nữ nhân khác cũng vô cùng thù hận âm thanh đó,

Vì vậy Dương Túc Phong hạ lệnh một tiếng, đám ve sầu trong Vị Ương cung liền gặp phải vận mệnh diệt vong, có điều ve sầu tuy diệt rồi, nhưng tâm của Thập Tứ công chúa thì thuỷ chung không thể nào lắng dịu lại được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook