Chương 303: Sói đến từ phương Bắc (2)
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Hơn nữa địa khu phía nam của cao nguyên Huyết Sắc, vốn là địa khu của ba vương quốc, vương quốc Cơ Địch Nỗ, vương quốc Hi Nạp, vương quốc Á Thuật, do bị dân tộc du mục không ngừng quấy nhiễu và tấn công, ba vương quốc này sớm đã không gánh vác nổi, quốc dân lục tục di cư. Ba vương quốc này đều là quốc gia lệ thuộc của đế quốc Đường Xuyên, luôn được quân đội đế quốc Đường Xuyên bảo hộ, dân tộc du mục sở dĩ chỉ có thể quấy nhiễu mà không thể tiêu diệt bọn họ, cũng là bởi sự tồn tại của quân đội đế quốc Đường Xuyên.
Trước khi đế quốc Đường Xuyên còn chưa bị sụp đổ, dư uy của quân đội Đường Xuyên thủy chung vẫn còn tồn tại. Nhưng bảy năm trước, địa khu Mỹ Ni Tư bùng phát chiến loạn, quân đội đế quốc Đường Xuyên không rảnh chú ý nữa, người Ngõa Lạp thừa cơ nam hạ, đánh một hơi tiêu diệt ba nước nhỏ này, cướp đoạt vô số nhân khẩu và tài nguyên, phát triển lớn mạnh lực lượng của mình. Vương thất quý tộc cùng với đời sau của ba vương quốc này tới nay còn lưu vong ở kinh đô Ni Lạc Thần, vì phục quốc mà vất vả bôn ba, bất quá cùng với tình hình đế quốc Đường Xuyên như nước sông ngày một hạ xuống, mộng phục quốc của bọn họ xem ra càng ngày càng mờ mịt rồi.
Vào bảy năm trước, người Tây Mông là chúa tể duy nhất trên cao nguyên Huyết Sắc, là chủ nhân chân chính, bất kể là người Vũ Chân hay là người Ngõa Lạp, hoặc là các dân tộc khác, đều phải nhìn sắc mặt người Tây Mông mà làm việc, mỗi năm đều phải tặng lên vô số trâu dê tài phú, để đổi lấy sự an toàn của mình. Nhưng bảy năm sau, người Ngõa Lạp đã có tư cách ngồi ngang hàng với người Tây Mông, chẳng những không tiến cống người Tây Môn nữa, lại cũng bắt đầu giống như người Tây Mông, trưng thu trâu dê tài phú của các dân tộc thiếu sổ khác, nêu rõ mình cũng là chủ nhân của cao nguyên Huyết Sắc, thậm chí thừa cơ cháy nhà hôi của nhân nước đục thả câu cướp đoạt tài sản của người Tây Mông.
Người Tây Mông đương nhiên cũng không chịu yếu thế, không muốn nhìn thấy láng giềng của mình lớn mạnh, bọn họ nhiều lần phát ra cảnh báo chiến tranh, kỵ xạ thủ cua rngười Tây Mông cũng thường xuyên cướp đoạt tài sản của người Ngõa Lạp, thậm chí đốt phá thông trang của người Ngõa Lạp. Tới ngay cả thiết giáp cung kỵ cũng đã xuất động rồi, nếu không phải vì người Vũ Chân ở giữa làm trung gian hòa giải, hai tên đầu sỏ lớn trên cao nguyên Huyết Sắc sớm đã tiến hành chém giết quy mô lớn rồi.
“Mẹ nó! Người Vũ Chân đúng là ngu xuẩn, vì sao không để hai bọn chúng đánh nhau chứ? Nếu ta là người Vũ Chân, ta chẳng những không can ngăn, còn phải ra sức xúi giục hai bọn chúng đánh nhau, tốt nhất là đánh tới lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận, người Vũ Chân mới dễ ngư ông đắc lợi chứ!” Dương Túc Phong lầm bẩm nói.
Trầm Tường Vân sắc mặt có chút cổ quái, nhỏ giọng nói: “Vấn đề là chiến trường người Ngõa Lạp và người Tây Mông mở ra thường thường ở trên vùng người Vũ Chân sinh hoạt, cửa thành bị cháy vạ lây…”
Dương Túc Phong choàng tỉnh, bật cười nói: “Ờ, ta quên mất, người Vũ Chân nhân bánh bích-quy, hai mặt chịu tôi… Ài, vị trí của họ đúng là không tốt, bị kẹp giữa hai kẻ mạnh, sắc mặt cả hai bên đều phải nhìn …. Chẳng trách mà họ ngả sang hướng tập đoàn đế quốc Quang Minh của Bộ Thủ trước tiên…. Bất quá cũng thật là lạ, hình như xưa nay chưa từng nghe thấy chuyện Bộ Thủ khuyên can…”
Khắc Lao Tắc Duy Tư trầm ngâm nói: “Hoàn cảnh của người Vũ Chân chẳng những không tốt, hơn nữa còn có khả năng diệt tộc bất kỳ luc nào. Bất kể là người Tây Mông hay là người Ngõa Lạp, đều muốn đoạt lấy địa bàn của người Vũ Chân mở rộng lực lượng của mình, sau đó hủy diệt đối phương, từ đó thống nhất cả cao nguyên Huyết Sắc. Đây là sự nghiệp vĩ đại dân tộc du mục chưa từng làm được. Ai Đức Mông Đa và Ma Sa Địch đều muốn trở thành anh hùng thời đại, nhưng người Vũ Chân chắn ngang giữa bọn chúng trở thành chướng ngại lớn nhất của chúng. Cho nên trừ thủ đoạn chiến tranh ra, người Tây Môn và người Ngõa Lạp còn tích cực tham dự xủi bẩy quyền quý nội bộ người Vũ Chân đấu đá, phát triển người ủng hộ mình trong nội bộ người Vũ Chân. Trên cao nguyên Huyết Sắc không có dân tộc nào giống như người Vũ Chân, chính quyền thay đổi thường xuyên, bang phái nhiều như rừng…”
Vân Thiên Tầm cười nói: “Bất quá Tây Lạp Mộc Luân lãnh tụ người Vũ Chân bị kẹp ở giữa, sợ là đã có chút... hắc hắc, như ngồi trên bàn chông.”
Dương Túc Phong bất giác nghĩ tới Lam Sở Yến, nàng cũng là quý tộc của người Vũ Chân, nhưng cuối cùng lại bị lưu vong ở hải ngoại, còn có cả thần tiễn thủ Ưng Đan gặp được ở kinh đô Ni Lạc Thần ngày trước, cũng đều là quý tộc của người Vũ Chân. Không biết bọn họ có phải vì đấu tranh giữa người Ngõa Lạp và người Tây Môn với nhau mới bị biến thành như vậy không. Nếu đúng là có nguyên nhân như vậy, sau này để Lam Sở Yến đi đối phó với người Tây Mông và người Ngõa Lạp là lựa chọn rất tốt, phỏng chừng lúc đó cao nguyên Huyết Sắc trở thành cao nguyên Huyết Sắc đúng nghĩa rồi.
“Suất lĩnh người Ngõa Lạp nam hạ chính là hai đại tướng quân thanh niên của người Ngõa Lạp, một kẻ tên là Khắc Lạp Mã Kỳ, một kẻ tên là La Nhĩ Đan. Khắc Lạp Mã Kỳ là cháu ruột của đại hãn Ma Sa của người Ngõa Lạp, còn La Nhĩ Đan thì là nhân tài mới xuất hiện của người Ngõa Lạp quật khởi trong chiến tranh mấy năm trước...” Trầm Tường Vân tiếp tục giới thiệu tình hình người Ngõa Lạp nam hạ.
Tình báo dân tộc du mực ồ ạt nam hạ là do Tiêu Tử Phong gửi lại đầu tiên, nhưng lúc đó không được Phượng Phi Phi coi trọng, bởi vì cơ cấu tình báo của quân Lam Vũ bố trí ở phương bắc không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu xuất động nào của người Ngõa Lạp. Nhưng sau khi người Ngõa Lạp có hành động, Phượng Phi Phi lập tức tìm tình báo trước đó ra, vừa đối chiếu, liền phát hiện ra tình thế nghiêm trọng, lập tức báo cáo cho Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong không biết Tiêu Tử Phong hiện giờ rốt cuộc đang ở đâu, lại đang làm gì. Tiêu Tử Phong lần này tới cao nguyên Huyết Sắc, hoàn toàn là hành vi tự chủ của cá nhân nàng, trước khi xuất phát cũng không nói cho bất kỳ ai. Nàng tới cao nguyên Huyết Sắc rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì, Dương Túc Phong cũng không hề hay biết, hơn nữa, lần này Tiêu Tử Phong tới cao nguyên Huyết Sắc đã thay đổi thân phận, che dấu cái tên Tiêu Tử Phong của nàng, đồng thời dùng kỹ thuật hóa trang người trong giang hồ thích dùng lặng lẽ tiềm nhập vào cao nguyên Huyết Sắc nguy cơ tứ bề.
Căn cứ vào tình báo lúc đó của Tiêu Tử Phong, nàng nói là từ một quý tộc người Ngõa Lạp nắm thực quyền nào đó của người Ngõa Lạp có được tin tức, kỵ binh Lang Nha của người Ngõa Lạp sẽ nam hạ trên quy mô lớn cướp bóc, hơn nữa mục tiêu cướp bóc sẽ vượt qua quốc thổ ban đầu của vương quốc Á Thuật, vương quốc Hi Nạp, vương quốc Cơ Địch Nỗ, làm một chuyến cướp phá chưa từng có vào trung tâm của địa khu Mỹ Ni Tư. Khi đó người Ngõa Lạp còn chưa quyết định ngày xuất binh, nhưng Tiêu Tử Phong dự đoán khẳng định là trước khi tuyết lớn mùa đông đổ xuống.
Mấy năm nay, người Ngõa Lạp vẫn luôn ở trong tình huống cùng đồng bạn của cao nguyên Huyết Sắc minh tranh ám đấu, vật liệu tích trữ tiêu hao cực nhanh, hơn nữa không có nhiều vật tư bổ xung, bọn chúng phải tích trữ đủ vật tư bổ xung trước khi tuyết lơn đổ xuống.
Nếu như lời nhắc nhở không tới từ Tiêu Tử Phong, có lẽ lần này kỵ binh của người Ngõa Lạp nam hạ trong con mắt của người bên ngoài, đây chỉ cùng lắm là một lần cướp bóc của kỵ binh dân tộc du mục mà thôi. Trong quá khứ, mỗi lần trước khi mùa đông tới, kỵ binh dân tộc du mục đều tìm kiếm cơ hội nam hạ cướp bóc, cướp lấy thật nhiều vật tư để dự trữ, chuẩn bị qua mùa đông, lần này cũng chẳng có gì đặc biệt. Chỉ có điều là binh lực hùng hậu hơn mà thôi. Trước khi dân tộc du mục bình thường xuất động chừng một hai vạn người, duy chỉ có một lần xuất động gần bốn vạn người.
Tin tức tới từ cơ quan tình báo của Phượng Phi Phi đương nhiên càng chuẩn xác hơn, càng toàn diện hơn.
Cơ quan tình báo của quân Lam Vũ mặc dù không thể an bài quá nhiều lực lượng tình báo ở cao nguyên Huyết Sắc phía bắc, nhưng vẫn lặng lẽ phái tiểu tổ tình báo, lấy thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường của Ngu Mạn Ái làm yểm hộ, mang theo điện dài tiến vào biên cảnh của ba tiểu quốc đã diệt vong như vương quốc Cơ Địch Nỗ, chuyên tâm thăm dò hành động của dân tộc du mục. Bọn họ ẩn nấp ở nơi đó, hóa trang thành cư dân đương địa hoặc là chủ của cửa hiệu, chuyên tâm nghe ngóng động tĩnh của dân tộc du mục, từ những người đi đường đủ mọi thể loại ngầm dò la hoạt động của người Ngõa Lạp và người Tây Mông.
Phượng Phi Phi lựa chọn địa phương này không phải là không có đạo lý, trừ khi Bộ Thủ của đế quốc Quang Minh chỉ huy dân tộc du mục từ phía tây bắc phát động công kích, nếu không dân tộc du mục từ cao nguyên Huyết Sắc trực tiếp nam hạ, ắt phải đi qua vương quốc Hi Nạp. Địa phương mà vương quốc Hi Nạp vốn khống chế, nhất là phụ cận thành Mã Lợi Lan, chính là còn đường dân tộc du mục nam hạ phải qua. Trong mục tiêu tác chiến lâu dài của quân Lam Vũ, nơi này cũng là vùng đất quân Lam Vũ ắt phải khống chế, thành Mã Lợi Lan c hính là địa khu đầu tiên phải khống chế.
Căn cứ vào tin tức cơ quan tình báo cung cấp, đại quân người Ngõa Nạp nam hạ đã toàn dienẹ tiến vào biên giới vương quốc Hi Nạp, hiện đang nghỉ ngơi ở thành Mã Lợi Lan. Vào quá khứ mười năm trước, dân tộc du mục thường xuyên nam hạ, bình thường đều lựa chọn thành Mã Lợi Lan để nghỉ ngơi tạm thời, sau đó điên cuồng phóng thẳng tới mục tiêu, lần này cũng không ngoại lệ, căn cứ vào dự tính. Bọn chúng có khả năng dừng ở thành Mã Lợi Lan một tới hai ngày, để các Lang Nha kỵ sĩ nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ dấy lên chiến hỏa cực lớn.
Khác với trước kia là, lần này mục tiêu bọn chúng khơi lên chiến hỏa, chính là Tử Xuyên đạo trung bộ của địa khu Mỹ Ni Tư.
Trầm Tường Vân dùng gậy chỉ huy minh họa trên bản đồ quân sự khoảng cách từ thành Mã Lan Lợi tới cứ điểm Tiểu Thang Sơn.
Trước khi đế quốc Đường Xuyên còn chưa bị sụp đổ, dư uy của quân đội Đường Xuyên thủy chung vẫn còn tồn tại. Nhưng bảy năm trước, địa khu Mỹ Ni Tư bùng phát chiến loạn, quân đội đế quốc Đường Xuyên không rảnh chú ý nữa, người Ngõa Lạp thừa cơ nam hạ, đánh một hơi tiêu diệt ba nước nhỏ này, cướp đoạt vô số nhân khẩu và tài nguyên, phát triển lớn mạnh lực lượng của mình. Vương thất quý tộc cùng với đời sau của ba vương quốc này tới nay còn lưu vong ở kinh đô Ni Lạc Thần, vì phục quốc mà vất vả bôn ba, bất quá cùng với tình hình đế quốc Đường Xuyên như nước sông ngày một hạ xuống, mộng phục quốc của bọn họ xem ra càng ngày càng mờ mịt rồi.
Vào bảy năm trước, người Tây Mông là chúa tể duy nhất trên cao nguyên Huyết Sắc, là chủ nhân chân chính, bất kể là người Vũ Chân hay là người Ngõa Lạp, hoặc là các dân tộc khác, đều phải nhìn sắc mặt người Tây Mông mà làm việc, mỗi năm đều phải tặng lên vô số trâu dê tài phú, để đổi lấy sự an toàn của mình. Nhưng bảy năm sau, người Ngõa Lạp đã có tư cách ngồi ngang hàng với người Tây Mông, chẳng những không tiến cống người Tây Môn nữa, lại cũng bắt đầu giống như người Tây Mông, trưng thu trâu dê tài phú của các dân tộc thiếu sổ khác, nêu rõ mình cũng là chủ nhân của cao nguyên Huyết Sắc, thậm chí thừa cơ cháy nhà hôi của nhân nước đục thả câu cướp đoạt tài sản của người Tây Mông.
Người Tây Mông đương nhiên cũng không chịu yếu thế, không muốn nhìn thấy láng giềng của mình lớn mạnh, bọn họ nhiều lần phát ra cảnh báo chiến tranh, kỵ xạ thủ cua rngười Tây Mông cũng thường xuyên cướp đoạt tài sản của người Ngõa Lạp, thậm chí đốt phá thông trang của người Ngõa Lạp. Tới ngay cả thiết giáp cung kỵ cũng đã xuất động rồi, nếu không phải vì người Vũ Chân ở giữa làm trung gian hòa giải, hai tên đầu sỏ lớn trên cao nguyên Huyết Sắc sớm đã tiến hành chém giết quy mô lớn rồi.
“Mẹ nó! Người Vũ Chân đúng là ngu xuẩn, vì sao không để hai bọn chúng đánh nhau chứ? Nếu ta là người Vũ Chân, ta chẳng những không can ngăn, còn phải ra sức xúi giục hai bọn chúng đánh nhau, tốt nhất là đánh tới lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận, người Vũ Chân mới dễ ngư ông đắc lợi chứ!” Dương Túc Phong lầm bẩm nói.
Trầm Tường Vân sắc mặt có chút cổ quái, nhỏ giọng nói: “Vấn đề là chiến trường người Ngõa Lạp và người Tây Mông mở ra thường thường ở trên vùng người Vũ Chân sinh hoạt, cửa thành bị cháy vạ lây…”
Dương Túc Phong choàng tỉnh, bật cười nói: “Ờ, ta quên mất, người Vũ Chân nhân bánh bích-quy, hai mặt chịu tôi… Ài, vị trí của họ đúng là không tốt, bị kẹp giữa hai kẻ mạnh, sắc mặt cả hai bên đều phải nhìn …. Chẳng trách mà họ ngả sang hướng tập đoàn đế quốc Quang Minh của Bộ Thủ trước tiên…. Bất quá cũng thật là lạ, hình như xưa nay chưa từng nghe thấy chuyện Bộ Thủ khuyên can…”
Khắc Lao Tắc Duy Tư trầm ngâm nói: “Hoàn cảnh của người Vũ Chân chẳng những không tốt, hơn nữa còn có khả năng diệt tộc bất kỳ luc nào. Bất kể là người Tây Mông hay là người Ngõa Lạp, đều muốn đoạt lấy địa bàn của người Vũ Chân mở rộng lực lượng của mình, sau đó hủy diệt đối phương, từ đó thống nhất cả cao nguyên Huyết Sắc. Đây là sự nghiệp vĩ đại dân tộc du mục chưa từng làm được. Ai Đức Mông Đa và Ma Sa Địch đều muốn trở thành anh hùng thời đại, nhưng người Vũ Chân chắn ngang giữa bọn chúng trở thành chướng ngại lớn nhất của chúng. Cho nên trừ thủ đoạn chiến tranh ra, người Tây Môn và người Ngõa Lạp còn tích cực tham dự xủi bẩy quyền quý nội bộ người Vũ Chân đấu đá, phát triển người ủng hộ mình trong nội bộ người Vũ Chân. Trên cao nguyên Huyết Sắc không có dân tộc nào giống như người Vũ Chân, chính quyền thay đổi thường xuyên, bang phái nhiều như rừng…”
Vân Thiên Tầm cười nói: “Bất quá Tây Lạp Mộc Luân lãnh tụ người Vũ Chân bị kẹp ở giữa, sợ là đã có chút... hắc hắc, như ngồi trên bàn chông.”
Dương Túc Phong bất giác nghĩ tới Lam Sở Yến, nàng cũng là quý tộc của người Vũ Chân, nhưng cuối cùng lại bị lưu vong ở hải ngoại, còn có cả thần tiễn thủ Ưng Đan gặp được ở kinh đô Ni Lạc Thần ngày trước, cũng đều là quý tộc của người Vũ Chân. Không biết bọn họ có phải vì đấu tranh giữa người Ngõa Lạp và người Tây Môn với nhau mới bị biến thành như vậy không. Nếu đúng là có nguyên nhân như vậy, sau này để Lam Sở Yến đi đối phó với người Tây Mông và người Ngõa Lạp là lựa chọn rất tốt, phỏng chừng lúc đó cao nguyên Huyết Sắc trở thành cao nguyên Huyết Sắc đúng nghĩa rồi.
“Suất lĩnh người Ngõa Lạp nam hạ chính là hai đại tướng quân thanh niên của người Ngõa Lạp, một kẻ tên là Khắc Lạp Mã Kỳ, một kẻ tên là La Nhĩ Đan. Khắc Lạp Mã Kỳ là cháu ruột của đại hãn Ma Sa của người Ngõa Lạp, còn La Nhĩ Đan thì là nhân tài mới xuất hiện của người Ngõa Lạp quật khởi trong chiến tranh mấy năm trước...” Trầm Tường Vân tiếp tục giới thiệu tình hình người Ngõa Lạp nam hạ.
Tình báo dân tộc du mực ồ ạt nam hạ là do Tiêu Tử Phong gửi lại đầu tiên, nhưng lúc đó không được Phượng Phi Phi coi trọng, bởi vì cơ cấu tình báo của quân Lam Vũ bố trí ở phương bắc không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu xuất động nào của người Ngõa Lạp. Nhưng sau khi người Ngõa Lạp có hành động, Phượng Phi Phi lập tức tìm tình báo trước đó ra, vừa đối chiếu, liền phát hiện ra tình thế nghiêm trọng, lập tức báo cáo cho Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong không biết Tiêu Tử Phong hiện giờ rốt cuộc đang ở đâu, lại đang làm gì. Tiêu Tử Phong lần này tới cao nguyên Huyết Sắc, hoàn toàn là hành vi tự chủ của cá nhân nàng, trước khi xuất phát cũng không nói cho bất kỳ ai. Nàng tới cao nguyên Huyết Sắc rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì, Dương Túc Phong cũng không hề hay biết, hơn nữa, lần này Tiêu Tử Phong tới cao nguyên Huyết Sắc đã thay đổi thân phận, che dấu cái tên Tiêu Tử Phong của nàng, đồng thời dùng kỹ thuật hóa trang người trong giang hồ thích dùng lặng lẽ tiềm nhập vào cao nguyên Huyết Sắc nguy cơ tứ bề.
Căn cứ vào tình báo lúc đó của Tiêu Tử Phong, nàng nói là từ một quý tộc người Ngõa Lạp nắm thực quyền nào đó của người Ngõa Lạp có được tin tức, kỵ binh Lang Nha của người Ngõa Lạp sẽ nam hạ trên quy mô lớn cướp bóc, hơn nữa mục tiêu cướp bóc sẽ vượt qua quốc thổ ban đầu của vương quốc Á Thuật, vương quốc Hi Nạp, vương quốc Cơ Địch Nỗ, làm một chuyến cướp phá chưa từng có vào trung tâm của địa khu Mỹ Ni Tư. Khi đó người Ngõa Lạp còn chưa quyết định ngày xuất binh, nhưng Tiêu Tử Phong dự đoán khẳng định là trước khi tuyết lớn mùa đông đổ xuống.
Mấy năm nay, người Ngõa Lạp vẫn luôn ở trong tình huống cùng đồng bạn của cao nguyên Huyết Sắc minh tranh ám đấu, vật liệu tích trữ tiêu hao cực nhanh, hơn nữa không có nhiều vật tư bổ xung, bọn chúng phải tích trữ đủ vật tư bổ xung trước khi tuyết lơn đổ xuống.
Nếu như lời nhắc nhở không tới từ Tiêu Tử Phong, có lẽ lần này kỵ binh của người Ngõa Lạp nam hạ trong con mắt của người bên ngoài, đây chỉ cùng lắm là một lần cướp bóc của kỵ binh dân tộc du mục mà thôi. Trong quá khứ, mỗi lần trước khi mùa đông tới, kỵ binh dân tộc du mục đều tìm kiếm cơ hội nam hạ cướp bóc, cướp lấy thật nhiều vật tư để dự trữ, chuẩn bị qua mùa đông, lần này cũng chẳng có gì đặc biệt. Chỉ có điều là binh lực hùng hậu hơn mà thôi. Trước khi dân tộc du mục bình thường xuất động chừng một hai vạn người, duy chỉ có một lần xuất động gần bốn vạn người.
Tin tức tới từ cơ quan tình báo của Phượng Phi Phi đương nhiên càng chuẩn xác hơn, càng toàn diện hơn.
Cơ quan tình báo của quân Lam Vũ mặc dù không thể an bài quá nhiều lực lượng tình báo ở cao nguyên Huyết Sắc phía bắc, nhưng vẫn lặng lẽ phái tiểu tổ tình báo, lấy thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường của Ngu Mạn Ái làm yểm hộ, mang theo điện dài tiến vào biên cảnh của ba tiểu quốc đã diệt vong như vương quốc Cơ Địch Nỗ, chuyên tâm thăm dò hành động của dân tộc du mục. Bọn họ ẩn nấp ở nơi đó, hóa trang thành cư dân đương địa hoặc là chủ của cửa hiệu, chuyên tâm nghe ngóng động tĩnh của dân tộc du mục, từ những người đi đường đủ mọi thể loại ngầm dò la hoạt động của người Ngõa Lạp và người Tây Mông.
Phượng Phi Phi lựa chọn địa phương này không phải là không có đạo lý, trừ khi Bộ Thủ của đế quốc Quang Minh chỉ huy dân tộc du mục từ phía tây bắc phát động công kích, nếu không dân tộc du mục từ cao nguyên Huyết Sắc trực tiếp nam hạ, ắt phải đi qua vương quốc Hi Nạp. Địa phương mà vương quốc Hi Nạp vốn khống chế, nhất là phụ cận thành Mã Lợi Lan, chính là còn đường dân tộc du mục nam hạ phải qua. Trong mục tiêu tác chiến lâu dài của quân Lam Vũ, nơi này cũng là vùng đất quân Lam Vũ ắt phải khống chế, thành Mã Lợi Lan c hính là địa khu đầu tiên phải khống chế.
Căn cứ vào tin tức cơ quan tình báo cung cấp, đại quân người Ngõa Nạp nam hạ đã toàn dienẹ tiến vào biên giới vương quốc Hi Nạp, hiện đang nghỉ ngơi ở thành Mã Lợi Lan. Vào quá khứ mười năm trước, dân tộc du mục thường xuyên nam hạ, bình thường đều lựa chọn thành Mã Lợi Lan để nghỉ ngơi tạm thời, sau đó điên cuồng phóng thẳng tới mục tiêu, lần này cũng không ngoại lệ, căn cứ vào dự tính. Bọn chúng có khả năng dừng ở thành Mã Lợi Lan một tới hai ngày, để các Lang Nha kỵ sĩ nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ dấy lên chiến hỏa cực lớn.
Khác với trước kia là, lần này mục tiêu bọn chúng khơi lên chiến hỏa, chính là Tử Xuyên đạo trung bộ của địa khu Mỹ Ni Tư.
Trầm Tường Vân dùng gậy chỉ huy minh họa trên bản đồ quân sự khoảng cách từ thành Mã Lan Lợi tới cứ điểm Tiểu Thang Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.