Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 410: Ta giết! Ta giết! Ta giết giết giết!

Nam Hải Thập Tứ Lang

18/03/2013

VỊNH CÚC

Vô lại thi ma hôn hiểu xâm,

Nhiễu ly y thạch tự trầm âm.

Hào đoan uẩn tú lâm sương tả,

Khẩu giác cầm hương đối nguyệt ngâm.

Mãn chỉ tự liên đề tố oán,

Phiến ngôn thuỳ giải tố thu tâm?

Nhất tòng đào lệnh bình chương hậu,

Thiên cổ cao phong thuyết đáo kim.

Tiêu Tương phi tử

VỊNH CÚC

Sớm tối ma thơ lẩn quất hoài,

Quanh rào tựa đá khẽ ngâm chơi.

Sương kề ngọn bút thơ giàu tứ,

Trăng rọi trên môi giọng ngát mùi.

Mối hận ngấm ngầm đề chật giấy,

Lòng thu giãi tỏ biết chăng ai?

Phẩm bình từ lúc nhờ Đào lệnh,

Cao tiết nghìn thu rộn khắp nơi.

Nhóm dịch Vũ Bội Hoàng- ngauhung

Cúc Xuyên đạo vào tháng năm không có hoa cúc, nhưng hoa Thạch Lựu lại nở vô cùng rực rỡ, đem so với hoa Cúc thanh đạm tố nhã, thì hoa Trạch Lựu rõ ràng là hàng tầm thường không đáng để vào mắt, không thể vào sảnh đường của những nhà cao quý.

Thế nhưng, không biết bắt đầu từ khi nào, Cúc Xuyên Liên lại trở nên chú ý đối với hoa Thạch Lựu tầm thường đó, có lẽ đem so với hoa Cúc, hoa Thạch Lựu đúng là không cao nhã bằng, không sang trọng bằng, nhưng sức sống của hoa Thạch Lựu lại rất mạnh, đối diện với tuyết vũ phong sương hoa Thạch Lựu luôn thong dong trấn tĩnh, nhưng đó lại là thứ mà hoa Cúc thiếu.

Có lẽ hoa Thạch Lựu thích hợp sinh trưởng trên cái thế giới nhiễu nhương phức tạp này hơn.

Cổ nhân có thơ:

Thiền táo thu chi hòe diệp hoàng, Thạch lưu hương lão sầu hàn sương.

Lưu hà bao nhiễm tử anh túc, Hoàng chá chỉ khỏa hồng hồ phòng.

Ngọc khắc băng hồ hàm lộ thấp, Lan ban tự đái tương nga khấp.

Tiêu nương sơ giá thị cam toan, Tước phá thủy tinh thiên vạn lạp.

(Thơ thì mình cáo lỗi các bạn, có dí súng trường Chấn Thiên vào đít mình cũng thua)

Hoa Thạch Lựu bề ngoài thô tục thấp kém nhưng xem ra cũng không phải là hoàn toàn vô tình đâu nhé.

- Kiếp người mấy lần thương chuyện cũ, suối lạnh trên núi vẫn chảy tuôn …

Cúc Xuyên Liên lặng lẽ đọc, tựa hồ trong lòng cảm ngộ được điều gì đó, tâm tình u uất sầu muộn cũng tựa hồ dần dần được cởi bỏ.

Từ sau khi Cúc Xuyên Cao Minh dùng hai trăm bốn mươi triệu kim tệ cuộc mình trở về, Cúc Xuyên Liên liền đem mình nhốt ở trong tòa tiểu viện cô độc này, vùi đầu trồng hoa Cúc mà mình yêu thích, không còn để ý tới phân tranh thế tục ở bên ngoài nữa.

Thế nhưng, hiện giờ chưa phải là mùa hoa cúc nở, ngược lại hoa Thạch Lưu nở lung linh rực rỡ, làm cho Cúc Xuyên Liên rất cảm khái.

- Tiểu thư, lão gia gọi người tới.

Chinh đang miệt mài sới đất, Cúc Xuyên liên đột nhiên nghe thấy tỳ nữ của mình gọi, nhưng nàng không ngẩng đầu lên, vẫn cứ cúi đầu chỉnh lại rễ hoa Cúc, tỳ nữ đó biết tính khí của tiểu thư mình, nên không dám nói thêm, vì thế rón rén lui ra.

Một lúc sau, Cúc Xuyên Liên nghe thấy tiếng bước chân của phụ thân, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Cúc Xuyên Cao Minh thần sắc có chút tiều tụy đi tới.

Cúc Xuyên Liên đành buông tay, nàng biết phụ thân nhất định phải có chuyện vô cùng khó xử mới tới tìm mình thương lượng, phụ thân của nàng cái gì cũng tốt, đáng tiếc số mạng định sẵn không cho nhi tử, trong mấy vị tỷ muội, chỉ có nàng là có thể phân chia ưu sầu với phụ thân thôi.

- Phụ thân, có chuyện gì sao?

Cúc Xuyên Liên cau mày hỏi, từ sau khi bị Dương Túc Phong vũ nhục một phen, Cúc Xuyên Liên bắt đầu có chút cảm giác sợ hãi đối với chính trị quân sự rồi, có lẽ bởi vì bản thân trước kia quá hiếu thắng, quá cao ngạo, đánh giá bản thân quá cao, cho nên lần này cũng ngã đau nhất.

Ở trước mặt Dương Túc Phong, nàng hoàn toàn không có một chút sức phản kháng nào, Cúc Xuyên Liên cho tới tần bây giờ vẫn chưa khôi phục lại được từ trong ám ảnh của Dương Túc Phong.

Cúc Xuyên Cao Minh tất nhiên biết chỗ trí mạng của nữ nhi ở đâu, tất cả đều là do tâm kết gây ra, một chiêu này của Dương Túc Phong đúng là quá ngoan độc, đã hoàn toán phá nát sự tự tin và cao ngạo của Cúc Xuyên Liên, đánh cho nàng ngã rạp xuống đất, còn đem người toàn bộ thế giới trở thành tòng phạm.

Nữ nhi này của mình trước kia thích nổi trội nhất, làm việc bất kể hậu quả, giờ đem mình nhốt ở bên trong một tiểu viện nho nhỏ thời gian tận nửa năm, từ đó có thể suy ra tổn thương do Dương Túc Phong gây ra cho nàng sâu sắc thế nào, trừ phi nàng có cơ hội đạp ngã Dương Túc Phong lăn ra đất, nếu không Cúc Xuyên Liên trong lòng tuyệt đối không tiêu trừ được bóng ma kia.

Khẽ thở dài, Cúc Xuyên Cao Minh nói vắn tắt:

- Cha vừa mới nhận được tin tức, nói Triệu thị gia tộc của Triệu Xuyên đạo xảy ra nội loạn, Triệu Khoách bị giết rồi, Triệu Lộ cũng bị giết rồi, hiện giờ Triệu Lâm nắm giữ quyền lực của Triệu thị gia tộc, hiện giờ hắn đang thẳng tay đồ sát tất cả những người có liên quan tới Triệu Lộ, đã giết tới hơn một nghìn người, trong Triệu gia quân cũng có mấy đại tướng bị giết…

Ở trong bát đạo liên minh, quan hệ với gia tộc Cúc Xuyên tốt nhất , trừ Âu Dương gia tộc của Sở Xuyên đạo ra, thì chíinh là Triệu thị gia tộc của Triệu Xuyên đạo rồi.

Sở Xuyên đạo có cơ sở kinh tế tương đối hùng hậu, còn Triệu Xuyên đạo thì có tướng giói nổi tiếng nhất trong bát đạo liên minh, mặc dù những vị tướng giỏi này đã dần dần thui chột, nhưng tổn thể mà nói Triệu gia quân còn có sức chiến đấu tương đối.

Mỗi một lần bát đạo liên minh mỗi một lần tổ chức liên quân, Triệu gia quân luôn luôn là chủ lực, hiện giờ Triệu Xuyên đạo xảy ra chuyện, tất nhiên khiến cho gia tộc Cúc Xuyên cực kỳ bất an.

Thế nhưng Cúc Xuyên Liên thần sắc không đổi, thậm chí mày chẳng nhướng lên lấy một cái, tựa hồ không nhiệt tình lắm với chuyện của Triệu Xuyên đạo, chỉ lẩm bẩm:

- Làm sao có thể thế được? Là quân Lam Vũ giật giây sao? Sao quân Lam Vũ lại muốn hành động vào lúc này chứ?



Triệu Khoách là đại gia chủ của Triệu thị gia tộc, Đại công tử là Triệu Lộ, Nhị công tử là Triệu Lâm, ở trong con mắt của Cúc Xuyên Liên, toàn bộ là là đồ rác rưởi, thuần túy là đám ăn chơi trác táng, cả ngày nghi kỵ lẫn nhau, còn là vô cùng nghi kỵ, thậm chí giữa cha con với nhau ăn cơm đều có mang mưu mô riêng, sợ đối phương hạ độc.

Gia tộc như vậy cách vực diệt vong chỉ có một bước thôi, sự tồn tại của bọn chúng là sự bi ai của Triệu Xuyên đạo, cho nên mặc dù Triệu thị gia tộc có phát sinh ra chính biến, nhưng Cúc Xuyên Liên chẳng hề để vào trong lòng.

Chọn hồng đều phải chọn quả mềm mà bóp, quân Lam Vũ muốn nhúng tay vào chuyện của bát đạo liên minh, nếu như không chọn cái gia tộc thối nát này, thì Dương Túc Phong là kẻ mù rồi.

Không ngờ rằng Cúc Xuyên Cao Minh lại lắc đầu, chậm rãi nói:

- Đường Hạc đúng là rất giỏi thủ đoạn.

Cúc Xuyên Liên khẽ nhướng mày lên, tựa hồ cảm thấy có chút bất ngờ, nhỏ giọng hỏi:

- Đường Hạc ư?

Cúc Xuyên Cao Minh thở dài, chua xót nói:

- Đúng là do Đường Hạc giật giây, quân Lam Vũ uy hiếp Đường Hạc ở phía bắc, Đường Hạc cùng đường hết lối, chỉ đành dựa vào bát đạo liên minh tị nạn, nếu muốn tiến vào bát đạo liên minh, thì Triệu thị gia tộc của Triệu Xuyên đạo là cửa dễ luồn vào nhất, Đường Hạc giúp Triệu Lâm giết phụ thân và đại ca của mình, khiến cho quân chúng phẫn nộ, Triệu Lâm chỉ có thể dựa vào lực lượng của Đường Hạc mới có khả năng ổn định thế cục của Triệu Xuyên đạo… Đường Hạc, đúng là rất kín đáo, rất âm hiểm…

Mân mê chén trà trong tay một cách vô thức, Cúc Xuyên Liên rơi nào trầm tư, Đường Hạc không ngờ nhúng tay vào chuyện của bát đạo liên minh nhanh như thế, xem ra áp lực của quân Lam Vũ gây ra cho hắn rất lớn, ép cho hắn phải mạo hiểm.

Triệu Lâm vốn là hạng vô dụng không thể phù trợ nổi, trừ chơi bờ ăn uống ra, thì ngay một cái chữ cũng chẳng hiểu, Đường Hạc lôi Triệu Lâm ra, tất nhiên có thể chống đỡ được một khoảng thời gian, nhưng không thể chống đỡ được lâu dài, Triệu gia quân còn có mấy vị tướng lĩnh tương đối lợi hại, một khi bọn họ triển khai phản kích, sợ rằng Triệu Xuyên đạo sắp trở thành chiến trường rồi.

Triệu Xuyên đạo trở thành chiến trường đối với bát đạo liên minh mà nói, đúng là một chuyện không hay, nếu như không có sự uy hiếp của quân Lam Vũ, có lẽ vấn đề này nội bộ bát đạo liên minh có thể dẹp trừ được.

Nhưng từ sau khi có thêm quân Lam Vũ nhìn chằm chắm như hổ đói, bất kỳ chuyện gì của bát đạo liên minh cũng có thể trở thành cái cớ quân Lam Vũ tiến vào vùng đất phì nhiêu này, đương nhiên, quân Lam Vũ có lẽ căn bản chẳng cần cớ gì cả.

Cúc Xuyên Cao Minh suy nghĩ rồi nói:

- Chúng ta có nên lập tức tổ chức quân đội can thiệp vào Triệu Xuyên đạo không? Triệu Xuyên đạo xảy ra chuyện vào lúc này, cha nghĩ các gia tộc khác cũng sẽ cảm thấy bất an, chuyện này sẽ sinh ra phản ứng giây chuyền, nhất là ở dưới loại tình huống không bình thường này. Sự lợi hại của Đường Hạc chúng ta đều biết, tuyệt đối không thể để hắn thò tay vào trong bát đạo liên minh.

Khe khẽ lắc đầu, Cúc Xuyên Liên trầm tư nói:

- Không, Đường Hạc không phải là lực lượng uy hiếp cúng ta lớn nhất, uy hiếp chúng ta lớn nhất vẫn là quân Lam Vũ. Chính biến của Triệu thị gia tộc, căn nguyên cuối cùng vẫn là do áp lực của quân Lam Vũ, chúng ta cần phải mau chóng thông qua hội nghị liên minh can thiệp vào Triệu Xuyên đạo, cưỡng ép Đường Hạc lui khỏi khu vực bát đạo liên minh khống chế, nếu không Dương Túc Phong sẽ lấy cớ khôi phục thế cục Triệu Xuyên đạo, phái quân Lam Vũ tới đằng sau…

Mặc dù bị cái bóng không bờ không bến của Dương Túc Phong bao phủ, bản sắc tài ba sáng suốt thường ngày của Cúc Xuyên Liên vẫn có cơ hội biểu lộ ra, nàng nhìn một cái là có thể thấy ngay, mặc dù năng lực của Đường Hạc rất xuất chúng, thủ đoạn và bá lực của hắn đều rất kinh người, có điều Đường Hạc vẫn còn thiếu sót một chút cơ sở nền móng.

Chính là lực lượng bản thân hắn tích tụ được đúng là không nhiều, nếu như hắn muốn úp tay làm mưa lật tay làm mây ở bát đạo liên minh, thì còn chưa đủ sức.

Nhưng quân Lam Vũ thì khác rồi, bọn chúng đang triển khai hành động truy quét ở phía đông đại lục Y Lan, đem Đường Thước và Xích Luyện giáo đầu chìm vào bụi mờ của lịch sử, hành động tiếp theo của quân Lam Vũ, có khả năng là nhắm vào gia tộc Độc Cô, gia tộc Tư Mã và bát đạo liên minh.

Quân Lam Vũ kỳ thực không cần bất kỳ một cái cớ nào để phát động tấn công bát đạo liên minh, nhưng nếu như có một cái cớ tốt để lợi dụng, quân Lam Vũ khẳng định sẽ không chịu bỏ qua.

Bát đạo liên minh từ xưa tới nay là lãnh thổ của đế quốc Đường Xuyên, hiện giờ đế quốc Lam Vũ đã thay thế đế quốc Đường Xuyên, thì tuyệt đối không cho phép bát đạo liên minh tách rời khỏi chính quyền trung ương.

Nói không chừng bản đồ đế quốc Lam Vũ hiện giờ chế ra, đã bao gồm cả bát đạo liên minh liên minh bên trong rồi, hiện giờ Triệu Xuyên đạo phát sinh ra chính biến, thì đồ đao của quân Lam Vũ đã sắp giơ lên là cái chắc.

Sự thực đúng là như thế, bốn tiếng sau khi Triệu Xuyên đạo phát sinh ra chính biến, quân Lam Vũ đã biết rồi, tin tức hữu quan được truyền thẳng lên cho Dương Túc Phong.

Tình báo quân Lam Vũ nắm bắt được còn chính xác hơn so với Cúc Xuyên Cao Minh, nhất là ở phương diện kẻ giết người.

Nhị công tử Triệu Lâm của Triệu thị gia tộc chính biến thành công, vì đề phong thế lực của đại ca tái sinh, đã thẳng tay tàn sát tất cả những người có liên quan tới Triệu Lộ ở Triệu Xuyên đạo, bao gồm cả thành viên gia tộc bọn chúng cũng không bỏ qua.

Đường Hạc phái ra tổ chức sát thủ bí mật cả mình giúp Triệu Lâm thanh trừ đối thủ, trong hai mươi tư tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Triệu Xuyên đạo đã có hơn hai vạn cái đầu người rơi xuống đất, trong đó có quá nửa là phụ nữ và nhi đồng.

Không thể nói là Triệu Lâm tâm lý biến thái, cũng không thể nói Đường Hạc lòng dạ tàn độc, mà đây gần như là thông lệ của chính biến rồi, mỗi kẻ chính biến thành công lên nắm quyền, đều tuyệt đối sẽ không để thế lực ban đầu còn tồn tại, cho dù có là một chút xíu.

Triệu Lâm lực lượng tương đối yếu ớt, đành phải không ngừng giết người, giết giết giết, giết cho tới tận khi đối thủ không còn sức lực phản kháng mới thôi.

Trong hai mươi tư tiếng đồng hồ giết hơn hai vạn người không thể tính là nhiều, mà quá sức bình thường, so với các chính biến cung đình khác, thì chính biến ở Triệu Xuyên đạo trở nên “văn minh” hơn nhiều.

Khi ở Triệu Xuyên đạo không ngừng đổ máu, thì ở phía tây bắc của đại lục Y Lan, cúng có một phương khác đang không ngừng chảy máu, máu tươi nhuộm đỏ cả vùng đất khô cằn, chảy tới tận biển Ca ri bê.

Tất cả nhân dân sinh hoạt trên vùng đất đó, vào buổi sáng đã bị thế lực kia đem tất cả những người khôgn chịu quy thuận mình giết sạch toàn bộ, tới buổi chiều, quân đội của một thế lực khác lại đánh tới, lại đem số còn lại giết sạch.

Hai phe thế lực tranh giành địa bàn, làm cái quốc gia có ngàn vạn nhân khẩu này trở thành A Tì Địa Ngục thực sự, cha con quyết liệt, huynh đệ trở mặt thành thù, chém giết lần nhau, ngay cả nữ nhân cũng tham gia chiến đấu, bọn chún không giết nổi những người trưởng thành, liền chuyên môn giết trẻ nhỏ của đối phương.

Vô số nạn dận tràn vào Y Lôi Nạp ở bên cạnh tị nạn, nhưng vẫn bị quân đội của hai phái thế lực vượt khỏi biên cảnh đồ sát, quân đội Y Lôi Nạp yếu ớt, ở trước mặt con dao của đám đồ tể, căn bản không có cơ hội đánh trả.

Không còn cách nào khác bọn họ chỉ đành hướng đế quốc Lam Vũ phát ra tín hiệu cầu cứu, yêu cầu quân Lam Vũ phái quân đội đủ mạnh tiến vào biên cảnh Y Lôi Nạp, để bảo hộ “ngàn vạn người dân bị trời cao vứt bỏ”, đồng thời tận lực khôi phục an toàn và trật tự của “vùng đất bị trời cao nguyển rủa” , để vùng đất thê thảm đó có thể được yên ổn.

Cái nơi thê thảm đó chính là nước Yến Kinh.

Đối với chính biến của nước Yến Kinh, quân Lam Vũ đã chú ý từ lâu, bất quá đối với hậu quả mà chính biến tạo thành dự đoán không đủ, điều này chủ yếu là do mức độ thảm liệt bên ngoài của cuộc đồ sát, tựa hồ trên lịch sử đế quốc Đường Xuyên, còn chưa có cuộc chính biến nào tàn sát tàn khốc mất hết tính người như thế.

Đối với lịch sử của Trung Quốc, bản thân Dương Túc Phong cũng không được hiểu cho lắm, cho nên đối với sự kiện khiến người ta nghe mà sởn gai ốc này cũng tương đối kinh ngạc, cuối cùng sau khi chính biết phát sinh, y mới hiểu ra, hóa ra giết người cũng có thể làm tới mức trước nay chưa từng có, thậm chí còn có khả năng làm ra một số sáng tạo nho nhỏ.

Từ sau khi Xuân Ý Nùng, đại thần bộ chính vụ nước Yến Kinh bị Tần gia ám sát, trong biên cảnh của nước Yến Kinh, mâu thuẫn của Xuân gia và Tần gia trải qua không ngừng thăm dò và tích trữ, cuối cùng gần như biến thành công khai hóa.

Hai bên đều nghĩ mọi biện pháp để diệt trừ đối phương, hai bên đều không tiếc sức lực tích trữ sức mạnh cuối cùng của mình, cuối cùng sau khi lóe lên vô số đốm lửa, sau khi chết không biết bao nhiêu người, quẩng lửa quy mô lớn cuối cùng cũng đã bùng lên.

Xuân gia và Tần gia đều xé bỏ lớp khăn che cuối cùng của mình, dùng thái độ hung dữ nhất nhe răng cắn đối phương.

Ngày 6 tháng 5 năm 1731 thiên nguyên, nước Yến Kinh đã phát sinh ra chính biến cung đình ghê rợn, quá trình đại khái là thế này:

Trước tiên là Xuân Phong Khởi hoàng đế của nước Yến Kinh phái đội cận vệ hoàng cung giết toàn bộ sau trăm nhân khẩu cả nhà Tần Cốt Hóa, tới một đứa trẻ con cũng không bỏ qua, tiếp đến là tuyên bố Tần gia phản nghích, hạ lệnh phái quân đội diệt trừ Tần gia.

Kết quả làm cho Tần gia phản kích, mà phản kích cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa cực kỳ tới nơi tới chốn, thì ra bọn chúng đã mua chuộc không ít tướng lĩnh quân đội, còn có được chi viện mạnh mẽ của hải tặc Ca Âu.

Dưới sự phản kích của Tần gia, quân đội của Xuân Phong Khởi trở mũi giáo, phối hợp với Tần gia quân vây công thủ đô thành Khắc Long của nước Yến Kinh.

Được đội cận vệ cung đình liều chết bảo vệ, Xuân Phong Khởi đã hóa trang thành công rời khỏi thành Khắc Long, nhưng người nhà của hắn cùng với cả vô số vương phi quý tộc lại lọt vào trong tay Tần gia quân, chẳng có gì phải nghi ngờ, Tần gia quân tắm máu thành Khắc Long, tất cả những người có liên quan tới Xuân gia đều bị giết.

Bởi vì số người phải giết quá nhiều, cho nên mỗi một người của Tần gia quân đều phải giơ đồ dao lên, trong thời gian ba ngày hai đêm đã giết tới bảy tám vạn người, hoàng cung bị thiêu hủy sạch, những nữ tử vương phi của Xuân gia đều bị công khai lăng nhục tới chết, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trời xanh.

Bởi vì không ngừng đố sát, cho nên đường cống của thành Khắc Long sau này quân Lam Vũ tiến vào, còn toàn là máu chảy, số máu này thuận theo đường cống chảy tới tận biển Ca ri bê, làm nhuộm đỏ cả một bãi cát cực lớn, trở thành kỳ quan nơi đó.

Máu làm cho vô số loài cá biển của biển Ca ri bê từ vong, thậm chí có một dạo lan ra cả Linh Đinh Dương, từ đó có thể thấy được mức độ đẫm máu của cuộc chính biến đó.

Người sau này dùng câu “nước không còn là nước” để hình dung ra nước Yến Kinh, là hoàn toàn có đạo lý.



Về sau khi quân Lam Vũ tiến vào nước Yến Kinh, thì nhân khẩu của nước Yến Kinh dã không còn được hai mươi phần trăm ban đầu, còn tám mươi phần trăm đều đã bị biến thành tro bụi trong chiến hỏa.

Bất quá những cuộc đồ sát đó chẳng có chút hàm lượng kỹ thuật nào, trừ giết nhiều người ra thì chẳng còn điều gì đáng chú ý, làm cho Dương Túc Phong kinh phục nhất là thủ đoạn của Tần Cốt Hóa.

Sau khi Tần gia quân khống chế thành Long Khắc, lập tức dùng vũ lực cưỡng ép tất cả quan viên văn võ nước Yến Kinh toàn bộ đi tới một sơn cốc cách phía tây thành Khắc Long năm kilomét, tại nơi đó Tần Cốt Hóa đã đợi bọn họ sẵn rồi, ban đầu những quan viên còn cho rằng Tần Cốt Hóa muốn ép bọn họ ủng hộ mình lên làm hoàng đế, bởi thế cũng chẳng thấy có gì không ổn.

Nếu như Tần gia quân đã chính biến thành công, tự lập làm đế là chuyện rất bình thường, nhưng bọn họ nghĩ sai rồi.

- Giết!

Tần Cốt Hóa nhìn hơn hai nghìn quan viên các cấp của nước Yến Kinh ở trước mặt, tàn khốc ra mệnh lệnh chỉ có một chữ.

Thế là đội đồ sát do hải tặc Ca Âu tạo thành lập tức ùn ùn tràn lên, triển khai đồ sát đối với hơn hai nghìn quan viên lớn nhỏ triển khai đồ sát, lúc này những quan vên triều đình mới biết, thì ra Tần Cốt Hoa không phải muốn bọn họ ủng hộ mình trở thành hoàng đế, mà là muốn lấy mạng bọn họ.

Nhưng, cho dù lúc này bọn họ có hiểu ra rồi, thì có sức mạnh để thay đổi hiện thực không chứ? Không có, vì thế chẳng có gì phải hổi hộp gay cấn, hơn hai nghìn quan viên triều đình nước Yến Kinh toàn bộ ngã trong vũng máu.

Nhìn thi thể trải đầy đất, Tần Cốt Hóa phát ra những tiếng cười lạnh hăng hắc nghe chói tai, nghe làm người ta sởn gai ốc.

Vì sao lại nó lần đồ sát này vô cùng đặc sắc chứ?

Là bởi vì trong chính biến trước kia, kẻ chính biến muốn đoạt lấy là quyền lực tối cao mà không phải là phá hủy cả quốc gia, tất nhiên, trong chính biến bọn họ cũng sẽ dùng phương thức giết gà dọa khỉ, giết chết một số quan viên triều đình để cảnh cáo.

Nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không đem toàn bộ quan viên triều đình giết đi, bởi vì như thế sẽ làm cơ cấu thống trị của cả quốc gia hủy diệt toàn bộ, cho dù có giành được quyền lực tối cao, cũng không có cách nào sử dụng được, có thể nói đó là chuyện được chẳng bằng mất.

Vậy nhưng, Tần Cốt Hóa lại cứ chọn phương thức cực đoan nhất, đem toàn bộ quan viên triều đình nước Yến Kinh đều giết sạch, điều này chỉ có thể nói lên rằng Tần Cốt Hoa căn bản không có quyết tâm tiếp quản quyền lực tối cao của nước YếnKinh, hoặc nói cách khác, Tần Cốt Hóa không đủ tự tin nắm giữ quyền lực tối cao.

Cho nên, với tâm lý thứ ta không có được, Xuân gia các ngươi cũng chớ hòng có được, hắn liền tàn nhẫn vô tình phá hủy cơ quan thống trị của nước Yến Kinh.

Thế là cho dù sau này Xuân gia có khả năng đánh trả, cũng không thể trong thời gian ngắn vận chuyển quyền lực quốc gia, từ đó đạt được mục đích kéo dài hỗn loạn.

Quả nhiên, sách lược của Tần Cốt Hoa đã thành công, hắn nhìn rất chuẩn sự phát triển của cuộc chính biến.

Đúng thế, sau khi chạy ra khỏi thành Khắc Long, Xuân Phong Khởi lập tức liên lạc với nhiều quân đội hơn nữa, đánh trở lại thành Khắc Long, triển khai sống mái với Tần gia quân.

Mặc dù Tần gia quân mặc dù anh dũng, còn có hải tặc Ca Âu giúp đỡ, nhưng dù sao Xuân Phong Khởi suất lĩnh chính là quân đội chính quy, còn có vũ khí công thành hạng nặng, vì thế Tần Cốt Hóa hạ lệnh đem thành Khắc Long biến thành một bó đuốc lớn, sau đó cướp bóc vô số vật tư.

Xuân Phong Khởi nắm quyền khống chế trở lại thành Long Khắc.

Thế nhưng, thành Khắc Long vào lúc này đã là một đống đổ nát rồi, khắc nơi nơi đều là những đống hoang tàn bốc cháy, còn cả những nạn dân không nhà để về đang chờ cứu tế.

Xuân Phong Khởi càng nhìn càng nổi giận, trách trước đó cư dân thành Khắc Long không hết sức kháng cự Tần gia quân giờ lại còn muốn hắn cứu tế, thế là trong lúc tức giận, Xuân Phong Khởi hạ lệnh đồ sát tất cả những người còn sống sót của thành Khắc Long, coi như cảnh cáo việc kháng cự bất lực trước kẻ chính biến.

Sau một tuần đồ sát, thành Khắc Long hoàn toàn biến thành một tòa thành chết, vứt bỏ lại ba bốn chục vạn cỗ thi thể ở bên trong thành, Xuân Phong Khởi rút khỏi thành Khắc Long, tiếp tục tiến hành đả kích Tần gia quân.

Chiến hỏa chính biến khơi lên, mau chóng làn từ thành Khắc Long sang toàn quốc, ngước Yến Kinh chia làm hai trận doanh phe bảo hoàng và phái tạo phản, mọi người công kích lẫn nhau, tàn sát lẫn nhau, chẳng ai chịu thua kém.

Thêm vào đó hải tặc Ca Âu đổ dầu vào lửa, làm chiến hỏa vì chính biến gây nên này càng ngày càng cháy lớn, càng ngày càng cháy dữ, cuối cùng tới mức không thể thu thập.

Người dân thường căn bản còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, đã trở thành vong hồn dưới đao, vô số thôn xóm thành trấn trở thành thôn không người, trấn không người, ngàn dặm trống không, nồng nặc mùi vị chết chóc.

Chính biến của nước Yến Kinh, dẫn tới phản ứng giây chuyền ở nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh, cho dù quân đội nước Long Kinh đã phong tỏa biên cảnh, để tránh bị chiến hỏa lan tới, nhưng vô số nạn dân vẫn vượt qua biên cảnh, xâm nhập vào quốc nội nước Long Kinh.

Mâu thuẫn giai cấp ở trong nước Long Kinh vốn khá gay gắt, sự kiện tạo phản xảy ra liên tục, lúc này lại thêm vào những nạn dân không con đường sinh tồn, vì thể những đốm lửa tạo phản tựa hồ thoáng một cái bị thổi bùng lên.

Một người hồ trăm kẻ hưởng ứng, làm quân đội nước Long Kinh chạy đông chạy tây ứng phó khốn khổ, kết quả lại giống như quạt gió, bọn họ hành động càng tích cực, những đốm lửa kia càng bốc cháy dữ dội.

Tự hồ nước Yến Kinh cũng cảm thụ được mùi máu tanh tới từ nước Long Kinh, quân đội triều đình nước Long Kinh cũng dùng đồ sát làm phương thức chủ yếu phòng ngừa tạo phản.

Đối với phần tử tạo phản không có nhà ngục hầu hạ nữa, mà giết hết để cảnh cáo, cuối cùng thậm chí còn phát triển tới mức mặc kệ ngươi có phải là phần tử tạo phản hay không, chỉ cần hoài nghi ngươi tạo phản là xin cái mạng của ngươi, thậm chí là toàn gia bị diệt, toàn thôn bị giết, còn lấy danh nghĩa cao đẹp ngăn chặn sai lầm.

Triều đình nước Long Kinh cho rằng thông qua thủ đoạn tàn khốc này, là nhất định có thể bóp chết lực lượng tạo phản ở trong nước, nhưng bọn họ nhàm, thủ đoạn trấn áp của bọn họ càng tàn khốc, các phần tử tạo phản càng quyết liệt, kháng cực càng ngày càng mạnh mẽ, dần dần thoát ra khỏi sự khống chế.

Chẳng những như thế, cùng với chính biến của nước Yến Kinh, đã nghiêm trọng làm suy yếu sức mạnh của mình, nước Long Kinh một lần nữa trở thành lão đại của tam kinh.

Nước Long Kinh bị ức hiếp bao năm bức thiết muốn nở mày nở mặt, cần nói với toàn thế giới sự tồn tại của mình, nên bất chấp cụ thế tồi tệ của mình, nước Long Kinh bắt đầu bày ra vẻ lão đại, muốn chỉ chân múa tay với cục thế của nước Yến Kinh.

Cuối cùng nước Long Kinh phái quân đội tiến vào nước Yến Kinh, hiệp trợ Tần gia quân đối kháng với quân đội Xuân Phong Khởi, ước chừng có ba bốn vạn quân đội nước Long Kinh vượt qua biên cảnh tiến vào địa giới nước Yến Kinh.

Dương Túc Phong cảm khái nói:

- Ngu xuẩn cực độ.

Phượng Thái Y đầy hứng thú hỏi:

- Ví sao thế?

- Nếu như ta là nước Long Kinh, ta chẳng thèm quan tâm tới chuyện củanước Yến Kinh, mặc cho bọn chúng tự sinh tự diệt, cho dù muốn nhúng tay, cũng ít nhất phải đợi vài tháng nữa đã, giờ nhúng tay vào không phải là muốn chết sao? Còn nữa ngay cả ta cũng nhin ra, Tần gia còn khó đối phó hơn Xuân gia, nước Long Kinh lúc này giúp Tần gia chẳng phải vác đá đập chân mình hay sao?

Không biết vì sao, đối với nước Long Kinh xa xôi Dương Túc Phong không ngờ lại tỏ ra tương đối quan tâm, chẳng lẽ là vì có liên quan tới vị mỹ nữ nào đó ở nơi đấy?

Bất quá nói thì nhẹ nhõm, nhưng quân Lam Vũ cũng không thể hoàn toàn ở ngoài ngồi nhìn, ngày 1 tháng 5 năm 1732 đáp ứng yêu cầu mạnh mẽ của chính phủ Y Lôi Nạp, hơn ba nghìn binh sĩ của trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đổ bộ lên Y Lôi Nạp.

Lấy dánh nghĩa bảo vệ nạn dân, quân Lam Vũ tiến tới khu biên giới giữa nước Yến Kinh và Y Lôi Nạp, mở rộng biên cạnh, đón nhận vô số nạn dân, loại công việc này vốn Dương Túc Phong chẳng muốn làm mấy, hành động bảo vệ nghe thì quang vinh lắm, nhưng trên thực tế là mất công chẳng được lợi gì.

Y căn bản không muốn quân Lam Vũ đi làm những chuyện này, những nạn dân đáng thương kia chẳng những cần lương thực và thực phẩm, còn cần cần công ăn việc làm, bất quá, vì một bức thư ai đó đích thân viết chuyển tới làm thay đổi chủ ý của y.

Mấy năm sau, rất nhiều sử học gia đều cực kỳ hoài nghi, không biết vì sao quân Lam Vũ lại đột nhiên tập trung được bao nhiêu sức lao động giá rẻ, bọn họ đều làm công việc vát vả nhất gian khổ nhất ở khu mỏ.

Đối diện tiền công bèo bọt ban đầu, cùng với điều kiện làm việc tồi tệ, những người này vẫn không có lời oán trách, tựa hồ chỉ cần có cơ hội sống sót là đã thỏa mãn lắm rồi, bọn họ trở thành lao công chăm chỉ nhất của đế quốc Lam Vũ, sau này còn trở thành quan viên cao cấp.

Bất quá đối với nguồn gốc của số lao động này, quân Lam Vũ từa đầu tới cuối giữ kín như bưng, không chịu tiết lộ nửa chữ.

Triệu Xuyên đạo và nước Yến Kinh nối tiếp nhau phát sinh chính biến đẫm máu, tựa hồ đã mở ra cái hộp pandora trên đại lục Y Lan, làm khắp mọi nơi trên đại lục Y Lan trôi nổi những u hồn chính biến.

Tất cả các vương quốc đều nghi thần nghi quỷ với cung đình của mình, chuyện tàn sát đại thần, soát nhà diệt tộc phát sinh không ngừng, tới ngay cả nước Nhược Lan xa xôi nhất cũng không thể tránh khỏi.

Mỗi một quốc gia ở trên đại lục Y Lan tựa hồ đang đi theo hướng cực đoan, rất nhiều kẻ thống trị đều rống lên rõ ràng trong mơ:

- Ta giết, ta giết, ta giết giết giết!....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook