Chương 335: Thanh trừng sau khi điều tra (Hạ)
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Các chiến sĩ của quân Lam Vũ một bên tiến lên, một bên không ngừng đem tuyên truyền đơn rải ở trên đường phố, để chúng bay theo gió đêm, rơi vào mỗi một ngóc ngách ở trong thành Tam Bảo Nhan, rơi vào trong tay cư dân ở nơi này, những tuyên truyền đơn này chuyên môn an bài nhắm vào đảo Lữ Tống, yêu cầu cư dân của đảo Lữ Tống vận động bất hợp tác một cách phi bạo lực với quân đội nước Mã Toa, không nên thật lòng thật ý bán mạng vì nước Mã Toa, nếu không sẽ bị quân LamVũ nghiêm trừng ..v..v..v bên trên không hề yêu cầu bọn họ đứng lên phản kháng quân đội nước Mã Toa, bởi vì điều này là không thể được.
Quân đội nước Mã Toa đóng ở đảo Lữ Tống có ba mươi vạn quân đội tinh nhuệ, dứt khoát là không phải bản thân người Lữ Tống có thể phản kháng được, Dương Túc Phong không muốn người Lữ Tống đứng lên phản kháng, không muốn bọn họ trả giá bằng hi sinh quá lớn.
Không lâu sau, Sở Thiên Nhai liền nhìn thấy một số thi thể người tham gia bạo loạn bị súng trường Chấn Thiên giết chết. Viên đạn có đường kính lớn của súng trường Chấn Thiên gần như đánh gãy thân thể của bọn họ, rất nhiều người bị bắn trúng đầu, làm nửa cái đều bị sạt mất. Hắn phán đoán, đây hắn là xạ kích cự ky gần trong một trăm mét, thậm chí là mặt đối mặt xạ kích trong mười mét, nếu như vượt quá khoảng cách này, uy lực của súng trường Chấn Thiên sẽ bị tước giảm đi rất nhiều.
Thành bảo của Nạp Tá La Lạp rất mau xuất hiện ở trong tầm mắt.
Đây đúng là một tòa thành bảo vô cùng to lớn mà kiên cố, tường thành chủ yếu là do từng khối từng khối đá hoa cương lớn mà tạo thành, bởi vì nguyên nhân trải qua nhiều năm tháng, mà trông có chút cũ kỹ, đen sì sì. Giống như một con quái vật khổng lồ ngồi bên trên vách đá bên bờ biển. Thành bảo có rất nhiều lỗ xạ kích, thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng người ở bên trong, hơn nữa còn có lầu canh giống như vọng lâu, có thể phát xạ cung tiễn và súng trường.
Ánh sáng vô cùng mù mờ, rất nhiều chi tiết không nhìn được rõ ràng, nhưng Sở Thiên Nhai có thể nhìn thấy ở bên ngoài thành bảo, còn có số lượng tương đối lớn những thi thể chưa được dọn dẹp, những thi thể này hẳn cũng là do cuộc bạo loạn hôm nay để lại, những cư dân tay không tấc sắt không ngờ lại tấn công tòa thành bảo phòng ngự nghiêm ngặt này, nói rõ bọn họ đúng là dũng khí phi phàm, hơn nữa khổ nạn bọn họ gặp phải thực sự cũng là quá nhiều, nếu không thì cũng sẽ không bước lên con đường biết rõ là đi nộp mạng này.
Quân đội nước Mã Toa và đội cận vệ tư nhân của Nạp Tá La Lạp sớm đã sẵn sáng đón đợi, bọn chúng đều nấp sau những lỗ hổng xạ kích của thành bảo, nhìn chiến sĩ của quân Lam Vũ xông tới, ngón tay lặng lẽ đặt lên cò súng trường, hoặc là kéo căng giây cung, chờ đợi các chiến sĩ quân Lam Vũ tiến vào tầm bắn. Nhưng ở trong bóng tối, các chiến sĩ quân Lam Vũ thuận theo con đường, dán sát vào những công trình kiến trúc hai bên chầm chậm tiếp cận thành bảo, không cho bọn chúng cơ hội đột nhiên tập kích.
Pằng pằng pằng ….
Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, giống như có người đốt pháo trúc ở ngay bên tai vậy.
Súng trường Chấn Thiên của quân đội nước Mã Toa cuối cùng không nhẫn nại được nổ súng trước.
Các chiến sĩ quân Lam Vũ sớm đã đề cao cảnh giác với súng trường Chấn Chiên của nước Mã Toa. Vừa nghe thấy tiếng súng cực lớn vang lên, lập tức nấp vào đằng sau các công trình kiến trúc, quả nhiên những viên đạn lớn của súng trường Chấn Thiên bắn lên những phiến đá xanh trên đường, tóe lên đốm lửa chói mắt, có một số viên đạn bắn trúng công trình hai bên đường, phát ra những tiếng động thịch thịch trầm thấp. Sau đợt xạ kích mãnh liệt, tiếng súng dần dần thưa thớt, súng trường Chấn Thiên đổi đạn đúng là cần có thời gian.
Tiếp cận vào địa phương cách thành bảo ước chừng hai trăm mét, Sở Thiên Nhai nấp trong chỗ tối, nâng kính viễn vọng lên tỉ mỉ tìm kiếm mỗi một góc khuất của thành bảo, tìm kiếm địa phương có thể đột phá. Tòa thành bảo cổ xưa này chỉ có hai cánh cửa lớn trước sau, một cái ở đối diện, một cái còn lại thì ở bên phía biển, từ màu sắc mà xét, thì đại khái cánh cửa cũng bằng tấm gỗ bọc thép tạo thành. Có thể phá nổ, nhưng dưới sự uy hiếp của súng trường Chấn Thiến, tổ bộc phá không dễ dàng tiếp cận được, địa hình phụ cận cửa thành quá bằng phẳng.
Vào lúc này những tên địch chiếm cứ lầu canh không ngừng phát xạ cung tiễn ra bên ngoài thành bảo, hơn nữa còn có cung nỏ dầy đặc, tựa hồ ở trên lầu canh có trang bị máy bắn cung vậy, uy lực của những cung nỏ này rất lớn, có thể bắn ra ngoài hai trăm mét, nhưng tốc độ phát xạ rất chậm, sau khi phát xa phải lắp cung vào cũng rất phí sực lực, bất quá dùng để đối phó những người bạo loạn thì đúng là thứ vũ không không một ai có thể ngăn cản được.
Lúc này quân đội nước Mã Toa ở bên ngoài cửa thành chính thức bắt đầu tiến công, Sở Thiên Nhai có thể nghe thấy tiếng hò hét kịch liệt ở đằng sau, giống như có thiên quân vạn mã của nước Mã Toa đang phát động tiến công. Bất quá Sở Thiên Nhai chẳng hề lo lắng bọn chúng có thể xông tới. Có sự tồn tại của tường thành Tam Bảo Nhan, những chiến sĩ quân Lam Vũ phụ trách ngăn cản ở vòng ngoài chỉ cần thêm vào hai khẩu súng máy Bạo Phong Vũ, là có thể đem kẻ địch hoàn toàn cản ở bên ngoài thành.
Để đáp ứng nhu cầu hỏa lực mạnh liệt của bọn họ, bội đội phản ứng nhanh Bạo Phong được trang bị hai khẩu súng máy Bạo Phong Vũ loại mới nhất, nghe nói là súng máy trang bị bên trên khu trục hạm bằng thép cải tạo mà thành, tốc độ bắn vô cùng nhanh, một khẩu súng máy loại này có thể sáng ngang với hỏa lực của năm sáu khẩu súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc, thao tác thuận tiện linh hoạt, chỉ là khi lắp ghép vận chuyển thì cũng có chút phiền toái, không thể xạ kích trong lúc di chuyển, hơn nữa đạn dược tiêu hao cũng hơi nhiều. Bất quá hai khẩu súng máy Bạo Phong Vũ này đối với Lỗ Ni cuồng chiến sĩ mà nói, thực sự là không thể thích hợp hơn được. Bọn họ hoàn toàn có khả năng mang trên lưng đủ đạn của súng máy, thỏa mãn nhu cầu chiến đấu kịch liệt trong thời gian ngắn, chỉ cần không phải là chiến đấu kéo dài.
Trên thực tế, đúng như điều Sở Thiên Nhai dự đoán, nhưng binh sĩ quân đội nược Mã Toa xông tới dưới thành Tam Bảo Nhan, hoàn toàn bị hai khẩu súng máy Bạo Phong Vũ lắp trên tường thành chấn nhiếp, mưa đạn mãnh liệt giống như cuồng phong quét qua, dễ dàng đem bọn chúng xé nát, bọn chúng ở địa phương cách sông hộ thành còn tới một trăm mét thị đã bị bắn gục toàn bộ, tuyến đường súng máy lướt qua là tất cả mọi thứ đều bị phát hủy, tới ngay cả bùn đất ở trên đường cũng bị bắn tung lên giống như một tuyến đường.
“Vị trí số một, chuẩn bị hoàn tất.”
“Vị trí số hai, chuẩn bị hoàn tất.”
“Vị trí số ba, chuẩn bị hoàn tất.”
Các pháo thủ Bách Kích pháo nối tiếp nhau chuẩn bị sẵn sàng xạ kích, mỗi người nhắm chuẩn mục tiêu của mình, chỉ có pháo Bách Kích do Sa Phỉ Lạp khống chế là chưa có động tĩnh.
“Phát xạ.” Sở Thiên Nhai thuận miệng nói.
Sa Phỉ Lạp ở ngay bên cạnh hắn, Bách Kích pháo sớm đã được đặt xong rồi, nhưng hắn tới giờ vẫn không phát xạ, hơn nữa giống như đang tỉ mỉ tìm kiếm mục tiêu, hai tay khua lên chú tâm cân nhắc tham số xạ kích, đối với loại thần pháo thủ như thế này mà nói, thuần túy hỏa lực áp chế tựa hồ đã không có sức hấp dẫn gì nữa, hắn đang cẩn thận tìm kiếm mục tiêu có giá trị nhất.
Đùng đùng đùng ….
Ba phát đạn Bách Kích pháo rơi trên thành bảo, phát ra tiếng nổ mãnh liệt, binh sĩ nước Mã Toa ở phụ cận điểm phát nổ từ trên thành bảo rơi xuống, có một lầu canh ở một góc khuất bị phá hủy, phát sinh ra vụ nố càng dữ dội hơn, binh sĩ nước Mã Toa ở bên trong bị bắn tung lên. Còn có một cung nỏ cỡ cực lớn bị đánh nát, bay tán loạn khắp nơi, hiển nhiên bên trong lầu canh còn có kho đạn dược cỡ nhỏ, kết quả là bị xui xẻo bắn trúng.
Sa Phỉ Lạp cuối cùng cũng khai pháo, pháo đạn rơi trên tường thành, pháo đạn xiên xiên rơi xuống, vừa vặn trúng vào một lỗ xạ kích hơi lớn một chút, sau đó bùng phát tiếng nổ bên trong lỗ xạ kích, tức thì trên tường thành bị nổ ra một lỗ hổng, một Lỗ Ni cuồng chiến sĩ khác lập tức nắm được cơ hội, vác ống phóc rốc két lên, đem đạn rốc két bắn vào lỗ hổng đó, tức thì lỗ hổng càng bị phá rộng, những tay súng trường Chấn Thiên của nước Mã Toa ẩn nấp ở bên trong cũng bị thương vong thảm trọng, hỏa lực tức thì trở nên yếu ớt.
Sở Thiên Nhai không thể không bội phục hai tên tiểu tử Lỗ Ni Lợi Á này, chẳng trách Dương Túc Phong phí hết tâm tư cũng phải có được bọn họ, bọn họ đúng là chiến sĩ bẩm sinh, bất kể là trong tay bọn họ cầm loại vũ khí như thế nào, thì bọn họ đều có thể đem uy lực của chúng phát huy tới mức cao nhất.
Tường thành kiên cố bị phá vỡ một lỗ hổng bằng cách này, những khẩu Bách Kích pháo khác cũng lần lượt bắn vào trong lỗ hổng, lục tục đem nó mở rộng, đạn rốc két bắn ra là chết người nhất, nó gần như có thể từ lỗ hổng này xuyên qua cả đoạn tường thành, tường thành ở gần cửa thành cơ bản đều bị phá hủy rồi, những chiến sĩ Hắc Ưng khác mỗi người đều tự dùng súng trường Mauser có lắp ống ngắm phong tỏa lỗ xạ kích, hỏa lực của kẻ địch ở phụ cận cửa thành tức thì trở nên vắng lặng.
Sở Thiên Nhai phất tay.
Có thượng úy lục quân dẫn tiểu tổ bộc phá của mình xông lên, bọn họ ném ra lựu đạn dày đặc, tạo ra trong khói đạn mịt mù ở cửa thành , sau đó dưới sự yểm hộ của khói súng tràn ngập xông lên, binh sĩ nước Mã Toa chỉ có thể dùng súng trường Chấn Thiên bắn một cách mù quáng, bởi vì bọn chúng không thể nhìn rõ mục tiêu, hiệu quả của loại xạ kích này thì chẳng cần nghĩ cũng biết rồi, hơn nữa hỏa lực tính chất kém liên tục của súng trường Chấn Thiên căn bản không đủ để phong tỏa được khu vực đó.
Có hai chiến sĩ quân Lam Vũ loạng choạng một cái, sau đó ngã xuống, giãy dụa trên mặt đất, lợi dụng thỉ thể để yểm hộ bản thân, nhưng những chiến sĩ khác của tiểu tổ bộ phá thì thành công tiếp cận cửa thành, đem chất nổ dẻo đặt ở trên cửa thành. Năm giây sau, cửa thành bị phá nổ, tiếng nổ cực lớn làm cho thành bảo bị sụp xuống một mảng lớn, một đoạn tường thành bị rốc két khoét rỗng cũng đổ xụp xuống, kẻ địch bị đè trong đống đá vụn chỉ có thể đau đớn giãy dụa, rên rỉ, cho tới tận khi đạn của quân Lam Vũ giải thoát hoàn toàn cho bọn chúng.
Hơn mười chiến sĩ toàn bộ cầm súng tiểu liên xông vào trước tiên, nương theo đống đổ nát từng bước tiến lên, dọc theo cầu thang phía sau tường thành tiến vào thông đạo bí mật của tường thành, tìm kiếm kẻ địch còn sót lại. Những tay súng dùng súng trường Chấn Thiên của nước Mã Toa lần lượt từ trên cao bắn xuống dưới. Thế nhưng hiện trường khói súng mịt mù, tầm nhìn lại không tốt, bọn chúng căn bản không thể phân biệt mục tiêu một cách hữu hiệu, chỉ có thể xạ kích dựa vào càm giác, lác đác thi thoảng có chiến sĩ quân Lam Vũ bị thương hoặc là hi sinh, nhưng những tay súng trường Chấn Thiên của quân đội nước Mã Toa đó cũng bị thanh lý sạch sẽ một cách nhanh chóng.
Khi các Lỗ Ni cuồng chiến sĩ cầm ống phóng rốc két xuất hiện ở con đường bí mật ở bên trong tường thành, thì ngày tàn của những tay súng trường Chấn Thiên kia đã tới rồi. các chiến sĩ quân Lam Vũ rút khỏi tường thành, lưu lại ống phóng rốc két ở bên trong làm việc. Từng đoạn từng đoạn tường thành bị dỡ bỏ từ bên trong ra bên ngoài, đám binh sĩ quân đội nước Mã Toa còn chưa kịp nhìn thấy hình dáng của ống phóng rốc két, thì đã bị vụ nổ mãnh liệt quẳng lên lưng chừng không sau đó mới ngã phình phịch xuống.
Cửa thành bị công phá, ở trong thành bảo tức thì rối loạn cả lên, khắp nơi đều là gia đinh và binh sĩ vệ đội tư nhân chạy loạn như ruồi không đầu, bị Nạp Tá La Lạp xua đuổi, không ngừng có người xông ra, có những tên thậm chí cả y phục còn chưa mặc hoàn chỉnh, giống như là từ bên trong chăn bị đuổi ra vậy, bọn chúng mơ màng ngái ngủ căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, liền vớ lấy một cái gậy gỗ, hoặc là một con dao phay, soong nồi, hoặc là cầm cả chổi cùn xông lên, nhìn qua một cái còn cảm thấy bọn chúng anh dũng vô cùng nữa.
Bọn chúng bị bắn gục hết ở trong hoa viên thành bảo mà không tên nào được ngoại lệ, sau khi liên tục từng nhòm từng nhóm mấy chục tên ngã gục, thì những tên khác cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì, quay đầu chạy ngay. Cho dù ở đằng sau có người cầm đại đao thúc giục chiến đấu, những tên binh sĩ thúc giục chiến đấu đó cũng mau chóng bị hạ gục, có một số tên có đầu óc, vứt bỏ đại đao bỏ chạy, có quan quân ngăn cản bọn chúng, bọn chúng giết luôn tên quan quân đó trước.
“Không phải là bọn chúng tin Phật à?” Có chiến sĩ quân Lam Vũ nghi hoặc hỏi.
“Bọn chúng hi vọng người khác đều tin Phật.” Sở Thiên Nhai lạnh nhạt đáp lại.
Vào lúc này, tiếng súng ở bên ngoài thành càng thêm dồn dập, đây là quân đội nước Mã Toa ở bên ngoài thành đã dốc hết toàn quân, hơn nữa được vũ trang địa phương do Nạp Tá La Lạp tăng viện, dựa vào ưu thế đông người, bất chấp tất cả xông lên tường thành Tam Bảo Nhan, quan quân thượng úy quân Lam Vũ phụ trách kháng cự nhìn đồng hồ, thấy bọn Sở Thiên Nhai hẳn là cũng gần xong việc rồi, vì thể hạ lệnh chôn địa lôi ở tất cả cổng thành, sau đó từ từ rút lui.
Bọn họ theo kế hoạch rút lui tới thành bảo, tiếp tục kháng cự, yểm hộ cho các chiến sĩ quân Lam Vũ rút lui lên thuyền, đối với loại nhiệm vụ này, bọn họ cũng rất quen thuộc rồi, cho nên nhìn thấy dáng vẻ ngông cuồng của đám vũ trang địa phương Lữ Tống không biết trời cao đất dầy kia, chỉ khẽ cười lạnh.
Quân đội nước Mã Toa đã bị tiêu hao chẳng còn bao nhiêu nữa, bọn chúng không còn sức lực phát động tiến công quy mô lớn nữa, nhưng đám vũ trang địa phương thủ hạ của Nạp Tá La Lạp vừa mới đánh tới, nóng lòng biểu hiện bản thân, cho nên bất chấp tất cả lội qua sống hộ thành, sau đó xông vào, kết quả ở phụ cận cửa thành đạp phải địa lôi, tức thì một đám đông toàn bộ bị hất ngã, mấy tên còn sót lại vẫn đang luống cuống tay chân nhìn đám đồng bạn thây chất đầy đất thì quân Lam Vũ đã xạ kích mãnh liệt, tức thì đem bọn chúng đuổi hết xuống sông hộ thành, ở bên trong sông hộ thành, bọn chúng hoàn toàn trở thành cá thịt nằm trên thớt, không còn cơ hội phản kích nữa.
Sau khi chiến đấu kết thúc, cư dân của Tam Bảo Nhan phát hiện bên trong con sông hộ thành lấp đầy thi thể thủ hạ của Nạp Tá La Lạp, tới nước sông cũng không thể nào chảy nối.
“Ai bảo ngươi dám theo!” Thượng úy lục quân quân Lam Vũ lạnh lùng nói, giơ tay lên bắn một phát, đem cái đầu của tên địch cuối cùng còn vùng vẫy trong con sông hộ thành bắn nát, sau đó ném một quả lựu đạn vào bên trong con sông hộ thành chất đống thi thể, sau một tiếng nổ mãnh liệt, cho dù là còn có kẻ may mắn sống sót thì cũng tới hết địa ngục rồi. Những tên binh sĩ nước Mã Toa lùi ra đằng xa thầm kêu may mắn là mình không kiêu dũng như vậy, nếu không đã vĩnh viễn nằm trong con sông hộ thành nuôi cá rồi.
Uỳnh uỳnh uỳnh …
Phụ cận cửa thành của thành bảo Nạp Tá La Lạp, bùng phát một tiếng nổ cực lớn, tường thành bị phá hủy hoàn toàn.
Bắt đầu từ giây phút tấn công thành bảo của Nạp Tá La Lạp, đã có một tiểu đội chiến sĩ quân Lam Vũ mau chóng xông tới bến tàu bên bờ biển , phong tỏa bến tàu bên bờ biển, đề phòng Nạp Tá La Lạp chạy trốn từ mặt biển. Thế nhưng Nạp Tá La Lạp căn bản không có ý định bỏ chạy, hắn quá tin tưởng vào thành bảo của mình, hơn nữa hắn cũng không bỏ nổi tài sản của mình, khi phát giác ra thành bảo đã bị phá hủy, muốn bỏ chạy thì đã muộn rồi.
Sở Thiên Nhai dẫn người xông vào phòng ngủ của Nạp Tá La Lạp, không phát hiện ra mục tiêu, hạ lệnh lùng sục, mau chóng phát hiện ra động tĩnh trong nhà xí.
Cái tên chui ở bên trong nhà xí này chính là Nạp Tá La Lạp.
Nạp Tá La Lạp ra sức cầu xin.
Sở Thiên Nhai lạnh lùng nói: “Muộn rồi! Ai bảo ngươi rượu mời không uống lại uống rượu phạt!”
Nạp Tá La Lạp ra sức gọi tên Dương Túc Phong, nói hắn nhất định sẽ thay đổi hoàn toàn, bán mạng cho Dương Túc Phong.
Sở Thiên Nhai lạnh lùng vứt một tờ giấy ở trước mặt hắn, nói: “Đây là mệnh lệnh Phong lĩnh ký, tên của người xếp ở rất cao đó nha.”
Nạp Tá La Lạp tức thì mặt như tro tàn.
Tờ giấy lệnh phán quyết do Dương Túc Phong ký tên kia, y lấy danh nghĩa của đại đô đốc Y Vân, đại biểu cho triều đình đế quốc Đường Xuyên, phán xử Nạp Tá La Lạp tử hình. Trên tờ phán quyết này có hơn hai mươi cái tên, đều là phần tử cứng rắn ủng hộ quân đội nước Mã Toa, Dương Túc Phong hạ lệnh thanh trừ toàn bộ bọn chúng.
Hai chiến sĩ quân Lam Vũ đem Nạp Ta La Lạp kéo ra ngoài, dùng dây thừng treo trói lấy hắn, sau đó lấy một cái thòng lọng, tròng lên cổ hắn, treo ở bên trên cửa lớn của thành bảo. Nạp Tá La Lạp bị treo trên không trung, ra sức đạp chân, một phút sau thì không còn động tĩnh nữa, chỉ có con ngươi giống như muốn lồi cả ra bên ngoài.
Sở Thiên Nhai lạnh lùng kiểm tra thi thể của hắn, sau đó đem lệnh phán quyết của Dương Túc Phong ngay ngắn nhét ở bên trên túi của hắn.
Hình dạng lúc chết của Nạp Tá La Lạp vô cùng khủng bộ, cổ gần như bị kéo đứt, bởi vì thân thể hắn quá nặng.
“Sớm biết như vậy, khi xưa hà tất làm thế?” Sở Thiên Nhai cười lạnh lùng.
Quân đội nước Mã Toa và vũ trang địa phương Lữ Tống ở bên ngoài không biết Nạp Tá La Lạp đã về trời, vẫn đang tiếp tục tấn công, nhưng không dám tới gần nữa.
“Thu đội!” Sở Thiên Nhai nhìn qua đồng hồ, chỉ dùng thời gian hai mươi ba phút, thành tích coi như đã làm người ta hài lòng.
Bọn họ rút lui từ phía sau thành bảo, Long Nha chiến hạm số 109 đã tới theo giờ hẹn, đón bọn họ rời đi.
Đám quân đội nước Mã Toa theo sau, lại một lần nữa dẫm phải địa lôi ở trong thành bảo, tức thì thành một đống máu thịt tung tóe, nhưng vận mệnh bọn chúng còn không chỉ như thế, Lữ Song Giang tự nhiên không thể để bản thân đi phí công một chuyến, hắn muốn hoạt động chút gân cốt, rèn luyện một chút kỹ năng pháo kích của mình cũng tốt, tự mình hạ lệnh khai pháo. Trong từng hồi pháo nổ rầm ràm, quân đội nước Mã Toa và binh sĩ vũ trang địa phương Lữ Tống lũ lượt ôm đầu bỏ chạy trong khói súng mịt mù của pháo đạn…
Thành Đại Tướng Quân, đảo Lữ Tống.
Thành Đại Tướng Quân là cứ điểm quân sự quan trọng nhất cũng là hiểm trở nhất của đảo Lữ Tống, tòa kiến trúc hùng vĩ đứng sừng sững bên trên đỉnh dãy núi cao trùng điệp Phổ Lạc Cách Sơn, đâm thẳng lên trời, nhìn chăm chăm xuống mỗi một tấc đất của đảo Lữ Tống. Ở đảo Lữ Tống địa thế bằng phẳng, độ cao của thành Đại Tướng Quân chính là chúa tể của người Lữ Tống, là sương sống của người Lữ Tống, bất kể là ai khống chế hoặc là đánh mất thành Đại Tướng Quân, đều có nghĩa là sắp khống chế hoặc là đánh mất cả đảo Lữ Tống.
Trên lịch sử của nước Lữ Tống, thường xuyên diễn lại chuyện Tam Quốc Diễn Nghĩa, người thống trị của ba địa khu Bắc Lữ Tống, Nam Lữ Tống và Miên Lan Lão vì muốn khống chế cả đảo Lữ Tống, thường thường phát động chiến tranh kéo dài dằng dặc. Thành Đại Tướng Quân dứt khoát đều là tiêu điểm của mỗi lần chiến tranh, mỗi lần chiến tranh đều lưu lại dưới tường thành cao mười mét của thành Đại Tướng Quân, hàng vạn hoặc là hàng chục vạn thi thể. Quân đội nước Mã Toa tới cũng không ngoại lệ, trước khi đánh hạ được thành Đại Tướng Quân, quân đội của vương quốc Lữ Tống còn có ý chí và hành động kháng cứ, nhưng một khi quân đội nước Mã Toa đánh hạ thành Đại Tướng Quân, thì quân đội nước Lữ Tống sẽ tan rã, không còn tâm tư kháng cự nữa, ngay cả quốc vương Cáp Thập Mễ An của bọn họ cũng kinh hoàng luống cuống lưu vong nước ngoài, kỳ thực khi đó quân đội nước Mã Toa còn cách thủ đô Bích Dao của nước Lữ Tống một khoảng còn rất xa.
Xét thấy vị trí địa lý trọng yếu của thành Đại Tướng Quân, Vũ Văn Lôi Đình đem trụ sở của mình thiết lập ở nơi này, đồng thời bố trí binh lực hùng hậu, tùy thời có thể đưa ra phản ứng thần tốc mà hữu hiệu đối với các địa phương khác.
Vũ Văn Lôi Đình chính là con trai thứ ba của Vũ Văn Chấn Thiên, cũng là quan chỉ huy tối cao của quân đoàn Lôi Đình, một trong số quân đội có thực lực lớn nhất của quân đội nước Mã Toa. Quân đoàn Lôi Đình dưới quyền quản lý của hắn có bảy sư đoàn bộ binh và hai sư đoàn kỵ binh. Nhân viên chiến đầu gần tới ba mươi vạn người, trừ quân đoàn của Vũ Văn Phân Phương ra, thì không còn quân đoàn nào có thể so bì với quân đoàn Lôi Đình.
Đuổi được quốc vương Cáp Thập Mễ An của nước Lữ Tống đi rồi, Vũ Văn Lôi Đình chính là kẻ thống trị thực tế của đảo Lữ Tống, là chủ nhân của vùng đất này, vị nguyên soái lục quân nước Mã Toa chỉ có năm mươi ba tuổi này, mang theo tâm tình thỏa thuê đắc chí bước lên đất đai của đảo Lữ Tống, do cô cháu gái Vũ Văn Phân Phương thể hiện quá nổi bật, chiến tích của hắn ở trên đại lục Y Lan vĩnh viên đều không thể nào hiển lộ ra được, cho nên hắn quyết tâm tới đảo Lữ Tống phấn đấu, thể hiện tài năng của mình.
Trước mặt quân đoàn Lôi Đình thực lực siêu quần, quân đội nước Lữ Tống quả nhiên là không chịu nổi một đòn, thất bại thảm hại, quân đội nước Mã Toa rất nhanh khống chế được nơi này, trực tiếp đối diện với quân Lam Vũ quật khởi thần tốc. Đối với Đảo Lữ Tống, Vũ Văn Lôi Đình tự cho rằng đã đem nó kiến thiết trở thành cái thùng sắt vậy, không cho quân Lam Vũ bất kỳ cơ hội chiếm được lợi thế nào. Hắn tự hào nhất chính là sự phòng thủ và phản ứng như mạng nhện. Hắn đem quân đội nước Mã Toa dựa theo bố trí tối ưu hóa, sắp đặt ở mỗi một ngóc ngách đảo Lữ Tống, chỉ cần có một địa khu bị công kích, các địa khu xung quanh lập tức có thể phản ứng, giống như chiếc mạng nhện vậy, chỉ cần có chút gió lay cỏ động thôi, là con nhện có thể phát giác ra được. Cái gọi là giật một sợi tóc chấn động toàn thân, chính là cái đạo lý này.
Vũ Văn Lôi Đình có đầy đủ lý do tin tưởng rằng dưới sự bố trí tỉ mỉ của hắn, quân Lam Vũ tuyệt đối không có cơ hội dẫm chân lên đảo Lữ Tống. Cho dù là báo chí bên trong nước Lữ Tống cả ngày đều đang lo lắng, nhắc nhở đảo Lữ Tống phải chú ý, quân Lam Vũ rất nhanh sẽ đổ bộ lên đảo Lữ Tống, cướp lấy quả ngọt thắng lợi của nước Mã Toa.
“Quân Lam Vũ đương nhiên muốn đổ bộ lên đảo Lữ Tống, nhưng phải được ta đồng ý đã.” Đối diện với chất vấn của ký giả truyền thông nước Mã Toa, Vũ Văn Lôi Đình tự tin nói, hơn nữa mị lực của hắn cũng không tệ, có mấy nữ ký giả xinh đẹp còn mời hắn dùng chung bữa tối dưới ánh nến, sau đó là chăn lớn ngủ cùng, tên tuổi của hắn cũng vì thế là bay cao vun vút.
Lại một buổi sáng nữa, ánh mặt trời từ khe hở của tấm rèm dầy chiếu vào, Vũ Văn Lôi Đình chậm rãi từ dưới thân thể của thiếu nữ bò dậy, mặc y phục dưới sự giúp đỡ của thị nữ, rửa mặt chỉnh trang hoàn tất, mới thong thả bước ra khỏi phòng ngủ của mình, đi tới phòng ăn nhỏ chuyên môn dùng để ăn sáng, thường thường trên bàn ăn đã bày đủ loại thức ăn phong phú, tham mưu trưởng và những quan quân tâm phúc của hắn đã chờ đợi nhiều tiếng đồng hồ rồi.
Đây là chuyện theo nếp thông thường, cũng là biểu hiện “tích cực làm việc” của Vũ Văn Lôi Đình, cho dù là tâm tình rất không thoải mái, hắn cũng phải làm bộ làm dạng ở trên bàn ăn một phen. Hắn thực sự không làm được như ca ca Vũ Văn Truyền Thuyết cho dù đi nhà xí cũng không quên đọc văn kiện, chỉ đành làm chút màu mè trên bàn ăn của mình thôi, để hoàng đế phụ thân nhìn thấy sự cần cù của mình. Vũ Văn Chấn Thiên thống hận nhất là quan viên lãng phí thời gian, những kẻ làm con bọn họ đương nhiên là biết hết sức rõ ràng, biết phải biểu hiện bản thân như thế nào.
Quan quân tình báo quân đoàn Lôi Đình là Mặc Nhĩ Tư thiếu tướng ngồi ở phía dưới cùng của bàn ăn, hôm nay sắc mặt của hắn hiển nhiên không được tốt lắm, đây đã là chuyện rất lâu không xảy ra rồi, ở trên đảo Lữ Tống còn chưa có chuyện gì có thể làm cho quan quân tình báo của mình xuất hiện thần sắc suy sụp như thế. Cho nên Vũ Văn Lôi Đình tỏ ra rất hiếu kỳ, không đợi đối phương mở miệng, tự mình đã lên tiếng hỏi trước: “Có chuyện gì thế? Hải quân của chúng ta lại gặp phải tổn thất rồi à?”
Trong con mắt của Vũ Văn Lôi Đình, trừ hải quân của nước Mã Toa ra, thì thực sự không có tin tức không vui nào có thể đả kích được thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư nho nhã khéo léo nữa, mà bên trong quân đoàn Lôi Đình, càng không thể nào xuất hiện tin tức gì không vui.
Viên quan quân tình báo anh tuấn nho nhã nhỏ giọng nói: “Thành Duy Cam bị quân Lam Vũ tập kích, chúng ta có chút tổn thất.”
Bước chân của Vũ Văn Lôi Đình dần dần chậm lại, nghi hoặc nhìn vị thiếu tướng điển trai , cuối cùng từ từ ngồi lên vị trí của mình, cầm lấy khăn ăn lau bàn tay, hơi chút thờ ơ nói: “Thiếu tướng thân ái, ta không nghe nhầm đấy chứ? Quân Lam Vũ tập kích thành Duy Cam à?”
Thiếu tướng Mặc Nhi Tư có chút chua xót gật đầu.
Vũ Văn Lôi Đình lúc này mới xác định chuyện này là có thật, quân Lam Vũ đúng là tập kích thành Duy Cam rồi, hơn nữa còn tạo thành tổn thất cho quân đội nước Mã Toa.
Căn cứ vào lời miêu tả của viên quan quân tình báo anh tuấn mồm miệng tường thuật, trong đêm ngày hôm trước, thành Duy Cam ở phía tây bắc đảo Lữ Tống, đã bị một nhóm nhỏ bộ đội hải quân lục chiến đội quân LamVũ tập kích và cướp bóc, bởi vì quân Lam Vũ tới quá sức bất ngờ, cho nên trú quân nước Mã Toa đương địa không phản ứng được kịp thời, nhưng sau khi quân Lam Vũ đổ bộ hành động, trú quân đương địa lập tức triển khai chiến đấu sống mái với quân Lam Vũ. Thế nhưng, trước mặt hỏa lực cường đại của quân Lam Vũ, quân đội nước Mã Toa thương vong thảm trọng mà vẫn không thể ngăn cản được bước tiến của quân Lam Vũ, bản thân quân đội nước Mã Toa tổn thất vô cùng lớn, cả một đại đội hơn ba nghìn ba trăm người, riêng bị bắn chết đã hơn hai nghìn người, số còn lại cũng quá nửa bị trọng thương, tất cả các quan quân toàn bộ trận vong trong trận chiến bùng phát không tới mười phút.
Sau khi đánh tan sự cản trở của quân đội nước Mã Toa, quân Lam Vũ tức tốc phát triển về phía trong thành, khống chế toàn thành sau đó triển khai lùng sục quy mô lớn ở trong thành, rất nhiều phần từ cốt cán thân cận với người nước Mã Toa đều bị lôi ở trong chăn ra, làm rõ thân phận, rồi xử bắn tại chỗ. Thành chủ của thành Duy Cam, minh hữu trung thành nhất của nước Mã Toa cũng bị treo cổ lên cửa thành Duy Cam, quân Lam Vũ còn lưu lại một lá thư cảnh cáo trên người hắn. Đồng thời tài sản cá nhân của thành chủ thành Duy Cam cũng bị quân Lam Vũ cướp sạch, ngay một đồng kim tệ cũng không để lại.
Quân đội nước Mã Toa ở gần đó biết tin thành Duy Cam bị tập kích, lập tức dựa theo phương thức phòng ngự mạng nhện dùng tốc độ nhanh nhất tăng viện cho thành Duy Cam, thế nhưng vẫn chậm một bước, bọn họ chỉ dùng một tiếng đống hồ đã tới được thành Duy Cam, thế nhưng khi tới nơi, lại phát hiện thành Duy Cam đã người đi lầu không, trừ thi thể của quân đội nước Mã Toa ra, thì quân Lam Vũ sớm đã biến mất tăm tích rồi.
“Đây là cái gì?” Vũ Văn Lôi Đình nhìn tờ truyền đơn còn mang vết máu đặt ở trước mặt mình.
“Đây là thư phán quyết do chính Dương Túc Phong ký.” Quan quân tình báo thận trọng nói.
Vũ Văn Lôi Đình buông dao nĩa xuống, cầm lên xem qua, thần sắc tức thì trở nên giận dữ, sắc mặt đỏ bừng bừng, trong mũi phát ra tiếng hầm hừ, hắn càm giác tôn nghiêm của bản thân bị kích thích nghiêm trọng, lại có một loại cảm giác như gai đâm sau lưng.
Lại là Dương Túc Phong, tên Dương Túc Phong đáng chết!
Hiện giờ hoàng thất nước Mã Toa từ trên xuống dưới, ai nấy đều hận nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám công khai nhắc tới tên tuổi, chính là Dương Túc Phong.
Cái tên lưu manh bị bản thân người đế quốc Đường Xuyên đều cho rằng là đại ác ma, chẳng những tự mình làm hết chuyện xấu, hơn nữa còn sai thủ hạ quân Lam Vũ của mình đi gây sự khắp nơi, dùng vũ lực trấn áp từng đối thủ một, thậm chí bất chấp đối kháng với quân đội nước Mã Toa. Làm người ta buồn bực là quân đội nước Mã Toa ở trên lục địa Y Lan phong quang vô hạn, không ai địch nổi, nhưng một khi chạm phải quân Lam Vũ là lập tức gặp xui xẻo. Hạm đội Vũ Văn Phi Dương thì không cần phải nói nữa, toàn quân bị diệt. Trong trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh quân đội nước Mã Toa cũng thất bại thê thảm, tới ngay cả Vũ Văn Phân Phương cũng phải nếm thiệt hại ở Bảo Ứng phủ với quân Lam Vũ, nước Mã Toa tổn thất trên mười vạn nhân viên dưới tay của quân Lam Vũ.
Mười vạn! Đây là một con số kiểu gì chứ? Quân đội nước Mã Toa từ khi khai chiến với đế quốc Đường Xuyên cho tới nay, quan binh tổn thất bởi quân đội đế quốc Đường Xuyên cũng còn chưa tới mười vạn người, cùng với tiến tuyến liên tiếp thắng lợi, cao tầng của nước Mã Toa đều lạc quan cho rằng, chỉ cần phải trả giá hơn mười vạn người nữa thôi, là có thể khống chế hoàn toàn đế quốc Đường Xuyên.
Thế mà quân Lam Vũ lại cứ nhằm đúng lúc này mà làm loạn.
Tên khốn kiếp Dương Túc Phong phong này rốt cuộc là người như thế nào đây? Y là người hay là ác ma? Ngay cả dạng chiến thành tung hoành đại lục Vũ Văn Phân Phương cũng phải chịu thiệt dưới tay thủ hạ của y, hắn thực sự là không tài nào tưởng tưởng được. Nếu như chẳng phải là những tin tức này đều là hết sức chuẩn xác, thì hắn còn cho rằng là quân Lam Vũ tung tin đồn.
Những quan quân khác trên bàn ăn đều hết sức dè dặt nhìn sắc mặt Vũ Văn Lôi Đình, xem hắn sẽ phản ứng như thế nào, nhưng Vũ Văn Lôi Đình không hể phản ứng, chỉ lạnh lùng nói: “Bọn chúng chạy còn nhanh hơn cả thỏ, phải không?”
Quan quân tình báo thầm thở dài một hơi, Vũ Văn Lôi Đình không nổi trận lôi đình, thực sự là quá tốt rồi, lập tức rối rít nói: “Đúng thế, đúng thế, khi bộ đội tăng viện của chúng ta tới nơi thì bọn chúng đã biến mất tới cái bóng cũng không thấy nữa rồi.”
Vũ Văn Lôi Đình thong thả nói: “Bọn chúng không dám đối kháng với chúng ta.”
Lại có quan quân tình báo đi tới, nhìn thấy tình hình trước mắt, lại mau lẹ lùi trở về.
Vũ Văn Lôi Đình vẫy tay, để tên quan quân tình báo đó tiến tới, bình thản hỏi: “Có chuyện gì?”
Quan quân tình báo nhìn qua tất cả mọi người có mặt ở đó, hơi chút do dự, ấp a ấp úng nói: “Tạp Tư… Tạp Tư Cổ Lan bị hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tập kích…”
Trong mũi Vũ Văn Lôi Đình hừ mạnh một tiếng.
Tham mưu trưởng hồ nghi nói: “Là Tạp Tư Cổ Lan hay là thành Duy Cam?”
Tên quan quân tình báo đáp: “Là Tạp Tư Cổ Lan.”
Đám quan quân nước Mã Toa ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cảm giác có chút không ổn rồi.
Căn cứ vào lời kể của quan quân tình báo, Tạp Tư Cổ Lan cũng bị một nhóm nhỏ hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ tập kích cướp bóc, trú quân nước Mã Toa ở đương địa cũng giống như thành Duy Cam vậy, tiến hành kháng cự anh dũng, một đại đội quân đội nước Mã Toa toàn bộ chiến tử, không ai sống sót mà vẫn không thể ngăn cản quân Lam Vũ tập kích. Lãnh chúa của địa khu Tạp Tư Cổ Lan cũng bị treo cổ, tài vật bị vơ vét sạch sẽ, quân Lam Vũ cũng lưu lại hiện trường thư phán quyết do Dương Túc Phong ký.
Nhưng lần này khác ở chỗ là, quân đội nước Mã Toa tới tăng viện vô cùng nhanh, chỉ cần dùng nửa tiếng đồng hồ đã chạy tới Tạp Tư Cổ Lan rồi, bọn họ may mắn đuổi kịp đằng sau hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ. Thế nhưng, khi bọn họ đang muốn chặn hải quân lục chiến đội quân LamVũ lại thì lại bất hạnh gặp phải bộ đội đoạn hậu của quân Lam Vũ phục kích, quan chỉ huy bộ đội tăng viện vừa mới xuất hiện ở trên chiến trường, thì đã bị tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ bắn chết rồi, bộ đội lập tức rơi vào hỗn loạn, trong quá trình truy kích, bọn họ còn gặp phải oanh kích từ pháo hạm của Long Nha chiến hạm quân Lam Vũ, còn cả súng máy hung mãnh trên Long Nha chiến hạm điên cuồng càn quét, kết quả là bộ đội tăng viện cũng gần như là toàn quân bị diệt, chỉ có không tới một trăm người còn sống.
“Rầm!” Vũ Văn Lôi Đình đã không còn nhẫn nại nổi nữa, đem cốc cà phê đập nát ở trên bàn.
Vũ Văn Lôi Đình tức giận cầm lấy tình báo, gầm gừ nói: “Gọi toàn bộ quan quân lại mở hội nghị! Xem xem quân đội của chúng ta đang làm cái gì đây?”
Bữa sáng ăn không xong rồi, quân đội nước Mã Toa lập tức mở hội nghị quan quân ở cấp tướng quân trở lên.
Thành Duy Cam và địa khu Tạp Tư Cổ Lạp bị tập kích và cướp bóc, đã chấn động trái tim của mỗi một quan quân nước Mã Toa ngồi đây. Hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ nhanh, chuẩn, mạnh. Làm bọn chúng nhìn là không bao giờ quên, không tìm được biện pháp giải quyết, nhưng bọn chúng rất nhanh lại may mắn, quân Lam Vũ chỉ có năng lực tập kích, mà không phải chiếm lĩnh lâu dài, đã nói rõ năng lực chiến đấu của bọn chúng vẫn là có hạn, không có lực lượng chính diện đối kháng với quân đội nước Mã Toa.
Thế nhưng, ngay đang trong lúc hội nghị, tin tức bất hạnh lại một lần nữa truyền đến. Thành Tam Bảo Nhan gần trong gang tấc cũng bị tập kích và cướp bóc, thành chủ Nạp Tá La Lạp bị treo cổ chết, tất cả tài sản hắn tích trữ cũng bị vét sạch không còn chút gì, khi bộ đội tăng viện tới thì quân LamVũ cũng sớm đã biến mất tăm tích rồi. Nạp Tá La Lạp là kẻ ủng hộ trung thành của quân đội nước Mã Toa, cũng là lão bằng hữu của Vũ Văn Lôi Đình, hai người còn có qua lại cá nhân, hiện giờ thiếu nữ Lữ Tống mỹ lệ ở trong phòng ngủ của hắn chính là do Nạp Tá La Lạp tiến cống cho hắn, Vũ Văn Lôi Đình không thể nào nhẫn nại việc bản thân bị khiêu khích được nữa.
Vũ Văn Lôi Đình mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư, âm trầm hỏi: “Đại đội 278 đang làm cái gì vậy?”
Đại đội 278 chính là quân đội nước Mã Toa đồn trú ở thành Tam Bảo Nhan, là đại đội hùng mạnh có sức chiến đấu nổi tiếng trong quân đoàn Lôi Đình, cũng là một đơn vị bộ đội khiến Vũ Văn Lôi Đình vô cùng hài lòng, cho nên hắn mới ưu tiên trang bị cho bọn chúng hai trăm khẩu súng trường Chấn Thiên loại mới nhất, hắn không tin rằng quân Lam Vũ vẫn có thể giải quyết chiến đấu dễ dàng như thành Duy Cam.
“Bọn họ gặp phải tập kích nghiêm trọng…” Thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư cảm thấy hôm nay có lẽ mình sống tới ngày cuối rồi.
Quan quân nước Mã Toa ngồi đó đều kinh ngạc nhìn quan quân tình báo ấp a ấp úng đem tình hình chiến đấu báo cáo ra, đều cảm thấy có chút kinh hãi, đại đội 278 chính là một trong số đại đội bộ binh có sức chiến đấu nhất của quân đội nước Mã Toa, ý chí tác chiến và kỹ thuật tác chiến của quan binh đều làm bọn chúng vô cùng yên tâm, hơn nữa còn trang bị súng trường Chấn Thiên loại mới nhất, bọn chúng không thể nào tưởng tượng được, một đại đội mãnh mẽ như vậy trong chưa tới nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã bị quân Lam Vũ đánh tan toàn bộ, người sống sót của cả đại đội còn chưa tới một trăm tên.
Có trung tướng cao tuổi của nước Mã Toa lên tiếng hỏi: “Quân ta đồn trú ở thành Lê Nha và Vũ Đoan không có phản ứng à?”
Quan quân tình báo nhỏ giọng đáp: “Quân Lam Vũ hành động quá nhanh...”
Quân Lam Vũ hành động đúng là quá nhanh, trong hai mươi ba phút đã giải quyết chiến đấu rồi, khi bộ đội tăng viện nước Mã Toa xuất hiện ở thành Tam Bảo Nhan, bọn Sở Thiên Nhai đã rời khỏi thành Tam Bao Nhan có thời gian tới nửa tiếng đồng hồ rồi. Vào lúc đó bọn họ đang cử hành nghi thức hải táng cho mấy chiến sĩ bị hi sinh, vòng hoa cùng với thi thể của bọn họ biến mất trong đại hải mênh mông, những anh linh trường tồn.
Vũ Văn Lôi Đình phẫn nộ tới mức sắc mặt đỏ bừng, thở không ra hơi, hung dữ quát: “Truyền lệnh xuống, cắt bỏ chức vụ sư đoàn trưởng sư đoàn bộ binh 66, để hắn đi quét nhà xí. Quân Lam Vũ hành động nhanh, hành động của hắn sao chậm như thế chứ!”
Những quan quân khác tức thì không dám lên tiếng.
Từ sau khi Vũ Văn Phân Phương chịu thua thiệt với quân LamVũ ở Bảo Ứng phủ, cắt bỏ chức vụ của hai sư đoàn trưởng, quan quân nước Mã Toa đột nhiên phát hiện ra, cái vị trí sư đoàn trường thực sự là nguy hiểm nhất, bất kể lúc nào cũng có thể bị lấy mất.
Bỗng nhiên lại có một quan quân tình báo thò đầu tiến vào.
Vũ Văn Lôi Đình tức tối quát: “Lại có tin tức xấu gì nữa?”
Tên quan quân tình báo đó sắc mặt quái dị nói: “Báo cáo! Hạm đội hải quân của đại nhân La Đức Cáp Đặc đã tới thành Khuê Tùng.”
Bọn chúng lúc này mới thở phào một tiếng, thì ra không phải là tin tức xấu.
La Đức Cáp Đặc chính là hộ tống vũ khí đạn dược và cấp dưỡng tới đảo Lữ Tống cho quân đoàn Lôi Đình, mặc dù hải quân quân Lam Vũ tạm thời còn chưa xuất hiện ở vùng biển phía nam đảo Lữ Tống, nhưng những thứ vũ khí trang bị và cấp dưỡng này của quân đoàn Lôi Đình là vô cùng quan trọng, không ai dám sơ xuất, nhất là trong chỗ vũ khí trang bị này có rất nhiều súng trường Chấn Thiên, cái này quân đoàn Lôi Đình khó khăn lắm mới kiếm được. Vì số súng trường Chấn Thiên này, Vũ Văn Lôi Đình thậm chí cùng cô cháu gái Vũ Văn Phân Phương làm ầm lên một trận.
Vũ Văn Lôi Đình lẩm bẩm: “Đều do đám hải quân rác rưởi! Quân Lam Vũ nói tới là tới, nói đi là đi! Nuôi bọn chúng làm cái gì?”
Những quan quân ngồi đây đều gật đầu tán đồng, từ sau khi chiến dịch đảo Sùng Minh kết thúc, hải quân nước Mã Toa bị tổn thương nghiêm trọng, không còn năng lực khống chế vùng biển xung quanh đảo Lữ Tống nữa, cho nên quân Lam Vũ mới có thể dễ dàng tiến hành đổ bộ rồi tập kích và cướp bóc, nếu có sự tồn tại của hải quân nước Mã Toa, thì quân đoàn Lôi Đình cũng không phải khốn khổ như vậy rồi.
Sau khi chiến dịch đảo Sùng Minh kết thúc, đám người La Đức Cáp Đặc và Tư Nhĩ Duy Á tiếp tục tập trung một số chiến đấu hạm, xây dựng lại hạm đội của mình, hơn nữa kiệt lực ý đồ khôi phục lại vinh quang trong quá khứ của hải quân nước Mã Toa, nhưng tạm thời bọn chúng đã không còn lực lượng tiếp cận đảo Lữ Tống nữa, chỉ có thể hoạt động ở vùng phía tây nam và phía nam của đảo Lữ Tống, chấp hành nhiệm vụ hộ tống đơn giản.
Nhìn thấy dấu hiệu Vũ Văn Lôi Đình chuẩn bị đùn đẩy trách nhiệm, những tên quân quan ngồi đây lập tức tranh nhau mồm năm miệng mười chửi bới, chỉ trích hải quân không ra sao. Đây là cơ hội tốt đùn đẩy trách nhiệm, cũng là cơ hội tốt để lấy lòng Vũ Văn Lôi Đình, bọn chúng đương nhiên là không thể bỏ qua được, đùn đẩy trách nhiệm không phải là việc vinh quang cho lắm, nhưng dưới loại trường hợp này, bọn chúng phải đem trách nhiệm gắn chết lên người hải quân, đem tư lệnh hải quân Vũ Văn Hãn Hải hoàn toàn đạp lăn ra đất, để hắn vĩnh viễn không thể trở mình được nữa.
Đây đã là bí mật không còn là bí mật trong nội bộ quân đoàn Lôi Đình.
Vũ Văn Chấn Thiên có ba người con trai, con trai lớn Vũ Văn Truyền Thuyết sớm đã bị Vũ Văn Chấn Thiên rõ ràng chỉ ra, không có hi vọng kế thừa hoàng vị. Con trai thứ hai Vũ Văn Hãn Hải vừa mới đánh trận thất bại, chính đang bị người dân chửi mắng, hiện giờ đã cụp đuôi lại rồi, nào còn dám hi vọng xa vời kế thừa hoàng vị kia chứ? Bởi thế cơ hội con trai thứ ba Vũ Văn Lôi Đình kế thừa hoàng vị là rất lớn, chỉ cần hắn biểu hiện xuất sắc ở đảo Lữ Tống, nhãn quang của Vũ Văn Chấn Thiên sẽ không thể không suy nghĩ tới sự tồn tại của hắn.
Chính đang mồm năm miệng mười biên tạo nên tội danh của hải quân, đột nhiên lại có quan quân tình báo thò đầu vào, lần này thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư học khôn rồi, tự mình đi ra trước, nghe ngóng rõ tình hình, rồi rón rén đi vào, nhỏ giọng thì thầm bên tai Vũ Văn Lôi Đình.
Vũ Văn Lôi Đình ngạc nhiên nói: “Hả? Tích Long... Tích Long... cũng bị tập kích...”
Thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư nhỏ giọng nói: “Hiện giờ chiến đấu còn đang tiếp tục, quân Lam Vũ bị giữ chặt rồi, sư đoàn bộ binh 61 thỉnh cầu tăng viện...”
Vũ Văn Lôi Đình lập tức phản ứng lại, trên mặt tràn đầy vẻ báo thù, tức tốc nói: “Mệnh lệnh sư đoàn bộ binh 61, không, mệnh lệnh hai sư đoàn kỵ binh 68 và 69 dùng tốc độ nhanh nhất tăng viện cho thành Tích Long!”
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của các quan quân khác, Vũ Văn Lôi Đình trầm tĩnh nói: “Quân Lam Vũ tập kích thành Tích Long, nhưng bị chúng ta bắt được rồi, ta muốn tự mình suất quân bóp chết lũ khốn kiếp đó, ta muốn Dương Túc Phong đêm nay phải đái ra giường.”
Vũ Văn Lôi Đình nói được làm được, lập tức tuyên bố tan hội, sau đó suất lĩnh chủ lực của hai sư đoàn kỵ binh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thành Tích Long. Thành Tích Long là một trong số những thành thị lớn nhất của Bắc Lữ Tống, bên trong tích trữ vô số tài phú, tập trung đông đảo đầu lĩnh thế lực địa phương trung thành ủng hộ nước Mã Toa, hắn dứt khoát không thể để quân Lam Vũ tập kích thành công.
Thế nhưng, đã muộn mất rồi, khi quân đội tăng viện của nước Mã Toa do Vũ Văn Lôi Đình suất lĩnh tới được thành Tích Long thì nơi này đã là một đống đổ nát, còn có thi thể quan binh quân đội nước Mã Toa nằm đầy mặt đất, cả tòa thành đều biến thành đống tan hoang trong chiến đấu mãnh liệt, rất nhiều địa phương bị pháo hạm của Long Nha chiến hạm quân Lam Vũ đánh sập, những nhân vật trung thành với nước Mã Toa bị xử tử toàn bộ, thi thể treo ngay trên cửa thành, lay động qua lại trong gió biển.
“Chó chết!” Vũ Văn Lôi Đình tuôn ra một tràng lời lẽ thô tục để phát tiết cơn giận của mình. (nguyên văn là Shit – Biên)
Suất lĩnh hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ công kích Tích Long, chính là phó trung đoàn trưởng Thần Ninh của trung đoàn hải quân lục chiến đội thứ nhất. Dựa theo chỉ thị của Dương Túc Phong, công kích thành Tích Long từ tập kích biến thành công kích ở quy mô nhỏ, hắn suất lĩnh một tiểu đoàn tăng cường của hải quân lục chiến đội, dưới sự hộ tống của năm chiếc Long Nha chiến hạm, triển khai chiến đấu kịch liệt với sư đoàn bộ binh số 62 của quân đội tinh nhuệ nước Mã Toa.
Khi Thần Ninh suất lĩnh bộ đội lên bờ liền gặp phải chút phiền toái, vừa mới bắt đầu gần như bị hỏa lực của súng trường Chấn Thiên ép cho gần như không ngóc đầu lên được, sau này dưới sự chi viện của Long Nha chiến hạm mới đổ bộ thuận lợi được, trong chiến đấu sau đó, cùng quân đội nước Mã Toa triển khai tranh đoạt qua lại, trải qua sáu tiếng đồng hồ kịch chiến, quân Lam Vũ cuối cùng cũng chiếm lĩnh được thành Tích Long, tụ tập ở trong thành Tích Long có sáu cái tên của nhân vật phái nắm quyền lực địa phương nước Lữ Tống trên thư phán quyết, hai tên bị bắn chết ngay tại chỗ, bốn tên khác bị treo cổ, quân đội nước Mã Toa bị giết chết và bị thươg lên tới trên một vạn tên.
Quân Lam Vũ cũng hi sinh hơn bốn mươi người, còn có hơn một trăm người bị thương, trong trận chiến kịch liệt, sư đoàn 62 quân đội nước Mã Toa trang bị vô số súng rãnh xoắn và súng trường Nặc Phúc Khắc, tạo thành không ít phiền toái cho quân Lam Vũ, sư đoàn bộ binh số 62 chính là sư đoàn bộ binh đầu tiên trang bị súng hỏa mai, quan binh của chúng có kỹ thuật kỹ năng sử dụng súng rất tốt, dựa vào ưu thế về mặt nhân số, bọn chúng đúng là đã phát huy được uy lực không tệ.
Giống như cảm giác bản thân bị người ta đâm cho một đao thật mạnh, nhưng lại không có cơ hội đánh trả, Vũ Văn Lôi Đình khóc không ra nước mắt, trong lòng như có ngọn lửa giận dữ đang bừng bừng thiêu đốt, nhưng lại giống như bị một cái vung úp lấy, không có cơ hội mà phát tiết. Hắn chỉ đành hướng ra phía đại hải phẫn nộ gầm lên: “Dương Túc Phong! Ngươi có bản lĩnh thì tới đây đường đường chính chính đánh với ta một trận! Lén lén lút lút còn gọi gì là anh hùng!”
Dương Túc Phong đương nhiên là không nghe thấy, y đang hứng thú xem ảnh khỏa thân của nhóm Đại Lôi Nhĩ do Lô Khắc Lôi Đế Á mang đến cho y, càng xem càng thấy tình dục khó nén, bị dục hỏa thiêu đốt, y sớm đã ôm Lô Khắc Lôi Đế Á lên giường tầm hoan rồi.
Một ngày sau, Vũ Văn Lôi Đình đích thân viết báo cáo cho hoàng đế Vũ Văn Chấn Thiên, yêu cầu ông ta phái hải quân hiệp trợ, hắn sẽ phái người tấn công đảo Sùng Minh. Nếu không, hắn không thể nào chịu được cuộc sống luôn bị người ta khiêu khích. Theo như ý của hắn, nếu như không đem quân Lam Vũ ở trên đảo Sùng Minh diệt trừ sạch, thì đảo Lữ Tống sẽ không có nổi một ngày yên bình, trên thực tế đúng là như thế. Trong quãng thời gian sau đó, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không ngừng quấy nhiễu một một thành thị ven biển đảo Lữ Tống, tới lui không có dấu hiệu gì, làm quan quân của quân đoàn Lôi Đình bực bội không thôi, chỉ đành mỗi ngày đều phụ trách dọn dẹp thi thể của các chiến hữu.
Vũ Văn Chấn Thiên không đáp lại một cách rõ ràng, vì thế Vũ Văn Lôi Đình quyết định mạo hiểm, đơn độc phát động chiến dịch thu phục đảo Sùng Minh, sau này được gọi là trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh lần thứ 2, lại là một trận chiến thảm liệt.
Bất quá lúc này Dương Túc Phong còn chưa biết Vũ Văn Lôi Đình muốn mạo hiểm, y đang rụt đầu trong hoàng cung Tinh Tuyệt của nước Lâu Lan, né tránh gió lạnh cắt da ở bên ngoài, lại một lần nữa thưởng thức ảnh khỏa thân của đám Đại Lôi Nhĩ, nằm ở bên người y là Lô Khắc Lôi Đế Á đã thỏa mãn lăn ra ngủ. Nữ nhân có dã tâm có dục vọng này sau khi biết mình được chính thức bổ nhiệm làm nữ vương nước Lâu Lan, trở nên ngoan ngoãn giống như mèo Ba Tư vậy, bảo gì nghe nấy, cấp cho Dương Túc Phong vô hạn hoan lạc, quả thực là như muốn làm y tan chảy.
Chỉ đáng tiếc, trời vừa sáng, y đã phải nói lời tạm biệt với nàng rồi.
Thuyền của thập tứ công chúa đế quốc Đường Xuyên đã tới cảng Mễ Luân, sắp lên bờ địa khu Mỹ Ni Tư, y là đại đô đốc Y Vân, về tình về lý đều phải trở về địa khu Mỹ Ni Tư nghênh tiếp thập tứ công chúa.
Quân đội nước Mã Toa đóng ở đảo Lữ Tống có ba mươi vạn quân đội tinh nhuệ, dứt khoát là không phải bản thân người Lữ Tống có thể phản kháng được, Dương Túc Phong không muốn người Lữ Tống đứng lên phản kháng, không muốn bọn họ trả giá bằng hi sinh quá lớn.
Không lâu sau, Sở Thiên Nhai liền nhìn thấy một số thi thể người tham gia bạo loạn bị súng trường Chấn Thiên giết chết. Viên đạn có đường kính lớn của súng trường Chấn Thiên gần như đánh gãy thân thể của bọn họ, rất nhiều người bị bắn trúng đầu, làm nửa cái đều bị sạt mất. Hắn phán đoán, đây hắn là xạ kích cự ky gần trong một trăm mét, thậm chí là mặt đối mặt xạ kích trong mười mét, nếu như vượt quá khoảng cách này, uy lực của súng trường Chấn Thiên sẽ bị tước giảm đi rất nhiều.
Thành bảo của Nạp Tá La Lạp rất mau xuất hiện ở trong tầm mắt.
Đây đúng là một tòa thành bảo vô cùng to lớn mà kiên cố, tường thành chủ yếu là do từng khối từng khối đá hoa cương lớn mà tạo thành, bởi vì nguyên nhân trải qua nhiều năm tháng, mà trông có chút cũ kỹ, đen sì sì. Giống như một con quái vật khổng lồ ngồi bên trên vách đá bên bờ biển. Thành bảo có rất nhiều lỗ xạ kích, thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng người ở bên trong, hơn nữa còn có lầu canh giống như vọng lâu, có thể phát xạ cung tiễn và súng trường.
Ánh sáng vô cùng mù mờ, rất nhiều chi tiết không nhìn được rõ ràng, nhưng Sở Thiên Nhai có thể nhìn thấy ở bên ngoài thành bảo, còn có số lượng tương đối lớn những thi thể chưa được dọn dẹp, những thi thể này hẳn cũng là do cuộc bạo loạn hôm nay để lại, những cư dân tay không tấc sắt không ngờ lại tấn công tòa thành bảo phòng ngự nghiêm ngặt này, nói rõ bọn họ đúng là dũng khí phi phàm, hơn nữa khổ nạn bọn họ gặp phải thực sự cũng là quá nhiều, nếu không thì cũng sẽ không bước lên con đường biết rõ là đi nộp mạng này.
Quân đội nước Mã Toa và đội cận vệ tư nhân của Nạp Tá La Lạp sớm đã sẵn sáng đón đợi, bọn chúng đều nấp sau những lỗ hổng xạ kích của thành bảo, nhìn chiến sĩ của quân Lam Vũ xông tới, ngón tay lặng lẽ đặt lên cò súng trường, hoặc là kéo căng giây cung, chờ đợi các chiến sĩ quân Lam Vũ tiến vào tầm bắn. Nhưng ở trong bóng tối, các chiến sĩ quân Lam Vũ thuận theo con đường, dán sát vào những công trình kiến trúc hai bên chầm chậm tiếp cận thành bảo, không cho bọn chúng cơ hội đột nhiên tập kích.
Pằng pằng pằng ….
Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, giống như có người đốt pháo trúc ở ngay bên tai vậy.
Súng trường Chấn Thiên của quân đội nước Mã Toa cuối cùng không nhẫn nại được nổ súng trước.
Các chiến sĩ quân Lam Vũ sớm đã đề cao cảnh giác với súng trường Chấn Chiên của nước Mã Toa. Vừa nghe thấy tiếng súng cực lớn vang lên, lập tức nấp vào đằng sau các công trình kiến trúc, quả nhiên những viên đạn lớn của súng trường Chấn Thiên bắn lên những phiến đá xanh trên đường, tóe lên đốm lửa chói mắt, có một số viên đạn bắn trúng công trình hai bên đường, phát ra những tiếng động thịch thịch trầm thấp. Sau đợt xạ kích mãnh liệt, tiếng súng dần dần thưa thớt, súng trường Chấn Thiên đổi đạn đúng là cần có thời gian.
Tiếp cận vào địa phương cách thành bảo ước chừng hai trăm mét, Sở Thiên Nhai nấp trong chỗ tối, nâng kính viễn vọng lên tỉ mỉ tìm kiếm mỗi một góc khuất của thành bảo, tìm kiếm địa phương có thể đột phá. Tòa thành bảo cổ xưa này chỉ có hai cánh cửa lớn trước sau, một cái ở đối diện, một cái còn lại thì ở bên phía biển, từ màu sắc mà xét, thì đại khái cánh cửa cũng bằng tấm gỗ bọc thép tạo thành. Có thể phá nổ, nhưng dưới sự uy hiếp của súng trường Chấn Thiến, tổ bộc phá không dễ dàng tiếp cận được, địa hình phụ cận cửa thành quá bằng phẳng.
Vào lúc này những tên địch chiếm cứ lầu canh không ngừng phát xạ cung tiễn ra bên ngoài thành bảo, hơn nữa còn có cung nỏ dầy đặc, tựa hồ ở trên lầu canh có trang bị máy bắn cung vậy, uy lực của những cung nỏ này rất lớn, có thể bắn ra ngoài hai trăm mét, nhưng tốc độ phát xạ rất chậm, sau khi phát xa phải lắp cung vào cũng rất phí sực lực, bất quá dùng để đối phó những người bạo loạn thì đúng là thứ vũ không không một ai có thể ngăn cản được.
Lúc này quân đội nước Mã Toa ở bên ngoài cửa thành chính thức bắt đầu tiến công, Sở Thiên Nhai có thể nghe thấy tiếng hò hét kịch liệt ở đằng sau, giống như có thiên quân vạn mã của nước Mã Toa đang phát động tiến công. Bất quá Sở Thiên Nhai chẳng hề lo lắng bọn chúng có thể xông tới. Có sự tồn tại của tường thành Tam Bảo Nhan, những chiến sĩ quân Lam Vũ phụ trách ngăn cản ở vòng ngoài chỉ cần thêm vào hai khẩu súng máy Bạo Phong Vũ, là có thể đem kẻ địch hoàn toàn cản ở bên ngoài thành.
Để đáp ứng nhu cầu hỏa lực mạnh liệt của bọn họ, bội đội phản ứng nhanh Bạo Phong được trang bị hai khẩu súng máy Bạo Phong Vũ loại mới nhất, nghe nói là súng máy trang bị bên trên khu trục hạm bằng thép cải tạo mà thành, tốc độ bắn vô cùng nhanh, một khẩu súng máy loại này có thể sáng ngang với hỏa lực của năm sáu khẩu súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc, thao tác thuận tiện linh hoạt, chỉ là khi lắp ghép vận chuyển thì cũng có chút phiền toái, không thể xạ kích trong lúc di chuyển, hơn nữa đạn dược tiêu hao cũng hơi nhiều. Bất quá hai khẩu súng máy Bạo Phong Vũ này đối với Lỗ Ni cuồng chiến sĩ mà nói, thực sự là không thể thích hợp hơn được. Bọn họ hoàn toàn có khả năng mang trên lưng đủ đạn của súng máy, thỏa mãn nhu cầu chiến đấu kịch liệt trong thời gian ngắn, chỉ cần không phải là chiến đấu kéo dài.
Trên thực tế, đúng như điều Sở Thiên Nhai dự đoán, nhưng binh sĩ quân đội nược Mã Toa xông tới dưới thành Tam Bảo Nhan, hoàn toàn bị hai khẩu súng máy Bạo Phong Vũ lắp trên tường thành chấn nhiếp, mưa đạn mãnh liệt giống như cuồng phong quét qua, dễ dàng đem bọn chúng xé nát, bọn chúng ở địa phương cách sông hộ thành còn tới một trăm mét thị đã bị bắn gục toàn bộ, tuyến đường súng máy lướt qua là tất cả mọi thứ đều bị phát hủy, tới ngay cả bùn đất ở trên đường cũng bị bắn tung lên giống như một tuyến đường.
“Vị trí số một, chuẩn bị hoàn tất.”
“Vị trí số hai, chuẩn bị hoàn tất.”
“Vị trí số ba, chuẩn bị hoàn tất.”
Các pháo thủ Bách Kích pháo nối tiếp nhau chuẩn bị sẵn sàng xạ kích, mỗi người nhắm chuẩn mục tiêu của mình, chỉ có pháo Bách Kích do Sa Phỉ Lạp khống chế là chưa có động tĩnh.
“Phát xạ.” Sở Thiên Nhai thuận miệng nói.
Sa Phỉ Lạp ở ngay bên cạnh hắn, Bách Kích pháo sớm đã được đặt xong rồi, nhưng hắn tới giờ vẫn không phát xạ, hơn nữa giống như đang tỉ mỉ tìm kiếm mục tiêu, hai tay khua lên chú tâm cân nhắc tham số xạ kích, đối với loại thần pháo thủ như thế này mà nói, thuần túy hỏa lực áp chế tựa hồ đã không có sức hấp dẫn gì nữa, hắn đang cẩn thận tìm kiếm mục tiêu có giá trị nhất.
Đùng đùng đùng ….
Ba phát đạn Bách Kích pháo rơi trên thành bảo, phát ra tiếng nổ mãnh liệt, binh sĩ nước Mã Toa ở phụ cận điểm phát nổ từ trên thành bảo rơi xuống, có một lầu canh ở một góc khuất bị phá hủy, phát sinh ra vụ nố càng dữ dội hơn, binh sĩ nước Mã Toa ở bên trong bị bắn tung lên. Còn có một cung nỏ cỡ cực lớn bị đánh nát, bay tán loạn khắp nơi, hiển nhiên bên trong lầu canh còn có kho đạn dược cỡ nhỏ, kết quả là bị xui xẻo bắn trúng.
Sa Phỉ Lạp cuối cùng cũng khai pháo, pháo đạn rơi trên tường thành, pháo đạn xiên xiên rơi xuống, vừa vặn trúng vào một lỗ xạ kích hơi lớn một chút, sau đó bùng phát tiếng nổ bên trong lỗ xạ kích, tức thì trên tường thành bị nổ ra một lỗ hổng, một Lỗ Ni cuồng chiến sĩ khác lập tức nắm được cơ hội, vác ống phóc rốc két lên, đem đạn rốc két bắn vào lỗ hổng đó, tức thì lỗ hổng càng bị phá rộng, những tay súng trường Chấn Thiên của nước Mã Toa ẩn nấp ở bên trong cũng bị thương vong thảm trọng, hỏa lực tức thì trở nên yếu ớt.
Sở Thiên Nhai không thể không bội phục hai tên tiểu tử Lỗ Ni Lợi Á này, chẳng trách Dương Túc Phong phí hết tâm tư cũng phải có được bọn họ, bọn họ đúng là chiến sĩ bẩm sinh, bất kể là trong tay bọn họ cầm loại vũ khí như thế nào, thì bọn họ đều có thể đem uy lực của chúng phát huy tới mức cao nhất.
Tường thành kiên cố bị phá vỡ một lỗ hổng bằng cách này, những khẩu Bách Kích pháo khác cũng lần lượt bắn vào trong lỗ hổng, lục tục đem nó mở rộng, đạn rốc két bắn ra là chết người nhất, nó gần như có thể từ lỗ hổng này xuyên qua cả đoạn tường thành, tường thành ở gần cửa thành cơ bản đều bị phá hủy rồi, những chiến sĩ Hắc Ưng khác mỗi người đều tự dùng súng trường Mauser có lắp ống ngắm phong tỏa lỗ xạ kích, hỏa lực của kẻ địch ở phụ cận cửa thành tức thì trở nên vắng lặng.
Sở Thiên Nhai phất tay.
Có thượng úy lục quân dẫn tiểu tổ bộc phá của mình xông lên, bọn họ ném ra lựu đạn dày đặc, tạo ra trong khói đạn mịt mù ở cửa thành , sau đó dưới sự yểm hộ của khói súng tràn ngập xông lên, binh sĩ nước Mã Toa chỉ có thể dùng súng trường Chấn Thiên bắn một cách mù quáng, bởi vì bọn chúng không thể nhìn rõ mục tiêu, hiệu quả của loại xạ kích này thì chẳng cần nghĩ cũng biết rồi, hơn nữa hỏa lực tính chất kém liên tục của súng trường Chấn Thiên căn bản không đủ để phong tỏa được khu vực đó.
Có hai chiến sĩ quân Lam Vũ loạng choạng một cái, sau đó ngã xuống, giãy dụa trên mặt đất, lợi dụng thỉ thể để yểm hộ bản thân, nhưng những chiến sĩ khác của tiểu tổ bộ phá thì thành công tiếp cận cửa thành, đem chất nổ dẻo đặt ở trên cửa thành. Năm giây sau, cửa thành bị phá nổ, tiếng nổ cực lớn làm cho thành bảo bị sụp xuống một mảng lớn, một đoạn tường thành bị rốc két khoét rỗng cũng đổ xụp xuống, kẻ địch bị đè trong đống đá vụn chỉ có thể đau đớn giãy dụa, rên rỉ, cho tới tận khi đạn của quân Lam Vũ giải thoát hoàn toàn cho bọn chúng.
Hơn mười chiến sĩ toàn bộ cầm súng tiểu liên xông vào trước tiên, nương theo đống đổ nát từng bước tiến lên, dọc theo cầu thang phía sau tường thành tiến vào thông đạo bí mật của tường thành, tìm kiếm kẻ địch còn sót lại. Những tay súng dùng súng trường Chấn Thiên của nước Mã Toa lần lượt từ trên cao bắn xuống dưới. Thế nhưng hiện trường khói súng mịt mù, tầm nhìn lại không tốt, bọn chúng căn bản không thể phân biệt mục tiêu một cách hữu hiệu, chỉ có thể xạ kích dựa vào càm giác, lác đác thi thoảng có chiến sĩ quân Lam Vũ bị thương hoặc là hi sinh, nhưng những tay súng trường Chấn Thiên của quân đội nước Mã Toa đó cũng bị thanh lý sạch sẽ một cách nhanh chóng.
Khi các Lỗ Ni cuồng chiến sĩ cầm ống phóng rốc két xuất hiện ở con đường bí mật ở bên trong tường thành, thì ngày tàn của những tay súng trường Chấn Thiên kia đã tới rồi. các chiến sĩ quân Lam Vũ rút khỏi tường thành, lưu lại ống phóng rốc két ở bên trong làm việc. Từng đoạn từng đoạn tường thành bị dỡ bỏ từ bên trong ra bên ngoài, đám binh sĩ quân đội nước Mã Toa còn chưa kịp nhìn thấy hình dáng của ống phóng rốc két, thì đã bị vụ nổ mãnh liệt quẳng lên lưng chừng không sau đó mới ngã phình phịch xuống.
Cửa thành bị công phá, ở trong thành bảo tức thì rối loạn cả lên, khắp nơi đều là gia đinh và binh sĩ vệ đội tư nhân chạy loạn như ruồi không đầu, bị Nạp Tá La Lạp xua đuổi, không ngừng có người xông ra, có những tên thậm chí cả y phục còn chưa mặc hoàn chỉnh, giống như là từ bên trong chăn bị đuổi ra vậy, bọn chúng mơ màng ngái ngủ căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, liền vớ lấy một cái gậy gỗ, hoặc là một con dao phay, soong nồi, hoặc là cầm cả chổi cùn xông lên, nhìn qua một cái còn cảm thấy bọn chúng anh dũng vô cùng nữa.
Bọn chúng bị bắn gục hết ở trong hoa viên thành bảo mà không tên nào được ngoại lệ, sau khi liên tục từng nhòm từng nhóm mấy chục tên ngã gục, thì những tên khác cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì, quay đầu chạy ngay. Cho dù ở đằng sau có người cầm đại đao thúc giục chiến đấu, những tên binh sĩ thúc giục chiến đấu đó cũng mau chóng bị hạ gục, có một số tên có đầu óc, vứt bỏ đại đao bỏ chạy, có quan quân ngăn cản bọn chúng, bọn chúng giết luôn tên quan quân đó trước.
“Không phải là bọn chúng tin Phật à?” Có chiến sĩ quân Lam Vũ nghi hoặc hỏi.
“Bọn chúng hi vọng người khác đều tin Phật.” Sở Thiên Nhai lạnh nhạt đáp lại.
Vào lúc này, tiếng súng ở bên ngoài thành càng thêm dồn dập, đây là quân đội nước Mã Toa ở bên ngoài thành đã dốc hết toàn quân, hơn nữa được vũ trang địa phương do Nạp Tá La Lạp tăng viện, dựa vào ưu thế đông người, bất chấp tất cả xông lên tường thành Tam Bảo Nhan, quan quân thượng úy quân Lam Vũ phụ trách kháng cự nhìn đồng hồ, thấy bọn Sở Thiên Nhai hẳn là cũng gần xong việc rồi, vì thể hạ lệnh chôn địa lôi ở tất cả cổng thành, sau đó từ từ rút lui.
Bọn họ theo kế hoạch rút lui tới thành bảo, tiếp tục kháng cự, yểm hộ cho các chiến sĩ quân Lam Vũ rút lui lên thuyền, đối với loại nhiệm vụ này, bọn họ cũng rất quen thuộc rồi, cho nên nhìn thấy dáng vẻ ngông cuồng của đám vũ trang địa phương Lữ Tống không biết trời cao đất dầy kia, chỉ khẽ cười lạnh.
Quân đội nước Mã Toa đã bị tiêu hao chẳng còn bao nhiêu nữa, bọn chúng không còn sức lực phát động tiến công quy mô lớn nữa, nhưng đám vũ trang địa phương thủ hạ của Nạp Tá La Lạp vừa mới đánh tới, nóng lòng biểu hiện bản thân, cho nên bất chấp tất cả lội qua sống hộ thành, sau đó xông vào, kết quả ở phụ cận cửa thành đạp phải địa lôi, tức thì một đám đông toàn bộ bị hất ngã, mấy tên còn sót lại vẫn đang luống cuống tay chân nhìn đám đồng bạn thây chất đầy đất thì quân Lam Vũ đã xạ kích mãnh liệt, tức thì đem bọn chúng đuổi hết xuống sông hộ thành, ở bên trong sông hộ thành, bọn chúng hoàn toàn trở thành cá thịt nằm trên thớt, không còn cơ hội phản kích nữa.
Sau khi chiến đấu kết thúc, cư dân của Tam Bảo Nhan phát hiện bên trong con sông hộ thành lấp đầy thi thể thủ hạ của Nạp Tá La Lạp, tới nước sông cũng không thể nào chảy nối.
“Ai bảo ngươi dám theo!” Thượng úy lục quân quân Lam Vũ lạnh lùng nói, giơ tay lên bắn một phát, đem cái đầu của tên địch cuối cùng còn vùng vẫy trong con sông hộ thành bắn nát, sau đó ném một quả lựu đạn vào bên trong con sông hộ thành chất đống thi thể, sau một tiếng nổ mãnh liệt, cho dù là còn có kẻ may mắn sống sót thì cũng tới hết địa ngục rồi. Những tên binh sĩ nước Mã Toa lùi ra đằng xa thầm kêu may mắn là mình không kiêu dũng như vậy, nếu không đã vĩnh viễn nằm trong con sông hộ thành nuôi cá rồi.
Uỳnh uỳnh uỳnh …
Phụ cận cửa thành của thành bảo Nạp Tá La Lạp, bùng phát một tiếng nổ cực lớn, tường thành bị phá hủy hoàn toàn.
Bắt đầu từ giây phút tấn công thành bảo của Nạp Tá La Lạp, đã có một tiểu đội chiến sĩ quân Lam Vũ mau chóng xông tới bến tàu bên bờ biển , phong tỏa bến tàu bên bờ biển, đề phòng Nạp Tá La Lạp chạy trốn từ mặt biển. Thế nhưng Nạp Tá La Lạp căn bản không có ý định bỏ chạy, hắn quá tin tưởng vào thành bảo của mình, hơn nữa hắn cũng không bỏ nổi tài sản của mình, khi phát giác ra thành bảo đã bị phá hủy, muốn bỏ chạy thì đã muộn rồi.
Sở Thiên Nhai dẫn người xông vào phòng ngủ của Nạp Tá La Lạp, không phát hiện ra mục tiêu, hạ lệnh lùng sục, mau chóng phát hiện ra động tĩnh trong nhà xí.
Cái tên chui ở bên trong nhà xí này chính là Nạp Tá La Lạp.
Nạp Tá La Lạp ra sức cầu xin.
Sở Thiên Nhai lạnh lùng nói: “Muộn rồi! Ai bảo ngươi rượu mời không uống lại uống rượu phạt!”
Nạp Tá La Lạp ra sức gọi tên Dương Túc Phong, nói hắn nhất định sẽ thay đổi hoàn toàn, bán mạng cho Dương Túc Phong.
Sở Thiên Nhai lạnh lùng vứt một tờ giấy ở trước mặt hắn, nói: “Đây là mệnh lệnh Phong lĩnh ký, tên của người xếp ở rất cao đó nha.”
Nạp Tá La Lạp tức thì mặt như tro tàn.
Tờ giấy lệnh phán quyết do Dương Túc Phong ký tên kia, y lấy danh nghĩa của đại đô đốc Y Vân, đại biểu cho triều đình đế quốc Đường Xuyên, phán xử Nạp Tá La Lạp tử hình. Trên tờ phán quyết này có hơn hai mươi cái tên, đều là phần tử cứng rắn ủng hộ quân đội nước Mã Toa, Dương Túc Phong hạ lệnh thanh trừ toàn bộ bọn chúng.
Hai chiến sĩ quân Lam Vũ đem Nạp Ta La Lạp kéo ra ngoài, dùng dây thừng treo trói lấy hắn, sau đó lấy một cái thòng lọng, tròng lên cổ hắn, treo ở bên trên cửa lớn của thành bảo. Nạp Tá La Lạp bị treo trên không trung, ra sức đạp chân, một phút sau thì không còn động tĩnh nữa, chỉ có con ngươi giống như muốn lồi cả ra bên ngoài.
Sở Thiên Nhai lạnh lùng kiểm tra thi thể của hắn, sau đó đem lệnh phán quyết của Dương Túc Phong ngay ngắn nhét ở bên trên túi của hắn.
Hình dạng lúc chết của Nạp Tá La Lạp vô cùng khủng bộ, cổ gần như bị kéo đứt, bởi vì thân thể hắn quá nặng.
“Sớm biết như vậy, khi xưa hà tất làm thế?” Sở Thiên Nhai cười lạnh lùng.
Quân đội nước Mã Toa và vũ trang địa phương Lữ Tống ở bên ngoài không biết Nạp Tá La Lạp đã về trời, vẫn đang tiếp tục tấn công, nhưng không dám tới gần nữa.
“Thu đội!” Sở Thiên Nhai nhìn qua đồng hồ, chỉ dùng thời gian hai mươi ba phút, thành tích coi như đã làm người ta hài lòng.
Bọn họ rút lui từ phía sau thành bảo, Long Nha chiến hạm số 109 đã tới theo giờ hẹn, đón bọn họ rời đi.
Đám quân đội nước Mã Toa theo sau, lại một lần nữa dẫm phải địa lôi ở trong thành bảo, tức thì thành một đống máu thịt tung tóe, nhưng vận mệnh bọn chúng còn không chỉ như thế, Lữ Song Giang tự nhiên không thể để bản thân đi phí công một chuyến, hắn muốn hoạt động chút gân cốt, rèn luyện một chút kỹ năng pháo kích của mình cũng tốt, tự mình hạ lệnh khai pháo. Trong từng hồi pháo nổ rầm ràm, quân đội nước Mã Toa và binh sĩ vũ trang địa phương Lữ Tống lũ lượt ôm đầu bỏ chạy trong khói súng mịt mù của pháo đạn…
Thành Đại Tướng Quân, đảo Lữ Tống.
Thành Đại Tướng Quân là cứ điểm quân sự quan trọng nhất cũng là hiểm trở nhất của đảo Lữ Tống, tòa kiến trúc hùng vĩ đứng sừng sững bên trên đỉnh dãy núi cao trùng điệp Phổ Lạc Cách Sơn, đâm thẳng lên trời, nhìn chăm chăm xuống mỗi một tấc đất của đảo Lữ Tống. Ở đảo Lữ Tống địa thế bằng phẳng, độ cao của thành Đại Tướng Quân chính là chúa tể của người Lữ Tống, là sương sống của người Lữ Tống, bất kể là ai khống chế hoặc là đánh mất thành Đại Tướng Quân, đều có nghĩa là sắp khống chế hoặc là đánh mất cả đảo Lữ Tống.
Trên lịch sử của nước Lữ Tống, thường xuyên diễn lại chuyện Tam Quốc Diễn Nghĩa, người thống trị của ba địa khu Bắc Lữ Tống, Nam Lữ Tống và Miên Lan Lão vì muốn khống chế cả đảo Lữ Tống, thường thường phát động chiến tranh kéo dài dằng dặc. Thành Đại Tướng Quân dứt khoát đều là tiêu điểm của mỗi lần chiến tranh, mỗi lần chiến tranh đều lưu lại dưới tường thành cao mười mét của thành Đại Tướng Quân, hàng vạn hoặc là hàng chục vạn thi thể. Quân đội nước Mã Toa tới cũng không ngoại lệ, trước khi đánh hạ được thành Đại Tướng Quân, quân đội của vương quốc Lữ Tống còn có ý chí và hành động kháng cứ, nhưng một khi quân đội nước Mã Toa đánh hạ thành Đại Tướng Quân, thì quân đội nước Lữ Tống sẽ tan rã, không còn tâm tư kháng cự nữa, ngay cả quốc vương Cáp Thập Mễ An của bọn họ cũng kinh hoàng luống cuống lưu vong nước ngoài, kỳ thực khi đó quân đội nước Mã Toa còn cách thủ đô Bích Dao của nước Lữ Tống một khoảng còn rất xa.
Xét thấy vị trí địa lý trọng yếu của thành Đại Tướng Quân, Vũ Văn Lôi Đình đem trụ sở của mình thiết lập ở nơi này, đồng thời bố trí binh lực hùng hậu, tùy thời có thể đưa ra phản ứng thần tốc mà hữu hiệu đối với các địa phương khác.
Vũ Văn Lôi Đình chính là con trai thứ ba của Vũ Văn Chấn Thiên, cũng là quan chỉ huy tối cao của quân đoàn Lôi Đình, một trong số quân đội có thực lực lớn nhất của quân đội nước Mã Toa. Quân đoàn Lôi Đình dưới quyền quản lý của hắn có bảy sư đoàn bộ binh và hai sư đoàn kỵ binh. Nhân viên chiến đầu gần tới ba mươi vạn người, trừ quân đoàn của Vũ Văn Phân Phương ra, thì không còn quân đoàn nào có thể so bì với quân đoàn Lôi Đình.
Đuổi được quốc vương Cáp Thập Mễ An của nước Lữ Tống đi rồi, Vũ Văn Lôi Đình chính là kẻ thống trị thực tế của đảo Lữ Tống, là chủ nhân của vùng đất này, vị nguyên soái lục quân nước Mã Toa chỉ có năm mươi ba tuổi này, mang theo tâm tình thỏa thuê đắc chí bước lên đất đai của đảo Lữ Tống, do cô cháu gái Vũ Văn Phân Phương thể hiện quá nổi bật, chiến tích của hắn ở trên đại lục Y Lan vĩnh viên đều không thể nào hiển lộ ra được, cho nên hắn quyết tâm tới đảo Lữ Tống phấn đấu, thể hiện tài năng của mình.
Trước mặt quân đoàn Lôi Đình thực lực siêu quần, quân đội nước Lữ Tống quả nhiên là không chịu nổi một đòn, thất bại thảm hại, quân đội nước Mã Toa rất nhanh khống chế được nơi này, trực tiếp đối diện với quân Lam Vũ quật khởi thần tốc. Đối với Đảo Lữ Tống, Vũ Văn Lôi Đình tự cho rằng đã đem nó kiến thiết trở thành cái thùng sắt vậy, không cho quân Lam Vũ bất kỳ cơ hội chiếm được lợi thế nào. Hắn tự hào nhất chính là sự phòng thủ và phản ứng như mạng nhện. Hắn đem quân đội nước Mã Toa dựa theo bố trí tối ưu hóa, sắp đặt ở mỗi một ngóc ngách đảo Lữ Tống, chỉ cần có một địa khu bị công kích, các địa khu xung quanh lập tức có thể phản ứng, giống như chiếc mạng nhện vậy, chỉ cần có chút gió lay cỏ động thôi, là con nhện có thể phát giác ra được. Cái gọi là giật một sợi tóc chấn động toàn thân, chính là cái đạo lý này.
Vũ Văn Lôi Đình có đầy đủ lý do tin tưởng rằng dưới sự bố trí tỉ mỉ của hắn, quân Lam Vũ tuyệt đối không có cơ hội dẫm chân lên đảo Lữ Tống. Cho dù là báo chí bên trong nước Lữ Tống cả ngày đều đang lo lắng, nhắc nhở đảo Lữ Tống phải chú ý, quân Lam Vũ rất nhanh sẽ đổ bộ lên đảo Lữ Tống, cướp lấy quả ngọt thắng lợi của nước Mã Toa.
“Quân Lam Vũ đương nhiên muốn đổ bộ lên đảo Lữ Tống, nhưng phải được ta đồng ý đã.” Đối diện với chất vấn của ký giả truyền thông nước Mã Toa, Vũ Văn Lôi Đình tự tin nói, hơn nữa mị lực của hắn cũng không tệ, có mấy nữ ký giả xinh đẹp còn mời hắn dùng chung bữa tối dưới ánh nến, sau đó là chăn lớn ngủ cùng, tên tuổi của hắn cũng vì thế là bay cao vun vút.
Lại một buổi sáng nữa, ánh mặt trời từ khe hở của tấm rèm dầy chiếu vào, Vũ Văn Lôi Đình chậm rãi từ dưới thân thể của thiếu nữ bò dậy, mặc y phục dưới sự giúp đỡ của thị nữ, rửa mặt chỉnh trang hoàn tất, mới thong thả bước ra khỏi phòng ngủ của mình, đi tới phòng ăn nhỏ chuyên môn dùng để ăn sáng, thường thường trên bàn ăn đã bày đủ loại thức ăn phong phú, tham mưu trưởng và những quan quân tâm phúc của hắn đã chờ đợi nhiều tiếng đồng hồ rồi.
Đây là chuyện theo nếp thông thường, cũng là biểu hiện “tích cực làm việc” của Vũ Văn Lôi Đình, cho dù là tâm tình rất không thoải mái, hắn cũng phải làm bộ làm dạng ở trên bàn ăn một phen. Hắn thực sự không làm được như ca ca Vũ Văn Truyền Thuyết cho dù đi nhà xí cũng không quên đọc văn kiện, chỉ đành làm chút màu mè trên bàn ăn của mình thôi, để hoàng đế phụ thân nhìn thấy sự cần cù của mình. Vũ Văn Chấn Thiên thống hận nhất là quan viên lãng phí thời gian, những kẻ làm con bọn họ đương nhiên là biết hết sức rõ ràng, biết phải biểu hiện bản thân như thế nào.
Quan quân tình báo quân đoàn Lôi Đình là Mặc Nhĩ Tư thiếu tướng ngồi ở phía dưới cùng của bàn ăn, hôm nay sắc mặt của hắn hiển nhiên không được tốt lắm, đây đã là chuyện rất lâu không xảy ra rồi, ở trên đảo Lữ Tống còn chưa có chuyện gì có thể làm cho quan quân tình báo của mình xuất hiện thần sắc suy sụp như thế. Cho nên Vũ Văn Lôi Đình tỏ ra rất hiếu kỳ, không đợi đối phương mở miệng, tự mình đã lên tiếng hỏi trước: “Có chuyện gì thế? Hải quân của chúng ta lại gặp phải tổn thất rồi à?”
Trong con mắt của Vũ Văn Lôi Đình, trừ hải quân của nước Mã Toa ra, thì thực sự không có tin tức không vui nào có thể đả kích được thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư nho nhã khéo léo nữa, mà bên trong quân đoàn Lôi Đình, càng không thể nào xuất hiện tin tức gì không vui.
Viên quan quân tình báo anh tuấn nho nhã nhỏ giọng nói: “Thành Duy Cam bị quân Lam Vũ tập kích, chúng ta có chút tổn thất.”
Bước chân của Vũ Văn Lôi Đình dần dần chậm lại, nghi hoặc nhìn vị thiếu tướng điển trai , cuối cùng từ từ ngồi lên vị trí của mình, cầm lấy khăn ăn lau bàn tay, hơi chút thờ ơ nói: “Thiếu tướng thân ái, ta không nghe nhầm đấy chứ? Quân Lam Vũ tập kích thành Duy Cam à?”
Thiếu tướng Mặc Nhi Tư có chút chua xót gật đầu.
Vũ Văn Lôi Đình lúc này mới xác định chuyện này là có thật, quân Lam Vũ đúng là tập kích thành Duy Cam rồi, hơn nữa còn tạo thành tổn thất cho quân đội nước Mã Toa.
Căn cứ vào lời miêu tả của viên quan quân tình báo anh tuấn mồm miệng tường thuật, trong đêm ngày hôm trước, thành Duy Cam ở phía tây bắc đảo Lữ Tống, đã bị một nhóm nhỏ bộ đội hải quân lục chiến đội quân LamVũ tập kích và cướp bóc, bởi vì quân Lam Vũ tới quá sức bất ngờ, cho nên trú quân nước Mã Toa đương địa không phản ứng được kịp thời, nhưng sau khi quân Lam Vũ đổ bộ hành động, trú quân đương địa lập tức triển khai chiến đấu sống mái với quân Lam Vũ. Thế nhưng, trước mặt hỏa lực cường đại của quân Lam Vũ, quân đội nước Mã Toa thương vong thảm trọng mà vẫn không thể ngăn cản được bước tiến của quân Lam Vũ, bản thân quân đội nước Mã Toa tổn thất vô cùng lớn, cả một đại đội hơn ba nghìn ba trăm người, riêng bị bắn chết đã hơn hai nghìn người, số còn lại cũng quá nửa bị trọng thương, tất cả các quan quân toàn bộ trận vong trong trận chiến bùng phát không tới mười phút.
Sau khi đánh tan sự cản trở của quân đội nước Mã Toa, quân Lam Vũ tức tốc phát triển về phía trong thành, khống chế toàn thành sau đó triển khai lùng sục quy mô lớn ở trong thành, rất nhiều phần từ cốt cán thân cận với người nước Mã Toa đều bị lôi ở trong chăn ra, làm rõ thân phận, rồi xử bắn tại chỗ. Thành chủ của thành Duy Cam, minh hữu trung thành nhất của nước Mã Toa cũng bị treo cổ lên cửa thành Duy Cam, quân Lam Vũ còn lưu lại một lá thư cảnh cáo trên người hắn. Đồng thời tài sản cá nhân của thành chủ thành Duy Cam cũng bị quân Lam Vũ cướp sạch, ngay một đồng kim tệ cũng không để lại.
Quân đội nước Mã Toa ở gần đó biết tin thành Duy Cam bị tập kích, lập tức dựa theo phương thức phòng ngự mạng nhện dùng tốc độ nhanh nhất tăng viện cho thành Duy Cam, thế nhưng vẫn chậm một bước, bọn họ chỉ dùng một tiếng đống hồ đã tới được thành Duy Cam, thế nhưng khi tới nơi, lại phát hiện thành Duy Cam đã người đi lầu không, trừ thi thể của quân đội nước Mã Toa ra, thì quân Lam Vũ sớm đã biến mất tăm tích rồi.
“Đây là cái gì?” Vũ Văn Lôi Đình nhìn tờ truyền đơn còn mang vết máu đặt ở trước mặt mình.
“Đây là thư phán quyết do chính Dương Túc Phong ký.” Quan quân tình báo thận trọng nói.
Vũ Văn Lôi Đình buông dao nĩa xuống, cầm lên xem qua, thần sắc tức thì trở nên giận dữ, sắc mặt đỏ bừng bừng, trong mũi phát ra tiếng hầm hừ, hắn càm giác tôn nghiêm của bản thân bị kích thích nghiêm trọng, lại có một loại cảm giác như gai đâm sau lưng.
Lại là Dương Túc Phong, tên Dương Túc Phong đáng chết!
Hiện giờ hoàng thất nước Mã Toa từ trên xuống dưới, ai nấy đều hận nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám công khai nhắc tới tên tuổi, chính là Dương Túc Phong.
Cái tên lưu manh bị bản thân người đế quốc Đường Xuyên đều cho rằng là đại ác ma, chẳng những tự mình làm hết chuyện xấu, hơn nữa còn sai thủ hạ quân Lam Vũ của mình đi gây sự khắp nơi, dùng vũ lực trấn áp từng đối thủ một, thậm chí bất chấp đối kháng với quân đội nước Mã Toa. Làm người ta buồn bực là quân đội nước Mã Toa ở trên lục địa Y Lan phong quang vô hạn, không ai địch nổi, nhưng một khi chạm phải quân Lam Vũ là lập tức gặp xui xẻo. Hạm đội Vũ Văn Phi Dương thì không cần phải nói nữa, toàn quân bị diệt. Trong trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh quân đội nước Mã Toa cũng thất bại thê thảm, tới ngay cả Vũ Văn Phân Phương cũng phải nếm thiệt hại ở Bảo Ứng phủ với quân Lam Vũ, nước Mã Toa tổn thất trên mười vạn nhân viên dưới tay của quân Lam Vũ.
Mười vạn! Đây là một con số kiểu gì chứ? Quân đội nước Mã Toa từ khi khai chiến với đế quốc Đường Xuyên cho tới nay, quan binh tổn thất bởi quân đội đế quốc Đường Xuyên cũng còn chưa tới mười vạn người, cùng với tiến tuyến liên tiếp thắng lợi, cao tầng của nước Mã Toa đều lạc quan cho rằng, chỉ cần phải trả giá hơn mười vạn người nữa thôi, là có thể khống chế hoàn toàn đế quốc Đường Xuyên.
Thế mà quân Lam Vũ lại cứ nhằm đúng lúc này mà làm loạn.
Tên khốn kiếp Dương Túc Phong phong này rốt cuộc là người như thế nào đây? Y là người hay là ác ma? Ngay cả dạng chiến thành tung hoành đại lục Vũ Văn Phân Phương cũng phải chịu thiệt dưới tay thủ hạ của y, hắn thực sự là không tài nào tưởng tưởng được. Nếu như chẳng phải là những tin tức này đều là hết sức chuẩn xác, thì hắn còn cho rằng là quân Lam Vũ tung tin đồn.
Những quan quân khác trên bàn ăn đều hết sức dè dặt nhìn sắc mặt Vũ Văn Lôi Đình, xem hắn sẽ phản ứng như thế nào, nhưng Vũ Văn Lôi Đình không hể phản ứng, chỉ lạnh lùng nói: “Bọn chúng chạy còn nhanh hơn cả thỏ, phải không?”
Quan quân tình báo thầm thở dài một hơi, Vũ Văn Lôi Đình không nổi trận lôi đình, thực sự là quá tốt rồi, lập tức rối rít nói: “Đúng thế, đúng thế, khi bộ đội tăng viện của chúng ta tới nơi thì bọn chúng đã biến mất tới cái bóng cũng không thấy nữa rồi.”
Vũ Văn Lôi Đình thong thả nói: “Bọn chúng không dám đối kháng với chúng ta.”
Lại có quan quân tình báo đi tới, nhìn thấy tình hình trước mắt, lại mau lẹ lùi trở về.
Vũ Văn Lôi Đình vẫy tay, để tên quan quân tình báo đó tiến tới, bình thản hỏi: “Có chuyện gì?”
Quan quân tình báo nhìn qua tất cả mọi người có mặt ở đó, hơi chút do dự, ấp a ấp úng nói: “Tạp Tư… Tạp Tư Cổ Lan bị hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tập kích…”
Trong mũi Vũ Văn Lôi Đình hừ mạnh một tiếng.
Tham mưu trưởng hồ nghi nói: “Là Tạp Tư Cổ Lan hay là thành Duy Cam?”
Tên quan quân tình báo đáp: “Là Tạp Tư Cổ Lan.”
Đám quan quân nước Mã Toa ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cảm giác có chút không ổn rồi.
Căn cứ vào lời kể của quan quân tình báo, Tạp Tư Cổ Lan cũng bị một nhóm nhỏ hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ tập kích cướp bóc, trú quân nước Mã Toa ở đương địa cũng giống như thành Duy Cam vậy, tiến hành kháng cự anh dũng, một đại đội quân đội nước Mã Toa toàn bộ chiến tử, không ai sống sót mà vẫn không thể ngăn cản quân Lam Vũ tập kích. Lãnh chúa của địa khu Tạp Tư Cổ Lan cũng bị treo cổ, tài vật bị vơ vét sạch sẽ, quân Lam Vũ cũng lưu lại hiện trường thư phán quyết do Dương Túc Phong ký.
Nhưng lần này khác ở chỗ là, quân đội nước Mã Toa tới tăng viện vô cùng nhanh, chỉ cần dùng nửa tiếng đồng hồ đã chạy tới Tạp Tư Cổ Lan rồi, bọn họ may mắn đuổi kịp đằng sau hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ. Thế nhưng, khi bọn họ đang muốn chặn hải quân lục chiến đội quân LamVũ lại thì lại bất hạnh gặp phải bộ đội đoạn hậu của quân Lam Vũ phục kích, quan chỉ huy bộ đội tăng viện vừa mới xuất hiện ở trên chiến trường, thì đã bị tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ bắn chết rồi, bộ đội lập tức rơi vào hỗn loạn, trong quá trình truy kích, bọn họ còn gặp phải oanh kích từ pháo hạm của Long Nha chiến hạm quân Lam Vũ, còn cả súng máy hung mãnh trên Long Nha chiến hạm điên cuồng càn quét, kết quả là bộ đội tăng viện cũng gần như là toàn quân bị diệt, chỉ có không tới một trăm người còn sống.
“Rầm!” Vũ Văn Lôi Đình đã không còn nhẫn nại nổi nữa, đem cốc cà phê đập nát ở trên bàn.
Vũ Văn Lôi Đình tức giận cầm lấy tình báo, gầm gừ nói: “Gọi toàn bộ quan quân lại mở hội nghị! Xem xem quân đội của chúng ta đang làm cái gì đây?”
Bữa sáng ăn không xong rồi, quân đội nước Mã Toa lập tức mở hội nghị quan quân ở cấp tướng quân trở lên.
Thành Duy Cam và địa khu Tạp Tư Cổ Lạp bị tập kích và cướp bóc, đã chấn động trái tim của mỗi một quan quân nước Mã Toa ngồi đây. Hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ nhanh, chuẩn, mạnh. Làm bọn chúng nhìn là không bao giờ quên, không tìm được biện pháp giải quyết, nhưng bọn chúng rất nhanh lại may mắn, quân Lam Vũ chỉ có năng lực tập kích, mà không phải chiếm lĩnh lâu dài, đã nói rõ năng lực chiến đấu của bọn chúng vẫn là có hạn, không có lực lượng chính diện đối kháng với quân đội nước Mã Toa.
Thế nhưng, ngay đang trong lúc hội nghị, tin tức bất hạnh lại một lần nữa truyền đến. Thành Tam Bảo Nhan gần trong gang tấc cũng bị tập kích và cướp bóc, thành chủ Nạp Tá La Lạp bị treo cổ chết, tất cả tài sản hắn tích trữ cũng bị vét sạch không còn chút gì, khi bộ đội tăng viện tới thì quân LamVũ cũng sớm đã biến mất tăm tích rồi. Nạp Tá La Lạp là kẻ ủng hộ trung thành của quân đội nước Mã Toa, cũng là lão bằng hữu của Vũ Văn Lôi Đình, hai người còn có qua lại cá nhân, hiện giờ thiếu nữ Lữ Tống mỹ lệ ở trong phòng ngủ của hắn chính là do Nạp Tá La Lạp tiến cống cho hắn, Vũ Văn Lôi Đình không thể nào nhẫn nại việc bản thân bị khiêu khích được nữa.
Vũ Văn Lôi Đình mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư, âm trầm hỏi: “Đại đội 278 đang làm cái gì vậy?”
Đại đội 278 chính là quân đội nước Mã Toa đồn trú ở thành Tam Bảo Nhan, là đại đội hùng mạnh có sức chiến đấu nổi tiếng trong quân đoàn Lôi Đình, cũng là một đơn vị bộ đội khiến Vũ Văn Lôi Đình vô cùng hài lòng, cho nên hắn mới ưu tiên trang bị cho bọn chúng hai trăm khẩu súng trường Chấn Thiên loại mới nhất, hắn không tin rằng quân Lam Vũ vẫn có thể giải quyết chiến đấu dễ dàng như thành Duy Cam.
“Bọn họ gặp phải tập kích nghiêm trọng…” Thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư cảm thấy hôm nay có lẽ mình sống tới ngày cuối rồi.
Quan quân nước Mã Toa ngồi đó đều kinh ngạc nhìn quan quân tình báo ấp a ấp úng đem tình hình chiến đấu báo cáo ra, đều cảm thấy có chút kinh hãi, đại đội 278 chính là một trong số đại đội bộ binh có sức chiến đấu nhất của quân đội nước Mã Toa, ý chí tác chiến và kỹ thuật tác chiến của quan binh đều làm bọn chúng vô cùng yên tâm, hơn nữa còn trang bị súng trường Chấn Thiên loại mới nhất, bọn chúng không thể nào tưởng tượng được, một đại đội mãnh mẽ như vậy trong chưa tới nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã bị quân Lam Vũ đánh tan toàn bộ, người sống sót của cả đại đội còn chưa tới một trăm tên.
Có trung tướng cao tuổi của nước Mã Toa lên tiếng hỏi: “Quân ta đồn trú ở thành Lê Nha và Vũ Đoan không có phản ứng à?”
Quan quân tình báo nhỏ giọng đáp: “Quân Lam Vũ hành động quá nhanh...”
Quân Lam Vũ hành động đúng là quá nhanh, trong hai mươi ba phút đã giải quyết chiến đấu rồi, khi bộ đội tăng viện nước Mã Toa xuất hiện ở thành Tam Bảo Nhan, bọn Sở Thiên Nhai đã rời khỏi thành Tam Bao Nhan có thời gian tới nửa tiếng đồng hồ rồi. Vào lúc đó bọn họ đang cử hành nghi thức hải táng cho mấy chiến sĩ bị hi sinh, vòng hoa cùng với thi thể của bọn họ biến mất trong đại hải mênh mông, những anh linh trường tồn.
Vũ Văn Lôi Đình phẫn nộ tới mức sắc mặt đỏ bừng, thở không ra hơi, hung dữ quát: “Truyền lệnh xuống, cắt bỏ chức vụ sư đoàn trưởng sư đoàn bộ binh 66, để hắn đi quét nhà xí. Quân Lam Vũ hành động nhanh, hành động của hắn sao chậm như thế chứ!”
Những quan quân khác tức thì không dám lên tiếng.
Từ sau khi Vũ Văn Phân Phương chịu thua thiệt với quân LamVũ ở Bảo Ứng phủ, cắt bỏ chức vụ của hai sư đoàn trưởng, quan quân nước Mã Toa đột nhiên phát hiện ra, cái vị trí sư đoàn trường thực sự là nguy hiểm nhất, bất kể lúc nào cũng có thể bị lấy mất.
Bỗng nhiên lại có một quan quân tình báo thò đầu tiến vào.
Vũ Văn Lôi Đình tức tối quát: “Lại có tin tức xấu gì nữa?”
Tên quan quân tình báo đó sắc mặt quái dị nói: “Báo cáo! Hạm đội hải quân của đại nhân La Đức Cáp Đặc đã tới thành Khuê Tùng.”
Bọn chúng lúc này mới thở phào một tiếng, thì ra không phải là tin tức xấu.
La Đức Cáp Đặc chính là hộ tống vũ khí đạn dược và cấp dưỡng tới đảo Lữ Tống cho quân đoàn Lôi Đình, mặc dù hải quân quân Lam Vũ tạm thời còn chưa xuất hiện ở vùng biển phía nam đảo Lữ Tống, nhưng những thứ vũ khí trang bị và cấp dưỡng này của quân đoàn Lôi Đình là vô cùng quan trọng, không ai dám sơ xuất, nhất là trong chỗ vũ khí trang bị này có rất nhiều súng trường Chấn Thiên, cái này quân đoàn Lôi Đình khó khăn lắm mới kiếm được. Vì số súng trường Chấn Thiên này, Vũ Văn Lôi Đình thậm chí cùng cô cháu gái Vũ Văn Phân Phương làm ầm lên một trận.
Vũ Văn Lôi Đình lẩm bẩm: “Đều do đám hải quân rác rưởi! Quân Lam Vũ nói tới là tới, nói đi là đi! Nuôi bọn chúng làm cái gì?”
Những quan quân ngồi đây đều gật đầu tán đồng, từ sau khi chiến dịch đảo Sùng Minh kết thúc, hải quân nước Mã Toa bị tổn thương nghiêm trọng, không còn năng lực khống chế vùng biển xung quanh đảo Lữ Tống nữa, cho nên quân Lam Vũ mới có thể dễ dàng tiến hành đổ bộ rồi tập kích và cướp bóc, nếu có sự tồn tại của hải quân nước Mã Toa, thì quân đoàn Lôi Đình cũng không phải khốn khổ như vậy rồi.
Sau khi chiến dịch đảo Sùng Minh kết thúc, đám người La Đức Cáp Đặc và Tư Nhĩ Duy Á tiếp tục tập trung một số chiến đấu hạm, xây dựng lại hạm đội của mình, hơn nữa kiệt lực ý đồ khôi phục lại vinh quang trong quá khứ của hải quân nước Mã Toa, nhưng tạm thời bọn chúng đã không còn lực lượng tiếp cận đảo Lữ Tống nữa, chỉ có thể hoạt động ở vùng phía tây nam và phía nam của đảo Lữ Tống, chấp hành nhiệm vụ hộ tống đơn giản.
Nhìn thấy dấu hiệu Vũ Văn Lôi Đình chuẩn bị đùn đẩy trách nhiệm, những tên quân quan ngồi đây lập tức tranh nhau mồm năm miệng mười chửi bới, chỉ trích hải quân không ra sao. Đây là cơ hội tốt đùn đẩy trách nhiệm, cũng là cơ hội tốt để lấy lòng Vũ Văn Lôi Đình, bọn chúng đương nhiên là không thể bỏ qua được, đùn đẩy trách nhiệm không phải là việc vinh quang cho lắm, nhưng dưới loại trường hợp này, bọn chúng phải đem trách nhiệm gắn chết lên người hải quân, đem tư lệnh hải quân Vũ Văn Hãn Hải hoàn toàn đạp lăn ra đất, để hắn vĩnh viễn không thể trở mình được nữa.
Đây đã là bí mật không còn là bí mật trong nội bộ quân đoàn Lôi Đình.
Vũ Văn Chấn Thiên có ba người con trai, con trai lớn Vũ Văn Truyền Thuyết sớm đã bị Vũ Văn Chấn Thiên rõ ràng chỉ ra, không có hi vọng kế thừa hoàng vị. Con trai thứ hai Vũ Văn Hãn Hải vừa mới đánh trận thất bại, chính đang bị người dân chửi mắng, hiện giờ đã cụp đuôi lại rồi, nào còn dám hi vọng xa vời kế thừa hoàng vị kia chứ? Bởi thế cơ hội con trai thứ ba Vũ Văn Lôi Đình kế thừa hoàng vị là rất lớn, chỉ cần hắn biểu hiện xuất sắc ở đảo Lữ Tống, nhãn quang của Vũ Văn Chấn Thiên sẽ không thể không suy nghĩ tới sự tồn tại của hắn.
Chính đang mồm năm miệng mười biên tạo nên tội danh của hải quân, đột nhiên lại có quan quân tình báo thò đầu vào, lần này thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư học khôn rồi, tự mình đi ra trước, nghe ngóng rõ tình hình, rồi rón rén đi vào, nhỏ giọng thì thầm bên tai Vũ Văn Lôi Đình.
Vũ Văn Lôi Đình ngạc nhiên nói: “Hả? Tích Long... Tích Long... cũng bị tập kích...”
Thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư nhỏ giọng nói: “Hiện giờ chiến đấu còn đang tiếp tục, quân Lam Vũ bị giữ chặt rồi, sư đoàn bộ binh 61 thỉnh cầu tăng viện...”
Vũ Văn Lôi Đình lập tức phản ứng lại, trên mặt tràn đầy vẻ báo thù, tức tốc nói: “Mệnh lệnh sư đoàn bộ binh 61, không, mệnh lệnh hai sư đoàn kỵ binh 68 và 69 dùng tốc độ nhanh nhất tăng viện cho thành Tích Long!”
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của các quan quân khác, Vũ Văn Lôi Đình trầm tĩnh nói: “Quân Lam Vũ tập kích thành Tích Long, nhưng bị chúng ta bắt được rồi, ta muốn tự mình suất quân bóp chết lũ khốn kiếp đó, ta muốn Dương Túc Phong đêm nay phải đái ra giường.”
Vũ Văn Lôi Đình nói được làm được, lập tức tuyên bố tan hội, sau đó suất lĩnh chủ lực của hai sư đoàn kỵ binh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thành Tích Long. Thành Tích Long là một trong số những thành thị lớn nhất của Bắc Lữ Tống, bên trong tích trữ vô số tài phú, tập trung đông đảo đầu lĩnh thế lực địa phương trung thành ủng hộ nước Mã Toa, hắn dứt khoát không thể để quân Lam Vũ tập kích thành công.
Thế nhưng, đã muộn mất rồi, khi quân đội tăng viện của nước Mã Toa do Vũ Văn Lôi Đình suất lĩnh tới được thành Tích Long thì nơi này đã là một đống đổ nát, còn có thi thể quan binh quân đội nước Mã Toa nằm đầy mặt đất, cả tòa thành đều biến thành đống tan hoang trong chiến đấu mãnh liệt, rất nhiều địa phương bị pháo hạm của Long Nha chiến hạm quân Lam Vũ đánh sập, những nhân vật trung thành với nước Mã Toa bị xử tử toàn bộ, thi thể treo ngay trên cửa thành, lay động qua lại trong gió biển.
“Chó chết!” Vũ Văn Lôi Đình tuôn ra một tràng lời lẽ thô tục để phát tiết cơn giận của mình. (nguyên văn là Shit – Biên)
Suất lĩnh hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ công kích Tích Long, chính là phó trung đoàn trưởng Thần Ninh của trung đoàn hải quân lục chiến đội thứ nhất. Dựa theo chỉ thị của Dương Túc Phong, công kích thành Tích Long từ tập kích biến thành công kích ở quy mô nhỏ, hắn suất lĩnh một tiểu đoàn tăng cường của hải quân lục chiến đội, dưới sự hộ tống của năm chiếc Long Nha chiến hạm, triển khai chiến đấu kịch liệt với sư đoàn bộ binh số 62 của quân đội tinh nhuệ nước Mã Toa.
Khi Thần Ninh suất lĩnh bộ đội lên bờ liền gặp phải chút phiền toái, vừa mới bắt đầu gần như bị hỏa lực của súng trường Chấn Thiên ép cho gần như không ngóc đầu lên được, sau này dưới sự chi viện của Long Nha chiến hạm mới đổ bộ thuận lợi được, trong chiến đấu sau đó, cùng quân đội nước Mã Toa triển khai tranh đoạt qua lại, trải qua sáu tiếng đồng hồ kịch chiến, quân Lam Vũ cuối cùng cũng chiếm lĩnh được thành Tích Long, tụ tập ở trong thành Tích Long có sáu cái tên của nhân vật phái nắm quyền lực địa phương nước Lữ Tống trên thư phán quyết, hai tên bị bắn chết ngay tại chỗ, bốn tên khác bị treo cổ, quân đội nước Mã Toa bị giết chết và bị thươg lên tới trên một vạn tên.
Quân Lam Vũ cũng hi sinh hơn bốn mươi người, còn có hơn một trăm người bị thương, trong trận chiến kịch liệt, sư đoàn 62 quân đội nước Mã Toa trang bị vô số súng rãnh xoắn và súng trường Nặc Phúc Khắc, tạo thành không ít phiền toái cho quân Lam Vũ, sư đoàn bộ binh số 62 chính là sư đoàn bộ binh đầu tiên trang bị súng hỏa mai, quan binh của chúng có kỹ thuật kỹ năng sử dụng súng rất tốt, dựa vào ưu thế về mặt nhân số, bọn chúng đúng là đã phát huy được uy lực không tệ.
Giống như cảm giác bản thân bị người ta đâm cho một đao thật mạnh, nhưng lại không có cơ hội đánh trả, Vũ Văn Lôi Đình khóc không ra nước mắt, trong lòng như có ngọn lửa giận dữ đang bừng bừng thiêu đốt, nhưng lại giống như bị một cái vung úp lấy, không có cơ hội mà phát tiết. Hắn chỉ đành hướng ra phía đại hải phẫn nộ gầm lên: “Dương Túc Phong! Ngươi có bản lĩnh thì tới đây đường đường chính chính đánh với ta một trận! Lén lén lút lút còn gọi gì là anh hùng!”
Dương Túc Phong đương nhiên là không nghe thấy, y đang hứng thú xem ảnh khỏa thân của nhóm Đại Lôi Nhĩ do Lô Khắc Lôi Đế Á mang đến cho y, càng xem càng thấy tình dục khó nén, bị dục hỏa thiêu đốt, y sớm đã ôm Lô Khắc Lôi Đế Á lên giường tầm hoan rồi.
Một ngày sau, Vũ Văn Lôi Đình đích thân viết báo cáo cho hoàng đế Vũ Văn Chấn Thiên, yêu cầu ông ta phái hải quân hiệp trợ, hắn sẽ phái người tấn công đảo Sùng Minh. Nếu không, hắn không thể nào chịu được cuộc sống luôn bị người ta khiêu khích. Theo như ý của hắn, nếu như không đem quân Lam Vũ ở trên đảo Sùng Minh diệt trừ sạch, thì đảo Lữ Tống sẽ không có nổi một ngày yên bình, trên thực tế đúng là như thế. Trong quãng thời gian sau đó, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không ngừng quấy nhiễu một một thành thị ven biển đảo Lữ Tống, tới lui không có dấu hiệu gì, làm quan quân của quân đoàn Lôi Đình bực bội không thôi, chỉ đành mỗi ngày đều phụ trách dọn dẹp thi thể của các chiến hữu.
Vũ Văn Chấn Thiên không đáp lại một cách rõ ràng, vì thế Vũ Văn Lôi Đình quyết định mạo hiểm, đơn độc phát động chiến dịch thu phục đảo Sùng Minh, sau này được gọi là trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh lần thứ 2, lại là một trận chiến thảm liệt.
Bất quá lúc này Dương Túc Phong còn chưa biết Vũ Văn Lôi Đình muốn mạo hiểm, y đang rụt đầu trong hoàng cung Tinh Tuyệt của nước Lâu Lan, né tránh gió lạnh cắt da ở bên ngoài, lại một lần nữa thưởng thức ảnh khỏa thân của đám Đại Lôi Nhĩ, nằm ở bên người y là Lô Khắc Lôi Đế Á đã thỏa mãn lăn ra ngủ. Nữ nhân có dã tâm có dục vọng này sau khi biết mình được chính thức bổ nhiệm làm nữ vương nước Lâu Lan, trở nên ngoan ngoãn giống như mèo Ba Tư vậy, bảo gì nghe nấy, cấp cho Dương Túc Phong vô hạn hoan lạc, quả thực là như muốn làm y tan chảy.
Chỉ đáng tiếc, trời vừa sáng, y đã phải nói lời tạm biệt với nàng rồi.
Thuyền của thập tứ công chúa đế quốc Đường Xuyên đã tới cảng Mễ Luân, sắp lên bờ địa khu Mỹ Ni Tư, y là đại đô đốc Y Vân, về tình về lý đều phải trở về địa khu Mỹ Ni Tư nghênh tiếp thập tứ công chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.