Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 274: Tiếng lòng.

Nam Hải Thập Tứ Lang

18/03/2013

Tới mười hai giờ trưa, liên tục ba lần công kích của quân đôi Mễ Á Lôi bị đánh lui, tinh nhuệ tiêu hao sạch sẽ, trên trận địa trước mặt quân Lam Vũ lưu lại ước chừng ba bốn ngàn cố thi thể, trừ rất ít bị hảo pháo bắn nát ra, những người còn lại, cơ bản đều chết dưới hỏa lực súng trường của quân Lam Vũ, trong quân đội Mễ Á Lôi chết nhanh chất chính là quan quân các cấp, bởi vì dấu hiệu quân hàm của bọn họ hết sức dễ phân biệt, cho nên chỉ cần vừa xuất hiện, liền trở thành mục tiêu tranh đoạn của các tay súng quân Lam Vũ.

“Gần xong rồi.” Dương Túc Phong lẩm bẩm tự nói, thi thể khắp nơi ở trận địa trước mặt đã làm Ni Lâm Tùng ý thức được bất kể thế nào cũng không thể chiến thắng quân Lam Vũ nữa rồi, ông ta sẽ lựa chọn một loại phương thức sáng suốt hơn kết thúc cuộc chiến này.

Quả nhiên một giờ trưa, trong quân đội Mễ Á Lôi còn sót lại đi ra một quan quân cầm cờ trắng, hướng quân Lam Vũ truyền đạt tin tức đầu hàng, hắn nói, Ni Lâm Tùng đã tự sát, trong di ngôn ở lúc chết Ni Lâm Tùng căn dặn, quan binh vương quốc Mễ Á Lôi may mắn sống sót mỗi người đều có tự do quyết định vận mệnh của mình, người khác không được can dự, do những quan quân tuổi trẻ huyết khi phương cương đều đã chết trong chiến đấu vào buổi sáng, cho nên bọn họ nhất trí lựa chọn đầu hàng, hi vọng có được sự thông cảm của quân Lam Vũ.

“Hoanh nghênh mọi người, ta đảm bảo an toàn tính mạng của mọi người.” Dương Túc Phong bình đạm nói.

Dưới sự giám thị của lưỡi lê quân Lam Vũ, quân đội Mễ Á Lôi may mắn sót lại quả nhiên buông vũ khí, dựa theo tuyến đường quy định sẵn trước đó rút khỏi chiến trường, chuẩn bị tiếp thụ quân Lam Vũ chỉnh đốn và cải biên. Thi thể của Ni Lâm Tùng cũng được đưa tới bên ngoài bộ chỉ huy của quân Lam Vũ, căn cứ báo cáo thì ông ta phục độc tự sát, vị lão quân nhân này từ giây phút tấn thăng lên làm tướng quân, liền giấu thuốc độc trong răng của mình, ba mươi năm sau, ông ta cuối cùng cũng nhai nát chiếc răng mang độc dược này.

Dương Túc Phong và Khắc Lệ Tô Na đi tới bên người Ni Lâm Tùng, quả nhiên nhìn thấy Ni Lâm Tùng đã yên tĩnh nằm trên chiếc càng trắng muốn, hai bên càng cảnh vệ của ông ta thõng tay đứng nghiêm, bọn họ đều đã giải trừ vũ khí, cúi đầu xuống khẽ thút thít, mà phó quan của Ni Lâm Tùng thì úp sấp lên thi thể của ông ta lớn tiếng khóc gào, làm người ta không khỏi có chút chua xót.

Sắc mặt Khắc Lệ Tô Na càng thêm nhợt nhạt, thân thể vốn yếu ớt hơi run rẩy một lượt, giống như cảm thấy mình lại làm sai chuyện gì vậy, chầm chậm ngồi xuống bên thi thể của Ni Lâm Tùng, đưa tay vỗ vỗ đầu vai của vị phó quan kia tỏ ý an ủi. Nhưng vị phó quan kia không chút phản ứng đối với sự an ủi của Khắc Lệ Tô Na, vẫn úp sấp trên thi thể của Ni Lâm Tùng khóc lóc thương tâm.

Dương Túc Phong đi tới bên cáng, cũng chuẩn bị ngồi xuống an ủi vị phó quan trung thành thương tâm kia một chút, nhưng đột nhiên nhận ra có chút không đúng, trực giác tựa hồ có một tia băng lãnh sắc bén chớp mắt lan rộng trong đầu óc, thân thể của y lập tức làm ra phản ứng, thân thể hơi khom xuống tức thì ưỡn thẳng lên, đồng thời lùi về phía sau, hai tay nhanh nhẹn nắm chặt súng bên hông.

Cũng chính lúc này, người phó quan kia đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị. Mọi người mới nhìn rõ ràng, thì ra người phó quan kia tú lệ dị thường, màu da trắng nõn, ngũ quan cứ giống như là trải qua trời cao dốc lòng điêu khắc, không chút tì vết nào, nhưng con mắt của nàng lại sáng như một đầm nước mùa thu, thâm thúy mà tĩnh mịch, thấp thoáng phát ra ánh sáng tím nhạt.

Khắc Lệ Tô Na cũng ý thực được điều gì, có chút hoang mang nói: “Ngươi không phải....”

Dương Túc Phong trong chớp mắt phản ứng lại, quả quyết quát lên: “Phương Phỉ Thanh Sương!”

Tiếng quát này của Dương Túc Phong rất khủng khiếp, mức độ nổi tiếng của thích khách Phương Phỉ Thanh Sương cơ hồ ai ai cũng biết, hiện giờ nàng xuất hiện ở đây, bất kỳ ai dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được mục tiêu nàng muốn đối phó là ai, đột biến phát sinh, người bên cạnh lại phản ứng không kịp, đám Tô Phỉ Mã Vận và Tiết Tử Khỉ còn cách Dương Túc Phong một khoảng ba bốn mét, chỉ có thể trơ mặt nhìn khuôn mặt xinh xắn của Phương Phỉ Thanh Sương chớp mắt ngưng kết sương lạnh.

Khắc Lệ Tô Na sắc mặt trắng bệnh, xoạt một tiếng rút kiếm ra, chỉ vào Phương Phỉ Thanh Sương, đanh giọng quát: “Ngươi…”

Dương Túc Phong dùng tốc độ nhanh nhất rút súng, nhưng đã muộn rồi.

Phương Phỉ Thanh Sương quái dị cười lạnh một tiếng, cơ thể ưởn thẳng, toàn thân dùng sức rung lên, quân trang Mễ Á Lôi trên người tức thì tan thành mảnh nhỏ, lộ ra trang phục trắng như tuyết ở bên dưới, đây mới là diện mạo thực sự của nàng, nàng vĩnh viễn đều mặc váy liền áo trắng muốt. Gần như cùng lùng đó, tất cả mọi người đứng bên thi thể Ni Lâm Tùng đều cảm giác được một cỗ sóng không khí cường đại, phảng phất muốn đem mình xô ngã, không thể nào đứng vững.

Bóng người màu trắng vọt lên không trung, một ánh sáng chói lòa giống như tia chớp xẹt qua bầu trời.

“Phương Phỉ Thanh Sương!” Đột nhiên có một giọng nói nữ nhân đồng thời kêu lên.



Nhưng thân ảnh Phương Phỉ Thanh Sương vẫn quấn lấy Dương Túc Phong.

Trong đầu Dương Túc Phong nổ uỳnh một tiếng, rút súng theo bản năng.

Nhưng tốc độ của Phương Phỉ Thanh Sương càng nhanh hơn, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Túc Phong, trong ánh mắt lóe lên sát khí nồng nặc, cổ tay rung lên, một thanh thiếp thân nhuyễn kiếm giống như tia chớp đâm về phía mi tâm Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong nâng súng, nhưng không nhanh bẳng Phương Phỉ Thanh Sương.

Đột nhiên, trường kiếm của Tiết Tư Khỉ từ sau lưng Phương Phỉ Thanh Sương đánh tới, Phương Phỉ Thanh Sương cười lạnh một tiếng, không thèm nhìn về phía sau, trở tay quất kiếm lại, trường kiếm trong tay Tiết Tử Khỉ tức thì hòa thành vô số mảnh vỡ, từng mảnh bay đi, thân thể của nàng cũng bị chấn bay ngoài năm mét, xô đổ mấy chiến sĩ cảnh vệ, hiện trường tức thì thành hỗn loạn.

Phương Phỉ Thanh Sương lại cười lạnh, cổ tay rung lên, thế tới của nhuyễn kiếm càng thêm lăng lệ, kiếm khí cơ hồ muốn đâm xuyên qua mặt Dương Túc Phong. Nhưng cũng trong chớp mắt này, Dương Túc Phong tựa hồ nhìn thấy sau lưng Phương Phỉ Thanh Sương có một bóng người cũng màu trắng lóe lên một cái, một đạo hàn quang bắn tới sau lưng Phương Phỉ Thanh Sương. Trong chớp mắt đó sắc mặt Phương Phỉ Thanh Sương biến thành nghiêm trọng khác thường, nhuyễn kiếm trong tay không khỏi hơi buông lỏng một chút.

Khắc Lệ Tô Na nhào phốc tới, chắn ở trước mặt Dương Túc Phong.

Nhuyễn kiếm của Phương Phỉ Thành Sương đâm trúng ngực Khắc Lệ Tô Na, tức thì máu tuôn như suối, nhưng còn không chỉ như thế, kiếm khí hung tàn xuyên qua thân thể Khắc Lệ Tô Na, đánh lên người Dương Túc Phong. Dương Túc Phong không kìm được ngã về phía sau, bị ném ra ba bốn mét, vừa khéo thoát khỏi phạm vi không chế của trường kiếm Phương Phỉ Thanh Sương.

Từ góc độ của y nhìn tới, chỉ thấy thân thể yếu ớt của Khắc Lệ Tô Na dường như đã bị trường kiếm của Phương Phỉ Thanh Sương khêu lên giữa không trung, hai chân đều đã treo lơ lửng, chỉ có vòi máu li ti phun ra, dưới mặt trời chiếu rọi trông vô cùng thê thảm mà tráng lệ. Thình lình, Phương Phỉ Thành Sương vẫy nhuyễn kiếm trong tay, thân thể Khắc Lệ Tô Na rơi ra giống như ruột bông, ngã xuống đất lăn liền mấy vòng, hẳn là đã ngọc vẫn hương tiêu rồi.

Nhưng, sau lưng Phương Phỉ Thanh Sương tựa hồ cũng có thứ gì đó đâm trúng nàng, khiến thân ảnh nhanh như ánh chớp của nàng không khỏi hơi dừng lại, lúc này Dương Túc Phong mới nhìn thấy, thì ra đánh lén Phương Phỉ Thanh Sương, cũng là một nữ tử toàn thân trắng muốt, nàng một kích đắc thủ, cứu được Dương Túc Phong, lập tức thoát thân rời đi, tựa hồ không muốn dây dưa với Phương Phỉ Thanh Sương.

Bang! Bang! Bang!

Dương Túc Phong còn chưa rơi xuống đất, đã ở lưng chừng không bắn liền ba phát, kết quả đều bị Phương Phỉ Thanh Sương khéo léo tránh thoát, nhuyễn kiếm trong tay nàng cũng không biết là dùng thứ gì rèn nên, không ngờ có thể kháng cự được đạn 9 ly của súng lục K54 công kích. Thân thể của nàng cũng bị ép càng lúc càng xa, hiển nhiên nàng cũng biết sự lợi hại của súng lục K54, không dám đối diện với uy lực của súng lục K54 ở cự ly gần.

Đám người Tô Phỉ Mã Vận một bên nổ súng, một bên đuổi theo thân ảnh Phương Phỉ Thanh Sương, một đám chiến sĩ cảnh vệ vội xúm tới, đem Dương Túc Phong vây ở giữa, Tang Cách tự mình cầm một khẩu súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc thủ ở bên cạnh, sắc mặt đỏ bừng như thịt cua nấu chín, những quan quân quân đội Mễ Á Lôi mắt như tro tàn, rất nhiều người căn bản đã chết lặng, con mắt đờ ra.

“Dương Túc Phong, ta sẽ còn quay lại tìm ngươi!” Thân ảnh của Phương Phỉ Thanh Sương đã đi xa, nhưng tiếng cười âm lãnh lại phảng phất như quẩn quanh bên tai Dương Túc Phong, hơn nữa rất vô tình và bén nhọn.

Dương Túc Phong cẩm lấy một cây súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, nhắm chuẩn vào bóng lưng của nàng, nhưng thủy chung không nổ súng, tới khi thân ảnh Phương Phỉ Thanh Sương sắp hạ xuống chân trời đằng xa, y mới bình tĩnh siết cò, kết quả thân ảnh Phương Phỉ Thanh Sương biến mất càng nhanh.

“Bắn trúng không?” Tiết Tư Khỉ gấp gáp hỏi, sắc mặt trắng bệch sợ hãi, nàng trước nay chưa từng nghĩ tới trường kiếm trong tay mình sẽ bị người ta đánh nát trong một chiêu, hơn nữa mình cũng bị đánh đến hoa mày chóng mặt, tứ chi tê dại, ngay cả hô hấp cũng nghẹn lại.

Dương Túc Phong không trả lời, chỉ vội vàng ngồi xuống, nhìn Khắc Lệ Tô Na trúng kiếm ngã xuống kia, nhưng thấy Tô Phỉ Mã Vẫn đã đỡ nàng lên, nàng đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, ở ngực máu tươi không ngừng trào ra, Tiết Tư Khỉ nỗ lực liên tục điểm mấy chỗ huyệt đạo của nàng, máu tươi mới dần dần chậm lại, nhưng vẫn chảy suốt không thôi. Khi trường kiếm của Phương Phỉ Thanh Sương vứt nàng đi hiển nhiên làm vết thương mở rộng, hơn nữa kiếm khí của Phương Phỉ Thanh Sương lợi hại nhường nào, lực đạo thấu suốt toàn thân, hiện giờ nàng mạch còn đập đã là kỳ tích rồi.



Xem ra nữ tử áo trắng lai lịch bất minh kia vẫn làm Phương Phỉ Thanh Sương có chút kiêng kỵ, không thể không thu hồi phần lớn sức mạnh của mình, nếu không Khắc Lệ Tô Na sớm đã xong mạng rồi.

Dương Túc Phong vội vàng đưa tay ôm lấy nàng, không ngờ bị càng tát một cái đánh ra, máu tươi trên tay nàng bắn lên mặt Dương Túc Phong.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Khắc Lệ Tô Na bên miệng cũng rịn ra máu tươi, nhưng mỗi người đều có thể nghe rõ nàng quật cường kêu lên: “Dương Túc Phong, ngươi đừng chạm vào ta!”

Dương Túc Phong còn chưa nghe ra ngữ khí của nàng có gì khác thường, chỉ quan tâm gấp giọng nói: “Nhưng… vết thương của nàng…”

Trong con mắt xanh thẳm của Khắc Lệ Tô Na đột nhiên chiếu ra một tia chán ghét, không chút che dấu dừng ở trên người Dương Túc Phong, rên rỉ đứt quãng: “Dương Túc Phong, người đừng tới gần ta! Kỳ thực ta hận ngươi, là người ép ta không thể không làm như vậy, nhưng ta thực sự không thích ngươi… ta thà chết ngay lập tức, cũng không muốn đối diện với ngươi nữa…”

Dương Túc Phong không khỏi ngây ra, mặc cho trên tay dính đầy máu của Khắc Lệ Tô Na.

Khắc Lệ Tô Na mang theo một nụ cười giải thoát, khẽ hít một hơi, để giọng nói của mình bình tĩnh thông suốt thêm một chút, chậm rãi nói: “Ta sắp chết rồi, ta không muốn ủy khuất bản thân nữa. Nếu như ta có thể, ta thực sự muốn cắm một kiếm lên người ngươi, đem ngươi tống vào địa ngục, là ngươi ép ta giết chết La Khắc, giết chết Mai Nạp Thiết Mỗ, giết chết Ni Lâm Tùng! Là ngươi hủy diệt mọi thứ của ta, ta vốn có thể yên tâm làm công chúa, thậm chí sau này có thể làm được nữ vương, ta có thể sống tự do tự tại, không ai có thể ước thúc ta, nhưng ngươi xuất hiện, lại hủy diệt vương quốc An Lai, hủy diệt giấc mộng nữ vương của ta, hiện giờ ta chẳng còn gì nữa, nếu như ta không muốn chết, ta chỉ có đầu kháo ngươi, đấu kháo ngươi mới có đường sống, nhưng, vì sao ta phải đầu kháo ngươi chứ?”

Dương Túc Phong chết lặng, chỉ cảm thấy trong miệng có chút mùi vị cay đắng.

Khắc Lệ Tô Na toàn thân đều là máu tươi, nhưng giọng nói và ý chỉ của nàng lại rõ ràng vô cùng, điều này làm Dương Túc Phong hiểu ra, vị công chúa của vương quốc An Lai này, nàng dưới tình huống không còn cách nào, mới lựa chọn ép dạ cầu toàn, mới lựa chọn đầu kháo mình. Mình xuất hiện hủy diệt rất nhiều mộng tưởng của nàng, cũng hủy diệt tương lai vốn càng tươi đẹp hơn của nàng, nhưng nàng vì thân nhân, nàng phải chịu đựng tất cả.

Nhìn khuôn mặt ngây dại của Dương Túc Phong, mặt Khắc Lệ Tô Na lại mang theo một nụ cười thê lương, đó là một nụ cười trào phúng, mặc dù yếu ớt, nhưng vô cùng rõ ràng, nàng lạnh lùng nói: “Ngươi đáng là thứ gì, ngươi có tư cách gì có thể làm nam nhân của ta?”

Dương Túc Phong vẫn ngây dại.

Khắc Lệ Tô Na đột nhiên cười ha hả, động tới vết thương, làm cho máu tươi chảy ra càng nhanh, nhưng nàng không hề bận lòng, lạnh lùng nói: “Bởi vì ngươi, ta mới bị người ta chửi sau lưng là gái điếm, nói ta móc tiền cho tên mặt trắng… ta là nữ nhân ti tiện như thế sao? Nếu như không phải vì ngươi, ta sẽ bị như vậy sao? Dương Túc Phong, sau khi ta chết, ta cũng không tha cho ngươi! Nếu như không phải vì ngươi, ta sẽ không biến thành như hôm nay…”

Dương Túc Phong im lặng, muốn nói gì đó nhưng lại nói không ra lời.

Nhưng bên cạnh có người lạnh lùng tiếp lời: “Không sai, đúng là chàng hại cô, nhưng, đây cũng là lựa chọn của bản thân cô, chàng không hề cưỡng ép cô. Nếu như cô thấy hối hận, cô còn có thể lựa chọn lại.”

Người lên tiếng chính là Phượng Thải Y, nhưng thấy nàng quân trang thẳng tắp, mặt như nước đọng, trong tay của nàng lại cầm khối đá cẩm thạch trắng thần bí có thể cứu người kia. Nàng mặt không biểu tình đem khối cẩm thạch trắng đặt vào trong lòng Khắc Lệ Tô Na, sau đó lặng lẽ đứng bên người Dương Túc Phong.

Sắc mặt Khắc Lệ Tô Na quả nhiên từ từ trở nên hồng nhuận, máu tươi còn đang trào ra cũng dần đông lại, nhưng nàng lại dường như đã ngủ mất rồi, cũng có lẽ nàng chỉ giả vờ ngủ, hai hàng lệ trong suốt thuận theo gò mà của nàng khe khẽ lăn xuống, những lời vừa rồi mới là tiếng lòng của nàng, không biết hiện giờ nàng có hối hận hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook