Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 281: Trận hải chiến đầu tiên trên biển San Hô (4)

Nam Hải Thập Tứ Lang

18/03/2013

Phất Lai Triệt từ trong kính viễn vọng nhìn thấy, lượt pháo đầu tiên của Long Vũ đánh trúng thủ hạm giám sát của hạm đội Phi Dương, chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn trọng tại ít nhất hai nghìn tấn kia, dưới đạn pháo của pháo ca nông 100 ly tựa hồ trở thành bùn đất, trong chớp mắt liền bị bắn cho tan nát, cột buồm gẫy thành từng mảnh vụn, từ trên không từ từ rơi xuống. Đạn pháo dẫn nổ đạn dược trên chiếc chiến đấu hạm kia, làm cho sức nổ càng thêm kịch liệt, đem cả chiếc chiến đấu hạm trong chớp mắt liền bị một quả cầu lửa bao trùm, cuối cùng hình thành một vụ nổ mãnh liệt, cả chiếc chiến đấu hạm tức thì biến thành hư ảo, trên mặt biển chi có đám thủy thủ đại nạn không chết đang vùng vẫy và những xác chết trôi nổi bập bềnh.

“Công cụ đo….” Trong đầu Phất Lai Triệt lại hiện lên cái tên đó, bất quá hắn rất nhanh liền lắc lắc đầu, đem cái tên này từ trong đầu mình xóa đi, cũng có lẽ không có dụng cụ đo khoảng cách giúp đỡ, Long Vũ cũng có thể đánh trúng thủ hạm của địch trong lượt pháo đầu tiên, đối với hạm trưởng do mình tự tay dẫn dăt, hắn có tự tin như vậy.

Tin tức thủ hạm bị công kích đồng thời nổ thành mảnh vụn rất nhanh truyền tới phòng chỉ huy của Vũ Văn Phi Dương, cũng có lẽ trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, quan thông tin tiến vào báo cáo lắp ba lắp bắp vừa nói vừa minh họa khó khăn lắm mới đem tình hình miêu tả ra, nhưng lời nói không đầu không đuôi của hắn làm Vũ Văn Phi Dương và Tạ Tịch Á đều chẳng hiểu ra sao, đương nhiên, chuyện mình có một chiếc chiến đấu hạm bị đánh chìm thì vẫn hiểu, nhưng từ cảm nhận và lý trí bọn chúng đều không thể tiếp thụ được.

Tạ Tịch Á từ chỗ ngồi đứng bật dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào viên quan thông tin đáng thương, tựa hồ phán đoán xem hắn có phải đang báo cáo láo quân tình hay không, hạm đội Phi Dương lại có thể có một chiến đấu hạm bị hạm đội hải tặc đánh chìm, đây quả thật là chuyện không thể. Bọn họ đã nghe thấy tiếng pháo và tiếng nổ kịch liệt ở tiền phương, nhưng bọn họ đều cho rằng đó là vì chiếm đấu hạm của mình đánh chìm thuyền đối phương.

Vũ Văn Phi Dương vẫn sắc mặt bình tĩnh tỉ mỉ thưởng thức cà phê chất lượng tốt mới sản xuất của đảo Lữ Tống, nhẹ nhàng khuấy cốc cà phê, chậm rãi nói đầy thâm ý: “Thiếu tá hải quân Ôn Khắc thân ái, ông có thể khẳng định nói cho ta, cản trở bước tiến của hạm đội Phi Dương vĩ đại, rốt cuộc là loại hạm đội nào hay không? Là hạm đội của ai? Bọn chúng muốn gì?”

Quan thông tin đứng nghiêm báo cáo: “Chúng ta vừa mới thu được tin tức đối phương phát ra, bọn chúng tự xứng chính là hạm đội Phất Lai Triệt của hải quân Lam Vũ.”

Vũ Văn Phi Dương khẽ gật đầu, bỏ cốc cà phê xuống, từ từ đứng dậy, thong thả nói: “Ông có biết bọn chúng không?”

Quan thông tin cúi đầu xuống, đỏ mặt vì xấu hổ.

Vũ Văn Phi Dương khoát tay, ý bảo hắn có thể đi rồi.

Quan thống tin như trút bỏ được gánh nặng, vội vàng xoay người rời đi.

Vũ Văn Phi Dương đứng ở trước gương, chậm rãi đeo chiếc găng tay trắng của mình vào, đồng thời cài lại móc áo trên đồng phục trung tướng hải quân phẳng phiu, sau đó cẩn thận kéo vạt dưới của quân trang, đem mỗi chiếc huân chương sửa sang lại vị trí. Cho dù dưới tình huống khẩn cấp nhất, hắn cũng sẽ không để bề ngoài của mình bị bất kỳ chuyện gì làm hỏng, hắn có đầy đủ lý do để ghét bỏ bề ngoài của đám La Đức Cáp Đặc, bọn chúng nhìn lúc nào cũng dơ dáy, đồng phục trung tướng hải quân đối với bọn chúng mà nói vĩnh viễn là lãng phí, nghiêm khắc mà nói, bọn chúng chỉ là đám thủy thủ thô lỗ, chỉ bất quá là thủy thủ cao cấp hơn một chút mà thôi, mà bản thân là đệ nhất nho tướng danh phù kỳ thực của hải quân Lam Vũ, cho dù là đối diện với cuồng phong bạo vũ, cũng phải lững thững đi như trong sân vắng, thể hiện đẩy đủ tự tin trước mặt thuộc hạ của mình, đó mới là trí giả chân chính.

Tham mưu trưởng của hạm đội Phi Dương, chuyên gia vỗ mông ngựa vĩ đại nhất nước Mã Toa, thiếu tướng hải quân Tạ Tịch Á đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội vỗ mông ngựa theo thông lệ, không khỏi a dua nịnh nọt một phen, làm lông mày vốn hơi nhíu lại của Vũ Văn Phi Dương từ từ dãn ra.

Vã Văn Phi Dương nghĩ một chút, mang theo vẻ nghi hoặc hỏi: “Hạm đội Phất Lai Triệt hải quân Lam Vũ, kẻ đó là người thế nào?”



Tạ Tịch Á nói: “Quan tư lệnh ngài không cần lo lắng, từ tư liệu thuộc hạ biết được mà xét, quân Lam Vũ là bộ đội do một lĩnh chủ địa phương của đế quốc Đường Xuyên lập nên, tổ tiên của bọn chúng tên là Dương Lam Vũ, hiện giờ hình như một kẻ tên là Dương Túc Phong chỉ huy, y ở địa khu Mỹ Ni Tư nghèo đói lạc hậu vô cùng lập một đơn vị bộ đội hổ lốn, làm mấy cái hành vi trộm cắp cướp bóc. Quan tư lệnh, Dương Túc Phong là tù nhân của đế quốc Đường Xuyên, nghe nói làm không ít việc hèn hạ vô sỉ, quân Lam Vũ cũng chỉ là một quân đội do một tên vô sỉ mang theo một đám người càng vô sỉ hơn vật vã lập ra, sức chiến đấu của chúng ngay cả trẻ con ba tuổi còn không bằng…”

Vũ Văn Phi Dương hồ nghi hỏi: “Vậy bọn chúng chạy tới đảo San Hô làm cái gì?”

Thiếu tướng hải quân Tạ Tịch Á sắc mặt tức thì trở nên trang trọng, thận trọng nói: “Thuộc hạ nghĩ, bọn chúng khẳng định là không ở nổi địa khu Mỹ Ni Tư nói, thuộc hạ nghe nói nơi đó là nguồn gốc của chiên loạn, mỗi ngày đều tiến hành chiến tranh nội bộ tàn khốc, thậm chí trượng phu cùng thê tử phát động chiến tranh… bọn chúng tới đảo San Hô, quá nửa là muốn làm hải tặc, hoặc là là muốn khai thác chút san hô đỏ kiếm chút tiền sinh hoạt, nếu như thuộc hạ đoán không sai, bọn chúng khẳng định là cùng đường rồi, cho nên mới dám mạo phạm hạm đội Phi Dương vĩ đại…”

“Thế chuyện bên phía Mã Khắc là sao?” Hàng mi tú lệ của Vũ Văn Phi Dương lại cau vào.

Thiếu tướng hải quân Tạ Tịch Á khinh thường nói: “Quan tư lệnh, thuộc hạ dám nói, hạm trưởng Mã Khắc chắc chắn là phạm sai lâm trí mạng, cho nên mới bị đánh chìm. Quan tư lệnh, thuộc hạ nhớ rất rõ, ngài ít nhất đã nhắc nhở hắn ta ba lần, bả hắn ta không nên đặt quá nhiều đạn dược bên đạn báo, như vậy sẽ dẫn tới nổ dây chuyền. Thuộc hạ nghĩ, hắn khẳng định là không tuân thủ mệnh lệnh của ngài, lại phạm sai lầm giống nhau, đấy là sự trừng phạt của trời cao với hắn, cũng là ấn chứng sự anh minh của quan tư lệnh ngài, xem xem sau này còn có kẻ nào dám không nghe khuyến cáo của ngài…”

Vũ Văn Phi Dương gục gặc mạnh đầu, hài lòng nói: “Đúng là ta nhiều lần nhắc nhở hắn… đây là tội hắn đáng phải nhận, ừm, không có kẻ nào có thể cản được bước tiến của hạm đội Phi Dương, ta muốn giáo huấn đám hải tắc càn quấy này một trận thích đáng, đem bọn chúng toàn bộ treo cổ ở trên quảng trường Ban Đức Phân ở Mông Thái Kỳ.”

Tạ Tịch Á không để lỡ thời cơ nói: “ Điều này là không có gì phải nghi ngờ, với thực lực của hạm đội Phi Dương, có thể dễ như trở bàn tay bao vây bọn chúng, hủy diệt bọn chúng. Đương nhiên, ngài là người nhân tử cũng có thể suy nghĩ tiếp thu sự đầu hàng của bọn chúng, nếu như bọn chúng chấp nhận hiến lên tất cả vật phẩm có giá trị, có lẽ bọn chúng có giấu một ít san hô đỏ trân quý…”

Vũ Văn Phi Dương tức thì trở nên hưng phấn, hai tay vung lên, hung dữ quát : “Chúng ta phải đem chúng bao vây toàn bộ, cho chùng bài học đáng nhớ! Bọn chúng phải quỳ trước mặt ta, liếm ngón chân của ta, mới có thể có được cơ hội sống sót. Truyền lệnh xuống, các hạm hình thành thế trận bao vây, vây chặt lấy bọn chúng, tiêu diệt toàn bộ.”

Tạ Tịch Á gật đầu khom lưng cung kính nói: “Tuân lệnh! Quyết sách anh minh của quan tư lệnh ngài rất nhanh sẽ thể hiện ra kết quả, bọn chúng sẽ rất nhanh chóng phục trước mặt ngài cầu xin ngài tha thứ…”

Hơi dừng lại một chút, Tạ Tịch Á hơi lo lắng nói: “Nhưng đệ nhất sư đoàn theo sau chúng ta… có cần bọn họ rời xa khỏi chiến trường không?”

Lần này Vũ Văn Phi Dương suất lĩnh quân đội nước Mã Toa bí mật tập kích đảo Sùng Minh, trừ bốn mươi chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn của hạm đội Phi Dương ra, theo sau còn có hơn một trăm thuyền vận binh cỡ lớn, bên trên chở đầy chặt thành viên của sư đoàn bộ binh thuộc lục quân nước Mã Toa, bao gồm hai vạn bốn nghìn quan binh và toàn bộ vũ khí trang bị, cái sư đoàn bộ binh này không phải là sư đoàn bộ binh bình thường, mà là lục quân đệ nhất sư đoàn lai lịch vô cùng lớn thanh danh hiển hách, được gọi là sư đoàn vinh dự đệ nhất, cơ hồ mỗi một người đều là tướng soái kiệt suất và nhân vật quan trọng của hoàng thất của nước Mã Toa đều đã từng nhậm chức ở trong sư đoàn bộ binh này. Dưới bao nhiêu ánh hào quang như vậy bao phủ, quan binh của vinh dự đệ nhất sư đoàn có đãi ngộ và trang bị vĩ khí đều là tốt nhất, mỗi một binh sĩ đều là được lựa chọn tỉ mỉ, chọn ra bính sĩ ưu tú nhất ở phương diện này. Thậm chí ngay cả Vũ Văn Phân Phương cũng có chút ngầm phê phán, bởi vì sự thiên vị của bộ quân vụ. Sức chiến đấu của vinh dự đệ nhất sư đoàn đích xác không thể xem nhẹ, trong quá khữ mỗi lần hội chiến dường như đều có bóng dáng của nó, quan chỉ huy hiện này - Qua Nhã thiếu tướng lục quân chính là một trong số thanh niên tướng lĩnh tài hoa nhất của nước Mã Toa.

Sư đoàn bộ binh có bối cảnh đặc thù này vốn là chuẩn bị điều tới đảo Lữ Tống chấp hành nhiệm vụ chiến đấu, bởi vì nước Mã Toàn không có hải quân lục chiến đội chính thức, cho nên khi vượt biển viễn chính có nhu cầu thì tạm thời huấn luyện bộ đội lục quân đảm nhận nhiệm vụ đổ bộ lên bờ tác chiến. Mà vinh dự đệ nhất sư đoàn vừa vặn tiếp thụ nhiệm vụ này, bọn họ ở trên lục địa tác chiến đã không thể vượt qua chính bản thân, thiếu tướng Qua Nhã quyết tâm đem đệ nhất sư đoàn biến thành một sư đoàn bộ binh có thể xuống biển, mở ra thời đại hoàn toàn mới. Bọn họ đã tiếp thụ một hệ thống huấn luyện bao gồm các nội dung vượt biển, đổ bộ và tác chiến trên đảo, hiện giờ nước Mã Toa trên dưới đều kỳ vọng bọn họ có thể thể hiện tài năng ở đảo Lữ Tống, lần nữa thể hiện vinh quang của vinh dự đệ nhất sư đoàn. Sản vật phong phú của đảo Lữ Tống vấn luôn là một trong số những tiêu điểm tranh đoạt của nước Mã Toa và đế quốc Đường Xuyên, hiện giờ đế quốc Đường Xuyện đã rút khỏi đảo Lữ Tống, nước Mã Toa đương nhiên phải thừa cơ tiến vào rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook