Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 281: Trận hải chiến đầu tiên trên biển San Hô (6)

Nam Hải Thập Tứ Lang

18/03/2013

Khỏi súng tràn ngập đảo San Hô.

Quan chỉ huy vinh dự đệ nhất sư đoàn lục quân nước Mã Toa thiếu tướng Qua Nhã cảm thấy tình thế càng lúc càng không ổn.

Nhìn từ trong kính thiên lý, trên mặt biển không xa mịt mù khói súng, tiếng pháo nổ đùng đùng, chiến đấu hạm của hải quân nước Mã Toa đang chậm rãi tiến về phía trước, giống như một rẽ quạt ép về địa phương nào đó ở đằng xa. Thỉnh thoảng có chiến đấu hạm bùng phát ra ánh lửa mãnh liệt, hoặc là bị đạn pháo của kẻ địch bắn trúng, hoặc là chính bản thân xảy ra nổ lớn, trong khói súng dãy đặc, thiếu tướng Qua Nhĩ nhìn không thấy tình hình cụ thể của kẻ địch, hắn chỉ biết Vũ Văn Phi Dương dùng cờ hiệu thông báo cho hắn là gặp phải chỉ là một đám hải tặc lưu lãng.

Nhưng mà, từ giữa trưa mười một giờ cho tới buổi chiều một giờ, trận kịch chiến đã tiến hành được hơn một tiếng, chiến đấu vẫn còn chưa kết thúc, hơn nữa dường như có cảm giác ngày càng kịch liệt, là một quan quân lục quân, thiếu tướng Qua Nhã tự nhiên không dám đưa ra bất kỳ ý kiến bất kính nào với hải quân, nhất là với đơn vị chiến đấu như hạm đội Phi Dương. Nhưng hắn đã từ trong tiềm thức phát giác được có chút không ổn. Mấy năm nay, vinh dự đệ nhất sư đoàn bắt đầu chấp hành nhiệm vụ tác chiến vượt biển đổ bộ phức tạp, hắn cũng đã tiếp xúc với một số tri thức hải quân, hiểu được cách thức chiến đấu của hải quân. Nếu như nói hạm đội Phi Dương đối diện chính là một đám hải tặc lưu lãng, chiến đâu không thể nào kịch liệt như thế, thời gian cũng không thể kèo dài như thế, mức độ mãnh liệt của hỏa pháo hạm đội Phi Dương hắn cũng biết, đó tuyệt đối là một lực lượng hủy thiên diệt địa, trừ hải tặc Ca Âu trong lời đồn ra, còn có loại hải tặc nào có thể ngoan cường chống cự lâu như thế.

Quan quân các cấp của vinh dự đệ nhất sư đoàn cũng đều tụ tập ở hai bên boong thuyền , thông qua thiên lý kính hoặc là dùng luôn bằng mắt thường nhìn về chiến trường cuồn cuồn khói súng và tiếng pháo đì đùng ở đằng xa, đồng thời cũng cẩn thận chú ý tới mặt biển San Hô xung quanh thuyền vận binh. Dù sao thì nước biển vẫn chảy, một số vật thể lẻ tẻ từ chiến trường trôi tới tựa hồ có thể nói rõ ràng một số vấn đề. Trong nước biển, trôi tới những thi thể tàn khuyết của quan binh hải quân nước Mã Toa, đồng phục hải quân của bọn họ rất dễ nhận ra, còn có những mảnh vụn vỡ nát của boong thuyền chiến đấu hạm, cột buồm đứt gẫy còn chưa bị chìm, còn có thuốc súng màu đen trên chiến đấu hạm… tất cả những điều này, đều đang nói rõ hạm đội Phi Dương bị trọng thương, ít nhất có một chiếc chiến đấu hạm bị đánh chìm rồi.

Hải tặc có thể đánh chìm chiến đấu hạm cấp Kim Cương hoặc là chiến đấu hạm cấp Vô Úy, tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.

“Quan tư lệnh, chúng ta có phải là…” Tham mưu trưởng của vinh dự đệ nhất sư đoàn lo lắng nói, nhưng lời phía sau không nói ra.

Thiếu tướng Qua Nhã hiểu ý tứ trợ thủ của mình, đó là hắn kiến nghị thuyền vận binh thật nhanh thoát khỏi chiến trường, trên biển San Hô mênh mông không bờ bến, tất cả quan binh của vinh dự đệ nhất sư đoàn trong lòng đều cảm thấy không yên ổn, hết sức không yên lòng, mặc dù bọn họ được tiếp thụ huấn luyện có hệ thống, nhưng dù sao bọn họ vẫn là lục quân, trên hải dương mênh mông này, lục quân không có đất dụng võ, một khi bị hạm đội địch công kích, bọn họ liền thành con dê đợi thịt không có chút sức kháng cự, cuối cùng sẽ thành thức ăn làm no bụng cá mập.

Nhưng thiếu tướng Qua Nhã chỉ có thể lắc đầu.

Hắn đích xác có quyền lực mệnh lệnh bộ đội rút khỏi chiến trường nguy hiểm, nhưng hắn cũng phải gánh vác hậu quả từ đó mang đến, cho dù hạm đội Phi Dương có thể gặp phải tổn thất nhất định, nhưng trước nay hắn chưa từng nghĩ tới hạm đội Phi Dương sẽ chiến bại, thậm chí toàn quân bị diệt, bởi vì đây là chuyện không thể, cho dù khi đối diện với hải quân đế quốc Đường Xuyên từng vô cùng cường đại, sức chiến đấu của hạm đội Phi Dương vẫn quá rõ ràng, cho dù mỗi lần chiến tích báo có lên có thêm thắt nhất định, nhưng thắng nhiều bại ít là tuyệt đối không cần phải hoài nghi, Vũ Văn Phi Dương mặc dù cuồng vọng tự đại, mục hạ vô nhân (Không để ai vào mắt), nhưng thủ hạ của hắn - quan binh hải quân nước Mã Toa lại chắc chắn là tương đối tinh nhuệ, nhất là những hạm trưởng của hiến đấu hạm, bọn họ đều là nòng cốt mà hải quân nước Mã Toa dốc lòng huấn luyện ra, là xương sống của hải quân nước Mã Toa.

Hạm đội Phi Dương không thể chiến bại, bọn họ tối đa chỉ gặp phải một số rắc rối, một khi rắc rối này được giải quyết rồi, hạm đội Phi Dương còn phải tiếp tục tiến tới đảo Sùng Minh, đem yết hầu chiến lược này nắm thật chắc trong tay nước Mã Toa, nếu như mình hạ lệnh vinh dự đệ nhất sư đoàn tự tiện rút lui, tới khi hạm đội Phi Dương đánh bại kẻ địch, lại không cách nào tìm kiếm tung tích của mình trong biển rộng mênh mông, như thế kế hoạch công kích đảo Sủng Minh sẽ bị nhỡ. Trách nhiệm như vậy, cho dù là một trăm thiếu tướng Qua Nhã cũng không thể nào gánh vác, huống chi, không có chiến đấu hạm số lượng khổng lồ của hạm đội Phi Dương yểm hộ, an toàn của hơn một trăm chiếc thuyền vận binh này làm sao bảo đảm được?

Có lẽ vận mệnh của vinh dự đệ nhất sư doàn bắt đầu từ giây phút rời khỏi cửa cảng Tô Lý Cao phía nam nước Lữ Tống, đã cùng hạm đội Phi Dương liên kết chặt chẽ với nhau, tổn thất cùng gánh, vinh quang cùng chia, đây đã là chuyện thiếu tướng Qua Nhã hắn không cách nào chi phối rồi.

Thế nhưng Vũ Văn Phi Dương lại hoàn toàn quên mất sự tồn tại của vinh dự đệ nhất sư đoàn, hắn chỉ rõ ràng cảm thụ được cảm giác bị người ta lăng nhục, không khỏi nộ hỏa xung thiên, đường đường hạm đội Phi Dưong không ngờ lần thứ nhất tiếp chiến liền tổn thất một chiến đấu hạm cấp Vô Úy, đây thực sự là chuyện nghe rợn cả người, mà đám kẻ địch đáng hận này còn là hải tặc lưu khẩu đến từ địa khu Mỹ Ni Tư, điều này càng làm hắn không thể chấp nhận được, hắn thấy sự uy nghiêm của mình gặp phải khiêu chiến trước nay chưa từng có.

Bất quá hiện giờ tốt rồi, hạm đội Phi Dương đã đem bọn chúng bao vây chặt chẽ, tới lúc hỏa lực dày đặc hơn hai ngàn khẩu đạo pháo sẽ đem tất cả mọi thứ trong vòng vây đều biến thành hư ảo, hắn muốn để tất cả mọi người trên thế giới này biết, sự uy nghiêm của hạm đội Phi Dương là tuyệt đối không thể xâm phạm.

“Gia tăng tốc độ tiến công, không cần lo lắng đạn dược tổn hảo, dùng thực lực của chúng ta bóp nát hoàn toàn kẻ địch.” Vũ Văn Phi Dương không nhanh không chậm nói, tràn đầy phong phạm nho tướng, cấp cho quan thông tin vừa mới tiến vào có chút kinh hoàng bối rồi một cái ánh mắt trách mắng uy nghiêm, quan thông tin rụt đầu lại, vội vàng rời đi.



Nhưng mà Phất Lai Triệt quyết định khiêu chiến sự uy nghiêm của hạm đội Phi Dương, hơn nữa còn muốn đánh gãy xương sống của hạm đội Phi Dương.

Do tầm nhìn quá tệ, hơn nữa trận chiến đang quyết liệt, Long Nha chiến hạm mà Phất Lai Triệt mất chừng một tiếng mới tập hợp hoàn tất, song chiến đấu hạm của hải quân nước Mã Toa theo sát sau cũng đần tới gần, pháo thanh trượt mà bọn chúng được trang bị tầm bắn xa nhất là một ngàn ba trăm mét, một bộ phận chiến đấu hạm đã tiến vào xạ trình, bắt đàu liên tục đồng thời thời phát xạ, đạo pháo rơi xung quanh kỳ hạm của Phất Lai Triệt, kích lên vố số bọt sóng, hắn và đám Trát Lan Đinh toàn thân ướt sũng.

May mắn là khoảng cách càng gần, pháo ca nông của chiến hạm Long Nha quân Lam Vũ độ chuẩn xác đề cao rất nhiều, tình huống trực tiếp bắn trúng đối phương cũng dần dần tăng lên, trong quá trình tập hợp, liền có ba chiếc chiến đấu hạm bị bắt trúng trực tiếp, phát sinh vụ nổ mãnh liệt, làm cả chiến trường chấn động càng thêm hỗn loạn, khói súng ngập tràn, nhưng quan binh hải quân nước Mã Toa vẫn biểu hiện ra tố chất chiến đấu và ý chí chiến đấu cực cao, những chiến đấu hạm còn lại vẫn không sợ chết tìm kiếm cơ hội tới gần hạm đội Phất Lai Triệt.

“Lão đại, không bằng chúng ta cứ thế hỗn chiến với bọn chúng, thịt sạch hạm đội Phi Dương rồi hãy nói.” Trát Lan Đinh cẩn thận kiến nghị, theo hắn phỏng đoán, hiện giờ hạm đội Phất Lai Triệt và hạm đội Phi Dương đều đã phá vỡ đội hình quyết chiến chữ “T” thường lệ, đang ở vào trong hỗn chiến các hạm tự chiến đấu, Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ dựa vào tầm bắn và uy lực của hỏa pháo, còn có các thủy thủ trang bị súng trường Mễ Kỳ Nhĩ và bách kích pháo, bất kể là pháo chiến, hay là chiến đấu sát mạn thuyền, hải quân Lam Vũ đều sẽ không ở thế hạ phong, chỉ cần có đủ thời gian, khẳng định có thể đem hạm đội Phi Dương tiêu hao hết sạch.

Nhưng Phất Lai Triệt cự tuyệt kiến nghị của Trát Lan Đình, hắn âm trầm nhìn về phía địa phương sáu giờ, kiện định không rời nói: “Chúng ta phải động thủ, nếu không trời sẽ tối. Sau khi trời tối, thuyền vận binh khẳng định sẽ chạy tứ tán, chúng ta muốn tiêu diệt hết chúng là chuyện không thể.”

Trát Lan Đinh nâng kính viễn vọng lên nhìn về vị trí sáu giờ, thấp thoáng có thể nhìn thấy thuyền vận binh đông nghìn nghìn, ở ngay địa phương cách chiến trường không tới hai hải lý, nếu như là đêm khuya, bọn chúng đích xác sẽ phân ra bỏ chạy, hải quân Lam Vũ chỉ có hơn mười chiếc Long Nha chiến hạm, cho dù không chút tổn thất, cũng không thể đuổi theo nhiều thuyền vận binh, bất quá, hắn thực sự không hiểu được, những chiếc thuyền vận binh hoàn toàn không có khả năng tiến công này ở lỳ lại phụ cận chiến trường là có ý gì, chẳng lẽ là đợi mình tới tiêu diệt bọn chúng?

“Vậy ngươi nói xem, chúng ta giờ làm thế nào? Ta lên hay là ngươi lên?” Trát Lan Đinh trầm giọng nói, thần sắc tỏ ra hết sức cương nghị, đồng thời cũng tràn đầy vẻ hăm hở nóng lòng, hạm đôi Phất Lai Triệt không thể huy động toàn bộ lực lượng tập kích thuyền vận binh, phải lưu lại một số thuyền đem chiến đấu hạm của hạm đội Phi Dương ngăn lại, bất kể là hướng phía trước đột kích hay là ngăn chặn hạm đội Phi Dương, đều không phải là chuyện dễ dàng, số lượng quân hạm hai bên cách nhau quá xa.

Phất Lai Triệt quyết đoán nói: "Ngươi lên!”

Trát Lan Đình cũng không khách khí, gật đầu nói: “Được! Vậy ta đi đây!”

Phất Lai Triệt khoát tay, trầm giọng nói: “Đi đi, chúng ta dùng hỏa pháo yếm hộ ngươi, giúp ngươi phá một chỗ hở.”

Trát Lan Đinh nhanh chóng vượt qua boong thuyền, kéo dày thừng từ trên mạn thuyền nhảy xuống thuyền tam bản nhỏ, rất nhanh đi lên Long Nha chiến hạm 202 đợi ở bên cạnh, hắn ở bên mép boong tàu cùng Phất Lai Triệt chào hỏi qua, bảo Phất Lai Triệt yên tâm, xoay người liền biến mất dưới boong thuyền .

Chốc lát sau, cờ hiệu của hạm 202 phát ra tín hiệu, bảy chiếc Long Nha chiến hạm Phất Lai Triệt triệu tập tới nhanh chóng tổ chức thành đội ngũ hình thoi, hướng về phía sáu giớ tức tốc xuất phát. Một bên tiến lên, một bên khai pháo, ép lui chiến đấu hạm của nước Mã Toa ỏ phụ cận, có hai chiếc chiến đấu hạm của hải quân nước Mã Toa chống cự không lùi, hơn nữa còn chủ động tiến tới phía trước ngăn cản, kết quả bị một trận hỏa pháo mãnh liệt bao trùm, bị bắn tan nát ngay tại chỗ, cột buồm đứt gãy văng ra ngoài hơn ba trăm mét, trên chiếc chiến đấu hạm còn lại, hạm trưởng đang chỉ huy khai pháo bị bắn thành đống thịt nát.

Hành động của hạm đội Trát Lan Đinh lập tức làm chỗ hải quân nước Mã Toa đang tiến thẳng tới chú ý, cũng làm cho Vũ Văn Phi Dương chú ý, hắn lập tức hạ lệnh điều tập quân hạm lấp kín đường đi của Trát Lan Đi, trong thoáng chốc, tại phương hướng sáu giờ, tổng cộng tụ tập mười một chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn, trong đó bao gồm tám chiếc cấp Kim Cương, ba chiếc cấp Vô Úy, trong đó còn có kỳ hạm của Vũ Văn Phi Dương, bọn chúng lập tức dùng hỏa pháo mãnh liệt phong tỏa đường đi của hạm đội Trát Lan Đinh, đạn pháo lõi đặc và đạn bộc phá đều rơi phía trước hạm đội Trát Lan Đinh, cuốn lên vô số cột nước.

“Cự ly hai ngàn sáu trăm mét, xạ kích!” Phất Lai Triệt giơ hoàng kim nguyệt nha quân đao lên, trầm giọng phát ra mệnh lệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook