Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 345: Tương lai của cao nguyên Huyết Sắc (Thượng)

Nam Hải Thập Tứ Lang

18/03/2013

Phía nam địa khu Qua Nhĩ Ba Thác, Hổ Xuyên đạo.

Bầu trời buổi chiều âm u, không có một chút ánh mặt trời nào, nhưng trên bầu trời cũng không có mây, khí hậu tỏ ra rất khô hạn, trong không khí giống như chẳng hề có chút hơi nước nào. Gió lớn quét qua trên người mang theo cảm giác vô cùng khô hanh, gió mù trời, cát bao trùm lên đất vàng nơi này, khiến nó càng ngày càng đi theo hướng hoang mạc hóa, đất đai nơi này tỏ ra vô cùng khô cạn, có một số nơi thậm chí đã nứt nẻ, lộ ra từng khe hở lớn to bằng cổ tay, thế nhưng khi huyết chiến lại một lần nữa giáng xuống, thì những khe hở lớn đó đều bị máu tươi của cung kỵ thủ người Tây Mông lấp đầy.

Khi Dương Túc Phong chạy tới chiến trường thì các chiến sĩ của trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội cùng cung kỵ thủ người Tây Mông do Ai Đức Mông Đa suất lĩnh đã huyết chiến bốn ngày bốn đêm, cắt đứt hoàn toàn đường lui của cung kỵ thủ người Tây Mông. Cung kỵ thủ người Tây Mông liên tục phát động nhiều lượt tiến công, nhưng trừ thây chất đầy đồng ra thì không có được bất kỳ một thu hoạch nào.

Phong Phi Vũ suất lĩnh bộ đội kỵ binh Liệp Ưng quân Lam vũ, từ hai cánh của cung kỵ thủ người Tây Mông không ngừng phát động công kích mang tính chất quấy nhiễu, ngày đêm không ngừng, làm cung kỵ thủ người Tây Mông căn bản không có cơ hội để nghỉ ngơi, càng ngày càng mệt mỏi, thương vong cũng càng ngày càng nhiều. Căn cứ vào miêu tả của Phong Phi Vũ, hiện giờ tinh thần của cung kỵ thủ người Tây Mông đã tới bên bờ sự sụp đổ, nếu như còn thêm một lần đả kích lớn nữa, người Tây Mông sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Tư Cơ Bối Ni suất lĩnh trung đoàn 115 - đội quân có đôi chân mọc cánh của quân Lam Vũ cũng rất mau chóng đuổi theo kịp cung kỵ thủ người Tây Mông bỏ chạy, bọn họ cùng với các chiến hữu hải quân lục chiến đội của Trần Kiếm Phi cùng nhau từ hai phía nam bắc ép tới trận địa của cung kỵ thủ người Tây Mông, đồng thời dưới sự phối hợp của các bộ đội huynh đệ khác hình thành vòng bao vây hữu hiệu. Tới buổi tối ngày 3 tháng 3 năm 1730 thiên nguyên, tàn dư của cung kỵ thủ người Tây Mông ước chừng có tám vạn tên toàn bộ bị quân Lam Vũ bao vây trùng trùng, ở bên ngoài tám vạn cung kỵ thủ người Tây Mông này tụ tập hơn bốn vạn bội đội quân Lam Vũ, cung kỵ thủ của người Tây Mông cho dù có muốn phá vòng vây cũng là có lòng mà không có sức nữa, sau khi đột vây mấy lần mang tính thăm dò, đám Ai Đức Mông Đa và Cáp Lặc Đồ đều tuyệt vọng.

Bọn chúng cuối cùng cũng hiểu ra, chỉ dựa vào vũ lực, thì bọn chúng không thể nào thoát khỏi vòng vây của quân Lam Vũ được.

Quan chỉ huy tiền tuyến của quân Lam Vũ đã nói rất rõ ràng, người Tây Mông còn muốn sống sót trong vòng bao vây, thì chỉ còn một con đường, đó chính là buông vũ khí xuống, hai tay đặt lên đầu, cầm cờ trắng ở trên tay đi theo hàng lối trật tự ra bên ngoài.

Từ trong ống kính tròn của kính viễn vọng, Dương Túc Phong có thể nhìn thấy, những tên cung kỵ thủ người Tây Mông còn sót lại đã bị vây khốn trong khu vực có chu vi chưa tới mười kilomet, tất cả chiến mã và lương thảo dư ra của người Tây Mông, đều đã bị quân Lam Vũ đoạt vào trong tay, hiện giờ cung kỵ thủ người Tây Mông ở trong vòng vây, chẳng những thiếu thốn thức ăn mà ngay cả chiến mã tác chiến cũng không đủ. Bởi có một bộ phận chiến mã bị bọn chúng giết đem làm lương thực để ăn rồi.

Theo như phỏng đoán của Phong Phi Vũ, quân Lam Vũ căn bản không cần tấn công, chỉ cần đem bọn chúng vây khốn trên một tuần thì tám vạn tên cung kỵ thủ người Tây Mông này sẽ không chịu nổi đói khát mà đành phải đầu hàng. Đương nhiên, cũng có khả năng một số tên sẽ lựa chọn tự sát, bất kể như thế nào, thì đám cung kỵ thủ người Tây Mông này sẽ không còn con đường thoát nào khác nữa. Những lĩnh pháo binh đi tới sau đó thì lại không đồng ý với quan điểm của Phong Phi Vũ, bọn họ thà làm cho dứt khoát một chút, dùng một loạt pháo đạn mãnh liệt đem đám cung kỵ thủ người Tây Mông này toàn bộ tiễn lên thiên đường.

“Ngươi làm như vậy sẽ bị tổn thọ đấy.” Dương Minh nói với quan chỉ huy Lôi Minh của pháo binh đang nóng lòng như lửa đốt.

Từ sau khí tới được chiến trường, Lôi Minh đã hết sức nóng lòng sắp xếp đội ngũ pháo binh, chuẩn bị pháo kích người Tây Mông. Ở cứ điểm Tiểu Thang Sơn, tướng lĩnh của người Tây Mông là Trát Mộc Hợp quyết đoán lựa chọn rút lui làm cho Lôi Minh vô cùng thất vọng, cứ luôn cảm thấy ngứa ngáy chân tay, đánh không đủ đã. Hiện giờ tám vạn cung kỵ thủ người Tây Mông còn sót lại chen chung với nhau ở một chỗ, thực sự là mục tiêu xạ kích quá tốt rồi, hắn không thể nín nhịn muốn đem bọn chúng quét sạch cho bằng hết, cho nên nhiều lần xin mệnh lệnh tác chiến, nhưng Dương Túc Phong đều không phê chuẩn.

“Cho dù là thiên đường cũng không vấn đề gì, ở trên thiên đường còn có xe đưa xe đón…” Lôi Minh căn bản là không tin chuyện luân hồi báo ứng gì hết, nói oang oang, không hề để ý những lời quái đản của mình làm cho các đồng sự ở xung quanh chú ý.

“Cái gì mà thiên đường có xe đưa xe đón? Là ý tứ gì? Phong Phi Vũ tò mò hỏi.

“Ngươi hỏi Phong lĩnh ấy, hồi trước ngài cũng nói như thế…” Lôi Minh thuận miệng đáp, lúc này mới ý thức được lời của mình có chút cổ quái, chẳng trách nào người ở xung quanh đều tròn mắt ra nhìn mình, giống như mình là con cự thú Behemoth ở địa khu liên minh Nhã Ca vậy.

Dương Túc Phong tất nhiên là hiểu rằng do mình trong lúc vô ý nhầm lẫn thời đại, đem chuyện ở thế kỷ hai mươi mốt nói ra rồi, loại chuyện này càng giải thích càng hỏng bét, cho nên chuyển sang đề tài khác: “Có phát hiện ra tung tích của người Vũ Chân hay không? Bọn họ có tiếp tục đuổi theo tới phụ cận xem náo nhiệt không?”

Phong Phi Vũ nói: “Không phát hiện ra, không biết là bọn chúng đi đâu mất rồi… Ấy? Mọi người xem, người Tây Mông cuối cùng cũng đành phải phái sứ giả của mình xuất hiện rồi, còn cho rằng đám gia hỏa ngu xuẩn Bố Lạp Cát, thà chết chứ không chịu hạ cái đầu cao quý của chúng xuống nữa chứ!”

Lôi Minh nói: “Đại khái là nhìn thấy pháo binh của chúng ta tới, mới không thể không tới đám phán với chúng ta, nếu không, sứ giả của bọn chúng chỉ có thể từ trong địa ngục phái người ra thôi… tên khốn này đúng là cao thật đó, so với ta còn cao hơn!”

Đám người Dương Túc Phong ngẩng đầu lên nhìn, đúng là như vậy, chỉ thấy từ trong doanh trại dày đặc của người Tây Mông, có một người lẻ loi bước ra, bởi vì không nhìn kính viễn vọng cho nên không nhìn thấy rốt cuộc hắn là ai. Nhưng nhìn qua thì thân hình rất cao lớn, hắn không cưỡi ngựa, hai tay cũng không có gì, cứ như vậy đi bộ tới quân doanh của quân Lam Vũ, bất quá hắn cũng không mang cờ trắng, cũng không tỏ rõ thân phận, bởi thế những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ đều rất hào hứng, chuẩn bị cho một phát súng giết chết hắn.

Phong Phi Vũ truyền lệnh xuống, thả cho người đó tiến vào. Kết quả tiền tuyến mau chóng báo cáo tới, nói người kia không ngờ lại là Ai Đức Mông Đa - thủ lĩnh của người Tây Mông. Đám người Dương Túc Phong đều cảm thấy ngạc nhiên không thôi, vì vậy lập tức nâng kính viễn vọng lên, chính là như vậy, nhân vật đơn độc đi tới đàm phán với quân Lam Vũ này, chính là Ai Đức Mông Đa thủ lĩnh của người Tây Mông.

Vóc dáng của Ai Đức Mông Đa vẫn cứ cao lớn như thế, nhưng thần tình đã tiều tụy hơn nhiều rồi, mặc dù hắn nỗ lực muốn thể hiện bản thân tinh thần phấn chấn một chút, nhưng đôi mắt thâm quầng rõ ràng, còn cả bộ râu rất nhiều ngày quên chưa cạo, thậm chí còn có thể nhìn thấy trong mắt hắn đầy những sợi tơ máu, nhìn qua thì những ngày này cuộc sống của hắn không được tốt lắm. Ba mươi vạn đại quân của người Tây Mông rầm rầm rộ rộ che đồng lấp đất nam hạ, nhưng không có được bất kỳ chút lợi ích nào từ trong tay quân Lam Vũ, ngược lại còn tổn thất mất hai mươi hai vạn người, gần như như hao tổn mất hai phần ba binh lực. Hắn thân là thống soái tối cao của người Tây Mông, sao có thể không tiều tụy cho được?

Bất quá không ngờ hắn lại có gan xuất hiện vào thời điểm này, xem ra còn có vài phần bản sắc kiêu hùng, cho dù so với lúc hắn khi còn trẻ tuổi, thì hiện giờ hắn đã do dự thiếu quyết đoán hơn nhiều, cố chấp bảo thủ hơn nhiều, cũng hồ đồ ngu xuẩn hơn nhiều, nhưng dù sao thì hắn cũng ngồi ở trên vị trí đại hãn của người Tây Mông mười bốn năm, có vốn liếng đầy đủ.

“Hắn tới làm cái gì thế? Cầu xin à?” Lôi Minh không hiểu nói.

“Ngươi nói hắn còn có thể làm gì? Xin cơm à?” Phong Phi Vũ không hề khách khí nói.

Dương Túc Phong không đổi sắc mặt nói: “Chúng ta xuống gặp hắn đi.”

Một hàng người mau chóng gặp mặt Ai Đức Mông Đa.

Ai Đức Mông Đa đúng là rất tiều tụy nhưng hắn cực lực che dấu sự tiều tụy và chán chường của mình, lấy tinh thần, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Dương Túc Phong, nói từng chữ một: “Dương Túc Phong, ta tới là để hạ chiến thư! Ta muốn cùng ngươi đánh tay đôi!”

Tất cả tướng lĩnh cao cấp của quân Lam Vũ hoàn toàn ngạc nhiên.

Đánh tay đôi?

Không một ai có thể ngờ được rằng, Ai Đức Mông Đa một mình đi tới quân doanh của quân Lam Vũ, không ngờ lại muốn cùng Dương Túc Phong tiến hành quyết đấu cổ xưa nhất: Đấu tay đôi. Là thủ lĩnh của người Tây Mông, Ai Đức Mông Đa không hề suy tính kỹ càng cho tương lai của người Tây Mông, không vắt hết óc tìm ra một con đường đi sau này cho người Tây Mông, ngược lại giống một võ phu tuần túy đến tìm Dương Túc Phong đấu tay đôi, đúng là làm cho đám người Phong Phi Vũ khóc cười không xong, cái tên Ai Đức Mông Đa này thực sự quá là đáng yêu rồi, giờ đã là thời đại nào, ai còn muốn đấu tay đôi với ngươi nữa?

Nhìn thấy sắc mặt cười nhạo khinh miệt của đám người Phong Phi Vũ ở bên cạnh Dương Túc Phong, sắc mặt của Ai Đức Mông Đa tức thì đỏ bừng, cảm giác như mình gặp phải sự vũ nhục vô hình vậy, tức thì siết chặt nắm đấm, mắt lóe lên hung quang, âm thanh bén nhọn mà hung bạo nói: “Dương Túc Phong, ta muốn đấu tay đôi với ngươi! Ngươi có nghe thấy không?”

Phong Phi Vũ phất tay, cảnh vệ quân bộ của quân Lam Vũ mang dây thừng tới, còn cả còng tay, chuẩn bị trói lấy Ai Đức Mông Đa, nhưng Dương Túc Phong phất tay, ý bảo là không cần thiết phải hưng sự động chúng. Phong Phi Vũ nói: “Ai Đức Mông Đa, ngươi có bệnh đấy à? Ngươi thua thì thua rồi, còn đấu tay đôi cái gì nữa? Được! Để ta tới đấu tay đôi với ngươi! Ta bắn một phát chết tên gia hỏa khốn kiếp nhà ngươi, xem ngươi còn muốn đấu tay đôi không!”

Nói rồi, Phong Phi Vũ rút súng ra, chỉ vào chỗ đất trống ở bên ngoài nói: “Đi nào! Ra bên ngoài! Lão tử đấu tay đôi với ngươi!”

Nhưng con mắt của Ai Đức Mông Đa chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Túc Phong, thâm trầm nói: “Ta muón cùng Dương Túc Phong đấu tay đôi!”

Phong Phu Vũ đánh mắt ra hiệu cho bọn Đan Nhã Huyến, Đan Nhã Huyến đi tới, muốn trói lấy Ai Đức Mông Đa.

Dương Túc Phong phất tay, ý bảo bọn Đan Nhã Huyến lui ra, chầm chậm đi tới trước mặt Ai Đức Mông Đa, cách Ai Đức Mông Đa không tới một mét, ánh mắt từ từ dừng ở trên mặt Ai Đức Mông Đa. Ai Đức Mông Đa mặc dù cao hơn y tới tận nửa cái đầu, nhưng khi ánh mắt lạnh lẽo của y hờ hững quét qua, không ngờ lại bất giác khẽ run lên một chút, sắc mặt cũng trở nên càng thêm nhợt nhạt. Dương Túc Phong như có điều gì đó suy nghĩ gật gù nói: “Ngươi muốn thông qua cuộc đấu tay đôi của hai người bọn ta giải quyết chuyện của quân Lam Vũ và người Tây Mông các ngươi? Hay chỉ là vì muốn giải quyết ân oán cá nhân giữa hai cúng ta?”

Ai Đức Mông Đa nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta và ngươi không có ân oán cá nhân!”

Dương Túc Phong gật đầu, đột nhiên quay lại nhìn quân doanh của người Tây Mông, bình thản nói: “Nhưng ta rất hoài nghi, hiện giờ ngươi còn có thể đại biểu cho người Tây Mông sao? Những binh sĩ và bộ hạ của ngươi có thể chấp nhận kết quả cuộc đấu tay đôi hay không? Liệu bọn có có thể hay không nói rằng: Ai Đức Mông Đa tự đi tìm chết, chẳng liên quân gì đến tôi cả…”

Ai Đức Mông Đa gào thét như sấm động: “Ta đương nhiên có thể khống chế được người của ta! Ta chỉ giết chết ngươi, mới có thể giải được mối hận trong lòng!”

Đám người Phong Phi Vũ rút súng lục ra, nhắm chuẩn vào đầu Ai Đức Mông Đa, Phong Phi Vũ lạnh lùng nói: “Hiện giờ bọn ta có thể giết chết ngươi!”

Ai Đức Mông Đa sắc mặt càng thêm đỏ rực, quát tướng lên: “Dương Túc Phong, ngươi không dám đấu tay đôi với ta, ngươi chính là tên hèn nhát! Đớn hèn!”



Đao Vô Phong nghe được báo cáo dẫn các chiến sĩ của lục quân đặc chiến đội đi tới, hắn là một tên gia hỏa hung tàn, vừa mới đi tới là cho ngay một báng súng tức thì đánh Ai Đức Mông Đa ngã lăn ra đất. Đao Vô Phong khí lực rất lớn, vị trí đánh trúng vừa vặn ở ngay trên cổ, cho dù Ai Đức Mông Đa thân hình có cường tráng hơn nữa, cũng không tài nào chịu nổi. Lữ Tứ Lang ở bên cạnh đi tới, bồi thêm cho hắn một cước, trúng ngay vào hàm răng của hắn, Ai Đức Mông Đa tức thì mồm miệng đầy máu, Đao Vô Phong nhận lấy còng tay, thuận tay còng Ai Đức Mông Đa lại.

Nhưng ai Đức Mông Đa mặc dù bị đánh ngã xuống đất, mồm miệng be bêst máu, hai tay còn bị còng lại, nhưng vẫn quật cường gào thét: “Dương Túc Phong! Ngươi là thằng hèn! Ngươi không dám đấu tay đôi với ta! Ngươi là thằng hèn! Ngươi là tên nam nhân quỳ ở trước mặt nữ nhân! Ngươi không dám…”

Đao Vô Phong cởi giày lính xuống, rút tất ra, nhét ngay vào trong miệng Ai Đức Mông Đa.

Dương Túc Phong trầm giọng nói: “Thả hắn ra!”

Đao Vô Phong ngẩn người.

Dương Túc Phong tiếp tục trầm giọng quát: “Thả hắn ra!”

Đao Vô Phong phát giác Dương Túc Phong thực sự hơi nổi giận rồi, trong giọng nói ẩn chứa sự phẫn nộ phát ra từ tận đáy lòng, vội vàng thả Ai Đức Mông Đa ra.

Dương Túc Phong lại một lần nữa thấp giọng quát: “Mở còng tay của hắn ra!”

Đao Vô Phong vội vàng mở còng tay của Ai Đức Mông Đa ra.

Vào lúc này, người ở bên cạnh đều phát giác được, Dương Túc Phong đúng là nổi giận rồi.

Sau khi mở còng tay, Ai Đức Mông Da lập tức từ dưới đất nhảy bật lên, tiếp tục chỉ Dương Túc Phong: “Người là thằng hèn…”

Ánh mắt của Dương Túc Phong lạnh lùng chăm chú nhìn hắn, lời nói của Ai Đức Mông Đa tức thì nghẹn lại, Dương Túc Phong khẽ hít một hơi, cũng chầm chậm nói từng chữ một: “Ai Đức Mông Đa, ngươi phải biết, hậu quả của đấu tay đôi rất nghiêm trọng, có lẽ ngươi căn bản không gánh vác nổi.”

Ai Đức Mông Đa phẫn nộ nói: “Ta đấu tay đôi nhất định sẽ giết ngươi.”

Ánh mắt của Dương Túc Phong vẫn cứ thâm trầm nhìn xoáy vào hắn, thần sắc bình tĩnh nói: “Vậy được, ta chấp nhận đấu tay đôi với ngươi. Nhưng, trước khi đấu tay đôi, chúng ta phải nói điều kiện rõ ràng. Ngoài ta, khi đấu tay đôi, tất cả bộ hạ của ngươi đều phải có mặt, kiểm chứng kết quả đấu tay đôi.”

Ai Đức Mông Đa nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu ngươi giết được ta, bọn ta lập tức trở về cao nguyên Huyết Sắc, trong những năm ta còn sống ta sẽ không mạo phạm địa khu Mỹ Ni Tư ….”

Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Nếu ta giết ngươi, thì ngươi không còn những năm sống sót nào nữa đâu. Bất quá, ta sẽ không giết ngươi, chúng ta có thể đổi phương thức, nếu như ta đấu tay đôi thắng, người Tây Mông các ngươi sẽ phải tuân thủ theo hiệp nghị này, nếu như ngươi đấu tay đôi thắng, chúng ta sẽ tránh đường thả cho các ngươi về cao nguyên Huyết Sắc, muốn làm gì thì làm nấy, chỉ cần các ngươi không tới quấy nhiễu bọn ta thì bọn ta cũng sẽ không tới quấy nhiễu các ngươi. Ngươi cảm thấy như thế nào?”

Ai Đức Mông Đa khẩn trương nói: “Hiệp nghị gì?”

Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Cổ Tư Đinh, mang đại cương của hiệp nghị ra cho nhân vật thủ lĩnh của người Tây Mông xem qua.”

Cổ Tư Đinh trong mấy phút ngắn ngủi đã phác thảo xong đại cương hiệp nghị của quân Lam Vũ và người Tây Mông. Mau chóng mang tới, Dương Túc Phong thuận tay lật qua xem một chút, sau đó đưa cho Ai Đức Mông Đa, bản hiệp nghị này dều là bình thường y cùng đám người Cổ Tư Đinh, Tri Thu thương lượng qua, rất nhiều nội dung đều đã thảo luận đi lại nhiều lần, xem xem có thể thực thi được không, bởi thế sớm đã ghi nhớ trong lòng.

Ai Đức Mông Đa nhìn qua đại cương hiệp nghị, tức thì hít một hơi khí lạnh.

Bản hiệp nghị này chủ yếu có tám nội dung cơ bản.

Điều thứ nhất, khu vực người Tây Mông khống chế phân chia thành hai khu vực hành chính nam bắc, lấy sông A Nhĩ Mã Xoa làm biên giới, mạn bắc gọi là địa khu Bắc Mông, mạn nam gọi là địa khu Nam Mông. Bắc Mông và Nam Mông chính là hai khu vực hành chính độc lập, mỗi bên có đại hãn của khu vực của mình, mỗi đại hãn đều phải phụ trách với phủ đại đô đốc Y Vân, không có bất kỳ quan hệ gì với đối phương, nếu như có, đó cũng chỉ là quan hệ bình đằng hợp tác.

Điều thứ hai, người Tây Mông không được giữ lại quân thường trú, nhưng thủ lĩnh của mỗi bên (đại hãn Bắc Mông và đại hãn Nam Mông) có thể bảo lưu một đội cảnh vệ vạn người, biên chế của nó nạp vào đội ngũ biên chế của kỵ binh quân Lam Vũ, chi phí và trang bị cũng do quân Lam Vũ cung cấp, phụ trách bảo vệ an toàn của khu vực bản địa, bảo vệ tôn nghiêm của đại hãn, an toàn khu vực sinh hoạt của người Tây Mông do quân Lam Vũ phụ trách toàn bộ.

Điều thứ ba, địa khu Nam Mông và địa khu Bắc Mông đều có thể bảo lưu được cơ cấu chính trị trước mắt, trở thành một khu hành chính đặc biệt dưới sự quản hạt của phủ đại đô đốc Y Vân, nhưng ngoại giao quyền lực ngoại giao đều thuộc về sự điều khiển của phủ đại đô đốc Y Vân, tất cả quan hệ đối ngoại có liên quan lập tức phải dừng lại, cho tới khi lập lại quan hệ mới.

Điều thứ tư, giải phóng tất cả nô lệ, đem bọn họ trở thành binh dân, bất kỳ ai cũng không được hạ chế tự do sinh hoạt di cư của bọn họ. Người bình dân Tây Mông hưởng tất cả quyền lợi và nghĩa vụ của cư dân dưới sự quản hạt của phủ đại đô đốc Y Vân, đồng thời phải tuân thủ quy định pháp luật do phủ đại đô đốc Y Vân ban bố.

Điều thứ năm, quân Lam Vũ sẽ phái quân đội tiến vào đồn trú ở thành Ô Mã, nhân vật đầu não và cơ quan hành chính của địa khu Nam Mông cũng phải sinh hoạt và làm việc ở thành Ô Mã, cũng như vậy, quân Lam Vũ sẽ xây thành ở địa khu Ô Lan Sát - bờ bắc sông A Nhĩ Mã Xoa, trở thành địa điểm làm việc của nhân vật đầu não của địa khu Bắc Mông, quân Lam Vũ cũng sẽ trú quân ở Ô Lan Sát.

Điều thứ sáu, người Tây Mông phải đảm bảo cho an toàn của tính mạng và tài sản của thương nhân tới từ khu vực quân Lam Vũ khống chế, chấp hành chính sách thông hành kinh tế và các quy định pháp luật khác do phủ đại đô đốc Y Vân ban bố, không được tiến hành bất kỳ hành vi đi ngược quy luật kinh tế thị trường.

Điều thứ bảy, người Tây Mông có thể tự do tới địa khu Mỹ Ni Tư định cư, bất kỳ ai cũng không được ngăn cản.

Điều thứ tám, thuế thu của người Tây Mông không dùng hàng hóa chi trả, mà là dùng hình thức lấy ngựa để nộp, số lượng của nó sẽ do nhân vật đầu não của địa khu Bắc Mông, địa khu Tây Mông và phủ đại đô đốc Y Vân cùng quyết định, nhưng mỗi năm hạn ngạch ngựa cao nhất phải nộp không thể quá mười tám vạn con.

“Ai Đức Mông Đa ngươi thấy như thế nào? Chúng ta còn còn cần phải đấu tay đôi không?” Dương Túc Phong bình thản nói.

Ai Đức Mông Đa vẫn luôn trầm mặc không nói, sắc mặt lúc thì xanh lúc thì trắng, biến đổi không ngừng.

Hắn đương nhiên là biết chỗ lợi hại của tám điều hiệp nghị này, một khi tiếp thụ tám điều hiệp nghị này, người Tây Mông sẽ hoàn toàn mất đi địa vị độc lập của bản thân, hoàn toàn trở thành vật phụ thuộc của quân Lam Vũ. Người Tây Mông sau này cả đời chỉ có thể chuyên tâm một lòng nuôi ngựa cho quân Lam Vũ. Không còn cơ hội tranh bá thiên hạ nữa, bản thư hiệp nghị này, chẳng những tước đoạt một nửa quyền lực của mình, hơn nữa đem người Tây Mông hoàn toàn rơi vào trạng thái phân liệt. Người Tây Mông sau khi phân liệt càng không có năng lực đối kháng với quân Lam Vũ. Sau này đại hãn Bắc Tây Mông và đại hãn Nam Tây Mông chẳng qua chỉ là một con chó do quân Lam Vũ thuần dưỡng, phụ trách trông nhà cho quân Lam Vũ mà thôi, hơn nữa rất có thể vì một khúc xương quân Lam Vũ ném cho mà tranh nhau ngươi sống ta chết.

Thế nhưng, nếu hắn không chấp nhận thì như thế nào.

Nếu mà không chấp nhận, quân Lam Vũ khẳng định sẽ đem chủ lực còn sót lại của người Tây Mông tiêu diệt sạch, sau đó sẽ phái quân đội tiếp tục tiến tới cao nguyên Huyết Sắc. Đã sắp vào mùa thu rồi, khí hậu của cao nguyên Huyết Sắc sẽ vô cùng thích hợp cho kỵ binh quân Lam Vũ tiến vào cao nguyên Huyết Sắc, một khi quân Lam Vũ tiến vào khu vực sinh sống của người Tây Mông, bọn chúng khẳng định sẽ không ôn nhu như bản hiệp nghị này miêu tả. Bọn chúng sẽ hoàn toàn phá hủy điều kiện sinh hoạt của người Tây Mông, ví như hạ độc vào nguồn nước, hỏa thiêu tất cả các bộ lạc của người Tây Mông, tàn sát tất cả những người Tây Mông có thể nhìn thấy được, đánh bả chết tất trâu bò ngựa dê, tạo ra bệnh dịch …v..v.. mục đích của bọn chúng chính là triệt để đem năng lực chiến tranh của người Tây Mông tan rã hết, hủy diệt toàn bộ từ tài nguyên nhân lực tới tài nguyên tự nhiên.

Ai Đức Mông Đa chừng như có thể thấy được, vô số người Tây Mông đang ngã xuống dưới nòng súng của quân Lam Vũ, bao gồm tất cả người nhà và thân thích của hắn, đều bị quân Lam Vũ điểm danh lôi ra từng người từng người một, sau đó xử bắn, cho dù là đứa bé mới sinh cũng không được ngoại lệ. Ở trên báo chí Điệp Tư Thi nói, Dương Túc Phong thích nhất là uống canh trẻ em, thích đem những đưa bé vừa mới sinh ra để nấu canh, nghe nói như vậy có thể tráng dương, để y có thể hủy hoại nhiều nữ nhân hơn nữa, trẻ con của người Tây Mông khẳng định là không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của y…

Nghe thấy Dương Túc Phong nói chuyện, Ai Đức Mông Đa nói theo phản xạ: “Dương Túc Phong, ta quyết định đấu tay đôi với ngươi.”

Dương Túc Phong khe khẽ gật đầu, không có một biểu cảm gì cả, chỉ bình thản nói: “Rất tốt, ngươi về trước đi, nói rõ ràng chuyện này với đám bộ hạ của ngươi, một tiếng sau, đem người của ngươi gọi ra. Hai chúng ta sẽ ở giữa vùng đất trống của hai quân, cùng chứng kiến bản hiệp nghị này ra đời, sau đó ta và ngươi đấu tay đôi, thắng bại sinh tử đều phó thác cho ông trời.”

Ai Đức Mông Đa sắc mặt âm trầm nói: “Được! Ta nhất định sẽ giết ngươi!”

Dương Túc Phong khẽ mỉm cười, không nói gì cả.



Đao Vô Phong lôi Ai Đức Mông Đa đi.

Phong Phi Vũ có chút lo lắng nói:” Phong lĩnh, ngài thực sự muốn cùng cái tên khốn kiếp bại não ấy đấu tay đôi sao?”

Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Đấu tay đôi cũng là biện pháp tốt để giải quyết mà ! Ngươi trông coi kỹ những tên người Tây Mông khác cho ta, đừng để bọn chúng giờ trò.”

Phong Phi Vũ thận trọng gật đầu nói: “Tôi hiểu, nếu như người Tây Mông muốn giờ trò, chúng tôi sẽ lập tức phát động công kích, diệt sạch toàn bộ bọn chúng!”

Dương Túc Phong lãnh khốc gật đầu.

Đan Nhã Huyến khẩn thiết nói: “Làm sao chàng có thể mạo hiểm như thế…”

Dương Túc Phong thản nhiên như không nói: “Nàng cũng không nhìn xem cái bộ dạng của Ai Đức Mông Đa, hắn còn có bao nhiêu bản lĩnh? Chẳng qua là bản thân hắn muốn tìm cho mình cái bậc thang để bước xuống thôi… ta phải đánh văng chút thể diện cuối cùng của hắn trước mặt người Tây Mông, để hắn hoàn toàn đánh mất lòng tin cả đời của mình. Được rồi, nàng không cần lo lắng, nếu như nàng lo lắng còn không bằng kiếm cho ta một khẩu súng tốt… Không cần nữa, Đao Vô Phong, đưa súng trường của ngươi cho ta!

Đao Vô Phong hai tay đưa súng trường lên, sắc mặt có chút lo lắng, bất an gãi gãi đầu của mình nói: “Phong lĩnh, điều này hình như là không cần thiết đâu… Hay là chúng ta tùy tiện chọn một người… ứng phó qua loa cho xong…”

Dương Túc Phong một bên cẩn thận kiểm tra khẩu súng, lộn đi lộn lại xem kỹ từng món linh kiện, vừa lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn để người ta nói ở sau lưng, thống soái của quân Lam Vũ còn không can đảm bằng thống soái của người Tây Mông sao?”

Đao Vô Phong lập tức ngậm miệng.

Đây đúng là không phải chuyện vinh quang lắm.

Phong Phi Vũ muốn nói lại thôi, cũng cảm thấy lời của Dương Túc Phong có đạo lý, lời ra tới miệng lại nuốt trở vào.

Một tiếng đồng hồ sau, trên khoảng đất trống nằm giữa quân Lam Vũ và người Tây Mông, tướng lĩnh cao cấp của quân Lam Vũ và tất cả tướng lĩnh cao cấp của người Tây Mông đều tập trung lại cùng một chỗ. Ở giữa bọn họ đặt một cái bàn tròn, trên chiếc bàn đặt một bản hiệp nghị. Hiệp nghị đã được Cổ Tư Đinh viết lại một lần nữa, nét chữ vô cùng ngay ngắn, nội cung cũng hoàn thiện hơn nhiều, nhưng trên cơ bản nội dung vẫn gồm tám điều.

Các tướng lĩnh cao cấp phía bên quân Lam Vũ có đám người Dương Túc Phong, Phong Phi Vũ, Đồ Tẫn Tru, Tri Thu, còn phía bên người Tây Mông là bọn Ai Đức Mông Đa, Cáp Lặc Đồ, Ô Qua, Lan Đạt, Pháp Bỉ An. Hai bên vừa rồi còn kịch chiến, hiện giờ khoảng cách còn chưa tới một mét, Ai Đức Mông Đa và Dương Túc Phong đấu tay đôi hiển nhiên khiến cho mỗi một người ở nơi này hứng thú, tới ngay cả rất nhiều quan binh bình thường của người Tây Mông cũng đã biết, đều ở bên kia đang thò cổ ra chờ đợi bên nay bắt đầu quyết đấu.

Cũng như vậy, bên quan Lam Vũ cũng hết sức chú ý, rất nhiều các chiến sĩ quân Lam Vũ cùng nghển cổ ra, quan sát động tĩnh ở vùng đất trống ở giữa này. Trung đoàn trưởng Lôi Minh trung đoàn pháo binh 901 càng thêm sốt rột như kiến bò trên chảo nóng, cứ ở đó đi qua đi lại, còn kkhông ngừng thở dài, cảm thản bản thân xui xẻo, thiếu chút nữa là xô đổ tham mưu Hà Vị Thần của trung đoàn 315 ngã lăn ra đất. Vì đề phòng sự kiện bất ngờ phát sinh, Lôi Minh và Hà Vị Thần phụ trách trực ban chiến đấu, không thể đến hiện trường để biết tình hình, nên tất nhiên là sốt ruột vô cùng, phía trên trán Lôi Minh còn như muốn bốc khói ra nữa.

Ngược lại những tướng lĩnh cao cấp của hai bên phụ trách đàm phán đứng ở vùng đất trống trung tâm kia thì chẳng có chút khẩn trương nào, thậm chí còn mỉm cười với nhau, gắng sức thể hiện phong độ của bản thân, Cổ Tư Đinh giải thích nội dung của từng điều hiệp nghị một, người ở phía bên quân đội Tây Mông càng nghe càng cảm thấy lòng ai oán, cảm giác bản thân giống như bị cắt rời từng chút từng chút một. Nhưng bọn chúng đã hoàn toàn rơi vào khốn cảnh rồi, mặc dù biết hiệp nghị của quân Lam Vũ rất quá đáng, nhưng không thể không kiên nhẫn ngồi nghe.

Bất kể là bọn chúng có tiếp thụ hay không, thì bản hiệp nghị này mới là lối thoát duy nhất của bọn chúng.

Dương Túc Phong chăm chú nhìn Ai Đức Mông Đa, trầm giọng mà kiên quyết nói: “Nếu như ngươi thua rồi, ngươi và bộ hạ của ngươi đều phải tuân thủ bản hiệp nghị này. Bất kỳ một ai cũng không được làm trái, Cáp Lặc Đồ, Pháp Bỉ An, ta nghĩ các ngươi cũng đã nhìn thấy rõ ràng bản hiệp nghị này rồi, nếu như thủ lĩnh của các ngươi thua, các ngươi cũng phải tuân thủ bản hiệp nghị này, toàn bộ người Tây Mông cũng phải tuân thủ bản hiệp nghị này, nếu không, chiến hỏa sẽ lan tới khu vực sinh hoạt của người Tây Mông trên cao nguyên Huyết Sắc.

Ai Đức Mông Đa hung dữ trừng mắt nhìn Dương Túc Phong, không nói một lời.

Đám người Cáp Lặc Đồ và Pháp Bỉ An sắc mặt đều vô cùng tập trung, cẩn thận xem xét mỗi điều của hiệp nghị. Cổ Tư Đinh giải thích hết sức rõ ràng, không ai có thể sinh ra hiểu lầm. Thế nhưng chính bởi vì nội dung hiệp nghị vô cùng rõ ràng cho nên thần sắc của bọn chúng mới thận trọng như thế. Bản hiệp nghị này, chẳng những liên quan tới tính mạng của toàn bộ tám vạn cung kỵ thủ người Tây Mông ở nơi này, hơn nữa còn quan hệ tới tương lai của người Tây Mông.

Đất đai phân chia, quân đội giải trừ, thông thương tự do đều là những điều khoản chết người nhất, một khi đem những điều này ra thực hiện, người Tây Mông sẽ hoàn toàn mất đi địa vị độc lập tự chủ của mình, từ đó trở thành khu vực khống chế của quân Lam Vũ, ắt phải tuân thủ tất cả quy luật pháp điển của quân Lam Vũ. Dưới sự bao phủ của cái bóng cực lớn quân Lam Vũ, lịch sử của người Tây Mông từ nay đứt đoạn, thậm chí vĩnh viễn biến mất trong dòng sông dài lịch sử.

Mỗi một tướng lĩnh người Tây Mông có mặt ở đây đều hiểu rõ, nếu như dựa theo bản hiệp nghị này mà chấp hành, người Tây Mông sẽ từ nay không còn năng lực và tư cách tranh bá thiên hạ nữa. Công tích huy hoàng từng có trong quá khứ của bọn chúng đều đi theo bản hiệp nghị này mà biến mất toàn bộ. Bọn chúng chừng như có thể dự đoán được, trong tương lai không xa, người Tây Mông chỉ cần ngoan ngoãn giúp quân Lam Vũ nuôi ngựa là được rồi.

Suy nghĩ của Ai Đức Mông Đa thì càng phức tạp hơn một chút.

Dựa theo bản hiệp nghị này, về sau người Tây Mông chỉ cần yên tâm nuôi ngựa là được rồi, không nghi ngờ gì là cấp cho mục dân bình thường của người tây mông cảm giác ổn định và an toàn sinh sống cực lớn, đồng thời chính sách có thể tự do di dân khẳng định sẽ được đại đa số mục dân người Tây Mông và số ít quý tộc người Tây Mông thích thú, mà chính sách tự do thông thương cũng sẽ dần dần làm tan rã cuộc sống du mục của người Tây Mông, cùng với thời gian trôi đi, ngươi Tây Mông bình thường sẽ càng ngày càng lưu luyến cuộc sống do quân Lam Vũ cung cấp, tới khi đó, nhân tâm sẽ quyết định người Tây Mông từ nay không còn thoát khỏi ảnh hưởng của quân Lam Vũ nữa.

Ai Đức Mông Đa len lén nhìn qua Dương Túc Phong, phát hiện ra sắc mặt của Dương Túc Phong không hề có biến hóa gì, vẫn rất bình tĩnh, bất quá vào lúc này lại khiến Ai Đức Mông Đa có một loại cảm giác cao thâm mạc trắc, Dương Túc Phong tùy tiện đưa ra mấy điều hiệp nghị, liền tước đoạt tương lai của người Tây Mông, chẳng trách ở trong bài báo Điệp Tư Thi miêu tả như thế này: “Dương Túc Phong tới cái thế giới này, từ đầu tới chân đều bốc lên mùi hôi tanh thối gian dối…” Đúng là lời nói không sai, mà càng đáng hận hơn nữa là đối diện với điều kiện tên ác ma này đưa ra, người Tây Mông không ngờ lại không có tư cách và lý do để phản đối.

Nếu như Trát Mộc Hợp ở đây mà nói, nhất định hắn sẽ bất chấp tất cả phản đối bản hiệp nghị này, nhưng thật tiếc là Trát Mộc Hợp đã chết rồi. Ánh mắt của Dương Túc Phong thật ác độc, ám sát người nào đó thì không, lại phái người đi ám sát đúng Trát Mộc Hợp, thoáng một cái đã cắt đứt toàn bộ hi vọng của người Tây Mông, ép người Tây Mông không thể không đi trên con đường cùng này.

Dương Túc Phong chẳng thèm để ý tới nỗi thống khổ trong lòng của Ai Đức Mông Đa, chậm rãi nói: “Nếu như các ngươi mà đồng ý bản hiệp nghị này, vậy thì xin mời các ngươi đóng dấu ở bên trên, đồng thời thề rằng sau này sẽ không hối lại, đương nhiên, ta không tin vào lời thề thốt cho lắm, cho nên, ta sẽ đem bản hiệp nghị này không khai cho người Tây Mông biết. Nếu như các ngươi không tuân thủ hiệp nghị, bọn họ sẽ có quyền lợi ngăn cản các ngươi.

Ai Đức Mông Đa và đám người Cáp Lặc Đồ lại một lần nữa biến sắc mặt.

Bản hiệp nghị này mặc dù tổn hại cực lớn tới lợi ích của người Tây Mông, nhưng chủ yếu là tổn hại tới lợi ích của quý tộc người Tây Mông, đối với đa phần mục dân phổ thông của người Tây Mông mà nói, chẳng những không có tổn hại, hơn nữa còn có không ít cái lợi. Nhất là những người Tây Mông có thân phận còn là nô lệ, hiện giờ trong số tám vạn cung kỵ thủ người Tây Mông còn sót lại kia đã có gần một phần tư là nô lệ, bọn chúng không nhiệt tình hoan hô mới là lạ, hơn nữa cùng với việc phổ biến pháp điển của quân Lam Vũ, mục dân bình thường có được lợi ích khẳng định sẽ càng ngày càng nhiều, tới khi đó, đối tượng mà bọn chúng ủng hộ, không nghi ngờ gì sẽ biến thành quân Lam Vũ, biến thành Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong đúng là ác độc, y tước đoạt lợi ích của quý tộc người Tây Mông, nhưng lại đem những lợi ích đó chuyển giao cho mục dân người Tây Mông bình thường, từ đó chiếm được tình cảm của bọn họ. Tới khi đó, cho dù mình muốn bày ra một thủ đoạn nho nhỏ gì đó thôi, sợ rằng phía bên này còn chưa bắt đầu hành động, phía bên kia Dương Túc Phong đã biết rõ ràng rồi, có đông đảo mục dân phổ thông người Tây Mông giám thị hành vi của mình, sợ rằng mình cũng không thể làm được việc gì lớn.

Thế nhưng, hiện giờ người Tây Mông đã là cưỡi hổ khó xuống. Cho dù muốn hối lại, cũng không có tư cách và vốn liếng mà hối lại nữa. Ai Đức Mông Đa chỉ đành lạnh lùng nói: “Người Tây Mông chúng ta thực lực không bằng ngươi, nhưng người Tây Mông cũng biết chữ tín. Nếu như ta thực sự đấu tay đôi thất bại, ta sẽ làm theo bản hiệp nghị này.”

Dương Túc Phong cười nhẹ, bình thản nói: “Vậy thì quá tốt rồi.”

Cáp Lặc Đồ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành ảm đạm thờ dài một tiếng.

Không phải là hắn không muốn phản đối, mà thực sự là không có thực lực phản đối, từ tình huống vừa rồi mà xét, nội dung của mấy điều trên bản hiệp nghị, người của phía quân Lam Vũ đã vô cùng quen thuộc, từ đó mà đoán, những nội dụng này khẳng định không phải là Dương Túc Phong vừa rồi mới nghĩ ra, mà là kết quả dày công suy tính của toàn bộ cao tầng của quân Lam Vũ, bọn chúng sớm đã chuẩn bị tốt để thực thiện kế hoạch đối phó với người Tây Mông, vấn đề chỉ còn là thời gian sớm muộn nữa mà thôi. Không may rằng, bản thân người Tây Mông lại chủ động dâng lên tới tận cửa, để cho quân Lam Vũ tóm ngay lấy, không có cách nào vùng ra được.

Dương Túc Phong chuyển bản hiệp nghị này cho Phong Phi Vũ.

Phong Phi Vũ cầm loa phóng thanh ở trên tay, cao giọng hướng tất cả quan binh của người Tây Mông nói rõ tình huống đấu tay đôi, còn cả nội dung của bản hiệp nghị. Tuyệt đại đa số người Tây Mông đều đưa mặt nhìn nhau, sau đó thì thầm bàn tán, thật lâu mới yên tĩnh trở lại được. Rất nhiều quan binh người Tây Mông vẻ mặt phức tạp, không biết nên phải biều lộ ra biểu tình như thế nào, những quan binh của người Tây Mông này vừa nhìn là biết thân phận của bọn chúng vẫn là nô lệ, bọn chúng mong mỏi Dương Túc Phong đấu tay đôi thắng lợi, để có thể giải trừ thân phân nô lệ của mình, để bản thân trở thành bình dân, nhưng là người Tây Mông, bọn chúng lại không muốn nhìn thấy thủ lĩnh của mình thất bại.

Nhưng trải qua suy tính thống khổ, đại bộ phận quan binh nô lệ của người Tây Mông vẫn đặt lợi ích cá nhân lên tình cảm dân tộc, hi vọng Dương Túc Phong có thể thắng lợi, từ đó kết thúc kiếp sống nô lệ của bọn chúng. Nô lệ của người Tây Mông không có bất kỳ tài sản cá nhân nào thuộc về bản thân, bao gồm cả tính mạng của bản thân, tất tần tật đều thuộc về quý tộc, quý tộc có thể tùy ý quyết định sống chết của bọn chúng. Nên bọn chúng thiết tha hi vọng thoát khỏi loại cuộc sống không bằng chết này. Hơn nữa, giữa người Tây Mông và quân Lam Vũ chẳng có thâm thù đại hận gì không thể tháo gỡ cả, chỉ giải quyết được tranh đoạt về mặt lợi ích, nói không chừng hai bên còn có thể trở thành đồng bọn hợp tác nữa!

“Hoan hô! Hoan hô! Hoan hô!…” Những tiếng hò hét không ngớt vang lên.

Người Tây Mông vây thành một nửa hình ô van ở phía bắc khoảng đất trống, còn quân Lam Vũ thì vây thành nửa hình ô van ở khoảng đất trống phía nam. Khoảng đất trống có hình vuông, dài rộng ước chừng đều tới ba kilomet, để tiện cho chiến mã tung hoành, cung kỵ thủ người Tây Mông phái ra rất nhiều người tiến hành đạp bằng cả vùng đất này, đem tất cả cỏ dại ở trên mặt đất nhổ đi, đem tất cả những khe hở đều lấp kín.

Ba giờ hai mươi phút chiều, cuộc đấu tay đôi chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook