Chương 14: Câu chuyện mười lăm năm trước
Tinh Đình Điểm Thủy
05/07/2024
Ly Nương hơi bất ngờ trước câu trả lời của Hồ Điệp, không đoán trước được cô lại đáp như vậy.
- Tại sao? - Ly Hà Y hỏi.
- Lam đẳng chưa nghênh chiến, ta thấy không công bằng khi trực tiếp để ta ở Lục Sắc. - Điệp vẫn kiên định.
- ..., vậy ngươi biết tại sao dưới Sát Đài một bóng lam y cũng không có ngoại trừ Hàm Nhi không? - Ly Nương im lặng một hồi rồi mới hỏi.
- Không biết. - Hồ Điệp lắc đầu trả lời.
Ly Hà Y dường như định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi. Mắt đảo nhìn Hồ Điệp rồi nhìn xuống đất rồi lại nhìn trời nhìn mây, cả hồi lâu.
- Tại đây ta tuyên bố, Hồ Điệp đạt Lam đẳng trong luân võ sinh tử, xếp bậc Lam Sắc. Là Lam Sắc thứ hai của Y Sát. - Ly Nương như trịnh trọng thông báo.
Hồ Điệp kinh ngạc trước quyết định của Ly Hà Y, cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn y.
Mọi người bên dưới cũng không kém phần bất ngờ, đặc biệt là Tứ Tử, cứ nháo nhào cả lên như muốn lật luôn cả Sát Đài.
- Ly Nương, như thế không được, như thế này thì quy củ ở đâu, cô ta được miễn không đánh với đám Bạch và Hoàng kia ta hiểu được nhưng chưa đánh với Lam chỉ huy sứ đây mặc được xếp vào Lam Sắc thì ta thấy mất hết quy củ rồi. - Cố Phụng đứng dậy, khoanh tay đỏng đảnh nói.
Ly Hà Y dường như không muốn nhiều lời với ả ta, chỉ dùng ánh mắt như ngàn con dao sắc bén liếc nhìn. Cố Phụng kia có lẽ cũng đã cảm thấy sợ hãi, mất đi vẻ đỏng đảnh. Thấy vậy Cố Quy kia lại đứng lên nói giúp ả ấy.
- Ly Nương à, ở đây dù có thế nào cũng có quy củ tồn tại hơn chục năm, cô ta chỉ là một con nhãi miệng còn hôi sữa - Ông ta chỉ thẳng vào Hồ Điệp - thì làm sao đáng để cô phá luật như vậy. Huống hồ bọn ta, Tứ Tử đây ở Trầm Lan có khi còn dài hơn số tuổi của nha đầu ngươi, Ly Hà Y, cô đáng ra cũng phải hỏi ý kiến của bọn ta chứ nhỉ?
Cố Quy hiện rõ vẽ ngông cuồng, không coi vị trí Hồng Y kia ra gì. Thẳng thừng gọi tên Ly Nương, chẳng chút kiên dè.
Cố Phụng kia có vẻ hiểu được đại cục, ả quay sang Cố Quy cố khuyên ngăn nhưng ông ta chẳng mảy may quan tâm. Cố Phụng cũng bất lực, tránh rước hoạ vào mình ả ta cùng đám hầu tự đi về trước bao nhiêu cặp mắt của Y Sát.
Lúc này Ly Nương như sắp nhịn hết nổi, đôi mắt như chứa cả ngọn lửa sắp hủy diệt thiên địa. Làm cho bọn Cố Long, Cố Lân bị doạ sợ mà cũng nối đuôi đi theo Cố Phụng, để lại Cố Quy ở đây.
- Lão già, ta nói rồi ông vẫn là bớt nói mấy câu đi. - Cô nhíu mày nhìn hắn.
- Ha. - Ông ta cười khẩy thành tiếng. - Ta quả thật đã già, nhưng lời nói mà, phải tranh thủ nói ra không thì sao này làm sao có cơ hội cùng Hồng Y đại nhân đây đối thoại.
Tay ông ta chắp lại như hành lễ, lại chỉ qua qua loa, múa tay trước mặt Ly Hà Y.
Cô như ghê tởm trước những lời hắn nói, liếc mắt nhìn nơi khác.
- Cố Quy, ngươi đã gọi ta là Hồng Y thì nên biết rằng khi ra khỏi nơi này ngươi đến một con chó cũng không bằng. - Cô khom lưng nhìn ông ta, nghiêng đầu như muốn khiêu chiến - Và Y Sát Chi Địa chính là địa bàn của ta, Y Sát chính là của ta, hơn một nửa quy củ của Y Sát đều là do ta đặt, tự ta phá luật thì đã làm sao!
- Cô..!?!!
Ông ta thẹn quá hoá giận, phẫn nộ phất áo bỏ đi.
Thấy Cố Quy đã đi khuất bóng, lòng Ly Hà Y cũng đã đỡ đi phần nào, trở lại dáng vẻ bình thường.
- Mọi người đều giải tán hết, ai làm việc ấy. - Ly Nương nói chỉ vừa đủ nghe, giọng điệu không còn vang vọng như ban nãy.
- Vâng!!
Mọi người đều đi cả.
Lúc này Hàm Nhi đi đến, trên tay còn cầm đồ.
- Ly Nương. - Hàm Nhi nói.
Ly Hà Y chỉ gật đầu không nói gì. Hàm cũng hiểu được gì đó.
- Điệp Nhi, cái này là thường phục của Lam Sắc, ngoài ra còn có áo khoác bên ngoài cũng là dành riêng cho Lam Sắc. - Vừa nói cô vừa lật từng lớp y phục ra cho Hồ Điệp nhìn rõ. - Và về sau nếu cô muốn có y phục khác thì dùng lương được phát mỗi tháng xuống núi mua vải đem lên Y Sát sẽ có người mai cho cô, không thì tự mua một bộ y phục khác cũng được nhưng mà bắt buộc với Lam Sắc phải là màu xanh. Nhớ chưa hả?
- Ừm, ta nhớ rồi, cảm ơn Hàm Nhi tỷ. - Điệp khẽ gật đầu.
- Ò, vậy ta kêu người đem đồ này vào phòng cô.
Nói xong Hàm Nhi liền đi. Để lại nơi ấy là Ly Nương và Hồ Điệp, bầu không khí im lặng cả hồi lâu, chẳng ai nói gì.
Đột nhiên Ly Nương thở dài một hơi rồi bước tới ngồi ngay bật thềm đi lên đài võ. Hồ Điệp thấy vậy cũng đi theo. Hai người ngồi đấy cũng không nói gì, tựa có ngàn câu hỏi nhưng chẳng ai dám hỏi.
- Tại sao lại làm vậy? - Hồ Điệp hỏi.
Ly Nương không vội vàng đáp, cô thở dài rồi nhìn đám mây đang nhẹ nhàng trôi trên trời xanh, một cơn gió ngang qua làm nó trôi đi nhanh hơn, cảnh tượng bình yên, Điệp cũng nhìn theo. Bất chợt, Ly Hà Y lên tiếng.
- Sau này ngươi sẽ hiểu được thôi, chỉ là ta không chắc lúc ấy ngươi liệu sẽ còn sống hay không.
- Số mệnh, đều là do trời sắp đặt cả thôi. Xuất thân cũng vậy.
Câu nói tưởng chừng bình thường nhưng vế sau lại khiến Ly Hà Y ngẫm nghĩ rất nhiều, vẫn nhìn đám mây ấy lặng lẽ trôi trên nền trời xanh thẳm cô như nhìn thấy mặt trời là màu đỏ.
- Ha. - Chẳng rõ tại sao cô lại cười thành tiếng. - Điệp, tên thật của ngươi là gì?.
Nói rồi Ly Nương bất ngờ quay sang nhìn thẳng vào mặt Điệp khiến cô bất ngờ.
- T..ta...
Như muốn che giấu, Hồ Điệp chẳng cách nào nói ra, mặt cô tối sầm lại, mắt liếc nhùn dưới đất. Ly Hà Y thấy vậy thì có chút nực cười, khoé môi cong lên.
- Hoắc..!
- Ly Hà Y!?!!
Ly Hà Y chỉ vừa mới vừa nói một chữ, Hồ Điệp đã sốt ruột gọi thẳng tên y.
Ly Nương như đạt được ý đồ, miệng cười đắc ý.
- Được thôi, vậy để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện. - Ly Nương vừa nói vừa để ý xem phản ứng của Hồ Điệp.
- Chuyện gì? - Hồ Điệp không chút phòng ngự.
- Nghe kể thì sẽ biết thôi.
- Được vậy cô kể đi. - Tâm lý của Điệp vững đến mức Ly Nương cũng thấy ngờ vực.
Vừa rồi mới kích động đến mực gọi thẳng tên Ly Nương, bây giờ lại điều chỉnh cảm xúc lại bình thường. Cô nhìn Điệp, suy tư cả hồi lâu.
- Ly Hà Y, cô không định kể à?
Nghe thấy thì Ly Nương cũng quay sang chỗ khác.
- Ngươi mất hết quy củ rồi à Hồ Điệp? Không gọi Ly Nương? - Lời lẽ có phần nghiêm nghị.
- Đó là vì lúc trước ta chưa biết cô là ai, bây giờ thì tám, chín phần đã đoán được.
- Ồ, vậy sao. - Ly Nương nhìn Hồ Điệp. - Ta không quan tâm, câu chuyện ban nãy bây giờ ta kể được chứ?
- ..ừm.
Hồ Điệp có đôi bà phần ngạc nhiên, cứ ngỡ Ly Nương sẽ có phản ứng giống mình ban nãy nào ngờ y một chút cũng không động lòng.
- Mười lăm năm trước, tại Kinh thành có một gia tộc cực kỳ nổi tiếng, Hoắc thị, năm ấy Hoắc thị phân thành bốn nhánh Hoắc Mộc, Hoắc Vũ, Hoắc Chỉ, Hoắc Kiến. Năm đó Hoắc Mộc là nổi tiếng nhất bởi có Hoắc Mộc tướng quân từng anh dũng lập nhiều chiến công nên Hoắc thị mới có vị thế cao ngất như vậy. Nhưng đang tiếc Hoắc Mộc tướng quân cấu kết địch quốc, bị định tội phản quốc tru di cửu tộc nhưng vì công lao của Hoắc thị quá nhiều, quần thần ngày đêm xin giảm án và xin điều tra lại, cuối cùng được giảm thành tru di tam tộc.
- Tại sao? - Ly Hà Y hỏi.
- Lam đẳng chưa nghênh chiến, ta thấy không công bằng khi trực tiếp để ta ở Lục Sắc. - Điệp vẫn kiên định.
- ..., vậy ngươi biết tại sao dưới Sát Đài một bóng lam y cũng không có ngoại trừ Hàm Nhi không? - Ly Nương im lặng một hồi rồi mới hỏi.
- Không biết. - Hồ Điệp lắc đầu trả lời.
Ly Hà Y dường như định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi. Mắt đảo nhìn Hồ Điệp rồi nhìn xuống đất rồi lại nhìn trời nhìn mây, cả hồi lâu.
- Tại đây ta tuyên bố, Hồ Điệp đạt Lam đẳng trong luân võ sinh tử, xếp bậc Lam Sắc. Là Lam Sắc thứ hai của Y Sát. - Ly Nương như trịnh trọng thông báo.
Hồ Điệp kinh ngạc trước quyết định của Ly Hà Y, cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn y.
Mọi người bên dưới cũng không kém phần bất ngờ, đặc biệt là Tứ Tử, cứ nháo nhào cả lên như muốn lật luôn cả Sát Đài.
- Ly Nương, như thế không được, như thế này thì quy củ ở đâu, cô ta được miễn không đánh với đám Bạch và Hoàng kia ta hiểu được nhưng chưa đánh với Lam chỉ huy sứ đây mặc được xếp vào Lam Sắc thì ta thấy mất hết quy củ rồi. - Cố Phụng đứng dậy, khoanh tay đỏng đảnh nói.
Ly Hà Y dường như không muốn nhiều lời với ả ta, chỉ dùng ánh mắt như ngàn con dao sắc bén liếc nhìn. Cố Phụng kia có lẽ cũng đã cảm thấy sợ hãi, mất đi vẻ đỏng đảnh. Thấy vậy Cố Quy kia lại đứng lên nói giúp ả ấy.
- Ly Nương à, ở đây dù có thế nào cũng có quy củ tồn tại hơn chục năm, cô ta chỉ là một con nhãi miệng còn hôi sữa - Ông ta chỉ thẳng vào Hồ Điệp - thì làm sao đáng để cô phá luật như vậy. Huống hồ bọn ta, Tứ Tử đây ở Trầm Lan có khi còn dài hơn số tuổi của nha đầu ngươi, Ly Hà Y, cô đáng ra cũng phải hỏi ý kiến của bọn ta chứ nhỉ?
Cố Quy hiện rõ vẽ ngông cuồng, không coi vị trí Hồng Y kia ra gì. Thẳng thừng gọi tên Ly Nương, chẳng chút kiên dè.
Cố Phụng kia có vẻ hiểu được đại cục, ả quay sang Cố Quy cố khuyên ngăn nhưng ông ta chẳng mảy may quan tâm. Cố Phụng cũng bất lực, tránh rước hoạ vào mình ả ta cùng đám hầu tự đi về trước bao nhiêu cặp mắt của Y Sát.
Lúc này Ly Nương như sắp nhịn hết nổi, đôi mắt như chứa cả ngọn lửa sắp hủy diệt thiên địa. Làm cho bọn Cố Long, Cố Lân bị doạ sợ mà cũng nối đuôi đi theo Cố Phụng, để lại Cố Quy ở đây.
- Lão già, ta nói rồi ông vẫn là bớt nói mấy câu đi. - Cô nhíu mày nhìn hắn.
- Ha. - Ông ta cười khẩy thành tiếng. - Ta quả thật đã già, nhưng lời nói mà, phải tranh thủ nói ra không thì sao này làm sao có cơ hội cùng Hồng Y đại nhân đây đối thoại.
Tay ông ta chắp lại như hành lễ, lại chỉ qua qua loa, múa tay trước mặt Ly Hà Y.
Cô như ghê tởm trước những lời hắn nói, liếc mắt nhìn nơi khác.
- Cố Quy, ngươi đã gọi ta là Hồng Y thì nên biết rằng khi ra khỏi nơi này ngươi đến một con chó cũng không bằng. - Cô khom lưng nhìn ông ta, nghiêng đầu như muốn khiêu chiến - Và Y Sát Chi Địa chính là địa bàn của ta, Y Sát chính là của ta, hơn một nửa quy củ của Y Sát đều là do ta đặt, tự ta phá luật thì đã làm sao!
- Cô..!?!!
Ông ta thẹn quá hoá giận, phẫn nộ phất áo bỏ đi.
Thấy Cố Quy đã đi khuất bóng, lòng Ly Hà Y cũng đã đỡ đi phần nào, trở lại dáng vẻ bình thường.
- Mọi người đều giải tán hết, ai làm việc ấy. - Ly Nương nói chỉ vừa đủ nghe, giọng điệu không còn vang vọng như ban nãy.
- Vâng!!
Mọi người đều đi cả.
Lúc này Hàm Nhi đi đến, trên tay còn cầm đồ.
- Ly Nương. - Hàm Nhi nói.
Ly Hà Y chỉ gật đầu không nói gì. Hàm cũng hiểu được gì đó.
- Điệp Nhi, cái này là thường phục của Lam Sắc, ngoài ra còn có áo khoác bên ngoài cũng là dành riêng cho Lam Sắc. - Vừa nói cô vừa lật từng lớp y phục ra cho Hồ Điệp nhìn rõ. - Và về sau nếu cô muốn có y phục khác thì dùng lương được phát mỗi tháng xuống núi mua vải đem lên Y Sát sẽ có người mai cho cô, không thì tự mua một bộ y phục khác cũng được nhưng mà bắt buộc với Lam Sắc phải là màu xanh. Nhớ chưa hả?
- Ừm, ta nhớ rồi, cảm ơn Hàm Nhi tỷ. - Điệp khẽ gật đầu.
- Ò, vậy ta kêu người đem đồ này vào phòng cô.
Nói xong Hàm Nhi liền đi. Để lại nơi ấy là Ly Nương và Hồ Điệp, bầu không khí im lặng cả hồi lâu, chẳng ai nói gì.
Đột nhiên Ly Nương thở dài một hơi rồi bước tới ngồi ngay bật thềm đi lên đài võ. Hồ Điệp thấy vậy cũng đi theo. Hai người ngồi đấy cũng không nói gì, tựa có ngàn câu hỏi nhưng chẳng ai dám hỏi.
- Tại sao lại làm vậy? - Hồ Điệp hỏi.
Ly Nương không vội vàng đáp, cô thở dài rồi nhìn đám mây đang nhẹ nhàng trôi trên trời xanh, một cơn gió ngang qua làm nó trôi đi nhanh hơn, cảnh tượng bình yên, Điệp cũng nhìn theo. Bất chợt, Ly Hà Y lên tiếng.
- Sau này ngươi sẽ hiểu được thôi, chỉ là ta không chắc lúc ấy ngươi liệu sẽ còn sống hay không.
- Số mệnh, đều là do trời sắp đặt cả thôi. Xuất thân cũng vậy.
Câu nói tưởng chừng bình thường nhưng vế sau lại khiến Ly Hà Y ngẫm nghĩ rất nhiều, vẫn nhìn đám mây ấy lặng lẽ trôi trên nền trời xanh thẳm cô như nhìn thấy mặt trời là màu đỏ.
- Ha. - Chẳng rõ tại sao cô lại cười thành tiếng. - Điệp, tên thật của ngươi là gì?.
Nói rồi Ly Nương bất ngờ quay sang nhìn thẳng vào mặt Điệp khiến cô bất ngờ.
- T..ta...
Như muốn che giấu, Hồ Điệp chẳng cách nào nói ra, mặt cô tối sầm lại, mắt liếc nhùn dưới đất. Ly Hà Y thấy vậy thì có chút nực cười, khoé môi cong lên.
- Hoắc..!
- Ly Hà Y!?!!
Ly Hà Y chỉ vừa mới vừa nói một chữ, Hồ Điệp đã sốt ruột gọi thẳng tên y.
Ly Nương như đạt được ý đồ, miệng cười đắc ý.
- Được thôi, vậy để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện. - Ly Nương vừa nói vừa để ý xem phản ứng của Hồ Điệp.
- Chuyện gì? - Hồ Điệp không chút phòng ngự.
- Nghe kể thì sẽ biết thôi.
- Được vậy cô kể đi. - Tâm lý của Điệp vững đến mức Ly Nương cũng thấy ngờ vực.
Vừa rồi mới kích động đến mực gọi thẳng tên Ly Nương, bây giờ lại điều chỉnh cảm xúc lại bình thường. Cô nhìn Điệp, suy tư cả hồi lâu.
- Ly Hà Y, cô không định kể à?
Nghe thấy thì Ly Nương cũng quay sang chỗ khác.
- Ngươi mất hết quy củ rồi à Hồ Điệp? Không gọi Ly Nương? - Lời lẽ có phần nghiêm nghị.
- Đó là vì lúc trước ta chưa biết cô là ai, bây giờ thì tám, chín phần đã đoán được.
- Ồ, vậy sao. - Ly Nương nhìn Hồ Điệp. - Ta không quan tâm, câu chuyện ban nãy bây giờ ta kể được chứ?
- ..ừm.
Hồ Điệp có đôi bà phần ngạc nhiên, cứ ngỡ Ly Nương sẽ có phản ứng giống mình ban nãy nào ngờ y một chút cũng không động lòng.
- Mười lăm năm trước, tại Kinh thành có một gia tộc cực kỳ nổi tiếng, Hoắc thị, năm ấy Hoắc thị phân thành bốn nhánh Hoắc Mộc, Hoắc Vũ, Hoắc Chỉ, Hoắc Kiến. Năm đó Hoắc Mộc là nổi tiếng nhất bởi có Hoắc Mộc tướng quân từng anh dũng lập nhiều chiến công nên Hoắc thị mới có vị thế cao ngất như vậy. Nhưng đang tiếc Hoắc Mộc tướng quân cấu kết địch quốc, bị định tội phản quốc tru di cửu tộc nhưng vì công lao của Hoắc thị quá nhiều, quần thần ngày đêm xin giảm án và xin điều tra lại, cuối cùng được giảm thành tru di tam tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.