Chương 11: Trận thứ hai & Hách Khuyết
Tinh Đình Điểm Thủy
05/07/2024
Trận đầu tiên, có người không phục hay không? - Ly Nương nói.
Người dưới Sát Đài đều im lặng, cả Tử Sắc cũng im ắng thấy rõ.
Ly Nương quay lại nhìn Hàm. Cô cũng hiểu ý.
- Trận đầu tiên, Hồ Điệp, người khiêu chiến thắng. - Hàm Nhi nói to.
Mọi người đều vỗ tay chúc mừng cô, như đều bất ngờ mà lỡ đi vài nhịp.
Hồ Điệp cũng hành lễ, cảm tạ Triệu Cảnh Lâm. Hắn cũng đáp.
Ly Nương đi lên Sát Đài, đi lại chỗ Hắc kia.
- Ngươi làm cũng rất tốt, sau này nếu cải thiện bộ pháp có thể sẽ dễ dàng thăng cấp. - Y vỗ vai an ủi.
Rồi hắn cũng đi xuống.
Ly Nương lại ngắm nghía một hồi, nhìn lứa Bạch Y. Cô lại lắc đầu. Chẳng thấy ai là phù hợp.
Quả vậy, nói về Hồ Điệp, với khả năng như thế làm sao bọn người Bạch đẳng có thể bì kịp. Hoàng Sắc thì lại có cảm giác vẫn chưa đủ.
Cô lại đảo mắt nhìn sang Lục Sắc. Ánh mắt cô vấp phải một tiểu cô nương, tầm độ mới tròn trăng, mười lăm mười sáu tuổi. Là người có năng lực nhất trong lứa này. Ly Nương liền chỉ tay vào cô nương ấy.
- A Khả, ngươi lên đây. - Cô nói.
Cô nương ấy có hơi bất ngờ, nhưng cũng lập tức đi lên, tiệm thể còn lấy thêm món vũ khí bày trên bàn. Phượng Chủy Đao - đao miệng phượng*.
Ly Nương ghé sát A Khả, bảo cô ấy phải cố gắng. A Khả cũng đáp lại bằng lời.
- Vâng, Ly Nương.
Ly Hà Y cũng thuận thế đi xuống đài, vẫn là chỗ ban nãy, cô đứng đấy quan sát.
A Khả đi đến chỗ đối diện với Điệp. Cô cắm thẳng đao xuống nền đài. Hồ Điệp quan sát, vừa nhìn đã thấy không tầm thường, sắc vóc nhỏ nhắn lại chọn một thanh trường đao, không đơn giản. Cô dè chừng hành lễ chào hỏi, Khả cũng đáp lễ.
Người dưới đài võ đều đang bàn luận rất sôi nổi, bàn xem ai sẽ thắng. A Khả là người có thiên phú không thường. Hồ Điệp lại là nhân vật vừa khiến mọi người kinh ngạc vì loạt chiêu thức đẹp mắt. Liệu ai sẽ thắng? Mọi người cứ thế bàn tán.
Ly Nương quay về phía sau, nơi Hàm đứng, phất tay ra hiệu, cô gật đầu.
- Luận võ sinh tử, trận thứ hai, Lục đẳng nghênh chiến. - Hàm Nhi nói.
Cả đám người dưới Sát Đài im bặt sau tiếng nói. Lần này chẳng ai vồ vập, vội tấn công, hai người đều thủ sẵn tư thế nhưng lại chẳng vội vàng tấn công. A Khả nắm chắc cán đao, quay nó rồi quăng thẳng lên không trung, người thì tựa gió mây lao nhanh đến Hồ Điệp. Cũng may cô nhanh nhẹn, né đi chiêu vừa rồi, Điệp liếc mắt thấy đao kia, lập tức dùng khinh công muốn cướp vũ khí. Khả cũng hiểu được tâm tư đó, liền quay đầu dập chân lấy thế dùng khinh công, lấy lại vũ khí. Cả hai cùng lúc nắm được cán đao trên không. Hai người chẳng ai nhường ai quyết không buông.
Người dưới đài lúc này đã hú hét không ngừng. Cả loạt chiêu thức vừa rồi nói ra chẳng biết ai sẽ tin khi nó chỉ được thực hiện trong mấy giây ngắn ngủi, thanh trường đao còn chưa rơi xuống nữa là. Tứ Tử cũng bất ngờ. Cố Phụng đứng lên đầy kinh ngạc. Ả chẳng thể tin được trẻ tuổi là thế, mà hai người lại sở hữu khinh công tựa gió cuốn, mây bay, đi nhanh về lại không dấu tích.
Lúc ấy, Khả và Điệp vẫn đang giằng co, chẳng ai chịu nhường. Điệp vẫn nắm lấy cán đao không buông. Khả tự thấy tình hình không ổn.
A Khả lợi dụng thời gian suy nghĩ. Cô bẻ hướng cán đao hướng xuống đất, lưỡi hướng lên trời. Rồi nhẹ nhàng bỏ tay ra khỏi cán, tay nấm lại thành quả đấm, dùng lực thực mạnh đấm vào chỗ tay Hồ Điệp đang cầm đao. Cô bị đánh lùi ra một khoảng xa. Loại thao tác trong tích tắc khiến Điệp nhất thời không ngờ đến chống trả, chỉ có thể lấy chân cố gắng giảm lực để không bị bay ra khỏi đài võ.
Hồ Điệp cũng không nhân nhượng nữa. Liền dùng trường đao đó chỉa thẳng vào A Khả mà lao đến. A Khả né qua bên phải, hai người lướt ngang nhau, nhân cơ hội Khả nắm lấy cán đao, kéo nó lại. Tưởng chừng Hồ Điệp sẽ vì vậy mà bị kéo lại, nào ngờ y bỏ tay ra, rút đao quay người, lao thẳng vào phía bên phải của Khả.
Lúc này Khả chỉ vừa cầm lại vũ khí, đao của Điệp đã kề trên cổ tự lúc nào. Nhưng vẫn chưa tuyên bố kết thúc.
A Khả không dám nhúc nhích, sợ rằng sơ suất sẽ có thể tử vong bất cứ lúc nào. Vì đao kề rất sát. Khả vẫn là không dám động đậy.
Cuối cùng, A Khả nhận thua.
Cùng lúc ấy ở Kinh thành. Có vị vương gia đang bực tức trong phòng vì chuyện đêm qua. Còn có một vị vương gia khác đang đi từ ngoài vào căn phòng.
- Giản Khuyết? Sao huynh dám đến? Bị vị ấy trong cung biết là không hay đâu. - Thích Tôn Hách bất ngờ đến mức đứng dậy hỏi.
- Ấy có gì mà kinh ngạc thế. Ta đến góp vui cho phủ của huynh thôi. Còn vị kia thì hôm nay chắc không rảnh để đề phòng ta đâu, bận chuẩn bị yến tiệc gì đó rồi. - Hắn đi vào, tay vẫn là cầm quạt.
Két.
Lý Giản Khuyết vừa nói vừa đóng cửa.
Thích Tôn Hách thấy vậy bèn ngồi xuống. Rót trà cho hắn.
- Có chuyện gì thì nói nhanh đi. Ta còn có việc.
- Ấy. Nói thế có hơi buồn lòng đấy Hách huynh. - Hắn ngồi xuống. - Thì chuyện tối qua đấy, cái rương bị trộm, người của ta có bám được theo tên chết bầm ấy.
Thích Tôn Hách vừa bất ngờ vừa mừng trong lòng, vội hỏi.
- Vậy hắn chạy về nơi nào rồi hả?
- Haizz, nhưng mà đáng tiếc rồi. - Khuyết thở dài, ngữ điệu lại có phần trêu ngươi.
Nghe hắn trả lời mặt Hách liền trở nên khó chịu.
- Có gì nói nhanh. - Ngữ khí có phần đang sợ.
Lý Giản Khuyết cũng hơi sợ, hắn chỉnh tề đáp.
- À, thì chuyện là vầy, đám người của ta bố trí ở ngoài thành Tây vừa hay bắt gặp hắn chạy về hướng đó, họ bám theo được đến tầm mấy dặm thì mất dâu, tại tên đó quá đề phòng rồi.
Thành Tây?
Tôn Hách suy ngẫm hồi lâu. Tại sao là thành Tây?
Chợt chàng như hiểu được gì.
- Vậy lúc người của huynh đuổi theo hắn là đi theo hướng nào? - Hách hỏi.
- À cái đó ta biết, hình như là phía tây nam, sau khi từ thành Tây chạy ra thì hắn đi về hướng Nam hai dặm hơn rồi đi thẳng theo hướng tây nam tầm hai ba dặm thì người của ta mất dấu.
- Tây nam sao? - Tôn Hách có vẻ đã biết được gì.
- Ừm, có gì hả? - Khuyết khó hiểu.
- Huynh biết Đại Nguyệt ta ở phía tây nam là gì không?
- Tây nam..A! Là dãy núi cao với dốc ấy à, biên giới ta với Đại Xuyên. - Khuyết ngộ ra được.
- Đúng, và hình như ta biết được nơi đó có một chỗ rất thú vị.
- Hử?
- Tổ chức sát thủ, Y Sát.
- Cái gì chứ? Tổ chức này ta chưa từng qua đấy Hách à. Huynh chắc không đấy? - Giản Khuyết hỏi.
Chưa đợi Thích Tôn Hách trả lời. Chàng đã nói tiếp.
- Nhưng huynh không tồi nha, biết cả một cái tổ chức trong hang trong lùm ở tận biên giới luôn đấy. Quả không hổ danh tướng quân uy mãnh xông pha chiến trường nhiều năm. Nhưng mà sao Hách huynh đây biết cái tổ chức đó vậy?
Nghe loạt câu hỏi của Khuyết, Hách cũng cười trừ.
- Ta nửa năm nay ở chiến trường đâu phải mỗi ngày mỗi tháng đều ra trận, chiến tranh kết thúc lâu rồi, ta viện cớ bị thương ở lại điều tra thì vô tình biết được cái tổ chức đó.
Chàng đi lại phía hành lý của mình được chuyển về từ biên cương xa xôi. Lục lội lấy ra cái cái hộp nhỏ. Hách cầm nó đưa cho Khuyết.
- Người của ta cũng tra được một số vụ án liên quan đến bọn họ, nhưng chủ yếu hình như đều là nhận tiền giết người, còn lại không rõ lắm. Đặc biệt đứng đầu tổ chức ấy hình như là nữ tử, tên là Ly Hà Y.
Người dưới Sát Đài đều im lặng, cả Tử Sắc cũng im ắng thấy rõ.
Ly Nương quay lại nhìn Hàm. Cô cũng hiểu ý.
- Trận đầu tiên, Hồ Điệp, người khiêu chiến thắng. - Hàm Nhi nói to.
Mọi người đều vỗ tay chúc mừng cô, như đều bất ngờ mà lỡ đi vài nhịp.
Hồ Điệp cũng hành lễ, cảm tạ Triệu Cảnh Lâm. Hắn cũng đáp.
Ly Nương đi lên Sát Đài, đi lại chỗ Hắc kia.
- Ngươi làm cũng rất tốt, sau này nếu cải thiện bộ pháp có thể sẽ dễ dàng thăng cấp. - Y vỗ vai an ủi.
Rồi hắn cũng đi xuống.
Ly Nương lại ngắm nghía một hồi, nhìn lứa Bạch Y. Cô lại lắc đầu. Chẳng thấy ai là phù hợp.
Quả vậy, nói về Hồ Điệp, với khả năng như thế làm sao bọn người Bạch đẳng có thể bì kịp. Hoàng Sắc thì lại có cảm giác vẫn chưa đủ.
Cô lại đảo mắt nhìn sang Lục Sắc. Ánh mắt cô vấp phải một tiểu cô nương, tầm độ mới tròn trăng, mười lăm mười sáu tuổi. Là người có năng lực nhất trong lứa này. Ly Nương liền chỉ tay vào cô nương ấy.
- A Khả, ngươi lên đây. - Cô nói.
Cô nương ấy có hơi bất ngờ, nhưng cũng lập tức đi lên, tiệm thể còn lấy thêm món vũ khí bày trên bàn. Phượng Chủy Đao - đao miệng phượng*.
Ly Nương ghé sát A Khả, bảo cô ấy phải cố gắng. A Khả cũng đáp lại bằng lời.
- Vâng, Ly Nương.
Ly Hà Y cũng thuận thế đi xuống đài, vẫn là chỗ ban nãy, cô đứng đấy quan sát.
A Khả đi đến chỗ đối diện với Điệp. Cô cắm thẳng đao xuống nền đài. Hồ Điệp quan sát, vừa nhìn đã thấy không tầm thường, sắc vóc nhỏ nhắn lại chọn một thanh trường đao, không đơn giản. Cô dè chừng hành lễ chào hỏi, Khả cũng đáp lễ.
Người dưới đài võ đều đang bàn luận rất sôi nổi, bàn xem ai sẽ thắng. A Khả là người có thiên phú không thường. Hồ Điệp lại là nhân vật vừa khiến mọi người kinh ngạc vì loạt chiêu thức đẹp mắt. Liệu ai sẽ thắng? Mọi người cứ thế bàn tán.
Ly Nương quay về phía sau, nơi Hàm đứng, phất tay ra hiệu, cô gật đầu.
- Luận võ sinh tử, trận thứ hai, Lục đẳng nghênh chiến. - Hàm Nhi nói.
Cả đám người dưới Sát Đài im bặt sau tiếng nói. Lần này chẳng ai vồ vập, vội tấn công, hai người đều thủ sẵn tư thế nhưng lại chẳng vội vàng tấn công. A Khả nắm chắc cán đao, quay nó rồi quăng thẳng lên không trung, người thì tựa gió mây lao nhanh đến Hồ Điệp. Cũng may cô nhanh nhẹn, né đi chiêu vừa rồi, Điệp liếc mắt thấy đao kia, lập tức dùng khinh công muốn cướp vũ khí. Khả cũng hiểu được tâm tư đó, liền quay đầu dập chân lấy thế dùng khinh công, lấy lại vũ khí. Cả hai cùng lúc nắm được cán đao trên không. Hai người chẳng ai nhường ai quyết không buông.
Người dưới đài lúc này đã hú hét không ngừng. Cả loạt chiêu thức vừa rồi nói ra chẳng biết ai sẽ tin khi nó chỉ được thực hiện trong mấy giây ngắn ngủi, thanh trường đao còn chưa rơi xuống nữa là. Tứ Tử cũng bất ngờ. Cố Phụng đứng lên đầy kinh ngạc. Ả chẳng thể tin được trẻ tuổi là thế, mà hai người lại sở hữu khinh công tựa gió cuốn, mây bay, đi nhanh về lại không dấu tích.
Lúc ấy, Khả và Điệp vẫn đang giằng co, chẳng ai chịu nhường. Điệp vẫn nắm lấy cán đao không buông. Khả tự thấy tình hình không ổn.
A Khả lợi dụng thời gian suy nghĩ. Cô bẻ hướng cán đao hướng xuống đất, lưỡi hướng lên trời. Rồi nhẹ nhàng bỏ tay ra khỏi cán, tay nấm lại thành quả đấm, dùng lực thực mạnh đấm vào chỗ tay Hồ Điệp đang cầm đao. Cô bị đánh lùi ra một khoảng xa. Loại thao tác trong tích tắc khiến Điệp nhất thời không ngờ đến chống trả, chỉ có thể lấy chân cố gắng giảm lực để không bị bay ra khỏi đài võ.
Hồ Điệp cũng không nhân nhượng nữa. Liền dùng trường đao đó chỉa thẳng vào A Khả mà lao đến. A Khả né qua bên phải, hai người lướt ngang nhau, nhân cơ hội Khả nắm lấy cán đao, kéo nó lại. Tưởng chừng Hồ Điệp sẽ vì vậy mà bị kéo lại, nào ngờ y bỏ tay ra, rút đao quay người, lao thẳng vào phía bên phải của Khả.
Lúc này Khả chỉ vừa cầm lại vũ khí, đao của Điệp đã kề trên cổ tự lúc nào. Nhưng vẫn chưa tuyên bố kết thúc.
A Khả không dám nhúc nhích, sợ rằng sơ suất sẽ có thể tử vong bất cứ lúc nào. Vì đao kề rất sát. Khả vẫn là không dám động đậy.
Cuối cùng, A Khả nhận thua.
Cùng lúc ấy ở Kinh thành. Có vị vương gia đang bực tức trong phòng vì chuyện đêm qua. Còn có một vị vương gia khác đang đi từ ngoài vào căn phòng.
- Giản Khuyết? Sao huynh dám đến? Bị vị ấy trong cung biết là không hay đâu. - Thích Tôn Hách bất ngờ đến mức đứng dậy hỏi.
- Ấy có gì mà kinh ngạc thế. Ta đến góp vui cho phủ của huynh thôi. Còn vị kia thì hôm nay chắc không rảnh để đề phòng ta đâu, bận chuẩn bị yến tiệc gì đó rồi. - Hắn đi vào, tay vẫn là cầm quạt.
Két.
Lý Giản Khuyết vừa nói vừa đóng cửa.
Thích Tôn Hách thấy vậy bèn ngồi xuống. Rót trà cho hắn.
- Có chuyện gì thì nói nhanh đi. Ta còn có việc.
- Ấy. Nói thế có hơi buồn lòng đấy Hách huynh. - Hắn ngồi xuống. - Thì chuyện tối qua đấy, cái rương bị trộm, người của ta có bám được theo tên chết bầm ấy.
Thích Tôn Hách vừa bất ngờ vừa mừng trong lòng, vội hỏi.
- Vậy hắn chạy về nơi nào rồi hả?
- Haizz, nhưng mà đáng tiếc rồi. - Khuyết thở dài, ngữ điệu lại có phần trêu ngươi.
Nghe hắn trả lời mặt Hách liền trở nên khó chịu.
- Có gì nói nhanh. - Ngữ khí có phần đang sợ.
Lý Giản Khuyết cũng hơi sợ, hắn chỉnh tề đáp.
- À, thì chuyện là vầy, đám người của ta bố trí ở ngoài thành Tây vừa hay bắt gặp hắn chạy về hướng đó, họ bám theo được đến tầm mấy dặm thì mất dâu, tại tên đó quá đề phòng rồi.
Thành Tây?
Tôn Hách suy ngẫm hồi lâu. Tại sao là thành Tây?
Chợt chàng như hiểu được gì.
- Vậy lúc người của huynh đuổi theo hắn là đi theo hướng nào? - Hách hỏi.
- À cái đó ta biết, hình như là phía tây nam, sau khi từ thành Tây chạy ra thì hắn đi về hướng Nam hai dặm hơn rồi đi thẳng theo hướng tây nam tầm hai ba dặm thì người của ta mất dấu.
- Tây nam sao? - Tôn Hách có vẻ đã biết được gì.
- Ừm, có gì hả? - Khuyết khó hiểu.
- Huynh biết Đại Nguyệt ta ở phía tây nam là gì không?
- Tây nam..A! Là dãy núi cao với dốc ấy à, biên giới ta với Đại Xuyên. - Khuyết ngộ ra được.
- Đúng, và hình như ta biết được nơi đó có một chỗ rất thú vị.
- Hử?
- Tổ chức sát thủ, Y Sát.
- Cái gì chứ? Tổ chức này ta chưa từng qua đấy Hách à. Huynh chắc không đấy? - Giản Khuyết hỏi.
Chưa đợi Thích Tôn Hách trả lời. Chàng đã nói tiếp.
- Nhưng huynh không tồi nha, biết cả một cái tổ chức trong hang trong lùm ở tận biên giới luôn đấy. Quả không hổ danh tướng quân uy mãnh xông pha chiến trường nhiều năm. Nhưng mà sao Hách huynh đây biết cái tổ chức đó vậy?
Nghe loạt câu hỏi của Khuyết, Hách cũng cười trừ.
- Ta nửa năm nay ở chiến trường đâu phải mỗi ngày mỗi tháng đều ra trận, chiến tranh kết thúc lâu rồi, ta viện cớ bị thương ở lại điều tra thì vô tình biết được cái tổ chức đó.
Chàng đi lại phía hành lý của mình được chuyển về từ biên cương xa xôi. Lục lội lấy ra cái cái hộp nhỏ. Hách cầm nó đưa cho Khuyết.
- Người của ta cũng tra được một số vụ án liên quan đến bọn họ, nhưng chủ yếu hình như đều là nhận tiền giết người, còn lại không rõ lắm. Đặc biệt đứng đầu tổ chức ấy hình như là nữ tử, tên là Ly Hà Y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.