Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngôn

Chương 36: Anh Nói Tiếp Đi

Thập Nguyệt Thập Ngũ Nguyệt Hựu Viên

02/10/2021

Có giọng con non nớt vang lên từ đầu bên kia điện thoại, Ôn Ngôn vẫy tay với thằng bé, khóe miệng cũng nở nụ cười tươi theo.

“Nguyên Khải, chị tới thăm em nè.”

“Chị, cảm ơn chị ạ!” Ôn Ngôn không nghĩ tới thằng bé sẽ nói như vậy, cho dù lòng dạ có cứng rắn cỡ nào thì lúc này cũng trở nên mềm mại vô cùng.

Ôn Ngôn lắc đầu, dịu dàng nói: “Là chị không tốt, không đến thăm Nguyên Khải.”

“Mẹ nói chị bận bịu công việc ở thành phố khác, cho nên không tới thăm em. Em không trách chị đâu.” Giọng nói dễ thương của đứa nhỏ từ đầu bên kia điện thoại lại truyền tới.

Ôn Ngôn thật khó tin, Lục Nguyên Khải là như vậy. Cho tới nay, Ngôn Trăn không thích để hai người bọn cô tiếp xúc quá nhiều, thế nên cô với thằng bé cũng không thân thiết. Cô vẫn cho rằng Lục Nguyên Khải không có bao nhiêu tình cảm với mình, nhưng mà thật không ngờ, thằng bé lại giàu tình cảm như vậy. Có lẽ người khác đều không hiểu đứa trẻ này, ngay cả Ngôn Trăn cũng không biết thằng bé muốn cái gì. Giờ phút này, Ôn Ngôn cảm thấy, thật ra Lục Nguyên Khải mới là người đáng thương nhất. Khi được sinh ra, thằng bé có thể nhận được tình yêu từ bố mẹ của mình, nhưng mà ngoài trừ hai người đó ra thì nó không được ai chào đón cả, hoặc nói là những người khác áp đặt thành kiến lên người nó mà thôi.

“Vậy sau này, khi có thời gian rảnh, chị sẽ tới thăm Nguyên Khải ngay, có được không?” Ôn Ngôn nhìn thấy thằng bé như vậy thì giọng nói đã có chút nghẹn ngào.

“Vâng, chị nói được thì phải làm được đó.” Lục Nguyên Khải nói thêm.

“Chị sẽ làm được, nhất định nói được thì làm được.” Ôn Ngôn tiếp tục bảo đảm với thằng bé.

“Chị, chị thích em không ạ?” Do dự một chút, Lục Nguyên Khải cuối cùng đã lấy hết dũng khí, thận trọng hỏi thành lời.

“Đương nhiên, chị không chỉ thích em, mà còn thích em nhất. Cho nên em phải nhanh chóng khỏe lại nha.”

Ôn Ngôn cười cười với cậu, rất nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của cậu.

Sau khi nhận được đáp án khẳng định của cô, Lục Nguyên Khải nở nụ cười ngây ngô.

“Cho nên, em phải nghe lời bác sĩ nè, ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn uống thuốc nha. Nhưng mà thật ra nếu khó chịu thì cũng không cần phải chịu đựng, muốn khóc thì khóc, mọi người đều ở bên cạnh em, tim chúng ta luôn hướng về nhau.”

Ôn Ngôn không biết cậu có nghe hiểu những lời này hay không, nhưng mà cô thực sự không muốn bảo thằng bé dũng cảm. Thằng bé đã chịu nhiều đau khổ như vậy, nếu như còn yêu cầu nó tiếp tục chịu đựng thì thực sự quá tàn nhẫn với một đứa trẻ bảy tuổi.

Ở bên cạnh, Ngôn Trăn đã khóc không thành tiếng, bà thậm chí cũng không biết rốt cuộc mình đang khóc vì điều gì, là bởi vì Lục Nguyên Khải, hay bởi vì Ôn Ngôn, bà cũng không rõ. Rõ ràng đây là một cảnh tượng đầy yêu thương, bà hẳn nên vui vẻ mới đúng, nhưng mà giờ phút này, trong lòng bà lại không, vào giờ phút này, hết thảy mọi thứ dường như trở nên hư ảo.

Ôn Ngôn vẫn luôn kiềm chế, không muốn khóc trước mặt đứa nhỏ. Cho đến khi tạm biệt với thằng bé, phút quay người rời đi, nước mắt đã không kiềm chế được mà rơi xuống như mưa. Thì ra ở Hải Thành cô có người thân, cô có một đứa em trai rất thích cô. Lục Nguyên Khải nói, thằng bé thích cô, nhưng không dám đến gần cô. Thằng bé vẫn cho là chị sẽ ghét nó giống như các anh trai khác, cho nên lúc gặp nhau, thằng bé chỉ dám đứng nhìn từ xa xa. Ôn Ngôn thực sự oán giận Ngôn Trăn, bà ấy cuối cùng đã tạo nghiệt gì như vậy cơ chứ.

“Sau này, mỗi cuối tuần hoặc khi có thời gian con sẽ tới thăm em.” Sau khi ra khỏi bệnh viện, Ôn Ngôn chỉ để lại câu này với Ngôn Trăn rồi đi.

Nhìn bà ấy khóc đến mức hai mắt sưng đỏ, cô thật không có cảm giác gì, không vui cũng chẳng buồn. Chỉ nghĩ, nếu như bà ấy thực sự có thể suy nghĩ vì hai đứa trẻ thì cũng sẽ không xảy ra cục diện như ngày hôm nay. Ôn Ngôn quyết định, sau này mỗi cuối tuần hoặc bất cứ khi nào có thời gian, cô sẽ đến thăm Lục Nguyên Khải. Đi tới đi lui có thể sẽ mệt mỏi một chút nhưng mà cô vẫn muốn làm như vậy.

Cô đã đặt vé máy bay về lúc tối, thoáng nhìn đồng hồ, cô còn có thời gian để về khách sạn ngủ một giấc. Cô thầm nghĩ, lúc này hẳn là Giang Thiếu Đình cũng sắp về.



Đứng trước khách sạn nhìn xe cộ trên đường, cô đột nhiên cảm thấy mọi thứ hơi không chân thực, đầu có chút choáng váng, có lẽ hôm qua cô đã nghỉ ngơi không tốt, cộng thêm Lục Nguyên Khải đã ảnh hưởng lớn tới tâm trạng của mình, làm cho cô đột nhiên có một chút choáng ngợp.

“Ôn Ngôn.”

Đầu óc vốn đang có hơi choáng váng, nhưng mà nghe được âm thanh này, toàn bộ đại não của cô chấn động, đột nhiên tỉnh táo lại.

“Ôn Ngôn,” Thấy cô dừng bước, đứng nguyên tại chỗ nhưng không xoay người lại, Hoắc Vũ lại gọi tên cô thêm lần nữa.

Ôn Ngôn không biết nghe thấy âm thanh này thì có cảm giác gì, hai tay buông thõng vô thức nắm chặt. Tay nắm chặt nhưng không hề tiếp thêm cho bản thân chút sức mạnh nào cả, cô cũng không quay đầu lại, muốn tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng mà mới bước được hai bước thì người đàn ông kia đã cất bước đi tới trước mặt cô, chặn cô lại, thân hình cao lớn tựa như bức tường làm cho cô không thể nào bước tiếp.

Ôn Ngôn cúi đầu không nói chuyện, không muốn nhìn anh ta.

“Ôn Ngôn, chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau được không em?” Người đàn ông cất giọng nhẹ nhàng, mang theo ý cầu xin.

Ôn Ngôn hừ lạnh một tiếng, giống như đang tự chế giễu bản thân mình. Đúng vậy, lúc trước, cô cũng bị chính bộ dáng dịu dàng này của anh ta lừa gạt. Ai mà biết được, kết quả kẻ biếи ŧɦái và vô tình nhất chính là anh ta.

Thấy cô vẫn không nói gì, Hoắc Vũ hơi sốt ruột, nhưng mà vẫn nhẫn nhịn nói, “Ôn Ngôn, cho anh nửa giờ được không? Anh muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện với em.”

“Anh cảm thấy tôi sẽ còn tin tưởng anh sao?” Ôn Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng như biển chết.

Hoắc Vũ đối diện với ánh mắt của cô, trong lòng anh ta đau đớn, khó chịu. Thà cô tức giận với anh ta còn hơn là nhìn thấy ánh mắt không mang theo bất kỳ nhiệt độ này của cô nhìn mình như thế này.

“Ôn Ngôn, cầu xin em, anh chỉ muốn giải thích rõ ràng.” Hoắc Vũ cau chặt lông mày, ánh mắt van nài nhìn cô.

Ôn Ngôn không nghĩ tới anh ta sẽ dùng giọng điệu cầu xin để nói chuyện. Cô cũng thực sự không biết bây giờ còn giải thích để làm gì, hết thảy mọi thứ đã qua, cô không muốn nhắc lại nữa.

“Không cần giải thích, tôi không muốn nhắc lại chuyện kia nữa.” Ôn Ngôn cảm thấy thực sự mình đã buông bỏ.

Cơn ác mộng từng nghĩ sẽ đi cùng cô suốt cả cuộc đời thì không biết đã dần biến mất từ lúc nào. Cô nghĩ, đại khái là bởi vì trước kia, trong lòng cô không có chỗ nào níu giữ nên mới không buông bỏ được, mà bây giờ, cô đã có bến đỗ của mình, mọi thứ liên quan đã không còn quan trọng với hiện tại và tương lai nữa.

“Ôn Ngôn, thế nhưng anh khó chịu, em cứ xem anh như một kẻ đáng thương đi.” Hoắc Vũ biết cô không nói dối, vốn còn tưởng rằng bởi vì để cô nhẹ nhàng với quá khứ cho nên mới giải thích, bây giờ xem ra, người cần nhẹ nhàng buông bỏ là chính mình.

Ôn Ngôn không trả lời, trực tiếp đi vòng qua anh ta, đi vào khách sạn.

Hoắc Vũ bước nhanh đuổi theo. Anh biết, Ôn Ngôn mang trên người vỏ bọc khiến người ta không dễ dàng tiếp cận nhưng thật ra, cô dễ mềm lòng hơn bất kỳ người nào.

“Anh nói đi.” Trong phòng khách sạn, một người ngồi trên giường, một người ngồi trên ghế sô pha.

Ôn Ngôn cũng không biết vì sao mình vẫn còn tin tưởng anh ta lần nữa.



“Thật xin lỗi, nếu như anh không làm như vậy, bọn họ sẽ không bỏ qua em, bọn họ…”

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng đã cắt ngang lời Hoắc Vũ đang nói.

Ôn Ngôn lấy điện thoại trong túi xách ra, nhìn thoáng tên người gọi trên màn hình thì mỉm cười.

“Ôn Ngôn, anh về rồi.” Giọng người đàn ông khàn khàn từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, có lẽ là do mười mấy tiếng ngồi máy bay, không nghỉ ngơi tốt nên nghe có chút mỏi mệt.

“Được, vậy anh tự chăm sóc tốt cho mình nhé!”

Ôn Ngôn nói xong, bên kia im lặng một hồi.

“Nghe được không ạ?” Tưởng rằng tín hiệu không tốt, Ôn Ngôn mở miệng lần nữa.

“Nghe thấy, em, bây giờ em đang ở đâu?” Giang Thiếu Đình do dự hỏi.

“Em ở Hải Thành.” Ôn Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Buổi tối em sẽ về, chờ đến khi em về sẽ nói chuyện với anh được không?”

“Được, tự chăm sóc mình nhé!” Giang Thiếu Đình không hỏi lại.

Hai người đều im lặng một hồi.

“Trước hết, lúc trở về thì gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại cho anh nhé.” Giang Thiếu Đình nói trước.

“Vâng ạ.”

“Ừ, vậy cứ như thế trước nhé.”

Hai người có thói quen, mỗi lần gọi điện thoại, Giang Thiếu Đình đều chờ Ôn Ngôn cúp điện thoại trước.

Ôn Ngôn dường như có thể nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của anh bên tai, đang định cúp máy thì đột nhiên sốt ruột mở miệng: “Giang Thiếu Đình, cũng không phải là em cố ý không nói với anh. Em chỉ sợ anh mắc công tác bận rộn mà còn phải lo lắng chuyện của em nữa. Em về thăm Lục Nguyên Khải, bây giờ em đang ở cùng với Hoắc Vũ, anh ta có việc muốn nói với em, là chuyện trước kia.”

Tâm tình vốn đang sa sút của Giang Thiếu Đình vì lời giải thích nôn nóng của cô mà dịu lại, nhưng mà sau đó, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Được, em làm xong thì gọi điện thoại cho anh.”

Hoắc Vũ đứng ngoài ban công hút thuốc, ánh mắt vẫn luôn không hề rời khỏi Ôn Ngôn ở trong phòng, thấy cô cúp điện thoại thì nhấn điếu thuốc vào gạt tàn rồi đi vào.

“Anh nói tiếp đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook