Chương 11: Chu Thần Còn Khen Ngợi Em
Thập Nguyệt Thập Ngũ Nguyệt Hựu Viên
02/10/2021
Sáng hôm sau, Ôn Ngôn vừa đi ra khỏi cổng chung cư thì nhìn thấy Giang Thiếu Đình đã đứng ở đó chờ cô giống như tối hôm qua.
“Không phải bảo anh không cần qua sao, nơi này ngồi xe buýt tới rất nhanh.” Ôn Ngôn biết anh vừa mới đi công tác về, còn chưa có nghỉ ngơi tốt, huống chi anh tới đón cô cũng không tiện đường.
“Ăn sáng chưa?” Giang Thiếu Đình hỏi ngược lại.
“Dạ, ăn rồi, còn anh?” Ôn Ngôn bĩu môi một cái rồi nói.
“Lát nữa anh đến công ty ăn, đi thôi.” Giang Thiếu Đình nhìn cô còn đứng ở đó, thì kéo cô lên xe.
Giang Thiếu Đình đưa cô đến dưới lầu Tín Thành, cho đến khi cô tiến vào tòa nhà thì mới lái xe rời đi. Đối với việc cô làm ở Tín Thành thì anh khá hài lòng, dù sao mình cũng ở đối diện, cứ như vậy, làm cái gì cũng đều thuận tiện.
Ôn Ngôn là trợ lý luật sư của Trương Chuẩn. Phòng nhân sự đưa cô đến văn phòng của Trương Chuẩn chào hỏi trước, sau đó dẫn cô đi chào hỏi các đồng nghiệp để mọi người làm quen với nhau một chút.
Sau khi chào hỏi xong, cô đến phòng làm việc của Trương Chuẩn, hỏi anh ấy về nhiệm vụ công việc của mình. Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, hầu như mọi thứ đều không nắm rõ, cho nên Trương Chuẩn đưa cho cô vài hồ sơ, để cô làm quen với một số vụ án mà họ đã xử lý trước đây.
Giờ nghỉ trưa sau khi ăn cơm trưa xong thì Chu Thần đến đây, hỏi han vài câu quan tâm rồi vội vàng rời đi. Sau khi Chu Thần đi, Ôn Ngôn đứng dậy đi phòng giải khát, đúng lúc có đồng nghiệp nữ đang uống nước ở bên trong, hai người đối mặt nhau, gật đầu chào hỏi.
Ôn Ngôn biết cô ấy là Hứa Vi.
“Mình chỉ vào trước cậu có mấy ngày thôi. Trước đây cậu thực tập ở đâu?” Hứa Vi hỏi.
“Mình chưa từng đi thực tập.” Ôn Ngôn nói.
“Oa, không đi thực tập mà cậu có thể vào được Tín Thành sao, thật lợi hại nha!” Hứa Vi kinh ngạc, dù sao thì những người theo nghề này đều biết, cho tới bây giờ Tín Thành đều không nhận thực tập sinh.
“May mắn thôi.” Ôn Ngôn cười nói.
“Giám đốc Chu đối với cậu thật tốt, có bao nhiêu người có kinh nghiệm cũng không vào đây được.” Hứa Vi ghen tỵ nói.
Thật ra, cô ấy vừa nhìn thấy Chu Thần vội vàng tới công ty một chuyến, ngay cả phòng làm việc của mình cũng không vào nhưng trực tiếp tới chỗ Ôn Ngôn, nói với cô mấy câu rồi rời đi.
Nghe cô ấy nói như vậy thì bây giờ Ôn Ngôn đã không còn muốn trò chuyện với cô ấy nữa. Mặc dù cô đúng là đi cửa sau thật, nhưng mà Chu Thần nhận cô, khẳng định không chỉ đơn giản như trong miệng Hứa Vi nói là Chu Thần đối tốt với cô. Nếu như bản thân cô không có thực lực, thì cho dù mặt mũi của Giang Thiếu Đình có lớn thế nào thì cô cũng không vào được Tín Thành.
“Mình rất cảm ơn công ty đã cho mình cơ hội. Mình cũng không phải muốn vào là vào, mình đã thông qua phỏng vấn với giám đốc Chu. Anh ấy cảm thấy mình có thể đảm nhận công việc thì mới nhận mình vào.” Dù Ôn Ngôn không thích nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời Hứa Vi như cũ.
Có thể vào được Tín Thành, Hứa Vi cũng không phải là người không có đầu óc, cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Ôn Ngôn. Nhưng mà cô ấy vừa thấy cảnh tượng kia, cộng thêm việc Ôn Ngôn được đặc cách tuyển vào thì từ đáy lòng cô ấy mà nói, Ôn Ngôn và Chu Thần tuyệt đối có gì đó không tầm thường.
“Xin lỗi, vừa rồi tớ cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.” Trên mặt nở nụ cười xấu hổ, Hứa Vi lên tiếng xin lỗi.
“Không có việc gì.” Ôn Ngôn khẽ cười nói, sau đó đi ra khỏi phòng giải khát.
Ngày đầu tiên đi làm, Ôn Ngôn cũng không muốn khó chịu, dù sao thì sau này ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, nhưng mà thông qua chuyện này, Hứa Vi đã để lại cho cô ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp.
Vì để vào được Tín Thành, quả thực Hứa Vi đã bỏ ra rất nhiều cố gắng. Từ năm ba đại học, khi lần đầu tiên nghe tọa đàm của Chu Thần, cô ấy đã định cho mình một mục tiêu, đó là nhất định phải vào được Tín Thành. Ở trường, cho tới bây giờ, Hứa Vi đều là người nổi bật nhất, là người duy nhất trong trường chỉ mới thực tập nửa năm đã được Tín Thành lựa chọn qua quá trình sàng lọc. Cho nên, hôm nay khi nghe Ôn Ngôn nói mình không qua thực tập mà có thể thông qua được phỏng vấn trực tiếp thì trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng không công bằng. Cô ấy cho rằng Ôn Ngôn nói dễ dàng như vậy, cái gì mà dựa vào thực lực mới được tuyển, nếu như không có hậu thuẫn thì làm sao có cơ hội gặp Chu Thần. Cho nên Hứa Vi cũng không thích Ôn Ngôi, nghĩ Ôn Ngôn dối trá, chỉ có một gương mặt xinh đẹp mà thôi.
Ôn Ngôn thật sự không biết, hôm nay, ngay tại công ty, cô đã có người đối địch.
Thật ra trên thế giới này rất khó có chuyện công bằng tuyệt đối, có thể công bằng tương đối đã rất không tệ rồi. Ôn Ngôn nhớ rõ quy tắc này, cũng không phải xuất phát từ ưu thế của mình, mà xã hội này vốn chỉ có những kẻ mạnh mới có thể sinh tồn, còn lại sẽ bị đào thải. Cho nên chuyện cô có thể làm là không ngừng nâng cao năng lực của bản thân, thông qua thực lực của chính mình để có được sự tín nhiệm và bội phục của người khác. Bởi vậy, đối với câu hỏi đầy ẩn ý của Hứa Vi, cô cũng không tức giận cũng như không quá coi trọng.
…………
Tới gần lúc tan việc, Ôn Ngôn nhận được tin nhắn của Giang Thiếu Đình.
Giang Thiếu Đình: Anh ở chỗ sáng nay em xuống xe chờ em.
Ôn Ôn: Vâng ạ!
Giang thiếu đình: Đã thích nghi với công việc chưa?
Ôn Ôn: Rất tốt ạ, ngày đầu tiên chỉ xem hồ sơ, cũng không làm những chuyện khác, làm quen trước một chút thôi ạ.
Giang Thiếu Đình: Ừ! Từ từ sẽ đến, Chu Thần còn khen ngợi em trước mặt anh đấy.
Ôn Ôn: Hả? Hả?
Ôn Ngôn lại bắt đầu nghi ngờ lời này của Giang Thiếu Đình là thật hay giả. Người trong Tín Thành nhiều như vậy, cô còn có quá nhiều thứ cần phải học. Ở đây, cô cảm thấy mình là người rất bình thường, ngay cả người mới vào không lâu như Hứa Vi thì Ôn Ngôn cũng không khẳng định mình có thể hơn người ta được.
“Không phải bảo anh không cần qua sao, nơi này ngồi xe buýt tới rất nhanh.” Ôn Ngôn biết anh vừa mới đi công tác về, còn chưa có nghỉ ngơi tốt, huống chi anh tới đón cô cũng không tiện đường.
“Ăn sáng chưa?” Giang Thiếu Đình hỏi ngược lại.
“Dạ, ăn rồi, còn anh?” Ôn Ngôn bĩu môi một cái rồi nói.
“Lát nữa anh đến công ty ăn, đi thôi.” Giang Thiếu Đình nhìn cô còn đứng ở đó, thì kéo cô lên xe.
Giang Thiếu Đình đưa cô đến dưới lầu Tín Thành, cho đến khi cô tiến vào tòa nhà thì mới lái xe rời đi. Đối với việc cô làm ở Tín Thành thì anh khá hài lòng, dù sao mình cũng ở đối diện, cứ như vậy, làm cái gì cũng đều thuận tiện.
Ôn Ngôn là trợ lý luật sư của Trương Chuẩn. Phòng nhân sự đưa cô đến văn phòng của Trương Chuẩn chào hỏi trước, sau đó dẫn cô đi chào hỏi các đồng nghiệp để mọi người làm quen với nhau một chút.
Sau khi chào hỏi xong, cô đến phòng làm việc của Trương Chuẩn, hỏi anh ấy về nhiệm vụ công việc của mình. Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, hầu như mọi thứ đều không nắm rõ, cho nên Trương Chuẩn đưa cho cô vài hồ sơ, để cô làm quen với một số vụ án mà họ đã xử lý trước đây.
Giờ nghỉ trưa sau khi ăn cơm trưa xong thì Chu Thần đến đây, hỏi han vài câu quan tâm rồi vội vàng rời đi. Sau khi Chu Thần đi, Ôn Ngôn đứng dậy đi phòng giải khát, đúng lúc có đồng nghiệp nữ đang uống nước ở bên trong, hai người đối mặt nhau, gật đầu chào hỏi.
Ôn Ngôn biết cô ấy là Hứa Vi.
“Mình chỉ vào trước cậu có mấy ngày thôi. Trước đây cậu thực tập ở đâu?” Hứa Vi hỏi.
“Mình chưa từng đi thực tập.” Ôn Ngôn nói.
“Oa, không đi thực tập mà cậu có thể vào được Tín Thành sao, thật lợi hại nha!” Hứa Vi kinh ngạc, dù sao thì những người theo nghề này đều biết, cho tới bây giờ Tín Thành đều không nhận thực tập sinh.
“May mắn thôi.” Ôn Ngôn cười nói.
“Giám đốc Chu đối với cậu thật tốt, có bao nhiêu người có kinh nghiệm cũng không vào đây được.” Hứa Vi ghen tỵ nói.
Thật ra, cô ấy vừa nhìn thấy Chu Thần vội vàng tới công ty một chuyến, ngay cả phòng làm việc của mình cũng không vào nhưng trực tiếp tới chỗ Ôn Ngôn, nói với cô mấy câu rồi rời đi.
Nghe cô ấy nói như vậy thì bây giờ Ôn Ngôn đã không còn muốn trò chuyện với cô ấy nữa. Mặc dù cô đúng là đi cửa sau thật, nhưng mà Chu Thần nhận cô, khẳng định không chỉ đơn giản như trong miệng Hứa Vi nói là Chu Thần đối tốt với cô. Nếu như bản thân cô không có thực lực, thì cho dù mặt mũi của Giang Thiếu Đình có lớn thế nào thì cô cũng không vào được Tín Thành.
“Mình rất cảm ơn công ty đã cho mình cơ hội. Mình cũng không phải muốn vào là vào, mình đã thông qua phỏng vấn với giám đốc Chu. Anh ấy cảm thấy mình có thể đảm nhận công việc thì mới nhận mình vào.” Dù Ôn Ngôn không thích nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời Hứa Vi như cũ.
Có thể vào được Tín Thành, Hứa Vi cũng không phải là người không có đầu óc, cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Ôn Ngôn. Nhưng mà cô ấy vừa thấy cảnh tượng kia, cộng thêm việc Ôn Ngôn được đặc cách tuyển vào thì từ đáy lòng cô ấy mà nói, Ôn Ngôn và Chu Thần tuyệt đối có gì đó không tầm thường.
“Xin lỗi, vừa rồi tớ cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.” Trên mặt nở nụ cười xấu hổ, Hứa Vi lên tiếng xin lỗi.
“Không có việc gì.” Ôn Ngôn khẽ cười nói, sau đó đi ra khỏi phòng giải khát.
Ngày đầu tiên đi làm, Ôn Ngôn cũng không muốn khó chịu, dù sao thì sau này ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, nhưng mà thông qua chuyện này, Hứa Vi đã để lại cho cô ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp.
Vì để vào được Tín Thành, quả thực Hứa Vi đã bỏ ra rất nhiều cố gắng. Từ năm ba đại học, khi lần đầu tiên nghe tọa đàm của Chu Thần, cô ấy đã định cho mình một mục tiêu, đó là nhất định phải vào được Tín Thành. Ở trường, cho tới bây giờ, Hứa Vi đều là người nổi bật nhất, là người duy nhất trong trường chỉ mới thực tập nửa năm đã được Tín Thành lựa chọn qua quá trình sàng lọc. Cho nên, hôm nay khi nghe Ôn Ngôn nói mình không qua thực tập mà có thể thông qua được phỏng vấn trực tiếp thì trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng không công bằng. Cô ấy cho rằng Ôn Ngôn nói dễ dàng như vậy, cái gì mà dựa vào thực lực mới được tuyển, nếu như không có hậu thuẫn thì làm sao có cơ hội gặp Chu Thần. Cho nên Hứa Vi cũng không thích Ôn Ngôi, nghĩ Ôn Ngôn dối trá, chỉ có một gương mặt xinh đẹp mà thôi.
Ôn Ngôn thật sự không biết, hôm nay, ngay tại công ty, cô đã có người đối địch.
Thật ra trên thế giới này rất khó có chuyện công bằng tuyệt đối, có thể công bằng tương đối đã rất không tệ rồi. Ôn Ngôn nhớ rõ quy tắc này, cũng không phải xuất phát từ ưu thế của mình, mà xã hội này vốn chỉ có những kẻ mạnh mới có thể sinh tồn, còn lại sẽ bị đào thải. Cho nên chuyện cô có thể làm là không ngừng nâng cao năng lực của bản thân, thông qua thực lực của chính mình để có được sự tín nhiệm và bội phục của người khác. Bởi vậy, đối với câu hỏi đầy ẩn ý của Hứa Vi, cô cũng không tức giận cũng như không quá coi trọng.
…………
Tới gần lúc tan việc, Ôn Ngôn nhận được tin nhắn của Giang Thiếu Đình.
Giang Thiếu Đình: Anh ở chỗ sáng nay em xuống xe chờ em.
Ôn Ôn: Vâng ạ!
Giang thiếu đình: Đã thích nghi với công việc chưa?
Ôn Ôn: Rất tốt ạ, ngày đầu tiên chỉ xem hồ sơ, cũng không làm những chuyện khác, làm quen trước một chút thôi ạ.
Giang Thiếu Đình: Ừ! Từ từ sẽ đến, Chu Thần còn khen ngợi em trước mặt anh đấy.
Ôn Ôn: Hả? Hả?
Ôn Ngôn lại bắt đầu nghi ngờ lời này của Giang Thiếu Đình là thật hay giả. Người trong Tín Thành nhiều như vậy, cô còn có quá nhiều thứ cần phải học. Ở đây, cô cảm thấy mình là người rất bình thường, ngay cả người mới vào không lâu như Hứa Vi thì Ôn Ngôn cũng không khẳng định mình có thể hơn người ta được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.