Chương 49: Cô Ngồi Ghế Phụ Nhé
Thập Nguyệt Thập Ngũ Nguyệt Hựu Viên
02/10/2021
Đối với việc Hứa Vi gần đây liên tục như có như không lấy lòng thì Ôn Ngôn cũng tùy ý cô ta. Trước đó hai người đã nháo loạn thành như vậy thì thật ra cũng không cần thiết làm chuyện bằng mặt không bằng lòng thế này, cứ tự nhiên sống chung là được.
“Tôi biết trong lòng cô vẫn còn khúc mắc với tôi, lúc đó cũng là do tôi quá ghen ghét với cô cho nên mới như thế! Ôn Ngôn, thật xin lỗi.” Trong phòng nghỉ, Hứa Vi nói với Ôn Ngôn, vẻ mặt thành khẩn xin lỗi.
Ôn Ngôn không nghĩ người cao ngạo như Hứa Vi sẽ xin lỗi người khác.
“Chuyện gì đã qua rồi thì cứ cho qua đi.” Ôn Ngôn mỉm cười nói.
Mặc dù không biết lời xin lỗi này có mấy phần thật mấy phần giả, nhưng mà Ôn Ngôn vẫn giữ nguyên tắc của mình, người không phạm ta thì mọi thứ đều dễ nói chuyện.
“Ôn Ngôn, cảm ơn cô đã thông cảm.” Hứa Vi thấy thái độ coi như bình thường của cô thì lại lên tiếng nói cảm ơn.
“Cô quá lời rồi.” Ôn Ngôn thực sự có chút không quen, trò chuyện hai câu thì kiếm cớ rời đi.
Thật ra, từ góc độ của Hứa Vi mà nói, lời xin lỗi này cũng không hoàn toàn giả mù sa mưa, đương nhiên cô ta cũng không cho là trước đó mình đã làm sai. Nhưng mà cô ta sợ Tô Khê sẽ làm chuyện gì đó quá đáng làm liên lụy tới mình. Trong đường sống chật hẹp của mình, cô ta không thể không chừa cho mình chút đường lui.
Cô ta ghét Ôn Ngôn là thật, nhưng mà sau sự kiện Thịnh Phi này, cô ta cảm giác mọi thứ đều không có tuyệt đối. Đương nhiên phần công việc với Tô Thị đối với cô ta mà nói là quan trọng, nhưng mà giữ được vị trí của mình càng quan trọng hơn. Cô ta biết quan hệ của Chu Thần và Giang Thiếu Đình, nếu như có dính líu một chút liên quan nào với Tô Khê thì Giang Thiếu Đình muốn cô ta không còn tiếp tục có chỗ đứng nào trong giới này cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Mặc dù cô ta cũng không xác định Giang Thiếu Đình có thực sự sẽ vì Ôn Ngôn mà làm đến như vậy hay không, nhưng mà cho dù thế nào thì cô ta cũng không làm mạo hiểm cho tiền đồ của mình. Trước đó là do cô ta đã quá xúc động.
Lần trước, sau khi chia tay Tô Khê, về đến nhà, cô ta càng nghĩ càng sợ hãi. Điều kiện của gia đình cô ta căn bản không thể hỗ trợ cô ta làm chuyện này. Nghĩ tới nghĩ lui, mặc dù không cam tâm, nhưng cô ta đã quyết định cúi đầu, thế nên mới có chuyện xin lỗi và lấy lòng Ôn Ngôn hôm nay. Cô ta đã quyết định, sau khi giúp Tô Khê xong chuyện này thì sẽ không muốn dính dáng gì quá nhiều với Tô Khê nữa. Về phần Chu Thần, cô ta sẽ dựa vào chính mình mà tranh thủ.
……
“Em đã bỏ quần áo sạch, còn có một số đồ dùng hằng ngày vào trong vali của anh. Anh kiểm tra xem có còn thiếu thứ gì nữa không.” Giang Thiếu Đình vừa về đến nhà thì thấy Ôn Ngôn đã chuẩn bị xong đồ đạc cần thiết cho chuyến đi công tác ngày mai của mình.
“Không cần xem, cũng chỉ cần những thứ này.” Giang Thiếu Đình thấy cô còn ngồi xổm trên mặt đất thì cũng ngồi xổm xuống, nhận lấy công việc trên tay cô, sau đó khóa vali lại rồi nhấc lên để qua một bên.
“Dù có bận rộn thì anh cũng nhớ ăn cơm nhé, biết không?” Ôn Ngôn lại dặn dò.
Từ khi vào cửa, Giang Thiếu Đình nhìn thấy cô ngồi xổm trên mặt đất thu dọn đồ đạc thì khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười. Bây giờ, cô gái này đã bắt đầu lo lắng anh không chăm sóc tốt cho bản thân, mấy ngày nay vừa đi làm về là căn dặn anh đủ thứ. Thật sự trước đây không biết cô gái này lại giống như mẹ già thế này đó, nghiễm nhiên xem mình là bà chủ, nhưng mà anh thực sự rất thích bộ dáng này của cô. Đại khái là chỉ cần cô làm ra cái gì anh cũng đều thích, hơn nữa còn thấy rất đáng yêu, thực sự có bộ lọc người yêu vô cùng nghiêm trọng.
“Em đã nói hết những gì muốn nói với anh, lần này để anh nói gì đó nhé?” Giang Thiếu Đình vừa về còn chưa tắm, cho nên không ôm cô mà chỉ nắm tay.
“Anh không cần nói gì cả, chỉ cần về sớm một chút là được.” Ôn Ngôn vừa nắm lấy tay anh chơi đùa, vừa nói, nói xong còn nở nụ cười xinh đẹp với anh.
“Chờ anh về, gọi bố mẹ anh, còn có bố em và dì em cùng nhau ăn một bữa cơm nhé, được không?” Mỗi lần Giang Thiếu Đình nhìn thấy nụ cười của cô thì tâm trạng cũng tốt theo.
“Được, cho anh sắp xếp.” Ôn Ngôn cảm giác mình cũng đã rất lâu rồi không gặp Ôn Kiến Thành, hai người chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình của nhau trên Wechat mà thôi.
“Để anh xem hôm nay em làm món gì?” Hai người đi đến phòng bếp, Giang Thiếu Đình vừa mở tủ lạnh vừa nói.
“Chỉ một món gà kho hạt dẻ. Để em làm cho.” Ôn Ngôn nhận lấy cái đĩa trong tay anh.
“Được, xem ra lại có tiến bộ.” Giang Thiếu Đình làm ra vẻ rất thèm ăn.
“Em cũng thấy như thế, em đã nếm thử, thấy ăn ngon hơn so với mấy lần trước.” Ôn Ngôn không khiêm tốn chút nào, nhận lấy lời khen của anh.
“Xem ra, sau này nhà chúng ta có đầu bếp rồi.” Mỗi lần Giang Thiếu Đình đều ca ngợi cô hết lời.
Nghe anh nói như vậy, Ôn Ngôn cười không biết nói gì, nhưng mà mỗi lần làm đồ ăn đều có người khẳng định như vậy thì trong lòng cô vẫn đắc ý.
“Ăn không hết thì đừng ăn nữa, chờ đến khi anh về em sẽ làm đồ ăn ngon hơn cho anh.” Ôn Ngôn thấy anh nhất định phải ăn sạch toàn bộ đồ ăn thì sợ bây giờ đã quá muộn, anh ăn quá no sẽ không thoải mái, không khỏi kêu anh ngừng lại.
“Ăn hết được, anh đã cố ý chừa bụng để buổi tối ăn cơm.” Làm sao Giang Thiếu Đình có thể bỏ lại đồ ăn mà cô đã vất vả làm cơ chứ.
Giang Thiếu Đình không phải loại đàn ông quá giỏi giang, có thể không đặc biệt lãng mạn, nhưng lời nói và hành động của anh luôn cho cô cảm nhận được tình yêu của anh dành cho cô, và cô càng ngày càng tận hưởng niềm hạnh phúc nhỏ bé giản dị này, tuy đơn giản nhưng rất thật.
……
“Cô gái, cậu có đọc tin tức chưa? Wow, anh chồng nhà cậu đẹp trai ngây người, không nghĩ tới anh ta chính là ông chủ của thần tượng của tớ.” Ôn Ngôn còn chưa tan làm thì đã nhận được điện thoại của Nghiêm Vãn Vãn, vừa mới nhận cuộc gọi thì đã nghe cô nàng lốp bốp nói một tràng mà cô chẳng hiểu gì cả.
“Cậu đang nói gì đấy?” Ôn Ngôn thật sự không hiểu gì cả.
“Cậu, cô gái mơ hồ này, bị Giang Thiếu Đình bán cũng không biết.” Nghiêm Vãn Vãn nghĩ đến chuyện mình kích động như vậy, nói nhiều như vậy mà người này lại không biết chuyện gì đang xảy ra cả.
“Anh ấy không nỡ bán tớ đâu.” Ôn Ngôn tự tin.
Nghiêm Vãn Vãn ở đầu bên kia điện thoại bị cô nói đinh ninh như vậy thì cảm giác như mình bị đút một ngụm thức ăn cho chó thật to.
“Được, được, được, trở lại chuyện chính, gọi điện thoại là bảo cậu bảo Giang Thiếu Đình mang một ít ảnh có chữ ký về cho tớ nhé.” Nghiêm Vãn Vãn không ngờ cầu thủ ngôi sao mà cô theo đuổi bấy lâu nay lại ở gần cô như vậy, thật sự có cảm giác như đang nằm mơ.
“Cậu nói cái gì, tớ nghe không hiểu. Cậu bảo tớ nói gì với anh ấy.” Ôn Ngôn mơ hồ, cảm giác Nghiêm Vãn Vãn kích động đến mức không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, lời nói cũng không rõ ràng.
“Giang Thiếu Đình hóa ra là chủ sở hữu của Câu lạc bộ Lassiter của Ý. Có cuộc phỏng vấn của anh ấy trên bản tin của kênh thể thao quốc gia. Người đứng cạnh anh ấy là ngôi sao mà tớ yêu thích nhất, thật sự đẹp trai đến ngây người.”
“Ồ.” Ôn Ngôn không hứng thú với những ngôi sao thể thao, cho nên cũng không chú ý đến mấy tin tức này.
“Đây là người đầu tiên ở nước mình mua một câu lạc bộ khổng lồ của Ý. Cậu vào Weibo mà xem, khẳng định sẽ xuất hiện đầy trên đó. Một năm trước anh ấy đã là ông chủ của câu lạc bộ này, nhưng mà anh ấy không lộ mặt, vẫn luôn rất thần bí. Trước đó tớ còn đọc được tin bát quái nói ông chủ của câu lạc bộ này là phú hào Trung Đông. Má ơi! Không nghĩ tới phú hào Trung Đông trong miệng mấy người bát quái kia lại là Giang Thiếu Đình.” Nói tới lĩnh vực mà mình thích, Nghiêm Vãn Vãn thao thao bất tuyệt.
“Vậy để tối nay tớ nói với anh ấy.” Khó có khi thấy Nghiêm Vãn Vãn mở miệng hỏi cô thứ gì đó mà cô ấy muốn, cho nên Ôn Ngôn rất sảng khoái đồng ý chuyện này. “Cảm ơn, yêu cậu!” Nghiêm Vãn Vãn nghĩ đến việc này thì nhiệt huyết lập tức sôi trào.
Ôn Ngôn thực sự nhịn không được mà bật cười, “Trước kia không nghe cậu nói thích cầu thủ ngôi sao nào cả.”
“Các cậu không thích, nói với các cậu như đàn gảy tai trâu, bây giờ không giống, còn muốn cầu cạnh cậu. Ha ha!”
“Phục cậu, cẩn thận vị kia nhà cậu lại ăn dấm đó.” Ôn Ngôn trêu ghẹo nói.
“Anh ấy ư? Anh ấy không quan tâm mấy thứ này của tớ, là một tên kiêu ngạo nhàm chán. Cũng không biết làm sao tớ lại kết hôn với anh ấy. Nếu tớ không có niềm yêu thích gì thì ở cùng với anh ấy một chỗ, cuộc sống sau này quá không thú vị.” Mặc dù giọng điệu Nghiêm Vãn Vãn ghét bỏ nhưng mà lọt vào tai của Ôn Ngôn lại không giống như vậy.
“Mấy lời này cậu nói với tớ còn được, nói với người khác thì người ta chắc sẽ cảm thấy cậu đang khoe khoang đó.” Ôn Ngôn vừa cười vừa nói.
“Khoe khoang thế nào, tớ còn rất thích khoe khoang đó.” Khẩu khí này của Nghiêm Vãn Vãn trách không được có thể chơi cùng với Giang Tiểu Noãn.
“Được rồi, nói tới nói lui đều là cậu cả.”
“Cậu phải trông coi kỹ Giang Thiếu Đình đó, người như thế rất dễ thu hút ong bướm. Tờ vừa nhìn thấy ánh mắt của người dẫn chương trình phỏng vấn anh ấy như muốn dán lên trên người anh ấy vậy.” Nghiêm Vãn Vãn vừa nghĩ tới người dẫn chương trình kia lại cảm thấy chán ghét.
“À.” Ôn Ngôn không biết phải trả lời cô ấy như thế nào, nhưng mà nghe nói như vậy thì trong lòng cô vẫn có cảm giác chua chua.
“Đừng lơ là, loại trẻ tuổi tài cao lại anh tuấn như Giang Thiếu Đình thì người bám theo anh ấy là cả một đống lớn. Lời này của tớ cũng không phải đe dọa đâu, cậu phải dùng đầu óc đi, đừng cứ trì độn như vậy.” Nghiêm Vãn Vãn đã trải qua loại thua thiệt này, cô rất rõ, bây giờ có rất nhiều cô gái vì để được lên ‘chính thất’ mà có thể không từ thủ đoạn. Ôn Ngôn giống tiểu bạch thỏ không thèm để ý cái gì, loại này dễ bắt nạt nhất.
Nhưng mà với điểm này thì Nghiêm Vãn Vãn thực sự đã coi thường Ôn Ngôn. Tiểu bạch thỏ trong mắt cô ấy nào có dễ bị bắt nạt như vậy, chỉ là bởi vì cô luôn đối xử tốt với bạn bè của mình, nên không ai biết cô cũng có mặt hung hăng, cả Tô Khê và Hứa Vi đều đã bị cô đè bẹp. Hai người đó mới có quyền lên tiếng nhất.
“Yên tâm đi, Giang Thiếu Đình dám có lỗi với tớ, tớ không cần anh ấy nữa là được rồi, về phần những người phụ nữ khác, cho tới bây giờ tớ chưa từng sợ.” Ôn Ngôn không chút nào e ngại.
“Wow, đủ mạnh.” Nghiêm Vãn Vãn bội phục nói.
Trước khi tắt điện thoại, cô nàng vẫn không quên dặn dò Ôn Ngôn một lần nữa, bảo Giang Thiếu Đình mang ảnh chụp có chữ ký về cho cô nàng.
*
Buổi tối khi về đến nhà, tắm rửa xong vừa mới lên giường thì Ôn Ngôn nhận được điện thoại của Giang Thiếu Đình, người này hình như đã tính toán thời gian trước.
“Đang làm gì đó em?” Ở đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nam nhẹ nhàng.
“Mới vừa lên giường thôi, còn anh? Bên kia bây giờ là mấy giờ ạ?”
“Hơn ba giờ chiều.”
“Nghiêm Vãn Vãn bảo anh giúp cậu ấy mang về một vài ảnh chụp có chữ ký của mấy cầu thủ ngôi sao kia.” Chuyện đầu tiên của Ôn Ngôn là nói cho anh biết thứ mà Nghiêm Vãn Vãn muốn.
“Cô ấy muốn hình của ai?” Hiếm có khi Giang Thiếu Đình nghe được cô gái này mở miệng nói muốn thứ gì đó với mình, lại còn nói giúp cho người khác. Nhưng mà mấy thứ này thì anh ước gì không phải là cô muốn.
“Em sẽ gửi ảnh chụp của anh ấy cho anh qua Wechat. Cậu ấy nói rồi nhưng mà em quên mất tên người kia là gì.” Ôn Ngôn cảm thấy tên của người ngoại quốc thực sự rất khó nhớ.
“Được, còn em, em có muốn thứ gì không?” Giang Thiếu Đình hỏi.
“Không biết, không có đi.” Ôn Ngôn trả lời người đàn ông này, nào có người nào hỏi như vậy, muốn tặng thì trực tiếp mua cho cô không phải sao? Trong lòng cô lại thầm mắng anh là đồ móng heo.
Có tiếng cười của người đàn ông từ đầu bên kia điện thoại, “Cười gì vậy?”
“Em đoán thử xem?” Giang Thiếu Đình cảm giác đêm nay giọng điệu nói chuyện của cô gái này đêm nay không giống hôm qua, giống như có chút không mặn không nhạt.
“Làm sao em đoán được, em cũng không phải là con giun trong bụng anh.”
“Có phải có ai chọc gì em không?” Giang Thiếu Đình nghe giọng điệu này của cô thì không khỏi hoài nghi.
“Không có.” Ôn Ngôn đúng kiểu vịt chết mà còn mạnh miệng, nhưng mà cô mới không nói với anh là bởi vì Nghiêm Vãn Vãn nói chuyện kia với cô cho nên cô mới bất mãn với anh đâu.
“Thế nhưng anh có cảm giác em giống như đang không vui, có phải có chuyện gì xảy ra không? Anh không ở bên cạnh em, em lại không nói, như thế anh sẽ lo lắng.” Giang Thiếu Đình hoàn toàn không tin.
“Vậy thì anh lo lắng đi.” Vậy là cô giở chứng đùa nghịch với anh.
Nghe cô nói như vậy, lông mày của Giang Thiếu Đình càng nhíu chặt, cho tới bây giờ, cô gái này chưa từng như thế bao giờ.
“Rốt cuộc là thế nào vậy em? Tâm tình không tốt thì nói với anh, anh thật sự sẽ lo lắng.” Giang Thiếu Đình nhẫn nại.
“Đã nói là không sao mà.” Ôn Ngôn bực bội.
Vì tò mò, cô đã lên Weibo xem một chút, thật đúng là đã nhìn thấy tin tức hôm nay, hơn nữa cô còn nhìn thấy Giang Thiếu Đình và nữ MC kia đứng rất gần. Khi nhìn thấy ảnh chụp này, trong lòng Ôn Ngôn đã rất khó chịu. Kết quả tìm tới Weibo của nữ MC này thì thấy cô ấy đăng ảnh chụp riêng với một mình Giang Thiếu Đình. Nhưng mà chưa phải là đỉnh điểm. Càng khó chịu hơn không mà cô nhìn thấy một đống bình luận bên dưới, mọi người đều thổi phồng cô gái kia, nói hai người bọn họ rất xứng đôi.
“Ôn Ngôn, rốt cuộc có chuyện gì thế em?” Giang Thiếu Đình lên giọng, rõ ràng là sốt ruột.
Ôn Ngôn im lặng, không nói câu nào. Ở đầu bên kia điện thoại thì Giang Thiếu Đình vẫn luôn gọi tên cô, không nghe thấy cô trả lời thì tưởng là tín hiệu không tốt nên cúp điện thoại.
Nhìn thấy anh cúp điện thoại, trong lòng Ôn Ngôn càng thêm tủi thân, nước mắt rơi tí tách không ngừng được. Cô biết mình đang giở tính trẻ con, nhưng mà nghĩ tới bình luận dưới bài đăng của cô gái kia thì trong lòng cô rất không thoải mái.
Sau khi cúp điện thoại thì Giang Thiếu Đình cũng không gọi lại. Lần này, Ôn Ngôn không chỉ cảm thấy tủi thân, mà còn mất mát, lại tức giận. Hai tay cô ôm lấy chân mình, chôn đầu vào giữa hai chân bật khóc thành tiếng. Gần nửa tiếng sau vẫn không có động tĩnh gì, cô tắt máy, trốn vào trong chăn khóc. Trong đầu không ngừng hiện lên ảnh chụp của Giang Thiếu Đình với cô gái kia, thậm chí nghĩ có phải bây giờ Giang Thiếu Đình đang ở chung một chỗ với cô gái kia hay không, bây giờ bọn họ đang làm gì, suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt tuôn như mưa.
Ôn Ngôn chưa từng trải qua cảm giác này, trái tim siết chặt đau đớn, giống như bị ai đó bóp lấy, vô cùng khó chịu. Lúc trước cũng từng đau khổ, nhưng mà không giống như bây giờ, thực sự rất khó chịu. Cô tin tưởng Giang Thiếu Đình sẽ không làm chuyện gì có lỗi với mình, nhưng mà trong lòng lại không kìm được.
*
Giang Thiếu Đình vừa sốt ruột lại lo lắng. Thật trùng hợp là vừa cúp điện thoại thì điện thoại tự động tắt máy. Lúc đầu nghĩ là hôm nay không có chuyện gì, ra ngoài một lúc rồi về nên không mang theo sạc dự phòng.
“Tổng giám đốc Giang tìm gì thế ạ?” Cố Khanh Khanh thấy Giang Thiếu Đình chặn một nhân viên phục vụ lại, giống như đang hỏi gì đó, sau đó nhân viên kia lắc đầu rời đi, cho nên cô ấy vội vàng tiến lên hỏi.
“Không có việc gì, tôi tìm sạc pin.” Giang Thiếu Đình thản nhiên nhìn cô ấy một chút, cũng không muốn nói quá nhiều.
“Đồng nghiệp của em có, nếu không thì em đi lấy tới cho anh nhé!” Cố Khanh Khanh cũng không bởi vì anh lạnh nhạt mà lùi bước, ngược lại cảm thấy mình cần phải nhiệt tình thêm.
“Không cần, cảm ơn! Tôi đi trước.” Ánh mắt Giang Thiếu Đình không chút gợn sóng. Bây giờ đang sốt ruột nhưng anh cũng sẽ không mượn đồ của phụ nữ khác, mặc dù chuyện này rất bình thường nhưng mà anh lười phải ứng phó.
“Được thôi.” Cố Khanh Khanh ngọt ngào cười, giống như không thèm để ý tý nào.
Giang Thiếu Đình quay người rời đi, trong đầu nghĩ nên kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt, hôm nay cô gái kia có chỗ gì đó quá không đúng.
Cố Khanh Khanh nhìn bóng lưng rời đi của anh, môi cong thành nụ cười. Vốn đài truyền hình cử một đồng nghiệp khác đi, kết quả trong nhà đồng nghiệp kia lại xảy ra chuyện cho nên mới tạm thời cử cô tới. Bởi vì bị say máy bay, cộng thêm phải lặn lội đường xa tới nơi đây cho nên cô có chút không muốn, nhưng lúc đồng nghiệp gửi tài liệu phỏng vấn Giang Thiếu Đình thì cô đã đồng ý ngay mà không chút do dự. Cho đến khi nhìn thấy anh, cô mới phát hiện người này còn bắt mắt hơn trong ảnh, anh không phải là người chỉ đẹp trai bên ngoài, mà mỗi lời nói, mỗi hành động, nhất cử nhất động đều khiến cô động lòng, quả thực chính là hình tượng tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết.
Một mình Giang Thiếu Đình đã lật đổ suy nghĩ những người thành công thường có tuổi và không có ngoại hình trong lòng Cố Khanh Khanh.
Mà bức hình đăng trên Weibo vốn không phải chỉ có hai người bọn họ, còn có một cầu thủ ngôi sao cùng phỏng vấn, nhưng mà đã bị cô cắt đi. Đây là lòng riêng của cô, đồng thời hàng loạt bình luận bên dưới cũng làm cho lòng hư vinh của cô vô cùng thỏa mãn.
*
Giang Thiếu Đình cũng không biết chuyện cô ấy đăng ảnh chụp của hai người lên Weibo, càng không nghĩ tới Ôn Ngôn vì chuyện này mà ăn dấm rồi tức giận. Nhưng mà anh tình nguyện để Ôn Ngôn chờ thêm một chút chứ không muốn nhận đồ của phụ nữ khác.
Sau khi bàn giao với trợ lý xong, Giang Thiếu Đình chuẩn bị vội vàng về khách sạn. Xe vừa mới khởi động thì lái xe nhìn thấy có người cản xe của bọn họ lại, thế là anh ấy tạm ngừng, thả cửa kiếng xe xuống.
“Tổng giám đốc Giang, có thể cho tôi quá giang một đoạn được không? Xe của bọn tôi bị quá tải, tôi tìm không ra người quen biết mà chỗ này cũng khó đón xe.” Cố Khanh Khanh nhìn người đàn ông ngồi trong xe, hơi xấu hổ nói.
Giang Thiếu Đình cũng biết nơi này gần như không thể bắt được taxi, người của kênh thể thao quốc gia phái đến chắc hẳn cũng ở cùng khách sạn với bọn anh, cho nên gật đầu với cô ấy.
Cố Khanh Khanh mềm mại đáng yêu cười với anh một tiếng, vòng qua thân xe, trực tiếp kéo cửa sau xe, chuẩn bị ngồi ghế sau với Giang Thiếu Đình.
“Cô Cố, cô ngồi ghế phụ nhé!” Giang Thiếu Đình khá bất mãn với hành động này của cô ấy.
Cố Khanh Khanh không để ý tới vẻ hờ hững của anh, bình tĩnh đáp lại lời của anh, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiếp đến mở cửa bên ghế phụ ra, ngồi xuống và thắt dây an toàn, sau đó mới nói với Giang Thiếu Đình: “Cảm ơn!”
Giang Thiếu Đình ừ một tiếng, xe khởi động, trong xe yên tĩnh lạ thường.
Cố Khanh Khanh lại rất hưng phấn, cúi đầu lướt Weibo của mình, trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà lượt bình luận bên dưới đã vượt một vạn. Mặc dù là người dẫn chương trình nổi tiếng trong nước nhưng mà bọn cô không giống như minh tinh, không có lưu lượng lớn như vậy, người chú ý tới bọn cô cũng không nhiều, bình thường bài đăng Weibo có chừng mấy trăm bình luận. Không nghĩ tới, khi đăng ảnh chụp cùng với Giang Thiếu Đình thì cô lập tức như được nổi tiếng vậy.
*
Hai mắt Ôn Ngôn sưng đỏ, từ trong chăn chui ra, cầm lấy điện thoại vừa bị mình tắt máy, vẫn không nhịn được mà khởi động máy. Đột nhiên cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều. Sau khi rõ ràng, cô quyết định gọi điện thoại cho Giang Thiếu Đình, thế nhưng liên tục gọi mấy lần thì bên kia đều trong tình trạng tắt máy. Lần này, trong lòng cô rốt cuộc cũng dễ chịu hơn một chút, xem ra vừa nãy điện thoại của Giang Thiếu Đình chắc hẳn không còn pin.
Vẫn chưa chết tâm, cô lại ấn mở Weibo của Cố Khanh Khanh, thấy cô ấy lại đăng ảnh tự sướng trong xe. Không nhìn thì còn được, đến khi nhìn thì tâm trạng của Ôn Ngôn lại lập tức chạm xuống đáy. Người khác không nhìn ra, nhưng mà Ôn Ngôn làm sao có thể không nhìn ra, người đàn ông không lộ mặt phía sau người phụ nữ kia. Chỉ cần một cái tay áo, một cái đồng hồ, cô đã nhận ra được, người kia chính là Giang Thiếu Đình.
“Tôi biết trong lòng cô vẫn còn khúc mắc với tôi, lúc đó cũng là do tôi quá ghen ghét với cô cho nên mới như thế! Ôn Ngôn, thật xin lỗi.” Trong phòng nghỉ, Hứa Vi nói với Ôn Ngôn, vẻ mặt thành khẩn xin lỗi.
Ôn Ngôn không nghĩ người cao ngạo như Hứa Vi sẽ xin lỗi người khác.
“Chuyện gì đã qua rồi thì cứ cho qua đi.” Ôn Ngôn mỉm cười nói.
Mặc dù không biết lời xin lỗi này có mấy phần thật mấy phần giả, nhưng mà Ôn Ngôn vẫn giữ nguyên tắc của mình, người không phạm ta thì mọi thứ đều dễ nói chuyện.
“Ôn Ngôn, cảm ơn cô đã thông cảm.” Hứa Vi thấy thái độ coi như bình thường của cô thì lại lên tiếng nói cảm ơn.
“Cô quá lời rồi.” Ôn Ngôn thực sự có chút không quen, trò chuyện hai câu thì kiếm cớ rời đi.
Thật ra, từ góc độ của Hứa Vi mà nói, lời xin lỗi này cũng không hoàn toàn giả mù sa mưa, đương nhiên cô ta cũng không cho là trước đó mình đã làm sai. Nhưng mà cô ta sợ Tô Khê sẽ làm chuyện gì đó quá đáng làm liên lụy tới mình. Trong đường sống chật hẹp của mình, cô ta không thể không chừa cho mình chút đường lui.
Cô ta ghét Ôn Ngôn là thật, nhưng mà sau sự kiện Thịnh Phi này, cô ta cảm giác mọi thứ đều không có tuyệt đối. Đương nhiên phần công việc với Tô Thị đối với cô ta mà nói là quan trọng, nhưng mà giữ được vị trí của mình càng quan trọng hơn. Cô ta biết quan hệ của Chu Thần và Giang Thiếu Đình, nếu như có dính líu một chút liên quan nào với Tô Khê thì Giang Thiếu Đình muốn cô ta không còn tiếp tục có chỗ đứng nào trong giới này cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Mặc dù cô ta cũng không xác định Giang Thiếu Đình có thực sự sẽ vì Ôn Ngôn mà làm đến như vậy hay không, nhưng mà cho dù thế nào thì cô ta cũng không làm mạo hiểm cho tiền đồ của mình. Trước đó là do cô ta đã quá xúc động.
Lần trước, sau khi chia tay Tô Khê, về đến nhà, cô ta càng nghĩ càng sợ hãi. Điều kiện của gia đình cô ta căn bản không thể hỗ trợ cô ta làm chuyện này. Nghĩ tới nghĩ lui, mặc dù không cam tâm, nhưng cô ta đã quyết định cúi đầu, thế nên mới có chuyện xin lỗi và lấy lòng Ôn Ngôn hôm nay. Cô ta đã quyết định, sau khi giúp Tô Khê xong chuyện này thì sẽ không muốn dính dáng gì quá nhiều với Tô Khê nữa. Về phần Chu Thần, cô ta sẽ dựa vào chính mình mà tranh thủ.
……
“Em đã bỏ quần áo sạch, còn có một số đồ dùng hằng ngày vào trong vali của anh. Anh kiểm tra xem có còn thiếu thứ gì nữa không.” Giang Thiếu Đình vừa về đến nhà thì thấy Ôn Ngôn đã chuẩn bị xong đồ đạc cần thiết cho chuyến đi công tác ngày mai của mình.
“Không cần xem, cũng chỉ cần những thứ này.” Giang Thiếu Đình thấy cô còn ngồi xổm trên mặt đất thì cũng ngồi xổm xuống, nhận lấy công việc trên tay cô, sau đó khóa vali lại rồi nhấc lên để qua một bên.
“Dù có bận rộn thì anh cũng nhớ ăn cơm nhé, biết không?” Ôn Ngôn lại dặn dò.
Từ khi vào cửa, Giang Thiếu Đình nhìn thấy cô ngồi xổm trên mặt đất thu dọn đồ đạc thì khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười. Bây giờ, cô gái này đã bắt đầu lo lắng anh không chăm sóc tốt cho bản thân, mấy ngày nay vừa đi làm về là căn dặn anh đủ thứ. Thật sự trước đây không biết cô gái này lại giống như mẹ già thế này đó, nghiễm nhiên xem mình là bà chủ, nhưng mà anh thực sự rất thích bộ dáng này của cô. Đại khái là chỉ cần cô làm ra cái gì anh cũng đều thích, hơn nữa còn thấy rất đáng yêu, thực sự có bộ lọc người yêu vô cùng nghiêm trọng.
“Em đã nói hết những gì muốn nói với anh, lần này để anh nói gì đó nhé?” Giang Thiếu Đình vừa về còn chưa tắm, cho nên không ôm cô mà chỉ nắm tay.
“Anh không cần nói gì cả, chỉ cần về sớm một chút là được.” Ôn Ngôn vừa nắm lấy tay anh chơi đùa, vừa nói, nói xong còn nở nụ cười xinh đẹp với anh.
“Chờ anh về, gọi bố mẹ anh, còn có bố em và dì em cùng nhau ăn một bữa cơm nhé, được không?” Mỗi lần Giang Thiếu Đình nhìn thấy nụ cười của cô thì tâm trạng cũng tốt theo.
“Được, cho anh sắp xếp.” Ôn Ngôn cảm giác mình cũng đã rất lâu rồi không gặp Ôn Kiến Thành, hai người chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình của nhau trên Wechat mà thôi.
“Để anh xem hôm nay em làm món gì?” Hai người đi đến phòng bếp, Giang Thiếu Đình vừa mở tủ lạnh vừa nói.
“Chỉ một món gà kho hạt dẻ. Để em làm cho.” Ôn Ngôn nhận lấy cái đĩa trong tay anh.
“Được, xem ra lại có tiến bộ.” Giang Thiếu Đình làm ra vẻ rất thèm ăn.
“Em cũng thấy như thế, em đã nếm thử, thấy ăn ngon hơn so với mấy lần trước.” Ôn Ngôn không khiêm tốn chút nào, nhận lấy lời khen của anh.
“Xem ra, sau này nhà chúng ta có đầu bếp rồi.” Mỗi lần Giang Thiếu Đình đều ca ngợi cô hết lời.
Nghe anh nói như vậy, Ôn Ngôn cười không biết nói gì, nhưng mà mỗi lần làm đồ ăn đều có người khẳng định như vậy thì trong lòng cô vẫn đắc ý.
“Ăn không hết thì đừng ăn nữa, chờ đến khi anh về em sẽ làm đồ ăn ngon hơn cho anh.” Ôn Ngôn thấy anh nhất định phải ăn sạch toàn bộ đồ ăn thì sợ bây giờ đã quá muộn, anh ăn quá no sẽ không thoải mái, không khỏi kêu anh ngừng lại.
“Ăn hết được, anh đã cố ý chừa bụng để buổi tối ăn cơm.” Làm sao Giang Thiếu Đình có thể bỏ lại đồ ăn mà cô đã vất vả làm cơ chứ.
Giang Thiếu Đình không phải loại đàn ông quá giỏi giang, có thể không đặc biệt lãng mạn, nhưng lời nói và hành động của anh luôn cho cô cảm nhận được tình yêu của anh dành cho cô, và cô càng ngày càng tận hưởng niềm hạnh phúc nhỏ bé giản dị này, tuy đơn giản nhưng rất thật.
……
“Cô gái, cậu có đọc tin tức chưa? Wow, anh chồng nhà cậu đẹp trai ngây người, không nghĩ tới anh ta chính là ông chủ của thần tượng của tớ.” Ôn Ngôn còn chưa tan làm thì đã nhận được điện thoại của Nghiêm Vãn Vãn, vừa mới nhận cuộc gọi thì đã nghe cô nàng lốp bốp nói một tràng mà cô chẳng hiểu gì cả.
“Cậu đang nói gì đấy?” Ôn Ngôn thật sự không hiểu gì cả.
“Cậu, cô gái mơ hồ này, bị Giang Thiếu Đình bán cũng không biết.” Nghiêm Vãn Vãn nghĩ đến chuyện mình kích động như vậy, nói nhiều như vậy mà người này lại không biết chuyện gì đang xảy ra cả.
“Anh ấy không nỡ bán tớ đâu.” Ôn Ngôn tự tin.
Nghiêm Vãn Vãn ở đầu bên kia điện thoại bị cô nói đinh ninh như vậy thì cảm giác như mình bị đút một ngụm thức ăn cho chó thật to.
“Được, được, được, trở lại chuyện chính, gọi điện thoại là bảo cậu bảo Giang Thiếu Đình mang một ít ảnh có chữ ký về cho tớ nhé.” Nghiêm Vãn Vãn không ngờ cầu thủ ngôi sao mà cô theo đuổi bấy lâu nay lại ở gần cô như vậy, thật sự có cảm giác như đang nằm mơ.
“Cậu nói cái gì, tớ nghe không hiểu. Cậu bảo tớ nói gì với anh ấy.” Ôn Ngôn mơ hồ, cảm giác Nghiêm Vãn Vãn kích động đến mức không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, lời nói cũng không rõ ràng.
“Giang Thiếu Đình hóa ra là chủ sở hữu của Câu lạc bộ Lassiter của Ý. Có cuộc phỏng vấn của anh ấy trên bản tin của kênh thể thao quốc gia. Người đứng cạnh anh ấy là ngôi sao mà tớ yêu thích nhất, thật sự đẹp trai đến ngây người.”
“Ồ.” Ôn Ngôn không hứng thú với những ngôi sao thể thao, cho nên cũng không chú ý đến mấy tin tức này.
“Đây là người đầu tiên ở nước mình mua một câu lạc bộ khổng lồ của Ý. Cậu vào Weibo mà xem, khẳng định sẽ xuất hiện đầy trên đó. Một năm trước anh ấy đã là ông chủ của câu lạc bộ này, nhưng mà anh ấy không lộ mặt, vẫn luôn rất thần bí. Trước đó tớ còn đọc được tin bát quái nói ông chủ của câu lạc bộ này là phú hào Trung Đông. Má ơi! Không nghĩ tới phú hào Trung Đông trong miệng mấy người bát quái kia lại là Giang Thiếu Đình.” Nói tới lĩnh vực mà mình thích, Nghiêm Vãn Vãn thao thao bất tuyệt.
“Vậy để tối nay tớ nói với anh ấy.” Khó có khi thấy Nghiêm Vãn Vãn mở miệng hỏi cô thứ gì đó mà cô ấy muốn, cho nên Ôn Ngôn rất sảng khoái đồng ý chuyện này. “Cảm ơn, yêu cậu!” Nghiêm Vãn Vãn nghĩ đến việc này thì nhiệt huyết lập tức sôi trào.
Ôn Ngôn thực sự nhịn không được mà bật cười, “Trước kia không nghe cậu nói thích cầu thủ ngôi sao nào cả.”
“Các cậu không thích, nói với các cậu như đàn gảy tai trâu, bây giờ không giống, còn muốn cầu cạnh cậu. Ha ha!”
“Phục cậu, cẩn thận vị kia nhà cậu lại ăn dấm đó.” Ôn Ngôn trêu ghẹo nói.
“Anh ấy ư? Anh ấy không quan tâm mấy thứ này của tớ, là một tên kiêu ngạo nhàm chán. Cũng không biết làm sao tớ lại kết hôn với anh ấy. Nếu tớ không có niềm yêu thích gì thì ở cùng với anh ấy một chỗ, cuộc sống sau này quá không thú vị.” Mặc dù giọng điệu Nghiêm Vãn Vãn ghét bỏ nhưng mà lọt vào tai của Ôn Ngôn lại không giống như vậy.
“Mấy lời này cậu nói với tớ còn được, nói với người khác thì người ta chắc sẽ cảm thấy cậu đang khoe khoang đó.” Ôn Ngôn vừa cười vừa nói.
“Khoe khoang thế nào, tớ còn rất thích khoe khoang đó.” Khẩu khí này của Nghiêm Vãn Vãn trách không được có thể chơi cùng với Giang Tiểu Noãn.
“Được rồi, nói tới nói lui đều là cậu cả.”
“Cậu phải trông coi kỹ Giang Thiếu Đình đó, người như thế rất dễ thu hút ong bướm. Tờ vừa nhìn thấy ánh mắt của người dẫn chương trình phỏng vấn anh ấy như muốn dán lên trên người anh ấy vậy.” Nghiêm Vãn Vãn vừa nghĩ tới người dẫn chương trình kia lại cảm thấy chán ghét.
“À.” Ôn Ngôn không biết phải trả lời cô ấy như thế nào, nhưng mà nghe nói như vậy thì trong lòng cô vẫn có cảm giác chua chua.
“Đừng lơ là, loại trẻ tuổi tài cao lại anh tuấn như Giang Thiếu Đình thì người bám theo anh ấy là cả một đống lớn. Lời này của tớ cũng không phải đe dọa đâu, cậu phải dùng đầu óc đi, đừng cứ trì độn như vậy.” Nghiêm Vãn Vãn đã trải qua loại thua thiệt này, cô rất rõ, bây giờ có rất nhiều cô gái vì để được lên ‘chính thất’ mà có thể không từ thủ đoạn. Ôn Ngôn giống tiểu bạch thỏ không thèm để ý cái gì, loại này dễ bắt nạt nhất.
Nhưng mà với điểm này thì Nghiêm Vãn Vãn thực sự đã coi thường Ôn Ngôn. Tiểu bạch thỏ trong mắt cô ấy nào có dễ bị bắt nạt như vậy, chỉ là bởi vì cô luôn đối xử tốt với bạn bè của mình, nên không ai biết cô cũng có mặt hung hăng, cả Tô Khê và Hứa Vi đều đã bị cô đè bẹp. Hai người đó mới có quyền lên tiếng nhất.
“Yên tâm đi, Giang Thiếu Đình dám có lỗi với tớ, tớ không cần anh ấy nữa là được rồi, về phần những người phụ nữ khác, cho tới bây giờ tớ chưa từng sợ.” Ôn Ngôn không chút nào e ngại.
“Wow, đủ mạnh.” Nghiêm Vãn Vãn bội phục nói.
Trước khi tắt điện thoại, cô nàng vẫn không quên dặn dò Ôn Ngôn một lần nữa, bảo Giang Thiếu Đình mang ảnh chụp có chữ ký về cho cô nàng.
*
Buổi tối khi về đến nhà, tắm rửa xong vừa mới lên giường thì Ôn Ngôn nhận được điện thoại của Giang Thiếu Đình, người này hình như đã tính toán thời gian trước.
“Đang làm gì đó em?” Ở đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nam nhẹ nhàng.
“Mới vừa lên giường thôi, còn anh? Bên kia bây giờ là mấy giờ ạ?”
“Hơn ba giờ chiều.”
“Nghiêm Vãn Vãn bảo anh giúp cậu ấy mang về một vài ảnh chụp có chữ ký của mấy cầu thủ ngôi sao kia.” Chuyện đầu tiên của Ôn Ngôn là nói cho anh biết thứ mà Nghiêm Vãn Vãn muốn.
“Cô ấy muốn hình của ai?” Hiếm có khi Giang Thiếu Đình nghe được cô gái này mở miệng nói muốn thứ gì đó với mình, lại còn nói giúp cho người khác. Nhưng mà mấy thứ này thì anh ước gì không phải là cô muốn.
“Em sẽ gửi ảnh chụp của anh ấy cho anh qua Wechat. Cậu ấy nói rồi nhưng mà em quên mất tên người kia là gì.” Ôn Ngôn cảm thấy tên của người ngoại quốc thực sự rất khó nhớ.
“Được, còn em, em có muốn thứ gì không?” Giang Thiếu Đình hỏi.
“Không biết, không có đi.” Ôn Ngôn trả lời người đàn ông này, nào có người nào hỏi như vậy, muốn tặng thì trực tiếp mua cho cô không phải sao? Trong lòng cô lại thầm mắng anh là đồ móng heo.
Có tiếng cười của người đàn ông từ đầu bên kia điện thoại, “Cười gì vậy?”
“Em đoán thử xem?” Giang Thiếu Đình cảm giác đêm nay giọng điệu nói chuyện của cô gái này đêm nay không giống hôm qua, giống như có chút không mặn không nhạt.
“Làm sao em đoán được, em cũng không phải là con giun trong bụng anh.”
“Có phải có ai chọc gì em không?” Giang Thiếu Đình nghe giọng điệu này của cô thì không khỏi hoài nghi.
“Không có.” Ôn Ngôn đúng kiểu vịt chết mà còn mạnh miệng, nhưng mà cô mới không nói với anh là bởi vì Nghiêm Vãn Vãn nói chuyện kia với cô cho nên cô mới bất mãn với anh đâu.
“Thế nhưng anh có cảm giác em giống như đang không vui, có phải có chuyện gì xảy ra không? Anh không ở bên cạnh em, em lại không nói, như thế anh sẽ lo lắng.” Giang Thiếu Đình hoàn toàn không tin.
“Vậy thì anh lo lắng đi.” Vậy là cô giở chứng đùa nghịch với anh.
Nghe cô nói như vậy, lông mày của Giang Thiếu Đình càng nhíu chặt, cho tới bây giờ, cô gái này chưa từng như thế bao giờ.
“Rốt cuộc là thế nào vậy em? Tâm tình không tốt thì nói với anh, anh thật sự sẽ lo lắng.” Giang Thiếu Đình nhẫn nại.
“Đã nói là không sao mà.” Ôn Ngôn bực bội.
Vì tò mò, cô đã lên Weibo xem một chút, thật đúng là đã nhìn thấy tin tức hôm nay, hơn nữa cô còn nhìn thấy Giang Thiếu Đình và nữ MC kia đứng rất gần. Khi nhìn thấy ảnh chụp này, trong lòng Ôn Ngôn đã rất khó chịu. Kết quả tìm tới Weibo của nữ MC này thì thấy cô ấy đăng ảnh chụp riêng với một mình Giang Thiếu Đình. Nhưng mà chưa phải là đỉnh điểm. Càng khó chịu hơn không mà cô nhìn thấy một đống bình luận bên dưới, mọi người đều thổi phồng cô gái kia, nói hai người bọn họ rất xứng đôi.
“Ôn Ngôn, rốt cuộc có chuyện gì thế em?” Giang Thiếu Đình lên giọng, rõ ràng là sốt ruột.
Ôn Ngôn im lặng, không nói câu nào. Ở đầu bên kia điện thoại thì Giang Thiếu Đình vẫn luôn gọi tên cô, không nghe thấy cô trả lời thì tưởng là tín hiệu không tốt nên cúp điện thoại.
Nhìn thấy anh cúp điện thoại, trong lòng Ôn Ngôn càng thêm tủi thân, nước mắt rơi tí tách không ngừng được. Cô biết mình đang giở tính trẻ con, nhưng mà nghĩ tới bình luận dưới bài đăng của cô gái kia thì trong lòng cô rất không thoải mái.
Sau khi cúp điện thoại thì Giang Thiếu Đình cũng không gọi lại. Lần này, Ôn Ngôn không chỉ cảm thấy tủi thân, mà còn mất mát, lại tức giận. Hai tay cô ôm lấy chân mình, chôn đầu vào giữa hai chân bật khóc thành tiếng. Gần nửa tiếng sau vẫn không có động tĩnh gì, cô tắt máy, trốn vào trong chăn khóc. Trong đầu không ngừng hiện lên ảnh chụp của Giang Thiếu Đình với cô gái kia, thậm chí nghĩ có phải bây giờ Giang Thiếu Đình đang ở chung một chỗ với cô gái kia hay không, bây giờ bọn họ đang làm gì, suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt tuôn như mưa.
Ôn Ngôn chưa từng trải qua cảm giác này, trái tim siết chặt đau đớn, giống như bị ai đó bóp lấy, vô cùng khó chịu. Lúc trước cũng từng đau khổ, nhưng mà không giống như bây giờ, thực sự rất khó chịu. Cô tin tưởng Giang Thiếu Đình sẽ không làm chuyện gì có lỗi với mình, nhưng mà trong lòng lại không kìm được.
*
Giang Thiếu Đình vừa sốt ruột lại lo lắng. Thật trùng hợp là vừa cúp điện thoại thì điện thoại tự động tắt máy. Lúc đầu nghĩ là hôm nay không có chuyện gì, ra ngoài một lúc rồi về nên không mang theo sạc dự phòng.
“Tổng giám đốc Giang tìm gì thế ạ?” Cố Khanh Khanh thấy Giang Thiếu Đình chặn một nhân viên phục vụ lại, giống như đang hỏi gì đó, sau đó nhân viên kia lắc đầu rời đi, cho nên cô ấy vội vàng tiến lên hỏi.
“Không có việc gì, tôi tìm sạc pin.” Giang Thiếu Đình thản nhiên nhìn cô ấy một chút, cũng không muốn nói quá nhiều.
“Đồng nghiệp của em có, nếu không thì em đi lấy tới cho anh nhé!” Cố Khanh Khanh cũng không bởi vì anh lạnh nhạt mà lùi bước, ngược lại cảm thấy mình cần phải nhiệt tình thêm.
“Không cần, cảm ơn! Tôi đi trước.” Ánh mắt Giang Thiếu Đình không chút gợn sóng. Bây giờ đang sốt ruột nhưng anh cũng sẽ không mượn đồ của phụ nữ khác, mặc dù chuyện này rất bình thường nhưng mà anh lười phải ứng phó.
“Được thôi.” Cố Khanh Khanh ngọt ngào cười, giống như không thèm để ý tý nào.
Giang Thiếu Đình quay người rời đi, trong đầu nghĩ nên kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt, hôm nay cô gái kia có chỗ gì đó quá không đúng.
Cố Khanh Khanh nhìn bóng lưng rời đi của anh, môi cong thành nụ cười. Vốn đài truyền hình cử một đồng nghiệp khác đi, kết quả trong nhà đồng nghiệp kia lại xảy ra chuyện cho nên mới tạm thời cử cô tới. Bởi vì bị say máy bay, cộng thêm phải lặn lội đường xa tới nơi đây cho nên cô có chút không muốn, nhưng lúc đồng nghiệp gửi tài liệu phỏng vấn Giang Thiếu Đình thì cô đã đồng ý ngay mà không chút do dự. Cho đến khi nhìn thấy anh, cô mới phát hiện người này còn bắt mắt hơn trong ảnh, anh không phải là người chỉ đẹp trai bên ngoài, mà mỗi lời nói, mỗi hành động, nhất cử nhất động đều khiến cô động lòng, quả thực chính là hình tượng tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết.
Một mình Giang Thiếu Đình đã lật đổ suy nghĩ những người thành công thường có tuổi và không có ngoại hình trong lòng Cố Khanh Khanh.
Mà bức hình đăng trên Weibo vốn không phải chỉ có hai người bọn họ, còn có một cầu thủ ngôi sao cùng phỏng vấn, nhưng mà đã bị cô cắt đi. Đây là lòng riêng của cô, đồng thời hàng loạt bình luận bên dưới cũng làm cho lòng hư vinh của cô vô cùng thỏa mãn.
*
Giang Thiếu Đình cũng không biết chuyện cô ấy đăng ảnh chụp của hai người lên Weibo, càng không nghĩ tới Ôn Ngôn vì chuyện này mà ăn dấm rồi tức giận. Nhưng mà anh tình nguyện để Ôn Ngôn chờ thêm một chút chứ không muốn nhận đồ của phụ nữ khác.
Sau khi bàn giao với trợ lý xong, Giang Thiếu Đình chuẩn bị vội vàng về khách sạn. Xe vừa mới khởi động thì lái xe nhìn thấy có người cản xe của bọn họ lại, thế là anh ấy tạm ngừng, thả cửa kiếng xe xuống.
“Tổng giám đốc Giang, có thể cho tôi quá giang một đoạn được không? Xe của bọn tôi bị quá tải, tôi tìm không ra người quen biết mà chỗ này cũng khó đón xe.” Cố Khanh Khanh nhìn người đàn ông ngồi trong xe, hơi xấu hổ nói.
Giang Thiếu Đình cũng biết nơi này gần như không thể bắt được taxi, người của kênh thể thao quốc gia phái đến chắc hẳn cũng ở cùng khách sạn với bọn anh, cho nên gật đầu với cô ấy.
Cố Khanh Khanh mềm mại đáng yêu cười với anh một tiếng, vòng qua thân xe, trực tiếp kéo cửa sau xe, chuẩn bị ngồi ghế sau với Giang Thiếu Đình.
“Cô Cố, cô ngồi ghế phụ nhé!” Giang Thiếu Đình khá bất mãn với hành động này của cô ấy.
Cố Khanh Khanh không để ý tới vẻ hờ hững của anh, bình tĩnh đáp lại lời của anh, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiếp đến mở cửa bên ghế phụ ra, ngồi xuống và thắt dây an toàn, sau đó mới nói với Giang Thiếu Đình: “Cảm ơn!”
Giang Thiếu Đình ừ một tiếng, xe khởi động, trong xe yên tĩnh lạ thường.
Cố Khanh Khanh lại rất hưng phấn, cúi đầu lướt Weibo của mình, trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà lượt bình luận bên dưới đã vượt một vạn. Mặc dù là người dẫn chương trình nổi tiếng trong nước nhưng mà bọn cô không giống như minh tinh, không có lưu lượng lớn như vậy, người chú ý tới bọn cô cũng không nhiều, bình thường bài đăng Weibo có chừng mấy trăm bình luận. Không nghĩ tới, khi đăng ảnh chụp cùng với Giang Thiếu Đình thì cô lập tức như được nổi tiếng vậy.
*
Hai mắt Ôn Ngôn sưng đỏ, từ trong chăn chui ra, cầm lấy điện thoại vừa bị mình tắt máy, vẫn không nhịn được mà khởi động máy. Đột nhiên cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều. Sau khi rõ ràng, cô quyết định gọi điện thoại cho Giang Thiếu Đình, thế nhưng liên tục gọi mấy lần thì bên kia đều trong tình trạng tắt máy. Lần này, trong lòng cô rốt cuộc cũng dễ chịu hơn một chút, xem ra vừa nãy điện thoại của Giang Thiếu Đình chắc hẳn không còn pin.
Vẫn chưa chết tâm, cô lại ấn mở Weibo của Cố Khanh Khanh, thấy cô ấy lại đăng ảnh tự sướng trong xe. Không nhìn thì còn được, đến khi nhìn thì tâm trạng của Ôn Ngôn lại lập tức chạm xuống đáy. Người khác không nhìn ra, nhưng mà Ôn Ngôn làm sao có thể không nhìn ra, người đàn ông không lộ mặt phía sau người phụ nữ kia. Chỉ cần một cái tay áo, một cái đồng hồ, cô đã nhận ra được, người kia chính là Giang Thiếu Đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.