Chương 52: Kết Cục Hôm Nay
Thập Nguyệt Thập Ngũ Nguyệt Hựu Viên
02/10/2021
Ngôn Trăn yêu cầu Lục Húc cùng bà đi bệnh viện thăm Lục Nguyên Khải. Đã lâu lắm rồi Lục Nguyên Khải không nhìn thấy bố mẹ cùng đến, vui vẻ hết hỏi cái này đến hỏi cái kia trong điện thoại. Mặc dù cách cửa sổ thủy tinh, nhưng Ngôn Trăn có thể cảm nhận được nội tâm vui vẻ trong giọng điệu vui sướng của thằng bé. Nhìn thấy hình tượng người cha yêu thương của Lục Húc, trong lòng bà cũng không chút gợn sóng nào, đứng một bên lạnh lùng nhìn.
“Nguyên Khải, đêm nay ngủ đi nha, ngày mai mẹ mang đến cho con một niềm vui bất ngờ.” Lúc gần đi, Ngôn Trăn không quên nói tin tức tốt cho Lục Nguyên Khải, con nít không phải thích nhất là niềm vui bất ngờ đó sao.
Nói xong, Ngôn Trăn ngồi nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm phòng bệnh một hồi, rồi từ từ nhắm mắt lại ngửa cổ nhìn lên trời sau đó mới đứng dậy, mọi thứ dường như rất bình tĩnh, giống như không khác gì ngày thường cả.
Mà đêm nay, Lục Húc cũng vô cùng có kiên nhẫn, ở bên cạnh yên tĩnh chờ bà. Nhưng mà sau khi vừa rời khỏi phòng bệnh thì sắc mặt hai người đều trầm xuống.
“Đi nơi nào?” Lục Húc mở miệng hỏi trước.
“Ông tự lái xe tới?” Ngôn Trăn nhướng mi liếc nhìn ông ấy một cái.
“Ừ.”
“Vậy ông tùy tiện tìm một chỗ yên tĩnh dừng lại là được.”
Lục Húc theo lời bà ấy mà làm theo.
“Nói đi, bà muốn làm thế nào?” Mặc dù giọng điệu của người đàn ông này vẫn nhẹ nhàng, nhưng mà sau khi xe vừa dừng lại ông đã lập tức hỏi. Ngôn Trăn làm sao lại không biết thật ra người đàn ông này đang rất gấp gáp. Ông ấy sốt ruột muốn có được kết quả vừa lòng.
“Tất cả mọi thứ chỉ có một mình tôi biết, chỉ cần tôi biến mất thì mọi thứ đều sẽ biến mất. Nhưng mà tôi chỉ có một yêu cầu, không được quấy rầy hai đứa nhỏ.” Giọng điệu của Ngôn Trăn lạnh nhạt, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Lục Húc nhíu mày, tâm tình có chút phức tạp, ông đang suy đoán câu bà ấy vừa nói ra có mấy phần là thật. Thật sự ông không tin Ngôn Trăn sẽ từ bỏ tất cả, chỉ là bà ấy nói biến mất là có ý gì?
“Biến mất, bà chuẩn bị đi nơi nào? Bà cũng biết, nhà họ Lục không phải chỉ có tôi quyết định, huống chi bà cũng không phải không biết, nhiều người đang nhìn chằm chằm cổ phần trong tay bà. Nếu như tôi đưa bà ra nước ngoài thì bà cho rằng bọn họ sẽ thật sự tin tưởng sao?”
“Chuyện này cũng không cần ông quan tâm, tôi nói được thì làm được, ông chỉ cần thực hiện được yêu cầu kia của tôi là được.” Ngôn Trăn không biết Lục Húc thực sự nghe không hiểu hay là giả bộ nghe không hiểu.
Giờ phút này bà mới thực sự nhận ra câu ‘Chỉ thấy người mới cười. Đâu nghe người cũ khóc’ (1) rất thích hợp để hình dung quan hệ của hai người bọn họ lúc này. Ôn Ngôn nói không sai, người đàn ông này bây giờ còn nghi ngờ bà không buông bỏ được, làm sao cũng có thể nói đến hai chữ đau lòng này cơ chứ.
(1) Chỉ thấy người mới cười. Đâu nghe người cũ khóc: hai câu thơ đầu tiên của bài “Chá Cô Thiên” (鹧鸪天) của Lục Du đời Tống, cũng được Hoàng An sử dụng trong bài hát Mộng uyên ương hồ điệp.
“Làm sao tôi có thể tin tưởng lời bà nói?”
Nghe được những lời này, Ngôn Trăn cười, cười đến mức có chút thê lương.
“Lục Húc, nhanh thôi ông sẽ biết được tôi có thể làm cho ông tin tưởng được hay không. Nếu như ông không đáp ứng yêu cầu của tôi, có làm quỷ tôi cũng không bỏ qua cho các người.”
“Bà có thể tỉnh táo một chút được không? Bà có biết bây giờ bà giống hệt như một người điên không? Bà lại nói đến cái chết, không phải đã nói sẽ thương lượng sao?” Lục Húc nhất thời hoảng hốt, nhưng mà ông cảm thấy mình vẫn còn hiểu rõ Ngôn Trăn như cũ.
Lục Húc không phải là người nóng nảy, cho dù tức giận, cho dù nội dung nói chuyện khó chịu nhưng mà từ trong miệng ông ấy thì lại luôn toát ra vẻ ôn hòa nhẹ nhàng. Ngôn Trăn biết, loại nam nhân này mới là tuyệt tình nhất.
“Ông biết không? Có đôi khi tôi thực sự rất hoài niệm khoảng thời gian khi chúng ta còn đi học. Đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Tôi không biết đối với ông thì nó có ý nghĩa gì không, nhưng mà tôi thực sự cảm thấy rất hạnh phúc. Cho nên, cho dù sau này ông nuốt lời, quay đầu là cưới người khác, nhưng mà ngoại trừ tức giận thì tôi không hề oán trách ông. Đi theo bố Ôn Ngôn vài năm, dù ông ấy đối xử với tôi rất tốt nhưng mà từ đầu đến cuối tôi đều không quên được ông. Cho nên khi ông gọi, tôi đã cam tâm tình nguyện vứt bỏ hết tất cả. Tôi cứ nghĩ, chúng ta có thể như trước kia, thế nhưng tôi đã quá ngây thơ, tôi tự đánh giá quá cao địa vị của tôi trong lòng ông. Cứ vậy đi, tôi hy vọng ông có thể nhớ kỹ những lời đêm nay tôi nói, tôi không còn cầu mong gì khác. Tôi đã chuẩn bị xong giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, chỉ còn chờ chữ ký của ông, tôi sẽ cho người mang đến cho ông.”
Ngôn Trăn biết rõ cuộc đời của mình toàn mảng u ám, bà không muốn đứng dậy, cứ trầm luân trong u ám đó đến cuối đời, có lẽ với bà đó mới thực sự là giải thoát.
“Bà định làm gì?” Lục Húc có chút xúc động.
“Cái này cũng không quan trọng. Tôi chỉ muốn để lại thanh danh cho hai đứa nhỏ, không muốn bọn nó phải hổ thẹn.” Mặc dù Ngôn Trăn không nói rõ chuyện gì, nhưng mà Lục Húc biết bà đang ám chỉ điều gì.
“Được, tôi đồng ý với bà.”
“Đi thôi, tôi đưa bà về.”
Lục Húc đưa Ngôn Trăn về biệt thự tư nhân của bà. Ông cũng không tỉ mỉ suy ngẫm ý tứ trong lời nói của bà ấy, chẳng qua ông cảm thấy Ngôn Trăn đã thay đổi, trở nên không còn hung hăng nữa, cả người trông mềm mại hơn rất nhiều. Đây mới là Ngôn Trăn trong ký ức sâu nhất của Lục Húc. Ngôn Trăn năm hai mươi tuổi ở trước mặt Lục Húc là một người giống như quả ớt nhỏ, nhưng mà chỉ khi ở trước mặt Lúc Húc thì bà mới dịu dàng, khéo hiểu lòng người, làm cái gì cũng muốn hỏi ông, như một cô gái nhỏ. Cho nên lúc đó đúng là Lục Húc thực sự rất thích bà. Chỉ là gia cảnh cả người người chênh lệch quá lớn. Cuối cùng Lục Húc không thể không từ bỏ bà ấy, lựa chọn nửa kia có thể trợ giúp cho sự nghiệp của mình.
Lục Húc cũng không thể nhớ nổi, hết thảy mọi thứ đã bắt đầu thay đổi từ khi nào.
……
Sáng sớm hôm nay, Ôn Ngôn đã làm xong bữa sáng cho Lục Nguyên Khải. Lúc Ngôn Trăn tới thì đã nhìn thấy cô đứng ở cổng bệnh viện chờ bà.
“Hôm qua mẹ có bảo với Nguyên Khải là hôm nay sẽ có niềm vui bất ngờ cho thằng bé. Chờ lát nữa nhìn thấy con, chắc thằng bé sẽ rất vui.” Ngôn Trăn nhìn thấy Ôn Ngôn thì cười nói chuyện với cô.
Ôn Ngôn thấy hôm nay bà còn chú trọng ăn mặc, thần sắc cả người cũng khá hơn nhiều, trên mặt từ đầu đến cuối đều nở nụ cười. Trong lòng cô thầm nghĩ, chắc là hôm qua trở về, bà ấy đã suy nghĩ thông suốt những chuyện kia.
Lục Nguyên Khải vẫn nhớ tới chuyện hôm qua Ngôn Trăn nói cho mình niềm vui bất ngờ, cho nên hôm nay ăn nhanh hơn so với bình thường, ăn xong thì không kịp chờ đợi đã bảo y tá nhanh chóng giúp cậu kéo rèm cửa lên.
“Mẹ, mẹ bảo hôm nay cho con niềm vui bất ngờ, là gì thế ạ?” Lục Nguyên Khải vừa cầm điện thoại lên đã gấp gáp hỏi.
Ngôn Trăn cười nháy mắt với Ôn Ngôn đang cố tình trốn một bên. Ôn Ngôn dựa sát người vào tường, cả người không nhúc nhích, chỉ nghiêng cái đầu qua để Lục Nguyên Khải nhìn thấy.
“Chị!” Nguyên Khải vừa nhìn thấy Ôn Ngôn đã vui vẻ kêu lên. Mặc dù Ôn Ngôn không nghe được nhưng có thể đọc được từ khẩu hình miệng của cậu.
“Mẹ, con muốn nói chuyện với chị.”
Ngôn Trăn đưa ống nghe cho Ôn Ngôn, còn mình thì đứng một bên nhìn hai đứa, chị một câu em một câu, tâm trạng của bà cũng dao động theo hai đứa.
“Nguyên Khải có lời muốn nói với mẹ.” Ôn Ngôn ra vẻ thần bí nói.
Ngôn Trăn nhìn hai chị em nháy mắt ra hiệu thì bất đắc dĩ, nhận lấy ống nghe từ tay Ôn Ngôn.
“Nguyên Khải, con muốn nói gì với mẹ thế?” Ngôn Trăn thấy thằng bé cứ cười không nói chuyện thì không khỏi tò mò.
“Mẹ, hôm nay mẹ thật xinh đẹp.” Giọng nói trẻ con non nớt vô cùng êm tai. Ngôn Trăn ngây ngốc một lúc mới phản ứng lại, che miệng nở nụ cười, hai mắt rưng rưng.
“Cảm ơn Nguyên Khải đã khen, mẹ rất vui.” Ngôn Trăn nghe thằng bé nói như thế, cả trái tim đều mềm nhũn ra.
“Chị nói câu này phải đích thân nói với mẹ cơ.”
Ngôn Trăn nghe được câu này thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ôn Ngôn, thấy cô xấu hổ cười hì hì. Rõ ràng cảnh tượng chân thực như vậy nhưng mà Ngôn Trăn là đột nhiên cảm giác có chút mơ hồ. Giọng nói ngây thơ non nớt của con trai trong ống nghe, trước mặt là khuôn mặt tươi cười ngượng ngùng của con gái, mọi thứ dường như rất không chân thực, dường như càng ngày càng xa vời, càng ngày càng xa vời.
……
Hai người chia tay ở cổng bệnh viện, lúc Ôn Ngôn lên xe còn dặn dò bà buổi tối mang đồ tới, bà cũng đồng ý.
Ôn Ngôn cũng không đi thẳng về chỗ ở, cô đi siêu thị gần đó mua chút trái cây hoa quả, với một ít đồ dùng nhà bếp. Chỉ là cô không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được Lục Nguyên Đông, bên cạnh anh ta còn có một cô gái. Mới đầu Ôn Ngôn muốn làm bộ không nhìn thấy, dù sao hai người cũng không có chuyện gì để nói với nhau, nhưng mà không nghĩ tới là anh ta lại gọi cô.
“Ôn Ngôn, đã lâu không gặp.” Lục Nguyên Khải tiến lên, tỏ ra quen biết chào hỏi cô.
Ôn Ngôn cảm thấy hơi xấu hổ, trước kia, mấy người con trai nhà họ Lục luôn nhìn cô với ánh mắt xa lạ, dù ở trong nhà họ Lục thì bọn họ cũng chưa từng chủ động bắt chuyện với cô.
“Anh cả, thật trùng hợp!” Ôn Ngôn cũng gọi theo cách gọi của Lục Nguyên Khải.
“Lần trước nghe dì Ngôn nói em không ở Hải Thành, trở về lúc nào thế?” Lục Nguyên Đông cũng không biết chuyện Ôn Ngôn trở về.
“Hôm qua mới về ạ.” Ôn Ngôn nói thật.
“Bây giờ em ở đâu?”
“Em ở khu gần bệnh viện, để tiện qua thăm Nguyên Khải.” Ôn Ngôn không biết từ lúc nào Lục Nguyên Đông lại muốn nói chuyện phiếm như vậy, còn quan tâm tới chuyện của cô.
“Ồ, vất vả cho em rồi.”
“Không có gì vất vả ạ.”
Cũng may anh ta không hỏi thêm gì nữa, nhanh chóng dẫn cô gái bên cạnh rời đi. Ôn Ngôn thực sự không quen nói chuyện với những người này, cô không biết hôm nay rốt cuộc có ngọn gió nào mà Lục Nguyên Đông lại tỏ vẻ thân quen như thế.
Ôn Ngôn cũng không suy nghĩ gì nhiều, mua xong đồ thì đi thẳng về chỗ ở của mình.
Giữa trưa cô đi đưa cơm cho Lục Nguyên Khải, nói chuyện với thằng bé một hồi rồi lại trở về chỗ ở gọi điện thoại cho Giang Thiếu Đình. Nghỉ trưa một chút, sau đó cô gọi điện thoại cho Ngôn Trăn, muốn hỏi đêm nay bà có qua đây ăn cơm không, nhưng mà điện thoại lại không có ai bắt máy.
Ôn Ngôn suy nghĩ một chút rồi gọi vào số điện thoại nhà riêng của bà ấy.
“Alo, xin chào!”
“Chị Lưu, mẹ em có ở nhà không vậy?” Ôn Ngôn nghe ra ở đầu bên kia điện thoại là bảo mẫu ở nhà Ngôn Trăn, Lục Nguyên Khải cũng là do chị ấy nuôi nấng.
“Là Ôn Ngôn à? Từ sáng đến giờ bà chủ vẫn chưa về.”
“Vâng, là em. Là thế ạ, em gọi điện thoại cho mẹ nhưng mà không có ai bắt máy cả.”
“Có phải là công ty có việc gì bận không? Đêm qua cũng tới khuya mới về, chị nhìn thấy ông chủ đưa bà chủ về.”
Ôn Ngôn nghe như vậy thì vội vàng cúp điện thoại. Cô không có phương thức liên lạc của Lục Húc, cho nên đành phải nhờ Hoắc Vũ giúp đỡ. Mặc dù Ngôn Trăn không nghe điện thoại là chuyện rất bình thường, có thể là bà ấy đang bận, nhưng mà không biết vì sao cô lại cảm thấy bất an, muốn nghe được giọng của bà ấy thì mới yên tâm.
Hoắc Vũ không dám chậm trễ, trực tiếp gọi điện thoại cho Lục Húc. Mọi người đều thay phiên gọi điện thoại cho Ngôn Trăn, điện thoại không tắt máy nhưng mà không có ai nghe máy cả. Lúc này, Lục Húc mới cảm thấy có điểm không thích hợp, ông nói chuyện Ngôn Trăn tối hôm qua đã nói cho Hoắc Vũ.
“A Vũ, tình huống thế nào vậy?” Lúc Hoắc Vũ chạy tới, một mình Ôn Ngôn đang đi tới đi lui trong phòng khách.
“Không đi công ty, mấy ngày nay trợ lý của dì ấy đã xin nghỉ phép về quê.”
Nghe đến đó, tim Ôn Ngôn nhảy dựng lên. Hôm qua Ôn Ngôn nói với bà bảo trợ lý đem đồ đạc tới, bà cũng không nói với cô chuyện trợ lý về quê mà chỉ đồng ý qua loa. Buổi sáng hôm nay cũng thế, hai ngày nay, cho dù cô nói cái gì thì bà ấy đều đồng ý, dễ nói chuyện hơn bất kỳ lúc nào, cô còn tưởng rằng bà ấy đã nghĩ thông suốt một vài chuyện.
“A Vũ, có phải bà ấy nghĩ quẩn rồi không?” Ôn Ngôn rất không muốn thừa nhận, nhưng từ sau khi biết chuyện của Ngôn Trăn, điều cô sợ nhất là Ngôn Trăn sẽ nghĩ quẩn.
Bà ấy kiêu ngạo đến cỡ nào, Ôn Ngôn biết. Bà ấy cũng rất để ý tới ánh mắt của người khác, cho nên nếu sự kiện kia bại lộ, thì sợ là bà ấy sẽ lựa chọn…..
Ôn Ngôn không dám tưởng tượng.
“Em nghĩ lại một chút, bình thường bà ấy sẽ còn đi chỗ nào nữa?”
“Em không biết, em thật sự không biết, em chỉ biết là công ty, rồi biệt thự của bà ấy, những nơi khác em không nghĩ ra được. Có lẽ chúng ta nên hỏi Lục Húc một chút.” Bởi vì từ xưa đến nay hai người không thân thiết, cho nên căn bản Ôn Ngôn cũng không biết bình thường Ngôn Trăn sẽ đi nơi nào, sẽ làm chuyện gì. Chuyện này, đoán chừng Lục Húc sẽ rõ hơn cô nhiều, nói thế nào thì ban đầu hai người kia vẫn có tình cảm.
“Được rồi, em không nên gấp gáp, anh đã nói với ông ấy. Ông ấy cũng đang cho người đi tìm.”
Ôn Ngôn biết bây giờ mình không thể sốt ruột, không thể không khống chế được cảm xúc của mình giống như ngày đó.
Lúc đầu, cô không muốn nói với Giang Thiếu Đình, nhưng mà tình hình bây giờ như thế, cô cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho anh. Cũng không thể chuyện gì cũng để Hoắc Vũ làm, cô không muốn như thế.
Giang Thiếu Đình nhận được điện thoại của cô, trấn an cô xong thì lập tức đặt vé máy bay và chuẩn bị qua bên đó. Nhưng mà không mua được vé máy bay, cuối cùng anh đi tàu cao tốc.
*
Ôn Ngôn không có tâm trạng nấu cơm, cô bảo chị Lưu làm cơm rồi đúng giờ đem vào cho Lục Nguyên Khải. Lục Nguyên Khải là một tay chị ấy nuôi nấng, trước kia cũng rất ỷ lại chị ấy, Ôn Ngôn cũng tương đối an tâm khi giao Lục Nguyên Khải cho chị ấy.
“Nguyên Khải, chỗ chị đột nhiên có chút chuyện gấp phải làm, buổi tối chị bảo chị Lưu qua với em nha, được không?” Ôn Ngôn gọi điện thoại cho Lục Nguyên Khải nói rõ tình hình.
“Vâng ạ, chị mau làm đi. Không sao đâu, cũng lâu lắm rồi em chưa gặp dì Lưu.” Ôn Ngôn nghe thằng bé nói như vậy thì rốt cuộc yên tâm một chút.
Lúc Giang Thiếu Đình chạy tới thì đã là sau bốn tiếng, mọi thứ vẫn như cũ, không hề có chút tin tức nào. Lúc này điện thoại của bà ấy cũng đã tắt máy.
Tối hôm qua bà ngồi xe của Lục Húc về, xe của bà thì vẫn để ở bệnh viện. Buổi sáng lúc đi ra đón xe, Ôn Ngôn nghĩ là bà không lái xe tới, cho nên cũng không chú ý tới điểm đó.
Mọi người cũng đã báo cảnh sát. Phía bên Lục Hục cũng cho người đi tìm khắp nơi nhưng mà không tìm thấy bất kỳ manh mối nào. Lúc này, ông thực sự rất luống cuống, trong lòng cũng có linh cảm không tốt. Ngôn Trăn dùng phương thức nào để buộc ông phải đồng ý.
Đêm nay, không ai có thể ngủ cả. Ôn Ngôn, Giang Thiếu Đình, Hoắc Vũ vẫn đang đợi cảnh sát. Lục Húc cũng không về biệt thự của nhà họ Lục, ông tìm kiếm hết tất cả những nơi mà mình nghĩ tới, nhưng mà vẫn không tìm thấy người đâu cả.
Tất cả mọi người đều biết đã có chuyện lành ít dữ nhiều. Mặc dù Ôn Ngôn biết hy vọng không lớn, nhưng mà cô vẫn an ủi chính mình, nói không chừng là bà ấy chỉ đang trốn ở đâu đó mà thôi.
Chưa ai ăn cơm tối cả, Hoắc Vũ thấy Giang Thiếu Đình ở đây thì đi ra ngoài mua cơm. Mặc dù Ôn Ngôn không có chút khẩu vị nào nhưng vẫn ép buộc bản thân cố ăn. Cô không muốn người còn chưa tìm được mà cô đã gục ngã.
Cơm nước xong xuôi, Hoắc Vũ trở về nhà, tiếp tục ở lại đợi cũng không thích hợp.
“Có tin tức thì gọi điện thoại.” Hai người đàn ông ngầm hiểu, nhẹ gật đầu với nhau.
Ôn Ngôn không muốn nói gì, cô không biết nên nói cái gì, muốn khóc cũng không khóc được, cô vẫn ôm hy vọng.
Hơn bốn giờ sáng, Lục Húc gọi điện thoại tới.
“Sao lại ngốc như vậy! Đã nói với bà ấy là không có sao cả mà!” Ôn Ngôn nghe được kết quả thì cả người đều ngây dại, nước mắt rốt cuộc không nhịn được nữa mà tí tách rơi xuống, cô tự lẩm bẩm.
Thế nào thì Giang Thiếu Đình cũng không nghĩ Ngôn Trăn sẽ lựa chọn con đường này, làm cho tất cả mọi người đều không nghĩ tới, có lẽ bà ấy đã lên kế hoạch cho tất cả từ lâu.
Thế nào thì Lục Húc cũng không nghĩ Ngôn Trăn lựa chọn kết thúc tất cả ở biệt thự nhà họ Lục. Nhưng mà, đây thực sự phù hợp với tính cách của bà ấy. Cả biệt thự nhà họ Lục nhiều người như vậy, thế mà không có người nào phát hiện tung tích của Ngôn Trăn, chỉ có thể nói, bà ấy đã quá quen thuộc với tất cả mọi thứ ở đây, nơi nào là góc chết camera, bà ấy đều biết. Nghĩ tới câu nói tối qua của bà ấy, mặc dù ông là người đã trải qua bao mưa to gió lớn thì lúc này cũng cảm thấy rét run.
Khi Ôn Ngôn chạy tới, người đã được đặt ở đại sảnh biệt thự nhà họ Lục, trên người có vải trắng che lại. Cô đi đến bên cạnh Ngôn Trăn, ngồi xổm xuống. Cô cũng không muốn để cho những người khác thấy được bộ dáng bây giờ của mình, cho nên chỉ đưa tay, nắm thật chặt bàn tay đã lạnh lẽo và cứng ngắc kia lại. Cô không ngừng ma sát giúp bà ấy, dường như làm như thế thì bà mới có thể được sưởi ấm hơn. Cô cũng học dáng vẻ vỗ nhẹ tay cô của bà ấy trước đó, vỗ nhẹ mấy lần, sau đó cô lau nước mắt trên mặt rồi đứng dậy.
Cô đi về phía Lục Húc. Giang Thiếu Đình vẫn luôn đi theo sau cô.
“Tổng giám đốc Lục, mẹ tôi đã như thế này, tôi nghĩ có một số việc chú cũng biết nên phải làm thế nào. Nếu như sau hôm nay có bất kỳ tin tức nào liên quan tới bà ấy bị truyền ra thì tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào trong nhà họ Lục của các người.” Giọng nói của Ôn Ngôn lạnh lùng mà kiên quyết, hai mắt nhìn chòng chọc vào Lục Húc.
“Cháu yên tâm, chuyện này chú sẽ xử lý tốt.” Giọng nói của Lục Húc có chút khàn khàn, tóc tai lộn xộn, cả người trông có vẻ chật vật.
Ôn Ngôn như thế này giống với Ngôn Trăn khi còn trẻ tới bảy tám phần. Trong chớp mắt, Lục Húc có ảo giác, cô gái đứng trước mặt mình chính là Ngôn Trăn khi còn trẻ.
“Bà ấy yêu lầm người, đi nhầm đường cho nên mới có kết cục như ngày hôm nay. Nhưng mà chú cũng không thể không có lỗi đối với kết cục này của bà ấy. Nếu như lúc trước chú không có cách nào cho bà ấy hứa hẹn thì cũng đừng có trêu chọc bà ấy. Chú cũng biết bà ấy đã yêu chú đến thảm, nhà có thể không cần, con cái có thể mặc kệ. Hôm nay tôi mang người đi, tất cả mọi thứ của bà ấy không còn liên quan đến Lục Húc chú nữa.”
Ôn Ngôn không biết mình làm thế nào để ra khỏi biệt thự nhà họ Lục. Cho đến khi ô tô khởi động rời đi, cô mới không chịu được nữa mà dựa sát vào người Giang Thiếu Đình gào khóc.
“Nguyên Khải, đêm nay ngủ đi nha, ngày mai mẹ mang đến cho con một niềm vui bất ngờ.” Lúc gần đi, Ngôn Trăn không quên nói tin tức tốt cho Lục Nguyên Khải, con nít không phải thích nhất là niềm vui bất ngờ đó sao.
Nói xong, Ngôn Trăn ngồi nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm phòng bệnh một hồi, rồi từ từ nhắm mắt lại ngửa cổ nhìn lên trời sau đó mới đứng dậy, mọi thứ dường như rất bình tĩnh, giống như không khác gì ngày thường cả.
Mà đêm nay, Lục Húc cũng vô cùng có kiên nhẫn, ở bên cạnh yên tĩnh chờ bà. Nhưng mà sau khi vừa rời khỏi phòng bệnh thì sắc mặt hai người đều trầm xuống.
“Đi nơi nào?” Lục Húc mở miệng hỏi trước.
“Ông tự lái xe tới?” Ngôn Trăn nhướng mi liếc nhìn ông ấy một cái.
“Ừ.”
“Vậy ông tùy tiện tìm một chỗ yên tĩnh dừng lại là được.”
Lục Húc theo lời bà ấy mà làm theo.
“Nói đi, bà muốn làm thế nào?” Mặc dù giọng điệu của người đàn ông này vẫn nhẹ nhàng, nhưng mà sau khi xe vừa dừng lại ông đã lập tức hỏi. Ngôn Trăn làm sao lại không biết thật ra người đàn ông này đang rất gấp gáp. Ông ấy sốt ruột muốn có được kết quả vừa lòng.
“Tất cả mọi thứ chỉ có một mình tôi biết, chỉ cần tôi biến mất thì mọi thứ đều sẽ biến mất. Nhưng mà tôi chỉ có một yêu cầu, không được quấy rầy hai đứa nhỏ.” Giọng điệu của Ngôn Trăn lạnh nhạt, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Lục Húc nhíu mày, tâm tình có chút phức tạp, ông đang suy đoán câu bà ấy vừa nói ra có mấy phần là thật. Thật sự ông không tin Ngôn Trăn sẽ từ bỏ tất cả, chỉ là bà ấy nói biến mất là có ý gì?
“Biến mất, bà chuẩn bị đi nơi nào? Bà cũng biết, nhà họ Lục không phải chỉ có tôi quyết định, huống chi bà cũng không phải không biết, nhiều người đang nhìn chằm chằm cổ phần trong tay bà. Nếu như tôi đưa bà ra nước ngoài thì bà cho rằng bọn họ sẽ thật sự tin tưởng sao?”
“Chuyện này cũng không cần ông quan tâm, tôi nói được thì làm được, ông chỉ cần thực hiện được yêu cầu kia của tôi là được.” Ngôn Trăn không biết Lục Húc thực sự nghe không hiểu hay là giả bộ nghe không hiểu.
Giờ phút này bà mới thực sự nhận ra câu ‘Chỉ thấy người mới cười. Đâu nghe người cũ khóc’ (1) rất thích hợp để hình dung quan hệ của hai người bọn họ lúc này. Ôn Ngôn nói không sai, người đàn ông này bây giờ còn nghi ngờ bà không buông bỏ được, làm sao cũng có thể nói đến hai chữ đau lòng này cơ chứ.
(1) Chỉ thấy người mới cười. Đâu nghe người cũ khóc: hai câu thơ đầu tiên của bài “Chá Cô Thiên” (鹧鸪天) của Lục Du đời Tống, cũng được Hoàng An sử dụng trong bài hát Mộng uyên ương hồ điệp.
“Làm sao tôi có thể tin tưởng lời bà nói?”
Nghe được những lời này, Ngôn Trăn cười, cười đến mức có chút thê lương.
“Lục Húc, nhanh thôi ông sẽ biết được tôi có thể làm cho ông tin tưởng được hay không. Nếu như ông không đáp ứng yêu cầu của tôi, có làm quỷ tôi cũng không bỏ qua cho các người.”
“Bà có thể tỉnh táo một chút được không? Bà có biết bây giờ bà giống hệt như một người điên không? Bà lại nói đến cái chết, không phải đã nói sẽ thương lượng sao?” Lục Húc nhất thời hoảng hốt, nhưng mà ông cảm thấy mình vẫn còn hiểu rõ Ngôn Trăn như cũ.
Lục Húc không phải là người nóng nảy, cho dù tức giận, cho dù nội dung nói chuyện khó chịu nhưng mà từ trong miệng ông ấy thì lại luôn toát ra vẻ ôn hòa nhẹ nhàng. Ngôn Trăn biết, loại nam nhân này mới là tuyệt tình nhất.
“Ông biết không? Có đôi khi tôi thực sự rất hoài niệm khoảng thời gian khi chúng ta còn đi học. Đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Tôi không biết đối với ông thì nó có ý nghĩa gì không, nhưng mà tôi thực sự cảm thấy rất hạnh phúc. Cho nên, cho dù sau này ông nuốt lời, quay đầu là cưới người khác, nhưng mà ngoại trừ tức giận thì tôi không hề oán trách ông. Đi theo bố Ôn Ngôn vài năm, dù ông ấy đối xử với tôi rất tốt nhưng mà từ đầu đến cuối tôi đều không quên được ông. Cho nên khi ông gọi, tôi đã cam tâm tình nguyện vứt bỏ hết tất cả. Tôi cứ nghĩ, chúng ta có thể như trước kia, thế nhưng tôi đã quá ngây thơ, tôi tự đánh giá quá cao địa vị của tôi trong lòng ông. Cứ vậy đi, tôi hy vọng ông có thể nhớ kỹ những lời đêm nay tôi nói, tôi không còn cầu mong gì khác. Tôi đã chuẩn bị xong giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, chỉ còn chờ chữ ký của ông, tôi sẽ cho người mang đến cho ông.”
Ngôn Trăn biết rõ cuộc đời của mình toàn mảng u ám, bà không muốn đứng dậy, cứ trầm luân trong u ám đó đến cuối đời, có lẽ với bà đó mới thực sự là giải thoát.
“Bà định làm gì?” Lục Húc có chút xúc động.
“Cái này cũng không quan trọng. Tôi chỉ muốn để lại thanh danh cho hai đứa nhỏ, không muốn bọn nó phải hổ thẹn.” Mặc dù Ngôn Trăn không nói rõ chuyện gì, nhưng mà Lục Húc biết bà đang ám chỉ điều gì.
“Được, tôi đồng ý với bà.”
“Đi thôi, tôi đưa bà về.”
Lục Húc đưa Ngôn Trăn về biệt thự tư nhân của bà. Ông cũng không tỉ mỉ suy ngẫm ý tứ trong lời nói của bà ấy, chẳng qua ông cảm thấy Ngôn Trăn đã thay đổi, trở nên không còn hung hăng nữa, cả người trông mềm mại hơn rất nhiều. Đây mới là Ngôn Trăn trong ký ức sâu nhất của Lục Húc. Ngôn Trăn năm hai mươi tuổi ở trước mặt Lục Húc là một người giống như quả ớt nhỏ, nhưng mà chỉ khi ở trước mặt Lúc Húc thì bà mới dịu dàng, khéo hiểu lòng người, làm cái gì cũng muốn hỏi ông, như một cô gái nhỏ. Cho nên lúc đó đúng là Lục Húc thực sự rất thích bà. Chỉ là gia cảnh cả người người chênh lệch quá lớn. Cuối cùng Lục Húc không thể không từ bỏ bà ấy, lựa chọn nửa kia có thể trợ giúp cho sự nghiệp của mình.
Lục Húc cũng không thể nhớ nổi, hết thảy mọi thứ đã bắt đầu thay đổi từ khi nào.
……
Sáng sớm hôm nay, Ôn Ngôn đã làm xong bữa sáng cho Lục Nguyên Khải. Lúc Ngôn Trăn tới thì đã nhìn thấy cô đứng ở cổng bệnh viện chờ bà.
“Hôm qua mẹ có bảo với Nguyên Khải là hôm nay sẽ có niềm vui bất ngờ cho thằng bé. Chờ lát nữa nhìn thấy con, chắc thằng bé sẽ rất vui.” Ngôn Trăn nhìn thấy Ôn Ngôn thì cười nói chuyện với cô.
Ôn Ngôn thấy hôm nay bà còn chú trọng ăn mặc, thần sắc cả người cũng khá hơn nhiều, trên mặt từ đầu đến cuối đều nở nụ cười. Trong lòng cô thầm nghĩ, chắc là hôm qua trở về, bà ấy đã suy nghĩ thông suốt những chuyện kia.
Lục Nguyên Khải vẫn nhớ tới chuyện hôm qua Ngôn Trăn nói cho mình niềm vui bất ngờ, cho nên hôm nay ăn nhanh hơn so với bình thường, ăn xong thì không kịp chờ đợi đã bảo y tá nhanh chóng giúp cậu kéo rèm cửa lên.
“Mẹ, mẹ bảo hôm nay cho con niềm vui bất ngờ, là gì thế ạ?” Lục Nguyên Khải vừa cầm điện thoại lên đã gấp gáp hỏi.
Ngôn Trăn cười nháy mắt với Ôn Ngôn đang cố tình trốn một bên. Ôn Ngôn dựa sát người vào tường, cả người không nhúc nhích, chỉ nghiêng cái đầu qua để Lục Nguyên Khải nhìn thấy.
“Chị!” Nguyên Khải vừa nhìn thấy Ôn Ngôn đã vui vẻ kêu lên. Mặc dù Ôn Ngôn không nghe được nhưng có thể đọc được từ khẩu hình miệng của cậu.
“Mẹ, con muốn nói chuyện với chị.”
Ngôn Trăn đưa ống nghe cho Ôn Ngôn, còn mình thì đứng một bên nhìn hai đứa, chị một câu em một câu, tâm trạng của bà cũng dao động theo hai đứa.
“Nguyên Khải có lời muốn nói với mẹ.” Ôn Ngôn ra vẻ thần bí nói.
Ngôn Trăn nhìn hai chị em nháy mắt ra hiệu thì bất đắc dĩ, nhận lấy ống nghe từ tay Ôn Ngôn.
“Nguyên Khải, con muốn nói gì với mẹ thế?” Ngôn Trăn thấy thằng bé cứ cười không nói chuyện thì không khỏi tò mò.
“Mẹ, hôm nay mẹ thật xinh đẹp.” Giọng nói trẻ con non nớt vô cùng êm tai. Ngôn Trăn ngây ngốc một lúc mới phản ứng lại, che miệng nở nụ cười, hai mắt rưng rưng.
“Cảm ơn Nguyên Khải đã khen, mẹ rất vui.” Ngôn Trăn nghe thằng bé nói như thế, cả trái tim đều mềm nhũn ra.
“Chị nói câu này phải đích thân nói với mẹ cơ.”
Ngôn Trăn nghe được câu này thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ôn Ngôn, thấy cô xấu hổ cười hì hì. Rõ ràng cảnh tượng chân thực như vậy nhưng mà Ngôn Trăn là đột nhiên cảm giác có chút mơ hồ. Giọng nói ngây thơ non nớt của con trai trong ống nghe, trước mặt là khuôn mặt tươi cười ngượng ngùng của con gái, mọi thứ dường như rất không chân thực, dường như càng ngày càng xa vời, càng ngày càng xa vời.
……
Hai người chia tay ở cổng bệnh viện, lúc Ôn Ngôn lên xe còn dặn dò bà buổi tối mang đồ tới, bà cũng đồng ý.
Ôn Ngôn cũng không đi thẳng về chỗ ở, cô đi siêu thị gần đó mua chút trái cây hoa quả, với một ít đồ dùng nhà bếp. Chỉ là cô không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được Lục Nguyên Đông, bên cạnh anh ta còn có một cô gái. Mới đầu Ôn Ngôn muốn làm bộ không nhìn thấy, dù sao hai người cũng không có chuyện gì để nói với nhau, nhưng mà không nghĩ tới là anh ta lại gọi cô.
“Ôn Ngôn, đã lâu không gặp.” Lục Nguyên Khải tiến lên, tỏ ra quen biết chào hỏi cô.
Ôn Ngôn cảm thấy hơi xấu hổ, trước kia, mấy người con trai nhà họ Lục luôn nhìn cô với ánh mắt xa lạ, dù ở trong nhà họ Lục thì bọn họ cũng chưa từng chủ động bắt chuyện với cô.
“Anh cả, thật trùng hợp!” Ôn Ngôn cũng gọi theo cách gọi của Lục Nguyên Khải.
“Lần trước nghe dì Ngôn nói em không ở Hải Thành, trở về lúc nào thế?” Lục Nguyên Đông cũng không biết chuyện Ôn Ngôn trở về.
“Hôm qua mới về ạ.” Ôn Ngôn nói thật.
“Bây giờ em ở đâu?”
“Em ở khu gần bệnh viện, để tiện qua thăm Nguyên Khải.” Ôn Ngôn không biết từ lúc nào Lục Nguyên Đông lại muốn nói chuyện phiếm như vậy, còn quan tâm tới chuyện của cô.
“Ồ, vất vả cho em rồi.”
“Không có gì vất vả ạ.”
Cũng may anh ta không hỏi thêm gì nữa, nhanh chóng dẫn cô gái bên cạnh rời đi. Ôn Ngôn thực sự không quen nói chuyện với những người này, cô không biết hôm nay rốt cuộc có ngọn gió nào mà Lục Nguyên Đông lại tỏ vẻ thân quen như thế.
Ôn Ngôn cũng không suy nghĩ gì nhiều, mua xong đồ thì đi thẳng về chỗ ở của mình.
Giữa trưa cô đi đưa cơm cho Lục Nguyên Khải, nói chuyện với thằng bé một hồi rồi lại trở về chỗ ở gọi điện thoại cho Giang Thiếu Đình. Nghỉ trưa một chút, sau đó cô gọi điện thoại cho Ngôn Trăn, muốn hỏi đêm nay bà có qua đây ăn cơm không, nhưng mà điện thoại lại không có ai bắt máy.
Ôn Ngôn suy nghĩ một chút rồi gọi vào số điện thoại nhà riêng của bà ấy.
“Alo, xin chào!”
“Chị Lưu, mẹ em có ở nhà không vậy?” Ôn Ngôn nghe ra ở đầu bên kia điện thoại là bảo mẫu ở nhà Ngôn Trăn, Lục Nguyên Khải cũng là do chị ấy nuôi nấng.
“Là Ôn Ngôn à? Từ sáng đến giờ bà chủ vẫn chưa về.”
“Vâng, là em. Là thế ạ, em gọi điện thoại cho mẹ nhưng mà không có ai bắt máy cả.”
“Có phải là công ty có việc gì bận không? Đêm qua cũng tới khuya mới về, chị nhìn thấy ông chủ đưa bà chủ về.”
Ôn Ngôn nghe như vậy thì vội vàng cúp điện thoại. Cô không có phương thức liên lạc của Lục Húc, cho nên đành phải nhờ Hoắc Vũ giúp đỡ. Mặc dù Ngôn Trăn không nghe điện thoại là chuyện rất bình thường, có thể là bà ấy đang bận, nhưng mà không biết vì sao cô lại cảm thấy bất an, muốn nghe được giọng của bà ấy thì mới yên tâm.
Hoắc Vũ không dám chậm trễ, trực tiếp gọi điện thoại cho Lục Húc. Mọi người đều thay phiên gọi điện thoại cho Ngôn Trăn, điện thoại không tắt máy nhưng mà không có ai nghe máy cả. Lúc này, Lục Húc mới cảm thấy có điểm không thích hợp, ông nói chuyện Ngôn Trăn tối hôm qua đã nói cho Hoắc Vũ.
“A Vũ, tình huống thế nào vậy?” Lúc Hoắc Vũ chạy tới, một mình Ôn Ngôn đang đi tới đi lui trong phòng khách.
“Không đi công ty, mấy ngày nay trợ lý của dì ấy đã xin nghỉ phép về quê.”
Nghe đến đó, tim Ôn Ngôn nhảy dựng lên. Hôm qua Ôn Ngôn nói với bà bảo trợ lý đem đồ đạc tới, bà cũng không nói với cô chuyện trợ lý về quê mà chỉ đồng ý qua loa. Buổi sáng hôm nay cũng thế, hai ngày nay, cho dù cô nói cái gì thì bà ấy đều đồng ý, dễ nói chuyện hơn bất kỳ lúc nào, cô còn tưởng rằng bà ấy đã nghĩ thông suốt một vài chuyện.
“A Vũ, có phải bà ấy nghĩ quẩn rồi không?” Ôn Ngôn rất không muốn thừa nhận, nhưng từ sau khi biết chuyện của Ngôn Trăn, điều cô sợ nhất là Ngôn Trăn sẽ nghĩ quẩn.
Bà ấy kiêu ngạo đến cỡ nào, Ôn Ngôn biết. Bà ấy cũng rất để ý tới ánh mắt của người khác, cho nên nếu sự kiện kia bại lộ, thì sợ là bà ấy sẽ lựa chọn…..
Ôn Ngôn không dám tưởng tượng.
“Em nghĩ lại một chút, bình thường bà ấy sẽ còn đi chỗ nào nữa?”
“Em không biết, em thật sự không biết, em chỉ biết là công ty, rồi biệt thự của bà ấy, những nơi khác em không nghĩ ra được. Có lẽ chúng ta nên hỏi Lục Húc một chút.” Bởi vì từ xưa đến nay hai người không thân thiết, cho nên căn bản Ôn Ngôn cũng không biết bình thường Ngôn Trăn sẽ đi nơi nào, sẽ làm chuyện gì. Chuyện này, đoán chừng Lục Húc sẽ rõ hơn cô nhiều, nói thế nào thì ban đầu hai người kia vẫn có tình cảm.
“Được rồi, em không nên gấp gáp, anh đã nói với ông ấy. Ông ấy cũng đang cho người đi tìm.”
Ôn Ngôn biết bây giờ mình không thể sốt ruột, không thể không khống chế được cảm xúc của mình giống như ngày đó.
Lúc đầu, cô không muốn nói với Giang Thiếu Đình, nhưng mà tình hình bây giờ như thế, cô cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho anh. Cũng không thể chuyện gì cũng để Hoắc Vũ làm, cô không muốn như thế.
Giang Thiếu Đình nhận được điện thoại của cô, trấn an cô xong thì lập tức đặt vé máy bay và chuẩn bị qua bên đó. Nhưng mà không mua được vé máy bay, cuối cùng anh đi tàu cao tốc.
*
Ôn Ngôn không có tâm trạng nấu cơm, cô bảo chị Lưu làm cơm rồi đúng giờ đem vào cho Lục Nguyên Khải. Lục Nguyên Khải là một tay chị ấy nuôi nấng, trước kia cũng rất ỷ lại chị ấy, Ôn Ngôn cũng tương đối an tâm khi giao Lục Nguyên Khải cho chị ấy.
“Nguyên Khải, chỗ chị đột nhiên có chút chuyện gấp phải làm, buổi tối chị bảo chị Lưu qua với em nha, được không?” Ôn Ngôn gọi điện thoại cho Lục Nguyên Khải nói rõ tình hình.
“Vâng ạ, chị mau làm đi. Không sao đâu, cũng lâu lắm rồi em chưa gặp dì Lưu.” Ôn Ngôn nghe thằng bé nói như vậy thì rốt cuộc yên tâm một chút.
Lúc Giang Thiếu Đình chạy tới thì đã là sau bốn tiếng, mọi thứ vẫn như cũ, không hề có chút tin tức nào. Lúc này điện thoại của bà ấy cũng đã tắt máy.
Tối hôm qua bà ngồi xe của Lục Húc về, xe của bà thì vẫn để ở bệnh viện. Buổi sáng lúc đi ra đón xe, Ôn Ngôn nghĩ là bà không lái xe tới, cho nên cũng không chú ý tới điểm đó.
Mọi người cũng đã báo cảnh sát. Phía bên Lục Hục cũng cho người đi tìm khắp nơi nhưng mà không tìm thấy bất kỳ manh mối nào. Lúc này, ông thực sự rất luống cuống, trong lòng cũng có linh cảm không tốt. Ngôn Trăn dùng phương thức nào để buộc ông phải đồng ý.
Đêm nay, không ai có thể ngủ cả. Ôn Ngôn, Giang Thiếu Đình, Hoắc Vũ vẫn đang đợi cảnh sát. Lục Húc cũng không về biệt thự của nhà họ Lục, ông tìm kiếm hết tất cả những nơi mà mình nghĩ tới, nhưng mà vẫn không tìm thấy người đâu cả.
Tất cả mọi người đều biết đã có chuyện lành ít dữ nhiều. Mặc dù Ôn Ngôn biết hy vọng không lớn, nhưng mà cô vẫn an ủi chính mình, nói không chừng là bà ấy chỉ đang trốn ở đâu đó mà thôi.
Chưa ai ăn cơm tối cả, Hoắc Vũ thấy Giang Thiếu Đình ở đây thì đi ra ngoài mua cơm. Mặc dù Ôn Ngôn không có chút khẩu vị nào nhưng vẫn ép buộc bản thân cố ăn. Cô không muốn người còn chưa tìm được mà cô đã gục ngã.
Cơm nước xong xuôi, Hoắc Vũ trở về nhà, tiếp tục ở lại đợi cũng không thích hợp.
“Có tin tức thì gọi điện thoại.” Hai người đàn ông ngầm hiểu, nhẹ gật đầu với nhau.
Ôn Ngôn không muốn nói gì, cô không biết nên nói cái gì, muốn khóc cũng không khóc được, cô vẫn ôm hy vọng.
Hơn bốn giờ sáng, Lục Húc gọi điện thoại tới.
“Sao lại ngốc như vậy! Đã nói với bà ấy là không có sao cả mà!” Ôn Ngôn nghe được kết quả thì cả người đều ngây dại, nước mắt rốt cuộc không nhịn được nữa mà tí tách rơi xuống, cô tự lẩm bẩm.
Thế nào thì Giang Thiếu Đình cũng không nghĩ Ngôn Trăn sẽ lựa chọn con đường này, làm cho tất cả mọi người đều không nghĩ tới, có lẽ bà ấy đã lên kế hoạch cho tất cả từ lâu.
Thế nào thì Lục Húc cũng không nghĩ Ngôn Trăn lựa chọn kết thúc tất cả ở biệt thự nhà họ Lục. Nhưng mà, đây thực sự phù hợp với tính cách của bà ấy. Cả biệt thự nhà họ Lục nhiều người như vậy, thế mà không có người nào phát hiện tung tích của Ngôn Trăn, chỉ có thể nói, bà ấy đã quá quen thuộc với tất cả mọi thứ ở đây, nơi nào là góc chết camera, bà ấy đều biết. Nghĩ tới câu nói tối qua của bà ấy, mặc dù ông là người đã trải qua bao mưa to gió lớn thì lúc này cũng cảm thấy rét run.
Khi Ôn Ngôn chạy tới, người đã được đặt ở đại sảnh biệt thự nhà họ Lục, trên người có vải trắng che lại. Cô đi đến bên cạnh Ngôn Trăn, ngồi xổm xuống. Cô cũng không muốn để cho những người khác thấy được bộ dáng bây giờ của mình, cho nên chỉ đưa tay, nắm thật chặt bàn tay đã lạnh lẽo và cứng ngắc kia lại. Cô không ngừng ma sát giúp bà ấy, dường như làm như thế thì bà mới có thể được sưởi ấm hơn. Cô cũng học dáng vẻ vỗ nhẹ tay cô của bà ấy trước đó, vỗ nhẹ mấy lần, sau đó cô lau nước mắt trên mặt rồi đứng dậy.
Cô đi về phía Lục Húc. Giang Thiếu Đình vẫn luôn đi theo sau cô.
“Tổng giám đốc Lục, mẹ tôi đã như thế này, tôi nghĩ có một số việc chú cũng biết nên phải làm thế nào. Nếu như sau hôm nay có bất kỳ tin tức nào liên quan tới bà ấy bị truyền ra thì tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào trong nhà họ Lục của các người.” Giọng nói của Ôn Ngôn lạnh lùng mà kiên quyết, hai mắt nhìn chòng chọc vào Lục Húc.
“Cháu yên tâm, chuyện này chú sẽ xử lý tốt.” Giọng nói của Lục Húc có chút khàn khàn, tóc tai lộn xộn, cả người trông có vẻ chật vật.
Ôn Ngôn như thế này giống với Ngôn Trăn khi còn trẻ tới bảy tám phần. Trong chớp mắt, Lục Húc có ảo giác, cô gái đứng trước mặt mình chính là Ngôn Trăn khi còn trẻ.
“Bà ấy yêu lầm người, đi nhầm đường cho nên mới có kết cục như ngày hôm nay. Nhưng mà chú cũng không thể không có lỗi đối với kết cục này của bà ấy. Nếu như lúc trước chú không có cách nào cho bà ấy hứa hẹn thì cũng đừng có trêu chọc bà ấy. Chú cũng biết bà ấy đã yêu chú đến thảm, nhà có thể không cần, con cái có thể mặc kệ. Hôm nay tôi mang người đi, tất cả mọi thứ của bà ấy không còn liên quan đến Lục Húc chú nữa.”
Ôn Ngôn không biết mình làm thế nào để ra khỏi biệt thự nhà họ Lục. Cho đến khi ô tô khởi động rời đi, cô mới không chịu được nữa mà dựa sát vào người Giang Thiếu Đình gào khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.