Chương 20: Nơi Này Giao Cho Anh
Thập Nguyệt Thập Ngũ Nguyệt Hựu Viên
02/10/2021
Lúc Giang Thiếu Đình tới, Ôn Ngôn đã bình tĩnh lại, cô đang thu dọn đồ đạc vừa bị đập lúc nãy.
“Sao anh lại tới đây.” Ôn Ngôn nhìn người đàn ông đứng ở cửa, nói ngoài ý muốn nhưng thật ra cũng không ngoài ý muốn gì.
“Wechat không trả lời, điện thoại tắt máy, anh còn có thể an tâm ở nhà sao?” Giang Thiếu Đình vừa đến bên cạnh đổi giày vừa mở miệng.
“Anh cẩn thận đó.” Ôn Ngôn bực bội, ủ rũ nói.
Giang Thiếu Đình ôm cô vào trong ngực, “Đi tắm đi, nơi này giao cho anh, được không?”
Ôn Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, làm theo lời anh.
Tắm rửa xong đi ra thì Giang Thiếu Đình đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ. Giang Thiếu Đình kéo cô tới trước bàn trang điểm, để cô ngồi xuống rồi anh sấy tóc cho cô. Ôn Ngôn nhìn hình ảnh người đàn ông trong gương, đôi môi khẽ mím, động tác tỉ mỉ nhẹ nhàng, sấy tóc mà giống như đang làm việc gì nghiêm túc vậy. Ôn Ngôn nhìn bộ dáng nghiêm túc kia của anh thì cảm thấy hết sức buồn cười. Cô xoay người, ôm lấy eo anh, nghiêng đầu tựa trên người anh, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.
“Mẹ em vừa mới tới, nhưng mà đã bị em làm cho tức giận bỏ đi rồi. Em lợi hại không?” Sấy tóc xong, Ôn Ngôn vẫn ngồi trên ghế trước bàn trang điểm như cũ, hai tay không chịu buông xuống, giữ nguyên không cho Giang Thiếu Đình cử động, rồi ngẩng mặt lên nói với anh.
“Cực kỳ lợi hại.” Giang Thiếu Đình để mặc cô muốn làm gì thì làm, vuốt tóc cô, cưng chiều nói.
“Hiện tại có anh ở bên cạnh, ai em cũng đều không sợ.”
Ôn Ngôn nói xong thì đứng dậy, nhón chân lên, lời nói còn chưa ra khỏi miệng của Giang Thiếu Đình trực tiếp bị chặn lại bởi nụ hôn sâu bất ngờ và đầy tình cảm này. Môi lưỡi quấn lấy nhau, hai người tham lam cuốn lấy hơi thở của nhau, rung động, nóng bỏng và mãnh liệt, xung quanh chỉ có đối phương.
Hai người đều thở hổn hển sau khi kết thúc nụ hôn dài và nhiệt tình này. Ôn Ngôn cảm giác cả mặt mình đều bị thiêu nóng, trực tiếp vùi trong người anh, không chịu nhúc nhích, xấu hổ không dám nhìn. Biết cô thẹn thùng, Giang Thiếu Đình cười nhẹ một tiếng, đôi mắt híp lại mang theo ý cười thâm tình.
“Ngày mai em muốn theo anh đi bệnh viện thăm Tiểu Noãn. Cuối tuần chúng ta đi Hải Thành nhé, em cũng không gấp.” Ôn Ngôn ở trong ngực anh, nhẹ giọng mở miệng.
“Anh sẽ sắp xếp tốt.” Giang Thiếu Đình nói.
“Sau phẫu thuật phải tĩnh dưỡng thật tốt. Dù sao cũng phải có người tới chăm sóc, nếu như có thể về nhà anh, có mẹ anh chăm sóc thì tốt nhất. Không biết Tiểu Noãn cân nhắc thế nào rồi, nếu không thì mướn một dì có kinh nghiệm tới chăm sóc, không thể lơ là được.” Ôn Ngôn lo lắng nói.
Giang Thiếu Đình: “Ừ, ngay mai anh sẽ thương lượng với con bé một chút. Con bé vốn không muốn nói cho bố mẹ anh biết, sợ bọn họ lo lắng.”
Ôn Ngôn: “Tốt nhất là có thể thuyết phục cậu ấy.”
Lúc đầu Ôn Ngôn muốn nói mẹ dù sao cũng là mẹ, bất cứ bà mẹ nào gặp phải chuyện này thì ngoài đau lòng ra cũng không đành lòng trách cứ con gái của mình đâu. Nhưng mà vừa nghĩ tới Ngôn Trăn thì cô lại nuốt hết thảy những lời này trở vào.
“Con bé nên trưởng thành, hy vọng bài học này có thể làm cho sau này con bé thông minh hơn một chút.”
Giang Thiếu Đình cũng không phải không đau lòng, chỉ là anh thực sự cho rằng Giang Tiểu Noãn nên hiểu chuyện, rất nhiều thứ ngoại trừ chính mình tự cứu lấy mình thì người khác, cho dù có tài giỏi cỡ nào cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
“Nói thì nói vậy nhưng mà bài học này cũng quá lớn.” Ôn Ngôn cảm thấy chua xót thay cho Giang Tiểu Noãn.
“Tiểu Noãn là kiểu trẻ con luôn tỏ ra bất cần với người ngoài, giống như trời có sập xuống thì cậu ấy cũng không lo lắng. Thật ra những người có tính cách như vậy, thì sẽ càng che giấu nỗi buồn của họ ở trong lòng, cũng thường bị người khác phớt lờ tâm tư. Thật ra cậu ấy cũng cần được chú ý, được yêu thương. Anh làm anh trai, không được luôn ra vẻ cao cao tại thượng, có đôi khi cũng phải quan tâm tới cậu ấy nhiều một chút.” Ôn Ngôn nói tiếp.
Giang Thiếu Đình: “Được, đã biết, em nói đúng.”
Ôn Ngôn: “Cái này còn tạm được, nói được thì phải làm được đó.”
“Được, được, được, nghe em. Không còn sớm nữa, ngoan ngoãn đi ngủ nhé!” Giang Thiếu Đình thấy dáng vẻ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ của cô thì nói liên tiếp ba chữ được.
Ôn Ngôn cũng mệt mỏi, chỉ chốc lát đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
………..
Sáng sớm hôm sau, bọn họ vội vàng chạy tới bệnh viện. Lúc hai người vào phòng bệnh thì nhìn thấy Nghiêm Vãn Vãn lâu ngày không gặp đang ngồi bên cạnh giường của Giang Tiểu Noãn.
“Anh và chị dâu đến rồi.” Sắc mặt của Giang Tiểu Noãn đã tốt hơn khá nhiều so với ngày hôm qua, nhìn thấy hai người bọn họ đến thì còn có tâm tư trêu chọc.
“Xem ra đã không sao rồi.” Giang Thiếu Đình thấy cô ấy trêu chọc như thế thì rất hài lòng.
Ôn Ngôn cũng mỉm cười không nói chuyện, Nghiêm Vãn Vãn đứng dậy cướp Ôn Ngôn ngồi xuống bên cạnh mình.
“Cậu làm xong rồi sao?” Ôn Ngôn hỏi.
“Còn chưa xong, khoảng thời gian này mệt chết tớ. Khi nào mọi thứ xong xuôi tớ sẽ kể cho cậu nghe.” Nghiêm Vãn Vãn nhún vai, bất đắc dĩ nói.
“Ừ, cậu phải cẩn thận một chút đó.” Thật ra Ôn Ngôn cũng không rõ Nghiêm Vãn Vãn đang bận cái gì, nhưng mà vẫn cảm giác được mà tình hình tương đối nghiêm trọng.
“Đi được tới đâu hay tới đó.” Nghiêm Vãn Vãn trầm ngâm.
“Cậu có việc thì đi trước đi, anh và chị dâu tớ tới rồi, không cần lo lắng gì nữa đâu.” Giang Tiểu Noãn nói với Nghiêm Vãn Vãn.
“Cũng được, ngày mai tớ lại tới.” Nghiêm Vãn Vãn thấy có người chăm sóc thì cũng yên lòng đi về.
………
Được Giang Thiếu Đình thuyết phục, cuối cùng Giang Tiểu Noãn cũng đồng ý nói chuyện này cho mẹ Giang biết. Mẹ Giang thực sự không trách cứ gì cô ấy, nhưng trong lòng ít nhiều thì cũng có chút tức giận, cuối cùng thì vẫn là đau lòng nhiều hơn tức giận. Sau khi giải phẫu xong, ở bệnh viện hai ngày thì Giang Tiểu Noãn theo mẹ Giang về nhà.
Trận nháo loạn lần này của Giang Tiểu Noãn cứ như vậy qua đi. Nhưng mà bên Tống Kiêu thì khác. Giang Thiếu Đình không đến mức chèn ép Tống Thị nhưng mà cũng trực tiếp tạo áp lực cho Tống Chính Niên.
Tống Chính Niên bởi vì không để cho Tống Kiêu vào Tống Thị mà cảm thấy thua thiệt cho anh ta, nhưng mà nào có nghĩ tới anh ta lại trực tiếp úp cho ông một cái sọt to như thế. Ông ấy tức giận tới mức cắt hết tất cả thẻ ngân hàng của anh ta, cắt tất cả nguồn tài chính của anh ta.
Hoa Thiến biết mình lại bị Tống Kiêu chơi đùa, không ngờ anh ta lại giẫm chân lên một con thuyền khác sau lưng cô ấy, đúng là một tên cặn bã chính hiệu, cho nên trực tiếp vạch rõ giới hạn với anh ta.
Lần này, Tống Kiêu giống như con kiến bò trên chảo nóng, nhảy dựng khắp nói. Anh ta vô cùng tức giận, làm sao biết đắc tội với Giang Tiểu Noãn lại gây ra hậu quả dây chuyền liên tiếp như thế này, quả thực tức giận tới mức phát run.
“Con đường Hoa Thiến không thông, vậy thì còn Giang Tiểu Noãn.” Hứa Ngọc an ủi Tống Kiêu, thâm trầm nói.
“Cô ấy có chịu hay không, còn một cái khó là Giang Thiếu Đình đó. Mẹ, mẹ phải giúp con nghĩ cách.” Tống Kiêu không thể sống với kiểu bị hạn chế thế này được.
“Giang Thiếu Đình thì tính là cái thá gì. Con trai nhà họ Tống muốn đã là bọn họ trèo cao rồi. Mẹ tự có cách để Giang Thiếu Đình chủ động tìm tới cửa.” Hứa Ngọc khinh thường nói.
“Sao anh lại tới đây.” Ôn Ngôn nhìn người đàn ông đứng ở cửa, nói ngoài ý muốn nhưng thật ra cũng không ngoài ý muốn gì.
“Wechat không trả lời, điện thoại tắt máy, anh còn có thể an tâm ở nhà sao?” Giang Thiếu Đình vừa đến bên cạnh đổi giày vừa mở miệng.
“Anh cẩn thận đó.” Ôn Ngôn bực bội, ủ rũ nói.
Giang Thiếu Đình ôm cô vào trong ngực, “Đi tắm đi, nơi này giao cho anh, được không?”
Ôn Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, làm theo lời anh.
Tắm rửa xong đi ra thì Giang Thiếu Đình đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ. Giang Thiếu Đình kéo cô tới trước bàn trang điểm, để cô ngồi xuống rồi anh sấy tóc cho cô. Ôn Ngôn nhìn hình ảnh người đàn ông trong gương, đôi môi khẽ mím, động tác tỉ mỉ nhẹ nhàng, sấy tóc mà giống như đang làm việc gì nghiêm túc vậy. Ôn Ngôn nhìn bộ dáng nghiêm túc kia của anh thì cảm thấy hết sức buồn cười. Cô xoay người, ôm lấy eo anh, nghiêng đầu tựa trên người anh, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.
“Mẹ em vừa mới tới, nhưng mà đã bị em làm cho tức giận bỏ đi rồi. Em lợi hại không?” Sấy tóc xong, Ôn Ngôn vẫn ngồi trên ghế trước bàn trang điểm như cũ, hai tay không chịu buông xuống, giữ nguyên không cho Giang Thiếu Đình cử động, rồi ngẩng mặt lên nói với anh.
“Cực kỳ lợi hại.” Giang Thiếu Đình để mặc cô muốn làm gì thì làm, vuốt tóc cô, cưng chiều nói.
“Hiện tại có anh ở bên cạnh, ai em cũng đều không sợ.”
Ôn Ngôn nói xong thì đứng dậy, nhón chân lên, lời nói còn chưa ra khỏi miệng của Giang Thiếu Đình trực tiếp bị chặn lại bởi nụ hôn sâu bất ngờ và đầy tình cảm này. Môi lưỡi quấn lấy nhau, hai người tham lam cuốn lấy hơi thở của nhau, rung động, nóng bỏng và mãnh liệt, xung quanh chỉ có đối phương.
Hai người đều thở hổn hển sau khi kết thúc nụ hôn dài và nhiệt tình này. Ôn Ngôn cảm giác cả mặt mình đều bị thiêu nóng, trực tiếp vùi trong người anh, không chịu nhúc nhích, xấu hổ không dám nhìn. Biết cô thẹn thùng, Giang Thiếu Đình cười nhẹ một tiếng, đôi mắt híp lại mang theo ý cười thâm tình.
“Ngày mai em muốn theo anh đi bệnh viện thăm Tiểu Noãn. Cuối tuần chúng ta đi Hải Thành nhé, em cũng không gấp.” Ôn Ngôn ở trong ngực anh, nhẹ giọng mở miệng.
“Anh sẽ sắp xếp tốt.” Giang Thiếu Đình nói.
“Sau phẫu thuật phải tĩnh dưỡng thật tốt. Dù sao cũng phải có người tới chăm sóc, nếu như có thể về nhà anh, có mẹ anh chăm sóc thì tốt nhất. Không biết Tiểu Noãn cân nhắc thế nào rồi, nếu không thì mướn một dì có kinh nghiệm tới chăm sóc, không thể lơ là được.” Ôn Ngôn lo lắng nói.
Giang Thiếu Đình: “Ừ, ngay mai anh sẽ thương lượng với con bé một chút. Con bé vốn không muốn nói cho bố mẹ anh biết, sợ bọn họ lo lắng.”
Ôn Ngôn: “Tốt nhất là có thể thuyết phục cậu ấy.”
Lúc đầu Ôn Ngôn muốn nói mẹ dù sao cũng là mẹ, bất cứ bà mẹ nào gặp phải chuyện này thì ngoài đau lòng ra cũng không đành lòng trách cứ con gái của mình đâu. Nhưng mà vừa nghĩ tới Ngôn Trăn thì cô lại nuốt hết thảy những lời này trở vào.
“Con bé nên trưởng thành, hy vọng bài học này có thể làm cho sau này con bé thông minh hơn một chút.”
Giang Thiếu Đình cũng không phải không đau lòng, chỉ là anh thực sự cho rằng Giang Tiểu Noãn nên hiểu chuyện, rất nhiều thứ ngoại trừ chính mình tự cứu lấy mình thì người khác, cho dù có tài giỏi cỡ nào cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
“Nói thì nói vậy nhưng mà bài học này cũng quá lớn.” Ôn Ngôn cảm thấy chua xót thay cho Giang Tiểu Noãn.
“Tiểu Noãn là kiểu trẻ con luôn tỏ ra bất cần với người ngoài, giống như trời có sập xuống thì cậu ấy cũng không lo lắng. Thật ra những người có tính cách như vậy, thì sẽ càng che giấu nỗi buồn của họ ở trong lòng, cũng thường bị người khác phớt lờ tâm tư. Thật ra cậu ấy cũng cần được chú ý, được yêu thương. Anh làm anh trai, không được luôn ra vẻ cao cao tại thượng, có đôi khi cũng phải quan tâm tới cậu ấy nhiều một chút.” Ôn Ngôn nói tiếp.
Giang Thiếu Đình: “Được, đã biết, em nói đúng.”
Ôn Ngôn: “Cái này còn tạm được, nói được thì phải làm được đó.”
“Được, được, được, nghe em. Không còn sớm nữa, ngoan ngoãn đi ngủ nhé!” Giang Thiếu Đình thấy dáng vẻ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ của cô thì nói liên tiếp ba chữ được.
Ôn Ngôn cũng mệt mỏi, chỉ chốc lát đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
………..
Sáng sớm hôm sau, bọn họ vội vàng chạy tới bệnh viện. Lúc hai người vào phòng bệnh thì nhìn thấy Nghiêm Vãn Vãn lâu ngày không gặp đang ngồi bên cạnh giường của Giang Tiểu Noãn.
“Anh và chị dâu đến rồi.” Sắc mặt của Giang Tiểu Noãn đã tốt hơn khá nhiều so với ngày hôm qua, nhìn thấy hai người bọn họ đến thì còn có tâm tư trêu chọc.
“Xem ra đã không sao rồi.” Giang Thiếu Đình thấy cô ấy trêu chọc như thế thì rất hài lòng.
Ôn Ngôn cũng mỉm cười không nói chuyện, Nghiêm Vãn Vãn đứng dậy cướp Ôn Ngôn ngồi xuống bên cạnh mình.
“Cậu làm xong rồi sao?” Ôn Ngôn hỏi.
“Còn chưa xong, khoảng thời gian này mệt chết tớ. Khi nào mọi thứ xong xuôi tớ sẽ kể cho cậu nghe.” Nghiêm Vãn Vãn nhún vai, bất đắc dĩ nói.
“Ừ, cậu phải cẩn thận một chút đó.” Thật ra Ôn Ngôn cũng không rõ Nghiêm Vãn Vãn đang bận cái gì, nhưng mà vẫn cảm giác được mà tình hình tương đối nghiêm trọng.
“Đi được tới đâu hay tới đó.” Nghiêm Vãn Vãn trầm ngâm.
“Cậu có việc thì đi trước đi, anh và chị dâu tớ tới rồi, không cần lo lắng gì nữa đâu.” Giang Tiểu Noãn nói với Nghiêm Vãn Vãn.
“Cũng được, ngày mai tớ lại tới.” Nghiêm Vãn Vãn thấy có người chăm sóc thì cũng yên lòng đi về.
………
Được Giang Thiếu Đình thuyết phục, cuối cùng Giang Tiểu Noãn cũng đồng ý nói chuyện này cho mẹ Giang biết. Mẹ Giang thực sự không trách cứ gì cô ấy, nhưng trong lòng ít nhiều thì cũng có chút tức giận, cuối cùng thì vẫn là đau lòng nhiều hơn tức giận. Sau khi giải phẫu xong, ở bệnh viện hai ngày thì Giang Tiểu Noãn theo mẹ Giang về nhà.
Trận nháo loạn lần này của Giang Tiểu Noãn cứ như vậy qua đi. Nhưng mà bên Tống Kiêu thì khác. Giang Thiếu Đình không đến mức chèn ép Tống Thị nhưng mà cũng trực tiếp tạo áp lực cho Tống Chính Niên.
Tống Chính Niên bởi vì không để cho Tống Kiêu vào Tống Thị mà cảm thấy thua thiệt cho anh ta, nhưng mà nào có nghĩ tới anh ta lại trực tiếp úp cho ông một cái sọt to như thế. Ông ấy tức giận tới mức cắt hết tất cả thẻ ngân hàng của anh ta, cắt tất cả nguồn tài chính của anh ta.
Hoa Thiến biết mình lại bị Tống Kiêu chơi đùa, không ngờ anh ta lại giẫm chân lên một con thuyền khác sau lưng cô ấy, đúng là một tên cặn bã chính hiệu, cho nên trực tiếp vạch rõ giới hạn với anh ta.
Lần này, Tống Kiêu giống như con kiến bò trên chảo nóng, nhảy dựng khắp nói. Anh ta vô cùng tức giận, làm sao biết đắc tội với Giang Tiểu Noãn lại gây ra hậu quả dây chuyền liên tiếp như thế này, quả thực tức giận tới mức phát run.
“Con đường Hoa Thiến không thông, vậy thì còn Giang Tiểu Noãn.” Hứa Ngọc an ủi Tống Kiêu, thâm trầm nói.
“Cô ấy có chịu hay không, còn một cái khó là Giang Thiếu Đình đó. Mẹ, mẹ phải giúp con nghĩ cách.” Tống Kiêu không thể sống với kiểu bị hạn chế thế này được.
“Giang Thiếu Đình thì tính là cái thá gì. Con trai nhà họ Tống muốn đã là bọn họ trèo cao rồi. Mẹ tự có cách để Giang Thiếu Đình chủ động tìm tới cửa.” Hứa Ngọc khinh thường nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.