Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngôn

Chương 59: Thằng Bé Là Bảo Bối

Thập Nguyệt Thập Ngũ Nguyệt Hựu Viên

02/10/2021

Người phụ trách chính của vụ án này là Quách Thanh Châu, cho nên lần này, Tô Lâm Hải đã hao tâm tổn sức tìm quan hệ nhưng đều không có bất kỳ tác dụng nào. Giang Thiếu Đình không muốn gặp, cũng không tìm cách liên hệ được, Tô Khê ở trong đó lại khóc lóc và náo loạn, một đống người trong công ty lại bắt đầu gây chuyện. Gần đây Tô Lâm Hải cảm giác mình xui xẻo như bị trúng tà.

Tô Khê hối hận không? Khẳng định là hối hận. Lúc đầu cô ta cũng không có gan gì lớn, cũng chỉ kiêu ngạo tự cao tự đại, lần này nếu như không có Lục Nguyên Đông ủng hộ thì một mình cô ta thực sự cũng không dám làm ra chuyện như thế.

“Giang Thiếu Đình, tôi muốn gặp Giang Thiếu Đình.”

“Cô Tô, không cần la hét, vô dụng.” Một đồng chí cảnh sát đi tới, có lòng tốt nhắc nhớ cô ta.

“Tôi muốn gặp người đứng đầu kia của các người, tôi muốn gặp anh ta.” Tô Khê biết Quách Thanh Châu tuyệt đối có thể giải quyết.

“Đội trưởng Quách không có ở đây.”

“Tôi muốn gặp bố tôi, bố tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị, tôi muốn gặp luật sư của tôi.” Tô Khê chưa từng sợ hãi và tức giận như thế.

“Cô Tô, đừng làm chuyện vô dụng nữa, hai ngày nữa sẽ có người đến.” Đồng chí cảnh sát không hiểu vì sao, ở tình huống bình thường thì người nhà và luật sư có thể gặp mặt phạm nhân, nhưng mà Quách Thanh Châu lại trực tiếp chỉ đạo, nhốt mấy ngày trước rồi nói sau. Bọn họ cũng không biết vì sao đội trưởng Quách bình thường cương trực công minh mà lúc này lại quản chuyện này. Nhưng mà dù sao phía trên an bài thế nào thì bọn họ cứ làm theo như thế là được rồi.

Tô Lâm Hải không nghĩ tới lần này Giang Thiếu Đình thực sự nghiêm túc, hoàn toàn khó chơi, bên cục cảnh sát kia, người của nhà họ Quách ở Giang Thành cũng quản chuyện này. Từ lúc nào mà ông gặp người không hề nể mặt như thế, ông tức giận đến mức run người.

Rốt cục đến ngày thứ ba, Giang Thiếu Đình đã đồng ý gặp ông ấy.

“Tổng giám đốc Giang, chuyện này tôi thật rất xin lỗi, Tô Khê bị chúng tôi làm hư cho nên mới có thể làm ra chuyện này. Tôi hy vọng tổng giám đốc Giang có thể nể mặt Tô Thị, lại thêm mặt tôi đây nữa, sau này có cần đến tôi thì tôi sẽ không bao giờ từ chối.” Mấy ngày nay, gương mặt của Tô Lâm Hải đã già nua hơn nhiều.

“Tổng giám đốc Tô, không phải là tôi không nể mặt ông, hay không cho Tô Thị mặt mũi. Đối với chuyện này, trước đó tôi đã cảnh cáo cô Tô. Nhưng mà chuyện cô ấy làm, chỉ sợ có một số chuyện tổng giám đốc Tô còn chưa biết.” Giọng điệu của Giang Thiếu Đình không ra oai, không tức giận.

“Tổng giám đốc Giang cứ tùy tiện ra điều kiện, chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi đều đồng ý.” Tô Lâm Hải thấy anh không có ý nhả ra cái gì thì vừa hoảng loạn, vừa sốt ruột lại có chút tức giận.

“Chuyện này tôi không muốn cứ cho qua như vậy, tôi cũng sẽ không làm gì cô Tô, cứ theo lẽ công bằng mà xử lý là được rồi.”

“Giang Thiếu Đình, chẳng lẽ cậu thật sự muốn đối nghịch với Tô Thị? Bây giờ, ở đây, tôi ăn nói khép nép, thương lượng với cậu đã coi như là đã cho cậu mặt mũi rồi, thế nhưng mà cậu lại không cho người khác thể hiện.” Tô Lâm Hải đã hoàn toàn tức giận. “Tổng giám đốc Tô, chỉ là cô Tô phải trả giá cho hành vi của mình mà thôi, tôi không quan tâm ông có muốn nhúng tay vào chuyện này hay không.” Giọng điệu của Giang Thiếu Đình vẫn nhàn nhạt như cũ.

“Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không ở đây vào hôm nay, nhưng mà cuối cùng không phải là người không có chuyện gì đó sao?” Tô Lâm Hải thực sự không hiểu vì sao Giang Thiếu Đình lại bướng bỉnh với chuyện này như thế, thế nào sao lại là một người làm ăn được cơ chứ?

“Nếu như người thật sự đã xảy ra chuyện gì, thì cô ấy cũng không còn cơ hội để ông đứng chỗ này với tôi.”

“Giang Thiếu Đình, nếu cậu đã nhất định phải như vậy, vậy thì tôi cũng theo cậu đến cùng.” Tô Lâm Hải bỏ lại câu nói này rồi giận dữ rời đi.

Giang Thiếu Đình biết rõ hòa giải sẽ đều tốt cho các bên, nhưng mà anh lại không muốn làm như vậy. Nếu như lần này bỏ qua dễ dàng cho Tô Khê như vậy, sau này khó đảm bảo là cô ta sẽ không làm ra chuyện gì nữa. Người đã mang tư tưởng bất chính thì nào có dễ dàng bỏ qua như vậy.

……

Ôn Ngôn về nhà cũng không hỏi Giang Thiếu Đình xử lý chuyện này thế nào, chỉ truyền đạt những lời Lục Húc đã nói cho anh. Giang Thiếu Đình nghe xong cũng chỉ ừ một tiếng. Hai người sau đó không tiếp tục nói chuyện này nữa.

“Hai ngày nay Nguyên Khải sao rồi?” Mấy ngày nay Giang Thiếu Đình bề bộn nhiều việc, buổi sáng đưa Ôn Ngôn qua, lúc buổi tối tới đón cô thì Lục Nguyên Khải đều đã ngủ rồi.

“Vẫn là vấn đề phản ứng phụ.”

Giang Thiếu Đình biết đây là vấn đề không thể tránh khỏi, cũng không tiếp tục hỏi cái khác, mỗi lần nói tới chuyện này cô đều buồn bã, thật vất vả mới về nhà nghỉ ngơi, anh muốn để cho cô thư giãn một tí.

Hai người tắm rửa xong thì lên giường đi ngủ, cả người đều tương đối mệt mỏi. Mặc dù Giang Thiếu Đình muốn như lần trước để cô giúp một chút, nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ ôm thôi, dù sao cũng còn nhiều thời gian.

Ôn Ngôn không biết trong nội tâm người đàn ông này còn đang vùng vẫy, cuộn người trong ngực anh rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa đàn ông và phụ nữ. Có rất người phụ nữ cảm thấy có được cái ôm ấm áp thì cảm thấy an tâm. Trong khi đó, đàn ông lại cảm thấy không vừa lòng với việc chỉ tiếp xúc tay chân thế này, luôn muốn được nhiều hơn.

Giang Thiếu Đình mất ngủ, như thế nào cũng đều không ngủ được, nhưng sợ quấy rầy đến cô gái trong ngực nên động cũng không dám động, chỉ có thể một mình chịu đựng.

Đêm nay tựa như rất dài, không được ăn thịt như vậy thật đúng là cũng khá ấm ức.

Nửa đêm, ngay lúc anh mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì tiếng chuông điện thoại di động của Ôn Ngôn vang lên. Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng chuông này càng thêm đột ngột.

“Ôn Ngôn, không xong rồi, Nguyên Khải phát sốt.” Tiếng chuông điện thoại lúc nửa đêm luôn làm cho người ta bất an, cùng với đó là giọng nói run rẩy và lo lắng của chị Lưu từ bên kia truyền đến.

“Được, bây giờ bọn em qua liền.” Giang Thiếu Đình cúp điện thoại, nhanh chóng đánh thức Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn thực sự quá mệt mỏi, mệt đến mức ngủ say như chết, ngay cả tiếng chuông điện thoại reo mà cũng không thể đánh thức cô.

“Sao thế?” Bị Giang Thiếu Đình lay tỉnh, cô không biết là thật, cứ tưởng đang nằm mơ.

“Nhanh, Nguyên Khải phát sốt.”

Nghe được câu này, Ôn Ngôn lập tức tỉnh táo lại, giật bắn người từ trên giường ngồi dậy.

“Bao lâu rồi ạ?” Ôn Ngôn vừa thay quần áo vừa hỏi.

“Vừa mới thôi, chị Lưu vừa gọi điện thoại tới.”



Lúc hai người tới, Lục Nguyên Khải đã bị sốt đến mức toàn thân như bị bỏng, mơ mơ màng màng. Chị Lưu vẫn đang hạ nhiệt vật lý cho thằng bé.

“Đi bệnh viện thôi.” Ôn Ngôn đo nhiệt độ cho thằng bé, đã 40 độ rồi.

Buổi tối, bệnh viện vẫn đèn đuốc sáng trưng, người tới người lui đều vội vàng.

Bác sĩ tới kiểm tra rồi yêu cầu nhập viện, Ôn Ngôn ôm lấy Lục Nguyên Khải từ tay Giang Thiếu Đình.

“Anh đi làm thủ tục nhập viện trước, em chờ ở đây trước.”

Thỉnh thoảng có vài người đi qua sẽ nhìn mấy người bọn họ một chút, chỉ bởi vì cảm thấy hai vợ chồng này có vẻ ngoài xuất sắc, còn trẻ tuổi mà đã có đứa con lớn như vậy, đoán chừng là mới mười mấy tuổi đã sinh đứa bé này. Có vài người nhàm chán còn có tâm trạng suy đoán chuyện gia đình này.

Ôn Ngôn rất sốt ruột, mọi tinh thần đều tập trung trên người Lục Nguyên Khải, nào có tâm tư để ý tới ánh mắt của người khác.

Lúc đầu bọn họ nói không còn giường, cuối cùng Giang Thiếu Đình phải gọi điện thoại cho bố Giang thì chuyện này mới được giải quyết. Không thể không nói, có đôi khi có quen biết và thế lực thực sự rất tốt, nếu không nhờ có bố Giang thì nhất định bọn họ sẽ phải ôm Lục Nguyên Khải chờ cả đêm ở bệnh viện. Nói cho cùng thì vấn đề cấp thiết nhất ở bệnh viện chính là giường bệnh.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ xong thì đã hơn ba giờ. Dưới tác dụng của thuốc, Lục Nguyên Khải đã hạ sốt một chút, nhưng mà vẫn không có cách nào hạ hoàn toàn được.

“Chị Lưu, chị về trước đi. Đêm nay có bọn em ở lại đây là được rồi. Sáng ngày mai, phiền chị nấu chút cháo tới đây.”

“Được, vậy chị về trước đây.”

Bệnh viện cũng không phải không có người trông coi, ban đêm có y tá trực ban nhưng mà Ôn Ngôn vẫn không yên lòng như cũ.

“Chúng ta cứ chờ bên ngoài đi, dù sao cũng gần rạng sáng rồi.” Ôn Ngôn không muốn rời khỏi đây. Cô thực sự không thả lỏng tâm tình được, cho dù có đến khách sạn thì cô cũng không ngủ được.

“Được, dựa vào anh đi, nghỉ một lát trước.”

“Vâng.”

Hai người cứ như vậy ngồi ở ngoài hành lang cạnh phòng bệnh mấy tiếng đồng hồ.

*

Trời vừa sáng, Ôn Ngôn lập tức không kịp chờ đợi, muốn chạy qua bên kia.

“Đợi thêm một lúc nữa, bên kia bảy giờ mới có thể qua.” Gần như cả đêm không ngủ, giọng Giang Thiếu Đình nghe có chút khàn khàn.

“Vâng ạ, vất vả cho anh rồi.” Ôn Ngôn dựa vào anh, tốt xấu gì cũng chợp mắt được một lúc.

Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh như vậy thì cô cũng rất đau lòng. Nhưng mà cô biết, người đàn ông này không thích cô nói mấy lời khách sáo với anh, cho nên cũng đè phần cảm động này xuống.

“Anh nghỉ ngơi một lúc đi ạ. Em không còn buồn ngủ nữa rồi. Nào, dựa vào em này.” Ôn Ngôn thấy còn hơn một tiếng nữa, vỗ vỗ bờ vai nhỏ của mình, bảo Giang Thiếu Đình dựa vào.

“Được.” Giang Thiếu Đình biết tâm tư của cô, cho nên cũng không từ chối, cứ như vậy dựa vào bờ vai nhỏ của cô nghỉ ngơi một hồi. Với vóc dáng cao lớn của anh thì tư thế này thật sự có chút không thoải mái.

Sáng sớm, bố Giang cũng tới đây, nhưng mà buổi sáng còn phải khám bệnh nên chỉ tới nhìn Lục Nguyên Khải một chút, dặn dò hai người mấy câu rồi đi.

Mặc dù hai người chưa kết hôn, nhưng mà cả nhà Giang Thiếu Đình đều rất tự nhiên, đã xem Ôn Ngôn là một phần của gia đình mình từ lâu. Đặc biệt, từ sau khi Lục Nguyên Khải tới Lâm Thành, Ôn Ngôn cảm nhận được phần tình cảm này càng rõ ràng hơn.

“Đã hạ một chút, nhưng không quá nhanh, các người chuẩn bị tinh thần sẽ phải lặp đi lặp lại nhiều lần.” Bác sĩ chuyên trị của Lục Nguyên Khải tới kiểm tra.

“Bác sĩ, như thế này có thể bị nguy hiểm không?” Ôn Ngôn biết, sốt sau khi cấy ghép là rất bình thường, nhưng mà cũng hỏi chuyện nguy hiểm nhất.

“Trước mắt thì sẽ không, cứ tiếp tục quan sát đi, bây giờ cũng không xác định được gì.” Quả thực, loại bệnh này chính là như vậy, bị sốt nói đến là đến, muốn hết thì hết, nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào, không thể nào lường trước được. Cho nên đối với loại bệnh này mà nói, sau khi cấy ghép thành công cũng không có nghĩa là mọi thứ đều thành công, nguy hiểm vẫn luôn thường trực.

“Thằng bé như bây giờ thì có thể ăn gì không ạ?”

“Chờ thằng bé tỉnh lại thì ăn chút cháo thử, nếu như buồn nôn thì buổi chiều sẽ tiêm.”

“Vâng.” Ôn Ngôn không dám bỏ sót bất cứ lời nào của bác sĩ.

Lúc chị Lưu tới thì Lục Nguyên Khải đã tỉnh, cả người nhìn chẳng có chút sắc khí nào, thậm chí còn không nói chuyện được, Ôn Ngôn hỏi thằng bé cái gì thì nó chỉ biết lắc đầu với gật đầu.

“Nguyên Khải, chị Lưu có mang cháo tới, em có muốn ăn một chút không?”

Thấy thằng bé cau mày lắc đầu, Ôn Ngôn lại tiếp tục hỏi: “Có phải là rất đói, nhưng mà dạ dày không thoải mái không?”

Lần này thằng bé nhẹ gật đầu với Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn không tiếp tục nói chuyện với thằng bé nữa, biết thằng bé thực sự khó chịu đến nỗi không nói nên lời, lại càng không nỡ mở miệng hỏi. Cô ngồi cạnh đầu giường của thằng bé, vuốt ve tóc thằng bé.

“Thiếu Đình, anh đi làm trước đi, nơi này cũng không có chuyện gì nữa.”

“Không có việc gì, anh ở với em.” Buổi sáng, Giang Thiếu Đình đã giao việc cho thư ký Lưu đi xử lý.

Đến chiều, tình hình vẫn không khá hơn, lúc này, Ôn Ngôn thật sự đã sốt ruột.



Sau khi bác sĩ chuyên trị tới đây kiểm tra thì lập tức sắp xếp cho thằng bé vào phòng vô trùng.

“Nguyên Khải, chúng ta ở trong này vài ngày thì có thể về nhà, cho nên không cần lo lắng nhé!” Ôn Ngôn biết, thằng bé rất sợ ở trong phòng vô trùng.

Ngoại trừ y tá, và hộ lý quét dọn hằng ngày thì không còn ai nữa. Thằng bé cũng không được xem TV, điện thoại cũng không thể mang vào. Đối với người trưởng thành mà nói, có lẽ còn có thể mang theo vài cuốn sách vào để gϊếŧ thời gian, nhưng mà với một đứa bé thì sẽ chỉ làm cho nó không cảm giác an toàn mà thôi.

“Em có muốn đọc sách gì không? Buổi tối chị sẽ mang tới cho em.” Ôn Ngôn hỏi dò.

Lục Nguyên Khải thực sự muốn Ôn Ngôn mang cho một ít sách Anime. Cậu còn nhớ, lần thứ hai Ôn Tử Hiên tới thăm, em ấy đã cho cậu một cuốn, cậu rất thích.

Ôn Ngôn không biết cậu thích thứ gì, cuối cùng nhớ tới Ôn Tử Hiên nên đã gọi điện thoại qua hỏi, lúc này cô mới biết Lục Nguyên Khải thích sách gì. Với đề cử của Ôn Tử Hiện, Ôn Ngôn tra mấy cuốn sách đó trên Baidu rồi đưa hình ảnh tới trước mặt thằng bé để cho cậu nhìn thử. Lục Nguyên Khải vừa nhìn thấy những hình ảnh kia thì khóe miệng khẽ cong, nhẹ gật đầu.

Nhìn thấy dáng vẻ vừa lòng của cậu thì Ôn Ngôn cũng bất giác cười theo.

Sau khi sắp xếp cho Lục Nguyên Khải vào phòng vô trùng xong thì Ôn Ngôn đuổi Giang Thiếu Đình đi, một mình đến nhà sách gần đó để tìm mấy cuốn sách kia. Phải chạy tới mấy nhà sách thì cô mới mua đủ tất cả.

……

Lục Húc không đợi được Giang Thiếu Đình cho câu trả lời chắc chắn, cho nên tự mình chạy đến Lâm Thành một chuyến, mặc dù nói mỹ miều là qua thăm Lục Nguyên Khải.

“Tổng giám đốc Giang, lần trước tôi có nói chuyện với Ôn Ngôn, không biết cậu suy nghĩ thế nào?” Mặc dù cho có một mình Tô Khê vào tù, nhưng mà bên này Giang Thiếu Đình vẫn không buông, ông ấy sợ có biến số.

“Tôi có thể mặc kệ, nhưng Tô Khê bên kia cứ chắc chắn là do Lục Nguyên Đông sai khiến, chuyện này các người tự giải quyết đi.” Mặc dù Giang Thiếu Đình có bất mãn, nhưng mà có nhà họ Lục tham dự vào, Tô Lâm Hải muốn làm chuyện gì thì vẫn phải cân nhắc một chút.

“Được, có câu nói này của cậu thì tôi yên tâm rồi. Cậu cũng yên tâm, phía nhà họ Tô bên kia tôi sẽ giải quyết.”

Ra khỏi Thịnh Phi, Lục Húc đi thẳng tới tập đoàn Tô Thị. Tô Lâm Hải nhìn thấy ông ấy thì mặt có chút đen.

“Tô Khê nói là cậu chủ Lục cho con bé ý kiến. Không biết có phải là thật hay không, nếu thật như thế thì tôi hy vọng tổng giám đốc Lục cho tôi một lời giải thích.”

Sỡ dĩ Tô Khê nói như vậy là có luật sư chỉ cho cô ta. Nếu như bây giờ cô ta muốn không có chuyện gì thì cũng chỉ còn cách kéo Lục Nguyên Đông xuống nước, đổ chuyện chủ mưu lên người Lục Nguyên Đông.

“Thật ra tôi lại cảm thấy hơi lạ, tốt xấu gì thì Nguyên Đông của chúng tôi cũng được coi là anh em với Ôn Ngôn, làm sao có thể sai người ngoài hại em gái mình. Đừng xem Lục Húc tôi là đồ ngốc.” Kể từ khi Lúc Húc biết Tô Khê liên tục đẩy trách nhiệm lên người Lục Nguyên Đông thì ông đã rất phẫn nộ, muốn ăn hiếp người khác thì cũng phải nhìn xem thử đối tượng đó là ai. Cho dù lần này đứa con trai này khiến ông rất thất vọng, nhưng tốt xấu gì nó cũng giải thích hết tất cả.

“Có lẽ tổng giám đốc Lục không biết, hai đứa nó đang yêu nhau. Về phần nguyên nhân vì sao cậu chủ Lục lại muốn làm như vậy thì tôi nghĩ tổng giám đốc Lục hẳn còn rõ hơn tôi.” Lần này, Tô Lâm Hải không chịu thua. Mặc dù biết đắc tội với Lục Húc là điều không thể tránh được, nhưng mà ông càng không muốn nhìn thấy Tô Khê bị chịu án phạt, cho nên chỉ có thể đi bước nguy hiểm này.

“Vậy tôi thật sự không biết động cơ gì để Nguyên Đông hại Ôn Ngôn rồi. Tổng giám đốc Tô biết thì có thể nói cho tôi biết một chút được không?” Lục Húc cảm thấy lần này, để cứu đứa con gái ngu xuẩn của mình mà Tô Lâm Hải đã phí hết cả tâm tư.

“Cái này không cần tôi nói, mẹ của Ôn Ngôn chết như thế nào, tôi nghĩ tổng giám đốc Lục biết rõ hơn bất cứ người nào.”

“Ồ, ngay cả chuyện nhà chúng tôi mà tổng giám đốc Tô cũng biết rõ nhỉ?” Ánh mắt Lục Húc lạnh lùng.

“Chỉ cần cậu chủ Lục nhận tội, tôi cũng không đi thăm dò nhiều thứ như vậy.” Tô Lâm Hải không chút sợ hãi.

“Được, vậy chúng ta cứ chờ xem.”

Tô Lâm Hải nhìn bóng lưng rời đi của ông ấy, trong lòng vô cùng bối rối, vẻ trấn định vừa mới chỉ là giả vờ mà thôi. Ông cũng không biết luật sư đưa ra đề nghị này sẽ thế nào, nhưng mà bây giờ, ngoài con đường này thì thật sự không tìm được biện pháp nào tốt hơn.

*

Lục Húc rời khỏi cao ốc của Tô Thị thì gọi điện thoại cho Ôn Ngôn, nói muốn qua thăm Lục Nguyên Khải. Lúc này, ông mới biết thằng bé bởi vì sốt cao không hạ cho nên đã vào lại phòng vô trùng.

Lúc Ôn Ngôn tới, nhìn thấy Lục Húc đứng trước cổng bệnh viện đợi cô đột nhiên cảm giác cảnh này vô cùng quen thuộc, cảm giác như đã lâu lắm rồi, nhưng lại như mới xảy ra ngày hôm qua. Trước kia, mỗi lần cô tới thăm Lục Nguyên Khải, Ngôn Trăn đều đứng ở vị trí đó đợi cô tới.

Mấy ngày nay, bởi vì lo chăm sóc Lục Nguyên Khải cho nên đã lâu lắm rồi cô không nhớ tới Ngôn Trăn. Nhưng mà giờ phút này, cô lại bỗng nhớ tới bà ấy. Cô không biết con người sau khi chết có thật sự cảm nhận được gì không, thật sự sẽ tồn tại ở một thế giới khác hay không. Cô không mê tín, nhưng cô hy vọng là có, như thế thì bà ấy có thể đứng ở một nơi khác nhìn hai chị em bọn cô.

“Mấy giờ thì có thể vào thăm?” Lục Húc thấy Ôn Ngôn ngây người thì mở miệng hỏi.

“À, giống như trước kia, sáu giờ rưỡi.”

“Được, vậy chúng ta đi vào chờ.”

Ôn Ngôn không biết chuyến đi lần này của Lục Húc là bởi vì chuyện của Lục Nguyên Đông. Nhưng mà nếu biết thì cô cũng không muốn nói gì, dù sao những người này chính là như vậy. Lục Nguyên Khải vui vẻ là được rồi, mỗi lần Lục Húc đến, cũng có thể làm cho thằng bé vui vẻ nhiều ngày.

Mặc dù thời gian làm bạn với thằng bé của Lục Húc thật sự rất ít, nhưng có lẽ mỗi đứa trẻ đều có niềm khát vọng với bố mẹ mình, sẽ không bởi vì bị bố mẹ xem nhẹ mà giảm bớt, ngược lại sẽ càng khao khát hơn. Lục Nguyên Khải chính là như thế.

“Chuyện của Nguyên Đông, cảm ơn cháu.” Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, Lục Húc cuối cùng vẫn nói lời cảm ơn với Ôn Ngôn.

“Cháu cũng không làm gì, dù sao Giang Thiếu Đình làm thế nào, thì cháu đều nghe theo.” Ôn Ngôn cũng không muốn biết những chuyện này.

“Chuyện của Nguyên Khải cũng cảm ơn cháu. Cảm ơn cháu đã chăm sóc thằng bé.” Lục Húc ấp úng nói những lời này.

Ôn Ngôn không biết ông ấy vì sao lại ấp úng, tỏ ý không thèm để ý nói: “Thằng bé là em trai cháu, là nỗi lo lắng duy nhất của mẹ cháu trước khi mất, cháu không chăm sóc thằng bé thì còn có ai chăm sóc nó đây. Cháu chính là người nhà của nó, người nhà với nhau thì không cần nhận bất kỳ lời cảm ơn nào.”

Đây là suy nghĩ xuất phát từ nội tâm của Ôn Ngôn. Người nhà họ Lục không muốn Lục Nguyên Khải, cảm thấy thằng bé là gánh nặng, nhưng trong lòng cô, Lục Nguyên Khải là một bảo bối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook