Chương 72: Ngoại Truyện: Khương Dật Hiên × Lâm Tử Nguyệt (4)
Huyền Yizi
07/09/2022
Lâm Tử Nguyệt thực sự cảm thấy căm hận người đàn ông đang đứng trước mặt mình bây giờ. Anh từng là người cô tin tưởng, từng là người cô tự hào
nhất nhưng hiện tại chính anh đã cướp mất niềm tin tưởng và tự hào đó
của cô. Khương Dật Hiên đã thừa nhận mình ngoại tình ngay trước mắt cô,
không những thế lại còn lén lút làm chuyện điên rồ trong văn phòng nữa.
"Khương Dật Hiên, nếu hôm nay tôi không tới, nếu hôm nay tôi không đến phá hai người, có phải anh và ả đàn bà đó sẽ ngủ với nhau không?"
Khương Dật Hiên liếc mắt nhìn Ái Mỹ đang ngồi co rúm trên ghế sofa với hai bên áo đã bị kéo xuống, cô ta giả vờ đáng thương nhìn anh như đang cầu xin sự thương hại. Sau đó, Khương Dật Hiên lại nhớ đến chuyện Tử Nguyệt thân thiết với người đàn ông khác, trong một thoáng tức giận anh đã nói:
"Anh không kiểm soát được khi ở bên cạnh Ái Mỹ, nếu em không tới… chắc là sẽ có chuyện xảy ra thật đấy."
Chát!
Lâm Tử Nguyệt lạnh lùng tát thẳng vào mặt của Khương Dật Hiên, hai mắt cô nhìn anh chứa đựng đầy sự tuyệt vọng. Người đàn ông mà cô yêu lại nói không kiểm soát được mình trước người khác, trong khi chính cô vẫn luôn giữ cho một mình anh.
"Xem như là tôi đã phá hỏng không gian lãng mạn của hai người. Anh và cô ta… cứ tiếp tục làm cái chuyện điên rồ đó đi, tôi không xen vào, cũng không phá hai người nữa."
Sau đó, Lâm Tử Nguyệt liền ôm mặt chạy đi, cô không muốn ở cái nơi này thêm một giây một phút nào nữa. Lâm Tử Nguyệt thẫn thờ bước từng bước trên vỉa hè, nước mắt rơi xuống không ngừng, cô có cảm giác như trái tim mình đang dần rỉ máu và nhỏ từng giọt xuống dưới.
"Sao lại đối xử với tôi như vậy? Sao các người… lại đối xử với tôi như thế chứ?"
Lâm Tử Nguyệt vừa khóc vừa tự hỏi tại sao những điều tồi tệ ấy lại xảy đến với cô. Cô mệt mỏi ngồi xuống bên vệ đường, lấy điện thoại ra gọi điện cho Lạc Nhan - người bạn thân nhất của Tử Nguyệt và cũng là người duy nhất cô muốn gặp lúc này.
[Alo, Tử Nguyệt, mình nghe đây.]
"Lạc Nhan à…"
Lạc Nhan ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng khóc của cô bạn thân liền lo lắng hỏi:
[Cậu sao thế Tử Nguyệt? Có chuyện gì xảy ra sao?]
"Cậu mau tới đây đi, mình không chịu nổi được nữa, mình chết mất…"
[Được rồi, nhắn địa chỉ cho mình và đợi mình, mình sẽ đến đó ngay bây giờ đây.]
Một lát sau, Lạc Nhan liền có mặt ở trong một quán nước nơi mà Tử Nguyệt đã hẹn gặp Lạc Nhan ở đó.
Vừa bước vào quán nước, Lạc Nhan đã ngó nghiêng tìm Tử Nguyệt bên trong, khi thấy một cô gái mặc áo blouse trắng đang ngồi một mình ở một góc Lạc Nhan liền vội vàng chạy đến.
"Tử Nguyệt."
Lâm Tử Nguyệt ngửa mặt lên nhìn Lạc Nhan, trong lúc đợi Lạc Nhan đến cô đã khóc rất nhiều vì đau lòng. Tử Nguyệt nhìn thấy Lạc Nhan liền đứng dậy ôm chầm lấy cô ấy, Lạc Nhan dù không biết đã có chuyện gì nhưng vẫn cố gắng an ủi Tử Nguyệt.
"Lạc Nhan, sao chuyện tồi tệ đó lại xảy đến với mình chứ…"
"Bình tĩnh nào Tử Nguyệt, kể cho mình nghe đã xảy ra chuyện gì đi."
Lâm Tử Nguyệt nuốt nước mắt vào trong và từ từ kể lại toàn bộ câu chuyện cho Lạc Nhan nghe. Nghe xong, Lạc Nhan cũng đồng cảm với Tử Nguyệt, việc mà Khương Dật Hiên làm với cô quả thật không đáng được tha thứ. Nhưng đó là người ngoài cuộc, còn người trong cuộc như Tử Nguyệt đương nhiên sẽ phải bao dung hơn thế. Đã là vợ chồng thì phải cùng nhau giải quyết hiểu lầm, thế nhưng hình như mọi chuyện càng lúc càng đi quá giới hạn của nó rồi.
"Tử Nguyệt à, hay cậu cho chồng cậu một cơ hội để giải thích xem thế nào đi." Lạc Nhan nhẹ nhàng nói.
Lâm Tử Nguyệt lắc đầu:
"Không đâu, anh ta sẽ không bao giờ làm vậy. Khương Dật Hiên không giống Giang Quân Hạo, anh ta coi trọng cái tôi của mình hơn bất cứ thứ gì, kể cả mình nữa."
"Vậy… còn tình yêu của hai người thì sao? Chẳng lẽ cứ như thế rồi rạn nứt, không phải điều đó sẽ khiến Ái Mỹ kia càng có cơ hội hơn à?"
"Tình yêu? Hừ… nếu anh ta còn yêu mình thì đã không làm ra cái chuyện đó rồi."
Sau một hồi khuyên nhủ, Lạc Nhan cũng cảm thấy bất lực với trường hợp của Lâm Tử Nguyệt. Bởi hai vợ chồng họ đều không thể bỏ đi cái tôi của mình mà chấp nhận hiểu cho đối phương.
"Lạc Nhan, mình nghĩ rồi... mình muốn ly hôn với Khương Dật Hiên."
Đang yên đang lành đột nhiên Lâm Tử Nguyệt lại muốn ly hôn, trong khi hiểu lầm còn chưa dứt không phải quyết định này là thiếu sáng suốt hay sao. Lạc Nhan nắm lấy tay của Tử Nguyệt, vì cô đã trải qua chuyện ly hôn nên cô hiểu.
"Tử Nguyệt, ly hôn là chuyện lớn, nếu cậu còn yêu chồng cậu thì hãy cho anh ấy một cơ hội nữa. Hai người mới cưới không lâu, ly hôn như vậy… sao có thể được."
"Nhưng nếu như mình cho anh ta cơ hội nhưng anh ta vẫn không chịu thì sao?"
"Vậy thì lúc đó hãy suy xét đến chuyện ly hôn, bởi vì nếu còn yêu cậu anh ấy sẽ sợ mất cậu."
"Được, mình đồng ý, mình sẽ cho anh ta cơ hội."
Sau khi nói chuyện với Lạc Nhan, Lâm Tử Nguyệt cũng đã quyết định sẽ cho Khương Dật Hiên có thêm cơ hội nữa. Đây là sự níu kéo cuối cùng của tình yêu giữa hai người họ, nếu như không được thì ly hôn thôi. Lâm Tử Nguyệt cũng không muốn có một cuộc hôn nhân chứa đầy sự đau đớn, tủi nhục nên việc ly hôn chính là một sự giải thoát cho cả hai người.
Tối hôm ấy, Lâm Tử Nguyệt ngồi đợi Khương Dật Hiên ở dưới nhà. Trong căn nhà rộng lớn chỉ có mình cô, người giúp việc đã đi nghỉ ngơi hết theo lệnh của cô rồi.
Lâm Tử Nguyệt ngồi đợi Khương Dật Hiên ở trên ghế sofa, cô liếc nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn chín rưỡi mà anh vẫn chưa về. Càng đợi lâu sự kiên nhẫn của Lâm Tử Nguyệt càng giảm đi, đến lúc cô định đứng dậy về phòng thì có người mở cửa bước vào nhà.
Khương Dật Hiên trong bộ đồ không chỉnh tề loạng choạng bước vào nhà, Lâm Tử Nguyệt đã không định tới đỡ nhưng vì sợ anh ngã nên cô đã đến giúp anh.
"Tử Nguyệt, sao em vẫn chưa ngủ?"
"Tôi đợi anh."
"Em đợi anh sao? Em muốn xin lỗi anh chuyện ban sáng à?"
Nghe được câu nói này, sắc mặt của Lâm Tử Nguyệt chợt xấu đi. Cô đẩy Khương Dật Hiên ra, sau đó lớn tiếng:
"Người nên nói xin lỗi là anh mới phải, tại sao anh lại nghĩ tôi sẽ xin lỗi anh chứ?"
Khương Dật Hiên kéo cà vạt ra rồi ném xuống đất, anh liếc mắt nhìn cô rồi nói:
"Bởi vì em cũng đi ngoại tình chứ không phải chỉ có mình anh."
"Tôi ngoại tình? Anh nhìn thấy sao?" Lâm Tử Nguyệt trợn mắt lên.
"Đúng! Anh đã nhìn thấy đấy! Em cầm tay hắn, em hôn hắn ngay trước mắt anh đây này."
Khương Dật Hiên nói ra một tràng trong sự giận dữ, anh chỉ tay vào cô rồi lại chỉ tay vào mình. Lâm Tử Nguyệt không hiểu những gì anh đang nói, cô sẽ chẳng bao giờ làm thế với người đàn ông khác khi đã có chồng rồi. Nhưng mà nếu là cầm tay thì sáng nay cô có giúp đỡ anh bạn bị gay của mình tỏ tình với người trong mộng, có lẽ Khương Dật Hiên nhìn thấy cảnh đó nên mới hiểu lầm.
"Khương Dật Hiên, cái người mà anh nhìn thấy tôi cầm tay ấy không giống như anh nghĩ…"
"Vậy hai người đã tiến triển tới đâu rồi? Hôn nhau rồi thế đã ngủ với nhau chưa?" Khương Dật Hiên trong cơn say rượu đã không kiềm chế được mà nói ra một cô vô cùng khó nghe.
Lâm Tử Nguyệt căm phẫn tát vào mặt anh, cô không ngờ chồng mình lại nghĩ cô là người như thế.
"Anh không thể tin tưởng vào vợ mình được à Khương Dật Hiên?"
"Em không tin tưởng anh thì lấy quyền gì mà bắt anh tin tưởng em?"
Như Lạc Nhan đã nói, Lâm Tử Nguyệt đã cho Khương Dật Hiên cơ hội nhưng tới cuối cùng mọi chuyện vẫn lại đâu vào đấy, không những thế còn phức tạp lên rất nhiều. Lâm Tử Nguyệt nuốt nước mắt vào trong, một cuộc hôn nhân không có sự tin tưởng thì không nên tiếp tục kéo dài nữa.
"Khương Dật Hiên, anh có còn yêu tôi nữa không vậy?"
Khương Dật Hiên ngồi phịch xuống sofa, hai mắt nhắm chặt lại mệt mỏi trả lời:
"Còn… nhưng không như trước. Kể từ lúc em bắt đầu ghen tuông vớ vẩn, kể từ lúc em cứ trút hết sự đáng trách lên anh, anh đã không còn yêu em như trước nữa rồi."
Lâm Tử Nguyệt siết chặt hai tay lấy nhau, cô hiện tại vô cùng đau lòng, cảm giác như không thể chịu đựng được sự giày vò này nữa. Cô bước đến trước mặt anh, đưa tay lau nước mắt rồi hỏi anh:
"Thế những gì tôi đã nhìn thấy chỉ là ảo giác à? Cái việc anh ôm hôn Ái Mỹ là tôi hoa mắt hay sao?"
Khương Dật Hiên vô cảm nhìn cô, anh nói:
"Có những chuyện mắt thấy tai nghe nhưng không phải là sự thật."
"Cái gì? Khương Dật Hiên, tôi không ngờ anh lại bảo thủ như vậy đấy."
Lâm Tử Nguyệt càng đối chất với Khương Dật Hiên càng nhận lại sự tổn thương đầy đau đớn. Trong khi cô đã ngồi đợi anh suốt mấy tiếng đồng hồ, cho anh một cơ hội nhưng kết quả thì sao? Khương Dật Hiên trách cô vì đã ghen tuông vớ vẩn, trách cô vì toàn đổ hết lỗi lên đầu anh trong khi chuyện giữa anh và Ái Mỹ đã rành rành ra đó.
Khương Dật Hiên không nói chuyện với Tử Nguyệt nữa, anh gục mặt xuống ghế vì say xỉn. Khoảnh khắc đó, Lâm Tử Nguyệt lại một lần nữa nhìn thấy vết son môi trên cổ áo của Khương Dật Hiên không những thế trên cổ của anh còn có vài dấu hôn đo đỏ để lại. Lâm Tử Nguyệt lập tức cúi xuống ngửi, cô nhận ra trên người Khương Dật Hiên có mùi nước hoa của Ái Mỹ.
Lâm Tử Nguyệt cười khổ trong nước mắt, cô bước đến cầm lấy chiếc gối trên sofa đánh vào người của Khương Dật Hiên.
"Đồ khốn nạn! Anh còn dám làm cái chuyện đó với cô ta nữa sao? Đồ đáng chết, cút đi, mau cút đi."
Khương Dật Hiên đau đớn ngồi thẳng dậy, anh khó chịu trước hành động của Lâm Tử Nguyệt.
"Lâm Tử Nguyệt, mau dừng lại, em đang làm cái quái gì thế?"
"Anh mau cút đi, cút đi. Tôi hận anh, anh mau cút đi với con hồ ly tinh đó đi đồ khốn."
Khương Dật Hiên bực mình giằng lấy cái gối trên tay của Lâm Tử Nguyệt rồi ném nó xuống sàn.
"Em bị điên rồi sao?"
Lâm Tử Nguyệt ngồi dưới đất ôm mặt khóc:
"Đúng, tôi bị điên nên mới lấy anh."
"Thật là phiền phức!"
Sau đó, Khương Dật Hiên đã bỏ mặc Lâm Tử Nguyệt ngồi gục dưới sàn nhà rồi một mình đi lên trên phòng. Chẳng mấy chốc, gian nhà rộng lớn lại còn mỗi Lâm Tử Nguyệt với tiếng khóc lóc thảm thương.
"Tôi ghét anh Khương Dật Hiên, tôi hận anh…"
"Khương Dật Hiên, nếu hôm nay tôi không tới, nếu hôm nay tôi không đến phá hai người, có phải anh và ả đàn bà đó sẽ ngủ với nhau không?"
Khương Dật Hiên liếc mắt nhìn Ái Mỹ đang ngồi co rúm trên ghế sofa với hai bên áo đã bị kéo xuống, cô ta giả vờ đáng thương nhìn anh như đang cầu xin sự thương hại. Sau đó, Khương Dật Hiên lại nhớ đến chuyện Tử Nguyệt thân thiết với người đàn ông khác, trong một thoáng tức giận anh đã nói:
"Anh không kiểm soát được khi ở bên cạnh Ái Mỹ, nếu em không tới… chắc là sẽ có chuyện xảy ra thật đấy."
Chát!
Lâm Tử Nguyệt lạnh lùng tát thẳng vào mặt của Khương Dật Hiên, hai mắt cô nhìn anh chứa đựng đầy sự tuyệt vọng. Người đàn ông mà cô yêu lại nói không kiểm soát được mình trước người khác, trong khi chính cô vẫn luôn giữ cho một mình anh.
"Xem như là tôi đã phá hỏng không gian lãng mạn của hai người. Anh và cô ta… cứ tiếp tục làm cái chuyện điên rồ đó đi, tôi không xen vào, cũng không phá hai người nữa."
Sau đó, Lâm Tử Nguyệt liền ôm mặt chạy đi, cô không muốn ở cái nơi này thêm một giây một phút nào nữa. Lâm Tử Nguyệt thẫn thờ bước từng bước trên vỉa hè, nước mắt rơi xuống không ngừng, cô có cảm giác như trái tim mình đang dần rỉ máu và nhỏ từng giọt xuống dưới.
"Sao lại đối xử với tôi như vậy? Sao các người… lại đối xử với tôi như thế chứ?"
Lâm Tử Nguyệt vừa khóc vừa tự hỏi tại sao những điều tồi tệ ấy lại xảy đến với cô. Cô mệt mỏi ngồi xuống bên vệ đường, lấy điện thoại ra gọi điện cho Lạc Nhan - người bạn thân nhất của Tử Nguyệt và cũng là người duy nhất cô muốn gặp lúc này.
[Alo, Tử Nguyệt, mình nghe đây.]
"Lạc Nhan à…"
Lạc Nhan ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng khóc của cô bạn thân liền lo lắng hỏi:
[Cậu sao thế Tử Nguyệt? Có chuyện gì xảy ra sao?]
"Cậu mau tới đây đi, mình không chịu nổi được nữa, mình chết mất…"
[Được rồi, nhắn địa chỉ cho mình và đợi mình, mình sẽ đến đó ngay bây giờ đây.]
Một lát sau, Lạc Nhan liền có mặt ở trong một quán nước nơi mà Tử Nguyệt đã hẹn gặp Lạc Nhan ở đó.
Vừa bước vào quán nước, Lạc Nhan đã ngó nghiêng tìm Tử Nguyệt bên trong, khi thấy một cô gái mặc áo blouse trắng đang ngồi một mình ở một góc Lạc Nhan liền vội vàng chạy đến.
"Tử Nguyệt."
Lâm Tử Nguyệt ngửa mặt lên nhìn Lạc Nhan, trong lúc đợi Lạc Nhan đến cô đã khóc rất nhiều vì đau lòng. Tử Nguyệt nhìn thấy Lạc Nhan liền đứng dậy ôm chầm lấy cô ấy, Lạc Nhan dù không biết đã có chuyện gì nhưng vẫn cố gắng an ủi Tử Nguyệt.
"Lạc Nhan, sao chuyện tồi tệ đó lại xảy đến với mình chứ…"
"Bình tĩnh nào Tử Nguyệt, kể cho mình nghe đã xảy ra chuyện gì đi."
Lâm Tử Nguyệt nuốt nước mắt vào trong và từ từ kể lại toàn bộ câu chuyện cho Lạc Nhan nghe. Nghe xong, Lạc Nhan cũng đồng cảm với Tử Nguyệt, việc mà Khương Dật Hiên làm với cô quả thật không đáng được tha thứ. Nhưng đó là người ngoài cuộc, còn người trong cuộc như Tử Nguyệt đương nhiên sẽ phải bao dung hơn thế. Đã là vợ chồng thì phải cùng nhau giải quyết hiểu lầm, thế nhưng hình như mọi chuyện càng lúc càng đi quá giới hạn của nó rồi.
"Tử Nguyệt à, hay cậu cho chồng cậu một cơ hội để giải thích xem thế nào đi." Lạc Nhan nhẹ nhàng nói.
Lâm Tử Nguyệt lắc đầu:
"Không đâu, anh ta sẽ không bao giờ làm vậy. Khương Dật Hiên không giống Giang Quân Hạo, anh ta coi trọng cái tôi của mình hơn bất cứ thứ gì, kể cả mình nữa."
"Vậy… còn tình yêu của hai người thì sao? Chẳng lẽ cứ như thế rồi rạn nứt, không phải điều đó sẽ khiến Ái Mỹ kia càng có cơ hội hơn à?"
"Tình yêu? Hừ… nếu anh ta còn yêu mình thì đã không làm ra cái chuyện đó rồi."
Sau một hồi khuyên nhủ, Lạc Nhan cũng cảm thấy bất lực với trường hợp của Lâm Tử Nguyệt. Bởi hai vợ chồng họ đều không thể bỏ đi cái tôi của mình mà chấp nhận hiểu cho đối phương.
"Lạc Nhan, mình nghĩ rồi... mình muốn ly hôn với Khương Dật Hiên."
Đang yên đang lành đột nhiên Lâm Tử Nguyệt lại muốn ly hôn, trong khi hiểu lầm còn chưa dứt không phải quyết định này là thiếu sáng suốt hay sao. Lạc Nhan nắm lấy tay của Tử Nguyệt, vì cô đã trải qua chuyện ly hôn nên cô hiểu.
"Tử Nguyệt, ly hôn là chuyện lớn, nếu cậu còn yêu chồng cậu thì hãy cho anh ấy một cơ hội nữa. Hai người mới cưới không lâu, ly hôn như vậy… sao có thể được."
"Nhưng nếu như mình cho anh ta cơ hội nhưng anh ta vẫn không chịu thì sao?"
"Vậy thì lúc đó hãy suy xét đến chuyện ly hôn, bởi vì nếu còn yêu cậu anh ấy sẽ sợ mất cậu."
"Được, mình đồng ý, mình sẽ cho anh ta cơ hội."
Sau khi nói chuyện với Lạc Nhan, Lâm Tử Nguyệt cũng đã quyết định sẽ cho Khương Dật Hiên có thêm cơ hội nữa. Đây là sự níu kéo cuối cùng của tình yêu giữa hai người họ, nếu như không được thì ly hôn thôi. Lâm Tử Nguyệt cũng không muốn có một cuộc hôn nhân chứa đầy sự đau đớn, tủi nhục nên việc ly hôn chính là một sự giải thoát cho cả hai người.
Tối hôm ấy, Lâm Tử Nguyệt ngồi đợi Khương Dật Hiên ở dưới nhà. Trong căn nhà rộng lớn chỉ có mình cô, người giúp việc đã đi nghỉ ngơi hết theo lệnh của cô rồi.
Lâm Tử Nguyệt ngồi đợi Khương Dật Hiên ở trên ghế sofa, cô liếc nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn chín rưỡi mà anh vẫn chưa về. Càng đợi lâu sự kiên nhẫn của Lâm Tử Nguyệt càng giảm đi, đến lúc cô định đứng dậy về phòng thì có người mở cửa bước vào nhà.
Khương Dật Hiên trong bộ đồ không chỉnh tề loạng choạng bước vào nhà, Lâm Tử Nguyệt đã không định tới đỡ nhưng vì sợ anh ngã nên cô đã đến giúp anh.
"Tử Nguyệt, sao em vẫn chưa ngủ?"
"Tôi đợi anh."
"Em đợi anh sao? Em muốn xin lỗi anh chuyện ban sáng à?"
Nghe được câu nói này, sắc mặt của Lâm Tử Nguyệt chợt xấu đi. Cô đẩy Khương Dật Hiên ra, sau đó lớn tiếng:
"Người nên nói xin lỗi là anh mới phải, tại sao anh lại nghĩ tôi sẽ xin lỗi anh chứ?"
Khương Dật Hiên kéo cà vạt ra rồi ném xuống đất, anh liếc mắt nhìn cô rồi nói:
"Bởi vì em cũng đi ngoại tình chứ không phải chỉ có mình anh."
"Tôi ngoại tình? Anh nhìn thấy sao?" Lâm Tử Nguyệt trợn mắt lên.
"Đúng! Anh đã nhìn thấy đấy! Em cầm tay hắn, em hôn hắn ngay trước mắt anh đây này."
Khương Dật Hiên nói ra một tràng trong sự giận dữ, anh chỉ tay vào cô rồi lại chỉ tay vào mình. Lâm Tử Nguyệt không hiểu những gì anh đang nói, cô sẽ chẳng bao giờ làm thế với người đàn ông khác khi đã có chồng rồi. Nhưng mà nếu là cầm tay thì sáng nay cô có giúp đỡ anh bạn bị gay của mình tỏ tình với người trong mộng, có lẽ Khương Dật Hiên nhìn thấy cảnh đó nên mới hiểu lầm.
"Khương Dật Hiên, cái người mà anh nhìn thấy tôi cầm tay ấy không giống như anh nghĩ…"
"Vậy hai người đã tiến triển tới đâu rồi? Hôn nhau rồi thế đã ngủ với nhau chưa?" Khương Dật Hiên trong cơn say rượu đã không kiềm chế được mà nói ra một cô vô cùng khó nghe.
Lâm Tử Nguyệt căm phẫn tát vào mặt anh, cô không ngờ chồng mình lại nghĩ cô là người như thế.
"Anh không thể tin tưởng vào vợ mình được à Khương Dật Hiên?"
"Em không tin tưởng anh thì lấy quyền gì mà bắt anh tin tưởng em?"
Như Lạc Nhan đã nói, Lâm Tử Nguyệt đã cho Khương Dật Hiên cơ hội nhưng tới cuối cùng mọi chuyện vẫn lại đâu vào đấy, không những thế còn phức tạp lên rất nhiều. Lâm Tử Nguyệt nuốt nước mắt vào trong, một cuộc hôn nhân không có sự tin tưởng thì không nên tiếp tục kéo dài nữa.
"Khương Dật Hiên, anh có còn yêu tôi nữa không vậy?"
Khương Dật Hiên ngồi phịch xuống sofa, hai mắt nhắm chặt lại mệt mỏi trả lời:
"Còn… nhưng không như trước. Kể từ lúc em bắt đầu ghen tuông vớ vẩn, kể từ lúc em cứ trút hết sự đáng trách lên anh, anh đã không còn yêu em như trước nữa rồi."
Lâm Tử Nguyệt siết chặt hai tay lấy nhau, cô hiện tại vô cùng đau lòng, cảm giác như không thể chịu đựng được sự giày vò này nữa. Cô bước đến trước mặt anh, đưa tay lau nước mắt rồi hỏi anh:
"Thế những gì tôi đã nhìn thấy chỉ là ảo giác à? Cái việc anh ôm hôn Ái Mỹ là tôi hoa mắt hay sao?"
Khương Dật Hiên vô cảm nhìn cô, anh nói:
"Có những chuyện mắt thấy tai nghe nhưng không phải là sự thật."
"Cái gì? Khương Dật Hiên, tôi không ngờ anh lại bảo thủ như vậy đấy."
Lâm Tử Nguyệt càng đối chất với Khương Dật Hiên càng nhận lại sự tổn thương đầy đau đớn. Trong khi cô đã ngồi đợi anh suốt mấy tiếng đồng hồ, cho anh một cơ hội nhưng kết quả thì sao? Khương Dật Hiên trách cô vì đã ghen tuông vớ vẩn, trách cô vì toàn đổ hết lỗi lên đầu anh trong khi chuyện giữa anh và Ái Mỹ đã rành rành ra đó.
Khương Dật Hiên không nói chuyện với Tử Nguyệt nữa, anh gục mặt xuống ghế vì say xỉn. Khoảnh khắc đó, Lâm Tử Nguyệt lại một lần nữa nhìn thấy vết son môi trên cổ áo của Khương Dật Hiên không những thế trên cổ của anh còn có vài dấu hôn đo đỏ để lại. Lâm Tử Nguyệt lập tức cúi xuống ngửi, cô nhận ra trên người Khương Dật Hiên có mùi nước hoa của Ái Mỹ.
Lâm Tử Nguyệt cười khổ trong nước mắt, cô bước đến cầm lấy chiếc gối trên sofa đánh vào người của Khương Dật Hiên.
"Đồ khốn nạn! Anh còn dám làm cái chuyện đó với cô ta nữa sao? Đồ đáng chết, cút đi, mau cút đi."
Khương Dật Hiên đau đớn ngồi thẳng dậy, anh khó chịu trước hành động của Lâm Tử Nguyệt.
"Lâm Tử Nguyệt, mau dừng lại, em đang làm cái quái gì thế?"
"Anh mau cút đi, cút đi. Tôi hận anh, anh mau cút đi với con hồ ly tinh đó đi đồ khốn."
Khương Dật Hiên bực mình giằng lấy cái gối trên tay của Lâm Tử Nguyệt rồi ném nó xuống sàn.
"Em bị điên rồi sao?"
Lâm Tử Nguyệt ngồi dưới đất ôm mặt khóc:
"Đúng, tôi bị điên nên mới lấy anh."
"Thật là phiền phức!"
Sau đó, Khương Dật Hiên đã bỏ mặc Lâm Tử Nguyệt ngồi gục dưới sàn nhà rồi một mình đi lên trên phòng. Chẳng mấy chốc, gian nhà rộng lớn lại còn mỗi Lâm Tử Nguyệt với tiếng khóc lóc thảm thương.
"Tôi ghét anh Khương Dật Hiên, tôi hận anh…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.