Giáng Trần: Vận Khí Mạnh Phải Làm Sao
Chương 14: Thiên Hồn và Thuần Âm Thạch lộ diện
❆๖ۣۜThập❆๖ۣۜVĩ ❆๖ۣۜHồ❆
16/07/2020
Giáng Trần còn chưa kịp hiểu gì thì một cái bảng hư ảo hiện ra trước mắt hắn.
Tính danh: Cầm Thiên Âm
Huyết mạch: Cự Lực Võ Thần ( Kích hoạt 1%)
Thể chất: Song Ngư Thánh Thể ( Chân Thần cấp)
Nguyên tố: Mộc
Tu luyện: Dị năng
Nguyên khí: Không
Pháp Thuật: Không
Lực chiến đấu: 220 vạn - 250 vạn
Sinh mệnh: 162 năm
Công pháp: Mộc Năng Tăng Phúc ( Hoàng cấp)
Chiêu thức: Thần Thụ Sống Dậy, Thánh Mộc Khôi Phục Thuật, Mộc Hệ Chữa Trị, Sinh Mệnh Duy Trì.
Vũ khí: Nhẫn Vũ Không 2000 (Tôn phẩm)
Thiện cảm: 72 (Thiện cảm)
Đánh giá: Thiên phú rất mạnh, thực lực quá yếu, đáng giá bồi dưỡng.
Tuy giật mình nhưng hắn vẫn phải bình ổn Cầm Thiên Âm trước đã, hơi suy nghĩ hắn ta liền hỏi:
"Tình cảm của nàng với lão công hiện tại có tốt không, với lại nàng đã bao lâu không làm chuyện kia rồi mà thèm khát tới mức khó tả như thế."
Cầm Thiên Âm nghe Giáng Trần hỏi thì thở dài khẽ giọng nói:
"Ta cùng hắn chung đụng vài lần ra được Oanh Oanh, từ đó đến tận bây giờ hắn cũng chưa đụng vào ta một lần nào cả."
Giáng Trần vô cùng sửng sốt:
"Hắn ta bị gay sao, mỹ nhân như ngươi lại bỏ không, hắn ta không sợ bị người khác cắm sừng sao."
Cầm Thiên Âm khẽ giọng nói:
"Tất cả đều do ân oán xưa kia, ngươi cũng không cần biết mấy chuyện này làm gì, bây giờ ta hỏi ngươi muốn xử lý quan hệ giữa chúng ta làm sao."
Giáng Trần nhìn nàng mỉm cười nói:
"Ta tất nhiên muốn giữ nàng bên mình rồi, tuy quen nhau không lâu nhưng chúng ta có vợ chồng chi thực. Ngươi với lão công cũng chỉ có danh nghĩa vợ chồng thôi thế nên quan hệ giữa chúng ta cứ duy trì như hiện tại là được rồi.
Với nàng không cảm thấy mối quan hệ giữa chúng ta rất kích thích hay sao nhạc mẫu đại nhân, chỉ cần không lộ tẩy thì cái gì cũng ổn cả.Nhạc mẫu và con rể gian tình nghĩ thôi cũng đủ thấy giật gân rồi, còn nếu ngươi muốn chia xa coi như không có chuyện xảy ra thì ta cũng chịu."
Nói xong hắn ta nhấc nàng lên kéo nàng ngồi vào lòng của mình, Cầm Thiên Âm cảm giác bàn ta heo ăn mặn của hắn ta không ngừng quấy phá, nàng hít sâu một hơi khẽ giọng:
"Oanh Oanh sẽ quay trở về nhanh thôi ngươi đừng manh động có được hay không?"
Giáng Trần khẽ giọng nói:
"Nàng không cần phải lo lắng, ta có dị năng cho ta khả năng cảm nhận cực tốt, Oanh Oanh hiện tại vừa mới bước vào phòng tắm xong, nàng ấy còn lâu mới đi ra ngoài được. Sau lần này thì có thể ta sẽ ít có dịp tới đây nàng bây giờ cũng thèm khát như thế, bây giờ nàng cho ta cạn nhất pháo coi như tạm biệt."
Sườn xám của nàng vốn ngắn nên Giáng Trần chỉ khẽ kéo thì phía dưới của nàng đã hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn ta, ngón tay cảm giác lầy lội ướt át cho Giáng Trần biết nàng cũng đã vô cùng động tình.
Cầm Thiên Âm sáng nay bị hắn ta đâm nhầm thế nên vẫn còn sợ hãi, chỗ kia của nàng hiện tại vẫn còn vô cùng đau nhức, nàng hắn khẽ giọng khuất phục nói:
"Để ta, ngươi nhớ canh chừng Oanh Oanh, để nàng nhìn thấy thì ta không biết sống làm sao nữa."
Cảm giác mê đắm làm cho nàng một ngón tay cũng không muốn động, sườn xám cởi ra rất mất công thế nên Giáng Trần chỉ có thể cách một lớp quần áo đùa giỡn tùy ý thay đổi hình dạng ngọc phong thần thánh.
Cả hai trao nhau nụ hôn nóng bỏng, hắn ta như muốn vơ vét hết quỳnh tương ngọt ngào của nàng, Cầm Thiên Âm lúc này đã có cảm giác hít thở không thông.
Hai người đang mê đắm thì hắn ta cảm nhận được Tần Oanh Oanh đã tắm rửa thay đồ xong, hắn cắn răng khẽ giọng:
"Oanh Oanh đã xong rồi sắp sửa đi tới."
Cầm Thiên Âm nức nở:
"Thế ngươi ngừng......lại.....à...ừm"
Giáng Trần khẽ cười nói:
"Nhưng ta chưa xong."
Dứt lời hắn ta tăng nhanh tốc độ đại chiến nhanh chóng kết, Cầm Thiên Âm trợn mắt nhưng nàng đâu còn một chút sức lực nào để chống trả.Cuối cùng nàng đành phải dùng chút trí lực còn sót lại để giải quyết mớ hỗn độn này.
"Ực......ực.....ực"
Tiếng cổ họng nuốt nước Cầm Thiên Âm vang lên không dứt sau đó khẽ giọng:
"Nàng ngoan lắm, sau này hễ có cơ hội ta sẽ liền đến tìm nàng."
Cầm Thiên Âm lườm hắn ta một cái, Giáng Trần sau đó chỉnh lý quần áo đồng thời giúp nàng kéo xuống sườn sám vốn bị kéo lên ngang lưng rồi đặt nàng về ghế của mình, chưa đầy năm giây sau Tần Oanh Oanh đẩy cửa đi vào.
Nàng nhìn mẹ mình mặt đỏ như son mồ hôi đầm đìa liền hỏi:
"Mẹ ngươi không chứ?"
Cầm Thiên Âm khẽ giọng nói:
"Món canh hơi nóng, ngươi ngồi xuống ăn cho xong bữa rồi chúng ta còn đi nữa."
Tần Oanh Oanh ngồi xuống cạnh nàng ngón tay khẽ vuốt bên mép sau đó nói:
"Mẹ ăn sữa chua dính cả ra mép."
Cầm Thiên Âm biết thừa đó không phải sữa chua liền định lấy khăn đưa cho Tần Oanh Oanh lau. Nhưng chưa kịp phản ứng thì trước sự bất ngờ của nàng Tần Oanh Oanh mang ngón tay bỏ vào miệng khẽ mút
Nàng sau khi nếm thử hơi nhíu mày nói:
"Sữa chua này sao lại không chua mà hơi ngọt ngọt nhỉ."
Lúc này Cầm Thiên Âm mới chợt nhớ tới tinh hoa của Giáng Trần thực sự có vị ngọt, thế nhưng theo nàng biết thì cái đó không phải vị như thế. Nàng tuy đã hơn hai mươi năm không sinh hoạt vợ chồng nhưng thân là một bác sĩ thứ kia nàng biết thừa nó có mùi như thế nào.
Thứ ấy có mùi tanh tanh rất ghê nhưng của Giáng Trần lại ngọt ngọt như nước sữa, chưa kể nàng uống thứ kia vào thì cả người đều cảm thấy có sức lực hơn rất nhiều. Có điều nàng chỉ hơi suy nghĩ rồi bỏ qua, quay sang thấy Giáng Trần đang thích thú cười thì nàng phiền muộn chết.
Giáng Trần cảm giác mình cần phải tìm hiểu chuyện cái bảng chỉ số kia liền đứng lên khẽ giọng:
"Oanh Oanh với bá mẫu tiếp tục ăn đi, ta đi ra ngoài hành lang đi dạo một chút."
Vừa đi ra ngoài hắn ta trong lòng liền thầm hô:
"Không biết cái bảng chỉ số kia từ đâu ra nhỉ?"
Một âm thanh vang vọng đáp lại:
"Bảng chỉ số kia là ta tạo ra cho chủ nhân, ngài chỉ cần trong lòng trò chuyện với ta là được chứ đừng lên tiếng."
Giáng Trần biết chắc là một loại bảo vật nào rồi thế nên nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi cho ta biết lai lịch của ngươi đi."
Âm thanh kia vui vẻ vang vọng:
"Ta tên Thiên Hồn được sinh ra từ mảnh vỡ của Thiên Đạo, xưa kia có một vị đại nhân tức giận đã dùng một quyền đánh tan Thiên Đạo khiến nó bị phân làm hai.Sau đó người kia phá tan Hư Không đi sang vũ trụ khác, ta thì là mảnh nhỏ hơn trong hai cái mảnh vỡ.
Bên kia lại nắm giữ vũ trụ chi hồn thế nên dần khôi phục thành Thiên Đạo như hiện tại còn ta vất vưởng chốn nhân gian.
Có điều ta cũng có một phần quyền hạn của Thiên Đạo nên tự luyện hóa chính mình thành một bảo vật bám vào linh hồn của một người có thiên phú siêu cao.Mong sao hắn ta có thể đăng lâm Thần giới thì năng lực của ta sẽ tăng mạnh.
Nào ngờ tên kia không tin tưởng ta, đã thế còn tự nhìn đói đến chết rồi sau đó bị ngài thôn phệ. Vốn ta muốn bỏ chạy nhưng ta vốn gắn liền với linh hồn tên kia nên bây giờ đã liên kết với ngài, với lại tiềm lực của chủ nhân còn cao hơn tên kia mấy lần.
Đáng nhẽ mọi chuyện đã hoàn mỹ nếu không phải trong người ngài đã bị một tên ngốc chiếm giữ trước rồi, bây giờ ta lại phải đi san sẽ không gian với nó. Đã thế nó còn quá mạnh thế nên ta đành phải chịu thiệt thòi, chủ nhân ngươi phải làm chủ cho ta."
Giáng Trần giật mình khẽ giọng hỏi:
"Còn một thứ khác đang ở trong thân thể của ta giống ngươi sao? "
Thiên Hồn khẽ giọng:
"Ngài thử tập trung kiểm tra trong thần thức của mình từng ngóc ngách một thì sẽ thấy, có một điểm màu sáng trắng là ta, còn một chỗ đen ngòm như ban đêm chính là chỗ nó trú ẩn."
Tính danh: Cầm Thiên Âm
Huyết mạch: Cự Lực Võ Thần ( Kích hoạt 1%)
Thể chất: Song Ngư Thánh Thể ( Chân Thần cấp)
Nguyên tố: Mộc
Tu luyện: Dị năng
Nguyên khí: Không
Pháp Thuật: Không
Lực chiến đấu: 220 vạn - 250 vạn
Sinh mệnh: 162 năm
Công pháp: Mộc Năng Tăng Phúc ( Hoàng cấp)
Chiêu thức: Thần Thụ Sống Dậy, Thánh Mộc Khôi Phục Thuật, Mộc Hệ Chữa Trị, Sinh Mệnh Duy Trì.
Vũ khí: Nhẫn Vũ Không 2000 (Tôn phẩm)
Thiện cảm: 72 (Thiện cảm)
Đánh giá: Thiên phú rất mạnh, thực lực quá yếu, đáng giá bồi dưỡng.
Tuy giật mình nhưng hắn vẫn phải bình ổn Cầm Thiên Âm trước đã, hơi suy nghĩ hắn ta liền hỏi:
"Tình cảm của nàng với lão công hiện tại có tốt không, với lại nàng đã bao lâu không làm chuyện kia rồi mà thèm khát tới mức khó tả như thế."
Cầm Thiên Âm nghe Giáng Trần hỏi thì thở dài khẽ giọng nói:
"Ta cùng hắn chung đụng vài lần ra được Oanh Oanh, từ đó đến tận bây giờ hắn cũng chưa đụng vào ta một lần nào cả."
Giáng Trần vô cùng sửng sốt:
"Hắn ta bị gay sao, mỹ nhân như ngươi lại bỏ không, hắn ta không sợ bị người khác cắm sừng sao."
Cầm Thiên Âm khẽ giọng nói:
"Tất cả đều do ân oán xưa kia, ngươi cũng không cần biết mấy chuyện này làm gì, bây giờ ta hỏi ngươi muốn xử lý quan hệ giữa chúng ta làm sao."
Giáng Trần nhìn nàng mỉm cười nói:
"Ta tất nhiên muốn giữ nàng bên mình rồi, tuy quen nhau không lâu nhưng chúng ta có vợ chồng chi thực. Ngươi với lão công cũng chỉ có danh nghĩa vợ chồng thôi thế nên quan hệ giữa chúng ta cứ duy trì như hiện tại là được rồi.
Với nàng không cảm thấy mối quan hệ giữa chúng ta rất kích thích hay sao nhạc mẫu đại nhân, chỉ cần không lộ tẩy thì cái gì cũng ổn cả.Nhạc mẫu và con rể gian tình nghĩ thôi cũng đủ thấy giật gân rồi, còn nếu ngươi muốn chia xa coi như không có chuyện xảy ra thì ta cũng chịu."
Nói xong hắn ta nhấc nàng lên kéo nàng ngồi vào lòng của mình, Cầm Thiên Âm cảm giác bàn ta heo ăn mặn của hắn ta không ngừng quấy phá, nàng hít sâu một hơi khẽ giọng:
"Oanh Oanh sẽ quay trở về nhanh thôi ngươi đừng manh động có được hay không?"
Giáng Trần khẽ giọng nói:
"Nàng không cần phải lo lắng, ta có dị năng cho ta khả năng cảm nhận cực tốt, Oanh Oanh hiện tại vừa mới bước vào phòng tắm xong, nàng ấy còn lâu mới đi ra ngoài được. Sau lần này thì có thể ta sẽ ít có dịp tới đây nàng bây giờ cũng thèm khát như thế, bây giờ nàng cho ta cạn nhất pháo coi như tạm biệt."
Sườn xám của nàng vốn ngắn nên Giáng Trần chỉ khẽ kéo thì phía dưới của nàng đã hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn ta, ngón tay cảm giác lầy lội ướt át cho Giáng Trần biết nàng cũng đã vô cùng động tình.
Cầm Thiên Âm sáng nay bị hắn ta đâm nhầm thế nên vẫn còn sợ hãi, chỗ kia của nàng hiện tại vẫn còn vô cùng đau nhức, nàng hắn khẽ giọng khuất phục nói:
"Để ta, ngươi nhớ canh chừng Oanh Oanh, để nàng nhìn thấy thì ta không biết sống làm sao nữa."
Cảm giác mê đắm làm cho nàng một ngón tay cũng không muốn động, sườn xám cởi ra rất mất công thế nên Giáng Trần chỉ có thể cách một lớp quần áo đùa giỡn tùy ý thay đổi hình dạng ngọc phong thần thánh.
Cả hai trao nhau nụ hôn nóng bỏng, hắn ta như muốn vơ vét hết quỳnh tương ngọt ngào của nàng, Cầm Thiên Âm lúc này đã có cảm giác hít thở không thông.
Hai người đang mê đắm thì hắn ta cảm nhận được Tần Oanh Oanh đã tắm rửa thay đồ xong, hắn cắn răng khẽ giọng:
"Oanh Oanh đã xong rồi sắp sửa đi tới."
Cầm Thiên Âm nức nở:
"Thế ngươi ngừng......lại.....à...ừm"
Giáng Trần khẽ cười nói:
"Nhưng ta chưa xong."
Dứt lời hắn ta tăng nhanh tốc độ đại chiến nhanh chóng kết, Cầm Thiên Âm trợn mắt nhưng nàng đâu còn một chút sức lực nào để chống trả.Cuối cùng nàng đành phải dùng chút trí lực còn sót lại để giải quyết mớ hỗn độn này.
"Ực......ực.....ực"
Tiếng cổ họng nuốt nước Cầm Thiên Âm vang lên không dứt sau đó khẽ giọng:
"Nàng ngoan lắm, sau này hễ có cơ hội ta sẽ liền đến tìm nàng."
Cầm Thiên Âm lườm hắn ta một cái, Giáng Trần sau đó chỉnh lý quần áo đồng thời giúp nàng kéo xuống sườn sám vốn bị kéo lên ngang lưng rồi đặt nàng về ghế của mình, chưa đầy năm giây sau Tần Oanh Oanh đẩy cửa đi vào.
Nàng nhìn mẹ mình mặt đỏ như son mồ hôi đầm đìa liền hỏi:
"Mẹ ngươi không chứ?"
Cầm Thiên Âm khẽ giọng nói:
"Món canh hơi nóng, ngươi ngồi xuống ăn cho xong bữa rồi chúng ta còn đi nữa."
Tần Oanh Oanh ngồi xuống cạnh nàng ngón tay khẽ vuốt bên mép sau đó nói:
"Mẹ ăn sữa chua dính cả ra mép."
Cầm Thiên Âm biết thừa đó không phải sữa chua liền định lấy khăn đưa cho Tần Oanh Oanh lau. Nhưng chưa kịp phản ứng thì trước sự bất ngờ của nàng Tần Oanh Oanh mang ngón tay bỏ vào miệng khẽ mút
Nàng sau khi nếm thử hơi nhíu mày nói:
"Sữa chua này sao lại không chua mà hơi ngọt ngọt nhỉ."
Lúc này Cầm Thiên Âm mới chợt nhớ tới tinh hoa của Giáng Trần thực sự có vị ngọt, thế nhưng theo nàng biết thì cái đó không phải vị như thế. Nàng tuy đã hơn hai mươi năm không sinh hoạt vợ chồng nhưng thân là một bác sĩ thứ kia nàng biết thừa nó có mùi như thế nào.
Thứ ấy có mùi tanh tanh rất ghê nhưng của Giáng Trần lại ngọt ngọt như nước sữa, chưa kể nàng uống thứ kia vào thì cả người đều cảm thấy có sức lực hơn rất nhiều. Có điều nàng chỉ hơi suy nghĩ rồi bỏ qua, quay sang thấy Giáng Trần đang thích thú cười thì nàng phiền muộn chết.
Giáng Trần cảm giác mình cần phải tìm hiểu chuyện cái bảng chỉ số kia liền đứng lên khẽ giọng:
"Oanh Oanh với bá mẫu tiếp tục ăn đi, ta đi ra ngoài hành lang đi dạo một chút."
Vừa đi ra ngoài hắn ta trong lòng liền thầm hô:
"Không biết cái bảng chỉ số kia từ đâu ra nhỉ?"
Một âm thanh vang vọng đáp lại:
"Bảng chỉ số kia là ta tạo ra cho chủ nhân, ngài chỉ cần trong lòng trò chuyện với ta là được chứ đừng lên tiếng."
Giáng Trần biết chắc là một loại bảo vật nào rồi thế nên nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi cho ta biết lai lịch của ngươi đi."
Âm thanh kia vui vẻ vang vọng:
"Ta tên Thiên Hồn được sinh ra từ mảnh vỡ của Thiên Đạo, xưa kia có một vị đại nhân tức giận đã dùng một quyền đánh tan Thiên Đạo khiến nó bị phân làm hai.Sau đó người kia phá tan Hư Không đi sang vũ trụ khác, ta thì là mảnh nhỏ hơn trong hai cái mảnh vỡ.
Bên kia lại nắm giữ vũ trụ chi hồn thế nên dần khôi phục thành Thiên Đạo như hiện tại còn ta vất vưởng chốn nhân gian.
Có điều ta cũng có một phần quyền hạn của Thiên Đạo nên tự luyện hóa chính mình thành một bảo vật bám vào linh hồn của một người có thiên phú siêu cao.Mong sao hắn ta có thể đăng lâm Thần giới thì năng lực của ta sẽ tăng mạnh.
Nào ngờ tên kia không tin tưởng ta, đã thế còn tự nhìn đói đến chết rồi sau đó bị ngài thôn phệ. Vốn ta muốn bỏ chạy nhưng ta vốn gắn liền với linh hồn tên kia nên bây giờ đã liên kết với ngài, với lại tiềm lực của chủ nhân còn cao hơn tên kia mấy lần.
Đáng nhẽ mọi chuyện đã hoàn mỹ nếu không phải trong người ngài đã bị một tên ngốc chiếm giữ trước rồi, bây giờ ta lại phải đi san sẽ không gian với nó. Đã thế nó còn quá mạnh thế nên ta đành phải chịu thiệt thòi, chủ nhân ngươi phải làm chủ cho ta."
Giáng Trần giật mình khẽ giọng hỏi:
"Còn một thứ khác đang ở trong thân thể của ta giống ngươi sao? "
Thiên Hồn khẽ giọng:
"Ngài thử tập trung kiểm tra trong thần thức của mình từng ngóc ngách một thì sẽ thấy, có một điểm màu sáng trắng là ta, còn một chỗ đen ngòm như ban đêm chính là chỗ nó trú ẩn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.