Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi
Chương 31: Cúp điện
Minh Thi
17/06/2021
Thẩm Tư Duệ dựa vào ánh sáng loé lên từ tia chớp tìm điện thoại, lại tiếp tục nhờ vào đèn pin trong điện thoại soi rọi ngóc ngách của phòng.
4h13.
Cô ngáp một cái, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Tia chớp thỉnh thoảng loé lên, tiếng sét ầm ầm thi nhau đánh xuống. Thẩm Tư Duệ bước từng bước ra khỏi nhà vệ sinh, phát hiện đầu đau như búa bổ. Cô cắn răng chịu đựng, lê lết từng bước về giường, quấn chăn quanh người sưởi ấm.
Thảm thật.
Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, âm thanh bản nhạc tình hoà cùng tiếng mưa ngoài trời. Bên trên có một dòng chữ: "Giảng viên Lạc."
Giảng viên Lạc gọi điện cho cô? Vào giờ sáng sớm thế này? Có phải cô ấy ấn nhầm không? Chắc chắn là vậy rồi, nếu không phải chỉ có thể là lộn số.
Thẩm Tư Duệ không nhấc máy đợi một lúc cho tiếng chuông dứt đi. Nhưng đến khi dứt thật thì sinh ra chút nuối tiếc.
Sao lúc nãy cô không bắt máy nhỉ? Cho dù cô ấy thật sự ấn lộn số thì sao? Cô chỉ là người bị gọi lộn, nghe máy có gì là sai trái?
Ban nãy não cô bị chó tha rồi đúng không? Vậy mà dám để lỡ cuộc gọi của giảng viên Lạc.
Chắc do vừa ngủ dậy, đầu óc chưa tỉnh táo.
Thẩm Tư Duệ chui vào chăn, suy nghĩ xem kế tiếp nên làm gì. Vốn cô định dậy sớm hoàn thành bài tập về nhà, cuối cùng lại cúp điện. . ngôn tình hay
Mưa to dễ ngủ nhưng sét to thì không. Thẩm Tư Duệ lăn tới lăn lui trên giường, tính toán một lúc lâu.
Cuối cùng rơi vào trầm tư.
Hay là gọi lại cho giảng viên Lạc? Bảo rằng ban nãy ngủ ngon quá, điện thoại cài chế độ run. À không, điện thoại tắt tiếng. Cho nên không phát hiện cô gọi tới. Cô gọi em có chuyện gì không?
Hợp lý phết. Cơ mà Thẩm Tư Duệ, mày là người không chịu nghe máy, giờ gọi lại là ý gì?
Không đúng, tại sao lại không nghe máy? Ban nãy vì sao cô không bắt máy?
Từ lúc ngủ dậy Thẩm Tư Duệ đã cảm thấy đau đầu, bây giờ nghĩ nhiều như vậy, đầu đã đau lại càng thêm đau. Dẹp hết những suy nghĩ phiền phức qua một bên, cô quyết định làm bữa sáng.
Cô xuống nhà, cầm theo chiếc điện thoại rọi đèn, lùng sục khắp tủ lạnh. Nào là nho, sữa chua, sữa tươi, cà chua, dưa leo, trứng,... Đầy đủ quá, hai mắt Thẩm Tư Duệ sáng lên.
Chiếc điện thoại trên tay run nhẹ, cô nàng giật mình suýt tí đánh rơi. Thẩm Tư Duệ vỗ vỗ ngực, thao tác mở ra xem.
Là một tin nhắn.
Người gửi: Giảng viên Lạc.
Có khi nào giảng viên Lạc thật sự có chuyện gấp cần cô không? Hay là cô ấy sợ mưa to sét lớn nên muốn gọi điện nói chuyện với mình cho vơi đi nỗi sợ?
Bỗng dưng lại dâng lên chút ngọt ngào.
Khoan đã, chẳng phải cô ấy đang ở nhà với em trai sao? Khi sợ tìm Diêu Cố là tiện nhất, cần gì tìm cô? Điều này chứng tỏ là vế trước, cô ấy có chuyện gấp cần tìm cô.
Cảm xúc vừa lên lại tụt xuống, cô chậm chạp mở tin nhắn đọc.
[Chỗ em có cúp điện không?]
Giảng viên Lạc sợ bóng tối?
Vừa nghĩ tới khả năng kia, Thẩm Tư Duệ vội vàng trả lời.
[Có ạ.]
Màn hình hiển thị đang nhập, Thẩm Tư Duệ ngẩng người nhìn giao diện tin nhắn. Đợi một lúc vẫn thấy đang soạn, cô quyết định lấy nguyên liệu ra khỏi tủ lạnh trước.
Mức nho, sữa, trứng lần lượt được mang ra. Cô rọi đèn, quan sát một lượt, lẩm bẩm tính toán, sau đó tùy tiện đặt lên bàn, khép vội cánh cửa tủ lạnh.
Khí lạnh thoát ra từ khiến Thẩm Tư Duệ rùng mình một cái. Cô hít một hơi thật sâu, khom người mở tủ, lấy cái lò nướng bánh mì cùng cái máy say sinh tố ra.
Một ý tưởng tuyệt vời cho bữa sáng. Không biết giảng viên Lạc có thích bữa sáng đơn giản kiểu này không nhỉ? Nhà cô ấy giàu, thế nhưng trông giống người thích những thứ bình dị.
"..." Đầu óc Thẩm Tư Duệ xoay chuyển.
Hình như, hôm nay cô bị lú giảng viên Lạc? Khắp đầu óc chỉ toàn hình ảnh cô ấy...
Điện thoại ting một tiếng, Thẩm Tư Duệ lập tức ấn vào xem.
[Còn nhớ cái đồng hồ quả quýt lần trước tôi tặng chứ? Bên trong là một thiết bị có thể phát sáng. Độ sáng tương đối tốt, đủ rọi cả căn phòng. Còn làm sao để nó hoạt động, đơn giản lắm, trên đầu đồng hồ có công tắc.]
Thẩm Tư Duệ đọc xong chợt nhớ ra một vấn đề nan giải. Cô ngẩng đầu nhìn hai chiếc máy mình đem ra.
Cúp điện làm sao nướng bánh mì, say sinh tố nho đây? Thẩm Tư Duệ đỡ trán, tay cảm thấy ấm ấm.
Sốt sao? Chắc không phải đâu, tay cô vừa lấy đồ ăn từ tủ lạnh, nhiệt độ thấp hơn bình thường.
Lại nhìn đến đống đồ ăn trước mặt. "Xui quá." Cô thì thầm. "Bỏ đi, tí đến căn tin ăn vậy." Kế đến lại thở dài, trả lại nguyên liệu cùng hai cái máy về chỗ cũ.
Thẩm Tư Duệ lên lầu, trong không gian tối om thính giác dường như thăng cấp. Âm thanh rột roạt trong ngách cũng vô cùng rõ rệt. Thẩm Tư Duệ hoang mang, đôi tay chuyển động rọi ánh đèn về hướng kia.
Sinh vật nhỏ bé, lông xám, mắt đen, vừa thấy ánh đèn liền chạy mất.
Thì ra chỉ là một con chuột. Cô nhíu mày, trở về phòng.
Thẩm Tư Duệ đặt điện thoại lên bàn học, chỉnh hướng rọi lên giường. Cô di chuyển lại vị trí được chiếu sáng kia, mở tủ cạnh đó, lấy cái đồng hồ quả quýt ra.
Mặc dù đã từng quan sát tỉ mỉ, thế nhưng lần này lại có cảm giác khác. Có lẽ là vì cuộc trò chuyện kia. Thẩm Tư Duệ xoa xoa cái đồng hồ, mò mẫm được chỗ khoá. Cô nhẹ nhàng mở nó ra.
Nhớ tới lời Diêu Vận Lạc, Thẩm Tư Duệ tìm đến công tắc trên đầu, ấn mở. Thứ bên trong đồng hồ sáng lên, mang đến độ mờ ảo cho phòng ngủ.
Thẩm Tư Duệ nhoẻn miệng cười, tiếp tục cuộn tròn trong chăn. Nhớ ra chưa cảm ơn Diêu Vận Lạc mới chạy vội đến bàn học lấy điện thoại.
[Cô... là tiên nữ có đúng không?]
[Chu đáo như vậy...]
[Em cảm động lắm.]
[Rất rất cảm ơn cô.]
Gửi một lúc mấy tin liền, Thẩm Tư Duệ trùm chăn lên đầu làm tổ. Cô cười ngây dại, không hiểu tại sao hôm nay nhắn nhiều như thế... Cũng không lý giải được tại sao lại sến súa như vậy... Còn có, một chút ngốc nghếch?
Diêu Vận Lạc trả lời, Thẩm Tư Duệ tiếp tục nói thêm mấy câu. Cũng không biết từ lúc nào, lại rơi vào giấc ngủ.
Phải chăng, cô bệnh rồi?
4h13.
Cô ngáp một cái, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Tia chớp thỉnh thoảng loé lên, tiếng sét ầm ầm thi nhau đánh xuống. Thẩm Tư Duệ bước từng bước ra khỏi nhà vệ sinh, phát hiện đầu đau như búa bổ. Cô cắn răng chịu đựng, lê lết từng bước về giường, quấn chăn quanh người sưởi ấm.
Thảm thật.
Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, âm thanh bản nhạc tình hoà cùng tiếng mưa ngoài trời. Bên trên có một dòng chữ: "Giảng viên Lạc."
Giảng viên Lạc gọi điện cho cô? Vào giờ sáng sớm thế này? Có phải cô ấy ấn nhầm không? Chắc chắn là vậy rồi, nếu không phải chỉ có thể là lộn số.
Thẩm Tư Duệ không nhấc máy đợi một lúc cho tiếng chuông dứt đi. Nhưng đến khi dứt thật thì sinh ra chút nuối tiếc.
Sao lúc nãy cô không bắt máy nhỉ? Cho dù cô ấy thật sự ấn lộn số thì sao? Cô chỉ là người bị gọi lộn, nghe máy có gì là sai trái?
Ban nãy não cô bị chó tha rồi đúng không? Vậy mà dám để lỡ cuộc gọi của giảng viên Lạc.
Chắc do vừa ngủ dậy, đầu óc chưa tỉnh táo.
Thẩm Tư Duệ chui vào chăn, suy nghĩ xem kế tiếp nên làm gì. Vốn cô định dậy sớm hoàn thành bài tập về nhà, cuối cùng lại cúp điện. . ngôn tình hay
Mưa to dễ ngủ nhưng sét to thì không. Thẩm Tư Duệ lăn tới lăn lui trên giường, tính toán một lúc lâu.
Cuối cùng rơi vào trầm tư.
Hay là gọi lại cho giảng viên Lạc? Bảo rằng ban nãy ngủ ngon quá, điện thoại cài chế độ run. À không, điện thoại tắt tiếng. Cho nên không phát hiện cô gọi tới. Cô gọi em có chuyện gì không?
Hợp lý phết. Cơ mà Thẩm Tư Duệ, mày là người không chịu nghe máy, giờ gọi lại là ý gì?
Không đúng, tại sao lại không nghe máy? Ban nãy vì sao cô không bắt máy?
Từ lúc ngủ dậy Thẩm Tư Duệ đã cảm thấy đau đầu, bây giờ nghĩ nhiều như vậy, đầu đã đau lại càng thêm đau. Dẹp hết những suy nghĩ phiền phức qua một bên, cô quyết định làm bữa sáng.
Cô xuống nhà, cầm theo chiếc điện thoại rọi đèn, lùng sục khắp tủ lạnh. Nào là nho, sữa chua, sữa tươi, cà chua, dưa leo, trứng,... Đầy đủ quá, hai mắt Thẩm Tư Duệ sáng lên.
Chiếc điện thoại trên tay run nhẹ, cô nàng giật mình suýt tí đánh rơi. Thẩm Tư Duệ vỗ vỗ ngực, thao tác mở ra xem.
Là một tin nhắn.
Người gửi: Giảng viên Lạc.
Có khi nào giảng viên Lạc thật sự có chuyện gấp cần cô không? Hay là cô ấy sợ mưa to sét lớn nên muốn gọi điện nói chuyện với mình cho vơi đi nỗi sợ?
Bỗng dưng lại dâng lên chút ngọt ngào.
Khoan đã, chẳng phải cô ấy đang ở nhà với em trai sao? Khi sợ tìm Diêu Cố là tiện nhất, cần gì tìm cô? Điều này chứng tỏ là vế trước, cô ấy có chuyện gấp cần tìm cô.
Cảm xúc vừa lên lại tụt xuống, cô chậm chạp mở tin nhắn đọc.
[Chỗ em có cúp điện không?]
Giảng viên Lạc sợ bóng tối?
Vừa nghĩ tới khả năng kia, Thẩm Tư Duệ vội vàng trả lời.
[Có ạ.]
Màn hình hiển thị đang nhập, Thẩm Tư Duệ ngẩng người nhìn giao diện tin nhắn. Đợi một lúc vẫn thấy đang soạn, cô quyết định lấy nguyên liệu ra khỏi tủ lạnh trước.
Mức nho, sữa, trứng lần lượt được mang ra. Cô rọi đèn, quan sát một lượt, lẩm bẩm tính toán, sau đó tùy tiện đặt lên bàn, khép vội cánh cửa tủ lạnh.
Khí lạnh thoát ra từ khiến Thẩm Tư Duệ rùng mình một cái. Cô hít một hơi thật sâu, khom người mở tủ, lấy cái lò nướng bánh mì cùng cái máy say sinh tố ra.
Một ý tưởng tuyệt vời cho bữa sáng. Không biết giảng viên Lạc có thích bữa sáng đơn giản kiểu này không nhỉ? Nhà cô ấy giàu, thế nhưng trông giống người thích những thứ bình dị.
"..." Đầu óc Thẩm Tư Duệ xoay chuyển.
Hình như, hôm nay cô bị lú giảng viên Lạc? Khắp đầu óc chỉ toàn hình ảnh cô ấy...
Điện thoại ting một tiếng, Thẩm Tư Duệ lập tức ấn vào xem.
[Còn nhớ cái đồng hồ quả quýt lần trước tôi tặng chứ? Bên trong là một thiết bị có thể phát sáng. Độ sáng tương đối tốt, đủ rọi cả căn phòng. Còn làm sao để nó hoạt động, đơn giản lắm, trên đầu đồng hồ có công tắc.]
Thẩm Tư Duệ đọc xong chợt nhớ ra một vấn đề nan giải. Cô ngẩng đầu nhìn hai chiếc máy mình đem ra.
Cúp điện làm sao nướng bánh mì, say sinh tố nho đây? Thẩm Tư Duệ đỡ trán, tay cảm thấy ấm ấm.
Sốt sao? Chắc không phải đâu, tay cô vừa lấy đồ ăn từ tủ lạnh, nhiệt độ thấp hơn bình thường.
Lại nhìn đến đống đồ ăn trước mặt. "Xui quá." Cô thì thầm. "Bỏ đi, tí đến căn tin ăn vậy." Kế đến lại thở dài, trả lại nguyên liệu cùng hai cái máy về chỗ cũ.
Thẩm Tư Duệ lên lầu, trong không gian tối om thính giác dường như thăng cấp. Âm thanh rột roạt trong ngách cũng vô cùng rõ rệt. Thẩm Tư Duệ hoang mang, đôi tay chuyển động rọi ánh đèn về hướng kia.
Sinh vật nhỏ bé, lông xám, mắt đen, vừa thấy ánh đèn liền chạy mất.
Thì ra chỉ là một con chuột. Cô nhíu mày, trở về phòng.
Thẩm Tư Duệ đặt điện thoại lên bàn học, chỉnh hướng rọi lên giường. Cô di chuyển lại vị trí được chiếu sáng kia, mở tủ cạnh đó, lấy cái đồng hồ quả quýt ra.
Mặc dù đã từng quan sát tỉ mỉ, thế nhưng lần này lại có cảm giác khác. Có lẽ là vì cuộc trò chuyện kia. Thẩm Tư Duệ xoa xoa cái đồng hồ, mò mẫm được chỗ khoá. Cô nhẹ nhàng mở nó ra.
Nhớ tới lời Diêu Vận Lạc, Thẩm Tư Duệ tìm đến công tắc trên đầu, ấn mở. Thứ bên trong đồng hồ sáng lên, mang đến độ mờ ảo cho phòng ngủ.
Thẩm Tư Duệ nhoẻn miệng cười, tiếp tục cuộn tròn trong chăn. Nhớ ra chưa cảm ơn Diêu Vận Lạc mới chạy vội đến bàn học lấy điện thoại.
[Cô... là tiên nữ có đúng không?]
[Chu đáo như vậy...]
[Em cảm động lắm.]
[Rất rất cảm ơn cô.]
Gửi một lúc mấy tin liền, Thẩm Tư Duệ trùm chăn lên đầu làm tổ. Cô cười ngây dại, không hiểu tại sao hôm nay nhắn nhiều như thế... Cũng không lý giải được tại sao lại sến súa như vậy... Còn có, một chút ngốc nghếch?
Diêu Vận Lạc trả lời, Thẩm Tư Duệ tiếp tục nói thêm mấy câu. Cũng không biết từ lúc nào, lại rơi vào giấc ngủ.
Phải chăng, cô bệnh rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.