Chương 54: - Sự Trở Lại Của "Ai Đó".
Su Monster
02/02/2022
Nghỉ một ngày là tới vòng thi thứ ba, "Sự kiện" đã bước vào giai đoạn nước rút rồi.
Hải Anh chuẩn bị quần áo cho Khải, Đức Anh và chính mình rồi xuống nhà ăn sáng cùng mọi người. Mấy ngày hôm nay vì trong nhà có biến nên Hải Anh tạm dừng chân ở bên ngoại. Khải thường xuyên theo Đức Anh qua đây chơi, lại khéo ăn khéo nói biết nhường nhịn em nên rất nhanh đã dung hòa, trở thành cháu cưng số 2 của gia đình rồi. Thằng bé cũng rất thích môi trường bên này, vừa được ở gần em bé và mẹ mà mình yêu, lại vừa được ông bà chú bác cưng chiều, suốt ngày đi chơi, mua sắm, thăm thú các loại.. Đó, nói thật thế có là người lớn còn thích mê chứ đừng nói gì tới trẻ con!
Hi vọng sau thời gian này Khải có thể quên hết khắc nghiệt trước kia, trở về làm một đứa trẻ đúng nghĩa.
"Bố thằng bé này.." Mẹ Hải Anh xoa đầu Khải rồi kéo cô ra một góc thì thầm "Không phải mẹ ghét bỏ gì Khải nhưng nó đã đi hơn một ngày rồi mà cậu ta cũng không ý kiến gì cả!"
"Mẹ, kệ anh ta đi!" Hải Anh nhún vai, hai hôm trước anh ta gấp rút đi về vùng núi nào đó nên gửi con thì cũng được đi, nhưng còn mấy ngày này, rốt cuộc anh ta còn bận cái gì mà một cuộc điện thoại cho nó cũng không được?
"Nếu anh ta không nuôi nổi thì chúng ta nuôi, thằng bé đáng yêu vậy cơ mà!"
"Haizzz, con thật là.." Mẹ Hải Anh thở dài, sao bà cứ có cảm giác sau chuyện này còn cái bẫy gì đó nhỉ?
Nhìn thoáng qua thằng nhóc đang vui vẻ trêu đùa cháu trai nhà mình, tự dưng bà bất an kì lạ.
"Thôi được rồi, ra ăn sáng đi còn đi làm!"
"Em gái, bên kia đã ổn rồi chứ?" Anh trai Hải Đăng vừa thấy mặt cô đã hỏi ngay "Hôm qua em về muộn quá, vẫn phải chăm người ốm hả?"
"Bố mẹ chồng chị làm sao vậy không biết?" Em trai Hải Nam hậm hực "Không để cho thông gia thăm chồng, động thái này là muốn thay con dâu chắc?"
"Hải Nam!" Bố nhấc kính lên nhìn về phía Đức Anh dò xét, thằng bé thấy ông ngoại nhìn mình lập tức ngẩng đầu cười đáp lại. Ông cũng cười, sau đó vừa cười vừa quở con trai nhỏ "Có bọn trẻ ở đây, nói gì cũng nên suy nghĩ kĩ đi, con đã lớn rồi đấy nhé!"
"Ai da bố à!" Hải Nam tức giận kéo ghế ngồi cạnh hai đứa trẻ "Bố mắng con như vậy mới làm con trở nên trẻ con ấy! Nào nào, cho cậu chơi với! Chúng ta thi xem ai ăn nhanh hơn!"
"╮(╯_╰)╭" Ô cê, người khác làm cậu trẻ con, hoàn toàn không phải do cậu!
Một nhà cùng nhau ăn sáng, không khí hài hòa vui vẻ vô cùng. Hải Anh nhìn cảnh tượng này mà trong lòng muốn rớt nước mắt. Đời trước khắc nghiệt với gia đình cô, đời này cô nhất quyết phải giữ trọn toàn bộ. Mà muốn làm được điều đó, trước hết Hải Anh phải nắm giữ được số mệnh của bản thân và có cả tiềm lực kinh tế nữa. Từng bước, từng bước một, chậm nhưng chắc, trước sau gì cô cũng sẽ thành công!
Tiếng chuông cửa vang lên ngay khi ba mẹ con đứng dậy dự tính đến lớp. Hải Anh ra cửa nhìn qua mắt mèo, người vừa bị réo tên khi nãy đang đứng ngay đó.
Phải, là Khánh.
Hôm nay là ngày quay chụp nên anh ta ăn mặc rất chỉn chu, mắt kính gọng vàng cao nhã làm khuôn mặt đẹp kia tăng thêm mấy phần cấm dục. Nhưng không hiểu anh ta nghĩ gì, nụ cười bên khóe môi giương cao làm sự cấm dục ấy bị đan xen bởi quyến rũ ngây ngô. Ai da, đúng là cực phẩm! Nhưng kẻ cực phẩm này chỉ ngửi tiên khí, không thuộc về chúng phàm nhân như cô đâu!
"Anh tới đón con à?" Hải Anh mở cửa, vừa thấy cửa kéo ra nụ cười của Khánh đã thay bằng vẻ mặt nghiêm túc, đứng đắn thường ngày. Nhưng khi nhìn thấy cô, anh ta lại cất luôn sự chuyên nghiệp kia đi, cợt nhả toe toét "Đợi chút tôi gọi thằng bé ra!"
"Hôm nay cô mặc đẹp lắm!" Khánh ngứa miệng khen một câu, ai ngờ nói xong câu này lại bị người ta nhìn với ánh mắt kì thị.
Gì đây? Có biết anh mới học tập chuyên gia tâm lý và tình yêu không hả? Hiểu rằng tấn công dồn dập, độc mồm độc miệng không thể tán gái nên Khánh đã nhịn cà khịa, tu nghiệp rồi đó. Thế mà khen cô còn bị cô lườm, cái người này.. mềm không ăn, cứng không ăn, khó hiểu!
"Không ưng à? Vậy tốt, hôm nay cô mặc bộ đồ này trông già lắm, như bà cố nội tôi vậy! Ấy, ấy, đừng đóng cửa, đùa thôi mà!"
"Ai thế Hải Anh?" Trong nhà có tiếng gọi với ra, mấy đứa nhóc ăn xong cũng không ngồi yên, nhao nhao ra ngoài "Khánh à? Bố Khải tới kìa con!"
"Bố! Bố ơi!"
"Bác Khánh đấy! Không phải bố con, bố con mãi không tới tìm con gì hết.."
"Đức Anh ngoan!" Hải Anh nghe thấy con trai nhỏ nhà mình nói vậy, trong lòng mềm nhũn. Cô quay người đi về phía con, ôm lấy nó mà rằng "Con còn có mẹ ở đây mà!"
"Bác Khánh cũng ở cạnh con nè!" Khánh tiện đường vào luôn, anh ta bế bổng Khải lên, lớn tiếng chào mọi người rồi xen vào câu chuyện của hai mẹ con. Bốn người đứng cạnh nhau hòa hợp vui vẻ tựa như một gia đình thực thụ. Thấy cảnh này, không hiểu vì sao bố mẹ anh em của Hải Anh lại có cảm giác hơi kì kì. Chết thật, cái điềm gì đây không biết?
"Cục cưng ngoan, anh Khải cũng gọi mẹ Hải Anh rồi, nếu bố Đức không tới con gọi tạm bác là bố cũng được!"
"Vậy hả mẹ?" Đức Anh ngây ngô hỏi.
"Bố à.." Khải nhíu mày nhỏ, giật giật tay áo người nào đó đang cười đến vô sỉ "..Con thấy chuyện này không ổn lắm đâu!"
"Toàn dạy trẻ con mấy thứ vớ vẩn!" Hải Anh cau mày, nhỏ giọng gắt gỏng. Cũng may ông bà đứng xa không nghe thấy mấy lời này của anh ta đấy, nếu không thì lần sau còn lâu họ mới cho anh ta gửi Khải.
Thằng bé ngoan ngoãn đáng yêu là một chuyện, nhưng bố nó có ý muốn chia rẽ gia đình Hải Anh lại là chuyện khác. Bố mẹ cô yêu nhất chính là anh em cô, nếu có tác nhân nào đó có thể khiến danh dự của một trong ba người bị tổn hại tuyệt đối ông bà sẽ loại trừ nó.
"Thôi, anh đưa Khải đi trước đi, tôi và Đức Anh có việc đi sau!"
"Mẹ Hải Anh và em đi chung với con đi!" Khải lưu luyến kéo tay cô nhưng Hải Anh lắc đầu. Điều này làm trái tim của thằng bé gần như tan nát "Đi mà mẹ!"
"Mẹ còn có việc, chiều nay sẽ đón hai con được không?" Hải Anh giãn cách với Khánh, tự động xê ra tạo ra một khoảng cách vừa đủ. Anh ta nhìn mấy bước chân này, trong lòng không vui nhưng cũng không dám nói gì hết. "Hai người đi đi!"
"Khải ngoan nhé!" Khánh dỗ con, vừa lúc anh cũng muốn ở riêng với nó để hỏi vài chuyện quan trọng. Gặp Hải Anh thì thiếu gì thời gian, đợi chút nữa tới trường quay dù cô có ghét bỏ anh cũng vẫn phải dính lấy, không cách nổi anh quá 10 bước chân!
Ai bảo người ta là trợ lý của anh chi? Trốn còn lâu mới thoát!
"Đi với bố, chiều mẹ Hải Anh sẽ đón con!"
"Vâng.." Thằng bé vốn hiểu chuyện nên ngay lập tức gật đầu dù trong lòng vẫn còn buồn thiu. Nó đưa tay vẫy vẫy với mọi người, lớn tiếng "Chào ông bà, chào bác, chào mẹ, chào cậu, tạm biệt Đức Anh.. Con đi trước nha!"
"Khải ngoan lắm.."
"Tạm biệt con.."
"Bố xem này, mẹ Hải Anh mua cho con nhiều đồ lắm.."
"Ừm.."
Hai người một lớn một nhỏ nối đuôi nhau lên xe. Hải Anh quay người vào nhà lấy nốt đồ nhưng chưa kịp vào tới nơi đã bị mẹ kéo ra một góc. Đức Anh bị ông ngoại bế sang nơi khác, cậu và bác thi nhau trêu đùa làm thằng bé phân tán tư tưởng.
Mẹ nhìn cô thật lâu, đợi xem phản ứng của Hải Anh có gì khác lạ không nhưng sự trấn định của cô khiến bà dừng hành động đó lại. Con gái bà không có thứ tình cảm ngoài hôn nhân, cũng không có tính lăng nhăng đào hoa ấy. Nhưng cậu trai đẹp kia.. rõ ràng có ý với con gái bà, hơn nữa còn không ngần ngại thể hiện ý tứ ấy ra nữa chứ.
Haizzz, đã từng thấy nhiều tiểu tam, nhưng cái loại tiểu tam mặt dày như cậu ta bà đúng là mới thấy lần đầu. Đã thế còn là loại chất lượng cao: có tài, có tiền, có sắc đủ cả nữa chứ. Chả lẽ cậu ta làm tiểu tam không phải vì tình yêu mà là vì đam mê của bản thân?
"Con hiểu mẹ muốn nói gì!" Hải Anh mở lời trước, cô nắm lấy tay mẹ, mỉm cười "Nhưng mẹ yên tâm đi, nếu như Đức không làm gì quá đáng thì con tuyệt đối không li dị! Nếu như không li dị, chắc chắn sẽ không có quan hệ ngoài luồng!"
"Cậu ta.."
"Anh ta muốn làm gì là chuyện của anh ta!" Hải Anh lắc đầu "Con không quan tâm, sau sự kiện 15 ngày này cũng sẽ tách ra, không liên quan gì tới anh ta nữa!"
"Vậy còn thằng bé?.."
"Con đang liên hệ tìm bảo mẫu cho nó rồi, mẹ đừng lo lắng gì nữa được không?"
"Hải Anh à.."
Mẹ có thể nói được gì nữa đây? Con gái đã trưởng thành rồi, chỉ mong sự trưởng thành ấy không khiến con phải chịu nhiều đau đớn..
Hải Anh chuẩn bị quần áo cho Khải, Đức Anh và chính mình rồi xuống nhà ăn sáng cùng mọi người. Mấy ngày hôm nay vì trong nhà có biến nên Hải Anh tạm dừng chân ở bên ngoại. Khải thường xuyên theo Đức Anh qua đây chơi, lại khéo ăn khéo nói biết nhường nhịn em nên rất nhanh đã dung hòa, trở thành cháu cưng số 2 của gia đình rồi. Thằng bé cũng rất thích môi trường bên này, vừa được ở gần em bé và mẹ mà mình yêu, lại vừa được ông bà chú bác cưng chiều, suốt ngày đi chơi, mua sắm, thăm thú các loại.. Đó, nói thật thế có là người lớn còn thích mê chứ đừng nói gì tới trẻ con!
Hi vọng sau thời gian này Khải có thể quên hết khắc nghiệt trước kia, trở về làm một đứa trẻ đúng nghĩa.
"Bố thằng bé này.." Mẹ Hải Anh xoa đầu Khải rồi kéo cô ra một góc thì thầm "Không phải mẹ ghét bỏ gì Khải nhưng nó đã đi hơn một ngày rồi mà cậu ta cũng không ý kiến gì cả!"
"Mẹ, kệ anh ta đi!" Hải Anh nhún vai, hai hôm trước anh ta gấp rút đi về vùng núi nào đó nên gửi con thì cũng được đi, nhưng còn mấy ngày này, rốt cuộc anh ta còn bận cái gì mà một cuộc điện thoại cho nó cũng không được?
"Nếu anh ta không nuôi nổi thì chúng ta nuôi, thằng bé đáng yêu vậy cơ mà!"
"Haizzz, con thật là.." Mẹ Hải Anh thở dài, sao bà cứ có cảm giác sau chuyện này còn cái bẫy gì đó nhỉ?
Nhìn thoáng qua thằng nhóc đang vui vẻ trêu đùa cháu trai nhà mình, tự dưng bà bất an kì lạ.
"Thôi được rồi, ra ăn sáng đi còn đi làm!"
"Em gái, bên kia đã ổn rồi chứ?" Anh trai Hải Đăng vừa thấy mặt cô đã hỏi ngay "Hôm qua em về muộn quá, vẫn phải chăm người ốm hả?"
"Bố mẹ chồng chị làm sao vậy không biết?" Em trai Hải Nam hậm hực "Không để cho thông gia thăm chồng, động thái này là muốn thay con dâu chắc?"
"Hải Nam!" Bố nhấc kính lên nhìn về phía Đức Anh dò xét, thằng bé thấy ông ngoại nhìn mình lập tức ngẩng đầu cười đáp lại. Ông cũng cười, sau đó vừa cười vừa quở con trai nhỏ "Có bọn trẻ ở đây, nói gì cũng nên suy nghĩ kĩ đi, con đã lớn rồi đấy nhé!"
"Ai da bố à!" Hải Nam tức giận kéo ghế ngồi cạnh hai đứa trẻ "Bố mắng con như vậy mới làm con trở nên trẻ con ấy! Nào nào, cho cậu chơi với! Chúng ta thi xem ai ăn nhanh hơn!"
"╮(╯_╰)╭" Ô cê, người khác làm cậu trẻ con, hoàn toàn không phải do cậu!
Một nhà cùng nhau ăn sáng, không khí hài hòa vui vẻ vô cùng. Hải Anh nhìn cảnh tượng này mà trong lòng muốn rớt nước mắt. Đời trước khắc nghiệt với gia đình cô, đời này cô nhất quyết phải giữ trọn toàn bộ. Mà muốn làm được điều đó, trước hết Hải Anh phải nắm giữ được số mệnh của bản thân và có cả tiềm lực kinh tế nữa. Từng bước, từng bước một, chậm nhưng chắc, trước sau gì cô cũng sẽ thành công!
Tiếng chuông cửa vang lên ngay khi ba mẹ con đứng dậy dự tính đến lớp. Hải Anh ra cửa nhìn qua mắt mèo, người vừa bị réo tên khi nãy đang đứng ngay đó.
Phải, là Khánh.
Hôm nay là ngày quay chụp nên anh ta ăn mặc rất chỉn chu, mắt kính gọng vàng cao nhã làm khuôn mặt đẹp kia tăng thêm mấy phần cấm dục. Nhưng không hiểu anh ta nghĩ gì, nụ cười bên khóe môi giương cao làm sự cấm dục ấy bị đan xen bởi quyến rũ ngây ngô. Ai da, đúng là cực phẩm! Nhưng kẻ cực phẩm này chỉ ngửi tiên khí, không thuộc về chúng phàm nhân như cô đâu!
"Anh tới đón con à?" Hải Anh mở cửa, vừa thấy cửa kéo ra nụ cười của Khánh đã thay bằng vẻ mặt nghiêm túc, đứng đắn thường ngày. Nhưng khi nhìn thấy cô, anh ta lại cất luôn sự chuyên nghiệp kia đi, cợt nhả toe toét "Đợi chút tôi gọi thằng bé ra!"
"Hôm nay cô mặc đẹp lắm!" Khánh ngứa miệng khen một câu, ai ngờ nói xong câu này lại bị người ta nhìn với ánh mắt kì thị.
Gì đây? Có biết anh mới học tập chuyên gia tâm lý và tình yêu không hả? Hiểu rằng tấn công dồn dập, độc mồm độc miệng không thể tán gái nên Khánh đã nhịn cà khịa, tu nghiệp rồi đó. Thế mà khen cô còn bị cô lườm, cái người này.. mềm không ăn, cứng không ăn, khó hiểu!
"Không ưng à? Vậy tốt, hôm nay cô mặc bộ đồ này trông già lắm, như bà cố nội tôi vậy! Ấy, ấy, đừng đóng cửa, đùa thôi mà!"
"Ai thế Hải Anh?" Trong nhà có tiếng gọi với ra, mấy đứa nhóc ăn xong cũng không ngồi yên, nhao nhao ra ngoài "Khánh à? Bố Khải tới kìa con!"
"Bố! Bố ơi!"
"Bác Khánh đấy! Không phải bố con, bố con mãi không tới tìm con gì hết.."
"Đức Anh ngoan!" Hải Anh nghe thấy con trai nhỏ nhà mình nói vậy, trong lòng mềm nhũn. Cô quay người đi về phía con, ôm lấy nó mà rằng "Con còn có mẹ ở đây mà!"
"Bác Khánh cũng ở cạnh con nè!" Khánh tiện đường vào luôn, anh ta bế bổng Khải lên, lớn tiếng chào mọi người rồi xen vào câu chuyện của hai mẹ con. Bốn người đứng cạnh nhau hòa hợp vui vẻ tựa như một gia đình thực thụ. Thấy cảnh này, không hiểu vì sao bố mẹ anh em của Hải Anh lại có cảm giác hơi kì kì. Chết thật, cái điềm gì đây không biết?
"Cục cưng ngoan, anh Khải cũng gọi mẹ Hải Anh rồi, nếu bố Đức không tới con gọi tạm bác là bố cũng được!"
"Vậy hả mẹ?" Đức Anh ngây ngô hỏi.
"Bố à.." Khải nhíu mày nhỏ, giật giật tay áo người nào đó đang cười đến vô sỉ "..Con thấy chuyện này không ổn lắm đâu!"
"Toàn dạy trẻ con mấy thứ vớ vẩn!" Hải Anh cau mày, nhỏ giọng gắt gỏng. Cũng may ông bà đứng xa không nghe thấy mấy lời này của anh ta đấy, nếu không thì lần sau còn lâu họ mới cho anh ta gửi Khải.
Thằng bé ngoan ngoãn đáng yêu là một chuyện, nhưng bố nó có ý muốn chia rẽ gia đình Hải Anh lại là chuyện khác. Bố mẹ cô yêu nhất chính là anh em cô, nếu có tác nhân nào đó có thể khiến danh dự của một trong ba người bị tổn hại tuyệt đối ông bà sẽ loại trừ nó.
"Thôi, anh đưa Khải đi trước đi, tôi và Đức Anh có việc đi sau!"
"Mẹ Hải Anh và em đi chung với con đi!" Khải lưu luyến kéo tay cô nhưng Hải Anh lắc đầu. Điều này làm trái tim của thằng bé gần như tan nát "Đi mà mẹ!"
"Mẹ còn có việc, chiều nay sẽ đón hai con được không?" Hải Anh giãn cách với Khánh, tự động xê ra tạo ra một khoảng cách vừa đủ. Anh ta nhìn mấy bước chân này, trong lòng không vui nhưng cũng không dám nói gì hết. "Hai người đi đi!"
"Khải ngoan nhé!" Khánh dỗ con, vừa lúc anh cũng muốn ở riêng với nó để hỏi vài chuyện quan trọng. Gặp Hải Anh thì thiếu gì thời gian, đợi chút nữa tới trường quay dù cô có ghét bỏ anh cũng vẫn phải dính lấy, không cách nổi anh quá 10 bước chân!
Ai bảo người ta là trợ lý của anh chi? Trốn còn lâu mới thoát!
"Đi với bố, chiều mẹ Hải Anh sẽ đón con!"
"Vâng.." Thằng bé vốn hiểu chuyện nên ngay lập tức gật đầu dù trong lòng vẫn còn buồn thiu. Nó đưa tay vẫy vẫy với mọi người, lớn tiếng "Chào ông bà, chào bác, chào mẹ, chào cậu, tạm biệt Đức Anh.. Con đi trước nha!"
"Khải ngoan lắm.."
"Tạm biệt con.."
"Bố xem này, mẹ Hải Anh mua cho con nhiều đồ lắm.."
"Ừm.."
Hai người một lớn một nhỏ nối đuôi nhau lên xe. Hải Anh quay người vào nhà lấy nốt đồ nhưng chưa kịp vào tới nơi đã bị mẹ kéo ra một góc. Đức Anh bị ông ngoại bế sang nơi khác, cậu và bác thi nhau trêu đùa làm thằng bé phân tán tư tưởng.
Mẹ nhìn cô thật lâu, đợi xem phản ứng của Hải Anh có gì khác lạ không nhưng sự trấn định của cô khiến bà dừng hành động đó lại. Con gái bà không có thứ tình cảm ngoài hôn nhân, cũng không có tính lăng nhăng đào hoa ấy. Nhưng cậu trai đẹp kia.. rõ ràng có ý với con gái bà, hơn nữa còn không ngần ngại thể hiện ý tứ ấy ra nữa chứ.
Haizzz, đã từng thấy nhiều tiểu tam, nhưng cái loại tiểu tam mặt dày như cậu ta bà đúng là mới thấy lần đầu. Đã thế còn là loại chất lượng cao: có tài, có tiền, có sắc đủ cả nữa chứ. Chả lẽ cậu ta làm tiểu tam không phải vì tình yêu mà là vì đam mê của bản thân?
"Con hiểu mẹ muốn nói gì!" Hải Anh mở lời trước, cô nắm lấy tay mẹ, mỉm cười "Nhưng mẹ yên tâm đi, nếu như Đức không làm gì quá đáng thì con tuyệt đối không li dị! Nếu như không li dị, chắc chắn sẽ không có quan hệ ngoài luồng!"
"Cậu ta.."
"Anh ta muốn làm gì là chuyện của anh ta!" Hải Anh lắc đầu "Con không quan tâm, sau sự kiện 15 ngày này cũng sẽ tách ra, không liên quan gì tới anh ta nữa!"
"Vậy còn thằng bé?.."
"Con đang liên hệ tìm bảo mẫu cho nó rồi, mẹ đừng lo lắng gì nữa được không?"
"Hải Anh à.."
Mẹ có thể nói được gì nữa đây? Con gái đã trưởng thành rồi, chỉ mong sự trưởng thành ấy không khiến con phải chịu nhiều đau đớn..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.