Chương 5
Zhihu
13/08/2023
08
"Mày lợi hại thật, làm con trai nhà người ta đoạn tử tuyệt tôn." Lý Nhị Cẩu lúc trở về nghe câu chuyện này liền giơ ngón cái với tôi.
Thẩm Châu nhất định sẽ không để vụ này chìm.
Tôi ủ rũ: “Mày nói xem, ngọn núi nào có địa khí tốt thích hợp để chôn cất.”
"Nói không chừng cậu ấy vẫn có thể khỏi mà. Nếu không mày có thể cưới cậu ấy rồi dùng tiền của cậu ấy để nuôi năm người mẫu nam." Lý Nhị Cẩu an ủi.
Cái này vô đạo đức quá rồi đấy.
Nhưng mà tôi thích.
Lúc này, Châu Thời Doãn lái xe đến đón hoa khôi.
Trước khi đi, cô ấy vỗ vai tôi tỏ vẻ thương cảm: “Đời này nhẫn nhịn chút rồi sẽ qua thôi.”
“Đi thôi, bảo bối.” Người đàn ông kia đỡ lấy vòng eo thon thả của cô ấy, hai người họ mang theo nụ cười trêu chọc rời đi.
Bóng lưng của mỹ nam mỹ nữ quá chói mắt, tô điểm thêm vẻ xuân sắc cho khu rừng.
09
Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Duệ ở trong lều, kiểm tra vết thương cho em trai mình.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng kêu đau đớn của một người đàn ông.
"Anh à, cái đó của em sẽ không hỏng phải không?"
"Thế cũng là là một chuyện tốt, cho em đỡ đi hại con gái nhà người ta."
"Đừng có mà châm chọc, anh nhẹ tay..." Giọng nói của Thẩm Châu khàn khàn, mang theo chút âm thanh nức nở.
Tôi sợ hãi trốn ra ngoài nghe lén, Lý Nhị Cẩu bên cạnh khẽ kêu lên: “Xong rồi, xong rồi.”
Thôi xong, bộ não CP của mẻ lại bắt đầu hoạt động rồi.
Mẻ muốn đi nhìn trộm.
“Mày định g/i/ế/t tao đấy à, chuồn thôi.” Tôi túm lấy tay cô ấy bỏ chạy.
Nhưng tiếng động lớn này đã khiến hai anh em bên trong phát hiện.
Sau đó chúng tôi nhìn nhau chằm chằm.
“Em dâu đến rồi đó à, vào đi.” Thẩm Duệ bưng hộp thuốc đi ra, cười nói.
Tôi lúng túng tại chỗ, cầu cứu Lý Nhị Cẩu: "Mau lên, nếu không tao đăng ảnh dìm của mày."
“Mày cũng biết mà, chị đây bướng lắm.” Cô ấy nhìn đi chỗ khác, giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra.
Thẩm Duệ thúc giục: “Mau vào đi, nó đang đợi em đấy.”
Ha, cậu ta đợi tôi đó hả?
Trong cơn tuyệt vọng, tôi không còn cách nào khác ngoài cắn răng bước vào, chỉ thấy tên trùm trường đang dựa lưng vào gối, đôi môi nhợt nhạt.
“Cái đó của cậu…” Ngón tay tôi khẽ run, chỉ vào chỗ trọng yếu.
Tên này cười nhẹ nói: "Sợ tôi bắt cậu chịu trách nhiệm à?"
Cái này chuẩn đấy.
Cậu ta đã vô nhân tính như vậy, đương nhiên tôi muốn trốn tránh trách nhiệm.
Ch/ế/t tiệt.
Trong lòng cảm thấy áy náy, tôi tự tát mình trước mặt Thẩm Châu: “Ahh, đau quá.”
"Bị tà đạo tấn công à? Đừng có lây cho tôi." Trùm trường cau mày, trên mặt tràn đầy chán ghét.
Có vẻ như cậu ta vẫn không chịu tha thứ cho tôi.
Chỉ còn một cách duy nhất.
Tôi từ từ đến gần cậu ấy, tôi có thể nghe thấy hơi thở và nhịp tim đập bình bịch, bầu không khí mơ hồ kéo dài.
Lỗ tai Thẩm Chu đỏ bừng, chần chừ nói: "Cậu muốn... cậu muốn làm cái gì?"
“Điều đó không phải rất rõ ràng sao?” Tôi nâng bàn tay của người đàn ông lên và đặt lên má phải của tôi.
Lòng bàn tay ấm áp khiến má tôi dần nóng lên.
Hình như cậu ta đã hiểu ra, mắt nhắm nghiền từ từ tiến lại gần tôi.
Tôi kêu lên thảm thiết: “Cứ đánh đi, đánh đến khi nào cậu tha thứ cho tôi thì thôi”.
Đau đớn xác thịt một lúc còn hơn bất hạnh cả đời.
Khương Âm, cố lên!
Thẩm Châu đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt không nói nên lời: "C/ú/t."
Tôi đã đưa ra yêu cầu như vậy rồi.
Tưởng tôi không nóng tính hả?
Tôi tức giận đứng dậy, chỉ vào cậu ta và hỏi: "Cậu nghĩ cậu là ai?"
Người đàn ông nhướng mi và lườm tôi.
Như muốn g/i/ế/t tôi bằng con mắt như d/a/o đó.
Tôi lập tức im bặt, lập tức té khỏi cái lều.
Đi ra liền va phải cái gì đó cứng cứng.
Ngẩng đầu lên nhìn, là Thẩm Duệ.
"Hai người đây là có chuyện gì?"
"Anh Thẩm, cậu ấy vừa đuổi em ra ngoài."
“Tiểu tử này, anh giúp em giải quyết nó.” Thẩm Duệ tức giận xông vào.
Tính khí của hai anh em này giống nhau thật.
Sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói từ trong lều: "Anh cũng c/ú/t đi."
Thôi rồi, hình như lòng tự trọng bị tổn thương rồi.
"Mày lợi hại thật, làm con trai nhà người ta đoạn tử tuyệt tôn." Lý Nhị Cẩu lúc trở về nghe câu chuyện này liền giơ ngón cái với tôi.
Thẩm Châu nhất định sẽ không để vụ này chìm.
Tôi ủ rũ: “Mày nói xem, ngọn núi nào có địa khí tốt thích hợp để chôn cất.”
"Nói không chừng cậu ấy vẫn có thể khỏi mà. Nếu không mày có thể cưới cậu ấy rồi dùng tiền của cậu ấy để nuôi năm người mẫu nam." Lý Nhị Cẩu an ủi.
Cái này vô đạo đức quá rồi đấy.
Nhưng mà tôi thích.
Lúc này, Châu Thời Doãn lái xe đến đón hoa khôi.
Trước khi đi, cô ấy vỗ vai tôi tỏ vẻ thương cảm: “Đời này nhẫn nhịn chút rồi sẽ qua thôi.”
“Đi thôi, bảo bối.” Người đàn ông kia đỡ lấy vòng eo thon thả của cô ấy, hai người họ mang theo nụ cười trêu chọc rời đi.
Bóng lưng của mỹ nam mỹ nữ quá chói mắt, tô điểm thêm vẻ xuân sắc cho khu rừng.
09
Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Duệ ở trong lều, kiểm tra vết thương cho em trai mình.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng kêu đau đớn của một người đàn ông.
"Anh à, cái đó của em sẽ không hỏng phải không?"
"Thế cũng là là một chuyện tốt, cho em đỡ đi hại con gái nhà người ta."
"Đừng có mà châm chọc, anh nhẹ tay..." Giọng nói của Thẩm Châu khàn khàn, mang theo chút âm thanh nức nở.
Tôi sợ hãi trốn ra ngoài nghe lén, Lý Nhị Cẩu bên cạnh khẽ kêu lên: “Xong rồi, xong rồi.”
Thôi xong, bộ não CP của mẻ lại bắt đầu hoạt động rồi.
Mẻ muốn đi nhìn trộm.
“Mày định g/i/ế/t tao đấy à, chuồn thôi.” Tôi túm lấy tay cô ấy bỏ chạy.
Nhưng tiếng động lớn này đã khiến hai anh em bên trong phát hiện.
Sau đó chúng tôi nhìn nhau chằm chằm.
“Em dâu đến rồi đó à, vào đi.” Thẩm Duệ bưng hộp thuốc đi ra, cười nói.
Tôi lúng túng tại chỗ, cầu cứu Lý Nhị Cẩu: "Mau lên, nếu không tao đăng ảnh dìm của mày."
“Mày cũng biết mà, chị đây bướng lắm.” Cô ấy nhìn đi chỗ khác, giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra.
Thẩm Duệ thúc giục: “Mau vào đi, nó đang đợi em đấy.”
Ha, cậu ta đợi tôi đó hả?
Trong cơn tuyệt vọng, tôi không còn cách nào khác ngoài cắn răng bước vào, chỉ thấy tên trùm trường đang dựa lưng vào gối, đôi môi nhợt nhạt.
“Cái đó của cậu…” Ngón tay tôi khẽ run, chỉ vào chỗ trọng yếu.
Tên này cười nhẹ nói: "Sợ tôi bắt cậu chịu trách nhiệm à?"
Cái này chuẩn đấy.
Cậu ta đã vô nhân tính như vậy, đương nhiên tôi muốn trốn tránh trách nhiệm.
Ch/ế/t tiệt.
Trong lòng cảm thấy áy náy, tôi tự tát mình trước mặt Thẩm Châu: “Ahh, đau quá.”
"Bị tà đạo tấn công à? Đừng có lây cho tôi." Trùm trường cau mày, trên mặt tràn đầy chán ghét.
Có vẻ như cậu ta vẫn không chịu tha thứ cho tôi.
Chỉ còn một cách duy nhất.
Tôi từ từ đến gần cậu ấy, tôi có thể nghe thấy hơi thở và nhịp tim đập bình bịch, bầu không khí mơ hồ kéo dài.
Lỗ tai Thẩm Chu đỏ bừng, chần chừ nói: "Cậu muốn... cậu muốn làm cái gì?"
“Điều đó không phải rất rõ ràng sao?” Tôi nâng bàn tay của người đàn ông lên và đặt lên má phải của tôi.
Lòng bàn tay ấm áp khiến má tôi dần nóng lên.
Hình như cậu ta đã hiểu ra, mắt nhắm nghiền từ từ tiến lại gần tôi.
Tôi kêu lên thảm thiết: “Cứ đánh đi, đánh đến khi nào cậu tha thứ cho tôi thì thôi”.
Đau đớn xác thịt một lúc còn hơn bất hạnh cả đời.
Khương Âm, cố lên!
Thẩm Châu đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt không nói nên lời: "C/ú/t."
Tôi đã đưa ra yêu cầu như vậy rồi.
Tưởng tôi không nóng tính hả?
Tôi tức giận đứng dậy, chỉ vào cậu ta và hỏi: "Cậu nghĩ cậu là ai?"
Người đàn ông nhướng mi và lườm tôi.
Như muốn g/i/ế/t tôi bằng con mắt như d/a/o đó.
Tôi lập tức im bặt, lập tức té khỏi cái lều.
Đi ra liền va phải cái gì đó cứng cứng.
Ngẩng đầu lên nhìn, là Thẩm Duệ.
"Hai người đây là có chuyện gì?"
"Anh Thẩm, cậu ấy vừa đuổi em ra ngoài."
“Tiểu tử này, anh giúp em giải quyết nó.” Thẩm Duệ tức giận xông vào.
Tính khí của hai anh em này giống nhau thật.
Sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói từ trong lều: "Anh cũng c/ú/t đi."
Thôi rồi, hình như lòng tự trọng bị tổn thương rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.