Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn
Chương 30
Vân Thượng Gia Tử
21/10/2020
Cứ như vậy, sống một ngày bằng một năm.
Nhoáng cái đã qua hai năm, nhưng lại cảm thấy một năm như một ngày.
Lúc này Giáo chủ đã là cao thủ chưa bao giờ thất bại ở trong giang hồ, một đơn làm ăn lớn tìm tới tận cửa, là muốn mua mệnh của Duệ Vương điện hạ kia.
Chuyện của triều đình, chuyện của Thiên gia, khó mà nói.
Đám giặc cỏ giang hồ bọn họ, chỉ cần gan lớn, liền dám lấy tiền làm việc.
Giáo chủ cũng chỉ do dự một cái chớp mắt, tiếp nhận.
Ngày kế tiếp khởi hành thẳng đến phương Bắc.
…
Lại nói đến Tiểu vương gia đáng thương.
Còn chưa biết có cao thủ đang trên đường đến giết mình.
Ngược lại là đang ngồi trên môt ụ đất đến sắp mọc cỏ rồi.
Năm đó bệnh còn chưa khỏi đã bị gọi về Hoàng cung.
Lão hoàng đế cũng là thiếu đánh, chẳng những không đau lòng nhi tử gặp phải cảnh ngộ này, còn gọi người vào quỳ trước điện, thấy mưa to tầm tã cũng không cho người gọi vào, bảo là muốn hắn xem lại mình nên quan tâm chuyện gì, nên làm bạn với người nào.
Tiểu vương gia đen đủi cứ như vậy bị xối một trận mưa thiếu chút nữa đi gặp diêm vương.
Tỉnh lại thấy mẹ của hắn đang khóc trước giường, bỗng nhiên đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Cảm thấy hiếu kính cha mẹ rất quan trọng.
Cảm thấy có chút trách nhiệm không gánh vác, cũng là trốn không thoát.
Cảm thấy có mấy người đã hận mình tận xương, liền… không cần dây dưa chọc y không vui.
Nghĩ thông suốt (?) những thứ này, người cũng trở nên đứng đắn hơn nhiều.
Không lâu sau liền tiếp nhận binh quyền, đến phương Bắc thu thập hàng xóm cũ quấy phá.
Kỳ thật hắn mười sáu tuổi đã ra chiến trường, chẳng qua lúc ấy trong lòng không tịnh.
Tuy rằng biểu hiện không tồi nhưng cũng chỉ là mạnh mẽ bưng lấy diễn xuất lạnh nhạt, giả thành bộ dạng của ông cụ non.
Lúc này đại khái là thật sự trưởng thành.
Mỗi ngày đều bị bầu không khí đoan trang nghiêm túc, quốc gia thiên hạ của quân đội tẩy não.
Tiểu vương gia trong lúc bất tri bất giác liền biến thành bộ dạng lạnh lùng lúc trước chán ghét.
Chính là lúc đêm khuya tĩnh lặng, trong lòng cũng sẽ có một mảnh ôn nhu hương*.
(**温柔乡Người xưa, khi nói đến việc trai gái ngủ với nhau, thường tránh những từ ngữị thôĩ tục, mà dùng những từ ngữ văn hoa để thế vào.1 Ôn nhu (温柔) có nghĩa là mềm mại. Hương (乡) là nơi chốn, chỗ Ôn nhu hương là chỗ mềm mại của nữ sắc làm đắm mê lòng người.)
Nhớ lại một lúc, lại lặng lẽ giấu đi, không muốn người ta biết.
Nhoáng cái đã qua hai năm, nhưng lại cảm thấy một năm như một ngày.
Lúc này Giáo chủ đã là cao thủ chưa bao giờ thất bại ở trong giang hồ, một đơn làm ăn lớn tìm tới tận cửa, là muốn mua mệnh của Duệ Vương điện hạ kia.
Chuyện của triều đình, chuyện của Thiên gia, khó mà nói.
Đám giặc cỏ giang hồ bọn họ, chỉ cần gan lớn, liền dám lấy tiền làm việc.
Giáo chủ cũng chỉ do dự một cái chớp mắt, tiếp nhận.
Ngày kế tiếp khởi hành thẳng đến phương Bắc.
…
Lại nói đến Tiểu vương gia đáng thương.
Còn chưa biết có cao thủ đang trên đường đến giết mình.
Ngược lại là đang ngồi trên môt ụ đất đến sắp mọc cỏ rồi.
Năm đó bệnh còn chưa khỏi đã bị gọi về Hoàng cung.
Lão hoàng đế cũng là thiếu đánh, chẳng những không đau lòng nhi tử gặp phải cảnh ngộ này, còn gọi người vào quỳ trước điện, thấy mưa to tầm tã cũng không cho người gọi vào, bảo là muốn hắn xem lại mình nên quan tâm chuyện gì, nên làm bạn với người nào.
Tiểu vương gia đen đủi cứ như vậy bị xối một trận mưa thiếu chút nữa đi gặp diêm vương.
Tỉnh lại thấy mẹ của hắn đang khóc trước giường, bỗng nhiên đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Cảm thấy hiếu kính cha mẹ rất quan trọng.
Cảm thấy có chút trách nhiệm không gánh vác, cũng là trốn không thoát.
Cảm thấy có mấy người đã hận mình tận xương, liền… không cần dây dưa chọc y không vui.
Nghĩ thông suốt (?) những thứ này, người cũng trở nên đứng đắn hơn nhiều.
Không lâu sau liền tiếp nhận binh quyền, đến phương Bắc thu thập hàng xóm cũ quấy phá.
Kỳ thật hắn mười sáu tuổi đã ra chiến trường, chẳng qua lúc ấy trong lòng không tịnh.
Tuy rằng biểu hiện không tồi nhưng cũng chỉ là mạnh mẽ bưng lấy diễn xuất lạnh nhạt, giả thành bộ dạng của ông cụ non.
Lúc này đại khái là thật sự trưởng thành.
Mỗi ngày đều bị bầu không khí đoan trang nghiêm túc, quốc gia thiên hạ của quân đội tẩy não.
Tiểu vương gia trong lúc bất tri bất giác liền biến thành bộ dạng lạnh lùng lúc trước chán ghét.
Chính là lúc đêm khuya tĩnh lặng, trong lòng cũng sẽ có một mảnh ôn nhu hương*.
(**温柔乡Người xưa, khi nói đến việc trai gái ngủ với nhau, thường tránh những từ ngữị thôĩ tục, mà dùng những từ ngữ văn hoa để thế vào.1 Ôn nhu (温柔) có nghĩa là mềm mại. Hương (乡) là nơi chốn, chỗ Ôn nhu hương là chỗ mềm mại của nữ sắc làm đắm mê lòng người.)
Nhớ lại một lúc, lại lặng lẽ giấu đi, không muốn người ta biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.