Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn

Chương 42

Vân Thượng Gia Tử

21/10/2020

Tiểu vương gia cảm thấy cái này có chút không đúng.

Giống như nhân vật bị đảo lộn rồi.

Nào biết được Giáo chủ sau mấy đêm trằn trọc làm không biết bao nhiêu công việc xây dựng tâm lý, rốt cuộc sau cơn mưa của một buổi sáng nào đó đã nghĩ thông suốt.

Chân chính từ thân đến tâm đều buông bỏ thành kiến, bằng phẳng tiếp nhận bản thân truy cầu hưởng lạc.

Nửa đời trước của y vừa đau vừa khổ, hôm nay một thân một mình tiêu sái sinh hoạt, nhưng phải hưởng thụ sung sướng của thế gian này thật tốt.

Còn về người khác thấy thế nào, có quan hệ gì tới y?!

Tâm lý biến hóa này trực tiếp ảnh hưởng tới biểu hiện của Giáo chủ lúc đối mặt với Tiểu vương gia.

Rõ ràng nhất là, Tiểu vương gia cảm thấy Giáo chủ có chút đùa giỡn không sứt mẻ gì nữa!

Này mẹ nó mất biết bao nhiêu tình thú a!





Tiểu vương gia ôm Giáo chủ cởi sạch quần áo, cả người trần trụi hôn hôn sờ sờ, trêu chọc bảo bối phía dưới đều ướt.

Giáo chủ thế nhưng bằng phẳng thừa nhận, ôm cổ Tiểu vương gia, hôn hôn khóe môi cười xấu xa của hắn: “Hừm… cho nên ngươi phải biểu hiện tốt một chút…”

Tiểu vương gia giật mình đưa tay kéo người ra: “Ngươi là ai?!”

“Còn làm hay không?” Giáo chủ không nể mặt.

“…” Tiểu vương gia hoảng sợ lại khuất nhục, “Làm”’

Lập tức đè người xuống giường, duỗi ngón tay cắm vào. Lại là xoay tròn lại là moi moi, chỉ chốc lát sau thêm vào hai ngón tay ở trong tiếng nước phụt phụt.

Tay kia, vén ra mái tóc trên trán Giáo chủ, nhìn kỹ thần thái mỹ diễm dần dần ửng hổng của y.

Ánh mắt cong cong, cả người Giáo chủ nóng đến không chịu nổi, lại vòng lấy cổ Tiểu vương gia, ngửa đầu ngậm lấy đôi môi đối phương, hôn liếm cắn. Dụ đến Tiểu vương gia trở nên kích động, phía dưới rút ngón tay ra liền cắm dương v*t nóng bỏng của mình vào.

“A…!…”

“Nhớ ta như vậy?”

“Bớt nói nhảm… ư…”



Dĩ nhiên là rước lấy một hồi triền miên nhiệt liệt, từng nụ hôn sâu người chạy ta đuổi. Hôn thẳng đến người thở hồng hộc, hai má ửng đỏ.

Tiểu vương gia một bên thẳng lưng làm dồn dập, một bên hôn xuống, hôn liếm cổ, xương quai xanh, trước ngực.

Ngậm thịt mềm nổi lên phía bên phải vào miệng, nhẹ nhàng lôi kéo gặm cắn, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi vòng quanh liếm mút, khiến cho Giáo chủ hừ hừ cắm tay vào mái tóc Tiểu vương gia, dùng sức kéo ra, kim quan buộc tóc* liền rớt, tóc đen thật dài đổ xuống, tản ra trên da thịt trần trụi trắng muốt của Giáo chủ, tê tê ngứa ngứa, lại là một trận hừ ngâm khe khẽ.

(*束发金冠.)

Tay trái của Tiểu vương gia cũng không phải để không, liền xoa nắn thịt mềm ở bên ngực phải của Giáo chủ, đầu ngón tay còn mang theo dâm thủy ướt át dính nhớp, nhẹ nhàng bôi xuống, vệt nước óng anh một mảng, lại là se se lôi kéo, khiến Giáo chủ chịu không nổi, kéo đầu Tiểu vương gia trừng mắt: “…Đừng đùa!… a….”

“Chính là phía dưới của ngươi cắn chặt như vậy, không phải rất thích sao?”

Nói xong còn ra vẻ tức giận thè lưỡi ra liếm viên đáng thương sưng đỏ kia.

“A… ư….”

“Được rồi… nếu như không thích, vậy chúng ta liền đổi cách chơi.” Nói xong chống tay xuống, rút ra khỏi huyệt sau của Giáo chủ.

Khiến Giáo chủ đang thoải mái hoàn toàn bối rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook