Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn
Chương 54
Vân Thượng Gia Tử
21/10/2020
“Thẩm Vị Thu! Ngươi không chết tử tế được!!”
“Làm việc thiện sẽ gặp lành, làm điều ác sẽ bị ác báo! Không bị báo ứng vì chưa tới lúc!”
“Hôm nay ngươi giết toàn bộ người! Ngày sau bọn ta ở dưới mười tám tầng địa ngục chờ ngươi!”
“Súc sinh nhà ngươi tán tận thiên lương*, sẽ không sợ báo ứng sao!!”
(*丧尽天良 mất hết nhân tính.)
“Ta cầu ngươi kiếp sau sống không bằng chết…”
“Thẩm Vị Thu! Ngươi xứng đáng!”
“Thẩm Vị Thu!..”
“Thẩm Vị Thu!..”
Bừng tỉnh khỏi mộng cảnh lộn xộn, trời còn chưa sáng.
Cả người y đau nhức, từ da thịt cho đến gân cốt.
Vừa động, liền vô lực té từ trên giường xuống.
Ngày đó nếu không phải dùng bí pháp khiến cho kinh mạch toàn thân của mình đi ngược chiều, y căn bản không có khả năng công lực tăng vọt tìm thấy đường sống.
Sau khi giải quyết hết đám cao thủ mặc áo đen bên ngoài đám cháy, người cũng bị thương thành nửa tàn phế.
Thân thể ốm đau rách nát như hiện tại, chỉ có thể sử dụng bốn phần công lực còn sót lại.
Tới gần trời sáng vẫn luôn bị đau tỉnh, giống như có ngàn vạn thanh kiếm đâm xuyên qua từng tấc da thịt gân xương y.
Đau đến mặt trắng bệch, cả người co rút, mất đi nghe nhìn cũng là chuyện thường.
Rốt cuộc không khác gì tẩu hỏa nhập ma lần đó, hiện tại còn có thể sống đều là nhờ mệnh y tiện.
Chờ đau đớn thấu xương đi qua, cả người giống như vớt từ dưới nước lên, qua loa đổi một bộ quần áo sạch sẽ.
Ngồi trước bàn tự chải đầu vấn tóc.
Y không cần gương.
Bởi vì khuôn mặt xấu xí không tìm ra được một tấc da thịt nguyên vẹn kia, chỉ cần nhìn một lần, y liền ghi tạc trong lòng.
Không lâu trước đây còn ghét bỏ chính mình lớn lên quá mức âm nhu tú mỹ*, hôm nay ngay cả khuôn mặt cũng không có.
(*Xinh đẹp kiểu thanh tú, nữ tính.)
Trước khi đứng dậy, cầm mặt nạ trên bàn mang lên mới mở cửa đi ra.
…
Chỗ ở hiện tại của y là Đỗ phủ, là một nhà thương nhân nổi danh ở phương Bắc này. Lúc trước bị thương té xỉu trong sân sau của Đỗ phủ, Đỗ lão gia thích kết bạn với nhân sĩ giang hồ đã cứu y. Hiện tại y liền ở lại Đỗ phủ dạy võ nghệ cho tiểu nhi tử của ông.
Bận bận rộn rộn kiếm sống giống như dân thường.
Bình bình đạm đạm, nhoáng cái một ngày, qua đến cực nhanh.
Không còn có tâm tư khác.
Nhớ tới bản thân mười lăm mười sáu tuổi, đầu hai mươi, hay là ở mấy năm trước… tuyệt đối không có loại tâm tính* như bây giờ.
(*心态 tâm thái: trạng thái tâm lý.)
Khi đó y đều đang bận rộn với chuyện gì đó.
Vội vàng tranh với người, đấu với người.
Ngay cả bản thân cũng không buông tha.
Khắc khe với bản thân, bức bách bản thân, chui vào một sừng trâu* không biết tên, thề phải làm cho mình trở nên cường đại, sống đến chói sáng**, chỉ một ánh mắt ác ý cùng lời lẽ không tốt cũng có thể làm cho y tức giận.
(*牛角尖 ngưu giác tiêm: mất công nghiên cứu vấn đề k đáng nghiên cứu, k cách nào giải quyết. Cũng chỉ tư tưởng hẹp hòi, cứng nhắc, k linh hoạt. Sừng trâu hướng vào chỗ nhọn thì càng nhỏ, để tâm vào chuyện vụn vặt là chỉ chui vào càng nhỏ hẹp, cho đến khi không có đường ra.)
(**风光 phong quang.)
Hiện tại….
“Người quái dị!”
“Người quái dị!”
(*Nguyên văn 丑八怪 sửu bát quái: người quái dị; cực kỳ xấu xí.)
Mấy đứa bé trong phủ một bên sợ y một bên lại đây trêu chọc y, né né tránh tránh vây quanh y.
Y cũng lười liếc mắt, chỉ dạy tiểu công tử công phu quyền cước.
Trước khi tan học tiểu công tử ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: Năm nay phụ thân muốn dẫn bọn ta đến nhà đường ca* ở Hoàng đô để mừng năm mới, sư phụ người cũng phải đi, người phải bảo vệ Cẩm nhi ở trên đường.
(*堂哥 đường ca: là con trai của anh/em của cha.)
Giáo chủ sững sờ
…
Ban đêm lại làm một giấc mộng đáng sợ.
Trong mộng Tiêu Duệ ôm y trong ngực, tóc mai chạm tóc mai.
Liếm vành tai y nói khẽ: “Ngươi là tiểu Thu của ta, ngươi xinh đẹp nhất.”
Ôn nhu đã lâu làm y gần như hỏng mất.
Nhưng một nháy mắt tiếp theo, da trên mặt bong ra từng mảng, lộ ra chân dung hoàn toàn mơ hồ vặn vẹo xấu xí.
Tiêu Duệ sợ tới mức sắc mặt trắng xanh, ngã xuống giường!
Y vươn tay đỡ, nhưng bàn tay duỗi ra cũng là xấu xí không chịu nổi, chỉ khiến người càng thêm hoảng sợ, mở cửa mà chạy!
…
Lúc đau đớn tỉnh lại, khóe mắt ướt đẫm.
Thôi, ít nhất ở trong hồi ức của người kia, sẽ vẫn là bộ dạng xinh đẹp nhất của bản thân…
“Làm việc thiện sẽ gặp lành, làm điều ác sẽ bị ác báo! Không bị báo ứng vì chưa tới lúc!”
“Hôm nay ngươi giết toàn bộ người! Ngày sau bọn ta ở dưới mười tám tầng địa ngục chờ ngươi!”
“Súc sinh nhà ngươi tán tận thiên lương*, sẽ không sợ báo ứng sao!!”
(*丧尽天良 mất hết nhân tính.)
“Ta cầu ngươi kiếp sau sống không bằng chết…”
“Thẩm Vị Thu! Ngươi xứng đáng!”
“Thẩm Vị Thu!..”
“Thẩm Vị Thu!..”
Bừng tỉnh khỏi mộng cảnh lộn xộn, trời còn chưa sáng.
Cả người y đau nhức, từ da thịt cho đến gân cốt.
Vừa động, liền vô lực té từ trên giường xuống.
Ngày đó nếu không phải dùng bí pháp khiến cho kinh mạch toàn thân của mình đi ngược chiều, y căn bản không có khả năng công lực tăng vọt tìm thấy đường sống.
Sau khi giải quyết hết đám cao thủ mặc áo đen bên ngoài đám cháy, người cũng bị thương thành nửa tàn phế.
Thân thể ốm đau rách nát như hiện tại, chỉ có thể sử dụng bốn phần công lực còn sót lại.
Tới gần trời sáng vẫn luôn bị đau tỉnh, giống như có ngàn vạn thanh kiếm đâm xuyên qua từng tấc da thịt gân xương y.
Đau đến mặt trắng bệch, cả người co rút, mất đi nghe nhìn cũng là chuyện thường.
Rốt cuộc không khác gì tẩu hỏa nhập ma lần đó, hiện tại còn có thể sống đều là nhờ mệnh y tiện.
Chờ đau đớn thấu xương đi qua, cả người giống như vớt từ dưới nước lên, qua loa đổi một bộ quần áo sạch sẽ.
Ngồi trước bàn tự chải đầu vấn tóc.
Y không cần gương.
Bởi vì khuôn mặt xấu xí không tìm ra được một tấc da thịt nguyên vẹn kia, chỉ cần nhìn một lần, y liền ghi tạc trong lòng.
Không lâu trước đây còn ghét bỏ chính mình lớn lên quá mức âm nhu tú mỹ*, hôm nay ngay cả khuôn mặt cũng không có.
(*Xinh đẹp kiểu thanh tú, nữ tính.)
Trước khi đứng dậy, cầm mặt nạ trên bàn mang lên mới mở cửa đi ra.
…
Chỗ ở hiện tại của y là Đỗ phủ, là một nhà thương nhân nổi danh ở phương Bắc này. Lúc trước bị thương té xỉu trong sân sau của Đỗ phủ, Đỗ lão gia thích kết bạn với nhân sĩ giang hồ đã cứu y. Hiện tại y liền ở lại Đỗ phủ dạy võ nghệ cho tiểu nhi tử của ông.
Bận bận rộn rộn kiếm sống giống như dân thường.
Bình bình đạm đạm, nhoáng cái một ngày, qua đến cực nhanh.
Không còn có tâm tư khác.
Nhớ tới bản thân mười lăm mười sáu tuổi, đầu hai mươi, hay là ở mấy năm trước… tuyệt đối không có loại tâm tính* như bây giờ.
(*心态 tâm thái: trạng thái tâm lý.)
Khi đó y đều đang bận rộn với chuyện gì đó.
Vội vàng tranh với người, đấu với người.
Ngay cả bản thân cũng không buông tha.
Khắc khe với bản thân, bức bách bản thân, chui vào một sừng trâu* không biết tên, thề phải làm cho mình trở nên cường đại, sống đến chói sáng**, chỉ một ánh mắt ác ý cùng lời lẽ không tốt cũng có thể làm cho y tức giận.
(*牛角尖 ngưu giác tiêm: mất công nghiên cứu vấn đề k đáng nghiên cứu, k cách nào giải quyết. Cũng chỉ tư tưởng hẹp hòi, cứng nhắc, k linh hoạt. Sừng trâu hướng vào chỗ nhọn thì càng nhỏ, để tâm vào chuyện vụn vặt là chỉ chui vào càng nhỏ hẹp, cho đến khi không có đường ra.)
(**风光 phong quang.)
Hiện tại….
“Người quái dị!”
“Người quái dị!”
(*Nguyên văn 丑八怪 sửu bát quái: người quái dị; cực kỳ xấu xí.)
Mấy đứa bé trong phủ một bên sợ y một bên lại đây trêu chọc y, né né tránh tránh vây quanh y.
Y cũng lười liếc mắt, chỉ dạy tiểu công tử công phu quyền cước.
Trước khi tan học tiểu công tử ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: Năm nay phụ thân muốn dẫn bọn ta đến nhà đường ca* ở Hoàng đô để mừng năm mới, sư phụ người cũng phải đi, người phải bảo vệ Cẩm nhi ở trên đường.
(*堂哥 đường ca: là con trai của anh/em của cha.)
Giáo chủ sững sờ
…
Ban đêm lại làm một giấc mộng đáng sợ.
Trong mộng Tiêu Duệ ôm y trong ngực, tóc mai chạm tóc mai.
Liếm vành tai y nói khẽ: “Ngươi là tiểu Thu của ta, ngươi xinh đẹp nhất.”
Ôn nhu đã lâu làm y gần như hỏng mất.
Nhưng một nháy mắt tiếp theo, da trên mặt bong ra từng mảng, lộ ra chân dung hoàn toàn mơ hồ vặn vẹo xấu xí.
Tiêu Duệ sợ tới mức sắc mặt trắng xanh, ngã xuống giường!
Y vươn tay đỡ, nhưng bàn tay duỗi ra cũng là xấu xí không chịu nổi, chỉ khiến người càng thêm hoảng sợ, mở cửa mà chạy!
…
Lúc đau đớn tỉnh lại, khóe mắt ướt đẫm.
Thôi, ít nhất ở trong hồi ức của người kia, sẽ vẫn là bộ dạng xinh đẹp nhất của bản thân…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.