Giáo Chủ Của Ta Sao Có Thể Đáng Yêu Như Thế

Chương 19: Tâm Sự Nửa Đêm

Tam Tam Đắc Cửu

24/07/2017

CHƯƠNG 19: TÂM SỰ NỬA ĐÊM

Ánh lửa chớp tắt, phát ra tiếng lách tách giòn vang.

Hạ Thiển Ly quay lại chủ đề lúc trước nói:

“Chúng ta đã chậm trễ ở trong u cốc một khoảng thời gian, hơn nữa hiện tại bản Giáo chủ cũng cần được chữa trị cẩn thận và tu dưỡng, cho nên chúng ta cần tăng nhanh bước chân xuống núi, đến Tê Phượng lâu như đã hẹn đi. Bản Giáo chủ cũng chưa từng đến Tê Phượng lâu, nhưng nếu đó là một lâu nổi tiếng, chỉ cần hỏi thăm một chút, hẳn là vẫn có thể dễ dàng tìm được.”

Tần Hoài Phong nghe mà liên tục gật đầu kêu đúng, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, không khỏi bóp cổ tay nói:

“Vừa mới đi lên, đã phải xuống núi. Đúng là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo a. Giáo chủ, nếu không chúng ta khắc ở trên cửa đá vào u cốc mấy chữ ‘Giáo chủ Ma giáo và tùy tùng đã từng đến chỗ này’ đi.”

Tần Hoài Phong nói xong liền rụt đầu lại, chờ bị mắng, nhưng không ngờ Hạ Thiển Ly ngay cả lông mày cũng không hề động mà lạnh nhạt nói:

“Chuyện của Chưởng môn Thí Kiếm môn tạm gác sang một bên, dù sao bản Giáo chủ vốn cũng không đặt việc này ở trong lòng.”

Tần Hoài Phong kinh ngạc, không khỏi ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt Hạ Thiển Ly thâm trầm mà nhìn chằm chằm lửa trại, giống như đang cân nhắc gì đó.

“Mục đích việc này của Giáo chủ không phải là ám sát Tần Hoài Phong?”

“Bản Giáo chủ chính là tìm chuyện để xuất môn. Tự nhiên, có thể diệt trừ mối họa lớn trong lòng tự nhiên thì tốt.”

Tần Hoài Phong lúc này càng buồn bực.

“Tìm chuyện này để xuất môn? Giáo chủ rốt cuộc là có bị say đến choáng đầu hay không?”

Hạ Thiển Ly chỉ cười không nói, chỉ là ánh mắt ngày càng sâu. Ánh mắt hơi chuyển, tóc đen vấn vít, ở trên da thịt giống như tuyết ngọc dưới lửa trại bập bùng càng thêm vẻ mê người.

Tần Hoài Phong tự nhiên là thu hồi tầm mắt, lẩm bảm:

“Giáo chủ sẽ không là vì muốn cởi sạch sẽ ở nơi hoang dã nên mới xuất môn đi.”

“…”

Ý cười trên mặt Hạ Thiển Ly biến mất sạch sẽ, lại thay bằng vẻ mặt lạnh lùng.

“Thi Lương Ngọc, nếu ngươi không trông chừng tốt cái miệng của ngươi, đừng trách bản Giáo chủ sau khi quay về sẽ gọi người độc câm ngươi.”

Tần Hoài Phong kinh ngạc.

“Giáo chủ minh giám, miệng tiểu nhân ngoại trừ dùng để ăn cơm và nói chuyện, cũng không có cắn người linh tinh mà.”

Hạ Thiển Ly cười lạnh nói:

“Những lời ngươi nói ra khỏi miệng khiến người khác một cắn ngươi một nhát đấy.”

“Lời của tiểu nhân nói êm tai mê người như vậy sao?”

“…”

Hạ Thiển Ly còn bắt đầu thật sự suy nghĩ xem có nên gọi người độc câm cái tên lắm miệng này hay không, nhưng trước khi y kịp cho ra kết luận, cảm giác khó chịu choáng váng muốn nôn mửa lại đánh úp y lần nữa. Độc của đại xà sống trong hang động trăm năm quả nhiên là không thể khinh thường. Hạ Thiển Ly cảm thấy thực may mắn mình cũng không bị con ngân xà kia cắn cho một miếng.

“Bản Giáo chủ muốn tĩnh tọa vận công, đừng có quấy rầy.”

Hạ Thiến Ly lạnh lùng nói xong, bắt đầu ngồi xếp bằng điều tức, nhắm mắt ngồi xuống. Tần Hoài Phong tất nhiên là biết Hạ Thiển Ly vô cùng khó chịu cũng rất chu đáo mà không nói một chữ nào, chỉ ngồi im một chỗ nhìn lửa trại ngẩn người.

Hắn rất muốn cẩn thận suy nghĩ xem sau này mình phải làm gì.



Đầu tiên là đưa Hạ Thiển Ly thân thể khó chịu đi hội họp với giáo chúng Ma giáo là chắc chắn phải làm, nhưng sau đó thì sao, nếu đã về đến Thí Kiếm phong, liền tuyệt không có đạo lý quay về tay không. Thế nào cũng phải vì thân thể hôn mê bất tỉnh của mình, cùng với linh hồn chạy đến một thân thể khác mà suy tính đường lui, những loại việc kỳ quái thần bí như thế, ai mới có thể tin hắn chứ, hắn có thể cầu cứu được ai đây?

Nếu muốn, những chuyện phải phiền não nhiều như sao đầy trên trời, cũng như hắn làm thế nào cũng không thể đếm cho hết bầu trời đầy sao, nhưng hiện tại hiện lên trong đầu cũng không phải đối sách giải quyết triệt để những vấn đề này, mà là đầu lưỡi nho nhỏ duỗi ra từ trong đôi môi tái nhợt kia.

Như thế nào cũng không thể quên đi cảm xúc lúc đó, Tần Hoài Phong không biết từ lúc nào đã nắm chặt tay. Bốn ngón tay hơi đâm vào lòng bàn tay.

“Thi Lương Ngọc.”

Khi còn đang xuất thần, lại nghe thấy thanh âm của người đang chiếm cứ đầu óc mình, Tần Hoài Phong giật mình một cái, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Hạ Thiển Ly có chút nghi ngờ nhìu mày, Tần Hoài Phong đành phải cười gượng hai tiếng, qua quít bỏ qua.

“Giáo chủ có gì dặn dò?”

Đôi mắt Hạ Thiển Ly thâm trầm mà liếc hắn hồi lâu, cũng không hỏi kỹ.

“Y phục của bản Giáo chủ đã khô chưa?”

Tần Hoài Phong vội vàng lấy bạch y được treo ở một bên, sờ sờ một chút, cười lấy lòng dâng lên. Tay cũng vừa vặn đậy lên lỗ hổng bị hắn đục ra khi giặt.

“Đã khô rồi, Giáo chủ.”

Hạ Thiển Ly nhận lấy, đôi mắt khi nhìn thấy lỗ thủng thì dâng lên một tầng sương rét lạnh.

“Thi Lương Ngọc, lần sau không được như thế nữa.”

Tần Hoài Phong cười làm lành ôm quyền.

“Tạ ơn Giáo chủ khoan dung đại lượng. Tiểu nhân sau này nhất định cẩn thận, lấy việc thỏa mãn nhu cầu được lõa thể nơi hoang dã của Giáo chủ bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu làm đầu.”

“…”

Hạ Thiển Ly nhắm hai mắt lại, nhịn xuống xúc động muốn đánh một chưởng qua.

Ngực buồn bực khó nhịn. Y sớm đã mỏi mệt không chịu nổi thật sự không còn tinh lực tiếp tục tranh cãi với người này. Y hiện tại thầm nghĩ muốn đi ngủ nghỉ ngơi. Mặc dù như thế, sau khi mặc bạch y vào, y vẫn không nhịn được nhíu mày.

Một bên ống tay áo màu trắng đã bị y xé xuống một mảnh nhỏ để che mặt, mà chỗ bị Tần Hoài Phong làm hỏng vừa vặn là ống tay áo bên kia. Cả hai bên đều bị làm hỏng, thoạt nhìn thật là chướng mắt.

Hạ Thiển Ly gần như là bất đắc dĩ hít nhẹ một hơi.

“Sao ngươi không thể làm hỏng ở bên kia chứ?”

Tần Hoài Phong ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới chần chừ nghiêng người đến:

“Giáo chủ yêu cầu ta xé cho lỗ hổng dài hơn sao?”

“… Ngủ.”

Từ ngủ trong miệng Hạ Thiển Ly rất giống như để chỉ bản thân. Khi xử lý lửa trại xong, lúc nằm xuống mảnh đất tương đối bằng phẳng của rừng trúc, Tần Hoài Phong liền nghe được tiếng rên rỉ rất nhỏ của Hạ Thiển Ly. Hắn lo lắng mà nhìn theo ánh lửa trại còn sót lại, liền nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hạ Thiển Ly mà nhẹ nhàng thở gấp.

“Giáo chủ?”

Không có trả lời. Xem ra Hạ Thiển Ly đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Tần Hoài Phong không khỏi than thở trong lòng. Độc của chướng khí sao lại khó chơi như thế chứ.

Vì chăm sóc Hạ Thiển Ly hôn mê, Tần Hoài Phong đành phải từ bỏ giấc ngủ, may mà vừa nãy đã được ngủ một lúc lâu rồi, cũng không cảm thấy mệt mỏi. Thực sự khiến hắn khó chịu là khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm mặt khó chịu của Hạ Thiển Ly.

Hạ Thiển Ly vẫn suy yếu cho đến nửa đêm, đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt đột nhiên hơi hơi mở ra. Đôi mắt mơ màng thoạt nhìn lại càng thêm vẻ mị hoặc.

Tần Hoài Phong nhìn mà cổ họng khô khốc, đành phải cúi đầu chuyển tầm mắt.



“Giáo chủ, ngài tỉnh?”

“…Lạnh.”

Giọng nói luôn luôn trong trẻo lạnh lùng bình tĩnh trở nên mềm nhũn.

Ngày mùa hè nắng chói chang, cho dù đến ban đêm rồi, vẫn là oi bức không thể chịu nổi. Trên người Tần Hoài Phong cũng rịn ra một tầng mồ hôi, mà Hạ Thiển Ly thế nhưng lại kêu lạnh?

Tần Hoài Phong cảm thấy lo lắng sâu sắc vội vàng vươn tay ra, muốn kiểm tra nhiệt độ cơ thể của đối phương, nhưng không ngờ đột nhiên cánh tay lại bị bắt lấy. Tần Hoài Phong ngạc nhiên, giương mắt nhìn lên, liền nhìn thấy đôi mắt phượng hẹp dài kia lóe lên tia sáng xinh đẹp, nhất thời tim đập như nổi trống, lúc này lại giống như bị thứ gì đó hút lấy, như thế nào cũng không thể khiến bản thân dười tầm mắt đi.

“Cởi quần áo.”

Giọng nói thanh nhã mềm nhũn nói như thế.

Tần Hoài Phong lập tức cảm thấy khó thở, gần như nói không nên lời.

“Giáo, giáo chủ?”

“Bản Giáo chủ rất lạnh, cởi quần áo ra.”

Hai câu nói liền một mạch, Tần Hoài Phong mới biết mình vốn là hiểu lầm, lập tức xấu hổ đến mức toàn thân sắp phun lửa, vội vàng cởi y phục bên ngoài ra, hai tay dâng lên. Nhưng mà Giáo chủ Ma giáo vừa rồi còn nắm lấy cổ tay người khác, mệnh lệnh người khác cởi y phục sau khi lấy được quần áo, mày kiếm hơi nhíu, ghét bỏ mà ném sang một bên.

“Mùi mồ hôi thật hôi hám.”



Vẻ mặt Tần Hoài Phong cứng đờ.

“Giáo chủ, khi lệnh đường chăm sóc ngài, nói vậy một tháng luôn luôn sẽ có vài ngày bỏ nhà trốn đi đi.”

Dù sao tiểu hài tử này thật sự là quá khó hầu hạ.

Hạ Thiển Ly không vui mà nhíu mày.

“Bỏ nhà trốn đi?”

Tần Hoài Phong ôm quyền.

“Cũng may, cũng may, cuối cùng vẫn là muốn quay về, tục ngữ nói, thiên hạ không có phụ mẫu nào không thương hài tử. Cho dù sinh ra là một con khỉ, cũng sẽ đặt trong lòng bàn tay mà thương xót thôi. Tình hình của Giáo chủ cuối cùng cũng tốt hơn chút.”

“… Bản Giáo chủ là hài tử bị vứt bỏ.”

Tần Hoài Phong sửng sốt.

“Giáo chủ tiền nhiệm rốt cuộc là bị kích thích lớn thế nào mới đem ngài về nuôi chứ?”

Hạ Thiển Ly lần này lại không nổi bão, ngược lại lộ ra một nụ cười khổ.

“Đúng là kích thích, bởi lão Giáo chủ vừa vặn ngày hôm đó đau lòng vì mất con.”

“A?”

Đối với Tần Hoài Phong biết chuyện của Hạ Thiển Ly thậm chí cũng không biết đây là chuyện mà người trên giang hồ đều biết, còn cho rằng Hạ Thiển Ly bệnh đến mức có chút hồ đồ, không cẩn thận mà nói ra một bí mật cực lớn. Mặc kệ nói như thế nào, chuyện này vẫn có ảnh hưởng rất lớn với vị Giáo chủ Ma giáo trước mắt này.

Chỉ thấy trên mặt Hạ Thiển Ly lộ ra vẻ vắng lặng chưa từng thấy qua.

“Lão Giáo chủ đưa bản Giáo chủ về, sau đó bản Giáo chủ liền bắt đầu sắm vai người tên là ‘Hạ Thiển Ly’ này.” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giáo Chủ Của Ta Sao Có Thể Đáng Yêu Như Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook