Chương 11
Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Hồi Thiếp Ngã Chẩm Yêu Thụy Đắc Trứ
20/11/2020
Tiểu sư đệ dè dặt dùng ngón tay chọt chọt khuôn mặt giáo chủ.
Ái chà chà, cảm giác khi chạm vào thật tuyệt.
Tiểu sư đệ nghĩ thầm trong lòng: Dù gì sư huynh không có ở đây, hôn lén một cái thôi!
Nghĩ như thế, tiểu sư đệ đắc chí chu môi ra, sắp chạm lên má phải của giáo chủ.
Giáo chủ lại đột nhiên xoay người.
“Cốp” một tiếng, hai cái trán va vào nhau.
Tiểu sư đệ ôm đầu kêu “Ui da”.
Giáo chủ cũng bị làm cho tỉnh lại, mở tròn mắt, không biết chuyện gì xảy ra.
Cửa phòng chẳng biết được mở ra từ khi nào, thiếu lâu chủ ôm kiếm đứng cạnh cửa, mặt không cảm xúc nhìn hai người bọn họ.
Tiểu sư đệ: ….
Tiểu sư đệ vội thẳng người, giơ tay, gào lên: Sư huynh! Huynh nghe đệ giải thích!
Thiếu lâu chủ bước nhanh tới, đặt kiếm lên trên bàn, phát ra tiếng rất to.
Tiểu sư đệ run lẩy bẩy: Đừng đáng sợ như thế chứ, sư huynh!
Thiếu lâu chủ đứng ở mép giường, cúi người ôm giáo chủ còn đang ngủ vào lòng, giáo chủ cọ cọ lên vai y, vòng tay ôm cổ thiếu lâu chủ.
Thiếu lâu chủ rũ mắt, trầm giọng nói với tiểu sư đệ: Xem ra ta nên định việc hôn nhân cho đệ rồi.
Tiểu sư đệ hoảng hồn.
Thiếu lâu chủ xoay người ôm giáo chủ rời đi.
Tiểu sư đệ cắn đầu ngón tay: Sư huynh giận thật rồi, làm sao bây giờ?
Cho nên mới nói, không tìm đường chết thì sẽ không chết nha tiểu sư đệ. Chỉ một câu thôi: Đáng đời!
~~~~
Thiếu lâu chủ ôm giáo chủ về phòng của mình.
Giáo chủ lại ngủ. Nói chung cả ngày hôm nay của giáo chủ chính là ngủ ngủ ngủ. Hết cách rồi, cho dù là ai thì bị đè một đêm cũng như vậy cả thôi.
Thiếu lâu chủ đặt hắn lên giường, toan lấy chậu nước nóng lau mặt cho hắn, vừa mới xoay người đã bị giáo chủ kéo tay lại.
Giáo chủ cọ tới cọ lui trên tay y vài cái, nhẹ nhàng trượt xuống bàn tay y.
Thiếu lâu chủ giật mình.
Giáo chủ nhéo nhéo lòng bàn tay thiếu lâu chủ, lầm bầm: Hoa nhỏ, cục giò heo này nhỏ thế …. lại còn không mềm…..
Thiếu lâu chủ: …..
Thiếu lâu chủ dở khóc dở cười, nói thầm: Ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn thôi.
Mắt thấy giáo chủ sắp đưa tay mình vào trong miệng cắn, y vội vàng rút tay ra, thầm nghĩ: Chờ ngày mai tỉnh ngủ rồi tính sổ luôn một thể.
~~~
Sáng sớm hôm sau, thiếu lâu chủ bị người đè tỉnh.
Y mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi, tinh thần sung mãn, tuy rằng là cười có chút ngu đần.
Giáo chủ dạng chân ngồi trên đùi y, diễu võ giương oai nói: Nương tử, cuối cùng huynh cũng tỉnh lại rồi.
Thiếu lâu chủ trầm mặc một lúc, nói: Ngươi gọi ta là gì?
Giáo chủ nói: Nương tử. Ai ở trên người đó chính là tướng công. Huynh xem ta rất là công bằng, lần thứ nhất ta ở trên, lần thứ hai huynh ở trên, ngày hôm nay là lần thứ ba, lại đến lượt ta rồi.
Thiếu lâu chủ: ….
Thiếu lâu chủ nở nụ cười, nói: Tần Văn, ngươi lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng lần đầu tiên là ngươi đè ta?
Giáo chủ nhíu mày: Chẳng lẽ không đúng sao? Ta đây chẳng phải là chịu thiệt rồi.
Nghĩ vậy, giáo chủ vừa hung hăng cởi quần thiếu lâu chủ, vừa nói: Không được không được, ta muốn bù lại.
Thiếu lâu chủ mặc kệ hắn, nghĩ thầm: Một ngày nào đó chắc mình cũng bị cái tên này chọc cho tức chết.
Giáo chủ ra tay nhanh-độc-chuẩn, ngay một khắc hắn sắp làm xong việc lớn, thiếu lâu chủ đột nhiên nhổm nửa người trên lên, kéo cả người hắn xuống.
Giáo chủ bất ngờ không kịp đề phòng nằm xuống, nam căn cương một nửa của thiếu lâu chủ búng cái “bộp” lên mặt hắn.
Giáo chủ: …
Thiếu lâu chủ cười nói: A Văn, chớ vội.
Giáo chủ há miệng chuẩn bị cắn.
Thiếu lâu chủ hết hồn, vội vàng kéo hắn ôm trong lòng mình.
Đôi mắt giáo chủ hồng hồng, cắn vai y một cái, nói: Ta đói rồi.
Thiếu lâu chủ nắm cằm hắn, cúi đầu hôn.
Giáo chủ giãy dụa không được, cuối cùng vẫn bị thiếu lâu chủ đè xuống đâm chọc. Rốt cuộc, hắn đói đến mất hết sức lực, nằm ở trên giường mặc thiếu lâu chủ muốn làm gì thì làm.
Thiếu lâu chủ khẽ hôn khóe môi hắn, nói: Ngoan, đút cho ngươi uống sữa của ta.
Giáo chủ: …..
Giáo chủ phẫn nộ kêu: Ai muốn ăn cái thứ quái quỷ đó chứ! Ta muốn ăn giò heo! Cái tên cầm thú này, cút ngay!!!
Nhưng trong miệng hắn cũng chỉ còn sức để rên rỉ.
Nói chung, hai người lăn lộn tán dóc tung trời đến chiều luôn.
Đại hội võ lâm? Đó là gì vậy? Thiếu lâu chủ tỏ vẻ chẳng liên quan gì đến ta.
~~~~
Thiếu lâu chủ nhưng thật ra là cố ý không cho giáo chủ ăn cơm.
Song chờ sau khi y thỏa mãn rồi, giáo chủ nước mắt rưng rưng làm nũng với y một hồi, y chịu hết nổi đành nhận mệnh đi Thu Li Tương mua sủi cảo tôm cùng cháo sen hầu hạ cho tổ tông này.
Thiếu lâu chủ vừa đi, giáo chủ liền đỡ thắt lưng xuống giường,
Hắn định xuống dưới khách điếm ăn đại chút gì để lót dạ. Đói bụng cả ngày rồi đó biết không?
Giáo chủ vừa mới đi xuống lầu, còn chưa kịp mở miệng hỏi chưởng quầy thì một đám người tay cầm đao kiếm từ bên ngoài hùng hổ xông vào, bao vây hắn.
Giáo chủ: ….
Lô thiếu hiệp bước ra từ trong đám người, bình tĩnh nhìn hắn một lát rồi rút kiếm chỉ thẳng về phía hắn.
Ái chà chà, cảm giác khi chạm vào thật tuyệt.
Tiểu sư đệ nghĩ thầm trong lòng: Dù gì sư huynh không có ở đây, hôn lén một cái thôi!
Nghĩ như thế, tiểu sư đệ đắc chí chu môi ra, sắp chạm lên má phải của giáo chủ.
Giáo chủ lại đột nhiên xoay người.
“Cốp” một tiếng, hai cái trán va vào nhau.
Tiểu sư đệ ôm đầu kêu “Ui da”.
Giáo chủ cũng bị làm cho tỉnh lại, mở tròn mắt, không biết chuyện gì xảy ra.
Cửa phòng chẳng biết được mở ra từ khi nào, thiếu lâu chủ ôm kiếm đứng cạnh cửa, mặt không cảm xúc nhìn hai người bọn họ.
Tiểu sư đệ: ….
Tiểu sư đệ vội thẳng người, giơ tay, gào lên: Sư huynh! Huynh nghe đệ giải thích!
Thiếu lâu chủ bước nhanh tới, đặt kiếm lên trên bàn, phát ra tiếng rất to.
Tiểu sư đệ run lẩy bẩy: Đừng đáng sợ như thế chứ, sư huynh!
Thiếu lâu chủ đứng ở mép giường, cúi người ôm giáo chủ còn đang ngủ vào lòng, giáo chủ cọ cọ lên vai y, vòng tay ôm cổ thiếu lâu chủ.
Thiếu lâu chủ rũ mắt, trầm giọng nói với tiểu sư đệ: Xem ra ta nên định việc hôn nhân cho đệ rồi.
Tiểu sư đệ hoảng hồn.
Thiếu lâu chủ xoay người ôm giáo chủ rời đi.
Tiểu sư đệ cắn đầu ngón tay: Sư huynh giận thật rồi, làm sao bây giờ?
Cho nên mới nói, không tìm đường chết thì sẽ không chết nha tiểu sư đệ. Chỉ một câu thôi: Đáng đời!
~~~~
Thiếu lâu chủ ôm giáo chủ về phòng của mình.
Giáo chủ lại ngủ. Nói chung cả ngày hôm nay của giáo chủ chính là ngủ ngủ ngủ. Hết cách rồi, cho dù là ai thì bị đè một đêm cũng như vậy cả thôi.
Thiếu lâu chủ đặt hắn lên giường, toan lấy chậu nước nóng lau mặt cho hắn, vừa mới xoay người đã bị giáo chủ kéo tay lại.
Giáo chủ cọ tới cọ lui trên tay y vài cái, nhẹ nhàng trượt xuống bàn tay y.
Thiếu lâu chủ giật mình.
Giáo chủ nhéo nhéo lòng bàn tay thiếu lâu chủ, lầm bầm: Hoa nhỏ, cục giò heo này nhỏ thế …. lại còn không mềm…..
Thiếu lâu chủ: …..
Thiếu lâu chủ dở khóc dở cười, nói thầm: Ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn thôi.
Mắt thấy giáo chủ sắp đưa tay mình vào trong miệng cắn, y vội vàng rút tay ra, thầm nghĩ: Chờ ngày mai tỉnh ngủ rồi tính sổ luôn một thể.
~~~
Sáng sớm hôm sau, thiếu lâu chủ bị người đè tỉnh.
Y mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi, tinh thần sung mãn, tuy rằng là cười có chút ngu đần.
Giáo chủ dạng chân ngồi trên đùi y, diễu võ giương oai nói: Nương tử, cuối cùng huynh cũng tỉnh lại rồi.
Thiếu lâu chủ trầm mặc một lúc, nói: Ngươi gọi ta là gì?
Giáo chủ nói: Nương tử. Ai ở trên người đó chính là tướng công. Huynh xem ta rất là công bằng, lần thứ nhất ta ở trên, lần thứ hai huynh ở trên, ngày hôm nay là lần thứ ba, lại đến lượt ta rồi.
Thiếu lâu chủ: ….
Thiếu lâu chủ nở nụ cười, nói: Tần Văn, ngươi lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng lần đầu tiên là ngươi đè ta?
Giáo chủ nhíu mày: Chẳng lẽ không đúng sao? Ta đây chẳng phải là chịu thiệt rồi.
Nghĩ vậy, giáo chủ vừa hung hăng cởi quần thiếu lâu chủ, vừa nói: Không được không được, ta muốn bù lại.
Thiếu lâu chủ mặc kệ hắn, nghĩ thầm: Một ngày nào đó chắc mình cũng bị cái tên này chọc cho tức chết.
Giáo chủ ra tay nhanh-độc-chuẩn, ngay một khắc hắn sắp làm xong việc lớn, thiếu lâu chủ đột nhiên nhổm nửa người trên lên, kéo cả người hắn xuống.
Giáo chủ bất ngờ không kịp đề phòng nằm xuống, nam căn cương một nửa của thiếu lâu chủ búng cái “bộp” lên mặt hắn.
Giáo chủ: …
Thiếu lâu chủ cười nói: A Văn, chớ vội.
Giáo chủ há miệng chuẩn bị cắn.
Thiếu lâu chủ hết hồn, vội vàng kéo hắn ôm trong lòng mình.
Đôi mắt giáo chủ hồng hồng, cắn vai y một cái, nói: Ta đói rồi.
Thiếu lâu chủ nắm cằm hắn, cúi đầu hôn.
Giáo chủ giãy dụa không được, cuối cùng vẫn bị thiếu lâu chủ đè xuống đâm chọc. Rốt cuộc, hắn đói đến mất hết sức lực, nằm ở trên giường mặc thiếu lâu chủ muốn làm gì thì làm.
Thiếu lâu chủ khẽ hôn khóe môi hắn, nói: Ngoan, đút cho ngươi uống sữa của ta.
Giáo chủ: …..
Giáo chủ phẫn nộ kêu: Ai muốn ăn cái thứ quái quỷ đó chứ! Ta muốn ăn giò heo! Cái tên cầm thú này, cút ngay!!!
Nhưng trong miệng hắn cũng chỉ còn sức để rên rỉ.
Nói chung, hai người lăn lộn tán dóc tung trời đến chiều luôn.
Đại hội võ lâm? Đó là gì vậy? Thiếu lâu chủ tỏ vẻ chẳng liên quan gì đến ta.
~~~~
Thiếu lâu chủ nhưng thật ra là cố ý không cho giáo chủ ăn cơm.
Song chờ sau khi y thỏa mãn rồi, giáo chủ nước mắt rưng rưng làm nũng với y một hồi, y chịu hết nổi đành nhận mệnh đi Thu Li Tương mua sủi cảo tôm cùng cháo sen hầu hạ cho tổ tông này.
Thiếu lâu chủ vừa đi, giáo chủ liền đỡ thắt lưng xuống giường,
Hắn định xuống dưới khách điếm ăn đại chút gì để lót dạ. Đói bụng cả ngày rồi đó biết không?
Giáo chủ vừa mới đi xuống lầu, còn chưa kịp mở miệng hỏi chưởng quầy thì một đám người tay cầm đao kiếm từ bên ngoài hùng hổ xông vào, bao vây hắn.
Giáo chủ: ….
Lô thiếu hiệp bước ra từ trong đám người, bình tĩnh nhìn hắn một lát rồi rút kiếm chỉ thẳng về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.