Chương 60
Nhất Thế Hoa Thường
09/12/2018
Bóng đêm im lặng bao phủ bầu trời, vầng trăng tròn lấp lánh trên không trung.
Trong tiểu viện phủ đầy ánh trăng, đêm tối vắng lặng.
Diệp Hữu thay áo bào màu đen ngồi trên ghế đá trong sân, chậm rãi vân vê quân cờ. Đào cô nương ngồi đối diện y, nhìn chằm chằm ván cờ dưới ánh trăng, ngẫm nghĩ một lúc, đặt xuống một quân cờ. Khóe miệng Diệp Hữu nhếch lên, như là đã sớm đoán được, ngay sau đó đặt xuống một quân.
Đào cô nương nhìn nhìn, nói: "Lại theo ý ngươi".
Diệp Hữu cười nói: "Nếu ta cố ý nhường ngươi, vậy chẳng phải sẽ chọc giận ngươi sao?".
Đào cô nương: "Ngươi có thể đừng để ta nhận ra".
Diệp Hữu nghe lời, nói: "Được, ván tiếp theo nhường ngươi".
Đào cô nương không nói gì, chuyên tâm chơi xong ván này, kết quả lúc kết thúc lại phát hiện mình chỉ thua nửa nước, lúc này mới biết ngay từ đầu Diệp Hữu đã nhường cho mình, quả nhiên không để nàng nhận ra. Nàng bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi đúng là..."
Diệp Hữu hỏi: "Sao?".
Cách đó không xa vang lên một giọng nói: "Đúng là rất đáng hận".
Tiếng vừa dứt, Tần Nguyệt Miên rảo bước qua cổng tròn, cười đi về phía bọn họ.
Dựa theo kế hoạch của Diệp Hữu và Văn Nhân Hằng, sáng sớm hôm nay hắn đã đến tìm Đào cô nương uống trà, nhắc mấy câu về Diệp Hữu, thành công mời được mỹ nhân xuống núi du ngoạn dưới ánh mắt hâm mộ của cả đám người. Mà trưởng lão Ma Giáo đã sớm nhận được lệnh của giáo chủ, phái Mai trưởng lão và Bạch trưởng lão tiếp ứng ở huyện, rồi thay thế bọn họ quay về Thiếu Lâm.
Vốn hắn còn tưởng Mai trưởng lão giả làm Đào cô nương, Bạch trưởng lão giả làm hắn, nhưng ngay lập tức phát hiện mình nghĩ ngây thơ quá rồi. Ma Giáo người ta để Bạch trưởng lão dịch dung thành Đào cô nương, mà Mai trưởng lão thì dịch dung thành hắn, hỏi ra thì câu trả lời là Bạch trưởng lão võ công cao, giỏi chịu đòn.
Hắn im lặng nhìn bọn họ rời đi, một lúc lâu sau mới hỏi: "Đây là trọng điểm sao?".
Trọng điểm là một nam nhân giả thành nữ, lại còn chưa tỉnh ngủ, không sợ lộ ra sao? Còn Mai trưởng lão nữa, có thể đừng dùng cái mặt hắn tạo dáng lan hoa chỉ được không?
Đào cô nương nói: "Bọn họ luôn như vậy, yên tâm đi, làm chuyện quan trọng thì họ đáng tin lắm".
Tần Nguyệt Miên hỏi: "Không bị nhận ra thật sao?".
Đào cô nương đáp: "Chắc là không, dịch dung là sở trường của họ, lúc nãy không có người ngoài nên mới không thèm che giấu".
Tần Nguyệt Miên nghĩ thầm mong là như vậy, đi vào tiểu viện Ma Giáo cùng Đào cô nương, chờ từ lúc đó đến tối.
Hắn chậm rãi đi đến ngồi cạnh hai người: "Vẫn chưa có tin gì sao?".
"Chưa", Diệp Hữu cất bộ cờ, bưng trà lên nhấp một ngụm, "Cũng chưa chắc là đêm nay".
Tần Nguyệt Miên nói: "Nếu đêm nay bọn chúng không hành động, đám thiếu gia kia đã ở bên ngoài một đêm, ở thêm đêm nữa liệu có khiến người ta nghi ngờ không?".
Diệp Hữu đáp: "Người trẻ mà, thỉnh thoảng ham chơi cũng dễ hiểu thôi".
Tần Nguyệt Miên nghi ngờ nhìn y.
Người này sau khi quay về liền đeo mặt nạ chuyên dụng của mình.
Mặt nạ bao kín gương mặt, chỉ lộ mắt, mũi và miệng, nhưng khác với mặt nạ bình thường. Phần bên trái đến cánh mũi là kéo dài qua nhân trung, vòng quanh môi rồi xéo lên má trái, đoạn cuối cong lên như đuôi phượng, trên mặt nạ đen vẽ hoa văn đỏ, làm nổi bật khóe môi khẽ nhếch đầy tà khí, cả giang hồ chỉ có một người này.
Tần Nguyệt Miên thấy y chỉ cười không nói, nghĩ chắc có đối sách rồi, thầm nghĩ sao sư huynh đệ này đều khó đối phó vậy chứ, nhưng ngoài miệng thì đổi đề tài: "Hình như hôm nay ta thấy người của Vô Vọng cung đến?".
Diệp Hữu đáp: "Bọn họ đến nói chỗ ở hiện giờ của Chung công tử cho ta".
Tần Nguyệt Miên và Đào cô nương sửng sốt, đồng thanh: "Chẳng lẽ Chung công tử đang nằm trong tay Tạ cung chủ?".
Diệp Hữu nói: "Ừ, cụ thể thế nào tạm thời ta không..."
Chưa dứt lời, y ngẩng đầu thì thấy Bách Lý trưởng lão đi theo người của Vô Vọng cung đến nhìn con tin đã quay về, hỏi: "Tạ Quân Minh dùng cách gì để giữ người?".
"Tạ cung chủ tìm một đại hán khôi ngô đến trông giữ Chung công tử", khóe môi Bách Lý trưởng lão run run, "Nghe nói đại hán chờ Chung công tử tỉnh lại thì nói với hắn là mình nhất kiến chung tình, muốn bắt hắn làm vợ. Chung công tử uy hiếp dụ dỗ nhưng chẳng ích gì, chỉ có thể thà chết chứ không theo. Đại hán cũng không ép hắn, chỉ là ngày ngày ở nhà trông coi. Nghe nói hai ngày nay Chung công tử luôn giảng giải đạo lý cho đại hán, hôm nay ta đến chỗ bí mật nhìn thử, thì Chung công tử đã nói muốn dẫn người ta đi gặp cha hắn, cha hắn đồng ý thì hắn đồng ý".
Tần Nguyệt Miên: "...".
Đào cô nương: "...".
Diệp Hữu cười: "Còn gì nữa?".
Bách Lý trưởng lão nói: "Sau đó đại hán hỏi cha hắn không phải là minh chủ võ lâm sao. Chung công tử nói đúng vậy. Đại hán nói minh chủ võ lâm lợi hại như vậy, nếu không đồng ý thì sẽ đánh đuổi hắn ta, vợ hắn ta sẽ không có nữa, cho nên vẫn muốn giữ lại, chờ có tình cảm rồi nói tiếp. Lúc đó mặt Chung công tử tái mét cả ra".
Tần Nguyệt Miên: "...".
Đào cô nương: "...".
Diệp Hữu bật cười, khen ngợi: "Không hổ là Tạ Quân Minh".
Bách Lý trưởng lão hỏi: "Vậy hắn thì...?".
Diệp Hữu đáp: "Cứ theo dõi tiếp, lúc cần sẽ "cứu" ra".
Bách Lý trưởng lão đáp vâng, xoay người rời đi.
Diệp Hữu sai người đưa một bầu rượu đến, rót cho mình và Tần Nguyệt Miên mỗi người một ly, lại chơi thêm hai ván cờ với Đào cô nương, lúc này mới nhận được tin của thủ hạ, khóe môi nhếch lên.
Tần Nguyệt Miên liếc y: "Sao vậy?".
Diệp Hữu đưa tờ giấy cho hắn, đứng dậy nói: "Có động tĩnh, chúng ta đi".
Đã qua nửa đêm, Thiếu Lâm tự yên tĩnh không một tiếng động, hầu hết mọi người đều đã nghỉ ngơi.
Ngụy Giang Việt nghe cả đống thứ nên hiện giờ không buồn ngủ chút nào, ngồi thẳng người trên ghế, nhìn ánh trăng bên ngoài, im lặng rót trà.
Văn Nhân Hằng thấy hắn không ngủ cũng không khách khí, mặc nguyên quần áo trèo lên giường --- tối qua hắn và sư đệ nằm ngủ trên chiếc giường này, làm chuyện mà mười năm nay hắn muốn làm vô số lần, nói thật thì hiện giờ hắn cũng không muốn cho người khác ngủ trên đây.
Căn phòng chìm trong yên lặng, không biết qua bao lâu, bỗng chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, hình như còn có tiếng kêu thảm thiết, sau đó một tiếng gầm đầy nội lực vang vọng khắp nơi: "Người Thiếu Lâm cút ra đây hết cho ta!".
Lần này như là nước rót vào chảo dầu, cả Thiếu Lâm bùng nổ.
Văn Nhân Hằng lập tức mở mắt.
Tuy hắn ngủ chập chờn, nhưng dù gì cũng đã nhắm mắt nghỉ ngơi, nên lúc này tinh thần rất tốt, khác với những người hoảng hốt không biết gì ở bên ngoài.
Hắn ngồi dậy, vuốt phẳng quần áo, ôn hòa nói: "Chúng ta ra ngoài xem".
Ngụy Giang Việt hít sâu một hơi, đứng dậy theo hắn ra cửa.
Vừa mới bước ra tiểu viện, ngẩng đầu liền thấy một bóng đen từ tiểu viện bên cạnh bay vụt ra, chớp mắt đã biến mất. Ngụy Giang Việt giật mình: "Đó là Tần trang chủ sao?".
Văn Nhân Hằng đáp: "Xem như là vậy".
Ngụy Giang Việt lẩm bẩm: "Sao lại là xem như..."
Hắn nói xong mới phản ứng kịp, hỏi, "Chẳng lẽ cũng là tìm người dịch dung?".
Văn Nhân Hằng đáp: "Ừ".
Ngụy Giang Việt hỏi: "Sao lại vậy? Hắn đi đâu vậy?".
"Đến chỗ Đào cô nương", Văn Nhân Hằng đáp, "Nếu lần này quân trắng thực sự dùng dược nhân thì chắc chắn sẽ thổi sáo, tiếng đàn của Đào cô nương có thể phá tiếng sáo, nếu ngươi là quân trắng, lúc này sẽ để Đào cô nương đi ra làm rối chuyện sao?".
Ngụy Giang Việt nhướng mày: "Tới kịp không?".
Văn Nhân Hằng bình tĩnh: "Tới kịp".
Ngụy Giang Việt nghi ngờ muốn hỏi thêm, liền nghe Văn Nhân Hằng nói là Đào cô nương kia cũng không phải là thật, liền im lặng, nghĩ thầm hai sư huynh đệ này đều đã tính toán hết rồi.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Hiểu công tử.
Người nọ nhìn thấu nước đi của quân trắng, vậy bi thương mấy ngày nay là thật hay giả? Có phải đã rũ bỏ hết, hay đang kìm nén? Hơn nữa nếu bọn họ tính hết những chuyện này, vậy Hiểu công tử ra ngoài chắc chắn là có chuyện cần làm nhỉ?
Hắn hỏi: "Y muốn làm gì? Liệu có nguy hiểm không?".
"Không đâu", Văn Nhân Hằng liếc nhìn lối rẽ phía trước, nhắc nhở, "Là nhóm phương trượng".
Ngụy Giang Việt liền ngậm miệng, rũ mắt đi theo Văn Nhân Hằng, cố gắng diễn thật giống Hiểu công tử.
Chuyện xảy ra đột ngột, đoàn người Từ Nguyên phương trượng đều vội vàng ra ngoài xem rốt cục là chuyện thế nào, không có thời gian nói chuyện, chỉ gật đầu rồi bước đi. Văn Nhân Hằng và Ngụy Giang Việt bước chậm, giữ một khoảng cách, không nhanh không chậm đi theo, hướng thẳng cổng chính Thiếu Lâm.
Lúc này trong ngoài cổng lớn đã đứng đầy người.
Mọi người thấy nhóm phương trượng đã đến, liền tách ra một con đường.
Các vị tiền bối ngẩng đầu nhìn thì thấy bên ngoài Thiếu Lâm là một đám áo đen, nhiều người đứng đầu đều giơ đuốc, chiếu sáng bốn phía như ban ngoài. Một người áo đen bịt mặt đứng giữa, tay chắp sau lưng, lẳng lặng chờ bọn họ.
Từ Nguyên phương trượng chắp tay: "A di đà phật, thí chủ lên núi trong đêm khuya thế này, không biết là có chuyện gì?".
Người áo đen không trả lời, mà lại kéo khăn che mặt xuống trong sự ngạc nhiên của mọi người, cười lạnh lùng nhìn họ.
Người này có ngũ quan dễ nhìn, nhìn thì không đoán được tuổi thật, dù bên má trái có một vết sẹo nhưng vẫn không khiến gương mặt xấu đi, chẳng qua hiện giờ đang cười lạnh, khí thế hung hăng, khiến người ta mất cảm tình.
Mọi người sửng sốt, tiếp đó liền nhận ra thân phận của gã, hít một ngụm khí lạnh.
"Quỷ tướng công! Là Quỷ tướng công đấy!".
"Cái gì? Quỷ tướng công?".
"Không thể nào, không phải gã đã chết rồi sao? Sao vẫn còn sống!".
"Lúc trước là Hấp Huyết lão quỷ, hiện giờ thì là Quỷ tướng công...".
"Ai nói cho ta biết rốt cục là đã có chuyện gì không?".
Mấy người Từ Nguyên phương trượng cũng giật mình.
Nhưng vào lúc này mà đi truy hỏi rốt cuộc tại sao gã còn sống để làm gì, hơn nữa quân đen đã từng nhắc nhở người chết còn sống, chỉ cần bọn họ không ngu thì đều biết rõ đây là do quân trắng.
Quỷ tướng công nhìn khắp: "Đám bạch đạo các người, vừa nhìn là thấy buồn nôn rồi".
Tạ Quân Minh nói: "Cái này thì ta đồng ý".
Mọi người: "...".
Sao chỗ nào cũng thấy mặt ngươi!
Quỷ tướng công không ngờ lại có người tiếp lời, nhìn sang: "Tạ Quân Minh của Vô Vọng cung?".
"Ừ, là ta". Tạ Quân Minh mặc đồ ngủ lộ ra vòm ngực rộng lớn, vậy mà không biết xấu hổ cứ thế đi ra, y phẩy tay nói, "Không cần nhiều lời nữa, các ngươi nghênh ngang đến đây như vậy thì chắc chắn là dẫn dược nhân theo đúng không? Mau, mau cho ra đi, xong việc sớm chút để ta về ngủ. Đúng thật là, sau này các ngươi chọn hành động vào ban ngày được không, cứ phải chui trong tối sao?".
Tuy tên này luôn nói khó nghe, nhưng đứng cạnh nghe y chửi người khác, vẫn thấy... hả giận lắm.
Mọi người im lặng.
Quỷ tướng công thì chắc lâu rồi chưa nghe người khác nói chuyện kiểu đó với mình, nên mặt lạnh lùng hơn, nhưng không bùng nổ, giơ tay ra hiệu cho phía sau.
Mọi người đều không biết gã muốn làm gì, ai ai cũng căng thẳng nhìn, tiếp đó liền nghe tiếng sáo vang đến, những người áo đen kia đồng loạt cởi khăn che, ánh đuốc sáng ngời chiếu thẳng lên mặt, để người ta thấy rõ ràng.
"Đó... Đó là Điệt Ý tam hiệp! Bọn họ đã mất tích hai năm rồi, không ngờ lại ở đó!".
"Sư huynh, đó là sư huynh của ta! Sư huynh! Sư huynh! Huynh nhìn đệ đi, nhìn đệ!".
"Trời ạ... Bọn họ không nghe thấy, cũng không có phản ứng..."
Sắc mặt Từ Nguyên phương trượng và các vị tiền bối vô cùng nghiêm trọng.
Bị quân đen áp sát từng bước, thế lực giấu trong bóng tối của quân trắng cuối cùng cũng chui lên, tuy bọn họ đã có chuẩn bị, nhưng không ngờ càng tới gần, lại càng thấy đáng sợ.
Dược nhân không có ý thức, có thể không chút băn khoăn vung đao vung kiếm về phía họ, nhưng những người tỉnh táo thì lại không thể liều mạng với họ được.
Trận chiến này không thể đánh.
Có vài người vẫn kêu gào mong dược nhân có thể tỉnh lại, còn những người còn lại đều chấn động đến ngây người.
Nhưng khi bọn họ vẫn chưa thể hồi hồn từ biến cố này, thì lại nghe có tiếng nghẹn ngào vang lên. Nhìn theo thì thấy có mấy tên áo đen áp giải một đám người đi đến, trong đó có hiệp khách rời khỏi Thiếu Lâm ra ngoài ăn nhưng mãi chưa về, cũng có đệ tử của các môn phái giang hồ, ai cũng bị trói chặt, miệng nhét vải, trên cổ kề một cây đao.
Quỷ tướng công nói câu thứ tư khi đến đây, chỉ vào con tin nói với phương trượng: "Mục đích đêm nay chúng ta đến đây rất đơn giản, lấy người đổi người".
Trong tiểu viện phủ đầy ánh trăng, đêm tối vắng lặng.
Diệp Hữu thay áo bào màu đen ngồi trên ghế đá trong sân, chậm rãi vân vê quân cờ. Đào cô nương ngồi đối diện y, nhìn chằm chằm ván cờ dưới ánh trăng, ngẫm nghĩ một lúc, đặt xuống một quân cờ. Khóe miệng Diệp Hữu nhếch lên, như là đã sớm đoán được, ngay sau đó đặt xuống một quân.
Đào cô nương nhìn nhìn, nói: "Lại theo ý ngươi".
Diệp Hữu cười nói: "Nếu ta cố ý nhường ngươi, vậy chẳng phải sẽ chọc giận ngươi sao?".
Đào cô nương: "Ngươi có thể đừng để ta nhận ra".
Diệp Hữu nghe lời, nói: "Được, ván tiếp theo nhường ngươi".
Đào cô nương không nói gì, chuyên tâm chơi xong ván này, kết quả lúc kết thúc lại phát hiện mình chỉ thua nửa nước, lúc này mới biết ngay từ đầu Diệp Hữu đã nhường cho mình, quả nhiên không để nàng nhận ra. Nàng bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi đúng là..."
Diệp Hữu hỏi: "Sao?".
Cách đó không xa vang lên một giọng nói: "Đúng là rất đáng hận".
Tiếng vừa dứt, Tần Nguyệt Miên rảo bước qua cổng tròn, cười đi về phía bọn họ.
Dựa theo kế hoạch của Diệp Hữu và Văn Nhân Hằng, sáng sớm hôm nay hắn đã đến tìm Đào cô nương uống trà, nhắc mấy câu về Diệp Hữu, thành công mời được mỹ nhân xuống núi du ngoạn dưới ánh mắt hâm mộ của cả đám người. Mà trưởng lão Ma Giáo đã sớm nhận được lệnh của giáo chủ, phái Mai trưởng lão và Bạch trưởng lão tiếp ứng ở huyện, rồi thay thế bọn họ quay về Thiếu Lâm.
Vốn hắn còn tưởng Mai trưởng lão giả làm Đào cô nương, Bạch trưởng lão giả làm hắn, nhưng ngay lập tức phát hiện mình nghĩ ngây thơ quá rồi. Ma Giáo người ta để Bạch trưởng lão dịch dung thành Đào cô nương, mà Mai trưởng lão thì dịch dung thành hắn, hỏi ra thì câu trả lời là Bạch trưởng lão võ công cao, giỏi chịu đòn.
Hắn im lặng nhìn bọn họ rời đi, một lúc lâu sau mới hỏi: "Đây là trọng điểm sao?".
Trọng điểm là một nam nhân giả thành nữ, lại còn chưa tỉnh ngủ, không sợ lộ ra sao? Còn Mai trưởng lão nữa, có thể đừng dùng cái mặt hắn tạo dáng lan hoa chỉ được không?
Đào cô nương nói: "Bọn họ luôn như vậy, yên tâm đi, làm chuyện quan trọng thì họ đáng tin lắm".
Tần Nguyệt Miên hỏi: "Không bị nhận ra thật sao?".
Đào cô nương đáp: "Chắc là không, dịch dung là sở trường của họ, lúc nãy không có người ngoài nên mới không thèm che giấu".
Tần Nguyệt Miên nghĩ thầm mong là như vậy, đi vào tiểu viện Ma Giáo cùng Đào cô nương, chờ từ lúc đó đến tối.
Hắn chậm rãi đi đến ngồi cạnh hai người: "Vẫn chưa có tin gì sao?".
"Chưa", Diệp Hữu cất bộ cờ, bưng trà lên nhấp một ngụm, "Cũng chưa chắc là đêm nay".
Tần Nguyệt Miên nói: "Nếu đêm nay bọn chúng không hành động, đám thiếu gia kia đã ở bên ngoài một đêm, ở thêm đêm nữa liệu có khiến người ta nghi ngờ không?".
Diệp Hữu đáp: "Người trẻ mà, thỉnh thoảng ham chơi cũng dễ hiểu thôi".
Tần Nguyệt Miên nghi ngờ nhìn y.
Người này sau khi quay về liền đeo mặt nạ chuyên dụng của mình.
Mặt nạ bao kín gương mặt, chỉ lộ mắt, mũi và miệng, nhưng khác với mặt nạ bình thường. Phần bên trái đến cánh mũi là kéo dài qua nhân trung, vòng quanh môi rồi xéo lên má trái, đoạn cuối cong lên như đuôi phượng, trên mặt nạ đen vẽ hoa văn đỏ, làm nổi bật khóe môi khẽ nhếch đầy tà khí, cả giang hồ chỉ có một người này.
Tần Nguyệt Miên thấy y chỉ cười không nói, nghĩ chắc có đối sách rồi, thầm nghĩ sao sư huynh đệ này đều khó đối phó vậy chứ, nhưng ngoài miệng thì đổi đề tài: "Hình như hôm nay ta thấy người của Vô Vọng cung đến?".
Diệp Hữu đáp: "Bọn họ đến nói chỗ ở hiện giờ của Chung công tử cho ta".
Tần Nguyệt Miên và Đào cô nương sửng sốt, đồng thanh: "Chẳng lẽ Chung công tử đang nằm trong tay Tạ cung chủ?".
Diệp Hữu nói: "Ừ, cụ thể thế nào tạm thời ta không..."
Chưa dứt lời, y ngẩng đầu thì thấy Bách Lý trưởng lão đi theo người của Vô Vọng cung đến nhìn con tin đã quay về, hỏi: "Tạ Quân Minh dùng cách gì để giữ người?".
"Tạ cung chủ tìm một đại hán khôi ngô đến trông giữ Chung công tử", khóe môi Bách Lý trưởng lão run run, "Nghe nói đại hán chờ Chung công tử tỉnh lại thì nói với hắn là mình nhất kiến chung tình, muốn bắt hắn làm vợ. Chung công tử uy hiếp dụ dỗ nhưng chẳng ích gì, chỉ có thể thà chết chứ không theo. Đại hán cũng không ép hắn, chỉ là ngày ngày ở nhà trông coi. Nghe nói hai ngày nay Chung công tử luôn giảng giải đạo lý cho đại hán, hôm nay ta đến chỗ bí mật nhìn thử, thì Chung công tử đã nói muốn dẫn người ta đi gặp cha hắn, cha hắn đồng ý thì hắn đồng ý".
Tần Nguyệt Miên: "...".
Đào cô nương: "...".
Diệp Hữu cười: "Còn gì nữa?".
Bách Lý trưởng lão nói: "Sau đó đại hán hỏi cha hắn không phải là minh chủ võ lâm sao. Chung công tử nói đúng vậy. Đại hán nói minh chủ võ lâm lợi hại như vậy, nếu không đồng ý thì sẽ đánh đuổi hắn ta, vợ hắn ta sẽ không có nữa, cho nên vẫn muốn giữ lại, chờ có tình cảm rồi nói tiếp. Lúc đó mặt Chung công tử tái mét cả ra".
Tần Nguyệt Miên: "...".
Đào cô nương: "...".
Diệp Hữu bật cười, khen ngợi: "Không hổ là Tạ Quân Minh".
Bách Lý trưởng lão hỏi: "Vậy hắn thì...?".
Diệp Hữu đáp: "Cứ theo dõi tiếp, lúc cần sẽ "cứu" ra".
Bách Lý trưởng lão đáp vâng, xoay người rời đi.
Diệp Hữu sai người đưa một bầu rượu đến, rót cho mình và Tần Nguyệt Miên mỗi người một ly, lại chơi thêm hai ván cờ với Đào cô nương, lúc này mới nhận được tin của thủ hạ, khóe môi nhếch lên.
Tần Nguyệt Miên liếc y: "Sao vậy?".
Diệp Hữu đưa tờ giấy cho hắn, đứng dậy nói: "Có động tĩnh, chúng ta đi".
Đã qua nửa đêm, Thiếu Lâm tự yên tĩnh không một tiếng động, hầu hết mọi người đều đã nghỉ ngơi.
Ngụy Giang Việt nghe cả đống thứ nên hiện giờ không buồn ngủ chút nào, ngồi thẳng người trên ghế, nhìn ánh trăng bên ngoài, im lặng rót trà.
Văn Nhân Hằng thấy hắn không ngủ cũng không khách khí, mặc nguyên quần áo trèo lên giường --- tối qua hắn và sư đệ nằm ngủ trên chiếc giường này, làm chuyện mà mười năm nay hắn muốn làm vô số lần, nói thật thì hiện giờ hắn cũng không muốn cho người khác ngủ trên đây.
Căn phòng chìm trong yên lặng, không biết qua bao lâu, bỗng chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, hình như còn có tiếng kêu thảm thiết, sau đó một tiếng gầm đầy nội lực vang vọng khắp nơi: "Người Thiếu Lâm cút ra đây hết cho ta!".
Lần này như là nước rót vào chảo dầu, cả Thiếu Lâm bùng nổ.
Văn Nhân Hằng lập tức mở mắt.
Tuy hắn ngủ chập chờn, nhưng dù gì cũng đã nhắm mắt nghỉ ngơi, nên lúc này tinh thần rất tốt, khác với những người hoảng hốt không biết gì ở bên ngoài.
Hắn ngồi dậy, vuốt phẳng quần áo, ôn hòa nói: "Chúng ta ra ngoài xem".
Ngụy Giang Việt hít sâu một hơi, đứng dậy theo hắn ra cửa.
Vừa mới bước ra tiểu viện, ngẩng đầu liền thấy một bóng đen từ tiểu viện bên cạnh bay vụt ra, chớp mắt đã biến mất. Ngụy Giang Việt giật mình: "Đó là Tần trang chủ sao?".
Văn Nhân Hằng đáp: "Xem như là vậy".
Ngụy Giang Việt lẩm bẩm: "Sao lại là xem như..."
Hắn nói xong mới phản ứng kịp, hỏi, "Chẳng lẽ cũng là tìm người dịch dung?".
Văn Nhân Hằng đáp: "Ừ".
Ngụy Giang Việt hỏi: "Sao lại vậy? Hắn đi đâu vậy?".
"Đến chỗ Đào cô nương", Văn Nhân Hằng đáp, "Nếu lần này quân trắng thực sự dùng dược nhân thì chắc chắn sẽ thổi sáo, tiếng đàn của Đào cô nương có thể phá tiếng sáo, nếu ngươi là quân trắng, lúc này sẽ để Đào cô nương đi ra làm rối chuyện sao?".
Ngụy Giang Việt nhướng mày: "Tới kịp không?".
Văn Nhân Hằng bình tĩnh: "Tới kịp".
Ngụy Giang Việt nghi ngờ muốn hỏi thêm, liền nghe Văn Nhân Hằng nói là Đào cô nương kia cũng không phải là thật, liền im lặng, nghĩ thầm hai sư huynh đệ này đều đã tính toán hết rồi.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Hiểu công tử.
Người nọ nhìn thấu nước đi của quân trắng, vậy bi thương mấy ngày nay là thật hay giả? Có phải đã rũ bỏ hết, hay đang kìm nén? Hơn nữa nếu bọn họ tính hết những chuyện này, vậy Hiểu công tử ra ngoài chắc chắn là có chuyện cần làm nhỉ?
Hắn hỏi: "Y muốn làm gì? Liệu có nguy hiểm không?".
"Không đâu", Văn Nhân Hằng liếc nhìn lối rẽ phía trước, nhắc nhở, "Là nhóm phương trượng".
Ngụy Giang Việt liền ngậm miệng, rũ mắt đi theo Văn Nhân Hằng, cố gắng diễn thật giống Hiểu công tử.
Chuyện xảy ra đột ngột, đoàn người Từ Nguyên phương trượng đều vội vàng ra ngoài xem rốt cục là chuyện thế nào, không có thời gian nói chuyện, chỉ gật đầu rồi bước đi. Văn Nhân Hằng và Ngụy Giang Việt bước chậm, giữ một khoảng cách, không nhanh không chậm đi theo, hướng thẳng cổng chính Thiếu Lâm.
Lúc này trong ngoài cổng lớn đã đứng đầy người.
Mọi người thấy nhóm phương trượng đã đến, liền tách ra một con đường.
Các vị tiền bối ngẩng đầu nhìn thì thấy bên ngoài Thiếu Lâm là một đám áo đen, nhiều người đứng đầu đều giơ đuốc, chiếu sáng bốn phía như ban ngoài. Một người áo đen bịt mặt đứng giữa, tay chắp sau lưng, lẳng lặng chờ bọn họ.
Từ Nguyên phương trượng chắp tay: "A di đà phật, thí chủ lên núi trong đêm khuya thế này, không biết là có chuyện gì?".
Người áo đen không trả lời, mà lại kéo khăn che mặt xuống trong sự ngạc nhiên của mọi người, cười lạnh lùng nhìn họ.
Người này có ngũ quan dễ nhìn, nhìn thì không đoán được tuổi thật, dù bên má trái có một vết sẹo nhưng vẫn không khiến gương mặt xấu đi, chẳng qua hiện giờ đang cười lạnh, khí thế hung hăng, khiến người ta mất cảm tình.
Mọi người sửng sốt, tiếp đó liền nhận ra thân phận của gã, hít một ngụm khí lạnh.
"Quỷ tướng công! Là Quỷ tướng công đấy!".
"Cái gì? Quỷ tướng công?".
"Không thể nào, không phải gã đã chết rồi sao? Sao vẫn còn sống!".
"Lúc trước là Hấp Huyết lão quỷ, hiện giờ thì là Quỷ tướng công...".
"Ai nói cho ta biết rốt cục là đã có chuyện gì không?".
Mấy người Từ Nguyên phương trượng cũng giật mình.
Nhưng vào lúc này mà đi truy hỏi rốt cuộc tại sao gã còn sống để làm gì, hơn nữa quân đen đã từng nhắc nhở người chết còn sống, chỉ cần bọn họ không ngu thì đều biết rõ đây là do quân trắng.
Quỷ tướng công nhìn khắp: "Đám bạch đạo các người, vừa nhìn là thấy buồn nôn rồi".
Tạ Quân Minh nói: "Cái này thì ta đồng ý".
Mọi người: "...".
Sao chỗ nào cũng thấy mặt ngươi!
Quỷ tướng công không ngờ lại có người tiếp lời, nhìn sang: "Tạ Quân Minh của Vô Vọng cung?".
"Ừ, là ta". Tạ Quân Minh mặc đồ ngủ lộ ra vòm ngực rộng lớn, vậy mà không biết xấu hổ cứ thế đi ra, y phẩy tay nói, "Không cần nhiều lời nữa, các ngươi nghênh ngang đến đây như vậy thì chắc chắn là dẫn dược nhân theo đúng không? Mau, mau cho ra đi, xong việc sớm chút để ta về ngủ. Đúng thật là, sau này các ngươi chọn hành động vào ban ngày được không, cứ phải chui trong tối sao?".
Tuy tên này luôn nói khó nghe, nhưng đứng cạnh nghe y chửi người khác, vẫn thấy... hả giận lắm.
Mọi người im lặng.
Quỷ tướng công thì chắc lâu rồi chưa nghe người khác nói chuyện kiểu đó với mình, nên mặt lạnh lùng hơn, nhưng không bùng nổ, giơ tay ra hiệu cho phía sau.
Mọi người đều không biết gã muốn làm gì, ai ai cũng căng thẳng nhìn, tiếp đó liền nghe tiếng sáo vang đến, những người áo đen kia đồng loạt cởi khăn che, ánh đuốc sáng ngời chiếu thẳng lên mặt, để người ta thấy rõ ràng.
"Đó... Đó là Điệt Ý tam hiệp! Bọn họ đã mất tích hai năm rồi, không ngờ lại ở đó!".
"Sư huynh, đó là sư huynh của ta! Sư huynh! Sư huynh! Huynh nhìn đệ đi, nhìn đệ!".
"Trời ạ... Bọn họ không nghe thấy, cũng không có phản ứng..."
Sắc mặt Từ Nguyên phương trượng và các vị tiền bối vô cùng nghiêm trọng.
Bị quân đen áp sát từng bước, thế lực giấu trong bóng tối của quân trắng cuối cùng cũng chui lên, tuy bọn họ đã có chuẩn bị, nhưng không ngờ càng tới gần, lại càng thấy đáng sợ.
Dược nhân không có ý thức, có thể không chút băn khoăn vung đao vung kiếm về phía họ, nhưng những người tỉnh táo thì lại không thể liều mạng với họ được.
Trận chiến này không thể đánh.
Có vài người vẫn kêu gào mong dược nhân có thể tỉnh lại, còn những người còn lại đều chấn động đến ngây người.
Nhưng khi bọn họ vẫn chưa thể hồi hồn từ biến cố này, thì lại nghe có tiếng nghẹn ngào vang lên. Nhìn theo thì thấy có mấy tên áo đen áp giải một đám người đi đến, trong đó có hiệp khách rời khỏi Thiếu Lâm ra ngoài ăn nhưng mãi chưa về, cũng có đệ tử của các môn phái giang hồ, ai cũng bị trói chặt, miệng nhét vải, trên cổ kề một cây đao.
Quỷ tướng công nói câu thứ tư khi đến đây, chỉ vào con tin nói với phương trượng: "Mục đích đêm nay chúng ta đến đây rất đơn giản, lấy người đổi người".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.