Chương 95
Nhất Thế Hoa Thường
27/09/2020
Nhâm Thiểu Thiên bị thiếu gia nhà hắn kéo lại an ủi nửa ngày, cuối cùng ngay cả bản thân hắn cũng phải hoài nghi cuộc đời.
Rốt cuộc khi thiếu gia lại lần nữa đề nghị đi uống rượu cùng, hắn ngắt lời nói: “Thiếu gia, ngài để ta nghĩ kỹ lại đã.”
Đinh Hỉ Lai nói: “Vậy đi đi, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ a!”
Nhâm Thiểu Thiên đáp: “… Thiếu gia yên tâm, ta sẽ không đâu.”
Đinh Hỉ Lai liền đứng dậy đến bên cạnh Vệ Tấn, muốn kéo Vệ Tấn rời đi.
Vệ Tấn bị bọn họ ném sang một bên, nhìn bọn họ ngồi xổm ở đó kéo đông kéo tây, vẻ mặt nghiêm túc suy nữa là không thể giữ được. Hắn nhìn thiếu gia, nói: “Thiếu gia, việc này không thể cho qua vậy được.”
Đinh Hỉ Lai khiếp sợ: “Thiểu Thiên đã thảm vậy rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Vệ Tấn nói: “Ngài tin là hắn thích Hiểu công tử thật hả?”
Đinh Hỉ Lai đáp: “Vậy chứ đâu? Tục ngữ nói ngoài cuộc tỉnh táo mà, bản thân hắn có thể không biết, nhưng ngươi xem biểu hiện của hắn rõ ràng như vậy, rõ ràng thế cơ mà.”
Vệ Tấn nói: “Nếu thật là vậy, thì hắn không hợp đi theo ngài nữa.”
Đinh Hỉ Lai càng khiếp sợ hơn, chưa kịp phản bác lại thì Nhâm Thiểu Thiên đã đi đến.
Hắn nghiêm túc nhìn Vệ Tấn: “Đội trưởng, ta sẽ không lỗ mãng nữa.”
Vệ Tấn nói: “Chuyện này không chỉ dựa vào lời nói là được.”
Đinh Hỉ Lai mặc kệ: “Ta tin tưởng Thiểu Thiên, hơn nữa Hiểu công tử tốt như vậy, sau này Thiểu Thiên mà vẫn đi cứu y thì ta không phản đối.”
Vệ Tấn hỏi: “Nếu liên quan đến sống chết thì sao?”
Nhâm Thiểu Thiên nói: “Ta sẽ không bỏ lại thiếu gia.”
Đinh Hỉ Lai gật đầu: “Thiểu Thiên không bỏ lại ta đâu, ta biết mà.”
Vệ Tấn im lặng nhìn bọn họ, không nói gì.
Từ trước đến giờ Đinh Hỉ Lai luôn sợ hắn, nhưng nghĩ đến việc có thể Nhâm Thiểu Thiên sẽ bị điều đi, sau này đổi thành người khác đi theo mình, hắn liền mạnh dạn hơn, ngửa đầu đối diện với Vệ Tấn, không lùi một bước. Vì vậy Vệ Tấn nhìn Nhâm Thiểu Thiên nói: “Ta cho ngươi thời gian nghĩ rõ ràng, buổi tối cho ta một lời giải thích hợp lý.”
Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Ta biết rồi.”
Vệ Tấn thu mắt lại, đứng một bên thiếu gia cùng trở về.
Đinh Hỉ Lai thấy bầu không khí khá căng thẳng, ngẫm nghĩ một lúc, dẫn theo bọn họ về tiền thính rồi nói với cha già là hắn phải về phòng ngủ, sau đó kéo Nhâm Thiểu Thiên về phòng cùng. Còn về Vệ Tấn… nếu hắn thích canh bên ngoài thì cứ canh đi.
Đinh Hỉ Lai dòm qua khe cửa một lúc, rồi kéo Nhâm Thiểu Thiên leo lên giường ngồi: “Ngươi nói xem liệu hắn có nói chuyện của ngươi cho cha ta biết không?”
Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Nếu hắn đã cho ta thời gian, vậy tạm thời sẽ không nói cho các chủ,” hắn dừng lại, thấy hình như thiếu gia vẫn còn khó chịu, liền giải thích, “Thiếu gia đừng trách hắn, trước đây đội trưởng từng gặp chuyện nên rất nghiêm khắc với người của ‘Nguyệt Ảnh’.”
Đinh Hỉ Lai sửng sốt: “Chuyện gì vậy?”
“Chuyện sáu bảy năm trước rồi,” Nhâm Thiểu Thiên nói, “Lúc đó ta vẫn chưa đi theo thiếu gia.”
Đinh Hỉ Lai “ừ” một tiếng.
Khi đó hắn mới mười mấy tuổi, vẫn chưa “lang bạt” giang hồ với Tiểu Chung, mà hình như Nhâm Thiểu Thiên mới chừng hai mươi thôi, vẫn chưa phải là nhị thủ lĩnh của ‘Nguyệt Ảnh’. Tất nhiên lúc đó Vệ Tấn cũng chưa phải là đội trưởng, trong ký ức của hắn, đội trưởng là một người khác, nhưng sau do lớn tuổi nên đã nhường vị trí để làm chuyện khác.
Hắn hỏi: “Vậy Vệ đại ca từng có chuyện gì?”
Nhâm Thiểu Thiên nhớ lại: “Lúc đó trên giang hồ có một tà phái, giỏi dùng độc, gây họa cho dân chúng, các chủ liền bảo nhóm của đội trưởng đi tìm hiểu thực hư thế nào, ai ngờ tà phái kia lại bắt bạn của một người trong nhóm, mấy người đội trưởng muốn cứu người, nhưng giữa đường lại gặp chuyện, tất cả đều chết.”
Đinh Hỉ Lai đổi sắc: “A?”
Nhâm Thiểu Thiên nói tiếp: “Cuối cùng chỉ có mình đội trưởng còn sống, hắn bị thương rất nặng, ba tháng sau mới quay về, nhưng trước khi về, hắn đã một mình một ngựa ẩn núp vào trong tà phái kia, kiên nhẫn đợi năm ngày cuối cùng cũng giết được giáo chủ của bọn chúng.”
Đinh Hỉ Lai vô cùng bội phục.
“Thực ra tính hắn không phải như vậy, rất tùy tiện, không khác Tạ cung chủ là bao,” Nhâm Thiểu Thiên nói xong liền thấy mặt thiếu gia vặn vẹo, cười nói tiếp, “Nhưng chắc chắn là không gây hận như Tạ cung chủ đâu, ý ta là luôn thích nói toạc ra ấy.”
Đinh Hỉ Lai vỗ vỗ trái tim nhỏ vừa bị dọa, cảm thấy đỡ hơn rồi.
“Lần đó hắn là tiểu đội trưởng dẫn đội, nếu không phải vì hành động theo cảm tính mà đi cứu người, thì bọn họ sẽ không gặp chuyện,” Nhâm Thiểu Thiên không cười nữa, “Vì vậy đội trưởng luôn tự trách mình, từ sau chuyện đó hắn cũng dần thay đổi, càng trầm ổn đáng tin hơn, cũng trở thành đội trưởng như bây giờ, cho nên hắn rất để bụng chuyện của ta lần này.”
Thì ra là vậy, Đinh Hỉ Lai cũng hiểu được.
Hắn nói: “Nhưng chuyện tình cảm đâu phải muốn kìm nén là được đâu, huống hồ gì người ngươi thích lại là Hiểu công tử, nếu ta mà thích nam nhân thì cũng để ý y thôi mà.”
Nhâm Thiểu Thiên muốn phản bác lại, nhưng thấy có khi cũng giống như lúc nãy thôi, chỉ đành ngầm thừa nhận, hỏi: “Thiếu gia, ngài không ngủ sao?”
Đinh Hỉ Lai nói: “Ngủ ngủ, ngươi tự mình nghĩ đi, ta không làm phiền ngươi nữa.”
Hắn nói xong liền nằm trên giường, chỉ lộ ra chút lưng, chẳng mấy chốc đã ngủ.
Nhâm Thiểu Thiên nghe nhịp thở của hắn dần đều đặn, lẳng lặng ngồi một lúc, rồi mở cửa đi ra ngoài đứng bên cạnh Vệ Tấn, im lặng một lúc rồi nói: “Ta thừa nhận, ta khá để ý đến Hiểu công tử.”
Vệ Tấn quay đầu nhìn hắn.
Nhâm Thiểu Thiên nói: “Nhưng đây không phải là chuyện ta muốn nói nhất, thực ra hôm nay ta đã phát hiện ra một chuyện.”
Hắn tránh nặng tìm nhẹ, kể qua chuyện Hiểu công tử nghi ngờ Ngụy trang chủ, hỏi: “Có cần nói việc này với các chủ không?”
Vệ Tấn hỏi: “Chuyện Dương công tử cũng là y làm?”
Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Không biết, ta không thấy người.”
Đây là lời thật, quả thực là hắn không hề thấy Dương công tử, chỉ là cảm giác có liên quan đến Hiểu công tử thôi, nhưng hắn đã đồng ý với Hiểu công tử là không nói ra, thì sẽ không nói.
Vệ Tấn trầm ngâm một lúc, nói: “Việc này phải nói cho các chủ, để ta nói.”
Nhâm Thiểu Thiên gật đầu.
Đinh Hỉ Lai không biết bọn họ đã nói những gì.
Hắn chỉ biết sau khi hắn tỉnh dậy, quan hệ giữa hai người này đã không căng thẳng như trước. Nhâm Thiểu Thiên nói cho hắn biết là bởi vì hắn đã nói sau này sẽ bỏ hết những suy nghĩ dư thừa chỉ chú ý bảo vệ thiếu gia thôi, Đinh Hỉ Lai không biết hắn đã thuyết phục Vệ Tấn thế nào, cũng không hỏi nhiều, chỉ vỗ vai hắn hỏi: “Ngươi thực sự không muốn uống rượu sao?”
Nhâm Thiểu Thiên bất đắc dĩ: “Không cần thật mà, thiếu gia có muốn ngủ thêm không? Ngài mới ngủ chưa được một canh giờ.”
Đinh Hỉ Lai đáp: “Không.”
Hôm nay là lần đầu tiên hắn trải qua cảnh thảm khốc như vậy, trong mơ đều là đám dược nhân bao quanh muốn xé nát hắn, bây giờ hắn không buồn ngủ chút nào. Hắn nói: “Không biết Hiểu công tử thế nào rồi, hay là đến thăm y đi?”
Nhâm Thiểu Thiên nói: “Nếu thiếu gia muốn thì cứ đi đi.”
Đinh Hỉ Lai hiểu lời này thành Nhâm Thiểu Thiên cũng muốn đi, liền nhấc chân đi đến đó.
Lúc này Diệp Hữu đã tỉnh rồi.
Vốn y cũng không buồn ngủ, nghỉ một lúc đã tỉnh, nhưng vì muốn giả yếu ớt nên nằm trên giường không dậy. Văn Nhân Hằng cũng không dậy, hai người nằm nói chuyện một hồi, cùng chọc ghẹo nhau một lát, rất nhanh đã có một người không kìm được nữa.
Khi Đinh Hỉ Lai đến, Văn Nhân Hằng vừa mới cởi quần áo của sư đệ ra, nghe thấy tiếng thì khó chịu nhíu mày.
Diệp Hữu thở đều lại, cười đẩy hắn.
Văn Nhân Hằng vẫn chưa thỏa mãn thu tay lại, chỉnh lại quần áo đôi bên, rồi mới đi mở cửa cho Đinh Hỉ Lai vào.
Đinh Hỉ Lai hoàn toàn không biết mình đã phá chuyện tốt gì, hắn chỉ thấy hình như Văn Nhân Hằng cười tươi hơn bình thường, nhưng lại khá đáng sợ, không dám nhìn nhiều thêm, đi đến cạnh Hiểu công tử hỏi: “Hiểu công tử, ngươi thế nào rồi?”
Diệp Hữu làm giọng nhẹ hơn, khụ mấy tiếng nói: “Đỡ hơn rồi.”
Đinh Hỉ Lai thấy y ho khan thì rất lo lắng: “Có phải bị phong hàn rồi không? Phải uống nhiều nước gừng mới được.”
“Ta biết rồi.” Diệp Hữu trò chuyện mấy câu với hắn, hỏi bên ngoài thế nào rồi, biết được bạch đạo chỉ tìm được hai bức thư từ trong làng chài thì cũng không hề bất ngờ.
Đinh Hỉ Lai nói: “Bọn họ nói sẽ soát lại lần nữa.”
Diệp Hữu biết quân trắng rất cẩn thận, soát lại có khi cũng chẳng ích gì, liền hỏi chuyện khác: “A? Các vị tiền bối đang lo về dược nhân?”
Đinh Hỉ Lai đáp: “Ừ, vẫn nên phái người đưa đến Thiếu Lâm chứ nhỉ? Để ở đây quá nguy hiểm.”
Diệp Hữu nói: “Có thể, nhưng dù thế nào cũng không thể chậm trễ được nữa, chúng ta còn phải đến cứu Ngụy nhị công tử.”
Đinh Hỉ Lai ừm một tiếng, nói: “Nhưng hiện giờ vẫn chưa tìm được Dương công tử, liệu có được không?”
Diệp Hữu thở dài: “Mong là không có chuyện gì, chuyện của Ngụy nhị công tử đã đủ để khiến Ngụy trang chủ lo lắng rồi, nếu Dương công tử lại bị gì nữa, chắc chắn Ngụy trang chủ sẽ buồn lắm.” Nói xong lại ho mấy cái, rất là yếu ớt.
Nhâm Thiểu Thiên gắng chịu không để khóe miệng run run, quay đầu đi, xem như không thấy.
Đinh Hỉ Lai liếc nhìn hắn, thấy hắn không nhìn Hiểu công tử thì thấy không đành lòng, vì vậy không ở lại lâu, bảo Hiểu công tử nghỉ ngơi thật tốt rồi đi ra.
Hắn an ủi: “Thiểu Thiên, Hiểu công tử sẽ không sao đâu.”
Nhâm Thiểu Thiên không giãy dụa nữa, đáp: “… Vâng.”
Trời tối rất nhanh, đã đến giờ cơm rồi.
Trại chủ nghe lời bảo người hầm canh cá, kết quả Diệp Hữu bởi vì “không khỏe” mà không đi ra, hắn liền sai người bưng đến.
Lần này Văn Nhân Hằng không ở lại với sư đệ nữa, mà xuất hiện ở trên bàn ăn.
Trại chủ biết quan hệ giữa hắn và Diệp Hữu nên rất khách khí, nhưng hắn chưa kịp nói mấy câu với người ta, thì nghe Tạ Quân Minh gọi “Diệp giáo chủ” là bảo bối, rượu trong miệng suýt nữa phun ra, nghiêng đầu sang chỗ khác ho kịch liệt. Hắn cũng đã nghe được lời đồn gần đây, cũng biết Tạ Quân Minh thích giỡn, nhưng không ngờ Tạ Quân Minh lại dám giỡn trên đầu Diệp Hữu.
Tạ Quân Minh cười nói: “Đệ, sao vậy?”
Trại chủ trong chớp mắt đã điều chỉnh xong cảm xúc, nói: “Tiểu đệ biết được đại ca đã được như mong ước, nên vui mừng quá thôi.”
Tạ Quân Minh rất hài lòng: “Ừ, sau này nhớ gọi tẩu tử.”
Trại chủ nhìn Bách Lý trưởng lão, nghe lời gọi: “Chào tẩu tử.”
Bách Lý trưởng lão: “…”
Các tiền bối bạch đạo thấy bọn họ thản nhiên chấp nhận chuyện này như vậy, vẻ mặt rất quái lạ. Đinh các chủ thì tuyệt hơn, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn sang chỗ bọn họ.
Trong lòng Bách Lý trưởng lão vô cùng căm phẫn, mặc kệ tên khốn Tạ Quân Minh kia, cố gắng dời đề tài sang chuyện chính, nói: “Nói đến dược nhân, thì bổn tọa có một ý.”
Một câu thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bách Lý trưởng lão nói: “Đi từ đây đến Tiểu Thanh Sơn gần hơn Thiếu Lâm nhiều, nếu các vị tin tưởng thì chi bằng áp giải chúng đến cho Ma Giáo giam giữ, đợi Kỷ thần y làm ra thuốc giải là được.”
Thế này… các vị tiền bối chần chừ.
Văn Nhân Hằng nói: “Ta thấy được đấy.”
Đinh các chủ hỏi: “Vì sao?”
“Bây giờ cứu người quan trọng hơn, không thể kéo dài được nữa, huống hồ gì quân trắng chỉ cần có thuốc là không lo không có dược nhân, có cướp được người về hay không cũng chẳng sao, dù gì chỗ Kỷ thần y cũng có rất nhiều dược nhân rồi, đủ để chế ra thuốc giải,” Văn Nhân Hằng nói, “Nếu có nơi nào gần hơn Tiểu Thanh Sơn, lại đồng ý nhận đám dược nhân này, thì ta cũng không có ý kiến.”
Mọi người im lặng.
Trong số họ đúng thực là có người có sản nghiệp ở gần đây, nhưng ai dám nhận những người này?
Mọi người bàn bạc một lúc, quyết định giao dược nhân cho Ma Giáo, đợi ngày mai lục soát làng chài lần nữa rồi đi đến thành Ngũ Uẩn. Ngụy Giang Nhu nghe thấy vậy, liền nhìn cha mình hỏi: “Vậy ca thì sao?”
Ngụy trang chủ nói: “Ta sẽ để lại một nhóm người tìm tiếp.”
Ngụy Giang Nhu lo lắng: “Huynh ấy sẽ không sao chứ?”
Ngụy trang chủ an ủi: “Không sao đâu, người của ‘Thương Khung’ đã được ta phái đi hết rồi, sẽ tìm được thôi.”
Tuy nói vậy, nhưng mày ông ta vẫn nhíu chặt.
Ngụy Giang Nhu liếc mắt nhìn thấy, cắn môi, không hỏi lại ngoan ngoãn ăn cơm.
Người của ‘Thương Khung’ chia làm mấy nhóm, thay phiên nhau tìm kiếm, ngày đêm không dứt.
Nắng chiều dần tan, bọn họ đã xuôi dòng tìm ba làng để hỏi không ít người, nhưng vẫn không tìm được, đang định tiếp tục tìm kiếm phía trước, thì thấy xa xa có hai người đi đến chỗ bọn họ, liền dừng lại.
Một lúc sau, có người lên tiếng: “Người đó… có thấy giống minh chủ không?”
Những người còn lại nhìn kỹ, thấy đúng là giống thật, nhưng minh chủ có vấn đề, mọi người đều biết.
Bọn họ nhìn nhau, lập tức có người muốn quay về báo tin, nhưng lúc này có bóng người lóe lên, người vừa mới đứng đằng xa đã đuổi đến nơi. Bọn họ vội vã cản người lại, nhưng chưa đụng được góc áo của người nọ thì đã bị tránh thoát, ngay sau đó liền thấy người đó chặn đồng bạn lại.
Đó là một lão giả, khuôn mặt bình thường nhưng khí thế rất mạnh, đứng trước mặt bọn họ thôi mà đã khiến họ dựng cả tóc gáy.
Minh chủ đi đến, nhìn qua rồi nói: “Là người của ‘Thương Khung’.”
Lão giả hỏi: “Chủ tử của các ngươi đâu?”
Người của ‘Thương Khung’ hỏi lại: “Ngươi là ai? Tìm trang chủ bọn ta làm gì…”
Còn chưa dứt lời, lão giả kia bỗng lóe lên, một chưởng đánh thẳng vào người vừa mới lên tiếng, người nọ chưa kịp kêu lên đã tắt thở mà chết, xung quanh lập tức im ắng.
Lão giả hỏi lần nữa: “Chủ tử của các ngươi đâu?”
Rốt cuộc khi thiếu gia lại lần nữa đề nghị đi uống rượu cùng, hắn ngắt lời nói: “Thiếu gia, ngài để ta nghĩ kỹ lại đã.”
Đinh Hỉ Lai nói: “Vậy đi đi, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ a!”
Nhâm Thiểu Thiên đáp: “… Thiếu gia yên tâm, ta sẽ không đâu.”
Đinh Hỉ Lai liền đứng dậy đến bên cạnh Vệ Tấn, muốn kéo Vệ Tấn rời đi.
Vệ Tấn bị bọn họ ném sang một bên, nhìn bọn họ ngồi xổm ở đó kéo đông kéo tây, vẻ mặt nghiêm túc suy nữa là không thể giữ được. Hắn nhìn thiếu gia, nói: “Thiếu gia, việc này không thể cho qua vậy được.”
Đinh Hỉ Lai khiếp sợ: “Thiểu Thiên đã thảm vậy rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Vệ Tấn nói: “Ngài tin là hắn thích Hiểu công tử thật hả?”
Đinh Hỉ Lai đáp: “Vậy chứ đâu? Tục ngữ nói ngoài cuộc tỉnh táo mà, bản thân hắn có thể không biết, nhưng ngươi xem biểu hiện của hắn rõ ràng như vậy, rõ ràng thế cơ mà.”
Vệ Tấn nói: “Nếu thật là vậy, thì hắn không hợp đi theo ngài nữa.”
Đinh Hỉ Lai càng khiếp sợ hơn, chưa kịp phản bác lại thì Nhâm Thiểu Thiên đã đi đến.
Hắn nghiêm túc nhìn Vệ Tấn: “Đội trưởng, ta sẽ không lỗ mãng nữa.”
Vệ Tấn nói: “Chuyện này không chỉ dựa vào lời nói là được.”
Đinh Hỉ Lai mặc kệ: “Ta tin tưởng Thiểu Thiên, hơn nữa Hiểu công tử tốt như vậy, sau này Thiểu Thiên mà vẫn đi cứu y thì ta không phản đối.”
Vệ Tấn hỏi: “Nếu liên quan đến sống chết thì sao?”
Nhâm Thiểu Thiên nói: “Ta sẽ không bỏ lại thiếu gia.”
Đinh Hỉ Lai gật đầu: “Thiểu Thiên không bỏ lại ta đâu, ta biết mà.”
Vệ Tấn im lặng nhìn bọn họ, không nói gì.
Từ trước đến giờ Đinh Hỉ Lai luôn sợ hắn, nhưng nghĩ đến việc có thể Nhâm Thiểu Thiên sẽ bị điều đi, sau này đổi thành người khác đi theo mình, hắn liền mạnh dạn hơn, ngửa đầu đối diện với Vệ Tấn, không lùi một bước. Vì vậy Vệ Tấn nhìn Nhâm Thiểu Thiên nói: “Ta cho ngươi thời gian nghĩ rõ ràng, buổi tối cho ta một lời giải thích hợp lý.”
Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Ta biết rồi.”
Vệ Tấn thu mắt lại, đứng một bên thiếu gia cùng trở về.
Đinh Hỉ Lai thấy bầu không khí khá căng thẳng, ngẫm nghĩ một lúc, dẫn theo bọn họ về tiền thính rồi nói với cha già là hắn phải về phòng ngủ, sau đó kéo Nhâm Thiểu Thiên về phòng cùng. Còn về Vệ Tấn… nếu hắn thích canh bên ngoài thì cứ canh đi.
Đinh Hỉ Lai dòm qua khe cửa một lúc, rồi kéo Nhâm Thiểu Thiên leo lên giường ngồi: “Ngươi nói xem liệu hắn có nói chuyện của ngươi cho cha ta biết không?”
Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Nếu hắn đã cho ta thời gian, vậy tạm thời sẽ không nói cho các chủ,” hắn dừng lại, thấy hình như thiếu gia vẫn còn khó chịu, liền giải thích, “Thiếu gia đừng trách hắn, trước đây đội trưởng từng gặp chuyện nên rất nghiêm khắc với người của ‘Nguyệt Ảnh’.”
Đinh Hỉ Lai sửng sốt: “Chuyện gì vậy?”
“Chuyện sáu bảy năm trước rồi,” Nhâm Thiểu Thiên nói, “Lúc đó ta vẫn chưa đi theo thiếu gia.”
Đinh Hỉ Lai “ừ” một tiếng.
Khi đó hắn mới mười mấy tuổi, vẫn chưa “lang bạt” giang hồ với Tiểu Chung, mà hình như Nhâm Thiểu Thiên mới chừng hai mươi thôi, vẫn chưa phải là nhị thủ lĩnh của ‘Nguyệt Ảnh’. Tất nhiên lúc đó Vệ Tấn cũng chưa phải là đội trưởng, trong ký ức của hắn, đội trưởng là một người khác, nhưng sau do lớn tuổi nên đã nhường vị trí để làm chuyện khác.
Hắn hỏi: “Vậy Vệ đại ca từng có chuyện gì?”
Nhâm Thiểu Thiên nhớ lại: “Lúc đó trên giang hồ có một tà phái, giỏi dùng độc, gây họa cho dân chúng, các chủ liền bảo nhóm của đội trưởng đi tìm hiểu thực hư thế nào, ai ngờ tà phái kia lại bắt bạn của một người trong nhóm, mấy người đội trưởng muốn cứu người, nhưng giữa đường lại gặp chuyện, tất cả đều chết.”
Đinh Hỉ Lai đổi sắc: “A?”
Nhâm Thiểu Thiên nói tiếp: “Cuối cùng chỉ có mình đội trưởng còn sống, hắn bị thương rất nặng, ba tháng sau mới quay về, nhưng trước khi về, hắn đã một mình một ngựa ẩn núp vào trong tà phái kia, kiên nhẫn đợi năm ngày cuối cùng cũng giết được giáo chủ của bọn chúng.”
Đinh Hỉ Lai vô cùng bội phục.
“Thực ra tính hắn không phải như vậy, rất tùy tiện, không khác Tạ cung chủ là bao,” Nhâm Thiểu Thiên nói xong liền thấy mặt thiếu gia vặn vẹo, cười nói tiếp, “Nhưng chắc chắn là không gây hận như Tạ cung chủ đâu, ý ta là luôn thích nói toạc ra ấy.”
Đinh Hỉ Lai vỗ vỗ trái tim nhỏ vừa bị dọa, cảm thấy đỡ hơn rồi.
“Lần đó hắn là tiểu đội trưởng dẫn đội, nếu không phải vì hành động theo cảm tính mà đi cứu người, thì bọn họ sẽ không gặp chuyện,” Nhâm Thiểu Thiên không cười nữa, “Vì vậy đội trưởng luôn tự trách mình, từ sau chuyện đó hắn cũng dần thay đổi, càng trầm ổn đáng tin hơn, cũng trở thành đội trưởng như bây giờ, cho nên hắn rất để bụng chuyện của ta lần này.”
Thì ra là vậy, Đinh Hỉ Lai cũng hiểu được.
Hắn nói: “Nhưng chuyện tình cảm đâu phải muốn kìm nén là được đâu, huống hồ gì người ngươi thích lại là Hiểu công tử, nếu ta mà thích nam nhân thì cũng để ý y thôi mà.”
Nhâm Thiểu Thiên muốn phản bác lại, nhưng thấy có khi cũng giống như lúc nãy thôi, chỉ đành ngầm thừa nhận, hỏi: “Thiếu gia, ngài không ngủ sao?”
Đinh Hỉ Lai nói: “Ngủ ngủ, ngươi tự mình nghĩ đi, ta không làm phiền ngươi nữa.”
Hắn nói xong liền nằm trên giường, chỉ lộ ra chút lưng, chẳng mấy chốc đã ngủ.
Nhâm Thiểu Thiên nghe nhịp thở của hắn dần đều đặn, lẳng lặng ngồi một lúc, rồi mở cửa đi ra ngoài đứng bên cạnh Vệ Tấn, im lặng một lúc rồi nói: “Ta thừa nhận, ta khá để ý đến Hiểu công tử.”
Vệ Tấn quay đầu nhìn hắn.
Nhâm Thiểu Thiên nói: “Nhưng đây không phải là chuyện ta muốn nói nhất, thực ra hôm nay ta đã phát hiện ra một chuyện.”
Hắn tránh nặng tìm nhẹ, kể qua chuyện Hiểu công tử nghi ngờ Ngụy trang chủ, hỏi: “Có cần nói việc này với các chủ không?”
Vệ Tấn hỏi: “Chuyện Dương công tử cũng là y làm?”
Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Không biết, ta không thấy người.”
Đây là lời thật, quả thực là hắn không hề thấy Dương công tử, chỉ là cảm giác có liên quan đến Hiểu công tử thôi, nhưng hắn đã đồng ý với Hiểu công tử là không nói ra, thì sẽ không nói.
Vệ Tấn trầm ngâm một lúc, nói: “Việc này phải nói cho các chủ, để ta nói.”
Nhâm Thiểu Thiên gật đầu.
Đinh Hỉ Lai không biết bọn họ đã nói những gì.
Hắn chỉ biết sau khi hắn tỉnh dậy, quan hệ giữa hai người này đã không căng thẳng như trước. Nhâm Thiểu Thiên nói cho hắn biết là bởi vì hắn đã nói sau này sẽ bỏ hết những suy nghĩ dư thừa chỉ chú ý bảo vệ thiếu gia thôi, Đinh Hỉ Lai không biết hắn đã thuyết phục Vệ Tấn thế nào, cũng không hỏi nhiều, chỉ vỗ vai hắn hỏi: “Ngươi thực sự không muốn uống rượu sao?”
Nhâm Thiểu Thiên bất đắc dĩ: “Không cần thật mà, thiếu gia có muốn ngủ thêm không? Ngài mới ngủ chưa được một canh giờ.”
Đinh Hỉ Lai đáp: “Không.”
Hôm nay là lần đầu tiên hắn trải qua cảnh thảm khốc như vậy, trong mơ đều là đám dược nhân bao quanh muốn xé nát hắn, bây giờ hắn không buồn ngủ chút nào. Hắn nói: “Không biết Hiểu công tử thế nào rồi, hay là đến thăm y đi?”
Nhâm Thiểu Thiên nói: “Nếu thiếu gia muốn thì cứ đi đi.”
Đinh Hỉ Lai hiểu lời này thành Nhâm Thiểu Thiên cũng muốn đi, liền nhấc chân đi đến đó.
Lúc này Diệp Hữu đã tỉnh rồi.
Vốn y cũng không buồn ngủ, nghỉ một lúc đã tỉnh, nhưng vì muốn giả yếu ớt nên nằm trên giường không dậy. Văn Nhân Hằng cũng không dậy, hai người nằm nói chuyện một hồi, cùng chọc ghẹo nhau một lát, rất nhanh đã có một người không kìm được nữa.
Khi Đinh Hỉ Lai đến, Văn Nhân Hằng vừa mới cởi quần áo của sư đệ ra, nghe thấy tiếng thì khó chịu nhíu mày.
Diệp Hữu thở đều lại, cười đẩy hắn.
Văn Nhân Hằng vẫn chưa thỏa mãn thu tay lại, chỉnh lại quần áo đôi bên, rồi mới đi mở cửa cho Đinh Hỉ Lai vào.
Đinh Hỉ Lai hoàn toàn không biết mình đã phá chuyện tốt gì, hắn chỉ thấy hình như Văn Nhân Hằng cười tươi hơn bình thường, nhưng lại khá đáng sợ, không dám nhìn nhiều thêm, đi đến cạnh Hiểu công tử hỏi: “Hiểu công tử, ngươi thế nào rồi?”
Diệp Hữu làm giọng nhẹ hơn, khụ mấy tiếng nói: “Đỡ hơn rồi.”
Đinh Hỉ Lai thấy y ho khan thì rất lo lắng: “Có phải bị phong hàn rồi không? Phải uống nhiều nước gừng mới được.”
“Ta biết rồi.” Diệp Hữu trò chuyện mấy câu với hắn, hỏi bên ngoài thế nào rồi, biết được bạch đạo chỉ tìm được hai bức thư từ trong làng chài thì cũng không hề bất ngờ.
Đinh Hỉ Lai nói: “Bọn họ nói sẽ soát lại lần nữa.”
Diệp Hữu biết quân trắng rất cẩn thận, soát lại có khi cũng chẳng ích gì, liền hỏi chuyện khác: “A? Các vị tiền bối đang lo về dược nhân?”
Đinh Hỉ Lai đáp: “Ừ, vẫn nên phái người đưa đến Thiếu Lâm chứ nhỉ? Để ở đây quá nguy hiểm.”
Diệp Hữu nói: “Có thể, nhưng dù thế nào cũng không thể chậm trễ được nữa, chúng ta còn phải đến cứu Ngụy nhị công tử.”
Đinh Hỉ Lai ừm một tiếng, nói: “Nhưng hiện giờ vẫn chưa tìm được Dương công tử, liệu có được không?”
Diệp Hữu thở dài: “Mong là không có chuyện gì, chuyện của Ngụy nhị công tử đã đủ để khiến Ngụy trang chủ lo lắng rồi, nếu Dương công tử lại bị gì nữa, chắc chắn Ngụy trang chủ sẽ buồn lắm.” Nói xong lại ho mấy cái, rất là yếu ớt.
Nhâm Thiểu Thiên gắng chịu không để khóe miệng run run, quay đầu đi, xem như không thấy.
Đinh Hỉ Lai liếc nhìn hắn, thấy hắn không nhìn Hiểu công tử thì thấy không đành lòng, vì vậy không ở lại lâu, bảo Hiểu công tử nghỉ ngơi thật tốt rồi đi ra.
Hắn an ủi: “Thiểu Thiên, Hiểu công tử sẽ không sao đâu.”
Nhâm Thiểu Thiên không giãy dụa nữa, đáp: “… Vâng.”
Trời tối rất nhanh, đã đến giờ cơm rồi.
Trại chủ nghe lời bảo người hầm canh cá, kết quả Diệp Hữu bởi vì “không khỏe” mà không đi ra, hắn liền sai người bưng đến.
Lần này Văn Nhân Hằng không ở lại với sư đệ nữa, mà xuất hiện ở trên bàn ăn.
Trại chủ biết quan hệ giữa hắn và Diệp Hữu nên rất khách khí, nhưng hắn chưa kịp nói mấy câu với người ta, thì nghe Tạ Quân Minh gọi “Diệp giáo chủ” là bảo bối, rượu trong miệng suýt nữa phun ra, nghiêng đầu sang chỗ khác ho kịch liệt. Hắn cũng đã nghe được lời đồn gần đây, cũng biết Tạ Quân Minh thích giỡn, nhưng không ngờ Tạ Quân Minh lại dám giỡn trên đầu Diệp Hữu.
Tạ Quân Minh cười nói: “Đệ, sao vậy?”
Trại chủ trong chớp mắt đã điều chỉnh xong cảm xúc, nói: “Tiểu đệ biết được đại ca đã được như mong ước, nên vui mừng quá thôi.”
Tạ Quân Minh rất hài lòng: “Ừ, sau này nhớ gọi tẩu tử.”
Trại chủ nhìn Bách Lý trưởng lão, nghe lời gọi: “Chào tẩu tử.”
Bách Lý trưởng lão: “…”
Các tiền bối bạch đạo thấy bọn họ thản nhiên chấp nhận chuyện này như vậy, vẻ mặt rất quái lạ. Đinh các chủ thì tuyệt hơn, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn sang chỗ bọn họ.
Trong lòng Bách Lý trưởng lão vô cùng căm phẫn, mặc kệ tên khốn Tạ Quân Minh kia, cố gắng dời đề tài sang chuyện chính, nói: “Nói đến dược nhân, thì bổn tọa có một ý.”
Một câu thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bách Lý trưởng lão nói: “Đi từ đây đến Tiểu Thanh Sơn gần hơn Thiếu Lâm nhiều, nếu các vị tin tưởng thì chi bằng áp giải chúng đến cho Ma Giáo giam giữ, đợi Kỷ thần y làm ra thuốc giải là được.”
Thế này… các vị tiền bối chần chừ.
Văn Nhân Hằng nói: “Ta thấy được đấy.”
Đinh các chủ hỏi: “Vì sao?”
“Bây giờ cứu người quan trọng hơn, không thể kéo dài được nữa, huống hồ gì quân trắng chỉ cần có thuốc là không lo không có dược nhân, có cướp được người về hay không cũng chẳng sao, dù gì chỗ Kỷ thần y cũng có rất nhiều dược nhân rồi, đủ để chế ra thuốc giải,” Văn Nhân Hằng nói, “Nếu có nơi nào gần hơn Tiểu Thanh Sơn, lại đồng ý nhận đám dược nhân này, thì ta cũng không có ý kiến.”
Mọi người im lặng.
Trong số họ đúng thực là có người có sản nghiệp ở gần đây, nhưng ai dám nhận những người này?
Mọi người bàn bạc một lúc, quyết định giao dược nhân cho Ma Giáo, đợi ngày mai lục soát làng chài lần nữa rồi đi đến thành Ngũ Uẩn. Ngụy Giang Nhu nghe thấy vậy, liền nhìn cha mình hỏi: “Vậy ca thì sao?”
Ngụy trang chủ nói: “Ta sẽ để lại một nhóm người tìm tiếp.”
Ngụy Giang Nhu lo lắng: “Huynh ấy sẽ không sao chứ?”
Ngụy trang chủ an ủi: “Không sao đâu, người của ‘Thương Khung’ đã được ta phái đi hết rồi, sẽ tìm được thôi.”
Tuy nói vậy, nhưng mày ông ta vẫn nhíu chặt.
Ngụy Giang Nhu liếc mắt nhìn thấy, cắn môi, không hỏi lại ngoan ngoãn ăn cơm.
Người của ‘Thương Khung’ chia làm mấy nhóm, thay phiên nhau tìm kiếm, ngày đêm không dứt.
Nắng chiều dần tan, bọn họ đã xuôi dòng tìm ba làng để hỏi không ít người, nhưng vẫn không tìm được, đang định tiếp tục tìm kiếm phía trước, thì thấy xa xa có hai người đi đến chỗ bọn họ, liền dừng lại.
Một lúc sau, có người lên tiếng: “Người đó… có thấy giống minh chủ không?”
Những người còn lại nhìn kỹ, thấy đúng là giống thật, nhưng minh chủ có vấn đề, mọi người đều biết.
Bọn họ nhìn nhau, lập tức có người muốn quay về báo tin, nhưng lúc này có bóng người lóe lên, người vừa mới đứng đằng xa đã đuổi đến nơi. Bọn họ vội vã cản người lại, nhưng chưa đụng được góc áo của người nọ thì đã bị tránh thoát, ngay sau đó liền thấy người đó chặn đồng bạn lại.
Đó là một lão giả, khuôn mặt bình thường nhưng khí thế rất mạnh, đứng trước mặt bọn họ thôi mà đã khiến họ dựng cả tóc gáy.
Minh chủ đi đến, nhìn qua rồi nói: “Là người của ‘Thương Khung’.”
Lão giả hỏi: “Chủ tử của các ngươi đâu?”
Người của ‘Thương Khung’ hỏi lại: “Ngươi là ai? Tìm trang chủ bọn ta làm gì…”
Còn chưa dứt lời, lão giả kia bỗng lóe lên, một chưởng đánh thẳng vào người vừa mới lên tiếng, người nọ chưa kịp kêu lên đã tắt thở mà chết, xung quanh lập tức im ắng.
Lão giả hỏi lần nữa: “Chủ tử của các ngươi đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.