Chương 2: Ta có lão công đẹp trai
Love Ngư Đại
06/12/2020
Tô
Thanh Việt từ trong bóng tối mở bừng đôi mắt, bên tai còn vang lên từng
hồi tiếng nổ mạnh khiến đầu y choáng váng, một cơn buồn nôn khó có thể
ức chế dâng lên.
Nhưng đây còn chưa phải điều đáng sợ nhất, bởi vì mọi thứ trước mắt y đều vô cùng xa lạ.
Xung quanh tất thảy đều là một màu trắng, tường trắng, khăn trải giường trắng, chăn trắng, ngay cả y phục kì quái mà y đang mặc cũng là màu trắng.
Chẳng lẽ mười tám tầng địa ngục là bộ dạng này?
Tự nhận bản thân tội ác vô số, Tô giáo chủ chưa từng nghĩ tới lúc chết rồi còn có thể mọc cánh thành tiên. Nhưng nơi này nhìn thế nào cũng không giống địa ngục nha!
Tô Thanh Việt chống thân mình ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, ngực cồn cào muốn nôn, vô cùng khó chịu. Y giật giật tay phải mới phát hiện trên tay bị ghim một cái ống trong suốt, bên trong có một thứ chất lỏng không rõ. Vừa định đem cái ống nhổ ra, trong đầu đột nhiên hiện lên hai từ: Truyền dịch!
Khoan đã, truyền dịch là cái gì?
Tô Thanh Việt cảm thấy đầu như bị tách ra làm đôi, dường như có một số thứ không thuộc về mình bị ép buộc nhét vào trong đầu óc mình...
"Cậu tỉnh rồi." Một người nam nhân mặc áo blouse trắng đi vào. Người này dáng người cao lớn, thân hình thon dài, đội mũ, đeo khẩu trang.
Tô Thanh Việt cảnh giác nhìn người bịt mặt, có thứ gì đó lướt qua trong đầu.
Đây... là bác sĩ.
Bác sĩ? Đại phu?
Người nọ bước nhanh tới, Tô Thanh Việt lập tức cứng người...
Sau đó liền phát hiện ra một hiện thực vô cùng đáng sợ, trong thân thể y một tia nội lực cũng không có, giống như một người thường chưa từng luyện võ công. Phát hiện này tựa như một đạo sấm sét giữa trời quang khiến Tô Thanh Việt ngơ ngác tại chỗ, ngay cả khi bác sĩ kiểm tra thân thể cho mình cũng không phản ứng.
"Trước mắt xem ra đã không còn gì nguy hiểm." Hứa Liêm Khiết cầm bệnh án trong tay, nhanh chóng ghi chép vài chữ.
Lúc khép lại bệnh án mới phát hiện bệnh nhân trước mắt không hề nhúc nhích, khuôn mặt dại ra, hai mắt vô thần nhìn thẳng về phía trước.
Móa! Tên nhóc này bị thương ở đầu chắc không ngu luôn rồi chứ! Nhìn thế nào cũng không giống kiểu quen biết với tên ngông cuồng tự đại kia...
Hứa Liêm Khiết lấy đèn pin loại nhỏ từ trong túi áo ra, đưa tay về phía mắt của Tô Thanh Việt.
Nội lực không còn nhưng chiêu thức thì vẫn còn đó, vào lúc thấy cánh tay của kẻ kia gần trong gang tấc, theo bản năng y đưa tay phải lên muốn bẻ gãy tay kẻ đó.
Nhưng hiện thực quá phũ phàng, thân thể như gà bệnh này chỉ có thể phát huy được 1% năng lượng của Tô giáo chủ, đó là ngăn cản cánh tay của Hứa Liêm Khiết.
Sau đó, bởi vì động tác quá mạnh mà cảm giác buồn nôn lại trào lên. Tô Thanh Việt nhịn không được bò đến mép giường nôn khan.
"Thế nào, có ổn không?"
Tô Thanh Việt ngồi dịch vào trong, bất động thanh sắc đánh giá vị bác sĩ trước mặt. Hiện tại, y đã hiểu được phần nào chuyện kì quái gì xảy ra với mình, chỉ là vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận hết được tất cả tin tức.
Lúc này, bản lĩnh mà lão điên kia dạy y cuối cùng cũng có chỗ phát huy tác dụng.
Diễn kịch sao? Y diễn rất giỏi nha.
Tô Thanh Việt vẻ mặt y suy yếu, dựa vào đầu giường, ánh mắt mơ màng, hai tay ôm ngực, thanh âm khàn khàn hỏi: "Ta... bị sao vậy? Cảm giác... Buồn nôn quá."
Hứa Liêm Khiết nhìn thanh niên yếu ớt trên giường, trong mắt hiện lên ý cười, tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn: "Tô tiên sinh, cậu cố gắng nghỉ ngơi cho tốt. Dù cậu không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho đứa bé trong bụng."
"Ngươi nói cái gì?" Tô Thanh Việt chợt ngồi bật dậy, chỉ cảm thấy bên tai ong ong, vẻ mặt không dám tin nhìn bác sĩ trước mắt.
Dù y thân kinh bách chiến, cũng khó có thể chịu nổi sấm sét liên tục giáng xuống thế này. Nội lực mất rồi thì cũng thôi đi, lại còn mang thai, mình vẫn là nam nhân ư?
"Cậu đã có thai hơn ba tháng rồi, nếu không, sao có thể buồn nôn như vậy chứ?" Hứa Liêm Khiết nghiêm mặt, gắt gao cắn môi của mình. Không biết Diệp Lệ Hành tìm được đứa nhỏ này ở đâu ra, lời này mà cũng tin?
Tô Thanh Việt nuốt nước bọt, ở dưới chăn run rẩy sờ xuống phía dưới...
May quá, trym vẫn còn.
Tô giáo chủ yên lòng, một lần nữa bình tĩnh lại mới nhận ra...
Đây là... Y bị người ta chơi xỏ.
Nếu là trước đây, y nhất định sẽ không tin mấy lời này, nhưng vừa mới tỉnh dậy đã phát hiện bản thân ở dị thế, hai mắt mờ mịt. Còn chưa kịp thăm dò tình huống hiện tại là như thế nào, lại nhận được tin tức kinh người như vậy, làm cho y không kịp chuẩn bị.
Hứa Liêm Khiết nhìn Tô Thanh Việt đã thanh tỉnh, nhịn không được cười lớn: "Ha ha ha... cậu con mẹ nó thế mà tin thật, ha ha ha... cười chết tôi rồi."
Thái dương Tô Thanh Việt giật giật, nếu không phải tình trạng của thân thể này không cho phép, thật muốn đi xuống cho hắn hai chưởng. Nếu là đời trước, những kẻ dám cười nhạo Tô giáo chủ như thế chỉ sợ là đã sớm đầu thai chuyển thế hết rồi.
Lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, một người nam nhân bước vào.
Tô Thanh Việt giương mắt nhìn.
Nam nhân này vóc dáng rất cao, ít nhất cũng 1m85, mặc một cái áo khoác màu đen, trên cổ quàng một cái khăn màu xám, che kín cả nửa khuôn mặt. Trên đầu hắn đội mũ lưỡi trai màu đen, cả khuôn mặt chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén.
Người nọ đóng cửa lại, nhanh chóng đi tới mép giường.
Không biết tại sao, khi thấy người này, Tô Thanh Việt lại có cảm giác sợ hãi.
"A, cậu đã đến rồi." Hứa Liêm Khiết khó khăn lắm mới ngừng cười, "Tôi nói này, cậu tìm đâu ra đứa nhỏ này thế?"
Người vừa tới tháo mũ xuống, cởi khăn quàng cổ. Hiện giờ, Tô Thanh Việt mới có thể thấy rõ bộ dạng của hắn.
Người này có khuôn mặt rất được, mũi cao, môi mỏng hơi mím lại, có cảm giác không giận tự uy. Mấu chốt là đôi mắt kia, con ngươi tối tăm mà lại sắc bén, sâu không thấy đáy.
Nói tóm lại, người này cực kỳ... đẹp trai!
qingyufighting.wordpress.com
Diệp Lệ Hành nhìn Tô Thanh Việt mà có chút đau đầu.
Đây là lần thứ hai bọn họ gặp mặt. Lần đầu tiên là khi bọn họ lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, lúc đó do mẹ Tô còn sống nên Tô Thanh Việt vẫn mang bộ dạng ngoan ngoãn, tuy không tình nguyện nhưng ít nhất cũng làm bộ làm tịch chụp xong ảnh cưới.
Nhưng từ khi mẹ Tô qua đời, y dường như thay đổi thành một người khác.
Hoặc nên nói là khôi phục bộ dáng nguyên bản.
Hút thuốc, say rượu, trốn học, đánh nhau... Không biết mình đã âm thầm theo sau chùi mông cho cậu ta biết bao nhiêu lần.
"Này... sao hai người không nói lời nào thế?" Hứa Liêm Khiết hết nhìn người này đến người kia, bất giác cảm thấy không khí có chút xấu hổ.
Diệp Lệ Hành thu hồi ánh mắt, quay đầu hỏi: "Tình trạng của cậu ta thế nào rồi?"
"Trước mắt không có vấn đề gì lớn, nhưng dù sao cũng bị đánh vào đầu, não có chút chấn động nhỏ. Hai ngày này sẽ liên tục xảy ra tình trạng chóng mặt, buồn nôn. Những nơi khác đều là vết thương ngoài da."
Hứa Liêm Khiết lật lật bệnh án, cau mày. "Nhưng mà..."
Diệp Lệ Hành nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của cậu ta, trực tiếp duỗi tay lấy bệnh án.
Buổi sáng, lúc cấp cứu cho bệnh nhân từng xuất hiện trạng thái sốc phản vệ, nhưng chỉ mấy giây sau đã hô hấp vững vàng, mọi chỉ số của cơ thể đều bình thường, chẳng có chút nào giống với người đang trên bờ vực sinh tử. Tựa như vừa được ăn đan dược khởi tử hồi sinh vậy. Đây quả thực là một chuyện thần kì.
Diệp Lệ Hành nhìn bệnh án trong tay, hơi căng thẳng, ánh mắt lại nhìn về phía người đang ngồi trên giường, cảm giác có chút kì quái.
Từ khi hắn tiến vào tới giờ, Tô Thanh Việt vẫn không nói một câu, ngay cả ánh mắt đánh giá mình của cậu cũng có chút xa lạ. So với ánh mắt lần đầu tiên bọn họ gặp quả thật hoàn toàn khác nhau, chẳng giống như ánh mắt xem tất cả mọi người đều thiếu cậu tám trăm vạn lúc trước chút nào cả.
Nhưng... Không phải Tô Thanh Việt không muốn nói chuyện, mà là y căn bản không biết nên nói gì.
Tuy là trong đầu có chút ấn tượng mơ hồ, nhưng hiển nhiên không có bóng dáng của nam nhân này. Y sửa lại suy nghĩ của mình, biết được bản thân có lẽ đã khởi tử hồi sinh thành một người cùng tên, ở một thế giới xa lạ. Trong đầu mơ hồ có chút ký ức về thế giới này, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì chẳng nhớ được gì, đầu vẫn ẩn ẩn đau.
Nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của hai người, Tô Thanh Việt đã có kế hoạch. Mặc kệ bọn họ hỏi gì, mình cứ lấy lý do bị thương, tạm thời cái gì cũng không thể nhớ là được.
Dù sao thì y là người bệnh, có quyền được tùy hứng.
Diệp Lệ Hành bỏ bệnh án xuống, nói với Hứa Liêm Khiết: "Tôi có một số chuyện muốn nói riêng với cậu ta."
Cái lệnh đuổi khách không uyển chuyển này thật quá thô lỗ.
Hứa Liêm Khiết oán hận cầm lấy bệnh án, xoay người rời đi. Hắn đóng cửa lại, lặng lẽ đứng bên ngoài nghe trộm. Hắn rất muốn biết thằng nhóc tên Tô Thanh Việt này là ai. Phải biết rằng, quen Diệp Lệ Hành lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy hắn cấp tốc ném công việc sang một bên, chạy tới gặp một người.
Trong giới nghệ sĩ, có thể nói đời tư của Diệp Lệ Hành rất bí ẩn. Hơn nữa là ảnh đế nổi tiếng làm việc chuyên nghiệp, loại tình huống này rất hiếm khi xảy ra.
Bộ dáng của Tô Thanh Việt này lại rất đẹp, chắc không phải là tiểu tình nhân của cậu ta đấy chứ!
Nhưng sự thật còn cẩu huyết hơn hắn nghĩ nhiều!
Tô Thanh Việt thấy người kia vẫn không nói lời nào, quyết định đánh vỡ cục diện bế tắc trước mắt.
"Ngươi có thể nói cho ta, tại sao ta lại ở đây không?"
"Thế nào, ăn một gạch vào đầu xong liền quên mất sự tích anh dũng của mình sao?" Diệp Lệ Hành rũ mắt nhìn người trên giường, há miệng bắt đầu phóng độc.
Tô Thanh Việt xoa xoa đầu, phát hiện ra ở phía sau có một chỗ nhô lên, phía trên còn dán một lớp băng gạc.
Chẳng lẽ mình thật sự bị một cục gạch đập chết hả?!
Trong đầu mơ hồ xuất hiện một ít cảnh tượng, mấy tên lưu manh tụ tập lại một chỗ cùng đánh hội đồng, sau đó đầu chợt đau xót, cái gì cũng không nhớ rõ.
Thật là... Cực kỳ yếu ớt. Tô giáo chủ không thể miêu tả cảm giác đau đớn khi bị gạch đập chết, chẳng bằng tự sát cho xong!
"Xem ra cậu đã nhớ ra rồi, vậy có nhớ tôi là ai không?"
Tô Thanh Việt ngẩng đầu, tỉ mỉ nhìn người này từ trên xuống dưới, một vài cảnh tượng vụn vặt lóe lên trong đầu, y hẳn là biết người này, nhưng hắn ta rốt cuộc là ai?
"Đau đầu, không nhớ được."
"Tốt lắm, vậy cậu nghe cho kỹ." Diệp Lệ Hành gằn từng chữ một, "Tôi tên Diệp Lệ Hành, là chồng trên danh nghĩa, cũng là người giám hộ hợp pháp của cậu."
Chồng... Người giám hộ hợp pháp...
Tô Thanh Việt nghĩ thầm, chắc mình vẫn chưa tỉnh ngủ rồi!
Nhưng đây còn chưa phải điều đáng sợ nhất, bởi vì mọi thứ trước mắt y đều vô cùng xa lạ.
Xung quanh tất thảy đều là một màu trắng, tường trắng, khăn trải giường trắng, chăn trắng, ngay cả y phục kì quái mà y đang mặc cũng là màu trắng.
Chẳng lẽ mười tám tầng địa ngục là bộ dạng này?
Tự nhận bản thân tội ác vô số, Tô giáo chủ chưa từng nghĩ tới lúc chết rồi còn có thể mọc cánh thành tiên. Nhưng nơi này nhìn thế nào cũng không giống địa ngục nha!
Tô Thanh Việt chống thân mình ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, ngực cồn cào muốn nôn, vô cùng khó chịu. Y giật giật tay phải mới phát hiện trên tay bị ghim một cái ống trong suốt, bên trong có một thứ chất lỏng không rõ. Vừa định đem cái ống nhổ ra, trong đầu đột nhiên hiện lên hai từ: Truyền dịch!
Khoan đã, truyền dịch là cái gì?
Tô Thanh Việt cảm thấy đầu như bị tách ra làm đôi, dường như có một số thứ không thuộc về mình bị ép buộc nhét vào trong đầu óc mình...
"Cậu tỉnh rồi." Một người nam nhân mặc áo blouse trắng đi vào. Người này dáng người cao lớn, thân hình thon dài, đội mũ, đeo khẩu trang.
Tô Thanh Việt cảnh giác nhìn người bịt mặt, có thứ gì đó lướt qua trong đầu.
Đây... là bác sĩ.
Bác sĩ? Đại phu?
Người nọ bước nhanh tới, Tô Thanh Việt lập tức cứng người...
Sau đó liền phát hiện ra một hiện thực vô cùng đáng sợ, trong thân thể y một tia nội lực cũng không có, giống như một người thường chưa từng luyện võ công. Phát hiện này tựa như một đạo sấm sét giữa trời quang khiến Tô Thanh Việt ngơ ngác tại chỗ, ngay cả khi bác sĩ kiểm tra thân thể cho mình cũng không phản ứng.
"Trước mắt xem ra đã không còn gì nguy hiểm." Hứa Liêm Khiết cầm bệnh án trong tay, nhanh chóng ghi chép vài chữ.
Lúc khép lại bệnh án mới phát hiện bệnh nhân trước mắt không hề nhúc nhích, khuôn mặt dại ra, hai mắt vô thần nhìn thẳng về phía trước.
Móa! Tên nhóc này bị thương ở đầu chắc không ngu luôn rồi chứ! Nhìn thế nào cũng không giống kiểu quen biết với tên ngông cuồng tự đại kia...
Hứa Liêm Khiết lấy đèn pin loại nhỏ từ trong túi áo ra, đưa tay về phía mắt của Tô Thanh Việt.
Nội lực không còn nhưng chiêu thức thì vẫn còn đó, vào lúc thấy cánh tay của kẻ kia gần trong gang tấc, theo bản năng y đưa tay phải lên muốn bẻ gãy tay kẻ đó.
Nhưng hiện thực quá phũ phàng, thân thể như gà bệnh này chỉ có thể phát huy được 1% năng lượng của Tô giáo chủ, đó là ngăn cản cánh tay của Hứa Liêm Khiết.
Sau đó, bởi vì động tác quá mạnh mà cảm giác buồn nôn lại trào lên. Tô Thanh Việt nhịn không được bò đến mép giường nôn khan.
"Thế nào, có ổn không?"
Tô Thanh Việt ngồi dịch vào trong, bất động thanh sắc đánh giá vị bác sĩ trước mặt. Hiện tại, y đã hiểu được phần nào chuyện kì quái gì xảy ra với mình, chỉ là vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận hết được tất cả tin tức.
Lúc này, bản lĩnh mà lão điên kia dạy y cuối cùng cũng có chỗ phát huy tác dụng.
Diễn kịch sao? Y diễn rất giỏi nha.
Tô Thanh Việt vẻ mặt y suy yếu, dựa vào đầu giường, ánh mắt mơ màng, hai tay ôm ngực, thanh âm khàn khàn hỏi: "Ta... bị sao vậy? Cảm giác... Buồn nôn quá."
Hứa Liêm Khiết nhìn thanh niên yếu ớt trên giường, trong mắt hiện lên ý cười, tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn: "Tô tiên sinh, cậu cố gắng nghỉ ngơi cho tốt. Dù cậu không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho đứa bé trong bụng."
"Ngươi nói cái gì?" Tô Thanh Việt chợt ngồi bật dậy, chỉ cảm thấy bên tai ong ong, vẻ mặt không dám tin nhìn bác sĩ trước mắt.
Dù y thân kinh bách chiến, cũng khó có thể chịu nổi sấm sét liên tục giáng xuống thế này. Nội lực mất rồi thì cũng thôi đi, lại còn mang thai, mình vẫn là nam nhân ư?
"Cậu đã có thai hơn ba tháng rồi, nếu không, sao có thể buồn nôn như vậy chứ?" Hứa Liêm Khiết nghiêm mặt, gắt gao cắn môi của mình. Không biết Diệp Lệ Hành tìm được đứa nhỏ này ở đâu ra, lời này mà cũng tin?
Tô Thanh Việt nuốt nước bọt, ở dưới chăn run rẩy sờ xuống phía dưới...
May quá, trym vẫn còn.
Tô giáo chủ yên lòng, một lần nữa bình tĩnh lại mới nhận ra...
Đây là... Y bị người ta chơi xỏ.
Nếu là trước đây, y nhất định sẽ không tin mấy lời này, nhưng vừa mới tỉnh dậy đã phát hiện bản thân ở dị thế, hai mắt mờ mịt. Còn chưa kịp thăm dò tình huống hiện tại là như thế nào, lại nhận được tin tức kinh người như vậy, làm cho y không kịp chuẩn bị.
Hứa Liêm Khiết nhìn Tô Thanh Việt đã thanh tỉnh, nhịn không được cười lớn: "Ha ha ha... cậu con mẹ nó thế mà tin thật, ha ha ha... cười chết tôi rồi."
Thái dương Tô Thanh Việt giật giật, nếu không phải tình trạng của thân thể này không cho phép, thật muốn đi xuống cho hắn hai chưởng. Nếu là đời trước, những kẻ dám cười nhạo Tô giáo chủ như thế chỉ sợ là đã sớm đầu thai chuyển thế hết rồi.
Lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, một người nam nhân bước vào.
Tô Thanh Việt giương mắt nhìn.
Nam nhân này vóc dáng rất cao, ít nhất cũng 1m85, mặc một cái áo khoác màu đen, trên cổ quàng một cái khăn màu xám, che kín cả nửa khuôn mặt. Trên đầu hắn đội mũ lưỡi trai màu đen, cả khuôn mặt chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén.
Người nọ đóng cửa lại, nhanh chóng đi tới mép giường.
Không biết tại sao, khi thấy người này, Tô Thanh Việt lại có cảm giác sợ hãi.
"A, cậu đã đến rồi." Hứa Liêm Khiết khó khăn lắm mới ngừng cười, "Tôi nói này, cậu tìm đâu ra đứa nhỏ này thế?"
Người vừa tới tháo mũ xuống, cởi khăn quàng cổ. Hiện giờ, Tô Thanh Việt mới có thể thấy rõ bộ dạng của hắn.
Người này có khuôn mặt rất được, mũi cao, môi mỏng hơi mím lại, có cảm giác không giận tự uy. Mấu chốt là đôi mắt kia, con ngươi tối tăm mà lại sắc bén, sâu không thấy đáy.
Nói tóm lại, người này cực kỳ... đẹp trai!
qingyufighting.wordpress.com
Diệp Lệ Hành nhìn Tô Thanh Việt mà có chút đau đầu.
Đây là lần thứ hai bọn họ gặp mặt. Lần đầu tiên là khi bọn họ lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, lúc đó do mẹ Tô còn sống nên Tô Thanh Việt vẫn mang bộ dạng ngoan ngoãn, tuy không tình nguyện nhưng ít nhất cũng làm bộ làm tịch chụp xong ảnh cưới.
Nhưng từ khi mẹ Tô qua đời, y dường như thay đổi thành một người khác.
Hoặc nên nói là khôi phục bộ dáng nguyên bản.
Hút thuốc, say rượu, trốn học, đánh nhau... Không biết mình đã âm thầm theo sau chùi mông cho cậu ta biết bao nhiêu lần.
"Này... sao hai người không nói lời nào thế?" Hứa Liêm Khiết hết nhìn người này đến người kia, bất giác cảm thấy không khí có chút xấu hổ.
Diệp Lệ Hành thu hồi ánh mắt, quay đầu hỏi: "Tình trạng của cậu ta thế nào rồi?"
"Trước mắt không có vấn đề gì lớn, nhưng dù sao cũng bị đánh vào đầu, não có chút chấn động nhỏ. Hai ngày này sẽ liên tục xảy ra tình trạng chóng mặt, buồn nôn. Những nơi khác đều là vết thương ngoài da."
Hứa Liêm Khiết lật lật bệnh án, cau mày. "Nhưng mà..."
Diệp Lệ Hành nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của cậu ta, trực tiếp duỗi tay lấy bệnh án.
Buổi sáng, lúc cấp cứu cho bệnh nhân từng xuất hiện trạng thái sốc phản vệ, nhưng chỉ mấy giây sau đã hô hấp vững vàng, mọi chỉ số của cơ thể đều bình thường, chẳng có chút nào giống với người đang trên bờ vực sinh tử. Tựa như vừa được ăn đan dược khởi tử hồi sinh vậy. Đây quả thực là một chuyện thần kì.
Diệp Lệ Hành nhìn bệnh án trong tay, hơi căng thẳng, ánh mắt lại nhìn về phía người đang ngồi trên giường, cảm giác có chút kì quái.
Từ khi hắn tiến vào tới giờ, Tô Thanh Việt vẫn không nói một câu, ngay cả ánh mắt đánh giá mình của cậu cũng có chút xa lạ. So với ánh mắt lần đầu tiên bọn họ gặp quả thật hoàn toàn khác nhau, chẳng giống như ánh mắt xem tất cả mọi người đều thiếu cậu tám trăm vạn lúc trước chút nào cả.
Nhưng... Không phải Tô Thanh Việt không muốn nói chuyện, mà là y căn bản không biết nên nói gì.
Tuy là trong đầu có chút ấn tượng mơ hồ, nhưng hiển nhiên không có bóng dáng của nam nhân này. Y sửa lại suy nghĩ của mình, biết được bản thân có lẽ đã khởi tử hồi sinh thành một người cùng tên, ở một thế giới xa lạ. Trong đầu mơ hồ có chút ký ức về thế giới này, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì chẳng nhớ được gì, đầu vẫn ẩn ẩn đau.
Nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của hai người, Tô Thanh Việt đã có kế hoạch. Mặc kệ bọn họ hỏi gì, mình cứ lấy lý do bị thương, tạm thời cái gì cũng không thể nhớ là được.
Dù sao thì y là người bệnh, có quyền được tùy hứng.
Diệp Lệ Hành bỏ bệnh án xuống, nói với Hứa Liêm Khiết: "Tôi có một số chuyện muốn nói riêng với cậu ta."
Cái lệnh đuổi khách không uyển chuyển này thật quá thô lỗ.
Hứa Liêm Khiết oán hận cầm lấy bệnh án, xoay người rời đi. Hắn đóng cửa lại, lặng lẽ đứng bên ngoài nghe trộm. Hắn rất muốn biết thằng nhóc tên Tô Thanh Việt này là ai. Phải biết rằng, quen Diệp Lệ Hành lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy hắn cấp tốc ném công việc sang một bên, chạy tới gặp một người.
Trong giới nghệ sĩ, có thể nói đời tư của Diệp Lệ Hành rất bí ẩn. Hơn nữa là ảnh đế nổi tiếng làm việc chuyên nghiệp, loại tình huống này rất hiếm khi xảy ra.
Bộ dáng của Tô Thanh Việt này lại rất đẹp, chắc không phải là tiểu tình nhân của cậu ta đấy chứ!
Nhưng sự thật còn cẩu huyết hơn hắn nghĩ nhiều!
Tô Thanh Việt thấy người kia vẫn không nói lời nào, quyết định đánh vỡ cục diện bế tắc trước mắt.
"Ngươi có thể nói cho ta, tại sao ta lại ở đây không?"
"Thế nào, ăn một gạch vào đầu xong liền quên mất sự tích anh dũng của mình sao?" Diệp Lệ Hành rũ mắt nhìn người trên giường, há miệng bắt đầu phóng độc.
Tô Thanh Việt xoa xoa đầu, phát hiện ra ở phía sau có một chỗ nhô lên, phía trên còn dán một lớp băng gạc.
Chẳng lẽ mình thật sự bị một cục gạch đập chết hả?!
Trong đầu mơ hồ xuất hiện một ít cảnh tượng, mấy tên lưu manh tụ tập lại một chỗ cùng đánh hội đồng, sau đó đầu chợt đau xót, cái gì cũng không nhớ rõ.
Thật là... Cực kỳ yếu ớt. Tô giáo chủ không thể miêu tả cảm giác đau đớn khi bị gạch đập chết, chẳng bằng tự sát cho xong!
"Xem ra cậu đã nhớ ra rồi, vậy có nhớ tôi là ai không?"
Tô Thanh Việt ngẩng đầu, tỉ mỉ nhìn người này từ trên xuống dưới, một vài cảnh tượng vụn vặt lóe lên trong đầu, y hẳn là biết người này, nhưng hắn ta rốt cuộc là ai?
"Đau đầu, không nhớ được."
"Tốt lắm, vậy cậu nghe cho kỹ." Diệp Lệ Hành gằn từng chữ một, "Tôi tên Diệp Lệ Hành, là chồng trên danh nghĩa, cũng là người giám hộ hợp pháp của cậu."
Chồng... Người giám hộ hợp pháp...
Tô Thanh Việt nghĩ thầm, chắc mình vẫn chưa tỉnh ngủ rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.