Chương 8
Nhất Mai Đồng Tiền
27/12/2018
Con Đỉa, có thể hút được tất cả các loại độc trên đời này.
Con Đỉa này được đặt tên là Đỉa, được sư phụ nuôi từ nhỏ luyện dưỡng mà thành, bề ngoài lớn hơn những con đĩa bình thường rất nhiều. Cách dùng chính là đặt nó dưới ánh nắng chói chang, phơi khô hơi nước toàn thân. Thả lại nó vào trong nước, chỉ chốc lát sẽ sống lại. Nếu như lấy miệng hút của con Đỉa đặt ở miệng vết thương trúng độc, nó sẽ hút đi toàn bộ số độc đó.
Còn nếu trong cơ thể có độc, đặt nó ở huyệt Dũng Tuyền, sau nửa ngày toàn bộ độc tố sẽ được nó thanh trừ hầu như không còn.
Nhưng đó là bảo bối của sư phụ, một lần con Đỉa hút độc tố, muốn nó thanh lọc hết cũng phải nửa năm. Vì vậy sư phụ sẽ không dễ dàng lấy ra, cho dù là núi vàng núi bạc cũng chưa chắc đã chịu.
Ta kiên nhẫn giải thích với Thủy Hành Ca, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không có ý thức được khó khắn trong chuyện này, uổng phí nửa ngày miệng lưỡi của ta: "Giáo chủ đại nhân, ngài tới Trung Nguyên chẳng lẽ chính là vì giải độc?"
"Một nửa."
"Một nửa kia có phải . . . . . Xưng bá võ lâm Trung Nguyên?"
Thủy Hành Ca lườm ta một cái: "Mấy cuốn tiểu thuyết phổ thông không nên xem nhiều, chuyện xưng bá võ lâm mệt mỏi như vậy, ta không có hứng thú."
Ta cứng họng trong chốc lát, tên Lý Thương hay sợ bóng sợ gió kia nếu nghe thấy lời này có thể hộc máu hay không đây. Ta sáng tỏ: "Một nửa kia là tìm ân nhân của ân công?"
"Ừm."
Ta lại càng tò mò: "Tại sao hắn không tự đến tìm, còn nữa, sao ngài lại thiếu hắn ân tình lớn như vậy, còn có còn nữa, cô nương ngài phải tìm bao nhiêu tuổi. . . . . ." Đột nhiên phản ứng kịp đã hỏi quá nhiều, ta nuốt nước bọt: "Ngài có thể coi như ta chưa nói gì."
Hôm nay tâm tình của Thủy Hành Ca hình như không tệ, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, lười biếng như cũ: "Năm đó phụ thân ta bị mấy trưởng lão trong giáo ám toán qua đời, may mắn được ân công tương trợ, ta mới có thể thuận lợi bình ổn đại cục. Nhưng sau này bởi vì ân công có chuyện không thể tự mình đi tìm cô nương kia, nên đã giao việc này cho ta."
Ta gật đầu, lại hỏi: "Không đúng, ta nhớ năm đó Ma giáo sinh loạn, ngài mới hơn mười bảy, hôm nay đã qua sáu năm, cô nương mà ngài muốn tìm kia hoặc là đã từ nhỏ lớn lên thành đại cô nương, hoặc là từ bà thím biến thành lão bà bà, chẳng lẽ ân công của ngài không biết tuổi của nàng?"
Thủy Hành Ca nhún vai một cái: "Quả thật không biết."
Nói một nửa lại ngừng, hỏi nữa hắn cũng sẽ không nói thêm, trong lòng ta ngứa ngáy không thoải mái, một lời nói cho xong a, không chơi như vậy làm người khác khó chịu vì tò mò.
Phi ngựa đi được năm sáu ngày, dừng chân thì nghe được chuyện Minh Chủ võ lâm muốn tiêu diệt các môn phái tà ma ngoại đạo, lời đồn truyền ra rất xấu, chẳng những giang hồ nhân sĩ, thương khách tới lui, thậm chí người kể chuyện ở quán trà, cũng đang nghị luận. Trái lại Thiên Cơ môn và các chính phái khác, đều không có một chút động tĩnh.
Ta nghe thấy mấy người bàn bên kia cũng đang nói chuyện này, không khỏi vui vẻ, món ăn cũng ăn ngon hơn. Thấy Thủy Hành Ca ăn chậm chạp, ta gắp một cái đùi gà thơm nức cho hắn: "Ta sẽ giúp ngài cầu cạnh trước mặt sư phụ, để sư phụ cho ngài mượn kỳ Đỉa ."
Mặc dù khả năng không lớn, phân lượng của ta ở trước mặt sư phụ không thể so với các sư huynh sư tỷ khác.
Ăn cơm xong, ta cầm túi tiền chạy đến chỗ chưởng quỹ thanh toán, ân tình quả nhiên không thể thiếu, bữa ăn này cũng đủ xa xỉ rồi. Mấy ngày nay rong ruổi trên đường, ta có thể ăn lương khô, nhưng Thủy Hành Ca rõ ràng ăn không quen, ta bèn thừa dịp hôm nay vào trấn, mời hắn ăn một bữa. Lúc trả tiền ta đột nhiên nghĩ đến, nếu như ngày ấy ta lấy nhầm bọc quần áo của bọn Mộc Thanh, vậy tiền này. . . . . . Căn bản không phải là của nhị sư tỷ cho ta, mà là của bọn họ!
Nghĩ tới đây, tay ta bỗng dưng run lên, xong rồi, trong lúc vô tình ta lại thiếu Mộc Thanh một số tiền lớn, vẻ mặt tức khắc trở nên đau khổ.
Chưởng quỹ cười hì hì nói: "Cô nương, trả lại cô một đồng tiền thừa."
Ta nhìn hắn, thấy ngón tay của hắn vẫn còn đặt ở trên đồng tiền kia, ta không biến sắc dùng sức đoạt lấy. Sắc mặt của chưởng quỹ lập tức thay đổi, ta oán thầm, một đồng tiền cũng có thể mua một cái bánh bao có được hay không! Coi như chỉ mua được một cái cũng có thể lấp đầy bụng, đồng tiền lớn lao như vậy! Tại sao có thể thoải mái cho rằng ta sẽ không lấy cơ chứ!
Cẩn thận cất đồng tiền vào trong túi, nhận thấy có người nhìn mình chằm chằm, ta cho là chưởng quỹ vẫn còn ở nhớ đến, ngẩng đầu nhìn, lại là một người đàn ông cường tráng. Bắp thịt sáng loáng thiếu chút nữa thì chọc mù mắt ta, ta chuyển vị trí, hắn cũng cất bước cản đường ta, hét lên: "Quả nhiên là yêu nữ nhà ngươi!"
Ta đau khổ, ta rõ ràng giống tà môn ma đạo như vậy sao? Ta đã ăn mặc không khác người bình thường, huống chi Ngũ độc giáo không am hiểu dùng binh khí, ta cũng không mang binh khí theo người. Ta nặn ra một nụ cười xán lạn: "Đại hiệp, ta đại đệ tử của chưởng môn Tiên Hạc phái, Liễu Tiểu Phiến, là môn phái chính nghĩa, ngươi nhận lầm rồi."
Người đàn ông kia không nói gì, bắt lấy cổ tay của ta: "Long Diệu Âm, mau giao ra Phi nhạn đao, chi bảo trấn bang của Thanh Long bang chúng ta, ta sẽ tha cho ngươi tội chết!"
Ta nổi giận: "Trong giang hồ chưa người nào từng thấy qua mặt thật của Long Diệu Âm, đừng có bắt bừa người về lấp liếm, ta sẽ kiện ngươi!"
Người đàn ông cười lạnh: "Long Diệu Âm, tháng trước ngươi tới nhà Minh Chủ ăn trộm “Thánh tích Thương nham đồ” bị té ngựa, hơn một trăm người ở đó đều nhìn thấy dung mạo của ngươi, ngươi còn muốn chống chế sao?"
Ta sững sờ, Long Diệu Âm này chính là đệ tử chân truyền của Thánh trộm, tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, nghe nói thủ pháp ăn trộm của trò học từ thầy mà còn giỏi hơn thầy, đã sớm được phong làm Diệu Thủ Quan Âm, thật không nghĩ đến thế mà lại bị lộ mặt. Điều này đối với giới trộm đạo mà nói, thật sự là đại kỵ.
Người đàn ông lại cười lạnh: "Hôm nay Minh Chủ đã đưa bức họa của ngươi đến các đại môn phái, nghe nói ngươi chạy về phía Nam, không ngờ lại bị ta bắt gặp. Mau giao ra bảo đao, ngoan ngoãn theo ta tới Thiên Cơ môn cầu xin Minh Chủ xử lý."
Ta sẽ không gánh tội danh này, trở tay ra phía sau lấy thuốc định vẩy lên mặt hắn, chợt thấy một bàn tay thon dài trước mặt, trong nháy mắt tay của người đàn ông kia run lên, đau đớn hét lên một tiếng, lui về sau một bước. Đợi thấy rõ người vừa mới anh hùng cứu mỹ chính là Thủy Hành Ca, ta vội đứng thẳng lưng, có người làm chỗ dựa, cảm giác rất tốt!
Người đàn ông kia sửng sốt một chút, sau đó sợ hãi kêu: "Ngươi là Thủy Hành Ca! Giáo chủ ma giáo Thủy Hành Ca!"
Hô xong lời này, hắn ta giống như một kẻ bị bệnh thần kinh bỏ chạy. . . . . .
Thủy Hành Ca sờ sờ lên cằm, nghiêm túc hỏi ta: "Trên mặt ta có viết bốn chữ Giáo chủ ma giáo sao?"
Ta vô cùng cẩn thận nhìn hắn, nhíu mày trả lời: "Không có."
Trên mặt của hắn quả thật không có viết, nhưng trước lúc chúng ta tới đây, trên cửa đại môn của trấn có dán hai bức họa vô cùng sát phong cảnh, một bức là ta, một bức là Thủy Hành Ca.
Hai người chúng ta dắt ngựa đứng một hồi, ánh mắt những người đi đường nhao nhao tò mò nhìn chúng ta.
"Diệu Thủ Quan Âm Long Diệu Âm, trộm cắp tài sản khắp thiên hạ, ai bắt được thưởng mười vạn lượng bạc trắng."
"Giáo chủ ma giáo Thủy Hành Ca, tự tiện xông vào cấm địa của Đường môn, ai bắt được thưởng mười vạn lượng bạc trắng."
Thủy Hành Ca nhìn bức họa, lại nhìn mặt ta, ta khoát tay: "Ta hiểu ngài đang nghĩ cái gì, người này không phải là ta."
"Vậy là ai?"
Ta dừng một chút, sải bước tới cạnh Tật Phong, nắm chặt dây cương: "Ưm, có lẽ là tỷ tỷ, hoặc muội muội nào đó của ta."
Thủy Hành Ca hình như đã hiểu rõ: "Bào thai sinh ba?"
"Không. . . . . . Chúng ta là bào thai sinh bốn."
Mẹ ta rất biết cách sinh, một lần sinh liền sinh luôn bốn đứa, ta xếp thứ ba. Mặc dù là thứ nữ, nhưng cha rất thương chúng ta, cũng rất thương mẫu thân. Bà nói không muốn chăm sóc trẻ con, cha liền ném tất cả chúng ta cho bà vú. Gọi mẹ cả là mẹ, chưa bao giờ gọi qua mẹ ruột, dù sao bà cũng không thương chúng ta, chúng ta cũng không có ấn tượng gì với bà, cũng không có tình cảm gì.
Sau này Thẩm gia suy tàn, cha ta mất tích, mẫu thân lập tức ôm tiền tài bỏ chúng ta mà chạy trốn.
Lúc ấy Thẩm gia quá loạn, ta cùng mấy tỷ muội chạy trốn, lưu lạc nơi đầu đường, ta ra nhập Ngũ độc giáo, những người khác cũng lên núi học đạo.
Hôm nay từ biệt đã sáu năm, cũng chưa từng gặp qua bọn họ.
Bộ dáng của chúng ta từ nhỏ đến bà vú còn khó phân biệt, hiện tại đột nhiên xuất hiện một Long Diệu Âm, hình dáng của nàng và ta không khác biết, đây nhất định là một trong những tỷ muội thân sinh của ta rồi, nhưng ta cũng không biết là ai.
Thủy Hành Ca chợt nói: "Ngươi gánh tội rất vui vẻ?"
Ta cười cười, bởi vì ít nhất ta còn biết trên đời này ta còn có người thân. Chỉ là. . . . . . Long Diệu Âm cái người này muội muốn hại chết các tỷ muội sao, lần sau có trộm đông trộm tây nhớ phải dịch dung, dịch dung a!
Ta ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: "Giáo chủ đại nhân, nghe nói Ma giáo rất am hiểu thuật dịch dung?"
&&&&&
Thủy Hành Ca thật sự là một đồng đội có thể tin tưởng, ta soi vào trong nước, bản thân đã thay đổi hoàn toàn, hơn nữa hắn còn thỏa mãn hư vinh cực lớn muốn trở thành mỹ nữ của ta, gương mặt này thật sự là quá ưa nhìn. Nhìn lại hắn, khí chất thư sinh nho nhã, rất xứng với thanh trường kiếm trong tay, khí tức nho nhã, vô cùng đẹp mắt.
Dịch dung, chúng ta một đường thông suốt, không người nào chặn lại. Mỗi khi nhìn thấy bức họa bị võ lâm truy nã dán đầy đường kia thì ta đều lập tức vênh váo, xuân phong đắc ý.
Từ nay trở đi có thể một đường chính đại đi tới Ngũ độc giáo rồi.
Sau khi tắm xong ta ra ngoài lấy bàn cờ đi tìm Thủy Hành Ca định vừa đánh cờ vừa thương thảo một chút, xem sau khi gặp sư phụ lão nhân gia, sẽ cầu xin ông cho mượn kỳ Đỉa như thế nào. Kết quả cửa không khóa, ta đi vào bên trong, thấy cửa sổ mở toang, cẩn thận kiểm tra bệ cửa sổ, mơ hồ có dấu chân, ta theo cửa sổ nhảy ra.
Vừa dừng ở nóc nhà, đã thấy một vầng trăng sáng tỏ như tuyết, quả nhiên Thủy Hành Ca đứng ở đó. Tay áo tung bay, thân hình thẳng tắp dưới ánh trăng chiếu rọi như trích tiên, ta nhẫn nhịn không ngừng lau nước miếng.
Thủy Hành Ca không nhúc nhích, giọng nói như trăng dưới nước trong veo, róc rách: "Qua giờ tý, chính là mười lăm rồi hả ?"
"Ừm, lại một ngày trăng tròn. Giáo chủ đại nhân, chúng ta xuống dưới nói chuyện đi, ta muốn giải thích cặn kẽ một chút về sư phụ ta cho ngài ông thích mềm không thích cứng, ham tiền không thích nghèo, ta muốn ngài thuận lợi mượn được kỳ Đỉa."
Khó có được một lần đào góc tường, thế nhưng Thủy Hành Ca không hề cảm kích, nói: "Ta phải ra ngoài một chuyến, cô trở lại đi."
"Vậy sẽ gặp nhau ở đâu?"
"Trước tiên cô có thể đi."
Ta dừng một chút, đây là hắn đang có ý gì, đã gần đến dưới chân núi hắn đột nhiên muốn rời đi? Dù thế nào cũng sẽ không phải là muốn một mình lên núi ngũ độc chứ?
Ánh trăng kia lại càng chói sáng, trăng mười lăm thật tròn thật sáng. Ta nâng cằm lên nhìn trời, nhìn lại Thủy Hành Ca, chưa bao giờ ta thấy vẻ mặt hắn lại nghiêm trọng đến thế.
Ta không khỏi cười cười, kéo ống quần hắn: "Này, Thủy Hành Ca, ngài sẽ không phải giống như những tin đồn kia cứ mỗi mười lăm sẽ biến thân thành Lang Nhân chứ? Chân mày của ngài nhăn đến nỗi có thể kẹp chết con muổi rồi."
Lại thấy đầu lông mày hắn căng lên, cúi đầu nhìn vào ta, trên mặt dần dần dâng lên nụ cười quỷ dị: "Có lẽ ta thật sự chính là cái loại đó, mỗi khi đến mồng một và mười lăm sẽ biến thân."
Ta ôm bụng cười lăn lộn, ai nói Giáo chủ ma giáo là một người không nói cười tùy tiện, rõ ràng hắn rất thích nói đùa đấy nha.
Con Đỉa này được đặt tên là Đỉa, được sư phụ nuôi từ nhỏ luyện dưỡng mà thành, bề ngoài lớn hơn những con đĩa bình thường rất nhiều. Cách dùng chính là đặt nó dưới ánh nắng chói chang, phơi khô hơi nước toàn thân. Thả lại nó vào trong nước, chỉ chốc lát sẽ sống lại. Nếu như lấy miệng hút của con Đỉa đặt ở miệng vết thương trúng độc, nó sẽ hút đi toàn bộ số độc đó.
Còn nếu trong cơ thể có độc, đặt nó ở huyệt Dũng Tuyền, sau nửa ngày toàn bộ độc tố sẽ được nó thanh trừ hầu như không còn.
Nhưng đó là bảo bối của sư phụ, một lần con Đỉa hút độc tố, muốn nó thanh lọc hết cũng phải nửa năm. Vì vậy sư phụ sẽ không dễ dàng lấy ra, cho dù là núi vàng núi bạc cũng chưa chắc đã chịu.
Ta kiên nhẫn giải thích với Thủy Hành Ca, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không có ý thức được khó khắn trong chuyện này, uổng phí nửa ngày miệng lưỡi của ta: "Giáo chủ đại nhân, ngài tới Trung Nguyên chẳng lẽ chính là vì giải độc?"
"Một nửa."
"Một nửa kia có phải . . . . . Xưng bá võ lâm Trung Nguyên?"
Thủy Hành Ca lườm ta một cái: "Mấy cuốn tiểu thuyết phổ thông không nên xem nhiều, chuyện xưng bá võ lâm mệt mỏi như vậy, ta không có hứng thú."
Ta cứng họng trong chốc lát, tên Lý Thương hay sợ bóng sợ gió kia nếu nghe thấy lời này có thể hộc máu hay không đây. Ta sáng tỏ: "Một nửa kia là tìm ân nhân của ân công?"
"Ừm."
Ta lại càng tò mò: "Tại sao hắn không tự đến tìm, còn nữa, sao ngài lại thiếu hắn ân tình lớn như vậy, còn có còn nữa, cô nương ngài phải tìm bao nhiêu tuổi. . . . . ." Đột nhiên phản ứng kịp đã hỏi quá nhiều, ta nuốt nước bọt: "Ngài có thể coi như ta chưa nói gì."
Hôm nay tâm tình của Thủy Hành Ca hình như không tệ, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, lười biếng như cũ: "Năm đó phụ thân ta bị mấy trưởng lão trong giáo ám toán qua đời, may mắn được ân công tương trợ, ta mới có thể thuận lợi bình ổn đại cục. Nhưng sau này bởi vì ân công có chuyện không thể tự mình đi tìm cô nương kia, nên đã giao việc này cho ta."
Ta gật đầu, lại hỏi: "Không đúng, ta nhớ năm đó Ma giáo sinh loạn, ngài mới hơn mười bảy, hôm nay đã qua sáu năm, cô nương mà ngài muốn tìm kia hoặc là đã từ nhỏ lớn lên thành đại cô nương, hoặc là từ bà thím biến thành lão bà bà, chẳng lẽ ân công của ngài không biết tuổi của nàng?"
Thủy Hành Ca nhún vai một cái: "Quả thật không biết."
Nói một nửa lại ngừng, hỏi nữa hắn cũng sẽ không nói thêm, trong lòng ta ngứa ngáy không thoải mái, một lời nói cho xong a, không chơi như vậy làm người khác khó chịu vì tò mò.
Phi ngựa đi được năm sáu ngày, dừng chân thì nghe được chuyện Minh Chủ võ lâm muốn tiêu diệt các môn phái tà ma ngoại đạo, lời đồn truyền ra rất xấu, chẳng những giang hồ nhân sĩ, thương khách tới lui, thậm chí người kể chuyện ở quán trà, cũng đang nghị luận. Trái lại Thiên Cơ môn và các chính phái khác, đều không có một chút động tĩnh.
Ta nghe thấy mấy người bàn bên kia cũng đang nói chuyện này, không khỏi vui vẻ, món ăn cũng ăn ngon hơn. Thấy Thủy Hành Ca ăn chậm chạp, ta gắp một cái đùi gà thơm nức cho hắn: "Ta sẽ giúp ngài cầu cạnh trước mặt sư phụ, để sư phụ cho ngài mượn kỳ Đỉa ."
Mặc dù khả năng không lớn, phân lượng của ta ở trước mặt sư phụ không thể so với các sư huynh sư tỷ khác.
Ăn cơm xong, ta cầm túi tiền chạy đến chỗ chưởng quỹ thanh toán, ân tình quả nhiên không thể thiếu, bữa ăn này cũng đủ xa xỉ rồi. Mấy ngày nay rong ruổi trên đường, ta có thể ăn lương khô, nhưng Thủy Hành Ca rõ ràng ăn không quen, ta bèn thừa dịp hôm nay vào trấn, mời hắn ăn một bữa. Lúc trả tiền ta đột nhiên nghĩ đến, nếu như ngày ấy ta lấy nhầm bọc quần áo của bọn Mộc Thanh, vậy tiền này. . . . . . Căn bản không phải là của nhị sư tỷ cho ta, mà là của bọn họ!
Nghĩ tới đây, tay ta bỗng dưng run lên, xong rồi, trong lúc vô tình ta lại thiếu Mộc Thanh một số tiền lớn, vẻ mặt tức khắc trở nên đau khổ.
Chưởng quỹ cười hì hì nói: "Cô nương, trả lại cô một đồng tiền thừa."
Ta nhìn hắn, thấy ngón tay của hắn vẫn còn đặt ở trên đồng tiền kia, ta không biến sắc dùng sức đoạt lấy. Sắc mặt của chưởng quỹ lập tức thay đổi, ta oán thầm, một đồng tiền cũng có thể mua một cái bánh bao có được hay không! Coi như chỉ mua được một cái cũng có thể lấp đầy bụng, đồng tiền lớn lao như vậy! Tại sao có thể thoải mái cho rằng ta sẽ không lấy cơ chứ!
Cẩn thận cất đồng tiền vào trong túi, nhận thấy có người nhìn mình chằm chằm, ta cho là chưởng quỹ vẫn còn ở nhớ đến, ngẩng đầu nhìn, lại là một người đàn ông cường tráng. Bắp thịt sáng loáng thiếu chút nữa thì chọc mù mắt ta, ta chuyển vị trí, hắn cũng cất bước cản đường ta, hét lên: "Quả nhiên là yêu nữ nhà ngươi!"
Ta đau khổ, ta rõ ràng giống tà môn ma đạo như vậy sao? Ta đã ăn mặc không khác người bình thường, huống chi Ngũ độc giáo không am hiểu dùng binh khí, ta cũng không mang binh khí theo người. Ta nặn ra một nụ cười xán lạn: "Đại hiệp, ta đại đệ tử của chưởng môn Tiên Hạc phái, Liễu Tiểu Phiến, là môn phái chính nghĩa, ngươi nhận lầm rồi."
Người đàn ông kia không nói gì, bắt lấy cổ tay của ta: "Long Diệu Âm, mau giao ra Phi nhạn đao, chi bảo trấn bang của Thanh Long bang chúng ta, ta sẽ tha cho ngươi tội chết!"
Ta nổi giận: "Trong giang hồ chưa người nào từng thấy qua mặt thật của Long Diệu Âm, đừng có bắt bừa người về lấp liếm, ta sẽ kiện ngươi!"
Người đàn ông cười lạnh: "Long Diệu Âm, tháng trước ngươi tới nhà Minh Chủ ăn trộm “Thánh tích Thương nham đồ” bị té ngựa, hơn một trăm người ở đó đều nhìn thấy dung mạo của ngươi, ngươi còn muốn chống chế sao?"
Ta sững sờ, Long Diệu Âm này chính là đệ tử chân truyền của Thánh trộm, tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, nghe nói thủ pháp ăn trộm của trò học từ thầy mà còn giỏi hơn thầy, đã sớm được phong làm Diệu Thủ Quan Âm, thật không nghĩ đến thế mà lại bị lộ mặt. Điều này đối với giới trộm đạo mà nói, thật sự là đại kỵ.
Người đàn ông lại cười lạnh: "Hôm nay Minh Chủ đã đưa bức họa của ngươi đến các đại môn phái, nghe nói ngươi chạy về phía Nam, không ngờ lại bị ta bắt gặp. Mau giao ra bảo đao, ngoan ngoãn theo ta tới Thiên Cơ môn cầu xin Minh Chủ xử lý."
Ta sẽ không gánh tội danh này, trở tay ra phía sau lấy thuốc định vẩy lên mặt hắn, chợt thấy một bàn tay thon dài trước mặt, trong nháy mắt tay của người đàn ông kia run lên, đau đớn hét lên một tiếng, lui về sau một bước. Đợi thấy rõ người vừa mới anh hùng cứu mỹ chính là Thủy Hành Ca, ta vội đứng thẳng lưng, có người làm chỗ dựa, cảm giác rất tốt!
Người đàn ông kia sửng sốt một chút, sau đó sợ hãi kêu: "Ngươi là Thủy Hành Ca! Giáo chủ ma giáo Thủy Hành Ca!"
Hô xong lời này, hắn ta giống như một kẻ bị bệnh thần kinh bỏ chạy. . . . . .
Thủy Hành Ca sờ sờ lên cằm, nghiêm túc hỏi ta: "Trên mặt ta có viết bốn chữ Giáo chủ ma giáo sao?"
Ta vô cùng cẩn thận nhìn hắn, nhíu mày trả lời: "Không có."
Trên mặt của hắn quả thật không có viết, nhưng trước lúc chúng ta tới đây, trên cửa đại môn của trấn có dán hai bức họa vô cùng sát phong cảnh, một bức là ta, một bức là Thủy Hành Ca.
Hai người chúng ta dắt ngựa đứng một hồi, ánh mắt những người đi đường nhao nhao tò mò nhìn chúng ta.
"Diệu Thủ Quan Âm Long Diệu Âm, trộm cắp tài sản khắp thiên hạ, ai bắt được thưởng mười vạn lượng bạc trắng."
"Giáo chủ ma giáo Thủy Hành Ca, tự tiện xông vào cấm địa của Đường môn, ai bắt được thưởng mười vạn lượng bạc trắng."
Thủy Hành Ca nhìn bức họa, lại nhìn mặt ta, ta khoát tay: "Ta hiểu ngài đang nghĩ cái gì, người này không phải là ta."
"Vậy là ai?"
Ta dừng một chút, sải bước tới cạnh Tật Phong, nắm chặt dây cương: "Ưm, có lẽ là tỷ tỷ, hoặc muội muội nào đó của ta."
Thủy Hành Ca hình như đã hiểu rõ: "Bào thai sinh ba?"
"Không. . . . . . Chúng ta là bào thai sinh bốn."
Mẹ ta rất biết cách sinh, một lần sinh liền sinh luôn bốn đứa, ta xếp thứ ba. Mặc dù là thứ nữ, nhưng cha rất thương chúng ta, cũng rất thương mẫu thân. Bà nói không muốn chăm sóc trẻ con, cha liền ném tất cả chúng ta cho bà vú. Gọi mẹ cả là mẹ, chưa bao giờ gọi qua mẹ ruột, dù sao bà cũng không thương chúng ta, chúng ta cũng không có ấn tượng gì với bà, cũng không có tình cảm gì.
Sau này Thẩm gia suy tàn, cha ta mất tích, mẫu thân lập tức ôm tiền tài bỏ chúng ta mà chạy trốn.
Lúc ấy Thẩm gia quá loạn, ta cùng mấy tỷ muội chạy trốn, lưu lạc nơi đầu đường, ta ra nhập Ngũ độc giáo, những người khác cũng lên núi học đạo.
Hôm nay từ biệt đã sáu năm, cũng chưa từng gặp qua bọn họ.
Bộ dáng của chúng ta từ nhỏ đến bà vú còn khó phân biệt, hiện tại đột nhiên xuất hiện một Long Diệu Âm, hình dáng của nàng và ta không khác biết, đây nhất định là một trong những tỷ muội thân sinh của ta rồi, nhưng ta cũng không biết là ai.
Thủy Hành Ca chợt nói: "Ngươi gánh tội rất vui vẻ?"
Ta cười cười, bởi vì ít nhất ta còn biết trên đời này ta còn có người thân. Chỉ là. . . . . . Long Diệu Âm cái người này muội muốn hại chết các tỷ muội sao, lần sau có trộm đông trộm tây nhớ phải dịch dung, dịch dung a!
Ta ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: "Giáo chủ đại nhân, nghe nói Ma giáo rất am hiểu thuật dịch dung?"
&&&&&
Thủy Hành Ca thật sự là một đồng đội có thể tin tưởng, ta soi vào trong nước, bản thân đã thay đổi hoàn toàn, hơn nữa hắn còn thỏa mãn hư vinh cực lớn muốn trở thành mỹ nữ của ta, gương mặt này thật sự là quá ưa nhìn. Nhìn lại hắn, khí chất thư sinh nho nhã, rất xứng với thanh trường kiếm trong tay, khí tức nho nhã, vô cùng đẹp mắt.
Dịch dung, chúng ta một đường thông suốt, không người nào chặn lại. Mỗi khi nhìn thấy bức họa bị võ lâm truy nã dán đầy đường kia thì ta đều lập tức vênh váo, xuân phong đắc ý.
Từ nay trở đi có thể một đường chính đại đi tới Ngũ độc giáo rồi.
Sau khi tắm xong ta ra ngoài lấy bàn cờ đi tìm Thủy Hành Ca định vừa đánh cờ vừa thương thảo một chút, xem sau khi gặp sư phụ lão nhân gia, sẽ cầu xin ông cho mượn kỳ Đỉa như thế nào. Kết quả cửa không khóa, ta đi vào bên trong, thấy cửa sổ mở toang, cẩn thận kiểm tra bệ cửa sổ, mơ hồ có dấu chân, ta theo cửa sổ nhảy ra.
Vừa dừng ở nóc nhà, đã thấy một vầng trăng sáng tỏ như tuyết, quả nhiên Thủy Hành Ca đứng ở đó. Tay áo tung bay, thân hình thẳng tắp dưới ánh trăng chiếu rọi như trích tiên, ta nhẫn nhịn không ngừng lau nước miếng.
Thủy Hành Ca không nhúc nhích, giọng nói như trăng dưới nước trong veo, róc rách: "Qua giờ tý, chính là mười lăm rồi hả ?"
"Ừm, lại một ngày trăng tròn. Giáo chủ đại nhân, chúng ta xuống dưới nói chuyện đi, ta muốn giải thích cặn kẽ một chút về sư phụ ta cho ngài ông thích mềm không thích cứng, ham tiền không thích nghèo, ta muốn ngài thuận lợi mượn được kỳ Đỉa."
Khó có được một lần đào góc tường, thế nhưng Thủy Hành Ca không hề cảm kích, nói: "Ta phải ra ngoài một chuyến, cô trở lại đi."
"Vậy sẽ gặp nhau ở đâu?"
"Trước tiên cô có thể đi."
Ta dừng một chút, đây là hắn đang có ý gì, đã gần đến dưới chân núi hắn đột nhiên muốn rời đi? Dù thế nào cũng sẽ không phải là muốn một mình lên núi ngũ độc chứ?
Ánh trăng kia lại càng chói sáng, trăng mười lăm thật tròn thật sáng. Ta nâng cằm lên nhìn trời, nhìn lại Thủy Hành Ca, chưa bao giờ ta thấy vẻ mặt hắn lại nghiêm trọng đến thế.
Ta không khỏi cười cười, kéo ống quần hắn: "Này, Thủy Hành Ca, ngài sẽ không phải giống như những tin đồn kia cứ mỗi mười lăm sẽ biến thân thành Lang Nhân chứ? Chân mày của ngài nhăn đến nỗi có thể kẹp chết con muổi rồi."
Lại thấy đầu lông mày hắn căng lên, cúi đầu nhìn vào ta, trên mặt dần dần dâng lên nụ cười quỷ dị: "Có lẽ ta thật sự chính là cái loại đó, mỗi khi đến mồng một và mười lăm sẽ biến thân."
Ta ôm bụng cười lăn lộn, ai nói Giáo chủ ma giáo là một người không nói cười tùy tiện, rõ ràng hắn rất thích nói đùa đấy nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.