Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.

Quyển 1 - Chương 107: Bị hạ độc tình, đến gặp quý phi (5)

Nông Gia Nữu Nữu

13/07/2017

Edit: Thảo My

"Dạ, tiểu thư." Lạc Băng Vũ phối hợp cúi thân mình, đưa tay đỡ cánh tay Tô Nhược Mộng, xoay người liền đi ra ngoài.

Sắc mặt của thị vệ giữ cửa u ám, không vui nhìn Tô Nhược Mộng, trách mắng: "Lớn mật..."

"Tiểu Lâm, thần Phật trước mặt, không được vô lễ." Trong đại điện truyền đến âm thanh không giận mà uy, Tô Nhược Mộng xoay người, nhìn nàng hơi gật đầu, nhẹ giọng nói: "Vị phu nhân này, quấy rầy người. Chúng ta từ ngoài thành cố ý tới đây tham bái thần phật, nghe nói Bồ Tát nơi này có thể biết được nỗi khổ chúng sinh."

Nam Cung Cẩn thấy nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, nói chuyện cũng dịu dàng nhu thuận, lập tức liền sinh lòng hảo cảm, mỉm cười nói: "Cô nương vào đi, mới vừa là người của ta lỗ mãng. Thần phật trước mặt, chúng sinh bình đẳng."

"Phu nhân khách khí, tiểu nữ vừa rồi nói chuyện cũng có chỗ không đúng, xin phu nhân thứ lỗi!" Tô Nhược Mộng cùng Lạc Băng Vũ sóng vai bước vào trong đại điện, song song đứng trước mặt Nam Cung Cẩn. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, không biết một trận gió từ nơi nào thổi qua, đúng lúc làm cho khăn che trên mặt Tô Nhược Mộng bị thổi rơi xuống.

Nam Cung Cẩn vốn là khuôn mặt mỉm cười, nhìn tới Tô Nhược Mộng thì trong phút chốc khuôn mặt liền hóa đá, hai mắt trừng trừng, miệng khẽ nhếch, vẻ mặt khó tin nhìn nàng, thật lâu không thể lên tiếng.

Tô Nhược Mộng nhìn thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng đã biết bước đầu tiên kế hoạch tiến triển thuận lợi. Nàng sở dĩ mạo hiểm lấy danh nghĩa nương hẹn Nam Cung Cẩn tới nơi này, cũng là bởi vì dung mạo của nàng cùng Tô thị giống nhau đến chín phần. Chỉ có khiến cho Nam Cung Cẩn hiếu kỳ, kế hoạch kế tiếp của nàng mới có thể tiến hành càng thêm thuận lợi.

Lạc Băng Vũ khom lưng nhặt khăn che mặt lên, nhẹ nhàng phất xuống, vẻ mặt khó xử nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Tiểu thư, khăn này dơ rồi."

"Không có việc gì! Lấy đưa ta." Tô Nhược Mộng nhận lấy khăn che mặt, nhìn cười nói: "Nha đầu này, khăn che mặt nào có bẩn? Đây không phải là sạch bóng sao?"

"Nhưng mà, tiểu thư, khăn này rơi trên mặt đất cũng không dính bụi bậm sao?" Lạc Băng Vũ nhìn nàng có chút lo lắng, giải thích.



Tô Nhược Mộng quở trách nàng một cái, ngay sau đó vẻ mặt yên lặng, trang nghiêm ngẩng đầu nhìn kim thân Bồ Tát trên đại điện, nói: "Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi đài, bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai." Dứt lời, nàng cầm khăn che mặt quen thuộc buộc ở bên tai, đem khuôn mặt chính mình từ mắt trở xuống che lại.

Nàng dẫn Lạc Băng Vũ lướt qua Nam Cung Cẩn đang giống như pho tượng, đi tới trước đệm mềm, nhẹ nhàng quỳ xuống, vẻ mặt thành kính cầu nguyện.

"Bồ Tát đại từ đại bi, xin ngài phù hộ mẹ con, thân thể an khang. Mộng nhi cùng mẫu thân từ nhỏ đến lớn sống nương tựa lẫn nhau, biết rõ trong lòng mẫu thân có nỗi khổ, xin Bồ Tát khuyên bảo mẹ con, cởi bỏ sầu lo của nàng, cởi bỏ nghi hoặc tình cảm của nàng, làm cho nàng thật sự hạnh phúc."

Nghe lời của nàng, Nam Cung Cẩn chợt phục hồi lại tinh thần, kích động tiến lên, quỳ gối trên đệm mềm bên cạnh Tô Nhược Mộng, bình tĩnh quan sát nàng, hỏi: "Cô nương, mạo muội xin hỏi một chút, nương ngươi gọi là Tô Uyển Tâm sao?"

Hai mắt Tô Nhược Mộng nhắm nghiền nghe được lời của nàng, chợt nghiêng đầu, vẻ mặt hoảng hốt nhìn nàng, hỏi ngược lại: "Phu nhân, ngươi làm sao có thể biết tên của nương ta?"

"Ta... Ngươi... Nương ngươi, nàng có khỏe không?" Chính tai mình nghe được đáp án xác định, nhưng Nam Cung Cẩn vẫn còn kích động thậm chí nói cũng không lưu loát. Người tìm mười tám năm, đột nhiên xuất hiện, nàng có cảm giác giống như là đang nằm mơ.

Sáng nay rời giường nhận được một phong thư, trong thư nói, hôm nay ở giữa Tĩnh An Tự sẽ có kinh hỉ đang đợi nàng, trong thư còn lưu một chữ Tô.

Mặc dù nàng cũng sợ sẽ bị người khác đặt bẫy, nhưng mà, tìm người mười tám năm, mặc dù có thể không phải thật, nàng cũng không muốn bỏ qua cái ngộ nhỡ ấy. Có lẽ là nàng kiên trì thành tâm bái phật nhiều năm, nói cũng không chừng Bồ Tát cuối cùng bị nàng làm cảm động.

Nàng và Tô Uyển Tâm tình như thân tỷ muội, hai người không chuyện gì không nói, cũng là bởi vì nàng, mới để cho Tô Uyển Tâm biết nàng chi chú ý đến tiền đồ của đại ca. Những năm gần đây, nàng vẫn rất tự trách, một muội muội hồn nhiên như vậy, lại bị đại ca thân ái của nàng hủy hoại.

Nếu như sớm biết vậy, nàng nhất định sẽ không giới thiệu đại ca cho Tô Uyển Tâm. Nhớ tới Tô Uyển Tâm có thai, tuyệt vọng rời đi, những năm gần đây, nàng liền không cách nào ngủ yên. Cảm giác tất cả đều là do mình tạo thành, nguyên nhân đều là do mình, bởi vì, đối mặt chờ mong của đại ca, trong lời nói nàng nhẫn tâm khuyên Uyển Tâm làm thiếp thất.

Có lẽ, chính là bởi vì mình cũng không có đứng ở bên cạnh nàng, cho nên, trái tim Uyển Tâm mới càng thêm nguội lạnh, càng thêm tuyệt vọng, nên mới có thể không tin tức không thư tín.

Đảo mắt chính là mười tám năm, Nam Cung Cẩn nhìn Tô Nhược Mộng trước mắt, trong lòng đã có thể xác định nàng chính là nữ nhi của Tô Uyển Tâm cùng đại ca, nàng là cháu gái ruột của mình, nàng xúc động chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt.



Nhưng trong lòng Tô Nhược Mộng đã nổi lên gợn sóng, nhưng mà nghĩ đến Lôi Ngạo Thiên, nàng vẫn giả bộ nhìn Nam Cung Cẩn rất là kỳ quái, ngoan cố hỏi: "Phu nhân, tại sao lại biết nương ta?"

"Ta..." Nam Cung Cẩn ngẩng đầu nhìn mặt Bồ Tát mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Tô Nhược Mộng, nói: "Chúng ta đến phía sau hương phòng tán gẫu, có được hay không?"

Nghe vậy, Tô Nhược Mộng nhíu chặt lông mày, nghi hoặc nhìn nàng, trên nét mặt còn bí mật mang theo nồng đậm phòng bị.

"Ta không có ác ý, ta chỉ là muốn biết tình hình của mẹ ngươi cùng ngươi. Chuyện này nói rất dài dòng, mà ở trong đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện xưa." Nói xong, nàng lại ngẩng đầu nhìn Bồ Tát, vẻ mặt thành kính, trong lòng yên lặng cảm tạ Bồ Tát hiển linh.

Trầm mặc hồi lâu, Tô Nhược Mộng rốt cuộc vẫn khẽ gật đầu.

Nam Cung Cẩn được thị nữ bên cạnh đỡ lên, Tô Nhược Mộng cũng do Lạc Băng Vũ đỡ lên. Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thị nữ bên trái, phân phó: "Tiểu Hương, ngươi đi tìm trụ trì xin một gian hương phòng, lại chuẩn bị một chút nước trà cùng điểm tâm."

"Dạ, chủ tử." Cái người thị nữ gọi Tiểu Hương, cung kính hướng Nam Cung Cẩn khẽ nhún người xuống, xoay người dẫn đầu rời đi.

Nam Cung Cẩn đưa tay thân thiết dắt tay Tô Nhược Mộng, nghiêng đầu nhìn nàng, hiền từ nói: "Đi thôi."

Tô Nhược Mộng mặc cho nàng dắt tay của mình, thậm chí nàng còn có thể cảm thấy tay Nam Cung Cẩn đang hơi hơi run rẩy, nàng khẽ gật đầu với nàng ta, cũng không lên tiếng.

Nàng còn không có nghĩ đến chuyện tiến triển thuận lợi như vậy, càng không nghĩ đến Nam Cung Cẩn đối với Tô thị tình cảm sâu đậm như thế, xác định được việc này, Tô Nhược Mộng đối với kế hoạch mình liền ôm lấy thành công lớn hơn. Xem ra Nam Cung Cẩn là một nữ nhân trọng tình trọng nghĩa, điểm này ngược lại phá vỡ đánh giá trước sau như một của nàng đối với nữ nhân hậu cung.

Đông Lý Phong vốn là vào cung để thỉnh an Cẩn quý phi, nhưng hắn vào cung mới biết Cẩn quý phi đã xuất cung, cũng là đi dâng hương ở Tĩnh An Tự sát ngoài thành. Nghe hạ nhân hồi báo, trực giác Đông Lý Phong có cái gì không thích hợp, ngay sau đó liền mang theo nhân mã gia tăng roi chạy tới Tĩnh An Tự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook