Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.

Quyển 1 - Chương 12: chương 12 (1)

Nông Gia Nữu Nữu

31/03/2016

"Buổi tối? Chẳng lẽ ngươi không sợ mẹ ta cốc đầu ngươi à? Tuy ngươi là giáo chủ đứng đầu nhưng ngươi đừng quên ngươi đang trong thời gian thử thách! Nếu ngươi chọc ta, mẹ ta sẽ phản cảm, đến lúc đó ngươi muốn có buổi tối cũng không có khả năng!"

Tô Như Mộng nhanh chóng cản trụ trước ngực hắn uy hiếp và hảo tâm nhắc nhở hắn.

Nam nhân này coi như nàng đã hiểu hắn một chút chính là hắn rất để ý đến cái nhìn của Tô thị về hắn. Kì thật nàng cũng hiểu, hắn cuồng vọng căn bản là hắn không đem ai để vào mắt , sở dĩ chuyện này là hắn tôn trọng ý kiến của Tô thị. Tất cả những chuyện hắn làm đều là bởi vì hắn để ý nàng-- Tô Như Mộng.

Hôm qua nàng đã suy nghĩ cả một ngày, chính là nàng vẫn không hiểu, buổi tối hôm kia rõ ràng nàng vẫn là một xấu nữ, như thế nào bị hắn ăn sạch sẽ? Mà các nàng cũng chỉ phát sinh có một đêm quan hệ mà thôi , như thế nào mà hắn giống như yêu thương nàng từ lâu rồi chứ?

Nàng thật nghĩ không ra, nghĩ nát óc ,nghĩ lại cẩn thận bề ngoài của hắn, hắn có thế lực nhất định không thiếu nữ nhân , hắn thế nào sẽ có dụng tâm yêu nàng đây? Chẳng lẽ hắn đa tình? Đối nữ nhân nào hắn cũng đều như vậy.

"Ta hỏi ngươi một chuyện!" Tô Như Mộng bình tĩnh nhìn Lôi Ngạo Thiên. Nàng quyết định đem những nghi hoặc trong lòng nói ra, bằng không đêm nay lại mất ngủ vì những suy nghĩ của mình. Thế thì nàng nhất định sẽ trở thành quốc bảo tỷ tỷ* (quốc bảo của Trung Quốc là gấu trúc, ý nói mắt Tô Như Mộng sẽ đen như gấu trúc ấy)

" Được , ngươi cứ hỏi." Lôi Ngao Thiên mổ nhẹ vào môi đỏ mọng, mỉm cười nhìn nàng.

Nhẹ nhàng hôn nàng một cái, Tô Như Mộng không kìm lòng được đỏ mặt , thẹn thùng tức giận lườm hắn một cái hỏi,

"Trước kia ngươi có bao nhiêu nữ nhân? Buổi tối hôm kia rõ ràng trên mặt ta có cái bớt xấu nữ, ngươi làm sao còn có thể như vậy chứ? còn nữa có phải ngươi đối với nữ nhân khác cũng đều đôi tốt như vậy?"

Lôi Ngạo Thiên sửng sốt, nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, hằn nhịn không được xì cười, cúi đầu dùng chóp mũi mà ma sát mũi nàng nói

"Nàng là người đầu tiên, cũng sẽ là người duy nhất. Nàng nên đi nghe ngóng một chút. Nữ nhân đều phải cách xa ta mười bước, cho nên chỉ có nàng là duy nhất thôi"

Tô Như Mộng khiêu mi híp mắt lại đánh giá hắn , hiển nhiên là không tin những gì hắn nói. bĩu môi phản bác nói.



"Ngươi nói dối, hôm qua không phải ngươi còn đỡ ta và mẹ vào nhà đó sao?"

"Thật sự trừ nàng và nương ra, ta cũng chỉ có nàng. Nàng sẽ không ghen với mẹ mình đấy chứ?" Lôi Ngạo Thiên buồn cười nhéo mũi nàng

"Nam nhân đều thích gạt người, vấn đề ta hỏi ngươi chưa có trả lời ta đâu?" Tô Như Mộng quẫn bách quay đi, không muốn nhìn hắn nữa.

Trời ạ cứ nghĩ Ngạo Thiên sẽ làm nàng nhứ ý, không ngờ hắn ôm nàng đem nàng quay lại vuốt ve khuôn mặt trơn mềm nói:

"Ta chỉ nói một lần , Lôi Ngạo Thiên ta khinh thường nói dối . Thật sự chỉ có mình nàng, buổi tối hôm kia ta không có nhìn đến cái bớt trên mặt nàng, ta chỉ nhìn thấy một đôi mắt sáng tinh khiết khiến ta trầm luân."

Hắn nói xong hôn nhẹ hai mắt nàng rồi nói tiếp.

"Bất quá, cho dù ta nhìn thấy bớt trên mặt nàng , ta cũng sẽ không để ý. Lôi Ngạo Thiên ta nếu chỉ để ý vẻ ngoài thì nữ nhân dạng gì mà ta không có? Quan trọng là cảm nhận, ai đến gần ta đều không xong nhưng chỉ có nàng mới đến gần ta được. Cho nên ta đến gần ngươi mới không mẫn cảm, ta chỉ biết nàng chính là nữ nhân của ta."

"Ngươi biết không? ngươi ở trước mặt ta cử chỉ rất ôn nhu, ta có thể làm cho chính mình trở lên xa lạ , nhưng ở trên người ngươi, ta làm rất nhiều điều nhưng không thể nào xa lánh ngươi được, ta trước kia chỉ hướng đến sự âm lãnh , ngoan độc, cuồng vọng, tự đại, vô tình, không cần ai. nhưng ở bên cạnh ngươi ta mới biết nguyên lai ta cũng có thể yêu, trong tâm ta cũng vì ngưởi mà trở lên mềm mại."

"Đừng nói nữa." Tô Như Mộng hôn một cái lên môi hắn, hắn thường cao cao tại thượng, theo như hắn nói, hắn là một người cuồng vọng, tự cao tự đại, sao trong lời nói của hắn nghe lại trở lên nói nhiều như vậy? nhưng lại làm cho nàng cảm động.

Nàng tưởng mình sẽ còn hoài nghi hắn thêm một lần nữa, nhưng là nàng làm vậy là không phải.

Nàng không phải người lãnh huyết, tại thời điểm nam nhân đối tốt với nàng , vừa vặn đúng lúc nàng cũng có cảm giác với hắn, nàng cũng không cách nào lạnh nhạt được, không cách nào làm mình không động tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook