Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.
Quyển 1 - Chương 97: Đi nhầm vào Vô Quả Cốc(3)
Nông Gia Nữu Nữu
26/06/2017
Nàng đối thế giới bên ngoài đã từng tràn đầy mơ ước, nhưng mà, từ sau
khi sư phụ không còn ở đây, nàng không còn ý niệm muốn đi ra ngoài, một
lòng chỉ nghĩ chăm sóc Bách Hoa Viên của sư phụ. Mỗi ngày chăm sóc những cây hoa này, mỗi ngày đều ngồi ở trước mộ sư phụ trò chuyện, chính là
toàn bộ cuộc sống của nàng.
"Ta tên là Tô Nhược Mộng, ngươi thì sao?" Tô Nhược Mộng mỉm cười nhìn nàng, nhẹ giọng tự giới thiệu mình.
"Ta tên là Lăng Cẩn Tịch."
Tô Nhược Mộng cười cười, tiếp tục tự giới thiệu mình: "Qua tháng tám ta tròn mười tám tuổi." Cô nương này cũng không giống như bề ngoài lạnh nhạt, nàng chỉ là không biết nên cùng người khác ở chung như thế nào thôi.
"Ta đã tròn mười tám tuổi rồi." Lăng Cẩn Tịch nhẹ nhàng chau mày lại, trầm ngâm một lát, lên tiếng.
Sư phụ nói với nàng, nàng là cô nhi sư phụ nhặt ở bên ngoài về, cho nên, cũng không biết số tuổi thật sự của nàng, lại càng không biết thân thế của nàng. Sinh nhật của nàng là ngày sư phụ nhặt được nàng, tuổi của nàng cũng đại khái như vậy.
Theo như tính toán của sư phụ, bây giờ nàng đã mười tám tuổi ba tháng.
"Nên?" Tô Nhược Mộng không khỏi kinh ngạc, tại sao có thể có người ngay cả tuổi của mình cũng không biết?
"Ta là cô nhi sư phụ ta từ bên ngoài nhặt về." Lăng Cẩn Tịch nói đến đây, đáy mắt không có một gợi sóng. Nàng đối với mấy cái này căn bản cũng không quan tâm, cũng không có cảm giác, đã thành thói quen của nàng.
Mà chính nàng cũng không nghĩ tới, nàng lại khách khí với cái cô nương tiến vào nhầm như thế, còn nói với nàng nhiều như vậy? Theo như phương thức xử lý trước kia của nàng, nàng ấy nhất định sẽ bị mình ném ra khỏi rừng trúc.
"Cô cô cô..."
Đột nhiên truyền đến mấy âm thanh làm cho người ta lúng túng, Tô Nhược Mộng cúi đầu nhìn bụng của mình một chút, quẫn bách mà nói: "Ta đã lâu không có ăn cái gì."
"Ngươi đi theo ta." Lăng Cẩn Tịch không cười nàng, mà sắc mặt nhàn nhạt xoay người dẫn đường.
Tô Nhược Mộng vừa theo sát ở phía sau nàng, vừa tò mò quan sát những bông hoa tươi đẹp hai bên đường nhỏ, nơi này có rất nhiều loại hoa nàng chưa từng thấy qua. Nàng thật tò mò, rốt cuộc là người như thế nào lại thích hoa như vậy.
Một vườn hoa lớn như vậy, chăm sóc cũng là cần tinh lực cùng thời gian.
Phía sâu Bách Hoa Viên có nhà ở, đi theo phía sau Lăng Cẩn Tịch một lúc lâu, Tô Nhược Mộng nhìn một ngôi nhà gỗ nhỏ xa xa ở trung ương Bách Hoa Viên, thoạt nhìn có loại cảm giác mộng ảo. Tô Nhược Mộng chớp mắt nhìn, nháy mắt mấy cái, rốt cuộc đã tin tưởng thứ mình thấy trước mắt là thật.
Ngồi ở trước bàn, Tô Nhược Mộng tò mò quan sát nhà gỗ, đây là một nhà gỗ có hai phòng ở, hai gian phòng, một sảnh, không có phòng bếp. Bài biện trong phòng rất đơn giản trang nhã, mặc dù không có đồ cổ quý giá hay đồ trang sức, cũng không có danh họa treo trên tường, nhưng mà, lại làm cho người ta rất thoải mái, rất phù hợp này với một nơi tiên cảnh. Quả thật nếu bày biện các loại đồ tầm thường, ngược lại sẽ mất đi ‘ tiên khí ’, trở nên quái dị.
Lăng Cẩn Tịch bưng một bàn nhỏ từ bên ngoài tiến vào, đĩa trúc để một ít trái cây đã rửa sạch mà nàng không biết tên. Nàng ấy đặt lên bàn, dời đến trước mặt Tô Nhược Mộng, nói: "Ăn đi."
"Cám ơn, Lăng tỷ tỷ." Tô Nhược Mộng nhìn nàng cười ấm áp một tiếng, ngay sau đó cầm trái cây màu xanh biếc lên, nuốt cả quả. Loại trái cây này không biết tên gọi là gì? Dáng vẻ giống táo xanh Đài Loan ở hiện đại, chỉ là, nó thịt quả là màu trắng sữa, thịt giòn nhiều nước vị ngọt.
......
"Giáo chủ, có người phát hiện một cỗ xe ngựa khả nghi một đường dồn hết tốc lực chạy về phía kinh thành, chúng ta có cần đi kinh thành cứu phu nhân?" Đại Hộ Pháp từ bên ngoài đi vào, nhìn Lôi Ngạo Thiên vẻ mặt lãnh liệt ngồi ở trước bàn ngẩn người, nhẹ giọng xin phép.
Lôi Ngạo Thiên phục hồi tinh thần, nhìn hắn, nói: "Truyền Tử Long Lệnh, để cho bọn họ quan sát tỉ mỉ có bất kỳ xe ngựa hoặc người khả nghi, nếu như có tin tức lập tức trở về báo. Chúng ta liền xuất phát đi kinh thành."
"Dạ! Thuộc hạ đi xuống an bài." Đôi tay Đại Hộ Pháp nắm quyền cao giọng lên tiếng, ngước mắt lo lắng nhìn Lôi Ngạo Thiên, an ủi: "Giáo chủ, phu nhân nhất định sẽ không có chuyện gì. Chúng ta nhất định nhanh chóng tìm thấy phu nhân."
"Ừ, ngươi trước đi an bài đi." Lôi Ngạo Thiên nhìn hắn phất phất tay, hắn biết Đại Hộ Pháp lo lắng cho hắn, quan tâm hắn, nhưng mà, bây giờ hắn muốn yên tĩnh một mình, sắp xếp một chút đầu mối.
Buổi sáng, bọn họ nhận được tin tức không thấy Doãn Tâm Nhi, vội vàng xuống núi tìm nàng, nhưng khi hắn và Đại Hộ Pháp cứu Doãn Tâm Nhi nhảy sông trở lại, lại phát hiện Tiểu Ân Nhã ngất xỉu ở trong phòng khách, mà Mộng nhi đã sớm không biết đi đâu.
Đánh thức Tiểu Ân Nhã, từ trong miệng nàng cũng tìm được đầu mối hữu dụng, người mang Mộng nhi đi là hai nam tử mặc áo đen. Lôi Ngạo Thiên đại khái đã biết chủ sử phía sau hai người kia, tám chín phần là người của Đông Lý Phong làm chuyện tốt.
Theo như tình huống bây giờ phân tích, người Đông Lý Phong nhất định sẽ mang Mộng nhi tới kinh thành. Không phải là Đông Lý Phong muốn dùng Mộng nhi đến uy hiếp hắn? Hay bởi vì hắn đối với Mộng nhi còn có tâm tư không an phận? Lôi Ngạo Thiên có lẽ chưa quên lúc Đông Lý Phong nhìn Mộng nhi với ánh mắt nóng bỏng, thân là nam nhân, hắn hoàn toàn có thể nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Đông Lý Phong.
Chỉ là, mặc kệ Đông Lý Phong hắn ôm trong lòng mục đích gì, hắn đều sẽ không để cho hắn ta được như ý.
"Giáo chủ."
Lôi Ngạo Thiên ngước mắt nhìn, gật đầu, hỏi: "Lão Thất, thân thể Đại tiểu thư có chuyện gì?"
Thất Hộ Pháp dừng một chút, chân mày xiết lên tiếng: " Hai tỳ ( lá lách) thận bị tổn thương, khí lạnh trong cơ thể quá nhiều, quanh năm u buồn, mặt khác......" Nói xong, lo lắng liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, thấy hắn khẽ cau mày, lộ vẻ do dự.
Hắn mới vừa bắt mạch cho bệnh nhân cũng giật mình, thể chất của nàng cực kỳ kém, giống như một bộ xác trống rỗng, trừ những nguyên nhân mới vừa nói, quan trọng nhất là, mấy năm qua nàng trong thời gian dài uống một loại thuốc có thể dễ dàng mang thai. Lẽ ra loại thuốc này thực tính (tính ăn mòn) cũng không lớn, nhưng mà, bởi vì thể chất nàng có vấn đề, những năm gần đây nàng lại sinh non quá nhiều, dẫn đến thân thể bị vét sạch.
Nữ tử hầu môn đều lấy nhi tử làm trọng, ngay cả đại tiểu thư cũng không ngoại lệ, hẳn là nhiều năm muốn sinh con, nhưng vẫn chưa toại nguyện, ngược lại làm thân thể mình kiệt quệ.
"Khác như thế nào? Lão Thất, ngươi có lời gì liền nói thật, chớ dông dài." Lôi Ngạo Thiên nhìn bộ dáng Thất Hộ Pháp cứ như đang muốn nói rồi lại thôi, trong lòng xẹt qua một tia dự cảm xấu.
"Nhiều năm qua nàng sinh non quá nhiều, khí huyết tổn hại nghiêm trọng, hiện tại thân thể của nàng giống như cây trúc trống rỗng, ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai. Coi như điều dưỡng nghiêm túc, cuộc sống an tĩnh, đoán chừng cũng chẳng vượt qua được một năm." Thất Hộ Pháp cắn răng, thật lòng trả lời.
Hắn không biết Giáo chủ còn có một ‘ tỷ tỷ ’ như vậy, hôm nay bị gọi xuống núi chẩn bệnh cho nàng thì mới nghe Đại Hộ Pháp nói sơ qua. Triều đình đối với Ma Giáo vẫn giống như cái đinh trong mắt, đâm trong thịt, mà nàng lại một mình gả vào Quyền Vương phủ, trong lúc này đoán chừng có những thứ một ít người bọn họ tiến vào Ma giáo sau không biết chuyện xưa.
Nghe qua lời Thất Hộ Pháp nói, nội tâm Lôi Ngạo Thiên sôi trào, hết sức kinh ngạc, những năm gần đây nàng ở Quyền Vương phủ trôi qua những ngày gì? Trơ mắt nhìn một đống thiếp thất Quyền Vương xinh đẹp, nàng sống chết bảo vệ địa vị sao?
Từng là người tâm cao khí ngạo, vì người yêu cùng địa vị mà cũng cam tâm làm hại thân thể của mình như vậy, nhưng tất cả đều là nàng lựa chọn, đúng hay sai đều là chính nàng chọn. Chỉ còn một năm? Lôi Ngạo Thiên đã biết dụng ý nàng mang theo nữ nhi tới nơi này, nàng muốn giao Tiểu Ân Nhã cho hắn sao?
Không ngờ mười năm không thấy, gặp mặt lại đã gần âm dương tách biệt.
"Lão Thất, ngươi ở lại chỗ này điều dưỡng thân thể cho nàng, ta cùng những người khác phải lập tức đi cứu phu nhân. Chuyện phu nhân, ngươi tạm thời không cần nói cho Tô lão phu nhân, tránh cho nàng lo lắng. Mặt khác, chuyện Đại tiểu thư cũng không cần nói cho lão phu nhân, tạm thời không cần mang các nàng lên núi, chờ chúng ta trở lại hẵng nói."
Lôi Ngạo Thiên đứng lên, dặn dò một lúc, xoay người ra khỏi phòng.
"Giáo chủ." Thất Hộ Pháp gọi Lôi Ngạo Thiên, rồi nói tiếp: "Giáo chủ không nhìn đại tiểu thư sao? Nàng đã tỉnh lại rồi." Không phải nói, nàng là dưỡng nữ của lão phu nhân sao? Theo như tính tình trọng tình trọng nghĩa của Giáo chủ, sẽ lập tức đi thăm, không biết sao lại như vậy?
"Không, Mộng nhi bị Đông Lý Phong bắt đi, ta phải đi cứu nàng." Lôi Ngạo Thiên ngừng bước chân, ngay sau đó bỏ xuống một câu nói liền sải bước rời đi.
Đám người Lôi Ngạo Thiên một đường ra roi thúc ngựa chạy tới kinh thành, trên đường gặp tập kích, lãng phí không ít thời gian, cũng bởi vì những chuyện mờ ám này của Đông Lý Phong, Lôi Ngạo Thiên càng thêm chắc chắn Tô Nhược Mộng ở trong tay hắn.
Đông Đường chủ ở kinh thành còn chưa truyền đến tin tức có lợi đến, lúc này, không có tin tức cũng coi là tin tức tốt. Tối thiểu hắn tra rõ Mộng nhi bị Hắc Tam cùng Hắc Cẩu bắt, mà hai người bọn họ bây giờ đã trở lại kinh thành, có nghĩa là Mộng nhi cũng bị bọn hắn mang về kinh thành.
"Ta tên là Tô Nhược Mộng, ngươi thì sao?" Tô Nhược Mộng mỉm cười nhìn nàng, nhẹ giọng tự giới thiệu mình.
"Ta tên là Lăng Cẩn Tịch."
Tô Nhược Mộng cười cười, tiếp tục tự giới thiệu mình: "Qua tháng tám ta tròn mười tám tuổi." Cô nương này cũng không giống như bề ngoài lạnh nhạt, nàng chỉ là không biết nên cùng người khác ở chung như thế nào thôi.
"Ta đã tròn mười tám tuổi rồi." Lăng Cẩn Tịch nhẹ nhàng chau mày lại, trầm ngâm một lát, lên tiếng.
Sư phụ nói với nàng, nàng là cô nhi sư phụ nhặt ở bên ngoài về, cho nên, cũng không biết số tuổi thật sự của nàng, lại càng không biết thân thế của nàng. Sinh nhật của nàng là ngày sư phụ nhặt được nàng, tuổi của nàng cũng đại khái như vậy.
Theo như tính toán của sư phụ, bây giờ nàng đã mười tám tuổi ba tháng.
"Nên?" Tô Nhược Mộng không khỏi kinh ngạc, tại sao có thể có người ngay cả tuổi của mình cũng không biết?
"Ta là cô nhi sư phụ ta từ bên ngoài nhặt về." Lăng Cẩn Tịch nói đến đây, đáy mắt không có một gợi sóng. Nàng đối với mấy cái này căn bản cũng không quan tâm, cũng không có cảm giác, đã thành thói quen của nàng.
Mà chính nàng cũng không nghĩ tới, nàng lại khách khí với cái cô nương tiến vào nhầm như thế, còn nói với nàng nhiều như vậy? Theo như phương thức xử lý trước kia của nàng, nàng ấy nhất định sẽ bị mình ném ra khỏi rừng trúc.
"Cô cô cô..."
Đột nhiên truyền đến mấy âm thanh làm cho người ta lúng túng, Tô Nhược Mộng cúi đầu nhìn bụng của mình một chút, quẫn bách mà nói: "Ta đã lâu không có ăn cái gì."
"Ngươi đi theo ta." Lăng Cẩn Tịch không cười nàng, mà sắc mặt nhàn nhạt xoay người dẫn đường.
Tô Nhược Mộng vừa theo sát ở phía sau nàng, vừa tò mò quan sát những bông hoa tươi đẹp hai bên đường nhỏ, nơi này có rất nhiều loại hoa nàng chưa từng thấy qua. Nàng thật tò mò, rốt cuộc là người như thế nào lại thích hoa như vậy.
Một vườn hoa lớn như vậy, chăm sóc cũng là cần tinh lực cùng thời gian.
Phía sâu Bách Hoa Viên có nhà ở, đi theo phía sau Lăng Cẩn Tịch một lúc lâu, Tô Nhược Mộng nhìn một ngôi nhà gỗ nhỏ xa xa ở trung ương Bách Hoa Viên, thoạt nhìn có loại cảm giác mộng ảo. Tô Nhược Mộng chớp mắt nhìn, nháy mắt mấy cái, rốt cuộc đã tin tưởng thứ mình thấy trước mắt là thật.
Ngồi ở trước bàn, Tô Nhược Mộng tò mò quan sát nhà gỗ, đây là một nhà gỗ có hai phòng ở, hai gian phòng, một sảnh, không có phòng bếp. Bài biện trong phòng rất đơn giản trang nhã, mặc dù không có đồ cổ quý giá hay đồ trang sức, cũng không có danh họa treo trên tường, nhưng mà, lại làm cho người ta rất thoải mái, rất phù hợp này với một nơi tiên cảnh. Quả thật nếu bày biện các loại đồ tầm thường, ngược lại sẽ mất đi ‘ tiên khí ’, trở nên quái dị.
Lăng Cẩn Tịch bưng một bàn nhỏ từ bên ngoài tiến vào, đĩa trúc để một ít trái cây đã rửa sạch mà nàng không biết tên. Nàng ấy đặt lên bàn, dời đến trước mặt Tô Nhược Mộng, nói: "Ăn đi."
"Cám ơn, Lăng tỷ tỷ." Tô Nhược Mộng nhìn nàng cười ấm áp một tiếng, ngay sau đó cầm trái cây màu xanh biếc lên, nuốt cả quả. Loại trái cây này không biết tên gọi là gì? Dáng vẻ giống táo xanh Đài Loan ở hiện đại, chỉ là, nó thịt quả là màu trắng sữa, thịt giòn nhiều nước vị ngọt.
......
"Giáo chủ, có người phát hiện một cỗ xe ngựa khả nghi một đường dồn hết tốc lực chạy về phía kinh thành, chúng ta có cần đi kinh thành cứu phu nhân?" Đại Hộ Pháp từ bên ngoài đi vào, nhìn Lôi Ngạo Thiên vẻ mặt lãnh liệt ngồi ở trước bàn ngẩn người, nhẹ giọng xin phép.
Lôi Ngạo Thiên phục hồi tinh thần, nhìn hắn, nói: "Truyền Tử Long Lệnh, để cho bọn họ quan sát tỉ mỉ có bất kỳ xe ngựa hoặc người khả nghi, nếu như có tin tức lập tức trở về báo. Chúng ta liền xuất phát đi kinh thành."
"Dạ! Thuộc hạ đi xuống an bài." Đôi tay Đại Hộ Pháp nắm quyền cao giọng lên tiếng, ngước mắt lo lắng nhìn Lôi Ngạo Thiên, an ủi: "Giáo chủ, phu nhân nhất định sẽ không có chuyện gì. Chúng ta nhất định nhanh chóng tìm thấy phu nhân."
"Ừ, ngươi trước đi an bài đi." Lôi Ngạo Thiên nhìn hắn phất phất tay, hắn biết Đại Hộ Pháp lo lắng cho hắn, quan tâm hắn, nhưng mà, bây giờ hắn muốn yên tĩnh một mình, sắp xếp một chút đầu mối.
Buổi sáng, bọn họ nhận được tin tức không thấy Doãn Tâm Nhi, vội vàng xuống núi tìm nàng, nhưng khi hắn và Đại Hộ Pháp cứu Doãn Tâm Nhi nhảy sông trở lại, lại phát hiện Tiểu Ân Nhã ngất xỉu ở trong phòng khách, mà Mộng nhi đã sớm không biết đi đâu.
Đánh thức Tiểu Ân Nhã, từ trong miệng nàng cũng tìm được đầu mối hữu dụng, người mang Mộng nhi đi là hai nam tử mặc áo đen. Lôi Ngạo Thiên đại khái đã biết chủ sử phía sau hai người kia, tám chín phần là người của Đông Lý Phong làm chuyện tốt.
Theo như tình huống bây giờ phân tích, người Đông Lý Phong nhất định sẽ mang Mộng nhi tới kinh thành. Không phải là Đông Lý Phong muốn dùng Mộng nhi đến uy hiếp hắn? Hay bởi vì hắn đối với Mộng nhi còn có tâm tư không an phận? Lôi Ngạo Thiên có lẽ chưa quên lúc Đông Lý Phong nhìn Mộng nhi với ánh mắt nóng bỏng, thân là nam nhân, hắn hoàn toàn có thể nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Đông Lý Phong.
Chỉ là, mặc kệ Đông Lý Phong hắn ôm trong lòng mục đích gì, hắn đều sẽ không để cho hắn ta được như ý.
"Giáo chủ."
Lôi Ngạo Thiên ngước mắt nhìn, gật đầu, hỏi: "Lão Thất, thân thể Đại tiểu thư có chuyện gì?"
Thất Hộ Pháp dừng một chút, chân mày xiết lên tiếng: " Hai tỳ ( lá lách) thận bị tổn thương, khí lạnh trong cơ thể quá nhiều, quanh năm u buồn, mặt khác......" Nói xong, lo lắng liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, thấy hắn khẽ cau mày, lộ vẻ do dự.
Hắn mới vừa bắt mạch cho bệnh nhân cũng giật mình, thể chất của nàng cực kỳ kém, giống như một bộ xác trống rỗng, trừ những nguyên nhân mới vừa nói, quan trọng nhất là, mấy năm qua nàng trong thời gian dài uống một loại thuốc có thể dễ dàng mang thai. Lẽ ra loại thuốc này thực tính (tính ăn mòn) cũng không lớn, nhưng mà, bởi vì thể chất nàng có vấn đề, những năm gần đây nàng lại sinh non quá nhiều, dẫn đến thân thể bị vét sạch.
Nữ tử hầu môn đều lấy nhi tử làm trọng, ngay cả đại tiểu thư cũng không ngoại lệ, hẳn là nhiều năm muốn sinh con, nhưng vẫn chưa toại nguyện, ngược lại làm thân thể mình kiệt quệ.
"Khác như thế nào? Lão Thất, ngươi có lời gì liền nói thật, chớ dông dài." Lôi Ngạo Thiên nhìn bộ dáng Thất Hộ Pháp cứ như đang muốn nói rồi lại thôi, trong lòng xẹt qua một tia dự cảm xấu.
"Nhiều năm qua nàng sinh non quá nhiều, khí huyết tổn hại nghiêm trọng, hiện tại thân thể của nàng giống như cây trúc trống rỗng, ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai. Coi như điều dưỡng nghiêm túc, cuộc sống an tĩnh, đoán chừng cũng chẳng vượt qua được một năm." Thất Hộ Pháp cắn răng, thật lòng trả lời.
Hắn không biết Giáo chủ còn có một ‘ tỷ tỷ ’ như vậy, hôm nay bị gọi xuống núi chẩn bệnh cho nàng thì mới nghe Đại Hộ Pháp nói sơ qua. Triều đình đối với Ma Giáo vẫn giống như cái đinh trong mắt, đâm trong thịt, mà nàng lại một mình gả vào Quyền Vương phủ, trong lúc này đoán chừng có những thứ một ít người bọn họ tiến vào Ma giáo sau không biết chuyện xưa.
Nghe qua lời Thất Hộ Pháp nói, nội tâm Lôi Ngạo Thiên sôi trào, hết sức kinh ngạc, những năm gần đây nàng ở Quyền Vương phủ trôi qua những ngày gì? Trơ mắt nhìn một đống thiếp thất Quyền Vương xinh đẹp, nàng sống chết bảo vệ địa vị sao?
Từng là người tâm cao khí ngạo, vì người yêu cùng địa vị mà cũng cam tâm làm hại thân thể của mình như vậy, nhưng tất cả đều là nàng lựa chọn, đúng hay sai đều là chính nàng chọn. Chỉ còn một năm? Lôi Ngạo Thiên đã biết dụng ý nàng mang theo nữ nhi tới nơi này, nàng muốn giao Tiểu Ân Nhã cho hắn sao?
Không ngờ mười năm không thấy, gặp mặt lại đã gần âm dương tách biệt.
"Lão Thất, ngươi ở lại chỗ này điều dưỡng thân thể cho nàng, ta cùng những người khác phải lập tức đi cứu phu nhân. Chuyện phu nhân, ngươi tạm thời không cần nói cho Tô lão phu nhân, tránh cho nàng lo lắng. Mặt khác, chuyện Đại tiểu thư cũng không cần nói cho lão phu nhân, tạm thời không cần mang các nàng lên núi, chờ chúng ta trở lại hẵng nói."
Lôi Ngạo Thiên đứng lên, dặn dò một lúc, xoay người ra khỏi phòng.
"Giáo chủ." Thất Hộ Pháp gọi Lôi Ngạo Thiên, rồi nói tiếp: "Giáo chủ không nhìn đại tiểu thư sao? Nàng đã tỉnh lại rồi." Không phải nói, nàng là dưỡng nữ của lão phu nhân sao? Theo như tính tình trọng tình trọng nghĩa của Giáo chủ, sẽ lập tức đi thăm, không biết sao lại như vậy?
"Không, Mộng nhi bị Đông Lý Phong bắt đi, ta phải đi cứu nàng." Lôi Ngạo Thiên ngừng bước chân, ngay sau đó bỏ xuống một câu nói liền sải bước rời đi.
Đám người Lôi Ngạo Thiên một đường ra roi thúc ngựa chạy tới kinh thành, trên đường gặp tập kích, lãng phí không ít thời gian, cũng bởi vì những chuyện mờ ám này của Đông Lý Phong, Lôi Ngạo Thiên càng thêm chắc chắn Tô Nhược Mộng ở trong tay hắn.
Đông Đường chủ ở kinh thành còn chưa truyền đến tin tức có lợi đến, lúc này, không có tin tức cũng coi là tin tức tốt. Tối thiểu hắn tra rõ Mộng nhi bị Hắc Tam cùng Hắc Cẩu bắt, mà hai người bọn họ bây giờ đã trở lại kinh thành, có nghĩa là Mộng nhi cũng bị bọn hắn mang về kinh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.