Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.
Quyển 1 - Chương 3: Mày mắt đưa tình
Nông Gia Nữu Nữu
31/03/2016
Nhìn nam tử tuyệt sắc này, tình cảnh kích tình tối qua như thủy triều tràn vào đầu nàng. Nàng kéo chăn che cơ thể của mình lại, gấp gáp nhìn Tô thị, nói: "Mẹ, ta... ta... hắn... hắn...."
Tô thị nghe nàng kêu mẹ, hơn nữa giọng nói này cũng đúng là giọng của Mộng nhi, vì vậy, hai mắt vốn trợn to lại nghiêm túc xem xét dò tìm đầu mối một lúc lâu, đột nhiên mắt nàng chảy xuống hai hàng lệ, run rẩy nói: "Con là Mộng nhi? Sao vết bớt trên mặt con lại biến mất rồi?"
Người trên giường là Mộng Nhi, nhưng mà, nàng không hiểu sao chỉ trong một đêm, vết bớt trên mặt Mộng Nhi lại không còn nữa? Còn nam nhân trên giường kia là sao nữa chứ? Nhìn tình hình thì, Mộng Nhi của nàng chắc chắn đã xảy ra quan hệ với nam nhân này.
Sao có thể như vậy chứ? Mộng Nhi là nữ tử chưa chồng, nếu để cho người trong thôn phát hiện nàng mất đi trong sạch trước khi thành thân, nàng sẽ bị trầm lồng heo mất.
Không được! Mộng Nhi là sinh mạng của nàng, là tất cả của nàng, nàng không thể trơ mắt nhìn chuyện đó xảy ra được.
Tuyệt đối không!
"Vết bớt trên mặt con không còn nữa? Chuyện này sao có thể?" Lần này đổi lại thành Tô Nhược Mộng mất bình tĩnh, bớt không thấy, vậy má phải của nàng có phải sẽ trở nên tuyệt mỹ giống như má trái không? Vậy không phải nàng sẽ từ nữ tử xấu xí nhất trở thành mỹ nữ tuyệt sắc hay sao?
"Mộng Nhi, con mặc y phục vào nhanh đi. Người nam nhân trên giường kia là ai? Sao hắn lại xuất hiện trong phòng con?" Tô thị như được tiếp thêm sức mạnh, chân nàng không còn như nhũn ra nữa, nhanh chóng đứng dậy, khom lưng thu thập y phục trên đất, đưa cho Tô Nhược Mộng.
"À." Tô Nhược Mộng nhận lấy y phục, cúi đầu liếc mắt nhìn dung mạo tuyệt sắc đang ngủ yên trên giường. Cảnh tượng nóng bỏng tối qua lại lần nữa tràn vào đầu nàng, mặt nàng nóng lên trong nháy mắt, cứ như máu huyết toàn thân đều ăn ý vọt hết lên mặt nàng vậy.
"Mộng Nhi, con nhanh lên một chút! Nếu để cho người khác nhìn thấy, con sẽ bị trầm lồng heo đó. Mẹ cũng chỉ còn lại mình con, mẹ không cho phép chuyện đó xảy ra." Tô thị thấy Tô Nhược Mộng vẫn còn đang kinh ngạc, ngẩn người nhìn chằm chằm nam nhân trên giường, không nhịn được gấp gáp thúc giục nàng.
Cánh tay đang nắm y phục của Tô Nhược Mộng khựng lại, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Tô thị. Trời ạ! Thật sự có chuyện trầm lồng heo sao, đây rốt cuộc là cái địa phương gì vậy trời?
Người bị mất đi trong sạch là nàng, sao những người này còn hạ độc thủ với người bị hại cơ chứ?
Phong tục nơi này thật là cổ hủ, thật là tàn khốc. Chẳng lẽ trong mắt bọn họ, sinh mạng của nữ tử nhẹ như rơm rác hay sao? Mà sự trong sạch của nữ tử thì lại nặng tựa sinh mạng?
Cả người Tô Nhược Mộng run rẩy, chính nàng cũng không rõ đây là do sợ hay do tức giận?
"Mẹ, tự con mất đi trong sạch, mắc mớ gì đến bọn họ? Sao bọn họ lại bắt con đi trầm lồng heo?"
Tô thị nghe vậy, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng như đang nhìn quái vật, thật lâu không thể nói chuyện. Nữ tử trước mắt này thật sự là Mộng Nhi của nàng sao? Mộng Nhi luôn luôn nhút nhát bảo thủ sao có thể nói ra những lời to gan như thế? Sao có thể có suy nghĩ kinh hãi thế tục như vậy?
Không! Người trước mắt không phải là Mộng Nhi của nàng, nhưng mà, nàng vẫn gọi mình là nương, hơn nữa giọng nói kia đúng là của Mộng Nhi.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Mộng Nhi của nàng từ lúc nào đã trở nên như vậy?"
"Con thật sự là Mộng Nhi sao?"
Tô Nhược Mộng nhìn chằm chằm Tô thị, chợt gật đầu, lên tiếng: "Là con! Mẹ, con thật sự là Mộng Nhi!"
"Nhưng mà, sao con lại có thể có ý nghĩ như vậy?" Tô thị chần chờ nhìn Tô Nhược Mộng, thấp giọng hỏi.
Ý nghĩ như vậy? Tô Nhược Mộng mờ mịt nhìn Tô thị, đột nhiên, có chút hiểu rõ câu nói của nàng. Nàng mấp máy môi, nói: "Mẹ, nữ tử chúng ta cũng là người, tại sao chịu phạt lại là nữ tử chúng ta? Chúng ta mất đi trong sạch không phải đã rất đáng thương rồi hay sao? Sao còn phải kéo chúng ta đi trầm lồng heo? Tánh mạng mỗi con người không phải đều giống nhau hay sao? Sao kẻ đáng chết lại là chúng ta?"
Tô Nhược Mộng hơi mất khống chế, liên tiếp hỏi dồn Tô thị, nàng không phải không biết cổ đại là nơi trọng nam khinh nữ, nhưng mà, dù sao nàng cũng lớn lên ở nơi cờ đỏ năm sao, nền giáo dục mà nàng tiếp nhận là nam nữ bình đẳng. Nữ tử mất đi trong sạch, cũng là tội không đáng chết!
Tô thị chảy nước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Đây chính là số mạng của nữ tử chúng ta!"
Mạng? Mạng của nữ tử thì không phải là mạng sao? Cũng bởi vì là mạng, nên mới không thể nhẹ như rơm rác, tiện như kiến hôi.
Tay Tô Nhược Mộng siết chặt thành quyền, hai môi mím chặt, ngồi yên trên giường không nhúc nhích.
Lôi Ngạo Thiên vẫn nằm yên giả ngủ trên giường không cách nào giả bộ được nữa, sự run rẩy của Tô Nhược Mộng khiến tim hắn thắt lại. Hắn vốn định nghe xem nữ tử này sẽ phản ứng thế nào, nhưng mà, nghe nàng đặt câu hỏi với mẹ của nàng, hắn không tiếp tục bình tĩnh được nữa.
Nàng là nữ tử thế nào? Suy nghĩ của nàng quả thật là vượt mức, nhưng tính ra thì nữ tử như thế lại rất hợp với giáo chủ Ma giáo không bị trói buộc bởi lễ giáo thế tục như hắn.
Đơn giản chính là tuyệt phối!
Đột nhiên hắn rất muốn mở mắt xem xem nữ tử này có dáng dấp thế nào? Bởi vì trong đầu hắn, chỉ nhớ rõ mỗi đôi mắt sáng tinh khiết kia.
"Hơ..." Lôi Ngạo Thiên há to mồm ngáp một cái, lại duỗi thẳng lưng. Nghĩ đến chuyện mình sắp được nhìn thấy nữ tử đặc biệt đó, tim hắn không khỏi đập bình bịch.
Hắn chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn vào phía trong giường, đập vào mắt là một khuôn mặt trái xoan không chút son phấn, lông mày như khói, hai tròng mắt long lanh tựa nước, môi đỏ thẫm như ráng chiều, đẹp nhất là đôi mắt sáng như nước hồ thu.
Thật đẹp!
Ánh mắt quét đến cánh tay thon ngọc ngà đang lộ ra ngoài của nàng, trong đầu hắn hiện lên cảnh quấn quít nóng bỏng của họ tối qua, tầm mắt dời đi, chống lại cặp mắt đen trong suốt như nước của nàng, mắt không chớp lấy một cái.
Ánh mắt của Tô Nhược Mộng cũng không nháy mà dõi theo hắn, trong lòng cũng bắt đầu rung động. Đêm qua nàng đã biết dáng dấp của hắn rất tuấn dật, nhưng chưa từng nghĩ tới, bộ dáng lim dim lúc vừa tỉnh ngủ của hắn lại càng mê người hơn nữa.
Nét phong nhã trên người nam nhân này nàng chưa từng gặp được, mặc dù lúc này bộ dạng của hắn có phần xốc xếch, trên mặt có lộ đôi chút bất an, nhưng vẻ đẹp của hắn vẫn không hề giảm đi chút nào, ngược lại, càng khiến cho người khác cảm nhận được sự phóng khoáng không chịu trói buộc từ trên người hắn.
Hai người ngẩn ngơ ngắm nhìn đối phương, hoàn toàn quên mất trong phòng còn có một Tô thị, là một nữ nhân tuân thủ nữ tắc.
Tô thị nhìn bộ dáng mày mắt đưa tình của bọn họ, trong lòng càng thêm kinh ngạc, không nhịn được lên tiếng cắt đứt trao đổi không tiếng động giữa bọn họ, nhìn chằm chằm người nam nhân kia, hỏi: "Ngươi là ai? Sao ngươi lại ở trong phòng nữ nhi ta?"
"Nhạc mẫu đại nhân, ta sẽ không để cho nữ nhi của ngài bị trầm lồng heo, ta sẽ chịu trách nhiệm." Lôi Ngạo Thiên hỏi một đằng trả lời một nẻo, tầm mắt dời khỏi người Lôi Ngạo Thiên, quay đầu nhìn Tô thị trong phòng, gằn từng chữ một.
Tô thị nghe nàng kêu mẹ, hơn nữa giọng nói này cũng đúng là giọng của Mộng nhi, vì vậy, hai mắt vốn trợn to lại nghiêm túc xem xét dò tìm đầu mối một lúc lâu, đột nhiên mắt nàng chảy xuống hai hàng lệ, run rẩy nói: "Con là Mộng nhi? Sao vết bớt trên mặt con lại biến mất rồi?"
Người trên giường là Mộng Nhi, nhưng mà, nàng không hiểu sao chỉ trong một đêm, vết bớt trên mặt Mộng Nhi lại không còn nữa? Còn nam nhân trên giường kia là sao nữa chứ? Nhìn tình hình thì, Mộng Nhi của nàng chắc chắn đã xảy ra quan hệ với nam nhân này.
Sao có thể như vậy chứ? Mộng Nhi là nữ tử chưa chồng, nếu để cho người trong thôn phát hiện nàng mất đi trong sạch trước khi thành thân, nàng sẽ bị trầm lồng heo mất.
Không được! Mộng Nhi là sinh mạng của nàng, là tất cả của nàng, nàng không thể trơ mắt nhìn chuyện đó xảy ra được.
Tuyệt đối không!
"Vết bớt trên mặt con không còn nữa? Chuyện này sao có thể?" Lần này đổi lại thành Tô Nhược Mộng mất bình tĩnh, bớt không thấy, vậy má phải của nàng có phải sẽ trở nên tuyệt mỹ giống như má trái không? Vậy không phải nàng sẽ từ nữ tử xấu xí nhất trở thành mỹ nữ tuyệt sắc hay sao?
"Mộng Nhi, con mặc y phục vào nhanh đi. Người nam nhân trên giường kia là ai? Sao hắn lại xuất hiện trong phòng con?" Tô thị như được tiếp thêm sức mạnh, chân nàng không còn như nhũn ra nữa, nhanh chóng đứng dậy, khom lưng thu thập y phục trên đất, đưa cho Tô Nhược Mộng.
"À." Tô Nhược Mộng nhận lấy y phục, cúi đầu liếc mắt nhìn dung mạo tuyệt sắc đang ngủ yên trên giường. Cảnh tượng nóng bỏng tối qua lại lần nữa tràn vào đầu nàng, mặt nàng nóng lên trong nháy mắt, cứ như máu huyết toàn thân đều ăn ý vọt hết lên mặt nàng vậy.
"Mộng Nhi, con nhanh lên một chút! Nếu để cho người khác nhìn thấy, con sẽ bị trầm lồng heo đó. Mẹ cũng chỉ còn lại mình con, mẹ không cho phép chuyện đó xảy ra." Tô thị thấy Tô Nhược Mộng vẫn còn đang kinh ngạc, ngẩn người nhìn chằm chằm nam nhân trên giường, không nhịn được gấp gáp thúc giục nàng.
Cánh tay đang nắm y phục của Tô Nhược Mộng khựng lại, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Tô thị. Trời ạ! Thật sự có chuyện trầm lồng heo sao, đây rốt cuộc là cái địa phương gì vậy trời?
Người bị mất đi trong sạch là nàng, sao những người này còn hạ độc thủ với người bị hại cơ chứ?
Phong tục nơi này thật là cổ hủ, thật là tàn khốc. Chẳng lẽ trong mắt bọn họ, sinh mạng của nữ tử nhẹ như rơm rác hay sao? Mà sự trong sạch của nữ tử thì lại nặng tựa sinh mạng?
Cả người Tô Nhược Mộng run rẩy, chính nàng cũng không rõ đây là do sợ hay do tức giận?
"Mẹ, tự con mất đi trong sạch, mắc mớ gì đến bọn họ? Sao bọn họ lại bắt con đi trầm lồng heo?"
Tô thị nghe vậy, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng như đang nhìn quái vật, thật lâu không thể nói chuyện. Nữ tử trước mắt này thật sự là Mộng Nhi của nàng sao? Mộng Nhi luôn luôn nhút nhát bảo thủ sao có thể nói ra những lời to gan như thế? Sao có thể có suy nghĩ kinh hãi thế tục như vậy?
Không! Người trước mắt không phải là Mộng Nhi của nàng, nhưng mà, nàng vẫn gọi mình là nương, hơn nữa giọng nói kia đúng là của Mộng Nhi.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Mộng Nhi của nàng từ lúc nào đã trở nên như vậy?"
"Con thật sự là Mộng Nhi sao?"
Tô Nhược Mộng nhìn chằm chằm Tô thị, chợt gật đầu, lên tiếng: "Là con! Mẹ, con thật sự là Mộng Nhi!"
"Nhưng mà, sao con lại có thể có ý nghĩ như vậy?" Tô thị chần chờ nhìn Tô Nhược Mộng, thấp giọng hỏi.
Ý nghĩ như vậy? Tô Nhược Mộng mờ mịt nhìn Tô thị, đột nhiên, có chút hiểu rõ câu nói của nàng. Nàng mấp máy môi, nói: "Mẹ, nữ tử chúng ta cũng là người, tại sao chịu phạt lại là nữ tử chúng ta? Chúng ta mất đi trong sạch không phải đã rất đáng thương rồi hay sao? Sao còn phải kéo chúng ta đi trầm lồng heo? Tánh mạng mỗi con người không phải đều giống nhau hay sao? Sao kẻ đáng chết lại là chúng ta?"
Tô Nhược Mộng hơi mất khống chế, liên tiếp hỏi dồn Tô thị, nàng không phải không biết cổ đại là nơi trọng nam khinh nữ, nhưng mà, dù sao nàng cũng lớn lên ở nơi cờ đỏ năm sao, nền giáo dục mà nàng tiếp nhận là nam nữ bình đẳng. Nữ tử mất đi trong sạch, cũng là tội không đáng chết!
Tô thị chảy nước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Đây chính là số mạng của nữ tử chúng ta!"
Mạng? Mạng của nữ tử thì không phải là mạng sao? Cũng bởi vì là mạng, nên mới không thể nhẹ như rơm rác, tiện như kiến hôi.
Tay Tô Nhược Mộng siết chặt thành quyền, hai môi mím chặt, ngồi yên trên giường không nhúc nhích.
Lôi Ngạo Thiên vẫn nằm yên giả ngủ trên giường không cách nào giả bộ được nữa, sự run rẩy của Tô Nhược Mộng khiến tim hắn thắt lại. Hắn vốn định nghe xem nữ tử này sẽ phản ứng thế nào, nhưng mà, nghe nàng đặt câu hỏi với mẹ của nàng, hắn không tiếp tục bình tĩnh được nữa.
Nàng là nữ tử thế nào? Suy nghĩ của nàng quả thật là vượt mức, nhưng tính ra thì nữ tử như thế lại rất hợp với giáo chủ Ma giáo không bị trói buộc bởi lễ giáo thế tục như hắn.
Đơn giản chính là tuyệt phối!
Đột nhiên hắn rất muốn mở mắt xem xem nữ tử này có dáng dấp thế nào? Bởi vì trong đầu hắn, chỉ nhớ rõ mỗi đôi mắt sáng tinh khiết kia.
"Hơ..." Lôi Ngạo Thiên há to mồm ngáp một cái, lại duỗi thẳng lưng. Nghĩ đến chuyện mình sắp được nhìn thấy nữ tử đặc biệt đó, tim hắn không khỏi đập bình bịch.
Hắn chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn vào phía trong giường, đập vào mắt là một khuôn mặt trái xoan không chút son phấn, lông mày như khói, hai tròng mắt long lanh tựa nước, môi đỏ thẫm như ráng chiều, đẹp nhất là đôi mắt sáng như nước hồ thu.
Thật đẹp!
Ánh mắt quét đến cánh tay thon ngọc ngà đang lộ ra ngoài của nàng, trong đầu hắn hiện lên cảnh quấn quít nóng bỏng của họ tối qua, tầm mắt dời đi, chống lại cặp mắt đen trong suốt như nước của nàng, mắt không chớp lấy một cái.
Ánh mắt của Tô Nhược Mộng cũng không nháy mà dõi theo hắn, trong lòng cũng bắt đầu rung động. Đêm qua nàng đã biết dáng dấp của hắn rất tuấn dật, nhưng chưa từng nghĩ tới, bộ dáng lim dim lúc vừa tỉnh ngủ của hắn lại càng mê người hơn nữa.
Nét phong nhã trên người nam nhân này nàng chưa từng gặp được, mặc dù lúc này bộ dạng của hắn có phần xốc xếch, trên mặt có lộ đôi chút bất an, nhưng vẻ đẹp của hắn vẫn không hề giảm đi chút nào, ngược lại, càng khiến cho người khác cảm nhận được sự phóng khoáng không chịu trói buộc từ trên người hắn.
Hai người ngẩn ngơ ngắm nhìn đối phương, hoàn toàn quên mất trong phòng còn có một Tô thị, là một nữ nhân tuân thủ nữ tắc.
Tô thị nhìn bộ dáng mày mắt đưa tình của bọn họ, trong lòng càng thêm kinh ngạc, không nhịn được lên tiếng cắt đứt trao đổi không tiếng động giữa bọn họ, nhìn chằm chằm người nam nhân kia, hỏi: "Ngươi là ai? Sao ngươi lại ở trong phòng nữ nhi ta?"
"Nhạc mẫu đại nhân, ta sẽ không để cho nữ nhi của ngài bị trầm lồng heo, ta sẽ chịu trách nhiệm." Lôi Ngạo Thiên hỏi một đằng trả lời một nẻo, tầm mắt dời khỏi người Lôi Ngạo Thiên, quay đầu nhìn Tô thị trong phòng, gằn từng chữ một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.