Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.
Quyển 2 - Chương 181: Người Phượng tộc tới, toan tính giết Phượng chủ
Nông Gia Nữu Nữu
17/02/2018
"Mời vào!"
Cọt ket~ Cửa phòng bao bị đẩy đi ra, một tiểu nam hài ước chừng bảy tám tuổi đứng ở trước cửa phòng bao, mặt hắn lộ vẻ mê man, sau khi tròng mắt khẽ chuyển mấy vòng, ánh mắt khóa ở trên Tô Nhược Mộng, chợt bước đi tới phía nàng.
"Ở đâu ra đứa trẻ xông vào phòng bao?" Tiểu nam hài mới vừa đi mấy bước, cửa liền truyền đến âm thanh quát mắng của tiểu nhị.
Tiểu nam hài dừng bước, trên mặt chợt nổi khiếp ý, hắn vội vả từ trong lòng ngực móc ra một phong thư, giơ lên lắc mấy cái giữa không trung, nói: "Đây là một vị lão bà bà để cho ta giao cho một tỷ tỷ tóc trắng."
Bạch Thiển đứng lên, đi tới trước mặt tiểu nam hài, đưa tay nhận lá thư trở về trước bàn, liếc nhìn mọi người, thận trọng dùng chủy thủ mở lá thư ra. Thất hộ pháp cũng đứng lên nhô đầu ra vừa nhìn, dùng lực ngửi ngửi, phát hiện cũng không khác thường rồi mới khe khẽ gật đầu với nàng.
"Vậy thì ta đi trước." Tiểu nam hài hình như thở ra một hơi thật dài, xoay người thật nhanh rời đi.
Tiểu nhị nghi ngờ nhìn bọn họ một cái, ngay sau đó khôi phục bộ dáng cười híp mắt khuôn mặt tươi cười, nói với tiểu nhị bưng món ăn phía sau hắn: "Các ngươi nhanh đưa rượu và thức ăn đi vào."
Tô Nhược Mộng nhận lấy thư Bạch Thiển đưa tới, sau khi nhìn qua sơ lược một lần, lông mày nhíu chặt, nhẹ nhàng đẩy thư tới trước mặt Tâm Nương, nói: "Đại tỷ, ngươi xem một chút."
Mọi người đều lả tả trước mặt mang nghi ngờ nhìn về phía Tô Nhược Mộng và Tâm Nương, thật tò mò nội dung trong thư này. Nhưng mà, ai cũng không gấp gáp mở miệng hỏi, mà là ngồi lẳng lặng chờ tiểu nhị bày món ăn xong.
Sau khi tiểu nhị cầm đầu chỉ huy các tiểu nhị khác dọn món ăn xong, cười ha hả nhìn về phía Tô Nhược Mộng, cung kính nói: "Khách quan, rượu và món ăn của các ngươi đã dọn lên đủ, mời khách quan từ từ dùng, nếu như còn có cái gì cần, xin cứ việc phân phó, ta ở cửa chờ."
"Không cần! Ngươi đi làm việc trước đi! Tận lực không để người lạ lưu lại tại cửa, ngươi cũng không cần ở cửa chờ." Tâm Nương siết chặt giấy viết thư trong tay, vẻ mặt nhàn nhạt cự tuyệt ý tốt của hắn.
Tiểu nhị nhìn họ, cười thấu hiểu được, giải thích: "Khách quan xin yên tâm! Phòng bao này hiệu quả cách âm rất tốt, người bên ngoài không nghe được âm thanh bên trong nói chuyện. Nếu khách quan không cần tiểu nhân chờ, vậy tiểu nhân đi làm việc những chuyện khác trước."
Nói xong, hắn cung kính khom lưng cúi người chào, xoay người rời đi, cũng thuận tay thay bọn họ đóng lại cửa phòng bao.
Tâm Nương mở giấy viết thư cầm trong tay ra, xem xong nội dung bên trong thư, chân mày cũng nhíu chặt, hai mắt mê mang nhìn về phía Tô Nhược Mộng, nói: "Trong thơ này nói là Tam Trưởng Lão tự tay viết thư, nhưng mà ai trong chúng ta đều không thấy qua thực tích của Tam Trưởng Lão, hơn nữa thư này có điểm khả nghi. Nếu như đối phương thật là Tam Trưởng Lão, nàng đã biết Tam muội ở chỗ này, nàng không phải nên tiến lên gặp nhau sao? Làm sao còn phải để Tam muội đi nơi nàng chỉ định gặp nhau?"
Tâm Nương chậm rãi nói ra nghi ngờ của bản thân, nàng thật sự rất hoài nghi dụng tâm của đối phương. Nếu quả thật là Tam Trưởng Lão Phượng tộc, nàng không cần phải hao phí đi vòng quanh như thế. Nàng hoàn toàn có ở lúc đêm khuya vắng người, hoặc là tìm thời cơ thích hợp, tự động hiện thân.
Chân mày Tô Nhược Mộng bởi vì nghe lời nói của Tâm Nương ngược lại nhíu càng chặt hơn, Tâm Nương nghi ngờ cũng chính là nàng hoài nghi, lẽ ra, Tam Trưởng Lão bây giờ không cần thiết cẩn thận như vậy. Nếu như nói nàng vô tâm để người ta biết, nhưng nàng lại để một đứa bé trai quang minh chính đại tới đưa thư, nàng làm như vậy không phải đã thông báo mọi người rồi sao?
Đây không phải là hòa thượng che dù, làm điều thừa sao?
Nhưng nàng cảm nhận được trong thư có hơi thở người Phượng tộc, chính nàng cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng đã có một loại cảm ứng với người Phượng tộc. Cho nên, hiện tại nàng mặc dù không thể xác định đối phương là Tam Trưởng Lão, lại có thể khẳng định đối phương là người trong Phượng tộc.
Đối phương nói có một bí mật phải nói cho nàng, không thể để cho người thứ ba biết, cho nên, xin nàng giờ tý tối nay đến đình Ngũ Lý ngoài trấn gặp nhau.
"Tới, mọi người đừng nghĩ quá nhiều, nhân lúc còn nóng ăn cơm trước đi. Chuyện này chúng ta thương nghị sau, không vội." Tô Nhược Mộng thẳng cầm đũa lên, gắp một khối vịt Bát Bảo bỏ vào trong miệng. Vịt Bát Bảo nấu thịt ngon nhừ, rồi lại không nhiều dầu mỡ, làm cho người ta không nhịn được ăn nữa, muốn ăn no nê. Sau khi nhai kỹ nuốt chậm, Tô Nhược Mộng lại gắp một khối, mọi người thấy nàng thay đổi thói quen ăn uống, liên tục động mấy đũa món ăn mặn. Trong khoảng thời gian ngắn, cũng bị một bàn lớn thức ăn đầy đủ sắc hương vị gợi lên muốn ăn, rối rít cầm đũa lên, gắp món ăn mình thích.
Ăn ít món ăn, lại uống một chén canh gà nhân sâm, Tô Nhược Mộng cơm no canh đủ rút khăn tay ra khẽ chùi mép, mặt mỉm cười nhìn mọi người vẫn chiến đấu hăng hái với thức ăn ngon. Ha ha! Thấy món ăn chiêu bài của 【 khách sạn Cát Tường】 thật sự chính là mỹ vị, không trách được sinh ý thịnh vượng.
Chỉ là, nàng có chút ngạc nhiên, Tây Đường chủ là từ đâu đào đến nhiều đầu bếp tài nấu nướng cao siêu như vậy? Những nguyên liệu nấu ăn ở trên bàn đều bình thường, lại cũng có thể nấu ra thức ăn mỹ vị như vậy. Thường thường nguyên liệu nấu ăn càng đơn giản bình thường, thì càng có thể thể hiện ra một tay nghề đầu bếp.
Tô Nhược Mộng thấy mọi người lần lượt buông đũa xuống, liền cười nhìn về phía Nhị hộ pháp và Thất hộ pháp, nói: "Lão Nhị, lão Thất, các ngươi nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải lên đường."
"Phu nhân muốn đi đến nơi hẹn sao?" Thất hộ pháp và Nhị hộ pháp miệng đồng thanh hỏi.
"Lá thư này quả thật xuất từ tay người trong Phượng tộc, ta có thể cảm ứng được sự hiện hữu của các nàng, về phần người này đến cùng phải Tam Trưởng Lão hay không, ta cũng chỉ có đi gặp qua mới có thể xác định. Không biết đối phương có động cơ gì, nhưng chuyện liên quan đến Phượng tộc, ta cũng phải đi đến nơi hẹn."
Tô Nhược Mộng không có giấu diếm ý niệm mình muốn đi đến nơi hẹn, trực tiếp nói rõ với bọn hắn, tránh để cho bọn họ lo lắng. Nhưng trên thực tế, sau khi bọn họ nghe tới quyết định của nàng, lại bắt đầu lo lắng.
"Phu nhân, thân phận đối phương không rõ, ý đồ không rõ, không bằng hãy để thuộc hạ đi trước tìm hiểu tình huống lại mới quyết định?" Thất hộ pháp có chút lo lắng đề nghị. Đi ra khỏi nhà không thể so với ở Tử Long Lĩnh, mặc dù tiếng đàn phu nhân thiên hạ vô địch, nhưng mà, nếu như đối phương thật là người trong Phượng tộc, khó tránh khỏi sẽ biết biện pháp tránh khỏi tiếng đàn tổn thương. Nếu như đối phương thật có ý đồ gì không tốt, vậy coi như là chuyện xấu.
"Lão Thất nói không sai." Nhị hộ pháp cũng gấp nhanh chóng lên miệng, nhìn Tô Nhược Mộng, đề nghị: "Ta đồng ý với đề nghị của lão Thất, tối nay hãy để chúng ta đi dò xem một vòng, phu nhân lại mới quyết định. Nếu không, để chúng ta âm thầm theo đuôi, không phải chúng ta không tin thực lực phu nhân, mà là, bây giờ phu nhân là phụ nữ có mang, cũng không thể xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn gì. Nếu không, thuộc hạ không mặt mũi nào gặp giáo chủ và lão giáo chủ bọn họ."
"Tam muội, kẻ lỗ mãng và Thất hộ pháp nói không sai, nếu không trước hết để bọn họ đi tìm hiểu một chút? Nếu không để mọi người chúng ta âm thầm đi với ngươi đến nơi hẹn." Tâm Nương nhìn Nhị hộ pháp trừng mắt nhìn nàng, vội vàng tiếp lời của hắn, gia nhập trong hàng ngũ thuyết phục.
"Kẻ lỗ mãng?" Khóe miệng Tô Nhược Mộng khẽ nhếch cười, mắt chứa hứng thú nhìn Nhị hộ pháp và Tâm Nương một cái, nở nụ cười hắc hắc mấy tiếng, không nhịn được tâm tình tốt chế nhạo: "Quan hệ của các ngươi trở nên tốt như vậy, ta nghĩ, một năm ước hẹn cũng không cần dùng? Đây là chuyện khi nào? Tiến triển thật đúng là thuận lợi, chỉ là, kẻ lỗ mãng cái danh hiệu này thật đúng là có chút ý tứ, theo ta thấy, Nhị hóa càng thêm thích hợp với lão Nhị."
"Nhị hóa? Ha ha ha!" Mọi người lặp lại một câu, đều lả tả nhìn Nhị hộ pháp mặt đỏ tới mang tai, không khỏi vui vẻ cười lớn.
Tâm Nương dừng lại cười, trong mắt ánh sáng lung linh liếc mắt nhìn Nhị hộ pháp một cái, cười nói: "Vậy ta về sau, gọi hắn là Nhị hóa, ha ha!"
"Vậy chúng ta không phải nên đổi cách gọi ngươi là Nhị hóa tẩu rồi hả?" Thất hộ pháp ngược lại là một người thật lòng bảo vệ huynh đệ trong nhà, lập tức biến hình đứng ở bên Nhị hộ pháp.
"Ha ha ha!" Nghe vậy, mọi người không hẹn mà cùng nở nụ cười, Nhị hộ pháp cũng là vừa gãi đầu, vừa hắc hắc ha ha nhìn Tâm Nương cười ngây ngô. Ngược lại Tâm Nương luôn luôn không sợ ánh mắt người khác, biểu hiện giống tiểu nữ nhân, mắc cỡ đỏ mặt giả vờ giận lườm bọn họ một cái, dậm chân, nói: "Ta không để ý tới các ngươi, ta trở về phòng." Nói xong, cầm bọc quần áo xoay người rời đi.
Tô Nhược Mộng sững sờ nhìn bóng lưng Tâm Nương, cảm khái cực kỳ nói: "Sức mạnh của ái tình thật là lớn, nhìn đại tỷ nữ cường nhân của chúng ta, lại cũng có một mặt của tiểu nữ nhân như vậy. Ha ha! Nhị hộ pháp không thể không có công."
"Phu nhân, ngươi thật thích nói cười, không phải công lao của ta? Tâm Nương luôn luôn cũng rất......" Nhị hộ pháp không suy nghĩ nhiều gấp gáp giải thích cho nữ nhân mình yêu mến, nhưng khi hắn nói xong, ngẩng đầu nhìn mọi người cười tươi như hoa dùng ánh mắt mập mờ nhìn hắn, hắn lập tức tỉnh ngộ, ngập ngừng nói không nói nữa.
"Nhị hóa tẩu luôn luôn cũng rất...... Như thế nào?" Thất hộ pháp thấy hắn ngừng lại, ngược lại không nguyện ý vì vậy bỏ qua, thề muốn nghe một chút lời trong lòng hắn, làm cho lộ trình khô khan tăng thêm một chút thú vị và cười vui.
Tô Nhược Mộng và mấy người Bạch Thiển cũng là mặt cười rất đỗi ngọt ngào nhìn hắn, mọi người cũng không có ý định lúc này bỏ qua cho hắn.
Nhị hộ pháp quẫn bách gãi đầu, đứng lên xoay người đi tới ngoài cửa, ngược lại hai người Thất hộ pháp và Bạch Thiển lanh tay lẹ mắt ngăn hắn lại. Lời nói Bạch Thiển mang theo uy hiếp nhìn Nhị hộ pháp, nói: "Nhị hóa tỷ phu, ngươi nhất định phải nói xong, ta cũng không quản được miệng mình. Có lẽ, bọn ta trở về phòng nói với đại tỷ nhà ta, ngươi ở sau lưng nàng nói xấu nàng. Ngươi nói nàng luôn luôn rất đại nữ nhân, vừa cường thế, lại không dịu dàng đáng yêu."
"Bạch Thiển muội tử, ngươi cũng không thể nói lung tung, ta nào có nói như vậy? Nếu ngươi nói như vậy, Tâm Nương nàng không giận ta mới là lạ. Lão nhân có lời, thà phá mười ngôi miếu, không phá một đôi nhân duyên. Ngươi như vậy không thể được."
Nhị hộ pháp nghe lời Bạch Thiển nói, vội vàng dừng bước, sắc mặt cũng thay đổi, vừa lắc đầu vừa khoát tay, vẻ mặt nóng nảy giải thích.
"Lão Nhị, ngươi đã sợ chúng ta nói một ít lời khó nghe cho đại tỷ nhà ta nghe, vậy ngươi đã nói một ít lời hay, chúng ta bảo đảm chi tiết truyền đạt, để ngươi sớm ngày ôm được mỹ nhân về, như thế nào?" Tô Nhược Mộng mím môi cười cười, thấy vẻ mặt Nhị hộ pháp vẫn do dự, liếc mắt nhìn Lăng Cẩn Tịch và Lạc Băng Vũ, nói: "Chúng ta trở về phòng đi, đại tỷ một mình ở trong phòng cũng không có ai trò chuyện, chúng ta đi tâm sự với nàng."
Bạch Thiển lập tức hiểu ý đồ của Tô Nhược Mộng, cũng vội mở đường ra nói, cười nhìn về phía Tô Nhược Mộng, nói: "Nhị tỷ, Tam tỷ, Băng Vũ tỷ tỷ, chúng ta đừng để ý tới Nhị hóa khó chịu này. Chúng ta trở về phòng khuyên nhủ đại tỷ, cũng không thể cho chúng ta tìm một Nhị hóa tỷ phu như vậy, cả đại tỷ tốt cũng nói không biết, sao có thể tùy tiện giao tim như vậy, đúng không?"
Lăng Cẩn Tịch mỉm cười gật đầu, đứng lên đi tới bên người Tô Nhược Mộng.
Lạc Băng Vũ vẻ mặt lực bất tòng tâm nhìn Nhị hộ pháp, lắc đầu một cái, nói: "Nhị ca, đừng trách Tiểu Cửu, ta cũng không có biện pháp. Ngươi phải nói ra một ít ưu điểm của Dĩ Tâm tỷ tỷ, Tiểu Cửu ngược lại nguyện ý thay ngươi nói tốt vài câu, nhưng ngươi cũng không thể để Tiểu Cửu vô căn cứ bịa đặt chứ? Cái này nếu để Dĩ Tâm tỷ tỷ biết những lời đó đều là Tiểu Cửu biạ, vậy còn không phải oán giận nhị ca ngươi sao."
Nói xong, Lạc Băng Vũ cũng đứng ở bên người Tô Nhược Mộng, chuẩn bị cùng nàng trở về phòng.
Nhị hộ pháp thấy các nàng ỷ thế như vậy, vội vàng giang hai cánh tay ngăn cản đường đi của các nàng, mặt đỏ tai hồng cổ thô nhìn họ, một bộ dáng lo lắng, nói: "Đợi chút, đợi chút, ta vừa không nói không cho các ngươi biết. Nhưng ngươi phải có để cho ta suy nghĩ một chút chứ?"
"Chuyện này còn phải nghĩ sao? Suy nghĩ nhiều có thể nghi ngờ là bịa đặt, không suy nghĩ mà đáp, đó mới là đáp án chân thật nhất." Bạch Thiển từ trước đến giờ tâm tư cẩn thận, miệng không tha người tiếp tục oanh tạc Nhị hộ pháp, dù sao là một bộ dáng hôm nay ngươi nhất định phải nói ra lời thật lòng.
Tô Nhược Mộng nhìn Bạch Thiển nhỏ hơn mình nửa tuổi, nhìn nàng ngày càng sáng sủa, nhìn nàng từ từ quên đi cuộc sống hắc ám, nàng nở nụ cười từ trong thâm tâm, đầy mắt vui mừng, một dòng nước ấm từ trong lòng lưu chuyến qua.
"Lão Nhị, nói đi, rầy rà mắc cỡ ngại ngùng như cô nương, cứ thế bỏ đi khí khái nam tử hán của chúng ta. Ngươi không phải bình thường là người thẳng thắn sao? Nơi này lại không có người khác, tất cả đều là người mình, ngươi có cái gì không nói ra miệng sao?" Thất hộ pháp không nhịn được dạy dỗ hắn thông suốt, trực giác lão Nhị có tình cảm khác biệt rất lớn với lão Nhị tùy tùy tiện tiện trước kia.
"Người nào như cô nương? Nói thì nói, lại không có cái gì ám muội. Ta xem các ngươi chính là tâm tồn không tốt, không ăn được quả nho thì nói quả nho còn xanh. Hừ! Nhất định là thấy tình cảm của ta và Tâm Nương càng ngày càng tốt, các ngươi ghen tỵ." Nhị hộ pháp thần thần khí khí eo cứng đờ, đưa tay chỉ Bạch Thiển và Thất hộ pháp họ cũng vừa thông suốt nói.
Mọi người chỉ là cười cười, cũng sẽ không cao giọng với hắn, mà là mở to hai mắt nhìn hắn, lẳng lặng chờ hắn phát biểu các ưu điểm của Tâm Nương.
"Khụ khụ..." Nhị hộ pháp ho khan mấy tiếng, ngước mắt tựa như thị uy nhìn họ, nói: "Về sau các ngươi không được nói xấu ta với đại tỷ các ngươi, sao lại đối với ta như vậy. Được rồi, hãy bớt sàm ngôn đi, ta trực tiếp tiến vào chủ đề. Các ngươi nghe rõ ràng, ta chỉ nói một lần này."
"Nói đi!"
"Thật dài dòng!"
"Chớ cố gắng đổi chủ đề."
"Đừng rầy rà còn hơn cô nương gia."
"Khụ khụ... Các ngươi một hai thật không có tính nhẫn nại." Bị người nhìn thấu tiểu tâm tư Nhị hộ pháp, trên mặt đỏ lên. Hắn chợt chạy đến trước bàn, rót một ly rượu, ngửa đầu liên tục uống 3 chén mới dừng lại, đưa tay lau khóe miệng, chậm rãi nói.
"Thành thật mà nói, ta lần đầu tiên nhìn thấy Tâm Nương, rất chán ghét. Ta cảm thấy nào có một cô nương bình thường nào trang điểm thành dáng vẻ này, hơn nữa, mặt nàng luôn mỉm cười xuyên qua đám người trong đại sảnh, một bộ thành thục, dáng vẻ đó cũng không xa lạ."
Mọi người nhìn khóe miệng hắn từ từ nổi lên nụ cười, ánh mắt cũng từ từ trở nên xa xa, đều không đành lòng chen vào, yên lặng chờ hắn nổi lên suy nghĩ.
Chỉ là hơi dừng lại một chút, Nhị hộ pháp lại bắt đầu nói: "Sau đó, ta mới phát hiện, người mắt nhìn không nhất định là sự thật, cảm giác đầu tiên cũng không nhất định đại biểu cảm giác vĩnh viễn. Tâm Nương thật ra là cô nương tốt tâm địa thiện lương, tính cách thành thật chất phác, suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ, thông minh lanh lợi dũng cảm, nghiêm khắc tự hạn chế, trọng tình trọng nghĩa. Thật ra thì bề ngoài nàng nhìn khéo léo, bộ dạng rất giống nữ cường nhân, nhưng nội tâm của nàng lại rất giống tiểu nữ nhân. Nàng có lúc sẽ đa sầu đa cảm, có lúc cũng sẽ thiên chân hồn nhiên. Tóm lại, nàng là một cô nương tốt."
"Ba ba." Tô Nhược Mộng không kiềm được vì lời nói này của Nhị hộ pháp vỗ tay, khóe mắt dư quang khẽ liếc mắt nhìn một đoạn mép váy lộ ra ngoài cửa, cười nói: "Nói thật hay! Xem ra Nhị hộ pháp đối với đại tỷ chúng ta cũng không phải là nửa điểm không hiểu rõ, những lời này nếu để cho đại tỷ chúng ta nghe được, còn không làm nàng cảm động đến rối tinh rối mù."
Làn váy cạnh cửa đã không thấy, Tô Nhược Mộng vểnh môi cười cười, nói: "Đi thôi! Mọi người cũng về phòng nghỉ ngơi, chậm một chút, chúng ta cùng đi đến nơi hẹn." Nàng cũng suy nghĩ rõ, nếu đối phương vô tâm hại nàng, cũng sẽ không để ý nàng dẫn người đi đến nơi hẹn. Nếu như đối phương thật sự có ý đồ xấu, nàng dẫn người đi, cũng coi là bảo vệ hai mẹ con mình.
Nhị hộ pháp và Thất hộ pháp nói không sai, bây giờ nàng không phải một mình, trong bụng của nàng còn có đứa bé, hơn nữa Nhị Lôi Tử vẫn còn ở đỉnh Tuyết Sơn đợi nàng đến gặp nhau. Nàng không thể ở trên đường này lãng phí quá nhiều thời gian, hoặc là, lại ở giữa xảy ra chuyện.
"Dạ!" Mọi người nghe nàng nói muốn cùng đi đến nơi hẹn, cũng đều an tâm.
......
Đêm khuya yên tĩnh, trấn nhỏ ở nông thôn đã sớm hoàn toàn yên tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng Đông gia chó sủa, Tây gia chó đáp lại sủa.
Đám người Tô Nhược Mộng, thừa dịp bóng đêm, lòng mang nghi ngờ, chạy tới đình Ngũ Lý ngoài trấn.
Trong đình Ngũ Lý không có một bóng người, lưu lại gió đêm tiêu tiêu, lá cây xào xạc vang lên. Nhị hộ pháp và Thất hộ pháp liếc nhau một cái, hiểu ngầm trong lòng, ngay sau đó nhìn chung quanh, tìm kiếm người nên đến sớm hơn bọn hắn.
"Phu nhân, các nàng không tới, có thể là lỡ hẹn rồi."
Bạch Thiển bởi vì trước kia là sát thủ, cho nên, trong đêm tối nàng độ bén nhạy so cũng cao hơn bọn hắn. Nàng chau mày lại, ở trong đình Ngũ Lý tìm tòi một vòng, ánh mắt ổn định ở trên xà nhà đình có một túi thơm, mủi chân điểm, khinh thân nhảy lên, thân hình nhanh nhẹn không có tiếng động cầm túi thơm và một phong thư đặt ở trên xà nhà trong đình xuống.
Thất hộ pháp cẩn thận nhận lấy túi thơm và thư, kiểm tra một lần, xác định không có dị vật sau đó mới đưa đồ giao đến trong tay Tô Nhược Mộng.
"Trở về thôi! Xem ra, nàng không có ý định xuất hiện." Tô Nhược Mộng thu thư và túi thơm vào trong túi ngầm trong tay áo, xoay người theo đường cũ trở về.
Người này càng giả vờ thần bí, thì càng khả nghi, Không biết tốt hơn, vẫn là nhanh rời đi thì tốt hơn. Tô Nhược Mộng từ trước đến giờ cũng không thích người giả thần giả quỷ, nếu là người mình, có chuyện gì nhất định làm thần bí như vậy, thoải mái gặp mặt, nói một chút không thể sao? Ngược lại như vậy làm cho người ta có một loại cảm giác phía trước là bẫy rập.
Trở lại trong khách sạn, mọi người cũng không trở về phòng của mình, mà là đi theo Tô Nhược Mộng vào gian phòng của nàng. Tô Nhược Mộng ngồi xuống, từ trong tay áo lấy ra túi thơm và phong thư, đầu tiên là nghiêm túc quan sát túi thơm này giống túi thơm của Thủy Noãn, sau đó giao vào trong tay Tâm Nương.
Nàng ngước mắt nhìn mọi người còn đứng bất động, nói: "Tất cả mọi người ngồi xuống đi."
"Vâng"
Tô Nhược Mộng mở lá thư ra, rút giấy viết thư ra, mở ra nhìn một cái, chân mày không khỏi nhíu lại thật cao. Xem ra người này đối với mọi cử động các nàng rất rõ ràng, có lẽ cũng không chỉ một người, nếu không nàng làm sao nhanh như vậy đã biết nàng không phải một mình đi đến nơi hẹn.Giờ phút này, nàng có chút may mắn, thật may là mình không phải một mình đi đến nơi hẹn, nếu không thật đúng là không biết xảy ra cái gì?
Tô Nhược Mộng để thư xuống, mím môi, hai mắt hơi híp nói: "Dọc con đường này chúng ta phải cẩn thận gấp bội! Nếu như nàng là bằng hữu, chúng ta cũng nên phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, nếu như nàng là kẻ địch, chúng ta cũng coi là có chuẩn bị trước tâm tư. Từ nội dung lá thư này, nàng đều thấy từng cử động của chúng ta ở trong mắt, cho nên mặc kệ đối phương là bạn hay là địch, chúng ta cẩn thận luôn không sai."
Mọi người nghe lời Tô Nhược Mộng nói, đều là vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, trong mắt bắn ra từng đạo một ánh sáng.
"Tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai chúng ta liền lên đường." Tô Nhược Mộng đứng lên, dặn dò mọi người một tiếng. Lấy tình huống bây giờ xem ra, các nàng càng nhanh đi tới đỉnh Tuyết Sơn lại càng tốt, tránh trên đường đêm dài lắm mộng.
Lúc này mới chạy một ngày lộ trình, từ nơi này đi tới đỉnh Tuyết Sơn, nếu như ban ngày lên đường, buổi tối nghỉ ngơi, nhanh nhất cũng phải tốn trên nửa tháng. Nếu như không phải là giờ phút này trong bụng có đứa bé, Tô Nhược Mộng thật muốn cả ngày cả đêm đi, hận không thể có Cân Đấu Vân của Tôn Ngộ Không, bay lên là có thể đến nơi.
"Dạ, phu nhân sớm nghỉ ngơi."
"Được! Mọi người ngủ ngon!"
"Phu nhân, ngủ ngon!"
Mọi người nối đuôi ra, Tâm Nương đi theo họ tới cửa, gật đầu với các nàng một cái, thuận tay khép cửa phòng lại, mình thì ở lại trong phòng Tô Nhược Mộng. Nàng xoay người trở lại bên cạnh Tô Nhược Mộng, nhìn nàng, nói: "Tam muội, tối nay ta với ngươi ngủ chung."
"Đại tỷ, ngươi không yên tâm?" Tô Nhược Mộng đi tới trước bàn trang điểm, kéo trâm Tử Ngọc xuống, cầm lên cây lược gỗ vừa sửa tóc trắng, vừa xuyên qua gương nhìn Tâm Nương, hỏi.
Tâm Nương gật đầu, trong ánh mắt hàm chứa một cỗ ánh sáng kiên nghị, đi tới đứng sau lưng nàng, nói: "Đúng, nếu như đối phương thật là người Phượng tộc, mà nàng lại làm việc như vậy, ta nghĩ ta thật không yên lòng."
Người của Phượng tộc cũng có khả năng tồn tại một ít nhân vật phản diện, nếu như họ muốn ở bên ngoài Phượng tộc trừ đi Phượng chủ, hoặc là căn bản cũng không muốn Phượng chủ trở về Phượng tộc, cũng rất có thể. Nếu như suy đoán của nàng là thật, chuyến lộ trình này của các nàng thật sự đánh lên vạn phần tinh thần tới.
Chỉ là, nàng không sợ!
Bởi vì tỷ muội các nàng đồng tâm đối địch, lấy thực lực các nàng, hơn nữa có Ma Giáo to lớn, nàng tin tưởng, mặc kệ đối phương là người nào? Có bao nhiêu lợi hại? Cũng nhất định sẽ không như nguyện.
"Đại tỷ, cám ơn ngươi!" Tô Nhược Mộng để cây lược gỗ trong tay xuống, đứng lên xoay người nhìn Tâm Nương, thật lòng cảm tạ.
Tâm Nương nhếch miệng cười nhạt một tiếng, nói: "Dù công dù tư, đây đều là chuyện ta có phần bên trong, ngươi đừng nói như vậy. Đi ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường." Tâm Nương nói xong, đi tới trước giường, lanh lẹ sửa sang lại chăn.
"Ngươi ngủ bên trong, ta ngủ bên ngoài."
"Được!"
Cả đêm yên tĩnh, nếu như không phải trong tay bọn họ còn có túi thơm và hai lá thư đã mở ra, Tô Nhược Mộng thật sự cho rằng cuộc ước hẹn ở đình Ngũ Lý tối hôm qua chính là mộng, tất cả lo lắng đều là dư thừa.
Chuẩn bị đủ lương khô và nước, đám người Tô Nhược Mộng tiếp tục đi tới đỉnh Tuyết Sơn.
Cũng không biết không phải đối phương biết không cách nào đơn độc hẹn Tô Nhược Mộng ra ngoài, hay là sợ sự tồn tại những cao nhân bọn họ, tóm lại, từ đêm đó bắt đầu, đã qua năm ngày cũng không thấy có người đến hẹn Tô Nhược Mộng nữa.
Chỉ là, đoàn người cũng không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng thêm cẩn thận. Ngược lại mấy ngày trước Tô Nhược Mộng còn có khẩu vị lớn, bắt đầu từ sáng nay liền ói đến tối sầm chóng mặt.
"Ngừng, ngừng, dừng một cái." Xe ngựa dừng lại, Tô Nhược Mộng lập tức mở cửa xe, che miệng nhanh chóng từ trên xe ngựa nhảy xuống, đứng ở dưới đại thụ ven đường ói như điên: "Nôn nôn nôn......"
"Tam muội, tới, súc miệng." Tâm Nương đưa túi tới trước mặt nàng, mà Lăng Cẩn Tịch đứng ở một bên đưa chiếc khăn tay của mình tới. Bạch Thiển và Lạc Băng Vũ cũng nóng nảy đứng ở một bên lắc lắc ngón tay, đau lòng nhìn Tô Nhược Mộng từ buổi sáng đều nửa canh giờ sẽ ói một lần.
Ai! Phản ứng có thai này sớm không tới, muộn không đến, cố tình khi bọn hắn đi đường lại tới. Nếu như Tô Nhược Mộng vẫn phản ứng mãnh liệt như vậy, họ thật đúng là không biết phải tới lúc nào mới có thể đến đỉnh Tuyết Sơn.
Chặng đường này đã chạy một phần ba, chính là quay đầu trở về Tử Long Lĩnh cũng bôn ba như vậy. Bọn họ hiện không lo lắng cái khác, chỉ lo lắng thân thể Tô Nhược Mộng sẽ chịu không nổi, ảnh hưởng khỏe mạnh của mình và đứa bé.
Tô Nhược Mộng súc miệng, nhận lấy chiếc khăn tay của Lăng Cẩn Tịch lau nước khóe miệng, kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, nói: "Ta không sao! Lên xe thôi."
"Tam tỷ, nếu không chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một chút?" Bạch Thiển nhìn sắc mặt hơi xanh của Tô Nhược Mộng, hốc mắt không khỏi nóng lên, nhẹ giọng đề nghị.
Lạc Băng Vũ cũng vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, phu nhân, chúng ta trước hết nghỉ ngơi tại chỗ một chút đi."
"Tam muội, ngươi chịu được sao?" Lăng Cẩn Tịch lo lắng nhìn nàng.
Nhị hộ pháp nhìn bộ dạng của Tô Nhược Mộng, không khỏi nghiêng đầu hung hăng nhìn chằm chằm Thất hộ pháp, nói: "Lang băm, còn nói là đệ tử thần y? Căn bản là cũng không sánh nổi một đại phu chân trần giang hồ, phu nhân, ngày hôm qua còn tốt, hôm nay là bộ dáng này, mà ngươi lại không có biện pháp nào. Ngươi nói, ngươi không phải là lang băm, ngươi là cái gì?"
Thất hộ pháp không phục liếc hắn một cái, mở to hai mắt trợn mắt nhìn lại, nói: "Ngươi được, ngươi tới! Nhị hóa, ngươi không nói chuyện không ai nói ngươi câm. Mình không có kiến thức coi như xong, thậm chí một ít thông thường cũng không có. Phụ nữ có thai có phản ứng nôn mửa là bình thường, mà nữ tử trong lúc mang thai cũng không thể tùy tiện dùng thuốc, đây là phản ứng bình thường, ngươi hiểu không? Ta thật sự thua ngươi, ngươi trừ rống còn biết cái gì? Ngươi có bản lãnh tới thay phu nhân ói à? Thật là một Nhị hóa."
Nhị hộ pháp bị Thất hộ pháp nói xong một câu cũng nói không nên lời, chỉ căm tức trừng mắt liếc hắn một cái, lại sững sờ nhìn bốn nữ tử vây đỡ Tô Nhược Mộng.
Ai! Không ngờ nữ tử mang thai là một việc khổ sở như vậy, về sau hắn không cần đứa trẻ, hắn lại không nỡ để nữ nhân mình yêu khổ sở như vậy.
"Chúng ta lên đường đi! Chờ đến điểm dừng chân kế tiếp, chuẩn bị một ít táo chua các loại ở trên đường ăn là được, các ngươi đừng lo lắng. Nôn mửa là phản ứng bình thường, không phải thân thể có bệnh gì."
Tô Nhược Mộng lên xe ngựa, vẻ mặt mệt mỏi giải thích mọi người một phen, để Nhị hộ pháp và Thất hộ pháp tiếp tục gấp rút lên đường.
Nàng vốn tưởng rằng sẽ không có những phản ứng có thai này, không nghĩ vẫn tới. Chỉ là không biết phản ứng bao lâu, nàng thật đúng là có chút bận tâm sẽ bởi vì mình mà ảnh hưởng hành trình, càng không muốn để cho bọn họ lo lắng như thế, hi vọng ăn vào một ít quả khô vị chua có thể khá hơn một chút.
Tô Nhược Mộng nhắm mắt lại nghiêng dựa vào trên xe ngựa, tay nhè nhẹ phủ ở trên bụng, trong lòng yên lặng đối thoại với thai nhi trong bụng: "Bảo bảo, ngươi phải ngoan một chút, chớ nghịch ngợm được không? Mẫu thân đây là muốn dẫn ngươi đi gặp phụ thân, ngươi cũng hi vọng có thể sớm ngày thấy cha, có đúng hay không? Bảo bảo ngoan, nhất định phải thật vui vẻ, an an ổn ổn sống ở trong bụng mẹ, có được hay không?"
Có lẽ là mệt mỏi, cũng có thể bởi vì ói hơn nhiều, tinh lực cả người mất hết, chỉ chốc lát sau, Tô Nhược Mộng đã trầm trầm tiến vào mộng đẹp.
"Ngự......" Con ngựa đột nhiên ngửa đầu hí dài, Nhị hộ pháp vội vàng dừng xe ngựa lại, nhìn bốn nữ tử váy hồng váy nhào lên, vội vàng cùng Thất hộ pháp đứng dậy đọ sức với những nữ tử kia.
Hắn rút ra nhuyễn kiếm, vừa ngăn địch, vừa nói với nữ tử bên trong xe ngựa: "Tâm Nương, bảo vệ tốt phu nhân! Chúng ta gặp phải mai phục của Yêu Nguyệt Môn."
"Được! Các ngươi cẩn thận!"
Tô Nhược Mộng chợt mở hai mắt ra, đáy mắt bắn ra từng đạo ánh sáng lãnh liệt, tứ thân bất giác thả ra một cỗ khí lạnh, nàng gọi Phượng cầm ra, nhìn Tâm Nương và Bạch Thiển, nói: "Mọi người cùng nhau đi ra ngoài đối địch, phải cẩn thận! Ta cảm ứng được hơi thở người trong Phượng tộc."
Những người này chung quy vẫn không nhịn được muốn ra tay sao? Chỉ là, tới tốt hơn, tránh nàng ngày phòng đêm phòng.
Mấy người thật nhanh liếc nhau một cái, đều gật đầu là được rồi, ào ào lao ra ngoài xe ngựa, gia nhập đánh nhau.
Tô Nhược Mộng ngồi xếp bằng ở trên xe ngựa, đôi môi mím chặt, ánh mắt như lãnh trụ, lạnh lùng bắn về phía nữ tử váy hồng, lướt qua họ nhìn về đại thụ cành lá lay động ven đường, hắng giọng hô: "Bằng hữu ẩn thân ở trên đại thụ, một đường cực khổ, chẳng lẽ bây giờ còn không tính toán đi ra gặp mặt sao?"
Dứt lời, mười ngón tay nàng như bay, dùng sức nhẹ kéo dây đàn, tiếng đàn giống như từng tên mãnh liệt, vô tình bắn về phía người nàng không quan tâm. Kể từ sau khi nàng ở Phật Khiêu Nhai trải qua sinh tử, nàng đã có thể dựa vào ý chí khống chế Phượng cầm, chính xác dùng tiếng đàn đánh bị thương người nàng không quan tâm, làm cho đối phương giống như vạn tiễn xuyên tim.
Rất nhanh nữ tử váy hồng từng người đều bị tiếng đàn đoạn đi tâm mạch, hộc máu mà chết. Ngược lại bảy người mới vừa từ trên đại thụ nhảy xuống, hình như không quá chịu ảnh hưởng bởi tiếng đàn của nàng, mỗi người đều thủ pháp âm độc tấn công Tâm Nương họ.
Suy nghĩ xoay nhanh, Tô Nhược Mộng đột nhiên hiểu những người này không chỉ là người Phượng tộc, hơn nữa còn là có chuẩn bị mà đến, biết làm sao không bị tiếng đàn gây thương tích.
Khóe miệng Tô Nhược Mộng tràn ra một nét cười lạnh, ánh mắt sắc bén bắn về phía lão phu nhân chiêu thức bén nhọn, thủ pháp ác độc, giơ ngón tay lên, nhắm mắt vỗ về chơi đùa dây đàn. Đột nhiên không trung một con Kim Phượng Hoàng lượn vòng tới, một đôi mắt tròn phun ra ngọn lửa, chính xác bắn về phía lão phụ nhân kia.
Miệng Kim Phượng Hoàng theo tiếng đàn mà kêu to, từng tiếng kêu to bén nhọn lực sát thương lớn hơn so tiếng đàn, chẳng được bao lâu, trừ lão phu nhân nhếch nhác tránh né lửa ở ngoài, sáu người khác đã mềm nhũn ngồi phịch trên đất, đều là bộ mặt sợ hãi nhìn Kim Phượng Hoàng giữa không trung.
Lão phu nhân ánh mắt u ám nhìn và phía Tô Nhược Mộng, quát: "Ta sẽ trở lại." Nói xong, thân hình lóe lên, người đã không thấy.
Tô Nhược Mộng dừng tay khảy đàn lại, mà Kim Phượng Hoàng trong không trung theo âm mà biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Nhị hộ pháp và Thất hộ pháp cùng với Lạc Băng Cũ, đều nghi hoặc nhìn sáu người trên đất mặt khủng hoảng, thấy các nàng nơi nơi khiếp ý nhìn bầu trời. Bọn họ cũng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn chỉ có mấy đám mây trắng trên bầu trời xanh thắm, ngay sau đó nhìn về phía Tô Nhược Mộng, hỏi: "Phu nhân, họ đang nhìn cái gì?"
Tô Nhược Mộng cong môi lên, thanh thiển cười một tiếng, nói: "Không có thứ gì, họ chỉ là làm nhiều việc trái với lương tâm, sợ ông trời thu họ."
Tất cả mọi người có ít thứ cũng không phải có thể nhìn thấy, Phượng tộc mặc dù bị người ngoài xưng là tộc thần bí cổ xưa, đó là bởi vì nó quả thật có một mặt thần bí, tựa như Kim Phượng Hoàng mới vừa, trừ người trong Phượng tộc ra, những người khác không nhìn thấy, cũng không cảm thấy.
Tâm Nương và Bạch Thiển nhìn nhau, ăn ý không nói một tiếng, chậm rãi bước đi đến xe ngựa.
Lăng Cẩn Tịch vẫn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, mới vừa không trung không phải rõ ràng thì có một con Kim Phượng Hoàng sao? Tại sao Tam muội muốn nói cái gì cũng không có? Chỉ là, Tô Nhược Mộng không nói, nàng tự nhiên cũng sẽ không nói nhiều.
Tô Nhược Mộng ngồi ngay ngắn ở ngoài xe ngựa, nhìn sáu người đã bị Nhị hộ pháp và Thất hộ pháp vứt xuống trước xe ngựa, lạnh giọng hỏi: "Các ngươi là người trong Phượng tộc, vì sao phải làm chuyện bất lợi cho Phượng tộc? Người sau lưng các ngươi là ai? Mục đích của nàng là gì?"
"Hừ!" Sáu nữ tử đều là từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, ngay sau đó quăng mắt một bên, không nhìn Tô Nhược Mộng, không trả lời câu hỏi lời của nàng.
Chuyện trong dự liệu, cho nên,Tô Nhược Mộng cũng không có biểu hiện tức giận, mà là khóe môi nhếch lên cười yếu ớt nhìn họ, nói: "Các ngươi không muốn nói? Hay là sợ người kia không bỏ qua cho bọn ngươi? Phượng tộc đã là thời buổi rối loạn, vì sao các ngươi còn phải tự hủy gia tộc?"
"Bởi vì nữ tử Tô gia các ngươi không xứng làm Phượng chủ của chúng ta, ngươi đừng mơ tưởng từ trong miệng của chúng ta lấy được bất kỳ tình báo có giá trị. Ách..." Dứt lời, họ không hẹn mà cùng tự đoạn tâm mạch mà chết.
Tô Nhược Mộng hơi thở dài một cái, đứng dậy khom lưng đi vào bên trong xe ngựa, nhẹ giọng giao phó với người bên ngoài: "Tách những này người ra chôn đi, họ tuy là vì giết chúng ta mà đến, nhưng mà, nể tình phân thượng họ trung thành vì chủ, hay là lưu họ một khối toàn thây đi."
Nơi này vùng hoang vu, lại lúc gặp mùa đông, nếu như không chôn cất các nàng, chỉ sợ sẽ bị dã thú gặm thức ăn quét sạch.
"Dạ!" Mọi người phân công làm, chỉ để lại Lăng Cẩn Tịch ở trong xe ngựa làm bạn với Tô Nhược Mộng.
Tô Nhược Mộng dựa vào trên xe ngựa, nhẹ nhàng khép mí mắt lại, chỉ nghe bên ngoài cách đó không xa vang lên mấy tiếng vang thật lớn, cũng không lâu sau, đám người Tâm Nương đã trở lại.
Cộc cộc lộc cộc...... Xe ngựa từ từ chạy trên đường nhỏ giữa núi rừng, bên trong xe ngựa không khí có chút nặng nề, không người nào mở miệng nói chuyện. Tô Nhược Mộng vẫn nhắm mắt lại, cũng không biết ngủ thiếp đi, hay bởi vì những nguyên nhân khác.
Tâm Nương thương tiếc đưa tay bao tay hơi lạnh của Tô Nhược Mộng ở trong lòng bàn tay, yên lặng cho nàng sức lực. Tâm Nương biết Tô Nhược Mộng thiên tính thiện lương, không thể gặp chém giết, hôm nay nàng làm người đứng đầu Phượng tộc, lại nhìn tộc nhân của mình tới giết nàng, trơ mắt nhìn tộc nhân tự giết lẫn nhau, trong lòng của nàng nhất định rất khổ sở.
Nhưng mà, Tâm Nương hiểu, Tô Nhược Mộng khó chịu nữa, lại không thể gặp giết chóc, nàng cũng phải đối mặt với thực tế.
Người của Phượng tộc đã phân chia hai cực, đây là ý tưởng nàng đã sớm đến, chỉ cần là nơi có người, sẽ có tham niệm, sẽ có thiện ác. Nếu như trong Phượng tộc không tồn tại hai cực phân chia, nàng hoàn toàn tin tưởng, tai nạn ba trăm năm trước sẽ không xuất hiện.
Ba trăm năm trước Phượng tộc, mặc kệ là lấy nguyên nhân gì đưa đến tai nạn xảy ra. Tâm Nương thủy chung cho là, nơi này còn có rất nhiều chuyện họ không biết, xa xa không thể nào cũng bởi vì tình biến của Phượng chủ trước và chủ nhân Long Khiếu Kiếm trước mà đưa tới tai nạn.
"Nếu đang ở trong đó, vậy sẽ phải dũng cảm đối mặt. Tam muội, ngươi không muốn giết người khác, người khác lại muốn giết ngươi, nếu như ngươi không hoàn thủ, vậy ngươi như thế nào bảo vệ tất cả thứ ngươi quan tâm? Chuyện trên đời này, có rất nhiều không phải chúng ta lựa chọn, chúng ta đã có sứ mạng của mình, vậy chúng ta sẽ vì sứ mạng mà sống, mà cố gắng. Nếu như trừ đi một số người, là vì cứu nhiều người hơn, như vậy ngươi còn có thể cảm thấy không nên sao?"
"Trên đời vốn cũng không có chuyện vẹn toàn đôi bên, chỉ cần nghĩ tới sứ mạng của chúng ta, chúng ta nghĩ kết quả cuối cùng, ngươi sẽ dễ chịu hơn một chút. Hơn nữa, nếu như ngươi không giết những người này, những người này chỉ biết giết nhiều người hơn. Thay vì nói ngươi giết người, không bằng nói, ngươi cứu người còn chưa bị họ sát hại."
Thân thể Tô Nhược Mộng không khỏi run, trong lòng nàng rối loạn, nhờ những lời này khuyên của Tâm Nương, thế nhưng bình tĩnh lại. Thật ra thì những đạo lý Tâm Nương nói, nàng không phải là không hiểu, nàng học qua lịch sử, nàng biết trong lịch sử bất kỳ lần biến cách nào đều là dùng máu đổi lấy.
Nàng cũng biết, chỉ cần có địa vị cao, chỉ cần có quyền lực, sẽ có tham niệm, sẽ có bất chính, sẽ có đoạt chiến. Người bên trong Phượng tộc không phải thần tiên, cho nên, họ sẽ cũng có người tính phân hóa, giống nhau sẽ có tranh đấu gay gắt.
Vị trí Phượng chủ, ở Phượng tộc là tối cao vô thượng, cho nên, có người dòm ngó đó cũng là thói thường của con người.
Một phen yên tĩnh suy nghĩ, Tô Nhược Mộng lần đầu tiên mở ra khúc mắc, lần đầu tiên vứt đi giáo dục từ nhỏ tiếp nhận —— giết người là phạm tội. Nàng chậm rãi mở hai mắt ra, đôi mắt sáng lưu chuyển một dòng suối trong, vẻ thư thái.
Không sai! Nàng phải thay đổi, vì tất cả thứ nàng quan tâm.
Cọt ket~ Cửa phòng bao bị đẩy đi ra, một tiểu nam hài ước chừng bảy tám tuổi đứng ở trước cửa phòng bao, mặt hắn lộ vẻ mê man, sau khi tròng mắt khẽ chuyển mấy vòng, ánh mắt khóa ở trên Tô Nhược Mộng, chợt bước đi tới phía nàng.
"Ở đâu ra đứa trẻ xông vào phòng bao?" Tiểu nam hài mới vừa đi mấy bước, cửa liền truyền đến âm thanh quát mắng của tiểu nhị.
Tiểu nam hài dừng bước, trên mặt chợt nổi khiếp ý, hắn vội vả từ trong lòng ngực móc ra một phong thư, giơ lên lắc mấy cái giữa không trung, nói: "Đây là một vị lão bà bà để cho ta giao cho một tỷ tỷ tóc trắng."
Bạch Thiển đứng lên, đi tới trước mặt tiểu nam hài, đưa tay nhận lá thư trở về trước bàn, liếc nhìn mọi người, thận trọng dùng chủy thủ mở lá thư ra. Thất hộ pháp cũng đứng lên nhô đầu ra vừa nhìn, dùng lực ngửi ngửi, phát hiện cũng không khác thường rồi mới khe khẽ gật đầu với nàng.
"Vậy thì ta đi trước." Tiểu nam hài hình như thở ra một hơi thật dài, xoay người thật nhanh rời đi.
Tiểu nhị nghi ngờ nhìn bọn họ một cái, ngay sau đó khôi phục bộ dáng cười híp mắt khuôn mặt tươi cười, nói với tiểu nhị bưng món ăn phía sau hắn: "Các ngươi nhanh đưa rượu và thức ăn đi vào."
Tô Nhược Mộng nhận lấy thư Bạch Thiển đưa tới, sau khi nhìn qua sơ lược một lần, lông mày nhíu chặt, nhẹ nhàng đẩy thư tới trước mặt Tâm Nương, nói: "Đại tỷ, ngươi xem một chút."
Mọi người đều lả tả trước mặt mang nghi ngờ nhìn về phía Tô Nhược Mộng và Tâm Nương, thật tò mò nội dung trong thư này. Nhưng mà, ai cũng không gấp gáp mở miệng hỏi, mà là ngồi lẳng lặng chờ tiểu nhị bày món ăn xong.
Sau khi tiểu nhị cầm đầu chỉ huy các tiểu nhị khác dọn món ăn xong, cười ha hả nhìn về phía Tô Nhược Mộng, cung kính nói: "Khách quan, rượu và món ăn của các ngươi đã dọn lên đủ, mời khách quan từ từ dùng, nếu như còn có cái gì cần, xin cứ việc phân phó, ta ở cửa chờ."
"Không cần! Ngươi đi làm việc trước đi! Tận lực không để người lạ lưu lại tại cửa, ngươi cũng không cần ở cửa chờ." Tâm Nương siết chặt giấy viết thư trong tay, vẻ mặt nhàn nhạt cự tuyệt ý tốt của hắn.
Tiểu nhị nhìn họ, cười thấu hiểu được, giải thích: "Khách quan xin yên tâm! Phòng bao này hiệu quả cách âm rất tốt, người bên ngoài không nghe được âm thanh bên trong nói chuyện. Nếu khách quan không cần tiểu nhân chờ, vậy tiểu nhân đi làm việc những chuyện khác trước."
Nói xong, hắn cung kính khom lưng cúi người chào, xoay người rời đi, cũng thuận tay thay bọn họ đóng lại cửa phòng bao.
Tâm Nương mở giấy viết thư cầm trong tay ra, xem xong nội dung bên trong thư, chân mày cũng nhíu chặt, hai mắt mê mang nhìn về phía Tô Nhược Mộng, nói: "Trong thơ này nói là Tam Trưởng Lão tự tay viết thư, nhưng mà ai trong chúng ta đều không thấy qua thực tích của Tam Trưởng Lão, hơn nữa thư này có điểm khả nghi. Nếu như đối phương thật là Tam Trưởng Lão, nàng đã biết Tam muội ở chỗ này, nàng không phải nên tiến lên gặp nhau sao? Làm sao còn phải để Tam muội đi nơi nàng chỉ định gặp nhau?"
Tâm Nương chậm rãi nói ra nghi ngờ của bản thân, nàng thật sự rất hoài nghi dụng tâm của đối phương. Nếu quả thật là Tam Trưởng Lão Phượng tộc, nàng không cần phải hao phí đi vòng quanh như thế. Nàng hoàn toàn có ở lúc đêm khuya vắng người, hoặc là tìm thời cơ thích hợp, tự động hiện thân.
Chân mày Tô Nhược Mộng bởi vì nghe lời nói của Tâm Nương ngược lại nhíu càng chặt hơn, Tâm Nương nghi ngờ cũng chính là nàng hoài nghi, lẽ ra, Tam Trưởng Lão bây giờ không cần thiết cẩn thận như vậy. Nếu như nói nàng vô tâm để người ta biết, nhưng nàng lại để một đứa bé trai quang minh chính đại tới đưa thư, nàng làm như vậy không phải đã thông báo mọi người rồi sao?
Đây không phải là hòa thượng che dù, làm điều thừa sao?
Nhưng nàng cảm nhận được trong thư có hơi thở người Phượng tộc, chính nàng cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng đã có một loại cảm ứng với người Phượng tộc. Cho nên, hiện tại nàng mặc dù không thể xác định đối phương là Tam Trưởng Lão, lại có thể khẳng định đối phương là người trong Phượng tộc.
Đối phương nói có một bí mật phải nói cho nàng, không thể để cho người thứ ba biết, cho nên, xin nàng giờ tý tối nay đến đình Ngũ Lý ngoài trấn gặp nhau.
"Tới, mọi người đừng nghĩ quá nhiều, nhân lúc còn nóng ăn cơm trước đi. Chuyện này chúng ta thương nghị sau, không vội." Tô Nhược Mộng thẳng cầm đũa lên, gắp một khối vịt Bát Bảo bỏ vào trong miệng. Vịt Bát Bảo nấu thịt ngon nhừ, rồi lại không nhiều dầu mỡ, làm cho người ta không nhịn được ăn nữa, muốn ăn no nê. Sau khi nhai kỹ nuốt chậm, Tô Nhược Mộng lại gắp một khối, mọi người thấy nàng thay đổi thói quen ăn uống, liên tục động mấy đũa món ăn mặn. Trong khoảng thời gian ngắn, cũng bị một bàn lớn thức ăn đầy đủ sắc hương vị gợi lên muốn ăn, rối rít cầm đũa lên, gắp món ăn mình thích.
Ăn ít món ăn, lại uống một chén canh gà nhân sâm, Tô Nhược Mộng cơm no canh đủ rút khăn tay ra khẽ chùi mép, mặt mỉm cười nhìn mọi người vẫn chiến đấu hăng hái với thức ăn ngon. Ha ha! Thấy món ăn chiêu bài của 【 khách sạn Cát Tường】 thật sự chính là mỹ vị, không trách được sinh ý thịnh vượng.
Chỉ là, nàng có chút ngạc nhiên, Tây Đường chủ là từ đâu đào đến nhiều đầu bếp tài nấu nướng cao siêu như vậy? Những nguyên liệu nấu ăn ở trên bàn đều bình thường, lại cũng có thể nấu ra thức ăn mỹ vị như vậy. Thường thường nguyên liệu nấu ăn càng đơn giản bình thường, thì càng có thể thể hiện ra một tay nghề đầu bếp.
Tô Nhược Mộng thấy mọi người lần lượt buông đũa xuống, liền cười nhìn về phía Nhị hộ pháp và Thất hộ pháp, nói: "Lão Nhị, lão Thất, các ngươi nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải lên đường."
"Phu nhân muốn đi đến nơi hẹn sao?" Thất hộ pháp và Nhị hộ pháp miệng đồng thanh hỏi.
"Lá thư này quả thật xuất từ tay người trong Phượng tộc, ta có thể cảm ứng được sự hiện hữu của các nàng, về phần người này đến cùng phải Tam Trưởng Lão hay không, ta cũng chỉ có đi gặp qua mới có thể xác định. Không biết đối phương có động cơ gì, nhưng chuyện liên quan đến Phượng tộc, ta cũng phải đi đến nơi hẹn."
Tô Nhược Mộng không có giấu diếm ý niệm mình muốn đi đến nơi hẹn, trực tiếp nói rõ với bọn hắn, tránh để cho bọn họ lo lắng. Nhưng trên thực tế, sau khi bọn họ nghe tới quyết định của nàng, lại bắt đầu lo lắng.
"Phu nhân, thân phận đối phương không rõ, ý đồ không rõ, không bằng hãy để thuộc hạ đi trước tìm hiểu tình huống lại mới quyết định?" Thất hộ pháp có chút lo lắng đề nghị. Đi ra khỏi nhà không thể so với ở Tử Long Lĩnh, mặc dù tiếng đàn phu nhân thiên hạ vô địch, nhưng mà, nếu như đối phương thật là người trong Phượng tộc, khó tránh khỏi sẽ biết biện pháp tránh khỏi tiếng đàn tổn thương. Nếu như đối phương thật có ý đồ gì không tốt, vậy coi như là chuyện xấu.
"Lão Thất nói không sai." Nhị hộ pháp cũng gấp nhanh chóng lên miệng, nhìn Tô Nhược Mộng, đề nghị: "Ta đồng ý với đề nghị của lão Thất, tối nay hãy để chúng ta đi dò xem một vòng, phu nhân lại mới quyết định. Nếu không, để chúng ta âm thầm theo đuôi, không phải chúng ta không tin thực lực phu nhân, mà là, bây giờ phu nhân là phụ nữ có mang, cũng không thể xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn gì. Nếu không, thuộc hạ không mặt mũi nào gặp giáo chủ và lão giáo chủ bọn họ."
"Tam muội, kẻ lỗ mãng và Thất hộ pháp nói không sai, nếu không trước hết để bọn họ đi tìm hiểu một chút? Nếu không để mọi người chúng ta âm thầm đi với ngươi đến nơi hẹn." Tâm Nương nhìn Nhị hộ pháp trừng mắt nhìn nàng, vội vàng tiếp lời của hắn, gia nhập trong hàng ngũ thuyết phục.
"Kẻ lỗ mãng?" Khóe miệng Tô Nhược Mộng khẽ nhếch cười, mắt chứa hứng thú nhìn Nhị hộ pháp và Tâm Nương một cái, nở nụ cười hắc hắc mấy tiếng, không nhịn được tâm tình tốt chế nhạo: "Quan hệ của các ngươi trở nên tốt như vậy, ta nghĩ, một năm ước hẹn cũng không cần dùng? Đây là chuyện khi nào? Tiến triển thật đúng là thuận lợi, chỉ là, kẻ lỗ mãng cái danh hiệu này thật đúng là có chút ý tứ, theo ta thấy, Nhị hóa càng thêm thích hợp với lão Nhị."
"Nhị hóa? Ha ha ha!" Mọi người lặp lại một câu, đều lả tả nhìn Nhị hộ pháp mặt đỏ tới mang tai, không khỏi vui vẻ cười lớn.
Tâm Nương dừng lại cười, trong mắt ánh sáng lung linh liếc mắt nhìn Nhị hộ pháp một cái, cười nói: "Vậy ta về sau, gọi hắn là Nhị hóa, ha ha!"
"Vậy chúng ta không phải nên đổi cách gọi ngươi là Nhị hóa tẩu rồi hả?" Thất hộ pháp ngược lại là một người thật lòng bảo vệ huynh đệ trong nhà, lập tức biến hình đứng ở bên Nhị hộ pháp.
"Ha ha ha!" Nghe vậy, mọi người không hẹn mà cùng nở nụ cười, Nhị hộ pháp cũng là vừa gãi đầu, vừa hắc hắc ha ha nhìn Tâm Nương cười ngây ngô. Ngược lại Tâm Nương luôn luôn không sợ ánh mắt người khác, biểu hiện giống tiểu nữ nhân, mắc cỡ đỏ mặt giả vờ giận lườm bọn họ một cái, dậm chân, nói: "Ta không để ý tới các ngươi, ta trở về phòng." Nói xong, cầm bọc quần áo xoay người rời đi.
Tô Nhược Mộng sững sờ nhìn bóng lưng Tâm Nương, cảm khái cực kỳ nói: "Sức mạnh của ái tình thật là lớn, nhìn đại tỷ nữ cường nhân của chúng ta, lại cũng có một mặt của tiểu nữ nhân như vậy. Ha ha! Nhị hộ pháp không thể không có công."
"Phu nhân, ngươi thật thích nói cười, không phải công lao của ta? Tâm Nương luôn luôn cũng rất......" Nhị hộ pháp không suy nghĩ nhiều gấp gáp giải thích cho nữ nhân mình yêu mến, nhưng khi hắn nói xong, ngẩng đầu nhìn mọi người cười tươi như hoa dùng ánh mắt mập mờ nhìn hắn, hắn lập tức tỉnh ngộ, ngập ngừng nói không nói nữa.
"Nhị hóa tẩu luôn luôn cũng rất...... Như thế nào?" Thất hộ pháp thấy hắn ngừng lại, ngược lại không nguyện ý vì vậy bỏ qua, thề muốn nghe một chút lời trong lòng hắn, làm cho lộ trình khô khan tăng thêm một chút thú vị và cười vui.
Tô Nhược Mộng và mấy người Bạch Thiển cũng là mặt cười rất đỗi ngọt ngào nhìn hắn, mọi người cũng không có ý định lúc này bỏ qua cho hắn.
Nhị hộ pháp quẫn bách gãi đầu, đứng lên xoay người đi tới ngoài cửa, ngược lại hai người Thất hộ pháp và Bạch Thiển lanh tay lẹ mắt ngăn hắn lại. Lời nói Bạch Thiển mang theo uy hiếp nhìn Nhị hộ pháp, nói: "Nhị hóa tỷ phu, ngươi nhất định phải nói xong, ta cũng không quản được miệng mình. Có lẽ, bọn ta trở về phòng nói với đại tỷ nhà ta, ngươi ở sau lưng nàng nói xấu nàng. Ngươi nói nàng luôn luôn rất đại nữ nhân, vừa cường thế, lại không dịu dàng đáng yêu."
"Bạch Thiển muội tử, ngươi cũng không thể nói lung tung, ta nào có nói như vậy? Nếu ngươi nói như vậy, Tâm Nương nàng không giận ta mới là lạ. Lão nhân có lời, thà phá mười ngôi miếu, không phá một đôi nhân duyên. Ngươi như vậy không thể được."
Nhị hộ pháp nghe lời Bạch Thiển nói, vội vàng dừng bước, sắc mặt cũng thay đổi, vừa lắc đầu vừa khoát tay, vẻ mặt nóng nảy giải thích.
"Lão Nhị, ngươi đã sợ chúng ta nói một ít lời khó nghe cho đại tỷ nhà ta nghe, vậy ngươi đã nói một ít lời hay, chúng ta bảo đảm chi tiết truyền đạt, để ngươi sớm ngày ôm được mỹ nhân về, như thế nào?" Tô Nhược Mộng mím môi cười cười, thấy vẻ mặt Nhị hộ pháp vẫn do dự, liếc mắt nhìn Lăng Cẩn Tịch và Lạc Băng Vũ, nói: "Chúng ta trở về phòng đi, đại tỷ một mình ở trong phòng cũng không có ai trò chuyện, chúng ta đi tâm sự với nàng."
Bạch Thiển lập tức hiểu ý đồ của Tô Nhược Mộng, cũng vội mở đường ra nói, cười nhìn về phía Tô Nhược Mộng, nói: "Nhị tỷ, Tam tỷ, Băng Vũ tỷ tỷ, chúng ta đừng để ý tới Nhị hóa khó chịu này. Chúng ta trở về phòng khuyên nhủ đại tỷ, cũng không thể cho chúng ta tìm một Nhị hóa tỷ phu như vậy, cả đại tỷ tốt cũng nói không biết, sao có thể tùy tiện giao tim như vậy, đúng không?"
Lăng Cẩn Tịch mỉm cười gật đầu, đứng lên đi tới bên người Tô Nhược Mộng.
Lạc Băng Vũ vẻ mặt lực bất tòng tâm nhìn Nhị hộ pháp, lắc đầu một cái, nói: "Nhị ca, đừng trách Tiểu Cửu, ta cũng không có biện pháp. Ngươi phải nói ra một ít ưu điểm của Dĩ Tâm tỷ tỷ, Tiểu Cửu ngược lại nguyện ý thay ngươi nói tốt vài câu, nhưng ngươi cũng không thể để Tiểu Cửu vô căn cứ bịa đặt chứ? Cái này nếu để Dĩ Tâm tỷ tỷ biết những lời đó đều là Tiểu Cửu biạ, vậy còn không phải oán giận nhị ca ngươi sao."
Nói xong, Lạc Băng Vũ cũng đứng ở bên người Tô Nhược Mộng, chuẩn bị cùng nàng trở về phòng.
Nhị hộ pháp thấy các nàng ỷ thế như vậy, vội vàng giang hai cánh tay ngăn cản đường đi của các nàng, mặt đỏ tai hồng cổ thô nhìn họ, một bộ dáng lo lắng, nói: "Đợi chút, đợi chút, ta vừa không nói không cho các ngươi biết. Nhưng ngươi phải có để cho ta suy nghĩ một chút chứ?"
"Chuyện này còn phải nghĩ sao? Suy nghĩ nhiều có thể nghi ngờ là bịa đặt, không suy nghĩ mà đáp, đó mới là đáp án chân thật nhất." Bạch Thiển từ trước đến giờ tâm tư cẩn thận, miệng không tha người tiếp tục oanh tạc Nhị hộ pháp, dù sao là một bộ dáng hôm nay ngươi nhất định phải nói ra lời thật lòng.
Tô Nhược Mộng nhìn Bạch Thiển nhỏ hơn mình nửa tuổi, nhìn nàng ngày càng sáng sủa, nhìn nàng từ từ quên đi cuộc sống hắc ám, nàng nở nụ cười từ trong thâm tâm, đầy mắt vui mừng, một dòng nước ấm từ trong lòng lưu chuyến qua.
"Lão Nhị, nói đi, rầy rà mắc cỡ ngại ngùng như cô nương, cứ thế bỏ đi khí khái nam tử hán của chúng ta. Ngươi không phải bình thường là người thẳng thắn sao? Nơi này lại không có người khác, tất cả đều là người mình, ngươi có cái gì không nói ra miệng sao?" Thất hộ pháp không nhịn được dạy dỗ hắn thông suốt, trực giác lão Nhị có tình cảm khác biệt rất lớn với lão Nhị tùy tùy tiện tiện trước kia.
"Người nào như cô nương? Nói thì nói, lại không có cái gì ám muội. Ta xem các ngươi chính là tâm tồn không tốt, không ăn được quả nho thì nói quả nho còn xanh. Hừ! Nhất định là thấy tình cảm của ta và Tâm Nương càng ngày càng tốt, các ngươi ghen tỵ." Nhị hộ pháp thần thần khí khí eo cứng đờ, đưa tay chỉ Bạch Thiển và Thất hộ pháp họ cũng vừa thông suốt nói.
Mọi người chỉ là cười cười, cũng sẽ không cao giọng với hắn, mà là mở to hai mắt nhìn hắn, lẳng lặng chờ hắn phát biểu các ưu điểm của Tâm Nương.
"Khụ khụ..." Nhị hộ pháp ho khan mấy tiếng, ngước mắt tựa như thị uy nhìn họ, nói: "Về sau các ngươi không được nói xấu ta với đại tỷ các ngươi, sao lại đối với ta như vậy. Được rồi, hãy bớt sàm ngôn đi, ta trực tiếp tiến vào chủ đề. Các ngươi nghe rõ ràng, ta chỉ nói một lần này."
"Nói đi!"
"Thật dài dòng!"
"Chớ cố gắng đổi chủ đề."
"Đừng rầy rà còn hơn cô nương gia."
"Khụ khụ... Các ngươi một hai thật không có tính nhẫn nại." Bị người nhìn thấu tiểu tâm tư Nhị hộ pháp, trên mặt đỏ lên. Hắn chợt chạy đến trước bàn, rót một ly rượu, ngửa đầu liên tục uống 3 chén mới dừng lại, đưa tay lau khóe miệng, chậm rãi nói.
"Thành thật mà nói, ta lần đầu tiên nhìn thấy Tâm Nương, rất chán ghét. Ta cảm thấy nào có một cô nương bình thường nào trang điểm thành dáng vẻ này, hơn nữa, mặt nàng luôn mỉm cười xuyên qua đám người trong đại sảnh, một bộ thành thục, dáng vẻ đó cũng không xa lạ."
Mọi người nhìn khóe miệng hắn từ từ nổi lên nụ cười, ánh mắt cũng từ từ trở nên xa xa, đều không đành lòng chen vào, yên lặng chờ hắn nổi lên suy nghĩ.
Chỉ là hơi dừng lại một chút, Nhị hộ pháp lại bắt đầu nói: "Sau đó, ta mới phát hiện, người mắt nhìn không nhất định là sự thật, cảm giác đầu tiên cũng không nhất định đại biểu cảm giác vĩnh viễn. Tâm Nương thật ra là cô nương tốt tâm địa thiện lương, tính cách thành thật chất phác, suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ, thông minh lanh lợi dũng cảm, nghiêm khắc tự hạn chế, trọng tình trọng nghĩa. Thật ra thì bề ngoài nàng nhìn khéo léo, bộ dạng rất giống nữ cường nhân, nhưng nội tâm của nàng lại rất giống tiểu nữ nhân. Nàng có lúc sẽ đa sầu đa cảm, có lúc cũng sẽ thiên chân hồn nhiên. Tóm lại, nàng là một cô nương tốt."
"Ba ba." Tô Nhược Mộng không kiềm được vì lời nói này của Nhị hộ pháp vỗ tay, khóe mắt dư quang khẽ liếc mắt nhìn một đoạn mép váy lộ ra ngoài cửa, cười nói: "Nói thật hay! Xem ra Nhị hộ pháp đối với đại tỷ chúng ta cũng không phải là nửa điểm không hiểu rõ, những lời này nếu để cho đại tỷ chúng ta nghe được, còn không làm nàng cảm động đến rối tinh rối mù."
Làn váy cạnh cửa đã không thấy, Tô Nhược Mộng vểnh môi cười cười, nói: "Đi thôi! Mọi người cũng về phòng nghỉ ngơi, chậm một chút, chúng ta cùng đi đến nơi hẹn." Nàng cũng suy nghĩ rõ, nếu đối phương vô tâm hại nàng, cũng sẽ không để ý nàng dẫn người đi đến nơi hẹn. Nếu như đối phương thật sự có ý đồ xấu, nàng dẫn người đi, cũng coi là bảo vệ hai mẹ con mình.
Nhị hộ pháp và Thất hộ pháp nói không sai, bây giờ nàng không phải một mình, trong bụng của nàng còn có đứa bé, hơn nữa Nhị Lôi Tử vẫn còn ở đỉnh Tuyết Sơn đợi nàng đến gặp nhau. Nàng không thể ở trên đường này lãng phí quá nhiều thời gian, hoặc là, lại ở giữa xảy ra chuyện.
"Dạ!" Mọi người nghe nàng nói muốn cùng đi đến nơi hẹn, cũng đều an tâm.
......
Đêm khuya yên tĩnh, trấn nhỏ ở nông thôn đã sớm hoàn toàn yên tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng Đông gia chó sủa, Tây gia chó đáp lại sủa.
Đám người Tô Nhược Mộng, thừa dịp bóng đêm, lòng mang nghi ngờ, chạy tới đình Ngũ Lý ngoài trấn.
Trong đình Ngũ Lý không có một bóng người, lưu lại gió đêm tiêu tiêu, lá cây xào xạc vang lên. Nhị hộ pháp và Thất hộ pháp liếc nhau một cái, hiểu ngầm trong lòng, ngay sau đó nhìn chung quanh, tìm kiếm người nên đến sớm hơn bọn hắn.
"Phu nhân, các nàng không tới, có thể là lỡ hẹn rồi."
Bạch Thiển bởi vì trước kia là sát thủ, cho nên, trong đêm tối nàng độ bén nhạy so cũng cao hơn bọn hắn. Nàng chau mày lại, ở trong đình Ngũ Lý tìm tòi một vòng, ánh mắt ổn định ở trên xà nhà đình có một túi thơm, mủi chân điểm, khinh thân nhảy lên, thân hình nhanh nhẹn không có tiếng động cầm túi thơm và một phong thư đặt ở trên xà nhà trong đình xuống.
Thất hộ pháp cẩn thận nhận lấy túi thơm và thư, kiểm tra một lần, xác định không có dị vật sau đó mới đưa đồ giao đến trong tay Tô Nhược Mộng.
"Trở về thôi! Xem ra, nàng không có ý định xuất hiện." Tô Nhược Mộng thu thư và túi thơm vào trong túi ngầm trong tay áo, xoay người theo đường cũ trở về.
Người này càng giả vờ thần bí, thì càng khả nghi, Không biết tốt hơn, vẫn là nhanh rời đi thì tốt hơn. Tô Nhược Mộng từ trước đến giờ cũng không thích người giả thần giả quỷ, nếu là người mình, có chuyện gì nhất định làm thần bí như vậy, thoải mái gặp mặt, nói một chút không thể sao? Ngược lại như vậy làm cho người ta có một loại cảm giác phía trước là bẫy rập.
Trở lại trong khách sạn, mọi người cũng không trở về phòng của mình, mà là đi theo Tô Nhược Mộng vào gian phòng của nàng. Tô Nhược Mộng ngồi xuống, từ trong tay áo lấy ra túi thơm và phong thư, đầu tiên là nghiêm túc quan sát túi thơm này giống túi thơm của Thủy Noãn, sau đó giao vào trong tay Tâm Nương.
Nàng ngước mắt nhìn mọi người còn đứng bất động, nói: "Tất cả mọi người ngồi xuống đi."
"Vâng"
Tô Nhược Mộng mở lá thư ra, rút giấy viết thư ra, mở ra nhìn một cái, chân mày không khỏi nhíu lại thật cao. Xem ra người này đối với mọi cử động các nàng rất rõ ràng, có lẽ cũng không chỉ một người, nếu không nàng làm sao nhanh như vậy đã biết nàng không phải một mình đi đến nơi hẹn.Giờ phút này, nàng có chút may mắn, thật may là mình không phải một mình đi đến nơi hẹn, nếu không thật đúng là không biết xảy ra cái gì?
Tô Nhược Mộng để thư xuống, mím môi, hai mắt hơi híp nói: "Dọc con đường này chúng ta phải cẩn thận gấp bội! Nếu như nàng là bằng hữu, chúng ta cũng nên phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, nếu như nàng là kẻ địch, chúng ta cũng coi là có chuẩn bị trước tâm tư. Từ nội dung lá thư này, nàng đều thấy từng cử động của chúng ta ở trong mắt, cho nên mặc kệ đối phương là bạn hay là địch, chúng ta cẩn thận luôn không sai."
Mọi người nghe lời Tô Nhược Mộng nói, đều là vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, trong mắt bắn ra từng đạo một ánh sáng.
"Tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai chúng ta liền lên đường." Tô Nhược Mộng đứng lên, dặn dò mọi người một tiếng. Lấy tình huống bây giờ xem ra, các nàng càng nhanh đi tới đỉnh Tuyết Sơn lại càng tốt, tránh trên đường đêm dài lắm mộng.
Lúc này mới chạy một ngày lộ trình, từ nơi này đi tới đỉnh Tuyết Sơn, nếu như ban ngày lên đường, buổi tối nghỉ ngơi, nhanh nhất cũng phải tốn trên nửa tháng. Nếu như không phải là giờ phút này trong bụng có đứa bé, Tô Nhược Mộng thật muốn cả ngày cả đêm đi, hận không thể có Cân Đấu Vân của Tôn Ngộ Không, bay lên là có thể đến nơi.
"Dạ, phu nhân sớm nghỉ ngơi."
"Được! Mọi người ngủ ngon!"
"Phu nhân, ngủ ngon!"
Mọi người nối đuôi ra, Tâm Nương đi theo họ tới cửa, gật đầu với các nàng một cái, thuận tay khép cửa phòng lại, mình thì ở lại trong phòng Tô Nhược Mộng. Nàng xoay người trở lại bên cạnh Tô Nhược Mộng, nhìn nàng, nói: "Tam muội, tối nay ta với ngươi ngủ chung."
"Đại tỷ, ngươi không yên tâm?" Tô Nhược Mộng đi tới trước bàn trang điểm, kéo trâm Tử Ngọc xuống, cầm lên cây lược gỗ vừa sửa tóc trắng, vừa xuyên qua gương nhìn Tâm Nương, hỏi.
Tâm Nương gật đầu, trong ánh mắt hàm chứa một cỗ ánh sáng kiên nghị, đi tới đứng sau lưng nàng, nói: "Đúng, nếu như đối phương thật là người Phượng tộc, mà nàng lại làm việc như vậy, ta nghĩ ta thật không yên lòng."
Người của Phượng tộc cũng có khả năng tồn tại một ít nhân vật phản diện, nếu như họ muốn ở bên ngoài Phượng tộc trừ đi Phượng chủ, hoặc là căn bản cũng không muốn Phượng chủ trở về Phượng tộc, cũng rất có thể. Nếu như suy đoán của nàng là thật, chuyến lộ trình này của các nàng thật sự đánh lên vạn phần tinh thần tới.
Chỉ là, nàng không sợ!
Bởi vì tỷ muội các nàng đồng tâm đối địch, lấy thực lực các nàng, hơn nữa có Ma Giáo to lớn, nàng tin tưởng, mặc kệ đối phương là người nào? Có bao nhiêu lợi hại? Cũng nhất định sẽ không như nguyện.
"Đại tỷ, cám ơn ngươi!" Tô Nhược Mộng để cây lược gỗ trong tay xuống, đứng lên xoay người nhìn Tâm Nương, thật lòng cảm tạ.
Tâm Nương nhếch miệng cười nhạt một tiếng, nói: "Dù công dù tư, đây đều là chuyện ta có phần bên trong, ngươi đừng nói như vậy. Đi ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường." Tâm Nương nói xong, đi tới trước giường, lanh lẹ sửa sang lại chăn.
"Ngươi ngủ bên trong, ta ngủ bên ngoài."
"Được!"
Cả đêm yên tĩnh, nếu như không phải trong tay bọn họ còn có túi thơm và hai lá thư đã mở ra, Tô Nhược Mộng thật sự cho rằng cuộc ước hẹn ở đình Ngũ Lý tối hôm qua chính là mộng, tất cả lo lắng đều là dư thừa.
Chuẩn bị đủ lương khô và nước, đám người Tô Nhược Mộng tiếp tục đi tới đỉnh Tuyết Sơn.
Cũng không biết không phải đối phương biết không cách nào đơn độc hẹn Tô Nhược Mộng ra ngoài, hay là sợ sự tồn tại những cao nhân bọn họ, tóm lại, từ đêm đó bắt đầu, đã qua năm ngày cũng không thấy có người đến hẹn Tô Nhược Mộng nữa.
Chỉ là, đoàn người cũng không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng thêm cẩn thận. Ngược lại mấy ngày trước Tô Nhược Mộng còn có khẩu vị lớn, bắt đầu từ sáng nay liền ói đến tối sầm chóng mặt.
"Ngừng, ngừng, dừng một cái." Xe ngựa dừng lại, Tô Nhược Mộng lập tức mở cửa xe, che miệng nhanh chóng từ trên xe ngựa nhảy xuống, đứng ở dưới đại thụ ven đường ói như điên: "Nôn nôn nôn......"
"Tam muội, tới, súc miệng." Tâm Nương đưa túi tới trước mặt nàng, mà Lăng Cẩn Tịch đứng ở một bên đưa chiếc khăn tay của mình tới. Bạch Thiển và Lạc Băng Vũ cũng nóng nảy đứng ở một bên lắc lắc ngón tay, đau lòng nhìn Tô Nhược Mộng từ buổi sáng đều nửa canh giờ sẽ ói một lần.
Ai! Phản ứng có thai này sớm không tới, muộn không đến, cố tình khi bọn hắn đi đường lại tới. Nếu như Tô Nhược Mộng vẫn phản ứng mãnh liệt như vậy, họ thật đúng là không biết phải tới lúc nào mới có thể đến đỉnh Tuyết Sơn.
Chặng đường này đã chạy một phần ba, chính là quay đầu trở về Tử Long Lĩnh cũng bôn ba như vậy. Bọn họ hiện không lo lắng cái khác, chỉ lo lắng thân thể Tô Nhược Mộng sẽ chịu không nổi, ảnh hưởng khỏe mạnh của mình và đứa bé.
Tô Nhược Mộng súc miệng, nhận lấy chiếc khăn tay của Lăng Cẩn Tịch lau nước khóe miệng, kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, nói: "Ta không sao! Lên xe thôi."
"Tam tỷ, nếu không chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một chút?" Bạch Thiển nhìn sắc mặt hơi xanh của Tô Nhược Mộng, hốc mắt không khỏi nóng lên, nhẹ giọng đề nghị.
Lạc Băng Vũ cũng vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, phu nhân, chúng ta trước hết nghỉ ngơi tại chỗ một chút đi."
"Tam muội, ngươi chịu được sao?" Lăng Cẩn Tịch lo lắng nhìn nàng.
Nhị hộ pháp nhìn bộ dạng của Tô Nhược Mộng, không khỏi nghiêng đầu hung hăng nhìn chằm chằm Thất hộ pháp, nói: "Lang băm, còn nói là đệ tử thần y? Căn bản là cũng không sánh nổi một đại phu chân trần giang hồ, phu nhân, ngày hôm qua còn tốt, hôm nay là bộ dáng này, mà ngươi lại không có biện pháp nào. Ngươi nói, ngươi không phải là lang băm, ngươi là cái gì?"
Thất hộ pháp không phục liếc hắn một cái, mở to hai mắt trợn mắt nhìn lại, nói: "Ngươi được, ngươi tới! Nhị hóa, ngươi không nói chuyện không ai nói ngươi câm. Mình không có kiến thức coi như xong, thậm chí một ít thông thường cũng không có. Phụ nữ có thai có phản ứng nôn mửa là bình thường, mà nữ tử trong lúc mang thai cũng không thể tùy tiện dùng thuốc, đây là phản ứng bình thường, ngươi hiểu không? Ta thật sự thua ngươi, ngươi trừ rống còn biết cái gì? Ngươi có bản lãnh tới thay phu nhân ói à? Thật là một Nhị hóa."
Nhị hộ pháp bị Thất hộ pháp nói xong một câu cũng nói không nên lời, chỉ căm tức trừng mắt liếc hắn một cái, lại sững sờ nhìn bốn nữ tử vây đỡ Tô Nhược Mộng.
Ai! Không ngờ nữ tử mang thai là một việc khổ sở như vậy, về sau hắn không cần đứa trẻ, hắn lại không nỡ để nữ nhân mình yêu khổ sở như vậy.
"Chúng ta lên đường đi! Chờ đến điểm dừng chân kế tiếp, chuẩn bị một ít táo chua các loại ở trên đường ăn là được, các ngươi đừng lo lắng. Nôn mửa là phản ứng bình thường, không phải thân thể có bệnh gì."
Tô Nhược Mộng lên xe ngựa, vẻ mặt mệt mỏi giải thích mọi người một phen, để Nhị hộ pháp và Thất hộ pháp tiếp tục gấp rút lên đường.
Nàng vốn tưởng rằng sẽ không có những phản ứng có thai này, không nghĩ vẫn tới. Chỉ là không biết phản ứng bao lâu, nàng thật đúng là có chút bận tâm sẽ bởi vì mình mà ảnh hưởng hành trình, càng không muốn để cho bọn họ lo lắng như thế, hi vọng ăn vào một ít quả khô vị chua có thể khá hơn một chút.
Tô Nhược Mộng nhắm mắt lại nghiêng dựa vào trên xe ngựa, tay nhè nhẹ phủ ở trên bụng, trong lòng yên lặng đối thoại với thai nhi trong bụng: "Bảo bảo, ngươi phải ngoan một chút, chớ nghịch ngợm được không? Mẫu thân đây là muốn dẫn ngươi đi gặp phụ thân, ngươi cũng hi vọng có thể sớm ngày thấy cha, có đúng hay không? Bảo bảo ngoan, nhất định phải thật vui vẻ, an an ổn ổn sống ở trong bụng mẹ, có được hay không?"
Có lẽ là mệt mỏi, cũng có thể bởi vì ói hơn nhiều, tinh lực cả người mất hết, chỉ chốc lát sau, Tô Nhược Mộng đã trầm trầm tiến vào mộng đẹp.
"Ngự......" Con ngựa đột nhiên ngửa đầu hí dài, Nhị hộ pháp vội vàng dừng xe ngựa lại, nhìn bốn nữ tử váy hồng váy nhào lên, vội vàng cùng Thất hộ pháp đứng dậy đọ sức với những nữ tử kia.
Hắn rút ra nhuyễn kiếm, vừa ngăn địch, vừa nói với nữ tử bên trong xe ngựa: "Tâm Nương, bảo vệ tốt phu nhân! Chúng ta gặp phải mai phục của Yêu Nguyệt Môn."
"Được! Các ngươi cẩn thận!"
Tô Nhược Mộng chợt mở hai mắt ra, đáy mắt bắn ra từng đạo ánh sáng lãnh liệt, tứ thân bất giác thả ra một cỗ khí lạnh, nàng gọi Phượng cầm ra, nhìn Tâm Nương và Bạch Thiển, nói: "Mọi người cùng nhau đi ra ngoài đối địch, phải cẩn thận! Ta cảm ứng được hơi thở người trong Phượng tộc."
Những người này chung quy vẫn không nhịn được muốn ra tay sao? Chỉ là, tới tốt hơn, tránh nàng ngày phòng đêm phòng.
Mấy người thật nhanh liếc nhau một cái, đều gật đầu là được rồi, ào ào lao ra ngoài xe ngựa, gia nhập đánh nhau.
Tô Nhược Mộng ngồi xếp bằng ở trên xe ngựa, đôi môi mím chặt, ánh mắt như lãnh trụ, lạnh lùng bắn về phía nữ tử váy hồng, lướt qua họ nhìn về đại thụ cành lá lay động ven đường, hắng giọng hô: "Bằng hữu ẩn thân ở trên đại thụ, một đường cực khổ, chẳng lẽ bây giờ còn không tính toán đi ra gặp mặt sao?"
Dứt lời, mười ngón tay nàng như bay, dùng sức nhẹ kéo dây đàn, tiếng đàn giống như từng tên mãnh liệt, vô tình bắn về phía người nàng không quan tâm. Kể từ sau khi nàng ở Phật Khiêu Nhai trải qua sinh tử, nàng đã có thể dựa vào ý chí khống chế Phượng cầm, chính xác dùng tiếng đàn đánh bị thương người nàng không quan tâm, làm cho đối phương giống như vạn tiễn xuyên tim.
Rất nhanh nữ tử váy hồng từng người đều bị tiếng đàn đoạn đi tâm mạch, hộc máu mà chết. Ngược lại bảy người mới vừa từ trên đại thụ nhảy xuống, hình như không quá chịu ảnh hưởng bởi tiếng đàn của nàng, mỗi người đều thủ pháp âm độc tấn công Tâm Nương họ.
Suy nghĩ xoay nhanh, Tô Nhược Mộng đột nhiên hiểu những người này không chỉ là người Phượng tộc, hơn nữa còn là có chuẩn bị mà đến, biết làm sao không bị tiếng đàn gây thương tích.
Khóe miệng Tô Nhược Mộng tràn ra một nét cười lạnh, ánh mắt sắc bén bắn về phía lão phu nhân chiêu thức bén nhọn, thủ pháp ác độc, giơ ngón tay lên, nhắm mắt vỗ về chơi đùa dây đàn. Đột nhiên không trung một con Kim Phượng Hoàng lượn vòng tới, một đôi mắt tròn phun ra ngọn lửa, chính xác bắn về phía lão phụ nhân kia.
Miệng Kim Phượng Hoàng theo tiếng đàn mà kêu to, từng tiếng kêu to bén nhọn lực sát thương lớn hơn so tiếng đàn, chẳng được bao lâu, trừ lão phu nhân nhếch nhác tránh né lửa ở ngoài, sáu người khác đã mềm nhũn ngồi phịch trên đất, đều là bộ mặt sợ hãi nhìn Kim Phượng Hoàng giữa không trung.
Lão phu nhân ánh mắt u ám nhìn và phía Tô Nhược Mộng, quát: "Ta sẽ trở lại." Nói xong, thân hình lóe lên, người đã không thấy.
Tô Nhược Mộng dừng tay khảy đàn lại, mà Kim Phượng Hoàng trong không trung theo âm mà biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Nhị hộ pháp và Thất hộ pháp cùng với Lạc Băng Cũ, đều nghi hoặc nhìn sáu người trên đất mặt khủng hoảng, thấy các nàng nơi nơi khiếp ý nhìn bầu trời. Bọn họ cũng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn chỉ có mấy đám mây trắng trên bầu trời xanh thắm, ngay sau đó nhìn về phía Tô Nhược Mộng, hỏi: "Phu nhân, họ đang nhìn cái gì?"
Tô Nhược Mộng cong môi lên, thanh thiển cười một tiếng, nói: "Không có thứ gì, họ chỉ là làm nhiều việc trái với lương tâm, sợ ông trời thu họ."
Tất cả mọi người có ít thứ cũng không phải có thể nhìn thấy, Phượng tộc mặc dù bị người ngoài xưng là tộc thần bí cổ xưa, đó là bởi vì nó quả thật có một mặt thần bí, tựa như Kim Phượng Hoàng mới vừa, trừ người trong Phượng tộc ra, những người khác không nhìn thấy, cũng không cảm thấy.
Tâm Nương và Bạch Thiển nhìn nhau, ăn ý không nói một tiếng, chậm rãi bước đi đến xe ngựa.
Lăng Cẩn Tịch vẫn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, mới vừa không trung không phải rõ ràng thì có một con Kim Phượng Hoàng sao? Tại sao Tam muội muốn nói cái gì cũng không có? Chỉ là, Tô Nhược Mộng không nói, nàng tự nhiên cũng sẽ không nói nhiều.
Tô Nhược Mộng ngồi ngay ngắn ở ngoài xe ngựa, nhìn sáu người đã bị Nhị hộ pháp và Thất hộ pháp vứt xuống trước xe ngựa, lạnh giọng hỏi: "Các ngươi là người trong Phượng tộc, vì sao phải làm chuyện bất lợi cho Phượng tộc? Người sau lưng các ngươi là ai? Mục đích của nàng là gì?"
"Hừ!" Sáu nữ tử đều là từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, ngay sau đó quăng mắt một bên, không nhìn Tô Nhược Mộng, không trả lời câu hỏi lời của nàng.
Chuyện trong dự liệu, cho nên,Tô Nhược Mộng cũng không có biểu hiện tức giận, mà là khóe môi nhếch lên cười yếu ớt nhìn họ, nói: "Các ngươi không muốn nói? Hay là sợ người kia không bỏ qua cho bọn ngươi? Phượng tộc đã là thời buổi rối loạn, vì sao các ngươi còn phải tự hủy gia tộc?"
"Bởi vì nữ tử Tô gia các ngươi không xứng làm Phượng chủ của chúng ta, ngươi đừng mơ tưởng từ trong miệng của chúng ta lấy được bất kỳ tình báo có giá trị. Ách..." Dứt lời, họ không hẹn mà cùng tự đoạn tâm mạch mà chết.
Tô Nhược Mộng hơi thở dài một cái, đứng dậy khom lưng đi vào bên trong xe ngựa, nhẹ giọng giao phó với người bên ngoài: "Tách những này người ra chôn đi, họ tuy là vì giết chúng ta mà đến, nhưng mà, nể tình phân thượng họ trung thành vì chủ, hay là lưu họ một khối toàn thây đi."
Nơi này vùng hoang vu, lại lúc gặp mùa đông, nếu như không chôn cất các nàng, chỉ sợ sẽ bị dã thú gặm thức ăn quét sạch.
"Dạ!" Mọi người phân công làm, chỉ để lại Lăng Cẩn Tịch ở trong xe ngựa làm bạn với Tô Nhược Mộng.
Tô Nhược Mộng dựa vào trên xe ngựa, nhẹ nhàng khép mí mắt lại, chỉ nghe bên ngoài cách đó không xa vang lên mấy tiếng vang thật lớn, cũng không lâu sau, đám người Tâm Nương đã trở lại.
Cộc cộc lộc cộc...... Xe ngựa từ từ chạy trên đường nhỏ giữa núi rừng, bên trong xe ngựa không khí có chút nặng nề, không người nào mở miệng nói chuyện. Tô Nhược Mộng vẫn nhắm mắt lại, cũng không biết ngủ thiếp đi, hay bởi vì những nguyên nhân khác.
Tâm Nương thương tiếc đưa tay bao tay hơi lạnh của Tô Nhược Mộng ở trong lòng bàn tay, yên lặng cho nàng sức lực. Tâm Nương biết Tô Nhược Mộng thiên tính thiện lương, không thể gặp chém giết, hôm nay nàng làm người đứng đầu Phượng tộc, lại nhìn tộc nhân của mình tới giết nàng, trơ mắt nhìn tộc nhân tự giết lẫn nhau, trong lòng của nàng nhất định rất khổ sở.
Nhưng mà, Tâm Nương hiểu, Tô Nhược Mộng khó chịu nữa, lại không thể gặp giết chóc, nàng cũng phải đối mặt với thực tế.
Người của Phượng tộc đã phân chia hai cực, đây là ý tưởng nàng đã sớm đến, chỉ cần là nơi có người, sẽ có tham niệm, sẽ có thiện ác. Nếu như trong Phượng tộc không tồn tại hai cực phân chia, nàng hoàn toàn tin tưởng, tai nạn ba trăm năm trước sẽ không xuất hiện.
Ba trăm năm trước Phượng tộc, mặc kệ là lấy nguyên nhân gì đưa đến tai nạn xảy ra. Tâm Nương thủy chung cho là, nơi này còn có rất nhiều chuyện họ không biết, xa xa không thể nào cũng bởi vì tình biến của Phượng chủ trước và chủ nhân Long Khiếu Kiếm trước mà đưa tới tai nạn.
"Nếu đang ở trong đó, vậy sẽ phải dũng cảm đối mặt. Tam muội, ngươi không muốn giết người khác, người khác lại muốn giết ngươi, nếu như ngươi không hoàn thủ, vậy ngươi như thế nào bảo vệ tất cả thứ ngươi quan tâm? Chuyện trên đời này, có rất nhiều không phải chúng ta lựa chọn, chúng ta đã có sứ mạng của mình, vậy chúng ta sẽ vì sứ mạng mà sống, mà cố gắng. Nếu như trừ đi một số người, là vì cứu nhiều người hơn, như vậy ngươi còn có thể cảm thấy không nên sao?"
"Trên đời vốn cũng không có chuyện vẹn toàn đôi bên, chỉ cần nghĩ tới sứ mạng của chúng ta, chúng ta nghĩ kết quả cuối cùng, ngươi sẽ dễ chịu hơn một chút. Hơn nữa, nếu như ngươi không giết những người này, những người này chỉ biết giết nhiều người hơn. Thay vì nói ngươi giết người, không bằng nói, ngươi cứu người còn chưa bị họ sát hại."
Thân thể Tô Nhược Mộng không khỏi run, trong lòng nàng rối loạn, nhờ những lời này khuyên của Tâm Nương, thế nhưng bình tĩnh lại. Thật ra thì những đạo lý Tâm Nương nói, nàng không phải là không hiểu, nàng học qua lịch sử, nàng biết trong lịch sử bất kỳ lần biến cách nào đều là dùng máu đổi lấy.
Nàng cũng biết, chỉ cần có địa vị cao, chỉ cần có quyền lực, sẽ có tham niệm, sẽ có bất chính, sẽ có đoạt chiến. Người bên trong Phượng tộc không phải thần tiên, cho nên, họ sẽ cũng có người tính phân hóa, giống nhau sẽ có tranh đấu gay gắt.
Vị trí Phượng chủ, ở Phượng tộc là tối cao vô thượng, cho nên, có người dòm ngó đó cũng là thói thường của con người.
Một phen yên tĩnh suy nghĩ, Tô Nhược Mộng lần đầu tiên mở ra khúc mắc, lần đầu tiên vứt đi giáo dục từ nhỏ tiếp nhận —— giết người là phạm tội. Nàng chậm rãi mở hai mắt ra, đôi mắt sáng lưu chuyển một dòng suối trong, vẻ thư thái.
Không sai! Nàng phải thay đổi, vì tất cả thứ nàng quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.